Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253
Ngoại vi Thái Nguyên vài chục dặm, Ngô gia trang.
Lăng Phong thong dong bước vào sân lớn, lúc này đã không ít người tụ tập.
Giữa sân xếp chừng vài chục bàn, mỗi bàn đều có bảng đề chữ. Đại loại "đại biểu Cái Bang", "đại biểu Cửu Long" này nọ, rất có phong cách dự tiệc buffet thời sau. Chỉ là Lăng Phong tìm muốn nổ mắt cũng không thấy "đại biểu Phong Vân" nằm ở đâu, không khỏi bực dọc mắng Bạch Ngọc Đường:
- Còn khoe cái gì "Ngũ Thử Thái Nguyên". Người ra đón không có thì thôi, liền cái bảng chỉ dẫn cũng không nốt...
Không có ai đáp lời hắn, quay lưng chỉ thấy mỗi Tần Quyền đang nhe răng.
- Người đâu? - Lăng Phong hậm hực hỏi.
Tần Quyền chỉ chỉ về một hướng, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang toe toét tán phét với cố hữu gì đó. Lăng Phong triệt để thất vọng, chuyến này xong việc phải chỉ bảo tên họ Bạch một trận, tôn ti trật tự là tối quan trọng, ai đời trưởng lão lại bỏ bê bang chủ đi chào hỏi riêng bao giờ?
Vất vả một lát mới tìm được một cái bàn trống. Lăng Phong vừa định ngồi xuống, mông còn chưa chạm mặt ghế, bỗng nhiên...
"Rầm"
Một thanh trường kiếm đập ngang lên bàn, ngay trước mặt Lăng Phong.
Có người tiếp cận gây sự? Thế quái nào thần lực lại không hề phản ứng?
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn. Một vị công tử vô cùng tuấn tú, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt tròn, cổ không có hầu kết, ngay cả hai tai còn thấy rõ lỗ đeo khuyên.
Lăng Phong đầu tiên sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa cười thành tiếng. Khinh thường thiên hạ mắt mù cả sao? Rõ ràng là một tiểu nương bì mặc giả nam trang. Đặc biệt bộ ngực còn nhô hẳn lên. Làm giả cũng làm cho đàng hoàng chút, nữ giả nam trang như vậy cũng quá ác liệt đi.
Thực ra Lăng Phong cũng đang giả trang. Đội tóc giả dán chút râu, trên mặt vẽ thêm vài cái nốt ruồi to tướng. Hắn còn chưa ngu đi chường mặt thật ra chỗ đông người. Dù gì mấy tháng qua đã kết thù chuốc oán không ít, đặc biệt là với Triều gia trang. Lần này cực chẳng đã mới tham gia đại hội, chẳng may sơ sẩy bị bắt về Triều gia "động phòng" với vị "nữ quỷ" kia, nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.
Bà cô này hóa trang quá tệ, chẳng qua đàn bà chơi kiếm, ít chọc vào mới tốt.
Chỉ buồn, đối phương không chờ Lăng Phong chọc đã kiếm chuyện trước:
- Hừm, ngươi cười cái gì?
- Làm gì có. Mặt tại hạ bị tật, lúc nào cũng thế này...
"Nữ yêu" trừng mắt bất mãn đặt mông ngồi xuống, vỗ mạnh một chưởng lên bàn:
- Bản cô... đại hiệp muốn ngồi ở đây, không thích ngồi cùng thì cút.
"A đù, quả nhiên cọp cái."
Lăng Phong đang định mở mồm, đột nhiên phát hiện đám đông phía sau có tiếng xô đẩy:
- Tránh ra, tránh ra.
Chỉ thấy một nhóm thanh niên cao to vạm vỡ đang chen vào, tên nào tên nấy tay áo sắn cao, mắt ngó ngó nghiêng nghiêng, xem ra đang tìm người đánh nhau.
Người đi đầu tướng mạo khá uy mãnh, mặt đỏ bừng bừng hùng hổ bước tới bàn Lăng Phong, chỉ thẳng "nữ yêu" quát:
- Tiểu tử, đả thương người của Cửu Long trại, chạy tới đây tìm đồng bạn sao? Hừ, hôm nay đại gia không giáo huấn ngươi thật tốt, tên của đại gia sẽ viết ngược lại.
- Tên họ ngươi là gì ta đều không biết, viết xuôi viết ngược gì chẳng như nhau? - "Nữ yêu" thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Lăng Phong đang muốn giải thích mình không phải đồng bạn gì cả, còn chưa kịp mở mồm, chén rượu trong tay đã bị giật mất. Nữ yêu nọ mặc kệ Phong ca trân trối, cứ thế đưa rượu lên miệng. Chỉ là vừa nhấp qua đã vội vã ném xuống bàn, lại trừng mắt mắng Lăng Phong:
- Rượu gì mà... cay như vậy?
"V*, rượu không cay thì còn gì là rượu?" Lăng Phong mắt chữ A mồm chữ O.
Tên thanh niên kia bị phớt lờ, quá đỗi tức giận quát lớn:
- Hừ, đừng có giả ngu. Hai tiểu tử các ngươi nghe cho rõ, đại gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Cửu Long Sơn Vương Bưu chính là ta.
- Ồ. - Đám đông bắt đầu xì xào.
Lăng Phong dĩ nhiên chả biết Cửu Long Sơn là thần thánh phương nào, nghe tên chắc là sơn tặc. Loáng thoáng qua phản ứng của người xem, dự đoán ác danh cũng không nhỏ.
"Nữ yêu" nghe xong gác chân lên ghế, làm bộ e sợ nói:
- Hóa ra là Cửu Long sơn...
Khuôn mặt "nàng ta" vô cùng biểu cảm, như đứa trẻ con biết tội, kết hợp với nam trang trên người càng phá lệ đáng yêu.
Không khí vô cùng căng thẳng, tất cả đều chờ xem "tiểu nương" này sẽ nói gì. Ở đây cũng chỉ mỗi đám Cửu Long Sơn đầu đất mới không nhận ra đối phương là nữ giả nam.
Bỗng "nữ yêu" quay ngoắt 180 độ, đột ngột đứng lên một cước đạp mạnh băng ghế, hai tay chống nạnh vẻ mặt hi hi ha ha nói:
-... thì sao?
Lăng Phong suýt nữa đập đầu xuống bàn, thầm hô lợi hại. Diễn xuất quả nhiên xuất thần nhập hóa, nói đổi là đổi. "Tiểu nương" này nếu tham gia thêm một lớp diễn xuất, nhất định thành diễn viên hạng A.
Vương Bưu kia bị chọc giận, mặt mũi đỏ bừng. Gã nổi giận gầm lớn một tiếng, không nói không rằng quơ nắm tay khổng lồ đập đến.
"Nữ yêu" kia không hề hoảng sợ, chỉ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Khai Sơn Quyền mới ba thành hỏa hầu đã đem ra bêu xấu? Có cần sư nương dạy thêm cho không?
Nói rồi cũng tung quyền ra trước, hai ngón tay như bạch ngọc nhằm thẳng vào nắm đấm đối phương.
Lăng Phong nhìn "nữ yêu" ra chiêu mà buồn cười, thầm nghĩ đúng là quyền cước đàn bà, đánh thế thì hại được ai? Chẳng lẽ không sợ gãy ngón tay?
Chỉ là kết quả lại ngoài dự đoán của hắn. Chỉ thấy khi hai ngón tay kia điểm vào mu bàn tay của Vương Bưu, gã giống như bò đực bị chọc tiết, kêu lên một tiếng đau đớn bật lui ba bước, khuôn mặt thô mãnh đỏ sẫm vô cùng dọa người.
Ngay lúc hai bên va chạm, Lăng Phong nhờ đôi tai thính nghe được có ai đó thốt lên:
- Mẹ ơi, U Linh Phong Huyệt chỉ pháp.
Đám lâu la Cửu Long sơn thấy Vương Bưu một chiêu đã bị đánh lui, đồng thời tức giận xông lên:
- Dám đánh Vương Đại ca, ngươi...
- Dừng, lui. - Vương Bưu đột nhiên quát lớn, giang tay cản lại.
Khuôn mặt thô đen của gã dần trở thành trắng bệnh, mắt nhìn "nữ yêu" lộ rõ vẻ sợ hãi. Dường như chiêu vừa rồi khiến gã bị nội thương rất nặng.
Đám Cửu Long sơn hậm hực rời đi, đám đông cũng dần giải tán. Dù sao từ sáng chỗ này tụ tập hảo hán khắp nơi, đụng độ cũng không ít.
"Nữ yêu" nọ ngồi xuống, khuôn mặt vừa trở về như cũ, lại quay sang Lăng Phong kiếm chuyện:
- Ngươi nhìn cái gì?
Lăng Phong không khỏi sờ sờ mũi mình, thầm nghĩ vừa rồi đánh nhau ai cũng nhìn cả, cớ sao cứ nhằm mỗi hắn?
Hắn chỉ cười trừ không đáp, bà nương này mang theo kiếm, nhưng chưa cần dùng kiếm đã đánh trọng thương tên bưu hãn kia. Lúc đầu hắn nhận định rất chuẩn, ít đụng vào mới tốt.
Lúc này, có mấy tên hạ nhân phục vụ chạy ra, trên tay cầm theo chén bát cho "nữ yêu", đã thế còn tự chủ trương mang thêm bình rượu mới. Lăng Phong không khỏi sinh ghen tị, đang nghĩ hay là đứng lên ném chơi mấy cây phi đao, kiếm thêm chút đồ nhắm miễn phí. Chẳng qua nghĩ lại, mỗi bàn đều đã có suất ăn riêng, gọi thêm rượu thịt không biết chừng phải trả phụ phí, nghĩ vậy đành thôi.
Tần Quyền cũng thong thả ngồi xuống, thi thoảng còn liếc mắt nhìn "nữ yêu" hiếu kỳ. Ba người cứ thế im lặng ăn điểm tâm uống rượu, không khí càng lúc càng kỳ quái.
Thêm một lúc, "nữ yêu" bỗng nhìn Lăng Phong lên tiếng:
- Ngươi còn đến đây làm gì?
"Còn?" Lăng Phong một đầu mờ mịt, cố giữ thanh tỉnh hỏi:
- Chúng ta từng quen nhau sao?
"Nữ yêu" vẻ mặt cổ quái nhìn Lăng Phong, đầu tiên gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng cười nói:
- Hiện tại không phải đã quen rồi sao?
"Ý gì đây?" Lăng Phong lại sờ mũi, nữ nhân này muốn câu dẫn hắn?
Chẳng qua kinh qua không ít phim AV, đối với thể loại nữ chính học đòi nam nhân chủ động tấn công, đến lúc lên giường toàn đòi ngồi trên, Phong ca tương đối không thích.
"Nữ yêu" sau đó lại không hề nói thêm câu nào, cứ như người câm biểu tình lúc buồn bực lúc vui vẻ. Lăng Phong thấy thế cũng im lặng theo. Cả sân còn mỗi cái bàn này trống để ngồi, nếu không Phong ca đã chuồn đi từ sớm.
Thêm một lúc, lại có tiếng ồn ào, Lăng Phong quay đầu nhìn. Chỉ thấy từ cửa lớn có ba trung niên đầu trọc, thân mang tăng bào cũ nát đang chen chúc tiến vào.
Vừa nhìn thấy ba người này, "nữ yêu" nọ đột ngột biến sắc mặt, nắm lấy chuôi thanh kiếm trên bàn, hai vai nhoáng một cát, với tốc độ cực nhanh đạp chân rời đi.
Lăng Phong bị nàng ta làm cho mờ mịt, nào có đạo lý muốn đi là đi, liền gọi với theo:
- Chờ đã, cô nương tên gì?
- Cái gì cô nương? Ta là nam... Mà thôi, gọi Tiểu Nguyệt đi.
"Hừm, kỳ quái, kỳ quái."
Rất mạc danh kỳ diệu, không chừng ngay từ đầu tiểu nương đã cố ý nhằm vào hắn. Xem ra mị lực của Phong ca rất không tệ, dù hóa trang vẫn không thể che hết.
"Chờ chút, m* nó đừng nói bị móc túi à nha. Cô ta chỉ pháp lợi hại như vậy, nói không chừng để đi móc túi đi..."
Lăng Phong ngay lập tức tỉnh ngộ, sờ sờ túi tiền. Mấy vụ yến hội này, móc túi lộng hành là điều dễ hiểu. Cả gia sản còn ba mươi lượng bạc, chỗ này chính là tài chính của cả Phong Vân bang, thiếu đến thương cảm, truyền ra ngoài chỉ e bị võ lâm đồng đạo cười thối mũi. Nay nếu bất cẩn để người ta móc mất, chuyến này Phong Vân bang giải tán là cái chắc.
Còn may, tiền bạc còn nguyên.
- Tứ ca, làm sao đệ cứ thấy ba tên đầu trọc kia có điểm giống Thất đệ?
Lăng Phong nào có tâm ý đi nhìn hòa thượng, hắn cầm chén rượu lên, trong đầu cố rà soát trí nhớ xem "Tiểu Nguyệt" là vị nào. Dù sao hắn tự tin trí nhớ không tệ, cô ta hóa trang thì hóa trang, từ ánh mắt có lẽ vẫn tìm ra manh mối nào đó.
Nghĩ một lúc chả kết luận được gì. Lăng Phong tặc lưỡi, giang hồ trăm ngàn người, không tránh khỏi có những kẻ kỳ quái, ăn đã tính sau.
Ngay lúc Lăng Phong đưa chén rượu chạm môi, liền nghe loáng thoáng giọng Bạch Ngọc Đường ở cửa lớn:
- Ôi. Triều Đại tiểu thư, đi đâu mà vội? Tại hạ Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, chỗ quen biết với Triều đại ca...
Lăng Phong quá đỗi ngạc nhiên, quay đầu sang phải nhìn.
"Phììì... "
Vừa nhìn liền phun, bao nhiêu rượu đều bắn cả lên người Tần Quyền.
"Triều... Đại tiểu thư? Cô ta chính là... vợ cũ của ta?"
Lăng Phong thong dong bước vào sân lớn, lúc này đã không ít người tụ tập.
Giữa sân xếp chừng vài chục bàn, mỗi bàn đều có bảng đề chữ. Đại loại "đại biểu Cái Bang", "đại biểu Cửu Long" này nọ, rất có phong cách dự tiệc buffet thời sau. Chỉ là Lăng Phong tìm muốn nổ mắt cũng không thấy "đại biểu Phong Vân" nằm ở đâu, không khỏi bực dọc mắng Bạch Ngọc Đường:
- Còn khoe cái gì "Ngũ Thử Thái Nguyên". Người ra đón không có thì thôi, liền cái bảng chỉ dẫn cũng không nốt...
Không có ai đáp lời hắn, quay lưng chỉ thấy mỗi Tần Quyền đang nhe răng.
- Người đâu? - Lăng Phong hậm hực hỏi.
Tần Quyền chỉ chỉ về một hướng, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang toe toét tán phét với cố hữu gì đó. Lăng Phong triệt để thất vọng, chuyến này xong việc phải chỉ bảo tên họ Bạch một trận, tôn ti trật tự là tối quan trọng, ai đời trưởng lão lại bỏ bê bang chủ đi chào hỏi riêng bao giờ?
Vất vả một lát mới tìm được một cái bàn trống. Lăng Phong vừa định ngồi xuống, mông còn chưa chạm mặt ghế, bỗng nhiên...
"Rầm"
Một thanh trường kiếm đập ngang lên bàn, ngay trước mặt Lăng Phong.
Có người tiếp cận gây sự? Thế quái nào thần lực lại không hề phản ứng?
Lăng Phong ngẩng đầu nhìn. Một vị công tử vô cùng tuấn tú, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt tròn, cổ không có hầu kết, ngay cả hai tai còn thấy rõ lỗ đeo khuyên.
Lăng Phong đầu tiên sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa cười thành tiếng. Khinh thường thiên hạ mắt mù cả sao? Rõ ràng là một tiểu nương bì mặc giả nam trang. Đặc biệt bộ ngực còn nhô hẳn lên. Làm giả cũng làm cho đàng hoàng chút, nữ giả nam trang như vậy cũng quá ác liệt đi.
Thực ra Lăng Phong cũng đang giả trang. Đội tóc giả dán chút râu, trên mặt vẽ thêm vài cái nốt ruồi to tướng. Hắn còn chưa ngu đi chường mặt thật ra chỗ đông người. Dù gì mấy tháng qua đã kết thù chuốc oán không ít, đặc biệt là với Triều gia trang. Lần này cực chẳng đã mới tham gia đại hội, chẳng may sơ sẩy bị bắt về Triều gia "động phòng" với vị "nữ quỷ" kia, nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.
Bà cô này hóa trang quá tệ, chẳng qua đàn bà chơi kiếm, ít chọc vào mới tốt.
Chỉ buồn, đối phương không chờ Lăng Phong chọc đã kiếm chuyện trước:
- Hừm, ngươi cười cái gì?
- Làm gì có. Mặt tại hạ bị tật, lúc nào cũng thế này...
"Nữ yêu" trừng mắt bất mãn đặt mông ngồi xuống, vỗ mạnh một chưởng lên bàn:
- Bản cô... đại hiệp muốn ngồi ở đây, không thích ngồi cùng thì cút.
"A đù, quả nhiên cọp cái."
Lăng Phong đang định mở mồm, đột nhiên phát hiện đám đông phía sau có tiếng xô đẩy:
- Tránh ra, tránh ra.
Chỉ thấy một nhóm thanh niên cao to vạm vỡ đang chen vào, tên nào tên nấy tay áo sắn cao, mắt ngó ngó nghiêng nghiêng, xem ra đang tìm người đánh nhau.
Người đi đầu tướng mạo khá uy mãnh, mặt đỏ bừng bừng hùng hổ bước tới bàn Lăng Phong, chỉ thẳng "nữ yêu" quát:
- Tiểu tử, đả thương người của Cửu Long trại, chạy tới đây tìm đồng bạn sao? Hừ, hôm nay đại gia không giáo huấn ngươi thật tốt, tên của đại gia sẽ viết ngược lại.
- Tên họ ngươi là gì ta đều không biết, viết xuôi viết ngược gì chẳng như nhau? - "Nữ yêu" thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Lăng Phong đang muốn giải thích mình không phải đồng bạn gì cả, còn chưa kịp mở mồm, chén rượu trong tay đã bị giật mất. Nữ yêu nọ mặc kệ Phong ca trân trối, cứ thế đưa rượu lên miệng. Chỉ là vừa nhấp qua đã vội vã ném xuống bàn, lại trừng mắt mắng Lăng Phong:
- Rượu gì mà... cay như vậy?
"V*, rượu không cay thì còn gì là rượu?" Lăng Phong mắt chữ A mồm chữ O.
Tên thanh niên kia bị phớt lờ, quá đỗi tức giận quát lớn:
- Hừ, đừng có giả ngu. Hai tiểu tử các ngươi nghe cho rõ, đại gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Cửu Long Sơn Vương Bưu chính là ta.
- Ồ. - Đám đông bắt đầu xì xào.
Lăng Phong dĩ nhiên chả biết Cửu Long Sơn là thần thánh phương nào, nghe tên chắc là sơn tặc. Loáng thoáng qua phản ứng của người xem, dự đoán ác danh cũng không nhỏ.
"Nữ yêu" nghe xong gác chân lên ghế, làm bộ e sợ nói:
- Hóa ra là Cửu Long sơn...
Khuôn mặt "nàng ta" vô cùng biểu cảm, như đứa trẻ con biết tội, kết hợp với nam trang trên người càng phá lệ đáng yêu.
Không khí vô cùng căng thẳng, tất cả đều chờ xem "tiểu nương" này sẽ nói gì. Ở đây cũng chỉ mỗi đám Cửu Long Sơn đầu đất mới không nhận ra đối phương là nữ giả nam.
Bỗng "nữ yêu" quay ngoắt 180 độ, đột ngột đứng lên một cước đạp mạnh băng ghế, hai tay chống nạnh vẻ mặt hi hi ha ha nói:
-... thì sao?
Lăng Phong suýt nữa đập đầu xuống bàn, thầm hô lợi hại. Diễn xuất quả nhiên xuất thần nhập hóa, nói đổi là đổi. "Tiểu nương" này nếu tham gia thêm một lớp diễn xuất, nhất định thành diễn viên hạng A.
Vương Bưu kia bị chọc giận, mặt mũi đỏ bừng. Gã nổi giận gầm lớn một tiếng, không nói không rằng quơ nắm tay khổng lồ đập đến.
"Nữ yêu" kia không hề hoảng sợ, chỉ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Khai Sơn Quyền mới ba thành hỏa hầu đã đem ra bêu xấu? Có cần sư nương dạy thêm cho không?
Nói rồi cũng tung quyền ra trước, hai ngón tay như bạch ngọc nhằm thẳng vào nắm đấm đối phương.
Lăng Phong nhìn "nữ yêu" ra chiêu mà buồn cười, thầm nghĩ đúng là quyền cước đàn bà, đánh thế thì hại được ai? Chẳng lẽ không sợ gãy ngón tay?
Chỉ là kết quả lại ngoài dự đoán của hắn. Chỉ thấy khi hai ngón tay kia điểm vào mu bàn tay của Vương Bưu, gã giống như bò đực bị chọc tiết, kêu lên một tiếng đau đớn bật lui ba bước, khuôn mặt thô mãnh đỏ sẫm vô cùng dọa người.
Ngay lúc hai bên va chạm, Lăng Phong nhờ đôi tai thính nghe được có ai đó thốt lên:
- Mẹ ơi, U Linh Phong Huyệt chỉ pháp.
Đám lâu la Cửu Long sơn thấy Vương Bưu một chiêu đã bị đánh lui, đồng thời tức giận xông lên:
- Dám đánh Vương Đại ca, ngươi...
- Dừng, lui. - Vương Bưu đột nhiên quát lớn, giang tay cản lại.
Khuôn mặt thô đen của gã dần trở thành trắng bệnh, mắt nhìn "nữ yêu" lộ rõ vẻ sợ hãi. Dường như chiêu vừa rồi khiến gã bị nội thương rất nặng.
Đám Cửu Long sơn hậm hực rời đi, đám đông cũng dần giải tán. Dù sao từ sáng chỗ này tụ tập hảo hán khắp nơi, đụng độ cũng không ít.
"Nữ yêu" nọ ngồi xuống, khuôn mặt vừa trở về như cũ, lại quay sang Lăng Phong kiếm chuyện:
- Ngươi nhìn cái gì?
Lăng Phong không khỏi sờ sờ mũi mình, thầm nghĩ vừa rồi đánh nhau ai cũng nhìn cả, cớ sao cứ nhằm mỗi hắn?
Hắn chỉ cười trừ không đáp, bà nương này mang theo kiếm, nhưng chưa cần dùng kiếm đã đánh trọng thương tên bưu hãn kia. Lúc đầu hắn nhận định rất chuẩn, ít đụng vào mới tốt.
Lúc này, có mấy tên hạ nhân phục vụ chạy ra, trên tay cầm theo chén bát cho "nữ yêu", đã thế còn tự chủ trương mang thêm bình rượu mới. Lăng Phong không khỏi sinh ghen tị, đang nghĩ hay là đứng lên ném chơi mấy cây phi đao, kiếm thêm chút đồ nhắm miễn phí. Chẳng qua nghĩ lại, mỗi bàn đều đã có suất ăn riêng, gọi thêm rượu thịt không biết chừng phải trả phụ phí, nghĩ vậy đành thôi.
Tần Quyền cũng thong thả ngồi xuống, thi thoảng còn liếc mắt nhìn "nữ yêu" hiếu kỳ. Ba người cứ thế im lặng ăn điểm tâm uống rượu, không khí càng lúc càng kỳ quái.
Thêm một lúc, "nữ yêu" bỗng nhìn Lăng Phong lên tiếng:
- Ngươi còn đến đây làm gì?
"Còn?" Lăng Phong một đầu mờ mịt, cố giữ thanh tỉnh hỏi:
- Chúng ta từng quen nhau sao?
"Nữ yêu" vẻ mặt cổ quái nhìn Lăng Phong, đầu tiên gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng cười nói:
- Hiện tại không phải đã quen rồi sao?
"Ý gì đây?" Lăng Phong lại sờ mũi, nữ nhân này muốn câu dẫn hắn?
Chẳng qua kinh qua không ít phim AV, đối với thể loại nữ chính học đòi nam nhân chủ động tấn công, đến lúc lên giường toàn đòi ngồi trên, Phong ca tương đối không thích.
"Nữ yêu" sau đó lại không hề nói thêm câu nào, cứ như người câm biểu tình lúc buồn bực lúc vui vẻ. Lăng Phong thấy thế cũng im lặng theo. Cả sân còn mỗi cái bàn này trống để ngồi, nếu không Phong ca đã chuồn đi từ sớm.
Thêm một lúc, lại có tiếng ồn ào, Lăng Phong quay đầu nhìn. Chỉ thấy từ cửa lớn có ba trung niên đầu trọc, thân mang tăng bào cũ nát đang chen chúc tiến vào.
Vừa nhìn thấy ba người này, "nữ yêu" nọ đột ngột biến sắc mặt, nắm lấy chuôi thanh kiếm trên bàn, hai vai nhoáng một cát, với tốc độ cực nhanh đạp chân rời đi.
Lăng Phong bị nàng ta làm cho mờ mịt, nào có đạo lý muốn đi là đi, liền gọi với theo:
- Chờ đã, cô nương tên gì?
- Cái gì cô nương? Ta là nam... Mà thôi, gọi Tiểu Nguyệt đi.
"Hừm, kỳ quái, kỳ quái."
Rất mạc danh kỳ diệu, không chừng ngay từ đầu tiểu nương đã cố ý nhằm vào hắn. Xem ra mị lực của Phong ca rất không tệ, dù hóa trang vẫn không thể che hết.
"Chờ chút, m* nó đừng nói bị móc túi à nha. Cô ta chỉ pháp lợi hại như vậy, nói không chừng để đi móc túi đi..."
Lăng Phong ngay lập tức tỉnh ngộ, sờ sờ túi tiền. Mấy vụ yến hội này, móc túi lộng hành là điều dễ hiểu. Cả gia sản còn ba mươi lượng bạc, chỗ này chính là tài chính của cả Phong Vân bang, thiếu đến thương cảm, truyền ra ngoài chỉ e bị võ lâm đồng đạo cười thối mũi. Nay nếu bất cẩn để người ta móc mất, chuyến này Phong Vân bang giải tán là cái chắc.
Còn may, tiền bạc còn nguyên.
- Tứ ca, làm sao đệ cứ thấy ba tên đầu trọc kia có điểm giống Thất đệ?
Lăng Phong nào có tâm ý đi nhìn hòa thượng, hắn cầm chén rượu lên, trong đầu cố rà soát trí nhớ xem "Tiểu Nguyệt" là vị nào. Dù sao hắn tự tin trí nhớ không tệ, cô ta hóa trang thì hóa trang, từ ánh mắt có lẽ vẫn tìm ra manh mối nào đó.
Nghĩ một lúc chả kết luận được gì. Lăng Phong tặc lưỡi, giang hồ trăm ngàn người, không tránh khỏi có những kẻ kỳ quái, ăn đã tính sau.
Ngay lúc Lăng Phong đưa chén rượu chạm môi, liền nghe loáng thoáng giọng Bạch Ngọc Đường ở cửa lớn:
- Ôi. Triều Đại tiểu thư, đi đâu mà vội? Tại hạ Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, chỗ quen biết với Triều đại ca...
Lăng Phong quá đỗi ngạc nhiên, quay đầu sang phải nhìn.
"Phììì... "
Vừa nhìn liền phun, bao nhiêu rượu đều bắn cả lên người Tần Quyền.
"Triều... Đại tiểu thư? Cô ta chính là... vợ cũ của ta?"
Bình luận facebook