• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mật Thám Phong Vân (4 Viewers)

  • Chương 240

Lăng Phong đã tính trước sẽ có người tới gây chuyện.


Địa bàn nào cũng có sẵn dân "anh chị", có riêng gì Thái Nguyên. Không dưng có một đám lính mới chạy tới cắm cờ đòi dựng thế lực, không bị đón đánh mới lạ.


Chẳng qua, vừa nhìn thấy kẻ to mồm vừa rồi, lông mày Lăng Phong giãn ra không ít.


- Haha, ta còn tưởng ai tới thăm. Hóa ra là Bạch huynh.


Đối phương chỉ liếc hờ Lăng Phong, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như không:


- Thấy Cẩm Mao Thử ta uy danh lẫm liệt liền nhận vơ sao? Anh em đâu, cứ phá đi.


"Gì? Không chịu nhận." Lăng Phong choáng.


Bộ dáng thư sinh, áo quần trắng tinh, không phải Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thì là ai? Hôm trước còn cái gì huynh huynh đệ đệ. Nhìn thái độ của tên kia, rõ ràng đã nhận ra Lăng Phong.


Bạch Ngọc Đường đem đến không ít người, Lăng Phong kịp nhận ra hai tên. Một là tên ôm Hồ cầm hôm nọ - Phiên Giang Thử Tưởng Bình. Kẻ còn lại Lăng Phong không chắc, dựa trên bộ dáng rất giống tên trộm ngọc bội - Toàn Thiên Thử Lư Phương. Nói lại, hai bên chả phải thân thiết quái gì, chưa kể giật đồ nhau còn chưa trả.


Lăng Phong nắm bàn tay, đánh thì đánh thôi. Khí thế bốc lên, miệng hô lớn:


- Anh em, lên.


Không có ai đáp lại.


Hắn quay đầu nhìn vội, chỉ thấy lão Cố đang đưa tay che nắng, hai đứa U Minh Cung đang đứng cạnh quạt lấy quạt để cho lão ta. Tần Quyền đang ngồi dũa móng tay, thi thoảng còn xuýt xoa gì đó. Riêng Lăng Hổ ôm gậy gỗ lim dim gần đó.


Phong ca xây xẩm mặt mày, đoàn đội kiểu gì thế này?


Ngắm chừng chỉ có Lăng Hổ khoái đánh nhau, Phong ca hắng giọng:


- Thất đệ, có kẻ gây sự, giúp ta một tay.


- Không hứng thú. - Lăng Hổ nói đúng ba chữ, mắt vẫn nhắm nghiền.


Lăng Phong triệt để chán chường, làm Đại ca quả nhiên không dễ. Nhưng không sao, sẵn tiện vừa luyện được chút nội công, đem ra thử nghiệm với đám tép riu này xem có uy mãnh như mấy nam chính trong phim không.


"Aaa." Phong ca hét một tiếng, đại khái sức mạnh đã lên xấp xỉ 9000.


Kế đó là một màn quần thảo kinh điển.


"Binh"


- M* nó, các ngươi vào từng đứa một thôi, chưa học qua lớp diễn xuất nào sao?


"Bốp"


- Mấy thằng này, đánh ba mặt chừa ra một mặt để máy quay hoạt động nữa chứ...


Lăng Phong một đấu một chục, luồn lách như cá chạch, lúc trái lúc phải. Chỉ tiếc, Phong ca di chuyển quá nhiều, bụi đất mù mịt, khiến đám đông chả cách nào chiêm ngưỡng phong thái của hắn.


Đợi lúc Tần Quyền dũa xong dàn móng, bụi đất cũng dần tan.


Chỉ là kỳ quái, không có vị anh hùng nào tư thái hiên ngang dần dần xuất hiện. Tất cả đều nằm dài trên đất.


Mãi một lúc.


Ở giữa có một tên lồm cồm bò dậy, phủi phủi trang phục chửi:


- Khục khục, khục khục. Mấy thằng mất dạy, đã hội đồng thì thôi, còn chơi cả bột mì.


Có một tên nằm trên đất gắng gượng phản bác:


- Ngươi thì hay ho chó gì? Tận dụng lúc mù mịt đánh vào hạ bộ chúng ta... Ái... đến giờ vẫn còn đau.


- Các ngươi có quy định không đánh vào đó sao?


- Ngươi... - Tên nằm đất tức lộn ruột, trừng mắt ngất xỉu.


- Lại nói, kia là Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long, ông chỉ mượn tạm vài đường thôi. Mà bỏ đi, nói Lý Tiểu Long các ngươi cũng chả biết là ai...


Lăng Phong lại gần một tên lưu manh, đá vào người đối phương nói:


- Này, đừng giả chết nữa. Hôm trước giật đồ của ta, mau trả...


Tên kia vẫn im re, xem ra chính là Toàn Thiên Thử Lư Phương. Không nghĩ kẻ này bản lĩnh chạy thì khủng, nhưng đánh đấm lại tệ vậy.


Lăng Phong bực bội, giơ chân dẫm mạnh lên mông đối phương.


- Ái... Nhẹ, nhẹ... ta còn chưa lấy vợ đó...


Lư Phương vừa nói vừa lăn nhanh một vòng, bật người đứng dậy. Bộ dáng xem chừng cũng không bị thương gì lắm. Hắn ta cũng không dài dòng, quay mông muốn chạy.


Lăng Phong lần này đã phòng bị sẵn, biết trước tên họ Lư này có bộ pháp ảo diệu. Hắn nhanh như cắt dùng Đoạn Hồn quyết bật ra trước, bàn tay hình trảo chụp lấy vai đối phương quát:


- Chạy đâu...


Lư Phương thân thể cũng rất dẻo dai, đảo người muốn thoát, lại bị Lăng Phong dùng một chiêu Soán Bộ Thâu Tâm khóa cứng.


Biết mình lần này khó thoát, Lư Phương cười khổ nói:


- Ài, nhẹ tay nhẹ tay. Đúng là ta giật, nhưng lại bị người khác giật mất rồi a.


Lăng Phong làm sao tin tưởng, gằn giọng:


- Nói nhảm. Ngươi mà không giao nó ra đây, ta sẽ...


Còn chưa kịp ra lời đe dọa, Lăng Phong đã cảm nhận có kẻ đánh úp mình.


Phiên Giang Thử Tưởng Bình, từ đầu vẫn đứng cạnh Bạch Ngọc Đường đột ngột lao đến.


Lăng Phong lưỡng lự, thả tên Lư Phương này ra chỉ e khó có ngày chụp lại được, không thả cũng không xong.


Đúng lúc này, lại nghe bên tai một tiếng gió.


"Vù"


"Bốp"


- Ái, thằng nhóc này là ai?


Tưởng Bình bị ai đó giáng cho một quyền loạng choạng suýt ngã, trừng mắt không dám tin nhìn kẻ ra tay.


Lăng Phong cười cười. Hóa ra là biểu đệ Hoa Lê của Lâm Hàm Uẩn. Cũng phải, ngọc bội kia là của Lâm Hàm Uẩn, nàng ta nếu biết kẻ trộm ở đây, làm sao khoanh tay đứng nhìn.


Lăng Phong khóa cứng người Lư Phương đè hẳn xuống, khiến tên kia kêu la oai oái:


- Ai da... Chậm đã, chậm đã. Ta đã nói rồi, ta vừa giật của ngươi chạy đến ngõ chữ Y, liền có người chặn lại giật mất...


Ở bên cạnh, Tưởng Bình cũng đang âm thầm kêu khổ. Gã cao hơn đối phương cả cái đầu, thế nhưng lại bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Đám đông được một trận cười no say.


Bạch Ngọc Đường từ đầu khoanh tay đứng xem, đến tận lúc này thấy thủ hạ nằm đất, hai huynh đệ thì bị đánh te tua. Gã mới vờ đưa tay dụi mắt, nhìn Lăng Phong hô lên:


- Ấy, dừng lại đã nào. Sao ta cứ thấy quen quen. Haha, hóa ra là... à... cái gì...?


Lăng Phong thầm khinh bỉ, mặt cười như không cười nói:


- Phi Long Sát thủ.


- A, đúng đúng, Phi Long huynh đệ. Thảo nào ta cứ ngờ ngợ...


"Ngờ ngợ cái ch*m, rõ ràng là diễn." Lăng Phong chửi thầm.


Bạch Ngọc Đường tình cảm dâng trào, như e sợ xung quanh không nghe rõ, hắng giọng cảm thán:


- Ta đứng từ xa đã nói với huynh đệ, Thái Nguyên lâu nay làm gì có ai khí phách như vậy? Quả nhiên đều là huynh đệ của Cẩm Mao Thử ta...


Nói rồi lại gần ôm chầm lấy Lăng Phong, nước mắt nước mũi dàn dụa, thiếu điều gọi hẳn cha mẹ ra chứng kiến cho tình cảm thắm thiết của Bạch ca.


Đám đông vội vã xì xầm:


- Xem đi, xem đi. Huynh đệ gặp nhau, thật là cảm động.


- Hóa ra chuyện bang chủ Phong Vân bang quen biết Ngũ Thử Thái Nguyên là không giả a.


Lăng Phong mắt trợn trắng. Hắn đang vướng bận hai tay giữ Lư Phương, thân người lại bị tên họ Bạch này ôm chặt cứng, dở khóc dở cười.


Bạch Ngọc Đường lại nhỏ giọng nói:


- Phi Long huynh đệ, ta cũng là nghĩ cho ngươi a. Anh em Thái Nguyên tính khí thẳng thắn. Nói mồm đùa qua lại chút không sao, nhưng muốn bọn họ tâm phục khẩu phục, e rằng huynh đệ phải thể hiện chút bản lĩnh.


- Dĩ nhiên, dĩ nhiên...


Lăng Phong gượng cười, bụng cầu trời tên điên này buông mình ra.


Đạo lý Lăng Phong làm sao không hiểu. Đều là dân giang hồ, bày trò bắt người ta nói chuyện "học vấn" chẳng hóa ra làm khó nhau, không khéo còn chọc tức bọn họ. Hắn chẳng qua cố ý làm "quái dị" chút, cốt thu hút sự tò mò của quần chúng. Hiệu quả rõ ràng không tệ, chẳng phải chưa được canh giờ Bạch Ngọc Đường cũng mò tới đấy thôi.


Mãi một lúc, Bạch Ngọc Đường mới "lưu luyến" vỗ lưng Lăng Phong, cất giọng:


- Lão Ngũ, đưa ra đây...


Tưởng Bình đang lúc bị Hoa Lê đánh cho bầm dập, vẫn cố tròn mắt hỏi:


- Đưa cái gì?


Bạch Ngọc Đường làm vội mặt cười với Lăng Phong, xong xuôi quay đầu nhỏ giọng:


- Còn cái gì? Phương án hai...


Tưởng Bình vỗ đầu nhớ ra, vội vã ném ra một cuộn gì đó.


Lăng Phong thầm khinh bỉ. Đám Ngũ Thử này cũng rất giảo hoạt, muốn chơi trò hai mặt - "mềm nắn rắn buông" với hắn.


Bạch Ngọc Đường chụp lấy vật kia, hồ hởi đưa cho Lăng Phong:


- Phi Long huynh đệ, kỳ thực nha, bọn ta đến là để chúc mừng Phong Vân bang. Huynh đệ nể mặt chúng ta, hay là tha cho chúng. Hêhê, đến vội không có quà, chỉ có tấm "Bát Mỹ đồ" truyền ra từ trong cung...


Gã đột ngột đổi giọng thì thầm:


-... là bảo vật hiếm có đấy.


Lăng Phong còn chưa kịp nói gì, đã nghe một giọng già nua cất lên:


- "Bát Mỹ đồ"? Để ta, để ta.


Cố lão lon ton phi ra trước, bắt tay bắt chân loạn xạ, khiến Bạch Ngọc Đường không khỏi mờ mịt:


- Lão trượng đây là...?


- Ta sao? Ta là Cố... cái gì nhỉ... à ờ... cố vấn. Đúng đúng, là cố vấn trong bang.


Nói rồi lão thò tay nhận tranh, mặt già cười nham nhở:


- Tranh này, ta nhận thay hắn.


Lăng Phong choáng váng. Hai bên đang căng như dây đàn, Phong ca đang nắm thế chủ động, còn chưa kịp đưa ra điều kiện giao dịch, lão già chập mạch này thế mà nhận quà phá hỏng hết cả.


Lão Cố nào có để ý tâm tư Lăng Phong, vừa cười vừa mở luôn tranh ra xem, hai mắt đồng thời sáng rực:


- Quả nhiên là nó.


Tần Quyền đã dũa móng xong tự lúc nào, cũng phi tới tấm tắc khen:


- Chậc chậc. Tuyệt phẩm, tuyệt phẩm.


Xung quanh đều mờ mịt, không rõ tranh kia vẽ cái gì, lại có thể trong nháy mắt hóa giải hận thù.


Lăng Hổ ngồi sau mở mắt liếc qua, mặt không chút biểu tình nói:


- Chỉ là nữ nhân cởi đồ thôi, có gì hay ho.


- Hả?


Vừa nghe câu này, đám đông đều như hiểu ra. Quả nhiên, anh hùng võ lâm muốn giảng hòa cũng chỉ có cái này, chính là hàng "18+".


Cả đám như thác đổ lũ cuốn, nhào cả ra phía trước.


- Từ từ, không chen lấn không chen lấn.


- Ngươi mới không chen đó. Ta đứng ở đây từ đầu...


- Các vị các vị, chỉ là bức tranh thôi, có cần thiết phải thế không?


- Ngươi không muốn xem thì cút...


Lăng Phong nhìn cảnh tượng trước mắt thầm toát mồ hôi sợ hãi. Xem ra cổ kim gì đều như nhau. Còn nhớ thời của hắn, chỉ cần một "tiểu thư" khỏa thân lên mạng, chưa đến 5 giây đã hàng vạn người đi tìm "link". Tình hình này mà kéo dài thêm, không khéo anh em Thái Nguyên dựng cờ tạo phản mất.


Lăng Phong quá sợ hãi, liền buông Lư Phương ra. Theo phản xạ chụp lấy bức tranh từ tay Cố lão, phi nhanh sang tửu lâu bên kia đường, đại khái muốn kiếm cái cửa sau để chuồn cho tiện. Cũng không hiểu cớ sao Phong ca đã chạy thì thôi, còn đi mua dây buộc mình, với tay mang theo cả "hàng nóng".


- Bắt hắn lại...


Tửu lâu đối diện, hình như có tên Yên Vũ lâu.


Mấy tên tiểu nhị nhìn một đoàn người nhằm hướng tửu lâu phi vào, mặt trắng bệch không còn giọt máu, tên can đảm nhất chỉ kịp hô lớn:


- Tất cả dừng lại, có biết đây là tửu lâu này của ai không hả?


- Của ai cũng mặc, anh em đang máu...


- Là của Tấn Vương đó, các ngươi muốn tạo... sao?


Chỉ tiếc, chữ "phản" của gã chìm nghỉm trong tiếng hỗn loạn.


Trong lúc hỗn loạn, Lăng Phong bằng tai mắt linh mẫn lại bắt được thanh âm của ai đó:


- Tấn Vương Điện hạ, tiểu nhân nghe nói năm trước "Bát Mỹ đồ" bị trộm khỏi Vương phủ, chẳng lẽ chính là vật kia?


- Cũng có thể. - Một giọng trẻ trung cất lên.


"Tấn Vương? Điện hạ?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Mật ngọt
  • 我的猫胆小如鼠 - Con mèo của tôi nhát như chuột
Phần 3 END
Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài
CHUYỆN XƯA VỊ MẬT ONG

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom