Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 259
Vạn Thú sơn trang lưu truyền giai thoại về bốn giống "Thần thú" sống trong cấm địa.
Bạch Hổ - hiện thân cho sức mạnh tuyệt đối, Hầu Vương - hiện thân cho sự giảo hoạt, Báo Vương - hiện thân cho tốc độ. Cuối cùng là Đại Bằng, hiện thân cho... đại khái chim cò.
Thần thú có thực sự tồn tại hay không? Không ai biết. Chỉ là câu chuyện cứ truyền từ đời này qua đời khác. Còn có giai thoại nói Thần thú sống ở đây để bảo vệ thứ gì đó. Năm nào cũng có vài thanh niên hổ báo tò mò vào núi điều tra, rút cục đều không ai trở ra. Từ đó anh em nhất trí gọi chỗ này là "cấm địa".
Lại nói, võ công của Vạn Thú phần đông cũng dựa vào Thần thú mà tưởng tượng. Nào Hầu quyền, Hổ quyền, Cẩu quyền, độc quyền, tạm quyền,... đều là quyền pháp nổi danh Vạn Thú sơn trang.
Tính tới tính lui, chỉ có "thánh" Đại Bằng toàn bay trên trời, anh em bó tay không học theo được. Rút cục vẫn có người sáng ý, đề xuất mỗi người nuôi một con chim, coi như đủ bộ "Tứ thú". Thiếu trang chủ Sử Bân có một con Bạch Vũ, chính là "icon" đi đầu trào lưu này.
Lúc này, dưới ánh nắng nhạt cuối ngày, người ta nhìn thấy giữa rừng núi có một cảnh tượng vô cùng... kỳ quái.
Chỉ thấy một tiểu cô nương chừng 14 15 tuổi, tóc cắt ngắn tinh nghịch, đang ngồi vắt vẻo trên một con... hổ lông trắng. Lẽo đẽo theo sau là một đoàn người, cờ xí rũ rượi dìu dắt nhau đi.
Ngoại trừ Nguyệt Dung mặt nhìn không ra cảm xúc, toàn bộ nam nhân đang có mặt, kể cả đại sư phụ Thạch Sơn, đều đang nghĩ đến một chữ...
Trâu.
Quá trâu...
Quay lại nửa khắc trước, lúc đó gần hai chục mạng bị con hổ lông trắng kia đem làm trò chơi, vô cùng náo nhiệt.
Người hổ đánh nhau, miễn cưỡng chống đỡ tỉ lệ trung bình một người một hiệp, kẻ gãy tay người vỡ mồm, còn may chưa ai chết. Thế nhưng đều nhất trí khẳng định, này rõ ràng là một màn "cưỡng hiếp", Bạch Hổ quá mất nhân tính, không ai chơi lại. Ngươi nói hổ sao bằng người, dùng đầu óc mà chiến thắng sao? Cứ vào đi hẵng nói, Hổ ca căn bản không cho anh em thở, ra tay thậm chí còn chả thèm vái chào. Thằng nào không bị Hổ ca chọn, đều dành thời cơ ngồi thở, có ai rảnh mà dây vào tự rước nhục?
Chán nhất chính là Thạch đại sư. Ngài ấy như người bị điểm huyệt, chỉ biết đứng yên một chỗ niệm "A-di-đà-Phật", vận khí hộ thân, tuyệt nhiên không đánh nổi một chiêu. Con hổ kia còn chán hơn, trực tiếp bỏ qua Thạch đại sư không thèm vờn.
Đến lúc anh em quăng mũ cởi giáp, chuẩn bị tinh thần ai lo mạng người đó, thì màn chế ngự "kinh thiên địa khiếp quỷ thần" phát sinh.
Cảnh đó, chính là "most viewed video" của năm.
Tiểu cô nương kia bước ra giữa. Đầu tiên nhoẻn miệng cười một cái, đưa tay vẫy hai cái, mãnh hổ quay đầu nhìn ba cái,...
Chúng nhân gào thét, thầm nghĩ thôi quả này ô hô ai tai, bất lực nhìn một đứa bé bị ăn tươi nuốt sống.
Kết quả...
- Sắp đến Nguyệt Lượng Tuyền, mọi người cẩn thận...
Người lên tiếng nhắc nhở tên Mao Chiêu, 35 tuổi, Thuần thú sư ở Vạn Thú sơn trang. Đám người ăn mặc kiểu thợ săn đi cùng đều là đệ tử Thủ vệ của Vạn Thú sơn trang, chẳng qua vừa phòng vệ vừa săn thú, coi như nghề tay trái.
Mao đại sư chơi với thú từ năm 1 tuổi, vú đã bóp qua vài ngàn cái, heo bò lợn gà gì đều thử qua, chỉ có người là vẫn chưa, coi như tận tụy với công việc.
Thế nhưng thật xin lỗi nghề thuần thú, Mao đại sư chưa bao giờ thấy màn chế phục mãnh hổ bá đạo như vừa rồi. Đến giờ nghĩ lại còn run. Người ta căn bản không thèm dùng biện pháp thuần phục nào, chỉ đơn giản vuốt ve nhìn ngắm, Bạch Hổ trong truyền thuyết lại ngoan ngoãn làm "pet" cho cưỡi. Mao Chiêu mơ cũng chưa mơ qua.
Giờ này, cũng chỉ có Nguyệt Dung Phi Yến một cưỡi một đi cạnh Bạch Hổ, toàn bộ nam nhân đều dáo dác theo sau. Thầm nghĩ dạo này vật đổi sao dời, đàn bà trẻ con mới là cường nhân.
Vì sao Tạ Phi Yến lại có thể chế phục Bạch Hổ?
Không ai biết, ước chừng chỉ có con hổ kia trả lời được. Có khi Hổ ca bị bệnh "hài nhi luyến" yêu thích trẻ con cũng nên.
Thạch Sơn hỏi:
- Ngươi nói Nguyệt Lượng tuyền, cụ thể là gì?
Mao Chiêu đưa tay chỉ về phía ngọn núi xa xa, giọng nói mang theo sự kích động:
- Nguyệt Lượng tuyền ở trong sơn động, đó chính là cấm địa của Vạn Thú lĩnh. Nghe nói nước hồ ở đó rất thần kỳ, có thể giúp đẩy nhanh việc luyện công, thậm chí hồi phục thương thế.
Thạch Sơn ngạc nhiên nói:
- Còn có nơi tốt như vậy? Vậy thì cớ gì lại biến thành cấm địa?
Mao Chiêu cười khổ, nhìn dáng Bạch Hổ phía trước nói:
- Còn không phải vì chúng sao? Nguyệt Lượng tuyền chính là nơi ở của chúng...
Đám thợ săn thủ vệ phía sau đều gật đầu, thầm nghĩ "thần thú" có khác, uống nước tắm rửa cũng chọn mất tiêu chỗ đẹp nhất.
-... Võ công của Vạn Thú sơn trang từ mãnh thú mà ra. Tương truyền, tiền bối lập trang năm xưa chính ở Nguyệt Lượng tuyền bế quan, quan sát mãnh thú tranh chấp mà ngộ ra võ học. Chỉ là từ đó đến nay cũng hiếm người dám đi vào. Lâu dần thành cấm địa...
- Nguy hiểm như vậy? Chỉ là mấy con thú thôi, mạnh chứ mạnh nữa làm sao có thể hơn con người. Một người không qua được thì mười, mười không được thì trăm a...
Mao Chiêu tặc lưỡi:
- Cũng không chỉ có thú...
Gã hắng giọng kể, khuôn mặt không khỏi dương dương tự đắc:
- Năm xưa có một lần ta bất đắc dĩ dẫn người tiến vào. Trong đó hóa ra có một đường núi hẹp nằm bên trên hồ, có thể tận dụng lách qua. Đi sâu vào trong, ngoại trừ đụng phải ít độc xà, thật cũng không gặp phải chuyện gì khác. Trở về kể với Trưởng lão, mới biết bản thân gặp may. Nơi đó ban ngày độc khí chướng khí đầy trời, người chết không phải vì thú mà vì độc. Ta lần đó đi đúng vào ban đêm, trước khi vào còn uống qua ít rượu thuốc, vận khí tốt mà qua.
Đám người không hẹn mà cùng nhìn sắc trời, lúc này chân trời đã ngả màu, vừa đúng lúc.
Lại nói, bọn họ thoát chết trong gang tấc, không đi về ôm gái ngủ thì thôi đi, còn kiên trì đi tiếp làm gì? Chán sống?
Anh em đúng là có điểm chán sống thật.
Vạn Thú sơn trang chả có chị em nào ra hồn, toàn mang "genre" sư tử khỉ đột, anh em nếu không liều một phen, cuộc sống còn ý nghĩa gì? Giờ đây tiến thêm vài bước là tới Nguyệt Lượng tuyền trong truyền thuyết. Chẳng may vấp chân trúng thỏi vàng mà nói, vào thành Tế Nam dạo một vòng thanh lâu, nghĩ đã thấy muốn sống tiếp.
Mấy thủ vệ từng nghe qua cố sự của Mao Chiêu, cũng lấy làm khâm phục, lại GATO. Trước giờ đến Nguyệt Lượng tuyền sợ nhất gặp Thần thú, bây giờ nhìn xem, Thần thú thành thú cưỡi, còn sợ cái gì mà không đi tiếp? Nếu cứ thế trở về thì quá hổ thẹn.
Chẳng qua nói đến "hổ thẹn", nhìn Tạ "tiểu muội" vắt vẻo trên con hổ phía trước, anh em đều cụp đuôi im re.
Nguyệt Dung không phản đối đi cùng, nàng tự hiểu ở đây mình không kinh nghiệm bằng thợ săn.
Thạch Sơn tiếp tục câu chuyện:
- Nói như ngươi, vậy thì cứ nhằm ban đêm vào đó là được...
Mao Chiêu cười:
- Ngươi có nghe qua U Linh sơn trang?
- Dĩ nhiên. - Thạch Sơn gật đầu, hắn đâu chỉ nghe qua, còn đánh qua.
- Ban đêm ở đó là địa bàn của chúng.
- Ồ?
Thạch Sơn bỗng liếc về phía Nguyệt Dung, Nguyệt Dung chẳng lẽ đã đoán đúng gì đó?
- U Linh và Vạn Thú chúng ta có mối thù từ lâu. Đánh hết thực lực chưa biết ai hơn ai. Chẳng qua, ban đêm đám U Linh đó quả thật lợi thế...
Thạch Sơn nghe giọng Mao Chiêu đay nghiến, chỉ cười không nói gì.
Lần trước Thạch Sơn đánh với Như Vân sát thủ cũng là giữa đêm. Chỉ là Thạch Sơn vẫn không phục, hắn tin chắc nếu có đủ 5 huynh đệ chữ Thạch hợp sức, còn chưa biết ai sẽ thắng?
Năm đó Vạn Thú U Linh đánh nhau, không gì ngoài việc tranh chấp quyền sở hữu Nguyệt Lượng tuyền.
Lúc U Linh chưa xuất hiện, Vạn Thú sơn trang không có ai tranh, đâm ra bỏ bê Nguyệt Lượng tuyền, sao cũng được. Vả lại căn bản muốn vào cũng không vào nổi. Mãi khi Mao Chiêu tình cờ tìm ra cách vào, oái oăm lại đúng lúc U Linh sơn trang "ngang trời xuất thế" chặn họng.
U Linh ở bên kia, Vạn Thú ở bên này, hai bên đại chiến. U Linh ban ngày rút quân, ban đêm lại tràn qua, khổ nổi chỉ ban đêm con người mới vào Nguyệt Lượng tuyền được. Cứ tranh tiếp như thế, Vạn Thú sơn trang chịu thiệt nặng nề. May nhờ Cái Bang trợ giúp mới bảo tồn lực lượng, nhưng Nguyệt Lượng tuyền thì đành tạm dâng cho U Linh sơn trang.
Kể ra lại hài hước, suất ban ngày bị thú chiếm mất, đường đường con người lại phải đánh giết nhau tranh suất ban đêm.
Không quá lâu đã đến chân núi, trời đã tối hẳn, trăng dần lên.
Thạch Sơn nhìn thấy đường cụt, nhíu mày hỏi:
- Hồ đâu?
- Bên trên... - Mao Chiêu chỉ tay.
Nguyệt Dung ngẩng đầu nhìn theo, ở lưng chừng núi có một chỗ sương khói hư ảo, không hiểu từ đâu sinh ra.
Theo chỉ dẫn của Mao Chiêu, mọi người tìm ra một sơn đạo bằng đá dẫn lên, hẹp chỉ vừa đủ một người đi. Quả thật đường đá và núi đá, không để tâm hoàn toàn không biết nó tồn tại.
Nàng không do dự, theo đường đá bước đi đầu tiên. Vài người lục đục theo sau. Tạ Phi Yến cùng Bạch Hổ ở lại bên dưới.
Đến nơi, mới phát hiện trong sương khói mơ màng, mơ hồ một hồ nước không nhỏ, sương khói kia đều bốc lên từ mặt hồ mà thành.
Nguyệt Dung từ đầu ít nói, lúc này tỏ vẻ kinh ngạc. Ban đầu nghe ba chữ "Nguyệt Lượng tuyền", đi mãi cũng chỉ cây và núi, không thể tưởng giữa lưng chừng lại có cái hồ lạ lùng đến thế.
Lại nhớ mọi người thường nói "suối nước nóng", chẳng lẽ Nguyệt Lượng tuyền này là một suối nước nóng?
Thiên tính nữ nhân trổi dậy, Nguyệt Dung quả thật có xúc động muốn nhảy xuống tắm, chỉ hiềm một nỗi đằng sau một đống nam nhân, đành tặc lưỡi bỏ qua.
- Cẩn thận cảnh giới, đám U Linh kia có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào...
Mao Chiêu cất giọng nhắc nhở. Kỳ thực chính hắn cũng hiểu mình nói bừa. Vạn Thú sơn trang đã quá lâu không ai vào đây, có khi U Linh sơn trang đã bỏ rơi Nguyệt Lượng tuyền rồi cũng nên.
Đám người cẩn thận lần mò dưới ánh trăng, trong tâm cũng không rõ mình đang mò cái gì.
Trăng dát xuống mặt nước, quả không hồ ba chữ "Nguyệt Lượng tuyền". Nước hồ chao động, lăn tăn gợn sóng, nhìn xa xa lại thấy sương khói, khung cảnh rất đẹp, chỉ là chẳng ai biết có điều gì ẩn phía sau...
Quả nhiên, còn chưa viết hết câu...
"Ngaooooo"
Thạch Sơn lông cả người dựng đứng. Nếu Thạch đại sư nuôi tóc, chắc hẳn giờ này cũng đã dựng cả lên.
- Sói tru?
Mao Chiêu là dân trong nghề, đăm chiêu nói:
- Không phải. Là người giả sói.
Bạch Hổ - hiện thân cho sức mạnh tuyệt đối, Hầu Vương - hiện thân cho sự giảo hoạt, Báo Vương - hiện thân cho tốc độ. Cuối cùng là Đại Bằng, hiện thân cho... đại khái chim cò.
Thần thú có thực sự tồn tại hay không? Không ai biết. Chỉ là câu chuyện cứ truyền từ đời này qua đời khác. Còn có giai thoại nói Thần thú sống ở đây để bảo vệ thứ gì đó. Năm nào cũng có vài thanh niên hổ báo tò mò vào núi điều tra, rút cục đều không ai trở ra. Từ đó anh em nhất trí gọi chỗ này là "cấm địa".
Lại nói, võ công của Vạn Thú phần đông cũng dựa vào Thần thú mà tưởng tượng. Nào Hầu quyền, Hổ quyền, Cẩu quyền, độc quyền, tạm quyền,... đều là quyền pháp nổi danh Vạn Thú sơn trang.
Tính tới tính lui, chỉ có "thánh" Đại Bằng toàn bay trên trời, anh em bó tay không học theo được. Rút cục vẫn có người sáng ý, đề xuất mỗi người nuôi một con chim, coi như đủ bộ "Tứ thú". Thiếu trang chủ Sử Bân có một con Bạch Vũ, chính là "icon" đi đầu trào lưu này.
Lúc này, dưới ánh nắng nhạt cuối ngày, người ta nhìn thấy giữa rừng núi có một cảnh tượng vô cùng... kỳ quái.
Chỉ thấy một tiểu cô nương chừng 14 15 tuổi, tóc cắt ngắn tinh nghịch, đang ngồi vắt vẻo trên một con... hổ lông trắng. Lẽo đẽo theo sau là một đoàn người, cờ xí rũ rượi dìu dắt nhau đi.
Ngoại trừ Nguyệt Dung mặt nhìn không ra cảm xúc, toàn bộ nam nhân đang có mặt, kể cả đại sư phụ Thạch Sơn, đều đang nghĩ đến một chữ...
Trâu.
Quá trâu...
Quay lại nửa khắc trước, lúc đó gần hai chục mạng bị con hổ lông trắng kia đem làm trò chơi, vô cùng náo nhiệt.
Người hổ đánh nhau, miễn cưỡng chống đỡ tỉ lệ trung bình một người một hiệp, kẻ gãy tay người vỡ mồm, còn may chưa ai chết. Thế nhưng đều nhất trí khẳng định, này rõ ràng là một màn "cưỡng hiếp", Bạch Hổ quá mất nhân tính, không ai chơi lại. Ngươi nói hổ sao bằng người, dùng đầu óc mà chiến thắng sao? Cứ vào đi hẵng nói, Hổ ca căn bản không cho anh em thở, ra tay thậm chí còn chả thèm vái chào. Thằng nào không bị Hổ ca chọn, đều dành thời cơ ngồi thở, có ai rảnh mà dây vào tự rước nhục?
Chán nhất chính là Thạch đại sư. Ngài ấy như người bị điểm huyệt, chỉ biết đứng yên một chỗ niệm "A-di-đà-Phật", vận khí hộ thân, tuyệt nhiên không đánh nổi một chiêu. Con hổ kia còn chán hơn, trực tiếp bỏ qua Thạch đại sư không thèm vờn.
Đến lúc anh em quăng mũ cởi giáp, chuẩn bị tinh thần ai lo mạng người đó, thì màn chế ngự "kinh thiên địa khiếp quỷ thần" phát sinh.
Cảnh đó, chính là "most viewed video" của năm.
Tiểu cô nương kia bước ra giữa. Đầu tiên nhoẻn miệng cười một cái, đưa tay vẫy hai cái, mãnh hổ quay đầu nhìn ba cái,...
Chúng nhân gào thét, thầm nghĩ thôi quả này ô hô ai tai, bất lực nhìn một đứa bé bị ăn tươi nuốt sống.
Kết quả...
- Sắp đến Nguyệt Lượng Tuyền, mọi người cẩn thận...
Người lên tiếng nhắc nhở tên Mao Chiêu, 35 tuổi, Thuần thú sư ở Vạn Thú sơn trang. Đám người ăn mặc kiểu thợ săn đi cùng đều là đệ tử Thủ vệ của Vạn Thú sơn trang, chẳng qua vừa phòng vệ vừa săn thú, coi như nghề tay trái.
Mao đại sư chơi với thú từ năm 1 tuổi, vú đã bóp qua vài ngàn cái, heo bò lợn gà gì đều thử qua, chỉ có người là vẫn chưa, coi như tận tụy với công việc.
Thế nhưng thật xin lỗi nghề thuần thú, Mao đại sư chưa bao giờ thấy màn chế phục mãnh hổ bá đạo như vừa rồi. Đến giờ nghĩ lại còn run. Người ta căn bản không thèm dùng biện pháp thuần phục nào, chỉ đơn giản vuốt ve nhìn ngắm, Bạch Hổ trong truyền thuyết lại ngoan ngoãn làm "pet" cho cưỡi. Mao Chiêu mơ cũng chưa mơ qua.
Giờ này, cũng chỉ có Nguyệt Dung Phi Yến một cưỡi một đi cạnh Bạch Hổ, toàn bộ nam nhân đều dáo dác theo sau. Thầm nghĩ dạo này vật đổi sao dời, đàn bà trẻ con mới là cường nhân.
Vì sao Tạ Phi Yến lại có thể chế phục Bạch Hổ?
Không ai biết, ước chừng chỉ có con hổ kia trả lời được. Có khi Hổ ca bị bệnh "hài nhi luyến" yêu thích trẻ con cũng nên.
Thạch Sơn hỏi:
- Ngươi nói Nguyệt Lượng tuyền, cụ thể là gì?
Mao Chiêu đưa tay chỉ về phía ngọn núi xa xa, giọng nói mang theo sự kích động:
- Nguyệt Lượng tuyền ở trong sơn động, đó chính là cấm địa của Vạn Thú lĩnh. Nghe nói nước hồ ở đó rất thần kỳ, có thể giúp đẩy nhanh việc luyện công, thậm chí hồi phục thương thế.
Thạch Sơn ngạc nhiên nói:
- Còn có nơi tốt như vậy? Vậy thì cớ gì lại biến thành cấm địa?
Mao Chiêu cười khổ, nhìn dáng Bạch Hổ phía trước nói:
- Còn không phải vì chúng sao? Nguyệt Lượng tuyền chính là nơi ở của chúng...
Đám thợ săn thủ vệ phía sau đều gật đầu, thầm nghĩ "thần thú" có khác, uống nước tắm rửa cũng chọn mất tiêu chỗ đẹp nhất.
-... Võ công của Vạn Thú sơn trang từ mãnh thú mà ra. Tương truyền, tiền bối lập trang năm xưa chính ở Nguyệt Lượng tuyền bế quan, quan sát mãnh thú tranh chấp mà ngộ ra võ học. Chỉ là từ đó đến nay cũng hiếm người dám đi vào. Lâu dần thành cấm địa...
- Nguy hiểm như vậy? Chỉ là mấy con thú thôi, mạnh chứ mạnh nữa làm sao có thể hơn con người. Một người không qua được thì mười, mười không được thì trăm a...
Mao Chiêu tặc lưỡi:
- Cũng không chỉ có thú...
Gã hắng giọng kể, khuôn mặt không khỏi dương dương tự đắc:
- Năm xưa có một lần ta bất đắc dĩ dẫn người tiến vào. Trong đó hóa ra có một đường núi hẹp nằm bên trên hồ, có thể tận dụng lách qua. Đi sâu vào trong, ngoại trừ đụng phải ít độc xà, thật cũng không gặp phải chuyện gì khác. Trở về kể với Trưởng lão, mới biết bản thân gặp may. Nơi đó ban ngày độc khí chướng khí đầy trời, người chết không phải vì thú mà vì độc. Ta lần đó đi đúng vào ban đêm, trước khi vào còn uống qua ít rượu thuốc, vận khí tốt mà qua.
Đám người không hẹn mà cùng nhìn sắc trời, lúc này chân trời đã ngả màu, vừa đúng lúc.
Lại nói, bọn họ thoát chết trong gang tấc, không đi về ôm gái ngủ thì thôi đi, còn kiên trì đi tiếp làm gì? Chán sống?
Anh em đúng là có điểm chán sống thật.
Vạn Thú sơn trang chả có chị em nào ra hồn, toàn mang "genre" sư tử khỉ đột, anh em nếu không liều một phen, cuộc sống còn ý nghĩa gì? Giờ đây tiến thêm vài bước là tới Nguyệt Lượng tuyền trong truyền thuyết. Chẳng may vấp chân trúng thỏi vàng mà nói, vào thành Tế Nam dạo một vòng thanh lâu, nghĩ đã thấy muốn sống tiếp.
Mấy thủ vệ từng nghe qua cố sự của Mao Chiêu, cũng lấy làm khâm phục, lại GATO. Trước giờ đến Nguyệt Lượng tuyền sợ nhất gặp Thần thú, bây giờ nhìn xem, Thần thú thành thú cưỡi, còn sợ cái gì mà không đi tiếp? Nếu cứ thế trở về thì quá hổ thẹn.
Chẳng qua nói đến "hổ thẹn", nhìn Tạ "tiểu muội" vắt vẻo trên con hổ phía trước, anh em đều cụp đuôi im re.
Nguyệt Dung không phản đối đi cùng, nàng tự hiểu ở đây mình không kinh nghiệm bằng thợ săn.
Thạch Sơn tiếp tục câu chuyện:
- Nói như ngươi, vậy thì cứ nhằm ban đêm vào đó là được...
Mao Chiêu cười:
- Ngươi có nghe qua U Linh sơn trang?
- Dĩ nhiên. - Thạch Sơn gật đầu, hắn đâu chỉ nghe qua, còn đánh qua.
- Ban đêm ở đó là địa bàn của chúng.
- Ồ?
Thạch Sơn bỗng liếc về phía Nguyệt Dung, Nguyệt Dung chẳng lẽ đã đoán đúng gì đó?
- U Linh và Vạn Thú chúng ta có mối thù từ lâu. Đánh hết thực lực chưa biết ai hơn ai. Chẳng qua, ban đêm đám U Linh đó quả thật lợi thế...
Thạch Sơn nghe giọng Mao Chiêu đay nghiến, chỉ cười không nói gì.
Lần trước Thạch Sơn đánh với Như Vân sát thủ cũng là giữa đêm. Chỉ là Thạch Sơn vẫn không phục, hắn tin chắc nếu có đủ 5 huynh đệ chữ Thạch hợp sức, còn chưa biết ai sẽ thắng?
Năm đó Vạn Thú U Linh đánh nhau, không gì ngoài việc tranh chấp quyền sở hữu Nguyệt Lượng tuyền.
Lúc U Linh chưa xuất hiện, Vạn Thú sơn trang không có ai tranh, đâm ra bỏ bê Nguyệt Lượng tuyền, sao cũng được. Vả lại căn bản muốn vào cũng không vào nổi. Mãi khi Mao Chiêu tình cờ tìm ra cách vào, oái oăm lại đúng lúc U Linh sơn trang "ngang trời xuất thế" chặn họng.
U Linh ở bên kia, Vạn Thú ở bên này, hai bên đại chiến. U Linh ban ngày rút quân, ban đêm lại tràn qua, khổ nổi chỉ ban đêm con người mới vào Nguyệt Lượng tuyền được. Cứ tranh tiếp như thế, Vạn Thú sơn trang chịu thiệt nặng nề. May nhờ Cái Bang trợ giúp mới bảo tồn lực lượng, nhưng Nguyệt Lượng tuyền thì đành tạm dâng cho U Linh sơn trang.
Kể ra lại hài hước, suất ban ngày bị thú chiếm mất, đường đường con người lại phải đánh giết nhau tranh suất ban đêm.
Không quá lâu đã đến chân núi, trời đã tối hẳn, trăng dần lên.
Thạch Sơn nhìn thấy đường cụt, nhíu mày hỏi:
- Hồ đâu?
- Bên trên... - Mao Chiêu chỉ tay.
Nguyệt Dung ngẩng đầu nhìn theo, ở lưng chừng núi có một chỗ sương khói hư ảo, không hiểu từ đâu sinh ra.
Theo chỉ dẫn của Mao Chiêu, mọi người tìm ra một sơn đạo bằng đá dẫn lên, hẹp chỉ vừa đủ một người đi. Quả thật đường đá và núi đá, không để tâm hoàn toàn không biết nó tồn tại.
Nàng không do dự, theo đường đá bước đi đầu tiên. Vài người lục đục theo sau. Tạ Phi Yến cùng Bạch Hổ ở lại bên dưới.
Đến nơi, mới phát hiện trong sương khói mơ màng, mơ hồ một hồ nước không nhỏ, sương khói kia đều bốc lên từ mặt hồ mà thành.
Nguyệt Dung từ đầu ít nói, lúc này tỏ vẻ kinh ngạc. Ban đầu nghe ba chữ "Nguyệt Lượng tuyền", đi mãi cũng chỉ cây và núi, không thể tưởng giữa lưng chừng lại có cái hồ lạ lùng đến thế.
Lại nhớ mọi người thường nói "suối nước nóng", chẳng lẽ Nguyệt Lượng tuyền này là một suối nước nóng?
Thiên tính nữ nhân trổi dậy, Nguyệt Dung quả thật có xúc động muốn nhảy xuống tắm, chỉ hiềm một nỗi đằng sau một đống nam nhân, đành tặc lưỡi bỏ qua.
- Cẩn thận cảnh giới, đám U Linh kia có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào...
Mao Chiêu cất giọng nhắc nhở. Kỳ thực chính hắn cũng hiểu mình nói bừa. Vạn Thú sơn trang đã quá lâu không ai vào đây, có khi U Linh sơn trang đã bỏ rơi Nguyệt Lượng tuyền rồi cũng nên.
Đám người cẩn thận lần mò dưới ánh trăng, trong tâm cũng không rõ mình đang mò cái gì.
Trăng dát xuống mặt nước, quả không hồ ba chữ "Nguyệt Lượng tuyền". Nước hồ chao động, lăn tăn gợn sóng, nhìn xa xa lại thấy sương khói, khung cảnh rất đẹp, chỉ là chẳng ai biết có điều gì ẩn phía sau...
Quả nhiên, còn chưa viết hết câu...
"Ngaooooo"
Thạch Sơn lông cả người dựng đứng. Nếu Thạch đại sư nuôi tóc, chắc hẳn giờ này cũng đã dựng cả lên.
- Sói tru?
Mao Chiêu là dân trong nghề, đăm chiêu nói:
- Không phải. Là người giả sói.
Bình luận facebook