Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
Yên Vũ lâu, tửu lâu khá nổi danh tại Thái Nguyên.
Lăng Phong cùng Bạch Ngọc Đường chọn một vị trí gần cửa sổ lầu hai. Giữa bàn một đĩa bò kho, một đĩa thịt dê và hai hũ rượu. Vừa rồi mấy anh em vận động chút tay chân, không khỏi có chút đói khát.
Yên Vũ lâu bên trong bố trí khá đẹp. Thang lầu lan can không nhiễm một hạt bụi. Mấy tấm bình phong điêu khắc khá tinh mỹ. Trên tường tranh chữ cũng đại khí bất phàm, ước chừng đều từ thủ bút của danh gia họa nên. Dưới sàn thậm chí trải cả thảm nhung, đi lên cầu thang mà như đi trên "thảm đỏ" nhận giải. Vừa rồi Lăng Phong loáng thoáng nghe tửu lâu này là của một vị Vương gia, xem ra không giả.
Không chỉ có thế. Bước lên lầu hai còn có một sân khấu khá lạ mắt, dài chừng ba trượng. Thậm chí có cả bệ đứng cho MC, có cả chỗ lồi ra để nhắc lời kịch, không khác gì thời sau.
Lăng Phong từ lúc vào đã rất để mắt tới phong cách sắp xếp này. Một cảm giác rất "hiện đại", giống như hắn đi ăn nhà hàng Tây ngày trước.
"Có lẽ là... trùng hợp." Lăng Phong thầm nghĩ.
Dù sao khả năng sáng tạo của con người là vô hạn, có lẽ người thiết kế chỗ này có ánh mắt nhìn xa trông rộng.
Mùi rượu cùng thịt cừu thoang thoảng đâu đó. Người Thái Nguyên mang đặc trưng của phương bắc, uống rượu phải dùng chén lớn, ăn thịt phải miếng to, hào sảng hiếu khách.
Các bàn xung quanh khách không nhiều lắm, mấy người Tần Quyền ngồi một bàn riêng, vài đứa tiểu nhị đang ra sức loay hoay lau chùi. Ở cạnh lan can còn có một trung niên tay kéo đàn miệng nghêu ngao hát, chính là Phiên Giang Thử Tưởng Bình. Lúc mới gặp, thấy tên họ Tưởng này ôm khư khư cây Hồ cầm, Lăng Phong còn hy vọng đối phương thuộc hàng "tài tử giang hồ", chí ít cũng hát được vài bài giải sầu cho anh em. Ai ngờ lúc này mới ngả ngửa ra, thằng kia hóa ra chỉ ôm đàn làm màu cho có. Lời ca khó hiểu coi như thôi, tiếng cầm còn ỉ ôi dở tệ, thật không khác gì tra tấn người nghe.
- Lăng huynh đệ, không đánh không quen, ngươi nói phải không?
Bạch Ngọc Đường bộ dáng "bất cần đời", nhón tay lấy miếng bò kho cho vào miệng.
Xem chừng con bò này ngày xưa cuộc sống khó khăn, thịt dai nhách, Bạch ca nhai mãi không xong.
Lăng Phong thản nhiên cười:
- Đều là người nhà cả. Giao lưu thôi...
Nói rồi cầm lấy chén rượu để lên mép, mới phát hiện ly rượu đã hết từ lâu.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy bầu rượu vừa rót vừa nói:
- Đã là người nhà, Bạch mỗ cũng thẳng thắn vậy. Các ngươi lập bang tuyển người... cướp cống vật, đúng không?
Lăng Phong cười nhạt, đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ, coi như đã trả lời.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục:
- Ngươi cũng không cần đề phòng, cái này cũng không tính bí mật nữa. Nói một chút, hiện tại hắc đạo Thái Nguyên đều lục đục chuẩn bị. Chỉ có điều, lần này tiếng gió hơi nhiều, ngay như đám quan sai tôm tép đều biết sạch, chỉ e bọn chúng đang sắp sẵn lưới hốt một mẻ. Cũng vì phiêu lưu lớn như vậy, ngay từ đầu Bạch mỗ đã không tính tham gia...
Bạch Ngọc Đường dừng câu nói, âm thầm liếc Lăng Phong đoán ý tứ. Chỉ là đối phương vẫn thờ ơ như không, gã đành miễn cưỡng nói tiếp:
-... Chẳng qua, gặp được Lăng huynh đệ, ta lại sinh ra hứng thú.
Lăng Phong lúc này mới quay đầu lại.
Vừa rồi chả phải Lăng Phong giả vờ âm trầm cao thâm cái quái gì. Cũng vì con bò kia, thật không biết là bò đực hay bò cái, thịt vừa dai vừa cứng, báo hại Phong ca ngại mặt mũi khó coi phải quay đi cố nhai nuốt cho xong.
- Bạch huynh không thấy vụ này kỳ lạ sao?
- Có gì lạ?
- Quá lộ liễu. - Lăng Phong đáp gọn lỏn, điều này ai cũng thấy rõ.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười:
- Điều này kỳ thực không quan trọng. Quan trọng là chỗ tiền tài kia giá trị liên thành là thật, hắc đạo đang dồn về Thái Nguyên cũng có thật. Tên đã lên cung, chúng ta không bắn cũng có người khác bắn.
Lăng Phong miễn cưỡng gật đầu, lại nói:
- Chỉ là, đây là cống vật đi sứ. Hắc bạch gì thì cũng là dân Tống, chạy đi cướp nó chẳng hóa tự mình làm xấu mặt, lại chọc giận người Kim...
Bạch Ngọc Đường phá lên cười:
- Haha, xấu mặt? Kim Quốc? Triều đình nhát chết mới phải đi sứ, bọn ta chính là không muốn tặng đồ cho đám đó. Một lũ man tộc, liền ngay cả chữ viết còn không có. Nghe đâu dân cư còn chưa đến chục vạn, thậm chí còn chẳng bằng Hà Đông đạo. Cớ gì phải hảo hữu với chúng? Đáng ra chúng phải đi sứ chúng ta mới phải đạo...
Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa phủi phủi tay áo, tỏ vẻ chán ghét ra mặt.
Lăng Phong nói:
- Thế người Liêu thì sao? Bọn chúng cũng là "man tộc", thế nhưng bắt Đại Tống xưng "chú-cháu" đấy thôi...
- Kim Liêu bất đồng.
Bạch Ngọc Đường sẳng giọng không phục, nhưng rút cục không phục chỗ nào thì không nói ra được.
Lăng Phong thầm lắc đầu.
Tâm lý khinh thường "tứ phương man di" đã thâm căn cố đế ở Trung Nguyên. Đối với bọn họ, ngoại trừ Trung nguyên, xung quanh đều là rác. Lăng Phong cũng không có ý định đi cảnh báo "tương lai" cho mấy người này, ước chừng cũng chả ai tin.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lăng Phong mỉa mai:
- Lăng huynh đệ vừa ngoài kia hùng hổ, thế nhưng lại sợ chúng?
Lăng Phong cười đáp:
- Ta chỉ nghĩ, kết bạn vẫn hơn thù. Ngươi dù mạnh đến thế nào, không có minh hữu chỉ có kẻ thù, rút cục cũng có ngày bị hội đồng đến chết. Người phương bắc kể cả yếu ớt, nhưng một khi trở mặt, không cần nói xa, Thái Nguyên này chỉ e khó mà an ổn...
Bạch Ngọc Đường dừng cười, khuôn mặt trầm lắng hẳn lại. Gã ngửa cổ nốc một hơi rượu, xong xuôi mới thở dài nói:
- Hừ. Bọn chúng dám đến thì cứ đến, xem ai sợ ai...
Thái Nguyên năm xưa là chiến trường ác liệt giữa Tống - Liêu, nói vậy Bạch Ngọc Đường cũng thừa hiểu "ai đang sợ ai", ngoài mặt tuy khinh thường, trong lòng nói không sợ đều là nói láo.
Lăng Phong biết vấn đề này nói nữa sẽ không đi đến đâu, đành chuyển đề tài:
- Ta đang nghĩ, có khi nào trong chỗ cống vật kia có bí mật gì khác, mới khiến các bang phái quan tâm như vậy...
Bạch Ngọc Đường đột ngột nhíu mày, vẻ mặt cổ quái ngắt lời:
- Nói vậy... Lăng huynh đệ thực sự không biết? Thảo nào...
Lăng Phong giật mình, không lẽ hắn nói bừa mà trúng.
Trầm ngâm một lát, Bạch Ngọc Đường liếc nhìn mấy người Tần Quyền, hỏi:
- Mấy người kia, so với Lăng huynh đệ bản lĩnh được mấy phần?
Từ đầu đến giờ, mới chỉ Lăng Phong và Hoa Lê lộ chút quyền cước. Mặc dù cả phe Bạch Ngọc Đường cũng như Lăng Phong đều chưa ai dốc toàn lực, nhưng đại khái có thể ước đoán lẫn nhau.
Lăng Phong nhìn Bạch Ngọc Đường đề phòng. Nói gì đi nữa, chém gió là chém gió, tự nhiên đi hỏi chiến lực của nhau, không có vấn đề mới lạ.
Bạch Ngọc Đường phát hiện ra ánh mắt của Lăng Phong, cười ha hả nói:
- Trong Ngũ Thử, Bạch mỗ đứng thứ hai.
- Ta đứng thứ tư...
Bạch Ngọc Đường rét lạnh, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lại. Vừa rồi đứng ngoài quan sát, hắn nhận định Lăng Phong ít nhất phải ngang mình, thậm chí là hơn. Thế nhưng đối phương lại nhẹ nhàng nói mình chỉ đứng thứ tư, vậy ba người còn lại...?
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không biết Tần Quyền Lăng Hổ là quái vật cỡ nào, đó là còn chưa tính cả Cố lão.
Lăng Phong nhếch mép nói nốt câu:
-... nhưng so với người đứng đầu không bằng một phần mười.
Bạch Ngọc Đường triệt để sợ hãi, không nhịn được liếc Cố lão. Xem ra người Lăng Phong đang nhắc đến tám phần là lão già này. Bạch Ngọc Đường rõ hơn ai hết, vì chính lão này trong chớp mắt đoạt tranh trong tay hắn, ngay cả lấy bằng tay nào đến giờ Bạch Ngọc Đường vẫn không biết.
Bạch Ngọc Đường vỗ bàn nâng chén rượu, sảng khoái nói:
- Đều đã nói đến tận đây rồi, Bạch mỗ cũng không lòng vòng nữa. Hợp tác, thế nào? Có Ngũ Thử bọn ta, thêm mấy người các ngươi hợp sức, vụ này không phải không thể...
- Bạch huynh hình như nói ngược... - Lăng Phong tủm tỉm cười.
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra chốc lát mới cười haha nói:
- A, phải phải, là ta sai. Là có Phong Vân làm chính, thêm Ngũ Thử hợp sức...
Lăng Phong không đồng ý ngay, thấp giọng hiếu kỳ:
- Thế nhưng Bạch huynh vẫn chưa nói, chỗ cống vật kia có bí mật gì khác?
Bạch Ngọc Đường chỉ cười tủm tỉm rót rượu, bộ dáng trêu tức.
Lăng Phong nhìn ra, Bạch Ngọc Đường mồm nói không muốn đi cướp, chẳng qua muốn mà không đủ người. Có lẽ Ngũ Thử cũng giống Lăng Phong, đều không muốn đầu quân cho nhà khác. Bạch Ngọc Đường đem người tới gây sự, tám phần muốn đánh "hạ mã uy", tiện thể thu nạp đám Lăng Phong. Chỉ tiếc, vung chân đá phải "thiết bản".
Lăng Phong lơ đễnh nhìn xuống phố.
Dưới phố dường như có chuyện gì đó, thậm chí xuất hiện không ít quan binh hối hả đi lại.
Lăng Phong vẫy tên tiểu nhị, chỉ tay xuống phố hỏi:
- Kia là chuyện gì?
- Khách quan chắc mới đến đây?
Lăng Phong gật đầu.
Tiểu nhị giống như bắt được "gà mờ", vắt khăn lau bàn lên vai, hào hứng khoa trương:
- Ấy là Dương tiểu thư sắp xuất hiện. Nghe nói hôm nay nàng ấy làm cái gì mà khinh... à... khinh... Đại loại là một thứ rất to, còn có thể mang người bay lên trời như chim.
- Ngươi thấy qua? - Lăng Phong hiếu kỳ, hắn đang nghĩ đến "đèn trời Khổng Minh".
Tiểu nhị gãi gãi đầ xấu hổ:
- Chưa thấy qua, chẳng qua ngoài phố đều đồn như vậy...
- Dương tiểu thư này là con gái Tri phủ sao? Ngay cả quan binh cũng phải ra mặt.
Tiểu nhị muốn nói, đã bị Bạch Ngọc Đường chặn lại nói thay:
- Chuyện này ta biết. Ở Thái Nguyên này, họ Dương cũng chỉ có một nhà thôi.
- Thiên Ba Dương gia?
Thiên Ba Dương gia, chính là gia tộc của Dương gia tướng năm xưa, cũng là đệ nhất gia tộc ở Thái Nguyên.
Bạch Ngọc Đường nói tiếp:
- Chính bọn họ. Điều đáng nói, vị Dương tiểu thư kia còn là tri kỷ của Tấn Vương. Cô gái này tính tình hiếu động, thích làm mấy trò tân kỳ gì đó, chỉ là chưa thấy thành công lần nào. Có điều, mỗi lần cô ta muốn thử nghiệm đồ chơi mới, Tấn Vương đều hưng sư động chúng, phái quan binh đi tuần tra dọn dẹp khắp nơi.
Tiểu nhị tiếp lời:
- Cái tửu lâu này cũng do Dương tiểu thư đưa ý tưởng sắp xếp đó. Khách quan nhìn cái sân khấu kia là thấy...
Lăng Phong chính thức ngạc nhiên, từ đầu hắn đã để ý đến phong cách chỗ này.
Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi mỉa mai:
- Tên Triệu Chân Đán đấy cũng rất biết chiều chuộng nữ nhân. Bằng vào quyền thế của hắn, vung tay một cái còn thiếu người ấm giường sao? Còn nhọc công như vậy...
Bạch Ngọc Đường "không sợ trời không sợ đất" gọi thẳng tên thật của Tấn Vương, khiến tên tiểu nhị bên cạnh mặt mày xanh mét.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, tiểu nhị vỗ trán nói:
- Tiểu nhân nhớ ra rồi, vật kia gọi là... khinh khí cầu.
"Khinh khí cầu?" Lăng Phong há hốc mồm.
Ba chữ này... cổ đại làm sao lại có?
Lăng Phong cùng Bạch Ngọc Đường chọn một vị trí gần cửa sổ lầu hai. Giữa bàn một đĩa bò kho, một đĩa thịt dê và hai hũ rượu. Vừa rồi mấy anh em vận động chút tay chân, không khỏi có chút đói khát.
Yên Vũ lâu bên trong bố trí khá đẹp. Thang lầu lan can không nhiễm một hạt bụi. Mấy tấm bình phong điêu khắc khá tinh mỹ. Trên tường tranh chữ cũng đại khí bất phàm, ước chừng đều từ thủ bút của danh gia họa nên. Dưới sàn thậm chí trải cả thảm nhung, đi lên cầu thang mà như đi trên "thảm đỏ" nhận giải. Vừa rồi Lăng Phong loáng thoáng nghe tửu lâu này là của một vị Vương gia, xem ra không giả.
Không chỉ có thế. Bước lên lầu hai còn có một sân khấu khá lạ mắt, dài chừng ba trượng. Thậm chí có cả bệ đứng cho MC, có cả chỗ lồi ra để nhắc lời kịch, không khác gì thời sau.
Lăng Phong từ lúc vào đã rất để mắt tới phong cách sắp xếp này. Một cảm giác rất "hiện đại", giống như hắn đi ăn nhà hàng Tây ngày trước.
"Có lẽ là... trùng hợp." Lăng Phong thầm nghĩ.
Dù sao khả năng sáng tạo của con người là vô hạn, có lẽ người thiết kế chỗ này có ánh mắt nhìn xa trông rộng.
Mùi rượu cùng thịt cừu thoang thoảng đâu đó. Người Thái Nguyên mang đặc trưng của phương bắc, uống rượu phải dùng chén lớn, ăn thịt phải miếng to, hào sảng hiếu khách.
Các bàn xung quanh khách không nhiều lắm, mấy người Tần Quyền ngồi một bàn riêng, vài đứa tiểu nhị đang ra sức loay hoay lau chùi. Ở cạnh lan can còn có một trung niên tay kéo đàn miệng nghêu ngao hát, chính là Phiên Giang Thử Tưởng Bình. Lúc mới gặp, thấy tên họ Tưởng này ôm khư khư cây Hồ cầm, Lăng Phong còn hy vọng đối phương thuộc hàng "tài tử giang hồ", chí ít cũng hát được vài bài giải sầu cho anh em. Ai ngờ lúc này mới ngả ngửa ra, thằng kia hóa ra chỉ ôm đàn làm màu cho có. Lời ca khó hiểu coi như thôi, tiếng cầm còn ỉ ôi dở tệ, thật không khác gì tra tấn người nghe.
- Lăng huynh đệ, không đánh không quen, ngươi nói phải không?
Bạch Ngọc Đường bộ dáng "bất cần đời", nhón tay lấy miếng bò kho cho vào miệng.
Xem chừng con bò này ngày xưa cuộc sống khó khăn, thịt dai nhách, Bạch ca nhai mãi không xong.
Lăng Phong thản nhiên cười:
- Đều là người nhà cả. Giao lưu thôi...
Nói rồi cầm lấy chén rượu để lên mép, mới phát hiện ly rượu đã hết từ lâu.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy bầu rượu vừa rót vừa nói:
- Đã là người nhà, Bạch mỗ cũng thẳng thắn vậy. Các ngươi lập bang tuyển người... cướp cống vật, đúng không?
Lăng Phong cười nhạt, đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ, coi như đã trả lời.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục:
- Ngươi cũng không cần đề phòng, cái này cũng không tính bí mật nữa. Nói một chút, hiện tại hắc đạo Thái Nguyên đều lục đục chuẩn bị. Chỉ có điều, lần này tiếng gió hơi nhiều, ngay như đám quan sai tôm tép đều biết sạch, chỉ e bọn chúng đang sắp sẵn lưới hốt một mẻ. Cũng vì phiêu lưu lớn như vậy, ngay từ đầu Bạch mỗ đã không tính tham gia...
Bạch Ngọc Đường dừng câu nói, âm thầm liếc Lăng Phong đoán ý tứ. Chỉ là đối phương vẫn thờ ơ như không, gã đành miễn cưỡng nói tiếp:
-... Chẳng qua, gặp được Lăng huynh đệ, ta lại sinh ra hứng thú.
Lăng Phong lúc này mới quay đầu lại.
Vừa rồi chả phải Lăng Phong giả vờ âm trầm cao thâm cái quái gì. Cũng vì con bò kia, thật không biết là bò đực hay bò cái, thịt vừa dai vừa cứng, báo hại Phong ca ngại mặt mũi khó coi phải quay đi cố nhai nuốt cho xong.
- Bạch huynh không thấy vụ này kỳ lạ sao?
- Có gì lạ?
- Quá lộ liễu. - Lăng Phong đáp gọn lỏn, điều này ai cũng thấy rõ.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười:
- Điều này kỳ thực không quan trọng. Quan trọng là chỗ tiền tài kia giá trị liên thành là thật, hắc đạo đang dồn về Thái Nguyên cũng có thật. Tên đã lên cung, chúng ta không bắn cũng có người khác bắn.
Lăng Phong miễn cưỡng gật đầu, lại nói:
- Chỉ là, đây là cống vật đi sứ. Hắc bạch gì thì cũng là dân Tống, chạy đi cướp nó chẳng hóa tự mình làm xấu mặt, lại chọc giận người Kim...
Bạch Ngọc Đường phá lên cười:
- Haha, xấu mặt? Kim Quốc? Triều đình nhát chết mới phải đi sứ, bọn ta chính là không muốn tặng đồ cho đám đó. Một lũ man tộc, liền ngay cả chữ viết còn không có. Nghe đâu dân cư còn chưa đến chục vạn, thậm chí còn chẳng bằng Hà Đông đạo. Cớ gì phải hảo hữu với chúng? Đáng ra chúng phải đi sứ chúng ta mới phải đạo...
Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa phủi phủi tay áo, tỏ vẻ chán ghét ra mặt.
Lăng Phong nói:
- Thế người Liêu thì sao? Bọn chúng cũng là "man tộc", thế nhưng bắt Đại Tống xưng "chú-cháu" đấy thôi...
- Kim Liêu bất đồng.
Bạch Ngọc Đường sẳng giọng không phục, nhưng rút cục không phục chỗ nào thì không nói ra được.
Lăng Phong thầm lắc đầu.
Tâm lý khinh thường "tứ phương man di" đã thâm căn cố đế ở Trung Nguyên. Đối với bọn họ, ngoại trừ Trung nguyên, xung quanh đều là rác. Lăng Phong cũng không có ý định đi cảnh báo "tương lai" cho mấy người này, ước chừng cũng chả ai tin.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lăng Phong mỉa mai:
- Lăng huynh đệ vừa ngoài kia hùng hổ, thế nhưng lại sợ chúng?
Lăng Phong cười đáp:
- Ta chỉ nghĩ, kết bạn vẫn hơn thù. Ngươi dù mạnh đến thế nào, không có minh hữu chỉ có kẻ thù, rút cục cũng có ngày bị hội đồng đến chết. Người phương bắc kể cả yếu ớt, nhưng một khi trở mặt, không cần nói xa, Thái Nguyên này chỉ e khó mà an ổn...
Bạch Ngọc Đường dừng cười, khuôn mặt trầm lắng hẳn lại. Gã ngửa cổ nốc một hơi rượu, xong xuôi mới thở dài nói:
- Hừ. Bọn chúng dám đến thì cứ đến, xem ai sợ ai...
Thái Nguyên năm xưa là chiến trường ác liệt giữa Tống - Liêu, nói vậy Bạch Ngọc Đường cũng thừa hiểu "ai đang sợ ai", ngoài mặt tuy khinh thường, trong lòng nói không sợ đều là nói láo.
Lăng Phong biết vấn đề này nói nữa sẽ không đi đến đâu, đành chuyển đề tài:
- Ta đang nghĩ, có khi nào trong chỗ cống vật kia có bí mật gì khác, mới khiến các bang phái quan tâm như vậy...
Bạch Ngọc Đường đột ngột nhíu mày, vẻ mặt cổ quái ngắt lời:
- Nói vậy... Lăng huynh đệ thực sự không biết? Thảo nào...
Lăng Phong giật mình, không lẽ hắn nói bừa mà trúng.
Trầm ngâm một lát, Bạch Ngọc Đường liếc nhìn mấy người Tần Quyền, hỏi:
- Mấy người kia, so với Lăng huynh đệ bản lĩnh được mấy phần?
Từ đầu đến giờ, mới chỉ Lăng Phong và Hoa Lê lộ chút quyền cước. Mặc dù cả phe Bạch Ngọc Đường cũng như Lăng Phong đều chưa ai dốc toàn lực, nhưng đại khái có thể ước đoán lẫn nhau.
Lăng Phong nhìn Bạch Ngọc Đường đề phòng. Nói gì đi nữa, chém gió là chém gió, tự nhiên đi hỏi chiến lực của nhau, không có vấn đề mới lạ.
Bạch Ngọc Đường phát hiện ra ánh mắt của Lăng Phong, cười ha hả nói:
- Trong Ngũ Thử, Bạch mỗ đứng thứ hai.
- Ta đứng thứ tư...
Bạch Ngọc Đường rét lạnh, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lại. Vừa rồi đứng ngoài quan sát, hắn nhận định Lăng Phong ít nhất phải ngang mình, thậm chí là hơn. Thế nhưng đối phương lại nhẹ nhàng nói mình chỉ đứng thứ tư, vậy ba người còn lại...?
Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không biết Tần Quyền Lăng Hổ là quái vật cỡ nào, đó là còn chưa tính cả Cố lão.
Lăng Phong nhếch mép nói nốt câu:
-... nhưng so với người đứng đầu không bằng một phần mười.
Bạch Ngọc Đường triệt để sợ hãi, không nhịn được liếc Cố lão. Xem ra người Lăng Phong đang nhắc đến tám phần là lão già này. Bạch Ngọc Đường rõ hơn ai hết, vì chính lão này trong chớp mắt đoạt tranh trong tay hắn, ngay cả lấy bằng tay nào đến giờ Bạch Ngọc Đường vẫn không biết.
Bạch Ngọc Đường vỗ bàn nâng chén rượu, sảng khoái nói:
- Đều đã nói đến tận đây rồi, Bạch mỗ cũng không lòng vòng nữa. Hợp tác, thế nào? Có Ngũ Thử bọn ta, thêm mấy người các ngươi hợp sức, vụ này không phải không thể...
- Bạch huynh hình như nói ngược... - Lăng Phong tủm tỉm cười.
Bạch Ngọc Đường ngẩn ra chốc lát mới cười haha nói:
- A, phải phải, là ta sai. Là có Phong Vân làm chính, thêm Ngũ Thử hợp sức...
Lăng Phong không đồng ý ngay, thấp giọng hiếu kỳ:
- Thế nhưng Bạch huynh vẫn chưa nói, chỗ cống vật kia có bí mật gì khác?
Bạch Ngọc Đường chỉ cười tủm tỉm rót rượu, bộ dáng trêu tức.
Lăng Phong nhìn ra, Bạch Ngọc Đường mồm nói không muốn đi cướp, chẳng qua muốn mà không đủ người. Có lẽ Ngũ Thử cũng giống Lăng Phong, đều không muốn đầu quân cho nhà khác. Bạch Ngọc Đường đem người tới gây sự, tám phần muốn đánh "hạ mã uy", tiện thể thu nạp đám Lăng Phong. Chỉ tiếc, vung chân đá phải "thiết bản".
Lăng Phong lơ đễnh nhìn xuống phố.
Dưới phố dường như có chuyện gì đó, thậm chí xuất hiện không ít quan binh hối hả đi lại.
Lăng Phong vẫy tên tiểu nhị, chỉ tay xuống phố hỏi:
- Kia là chuyện gì?
- Khách quan chắc mới đến đây?
Lăng Phong gật đầu.
Tiểu nhị giống như bắt được "gà mờ", vắt khăn lau bàn lên vai, hào hứng khoa trương:
- Ấy là Dương tiểu thư sắp xuất hiện. Nghe nói hôm nay nàng ấy làm cái gì mà khinh... à... khinh... Đại loại là một thứ rất to, còn có thể mang người bay lên trời như chim.
- Ngươi thấy qua? - Lăng Phong hiếu kỳ, hắn đang nghĩ đến "đèn trời Khổng Minh".
Tiểu nhị gãi gãi đầ xấu hổ:
- Chưa thấy qua, chẳng qua ngoài phố đều đồn như vậy...
- Dương tiểu thư này là con gái Tri phủ sao? Ngay cả quan binh cũng phải ra mặt.
Tiểu nhị muốn nói, đã bị Bạch Ngọc Đường chặn lại nói thay:
- Chuyện này ta biết. Ở Thái Nguyên này, họ Dương cũng chỉ có một nhà thôi.
- Thiên Ba Dương gia?
Thiên Ba Dương gia, chính là gia tộc của Dương gia tướng năm xưa, cũng là đệ nhất gia tộc ở Thái Nguyên.
Bạch Ngọc Đường nói tiếp:
- Chính bọn họ. Điều đáng nói, vị Dương tiểu thư kia còn là tri kỷ của Tấn Vương. Cô gái này tính tình hiếu động, thích làm mấy trò tân kỳ gì đó, chỉ là chưa thấy thành công lần nào. Có điều, mỗi lần cô ta muốn thử nghiệm đồ chơi mới, Tấn Vương đều hưng sư động chúng, phái quan binh đi tuần tra dọn dẹp khắp nơi.
Tiểu nhị tiếp lời:
- Cái tửu lâu này cũng do Dương tiểu thư đưa ý tưởng sắp xếp đó. Khách quan nhìn cái sân khấu kia là thấy...
Lăng Phong chính thức ngạc nhiên, từ đầu hắn đã để ý đến phong cách chỗ này.
Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi mỉa mai:
- Tên Triệu Chân Đán đấy cũng rất biết chiều chuộng nữ nhân. Bằng vào quyền thế của hắn, vung tay một cái còn thiếu người ấm giường sao? Còn nhọc công như vậy...
Bạch Ngọc Đường "không sợ trời không sợ đất" gọi thẳng tên thật của Tấn Vương, khiến tên tiểu nhị bên cạnh mặt mày xanh mét.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, tiểu nhị vỗ trán nói:
- Tiểu nhân nhớ ra rồi, vật kia gọi là... khinh khí cầu.
"Khinh khí cầu?" Lăng Phong há hốc mồm.
Ba chữ này... cổ đại làm sao lại có?