Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 250
Ngưu gia thôn, một thôn nhỏ phía đông đạo Hà Đông.
Con đường đất phía trước Ngưu gia thôn, bình thường cũng chỉ thôn dân qua lại, từ sáng nay đột nhiên đông đúc hẳn, thi thoảng từng tốp người ngựa lại vội vã phi ngựa về hướng bắc.
Lúc này, có năm thớt ngựa đang chậm rãi thong dong trên đường. Hóa ra là Lăng Phong, Tần Quyền, Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình và Từ Khánh, năm vị đại biểu "ưu tú" của Phong Vân bang, bên hông nhét Anh Hùng thiếp, theo đúng hẹn ước đến tham gia "Đại hội Anh hùng".
Chuyến này Lăng Phong rất muốn Cố lão đi cùng, chỉ là lão nhân gia nhất quyết không chịu, lảm nhảm dạo này thiếu ngủ, muốn ở khách điếm ngủ nhiều một chút.
Lăng Phong lại nhạy cảm đoán, có thể Cố lão muốn ở lại "kìm chân" cao thủ giấu mặt kia. Hoặc nói không chừng, Cố lão ngại gặp ai đó ở Đại hội Anh hùng, tỷ như Triều Lam chẳng hạn. Còn nhớ, lần đầu Lăng Phong gặp Cố lão là ở kho củi Triều gia trang. Dù lão ta nói mình thoát ra từ cái tháp Định Châu nào đó, tình cờ đến Triều gia trang. Ai mà biết, có phải lão ăn trộm cái gì ở Triều gia trang mới bị nhốt lại không?
Còn mấy người Lâm Hàm Uẩn, Lăng Phong đề phòng thì đề phòng nhưng vẫn mặc kệ. Bí mật người nào cũng có, chỉ cần không phải kẻ thù đều có thể ở chung. Nói lại, nếu đi cùng Lâm Hàm Uẩn thực sự có "cao thủ" giấu mặt, vậy tương đương Lăng Phong có thêm hộ vệ miễn phí, hắn cầu còn không được. Lăng Phong không nghĩ người kia sẽ nhằm vào mình. Bởi với tiềm lực của kẻ nọ, muốn ra tay với Lăng Phong thì đã ra tay từ lâu.
Về tin tức của Đoạn Cân Nhẫn, Lăng Phong đã hỏi qua Tiểu Si. Chỉ tiếc tên kia chỉ là đệ tử thông thường của U Minh Cung, hiểu biết sơ sài. Thế nhưng ngẫu nhiên Lôi Trấn nghe được lại tặc lưỡi muốn góp chuyện.
Hóa ra Phích Lịch Đường Lôi gia có quan hệ không ít với Đường Môn Tứ Xuyên, cả hai đều chuyên về chế tạo ám khí. Thậm chí nghe nói phối phương hỏa dược của Lôi gia đều từ Đường Môn mà ra. Chỉ là, Lôi Trấn hình như phạm lỗi mới trốn khỏi Lôi gia "đi bụi", bây giờ mò về chưa bị đạp ra khỏi cửa là may, hy vọng tìm manh mối của Lăng Phong lại đi vào ngõ cụt.
Ngựa đi qua cổng Ngưu gia thôn, Lăng Phong bỗng thấy một đám trẻ đang vật lộn ầm ĩ:
- Mau trả cho ta... Nếu không, đợi ông nội ta trở về, các ngươi sẽ biết tay...
- Haha, suốt ngày chỉ biết chờ vào ông của ngươi sao?
Nhìn cảnh 10 đánh 1 trước mắt, Lăng Phong không khỏi sinh khó chịu. Hắn liền lên tiếng:
- Này, từ từ...
Một đứa đang chống nạnh ra lệnh, ước chừng là "đại ca", mặt mũi khó chịu nhìn Lăng Phong:
- Các ông muốn gì? Muốn ra tay giúp nó sao? Bọn ta còn chưa qua lễ trưởng thành, các ông ra tay thì cứ ra tay, bọn ta cũng không sợ. Mà các ông cũng không xứng mặt đại trượng phu...
Nói rồi cũng không thèm chờ Lăng Phong nói thêm gì, lại tiếp tục chỉ đạo đàn em ra tay.
"Kinh, trẻ trâu cổ đại đây sao?"
Lăng Phong đến choáng váng, hắn còn chưa nói gì cả. Còn nhớ ngày trước rảnh rỗi về thăm quê, hắn ghét nhất chính là thể loại này.
Có điều, nhìn đám trẻ này, Lăng Phong lại nhớ đến những ngày Hắc kỳ Phong Vân thu nạp thành viên. Hồi đó mấy đứa Triệu Tử Long Chu Công Cẩn cũng trạc tuổi này, không ít đứa mặt mũi vênh váo ghi danh. Lăn lộn trong Hắc kỳ đúng 1 tháng trở ra, thằng nào thằng nấy đều cúi gằm mặt mà đi.
"Viu"
- A...
Có âm thanh thứ gì đó lao vút trong gió, vài đứa bị trúng đòn đều ôm mông lăn ra xa. Thằng nhóc "cầm đầu" mắt căm thù nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn ngồi yên trên ngựa, cười cười nói:
- Hề hề, ta muốn hỏi đường chút thôi. Nhìn ngươi thái độ như vậy chắc cũng không muốn chỉ cho ta. Chi bằng để ta hỏi hắn một lát...
Vừa nói hắn vừa chỉ tay vừa đứa bé đang bị ức hiếp.
- Hừ.
Biết không thể đấu lại Lăng Phong, chục đứa "trẻ trâu" liền đánh mắt nhanh chóng xua nhau giải tán, trước khi đi vẫn không quên hăm dọa chửi tục vài câu. Lăng Phong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Đứa bé bị ức hiếp trơ trọi giữa bãi đất, thân hình nó gầy đến đáng thương. Cái cổ bé nhỏ đỡ lấy cái đầu tương đối to, da dẻ vàng vọt. Vừa rồi nhìn nó ngồi chồm hỗm giữa bãi đất cắn răng chịu đánh, trông như một con chó con, Lăng Phong mới sinh lòng trắc ẩn. Nhưng trong khoảnh khắc Lăng Phong tiếp xúc với một đôi mắt kia, hắn lại thấy một hình ảnh hoàn toàn khácc, đó là ánh mắt của loài sói.
- Tiểu tử, ngươi tên gì? - Lăng Phong ôn tồn hỏi.
- Cẩu Nhi.
Thằng bé đáp, nhưng ánh mắt vẫn rất đề phòng nhìn Lăng Phong.
Trẻ con nông thôn đều kiểu tên này, hết Ngưu đến Cẩu. Thời này người ta đều tin rằng đặt tên con càng xấu, tương lai nó càng tươi sáng. Chẳng qua, không biết bao nhiêu cái "Cẩu Nhi" ra đời, thế nhưng lại chẳng mấy cái thực sự gặp may mắn.
- Không có đại danh à?
- Có, nhưng tên ta chẳng bao giờ dùng đến. Trừ ông bà nội ra, ta không có người thân nào, cũng không có ai gọi tên cả.
Lăng Phong nghe xong trong lòng chua chát. Hắn thường nghĩ mình là một kẻ cô độc, ở thế giới này không ai đồng cảm, nhưng đứa trẻ này cũng cô độc chả kém gì hắn.
- Ừm, Ngô gia trang đi đường nào ngươi biết không?
Cẩu Nhi chỉ tay về một hướng, Lăng Phong gật đầu cười cảm kích. Kỳ thực hắn đã biết đường từ trước, chỉ thuận tiện hỏi thế thôi.
Ánh mắt của Cẩu Nhi dõi nhìn Lăng Phong. Đợi đến khi Lăng Phong nhảy lên ngựa, nó vội vàng hỏi:
- Đại thúc, ngươi tên là gì?
- Đại thúc tên Lăng Phong.
Cẩu Nhi nghiêng đầu, có vẻ nó đang cố nhớ cái tên này, sau đó gật gật đầu:
- Lăng đại thúc, ta nhớ rồi.
Lăng Phong cười hòa ái, đang định thúc ngựa tiến lên, Cẩu Nhi lại hỏi:
- Đại thúc có phải đến tham gia Đại hội Anh hùng không?
Vừa hỏi ánh mắt Cẩu Nhi tràn đầy sự ngưỡng mộ.
- Phải. - Lăng Phong tùy tiện gật đầu.
- Ông nội Cẩu Nhi cũng tham gia, ông nội ta cũng là một anh hùng.
- Vậy sao? Ông ngươi tên gì?
Cẩu Nhi hào hứng đáp:
- Ông nội ta tên là... ông nội.
Lăng Phong suýt nữa rớt khỏi ngựa.
Cẩu Nhi biết mình thất thố, chỉ gãi gãi đầu nói:
- À, Tiểu Tam bằng hữu của ta vẫn hay gọi ông nội là Quách gia gia...
- Vậy là họ Quách rồi. - Lăng Phong nói giúp, tránh cho Cẩu Nhi lại thêm một câu "tên là... Quách ông nội" thì tiêu.
- Đại thúc đến đó nhất định phải tìm gặp ông nội Cẩu Nhi đó, nhất định hai người sẽ rất thích nhau.
Lăng Phong hào sảng cười:
- Haha, được rồi. Nếu gặp Quách gia gia của ngươi, ta sẽ kể cho ông ấy chuyện Cẩu Nhi đánh nhau lợi hại thế nào...
Nói rồi thúc ngựa về phía trước.
Khi Bóng Lăng Phong vừa khuất ở cuối con đường...
- Tiểu Cẩu, ta mang côn đến rồi đây... Ủa, người đâu hết rồi?
Một đứa trẻ dáng vẻ khỏe khoắn chạy đến gần, trên tay cầm theo một cây côn bịt một đầu.
Cẩu Nhi vẫn chưa hết vui vẻ, chỉ đáp gọn lỏn:
- Đi rồi.
Thằng bé kia lộ vẻ mặt khó tin, nhìn đông nhìn tây rồi nói:
- Đi rồi? Ngươi đánh được hết bọn chúng đi sao?
Cẩu Nhi lúc này mới quay lại, nhăn nhó nói:
- Sao giờ ngươi mới tới, làm ta suýt nữa bị đánh. May mà có Lăng đại thúc...
- Lăng đại thúc?
- Là một vị đại hiệp, võ công siêu phàm, viu một cái đã đánh cho đám Đại Ngưu chạy hết. Thúc ấy cũng đang trên đường đến Đại hội Anh hùng...
Cẩu Nhi vừa nói vừa hoa chân múa tay, như thể nó tận mắt nhìn thấy chiêu thức của Lăng Phong.
Đứa trẻ còn lại dường như không phục, bĩu môi nói:
- Đại hiệp có là gì? Ông nội của ta, là đại tướng quân, uy vũ hơn đại hiệp nhiều...
Nói rồi cầm cây côn xoay xoay vài vòng trên đầu. Cẩn thận xem xét, thế côn của thằng bé này chỉ thiếu chút hỏa hầu, tư thế xuất côn lại rất chuẩn mực, xem ra là "con nhà nòi".
Chống côn xuống đất, thằng bé ưỡn ngực hô lớn:
- Dương Thiết Tâm ta, có một ngày sẽ như ông nội, làm đại tướng quân, tung hoành sa trường.
Cẩu Nhi ở cạnh thấy vậy không muốn yếu thế, cũng vội nhón chân vênh mặt nói:
- Cẩu... à không... còn ta, Quách Khiếu Thiên. Có một ngày sẽ như ông ngoại, làm đại hiệp, ngao du giang hồ.
Chờ chút? Thế nhưng Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, đây chẳng phải là...
...
Ngoại thành Thái Nguyên gần Ngưu gia thôn có một trang viện, nghe nói của một vị viên ngoại họ Ngô.
Ngô viên ngoại nghe đâu từng làm quan trong triều, sau phạm phải tội lớn bị biếm chức quan, về trấn này sống ẩn dật.
"Viên ngoại" mặc dù chỉ là một loại hư danh không hề có bổng lộc chức phẩm gì, thế nhưng quan địa phương lại không ai dám xem thường. Những viên ngoại này thực tế đều không phải phạm tội thực sự, phần lớn đều vì tranh chấp trong triều mà bị "định tội". Bọn họ ai ai cũng âm thầm chờ thời cơ, một khi triều đình trọng dụng trở lại, hoặc Hoàng đế đại xá thiên hạ, bọn họ sẽ phục chức trong nháy mắt, đến lúc đó kẻ nào đui mù đắc tội họ trước kia, đều chết chắc. Thừa tướng Sái Kinh là ví dụ điển hình nhất, ông ta làm viên ngoại đến 4 lần, lần nào cũng phục chức, mỗi lần phục chức số người bị ông ta trị tội không một vạn cũng vài ngàn.
Đám Lăng Phong vừa đến trang viện, nhảy xuống ngựa còn chưa kịp nhìn ngắm đã có vài người tiếp cận.
- Xin hỏi các vị có mang theo thiếp mời hay không?
Hắn chậm rãi xuất trình Anh Hùng thiếp, nhìn hai tên "soát vé" vẻ mặt nghiêm trọng mà buồn cười. Trong lúc chờ đợi, Lăng Phong đánh mắt quan sát một chút.
Chỉ thấy quanh trang viện, cứ một đoạn tường rào lại có một người đứng, ngay gần đó còn có cả tốp đệ tử tuần tra, nhìn không khác gì doanh trại quân đội. Chỉ tiếc trang phục hơi sơ sài, đem so với Phong Vân đoàn ở Vĩnh Lạc còn kém xa.
- Xin hỏi chư vị anh hùng là người phương nào?
- Thái Nguyên Phong Vân bang.
- Xin mời vào...
Đám Lăng Phong vừa đi qua, tên canh cửa liền nghiêng người thủ thỉ với kẻ đứng bên cạnh:
- Phong Vân bang là đám nào?
Tên còn lại vẻ khinh bỉ hiện rõ trên mặt, nói:
- Chưa nghe qua. Chẳng qua đến làm trang trí thôi. Ta đoán Thiên Vương sẽ xếp chúng làm tiên phong...
- Làm tiên phong? Chẳng phải rất oách sao?
- Oách cái gì? Chẳng qua làm bị thịt đi đầu hứng tên thôi, ahaha...
Lăng Phong tai mắt hơn người, tiếng cười đùa dĩ nhiên nghe hết vào tai. Tuy vậy hắn vẫn bảo trì sự tự nhiên, coi như nghe được một tin tức.
Vừa đặt chân vào bên trong, Lăng Phong không khỏi bất ngờ.
Nơi này ước chừng có thể tụ tập trăm người, xem ra là nơi thiết yến của trang viện này, hôm nay đã chật "không còn một chỗ kín" nào.
Nhìn số đông nhân sĩ ồn ào, Lăng Phong không khỏi tặc lưỡi nói:
- Không nghĩ vì chút vàng bạc mà nhiều người đến như vậy. Về sau làm sao mà chia a?
Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh cười nói:
- Đây chỉ là những người có thiếp mời thôi. Có điều, vàng bạc đã là gì, có thứ khác còn khó chia hơn...
- Vậy sao?
- Có nhớ lần trước Bạch mỗ nói qua, đằng sau chỗ vàng bạc kia còn có bí mật khác chứ?
Lăng Phong gật đầu, lần trước bàn bạc hình như cũng đang dở dang đoạn này. Hôm đó ở tửu lâu bò nướng dai nhách, đau hết cả mồm, tạm thời quên mất.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, tay phe phẩy quạt, vẻ mặt thần thần bí bí nói:
- Kỳ thực, vàng bạc là thứ yếu, bọn họ đều vì... Võ Lâm Mật Tịch.
Con đường đất phía trước Ngưu gia thôn, bình thường cũng chỉ thôn dân qua lại, từ sáng nay đột nhiên đông đúc hẳn, thi thoảng từng tốp người ngựa lại vội vã phi ngựa về hướng bắc.
Lúc này, có năm thớt ngựa đang chậm rãi thong dong trên đường. Hóa ra là Lăng Phong, Tần Quyền, Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình và Từ Khánh, năm vị đại biểu "ưu tú" của Phong Vân bang, bên hông nhét Anh Hùng thiếp, theo đúng hẹn ước đến tham gia "Đại hội Anh hùng".
Chuyến này Lăng Phong rất muốn Cố lão đi cùng, chỉ là lão nhân gia nhất quyết không chịu, lảm nhảm dạo này thiếu ngủ, muốn ở khách điếm ngủ nhiều một chút.
Lăng Phong lại nhạy cảm đoán, có thể Cố lão muốn ở lại "kìm chân" cao thủ giấu mặt kia. Hoặc nói không chừng, Cố lão ngại gặp ai đó ở Đại hội Anh hùng, tỷ như Triều Lam chẳng hạn. Còn nhớ, lần đầu Lăng Phong gặp Cố lão là ở kho củi Triều gia trang. Dù lão ta nói mình thoát ra từ cái tháp Định Châu nào đó, tình cờ đến Triều gia trang. Ai mà biết, có phải lão ăn trộm cái gì ở Triều gia trang mới bị nhốt lại không?
Còn mấy người Lâm Hàm Uẩn, Lăng Phong đề phòng thì đề phòng nhưng vẫn mặc kệ. Bí mật người nào cũng có, chỉ cần không phải kẻ thù đều có thể ở chung. Nói lại, nếu đi cùng Lâm Hàm Uẩn thực sự có "cao thủ" giấu mặt, vậy tương đương Lăng Phong có thêm hộ vệ miễn phí, hắn cầu còn không được. Lăng Phong không nghĩ người kia sẽ nhằm vào mình. Bởi với tiềm lực của kẻ nọ, muốn ra tay với Lăng Phong thì đã ra tay từ lâu.
Về tin tức của Đoạn Cân Nhẫn, Lăng Phong đã hỏi qua Tiểu Si. Chỉ tiếc tên kia chỉ là đệ tử thông thường của U Minh Cung, hiểu biết sơ sài. Thế nhưng ngẫu nhiên Lôi Trấn nghe được lại tặc lưỡi muốn góp chuyện.
Hóa ra Phích Lịch Đường Lôi gia có quan hệ không ít với Đường Môn Tứ Xuyên, cả hai đều chuyên về chế tạo ám khí. Thậm chí nghe nói phối phương hỏa dược của Lôi gia đều từ Đường Môn mà ra. Chỉ là, Lôi Trấn hình như phạm lỗi mới trốn khỏi Lôi gia "đi bụi", bây giờ mò về chưa bị đạp ra khỏi cửa là may, hy vọng tìm manh mối của Lăng Phong lại đi vào ngõ cụt.
Ngựa đi qua cổng Ngưu gia thôn, Lăng Phong bỗng thấy một đám trẻ đang vật lộn ầm ĩ:
- Mau trả cho ta... Nếu không, đợi ông nội ta trở về, các ngươi sẽ biết tay...
- Haha, suốt ngày chỉ biết chờ vào ông của ngươi sao?
Nhìn cảnh 10 đánh 1 trước mắt, Lăng Phong không khỏi sinh khó chịu. Hắn liền lên tiếng:
- Này, từ từ...
Một đứa đang chống nạnh ra lệnh, ước chừng là "đại ca", mặt mũi khó chịu nhìn Lăng Phong:
- Các ông muốn gì? Muốn ra tay giúp nó sao? Bọn ta còn chưa qua lễ trưởng thành, các ông ra tay thì cứ ra tay, bọn ta cũng không sợ. Mà các ông cũng không xứng mặt đại trượng phu...
Nói rồi cũng không thèm chờ Lăng Phong nói thêm gì, lại tiếp tục chỉ đạo đàn em ra tay.
"Kinh, trẻ trâu cổ đại đây sao?"
Lăng Phong đến choáng váng, hắn còn chưa nói gì cả. Còn nhớ ngày trước rảnh rỗi về thăm quê, hắn ghét nhất chính là thể loại này.
Có điều, nhìn đám trẻ này, Lăng Phong lại nhớ đến những ngày Hắc kỳ Phong Vân thu nạp thành viên. Hồi đó mấy đứa Triệu Tử Long Chu Công Cẩn cũng trạc tuổi này, không ít đứa mặt mũi vênh váo ghi danh. Lăn lộn trong Hắc kỳ đúng 1 tháng trở ra, thằng nào thằng nấy đều cúi gằm mặt mà đi.
"Viu"
- A...
Có âm thanh thứ gì đó lao vút trong gió, vài đứa bị trúng đòn đều ôm mông lăn ra xa. Thằng nhóc "cầm đầu" mắt căm thù nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn ngồi yên trên ngựa, cười cười nói:
- Hề hề, ta muốn hỏi đường chút thôi. Nhìn ngươi thái độ như vậy chắc cũng không muốn chỉ cho ta. Chi bằng để ta hỏi hắn một lát...
Vừa nói hắn vừa chỉ tay vừa đứa bé đang bị ức hiếp.
- Hừ.
Biết không thể đấu lại Lăng Phong, chục đứa "trẻ trâu" liền đánh mắt nhanh chóng xua nhau giải tán, trước khi đi vẫn không quên hăm dọa chửi tục vài câu. Lăng Phong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Đứa bé bị ức hiếp trơ trọi giữa bãi đất, thân hình nó gầy đến đáng thương. Cái cổ bé nhỏ đỡ lấy cái đầu tương đối to, da dẻ vàng vọt. Vừa rồi nhìn nó ngồi chồm hỗm giữa bãi đất cắn răng chịu đánh, trông như một con chó con, Lăng Phong mới sinh lòng trắc ẩn. Nhưng trong khoảnh khắc Lăng Phong tiếp xúc với một đôi mắt kia, hắn lại thấy một hình ảnh hoàn toàn khácc, đó là ánh mắt của loài sói.
- Tiểu tử, ngươi tên gì? - Lăng Phong ôn tồn hỏi.
- Cẩu Nhi.
Thằng bé đáp, nhưng ánh mắt vẫn rất đề phòng nhìn Lăng Phong.
Trẻ con nông thôn đều kiểu tên này, hết Ngưu đến Cẩu. Thời này người ta đều tin rằng đặt tên con càng xấu, tương lai nó càng tươi sáng. Chẳng qua, không biết bao nhiêu cái "Cẩu Nhi" ra đời, thế nhưng lại chẳng mấy cái thực sự gặp may mắn.
- Không có đại danh à?
- Có, nhưng tên ta chẳng bao giờ dùng đến. Trừ ông bà nội ra, ta không có người thân nào, cũng không có ai gọi tên cả.
Lăng Phong nghe xong trong lòng chua chát. Hắn thường nghĩ mình là một kẻ cô độc, ở thế giới này không ai đồng cảm, nhưng đứa trẻ này cũng cô độc chả kém gì hắn.
- Ừm, Ngô gia trang đi đường nào ngươi biết không?
Cẩu Nhi chỉ tay về một hướng, Lăng Phong gật đầu cười cảm kích. Kỳ thực hắn đã biết đường từ trước, chỉ thuận tiện hỏi thế thôi.
Ánh mắt của Cẩu Nhi dõi nhìn Lăng Phong. Đợi đến khi Lăng Phong nhảy lên ngựa, nó vội vàng hỏi:
- Đại thúc, ngươi tên là gì?
- Đại thúc tên Lăng Phong.
Cẩu Nhi nghiêng đầu, có vẻ nó đang cố nhớ cái tên này, sau đó gật gật đầu:
- Lăng đại thúc, ta nhớ rồi.
Lăng Phong cười hòa ái, đang định thúc ngựa tiến lên, Cẩu Nhi lại hỏi:
- Đại thúc có phải đến tham gia Đại hội Anh hùng không?
Vừa hỏi ánh mắt Cẩu Nhi tràn đầy sự ngưỡng mộ.
- Phải. - Lăng Phong tùy tiện gật đầu.
- Ông nội Cẩu Nhi cũng tham gia, ông nội ta cũng là một anh hùng.
- Vậy sao? Ông ngươi tên gì?
Cẩu Nhi hào hứng đáp:
- Ông nội ta tên là... ông nội.
Lăng Phong suýt nữa rớt khỏi ngựa.
Cẩu Nhi biết mình thất thố, chỉ gãi gãi đầu nói:
- À, Tiểu Tam bằng hữu của ta vẫn hay gọi ông nội là Quách gia gia...
- Vậy là họ Quách rồi. - Lăng Phong nói giúp, tránh cho Cẩu Nhi lại thêm một câu "tên là... Quách ông nội" thì tiêu.
- Đại thúc đến đó nhất định phải tìm gặp ông nội Cẩu Nhi đó, nhất định hai người sẽ rất thích nhau.
Lăng Phong hào sảng cười:
- Haha, được rồi. Nếu gặp Quách gia gia của ngươi, ta sẽ kể cho ông ấy chuyện Cẩu Nhi đánh nhau lợi hại thế nào...
Nói rồi thúc ngựa về phía trước.
Khi Bóng Lăng Phong vừa khuất ở cuối con đường...
- Tiểu Cẩu, ta mang côn đến rồi đây... Ủa, người đâu hết rồi?
Một đứa trẻ dáng vẻ khỏe khoắn chạy đến gần, trên tay cầm theo một cây côn bịt một đầu.
Cẩu Nhi vẫn chưa hết vui vẻ, chỉ đáp gọn lỏn:
- Đi rồi.
Thằng bé kia lộ vẻ mặt khó tin, nhìn đông nhìn tây rồi nói:
- Đi rồi? Ngươi đánh được hết bọn chúng đi sao?
Cẩu Nhi lúc này mới quay lại, nhăn nhó nói:
- Sao giờ ngươi mới tới, làm ta suýt nữa bị đánh. May mà có Lăng đại thúc...
- Lăng đại thúc?
- Là một vị đại hiệp, võ công siêu phàm, viu một cái đã đánh cho đám Đại Ngưu chạy hết. Thúc ấy cũng đang trên đường đến Đại hội Anh hùng...
Cẩu Nhi vừa nói vừa hoa chân múa tay, như thể nó tận mắt nhìn thấy chiêu thức của Lăng Phong.
Đứa trẻ còn lại dường như không phục, bĩu môi nói:
- Đại hiệp có là gì? Ông nội của ta, là đại tướng quân, uy vũ hơn đại hiệp nhiều...
Nói rồi cầm cây côn xoay xoay vài vòng trên đầu. Cẩn thận xem xét, thế côn của thằng bé này chỉ thiếu chút hỏa hầu, tư thế xuất côn lại rất chuẩn mực, xem ra là "con nhà nòi".
Chống côn xuống đất, thằng bé ưỡn ngực hô lớn:
- Dương Thiết Tâm ta, có một ngày sẽ như ông nội, làm đại tướng quân, tung hoành sa trường.
Cẩu Nhi ở cạnh thấy vậy không muốn yếu thế, cũng vội nhón chân vênh mặt nói:
- Cẩu... à không... còn ta, Quách Khiếu Thiên. Có một ngày sẽ như ông ngoại, làm đại hiệp, ngao du giang hồ.
Chờ chút? Thế nhưng Dương Thiết Tâm và Quách Khiếu Thiên, đây chẳng phải là...
...
Ngoại thành Thái Nguyên gần Ngưu gia thôn có một trang viện, nghe nói của một vị viên ngoại họ Ngô.
Ngô viên ngoại nghe đâu từng làm quan trong triều, sau phạm phải tội lớn bị biếm chức quan, về trấn này sống ẩn dật.
"Viên ngoại" mặc dù chỉ là một loại hư danh không hề có bổng lộc chức phẩm gì, thế nhưng quan địa phương lại không ai dám xem thường. Những viên ngoại này thực tế đều không phải phạm tội thực sự, phần lớn đều vì tranh chấp trong triều mà bị "định tội". Bọn họ ai ai cũng âm thầm chờ thời cơ, một khi triều đình trọng dụng trở lại, hoặc Hoàng đế đại xá thiên hạ, bọn họ sẽ phục chức trong nháy mắt, đến lúc đó kẻ nào đui mù đắc tội họ trước kia, đều chết chắc. Thừa tướng Sái Kinh là ví dụ điển hình nhất, ông ta làm viên ngoại đến 4 lần, lần nào cũng phục chức, mỗi lần phục chức số người bị ông ta trị tội không một vạn cũng vài ngàn.
Đám Lăng Phong vừa đến trang viện, nhảy xuống ngựa còn chưa kịp nhìn ngắm đã có vài người tiếp cận.
- Xin hỏi các vị có mang theo thiếp mời hay không?
Hắn chậm rãi xuất trình Anh Hùng thiếp, nhìn hai tên "soát vé" vẻ mặt nghiêm trọng mà buồn cười. Trong lúc chờ đợi, Lăng Phong đánh mắt quan sát một chút.
Chỉ thấy quanh trang viện, cứ một đoạn tường rào lại có một người đứng, ngay gần đó còn có cả tốp đệ tử tuần tra, nhìn không khác gì doanh trại quân đội. Chỉ tiếc trang phục hơi sơ sài, đem so với Phong Vân đoàn ở Vĩnh Lạc còn kém xa.
- Xin hỏi chư vị anh hùng là người phương nào?
- Thái Nguyên Phong Vân bang.
- Xin mời vào...
Đám Lăng Phong vừa đi qua, tên canh cửa liền nghiêng người thủ thỉ với kẻ đứng bên cạnh:
- Phong Vân bang là đám nào?
Tên còn lại vẻ khinh bỉ hiện rõ trên mặt, nói:
- Chưa nghe qua. Chẳng qua đến làm trang trí thôi. Ta đoán Thiên Vương sẽ xếp chúng làm tiên phong...
- Làm tiên phong? Chẳng phải rất oách sao?
- Oách cái gì? Chẳng qua làm bị thịt đi đầu hứng tên thôi, ahaha...
Lăng Phong tai mắt hơn người, tiếng cười đùa dĩ nhiên nghe hết vào tai. Tuy vậy hắn vẫn bảo trì sự tự nhiên, coi như nghe được một tin tức.
Vừa đặt chân vào bên trong, Lăng Phong không khỏi bất ngờ.
Nơi này ước chừng có thể tụ tập trăm người, xem ra là nơi thiết yến của trang viện này, hôm nay đã chật "không còn một chỗ kín" nào.
Nhìn số đông nhân sĩ ồn ào, Lăng Phong không khỏi tặc lưỡi nói:
- Không nghĩ vì chút vàng bạc mà nhiều người đến như vậy. Về sau làm sao mà chia a?
Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh cười nói:
- Đây chỉ là những người có thiếp mời thôi. Có điều, vàng bạc đã là gì, có thứ khác còn khó chia hơn...
- Vậy sao?
- Có nhớ lần trước Bạch mỗ nói qua, đằng sau chỗ vàng bạc kia còn có bí mật khác chứ?
Lăng Phong gật đầu, lần trước bàn bạc hình như cũng đang dở dang đoạn này. Hôm đó ở tửu lâu bò nướng dai nhách, đau hết cả mồm, tạm thời quên mất.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, tay phe phẩy quạt, vẻ mặt thần thần bí bí nói:
- Kỳ thực, vàng bạc là thứ yếu, bọn họ đều vì... Võ Lâm Mật Tịch.
Bình luận facebook