Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306
Thái Nguyên, hậu viện Yên Vũ lâu.
Lăng Phong lâu nay nghĩ, đã làm "điệp viên 007" thì chí ít cũng phải có văn hóa có tố chất như hắn mới được, chẳng ngờ...
Liếc nhìn mấy kẻ mới đến, Lăng Phong không khỏi khều khều Hoa An:
- Này, ngươi chắc chắn không nhầm lẫn gì chứ?
- Đương nhiên. Mà Lăng Chủ sự hỏi vậy ý gì? Nếu ta không nhầm, các ngươi còn quen biết nhau từ trước thì phải.
- Chính vì quen biết nên ta mới nghi ngờ đó... - Lăng Phong giọng mũi lầm bầm.
Đám "nằm vùng" Hoa An dẫn tới Lăng Phong còn tưởng thần thánh phương nào. Hoàn toàn không thể ngờ đến lại chính là... Ngũ Thử Thái Nguyên. Oái oăm hơn, nhìn bộ dáng tự nhiên khệnh khạng kia, mấy tên cà chớn này chỉ e vào Mật Thám tự còn trước cả Lăng Phong.
Chẳng qua không thể không nói, đám này làm mật thám ở ngay cạnh bấy lâu mà Lăng Phong hoàn toàn không phát hiện, kể ra khả năng nghiệp vụ cũng không tệ.
"Thầy phong thủy" Bạch Ngọc Đường thong thả ngồi xuống ghế, một tay tự rót trà lạnh nhạt nói:
- Ài, nếu biết ngươi chính là Chủ sự lần này, bọn ta cũng không mất công bày vẽ kế hoạch dẫn dụ lắm như vậy. Thật là mất công...
Lăng Phong quay người khinh bỉ:
- Bốc phét, nếu biết trước ta là chủ sự, Ngũ Thử các ngươi không tránh xa mới là lạ đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lăng Phong một lát bật cười thâm ý, rồi lại nghiêm nghị nói nhỏ:
- "Chủ sự đại nhân", đồ vật trong tay chúng ta rồi, lấy ra xem chút cái nhỉ?
- Đồ gì ở trong tay ta? - Lăng Phong tỉnh như sáo.
- Đêm qua ngươi chộp đồ vật rồi bỏ chạy, báo hại anh em chúng ta phải khổ công đoạn hậu giúp, giờ muốn nuốt một mình sao?
- Cái hộp đó to bằng cả bàn tay, đương nhiên ta không điên đi nuốt...
Hoa An nghe thấp thoáng hai vị đại thần cứ đòi "nuốt này nuột nọ", phát hoảng chen ngang:
- Từ từ, ai cũng không được nuốt. Đây là nhiệm vụ, lấy được phải giao cho Tổng bộ ngay...
Bạch Ngọc Đường không cho là đúng nói:
- Lão Hoa, xem một chút thì đã làm sao chứ? Ở đây chỉ có 5 huynh đệ bọn ta, có ngươi và Vương Bát, có thêm Lăng Chủ sự, tính ra cũng chỉ mỗi 8 người biết thôi...
"Đến 8 người còn ít chắc?" Hoa An trợn mắt.
Bạch Ngọc Đường vỗ quạt cái "soạt", nhìn Lăng Phong tỏ vẻ nghi ngờ:
- Mà chờ chút, Bạch gia dám cá ngươi đã xem rồi.
Lăng Phong không khỏi chột dạ, tên này mũi như mũi chuột, thính như vậy?
"Ông đương nhiên không chỉ xem, còn tiện tay nhón một nửa, đáng tiếc không lấy được cả."
Nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng:
- Lão Bạch, tôn trọng bổn quan chút đi. Ở đây có lão Hoa làm chứng, cả đêm ta không hề sờ đến nó.
- Chủ sự, từ hôm qua tới giờ ta còn chưa thấy cái hộp đó hình thù ra sao cả?
Hoa An gãi đầu, đêm qua hắn ngủ say như chết, nào có biết gì.
- Vậy thì đúng rồi, như vậy chứng minh ta không có lấy ra.
- Ờ... phải không?
Hoa An ngơ ngác, làm sao cứ thấy có điểm không đúng, nhưng mãi không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Đêm qua ở hiện trường có Cái bang, Phong Vân bang cùng người Kim. Trong đám người Kim, chỉ Mộc Sinh Nam Cung Bình nhận diện được Lăng Phong. Nhưng với thân phận sứ đoàn ngoại quốc, bọn họ gần như đang bị giam lỏng, tuy có chút uy quyền nhưng khó lòng chạy ra đường cái sục sạo tìm Lăng Phong. Cùng lắm chỉ có thể yêu cầu quan binh nhà Tống tìm giúp, hoặc cử vài tên thủ hạ âm thầm tìm kiếm.
Về phần Hạo Khí Minh, mục đích chính là cướp cống vật, chuyện cướp bảo hạp tuy có đồn qua đồn lại, nhưng đều là thân ai biết người đó, hoàn toàn không nói rõ trên mặt bàn. Kẻ nào cũng rõ ràng, một cái hộp báu cỏn con đem ra bàn bạc khó có thể phân định được, chỉ có thể ngầm suy tính riêng, ai cướp được người đó giữ. Cho nên việc Lăng Phong nhanh tay đoạt được, giang hồ dù biết chỉ có thể âm thầm cướp lại, chứ không thể trắng trợn phản bác gì hắn.
Hiện tại Lăng Phong vẫn có thể đường hoàng đi trên đường cái, e ngại nhất chính là Cái bang ỷ đông hiếp yếu, hoặc Triều Lam ỷ thế Minh chủ ép hắn giao ra mật tịch. Chẳng qua Lăng Phong đã sẵn sàng tùy thời chạy khỏi Thái Nguyên, hắn cũng không lấy làm lo lắng.
Lăng Phong cười cười. Dù sao hắn cũng đã rút ruột xong xuôi, cũng hết mặn mà với cái hộp kia, ba hoa nốt vài câu rút cục cũng lấy ra.
"Cộp"
Vật vừa đặt lên bàn, cả đám Ngũ Thử Vương Bát đều chụm cả lại bàn tán.
- Ủa, kỳ quái, mở kiểu gì?
- Có gì khó, để Lôi gia cho một quả Lưu Tinh châu là xong thôi...
- Bang chủ, không phải ngươi đã đánh tráo nó rồi đó chứ? - Từ Khánh nghi ngờ.
Lăng Phong xòe tay, một bộ "ông đây thèm vào".
Bạch Ngọc Đường lắc đầu:
- Không, đúng là nó rồi, sáu mặt như nhau...
Hoa An không hứng thú lắm với việc mở ra, chỉ nhìn sắc trời rồi nói:
- Đúng thì tốt. Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đến điểm hẹn bàn giao. Lần này thành công coi như lập được công lớn. Để xem đám Chu Kinh kia làm sao chèn ép chúng ta?
- Còn Chu Kinh nào nữa? - Lăng Phong hiếu kỳ.
- Chuyện này để sau rồi nói đi...
Hoa An lấy một cái bọc nhỏ gói cái hộp lại. Đám Bạch Ngọc Đường tuy tiếc nuối nhưng cũng không thể làm gì.
Gói gém xong, Hoa An nghĩ đến gì đó, thần sắc vội vã nói:
- Phiền mấy vị cao thủ hộ tống một chút được chứ? Mặc dù theo quy tắc là không được, nhưng dù sao đây lâu lắm mới có nhiệm vụ quan trọng...
- Không thành vấn đề.
Lăng Phong nhún vai tỏ vẻ hào phóng. Chỉ có Bạch Ngọc Đường là hậm hực không yên, liên tục liếc Lăng Phong đánh mắt.
...
Mấy người Lăng Phong lách vào một ngõ hẹp, âm thầm quan sát Hoa An đang trò chuyện cùng một trung niên ở phía xa, có lẽ cũng là mật thám.
Bạch Ngọc Đường có vẻ không nhịn được chuyện cũ, ghé tai nói nhỏ:
- Nhìn bộ dáng ngươi thoải mái như vậy. Nói thật đi, ngươi xem rồi đúng không? Bên trong có cái gì?
- Ta làm sao biết? Ngươi cũng thấy cái hộp đó sáu mặt như nhau, căn bản không thể mở ra. - Lăng Phong thờ ơ đáp.
Bạch Ngọc Đường trầm ngâm, bán tín bán nghi lẩm bẩm:
"Hừ, mở được Bát Mỹ đồ, không có lý nào không mở được nó chứ? Nhất định có trá."
Lăng Phong bằng thần lực lờ mờ nghe thấy câu kia, không khỏi thấy kỳ quái. Bát Mỹ Đồ và bảo hạp có liên quan đến nhau? Chẳng phải nói một cái là di vật thời Minh, một cái là của Vệ Hoàng hậu đó sao?
Nghĩ vậy liền vờ hỏi dò:
- Cái Bát Mỹ Đồ kia, xem ra nhà ngươi giấu Tổng bộ làm ăn riêng đúng không?
Bạch Ngọc Đường bị chọc trúng tim đen, đỏ mặt cười gượng:
- Hềhề, đợt đó anh em có chút ngứa nghề ấy mà. Mà, bây giờ tranh cũng đâu có trong tay ta, không thể truy cứu...
Kỳ thực, nếu biết Lăng Phong cũng là mật thám, Bạch Ngọc Đường sẽ không dại mà đưa Bát Mỳ đồ ra. Bát Mỹ Đồ là vật của Tấn Vương, Bạch gia làm nhân viên tình báo lại đi chôm đồ của thành viên Bộ Chính trị, để lộ là xong phim ngay. Còn may là rơi vào tay Phong ca, cá mè một lứa, nếu là Hoa An, Bạch Ngọc Đường có lẽ đã bị lôi về Trường An chịu án.
- Ngươi cũng đừng tưởng ta không biết Bát Mỹ Đồ là gì mà đem ra uy hiếp. Cẩm Mao Thử ta vì nó lăn lộn suốt 5 năm, biết thừa đó là bản đồ bát mạch kỳ kinh. Mặc dù nói đả thông đủ 8 mạch là tuyệt học các đại môn phái mới có, nhưng chợ đen ngay cả Hàng Long Chưởng của Cái Bang còn bán, nói gì bát mạch đồ chứ. Ta chẳng qua...
Lăng Phong chen miệng cười nhạo:
- Chẳng qua không phải cái nào cũng chính xác như Bát Mỹ đồ đúng không? Lại đầy đủ cả 300 huyệt vị...
- Cái gì những 300? - Bạch Ngọc Đường quay phắt sang, nước dãi suýt chảy tràn ra áo.
Lăng Phong cười đắc ý.
Bạch Ngọc Đường biết tên kia đang trêu ngươi mình liền tạm nhịn xuống, rồi lại úp úp mở mở:
- Bát Mỹ đồ đó, phải người có cơ duyên mới đọc được...
"Xem ra đang nói đến thần lực của mình?"
Bạch Ngọc Đường đưa mắt dò xét ý tứ của Lăng Phong, có lẽ đoán ra Lăng Phong đang nghĩ gì, gã lập tức phủ nhận:
- Thần lực không phải là chìa khóa giúp ngươi mở Bát Mỹ đồ đâu...
"Ồ?" Lăng Phong lúc này mới nghiêm túc đôi chút.
- Bản thân ta cũng vì muốn mở Bát Mỹ Đồ ra, từng dạo khắp từ Thiếu Lâm tự đến Toàn Chân giáo, cũng học được một ít da lông thần pháp, nhưng căn bản không có nửa điểm tác dụng. Sau cùng gặp được một vị cao nhân trên Hoa Sơn, người đó nói không chỉ cần thần lực, còn phải có duyên, bằng không ông ta cũng đã ra tay cướp...
"Chờ chút, Cố lão từng nói, Bát Mạch đồ là một tầng ý tứ gì đó của Chu Xán. Giờ lại là cơ duyên? Chuyện này... hừm."
Bạch Ngọc Đường vẫn đang thao thao bất tuyệt:
- Nói đến tranh, cái Bát Mỹ Đồ đó vẫn chưa phải là hàng độc đâu. Ta từ lâu theo đuổi một bức còn khủng hơn.
- Kinh vậy, nói ra nghe thử?
Bạch Ngọc Đường bộ dáng thần thần bí bí, làm bộ vẽ vẽ trong không khí, chậm rãi nói ba chữ:
- Mỹ Nhân Đồ.
Lăng Phong vừa nghe liền tụt hứng, bĩu môi khinh thường:
- Mỹ Nhân Đồ? Còn tưởng tên gì bá khí lắm, tầm thường như vậy? Ngươi nhìn một chút bên đường, cái nào mà chẳng là mỹ nhân đồ chứ?
Bạch Ngọc Đường phe phẩy phiến quạt trong tay, cười nói:
- Hếhế, Tiểu Phong đừng có xem thường. Mỹ Nhân đồ này khác biệt. Ngươi chắc cũng biết, cái Bát Mỹ Đồ kia do một người vẽ ra?
- Chu Xán.
- Mỹ Nhân đồ cũng là di vật của ông ta. Thử nghĩ, một kẻ làm Hoàng đế vẽ ra hai bức tranh, một bức có đến tám mỹ nữ, bức kia chỉ dành tâm sức cho một người. Ngươi nói cái nào với hắn có ý nghĩa hơn?
Lăng Phong nhíu mày trầm tư cả nửa ngày mới nói:
- Đương nhiên là bức... tám người.
- Sặc... Khục, khục...
Bạch Ngọc Đường ho sặc sụa, vỗ vỗ ngực một lúc mới nói:
- Bức Mỹ Nhân đồ nghe nói vẽ nhân tình của Chu Xán. Ông ta làm tận Hoàng đế mà vẫn không thể lấy được bà ta về, chỉ có thể nhớ nhung, bên trong nhất định có ẩn tình. Thế nào, có hứng thú không?
- V*i cả liên quan? Dù vậy cũng không thể nói bức tranh kia sẽ có bí mật chứ?
- Hế, điều này ta có thể chắc chắn, chẳng qua tạm thời không nói cho ngươi. Mà nói chung, ngươi có thần lực, ta lại nắm tin tức bảo vật khắp thiên hạ. Chúng ta mà hợp tác vậy chẳng phải thiên hạ vô đối sao? Lần này cái hộp kia bị Mật Thám tự nhắm đến đành phải bỏ qua. Mỹ Nhân đồ không chắc chứa bí mật, bỏ đi cũng không sao. Nhưng những thứ khác... hếhế... Còn nhiều lắm...
Lăng Phong chép miệng:
- Ta nói này lão Bạch, sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn trộm vậy?
Bạch Ngọc Đường trợn mắt nói to:
- Đương nhiên, năm đó bổn soái ra đời, chữ đầu tiên nói ra chính là "trộm", không biết sao?
- Biết mới sợ đó?
Bạch Ngọc Đường đắc ý nói:
- Nói cho ngươi biết, ta vào mật thám cũng chỉ vì...
"Soạt"
"Á"
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị cảnh tượng phía xa làm cho chấn động.
Chỉ thấy Hoa An cùng trung niên truyền tin kia, lúc này đều đã thân thể tím tái gục nửa người ra cửa sổ, đằng sau còn thấp thoáng bóng đen di độngg.
- Không xong, bị tập kích...
Lăng Phong lâu nay nghĩ, đã làm "điệp viên 007" thì chí ít cũng phải có văn hóa có tố chất như hắn mới được, chẳng ngờ...
Liếc nhìn mấy kẻ mới đến, Lăng Phong không khỏi khều khều Hoa An:
- Này, ngươi chắc chắn không nhầm lẫn gì chứ?
- Đương nhiên. Mà Lăng Chủ sự hỏi vậy ý gì? Nếu ta không nhầm, các ngươi còn quen biết nhau từ trước thì phải.
- Chính vì quen biết nên ta mới nghi ngờ đó... - Lăng Phong giọng mũi lầm bầm.
Đám "nằm vùng" Hoa An dẫn tới Lăng Phong còn tưởng thần thánh phương nào. Hoàn toàn không thể ngờ đến lại chính là... Ngũ Thử Thái Nguyên. Oái oăm hơn, nhìn bộ dáng tự nhiên khệnh khạng kia, mấy tên cà chớn này chỉ e vào Mật Thám tự còn trước cả Lăng Phong.
Chẳng qua không thể không nói, đám này làm mật thám ở ngay cạnh bấy lâu mà Lăng Phong hoàn toàn không phát hiện, kể ra khả năng nghiệp vụ cũng không tệ.
"Thầy phong thủy" Bạch Ngọc Đường thong thả ngồi xuống ghế, một tay tự rót trà lạnh nhạt nói:
- Ài, nếu biết ngươi chính là Chủ sự lần này, bọn ta cũng không mất công bày vẽ kế hoạch dẫn dụ lắm như vậy. Thật là mất công...
Lăng Phong quay người khinh bỉ:
- Bốc phét, nếu biết trước ta là chủ sự, Ngũ Thử các ngươi không tránh xa mới là lạ đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lăng Phong một lát bật cười thâm ý, rồi lại nghiêm nghị nói nhỏ:
- "Chủ sự đại nhân", đồ vật trong tay chúng ta rồi, lấy ra xem chút cái nhỉ?
- Đồ gì ở trong tay ta? - Lăng Phong tỉnh như sáo.
- Đêm qua ngươi chộp đồ vật rồi bỏ chạy, báo hại anh em chúng ta phải khổ công đoạn hậu giúp, giờ muốn nuốt một mình sao?
- Cái hộp đó to bằng cả bàn tay, đương nhiên ta không điên đi nuốt...
Hoa An nghe thấp thoáng hai vị đại thần cứ đòi "nuốt này nuột nọ", phát hoảng chen ngang:
- Từ từ, ai cũng không được nuốt. Đây là nhiệm vụ, lấy được phải giao cho Tổng bộ ngay...
Bạch Ngọc Đường không cho là đúng nói:
- Lão Hoa, xem một chút thì đã làm sao chứ? Ở đây chỉ có 5 huynh đệ bọn ta, có ngươi và Vương Bát, có thêm Lăng Chủ sự, tính ra cũng chỉ mỗi 8 người biết thôi...
"Đến 8 người còn ít chắc?" Hoa An trợn mắt.
Bạch Ngọc Đường vỗ quạt cái "soạt", nhìn Lăng Phong tỏ vẻ nghi ngờ:
- Mà chờ chút, Bạch gia dám cá ngươi đã xem rồi.
Lăng Phong không khỏi chột dạ, tên này mũi như mũi chuột, thính như vậy?
"Ông đương nhiên không chỉ xem, còn tiện tay nhón một nửa, đáng tiếc không lấy được cả."
Nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng:
- Lão Bạch, tôn trọng bổn quan chút đi. Ở đây có lão Hoa làm chứng, cả đêm ta không hề sờ đến nó.
- Chủ sự, từ hôm qua tới giờ ta còn chưa thấy cái hộp đó hình thù ra sao cả?
Hoa An gãi đầu, đêm qua hắn ngủ say như chết, nào có biết gì.
- Vậy thì đúng rồi, như vậy chứng minh ta không có lấy ra.
- Ờ... phải không?
Hoa An ngơ ngác, làm sao cứ thấy có điểm không đúng, nhưng mãi không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Đêm qua ở hiện trường có Cái bang, Phong Vân bang cùng người Kim. Trong đám người Kim, chỉ Mộc Sinh Nam Cung Bình nhận diện được Lăng Phong. Nhưng với thân phận sứ đoàn ngoại quốc, bọn họ gần như đang bị giam lỏng, tuy có chút uy quyền nhưng khó lòng chạy ra đường cái sục sạo tìm Lăng Phong. Cùng lắm chỉ có thể yêu cầu quan binh nhà Tống tìm giúp, hoặc cử vài tên thủ hạ âm thầm tìm kiếm.
Về phần Hạo Khí Minh, mục đích chính là cướp cống vật, chuyện cướp bảo hạp tuy có đồn qua đồn lại, nhưng đều là thân ai biết người đó, hoàn toàn không nói rõ trên mặt bàn. Kẻ nào cũng rõ ràng, một cái hộp báu cỏn con đem ra bàn bạc khó có thể phân định được, chỉ có thể ngầm suy tính riêng, ai cướp được người đó giữ. Cho nên việc Lăng Phong nhanh tay đoạt được, giang hồ dù biết chỉ có thể âm thầm cướp lại, chứ không thể trắng trợn phản bác gì hắn.
Hiện tại Lăng Phong vẫn có thể đường hoàng đi trên đường cái, e ngại nhất chính là Cái bang ỷ đông hiếp yếu, hoặc Triều Lam ỷ thế Minh chủ ép hắn giao ra mật tịch. Chẳng qua Lăng Phong đã sẵn sàng tùy thời chạy khỏi Thái Nguyên, hắn cũng không lấy làm lo lắng.
Lăng Phong cười cười. Dù sao hắn cũng đã rút ruột xong xuôi, cũng hết mặn mà với cái hộp kia, ba hoa nốt vài câu rút cục cũng lấy ra.
"Cộp"
Vật vừa đặt lên bàn, cả đám Ngũ Thử Vương Bát đều chụm cả lại bàn tán.
- Ủa, kỳ quái, mở kiểu gì?
- Có gì khó, để Lôi gia cho một quả Lưu Tinh châu là xong thôi...
- Bang chủ, không phải ngươi đã đánh tráo nó rồi đó chứ? - Từ Khánh nghi ngờ.
Lăng Phong xòe tay, một bộ "ông đây thèm vào".
Bạch Ngọc Đường lắc đầu:
- Không, đúng là nó rồi, sáu mặt như nhau...
Hoa An không hứng thú lắm với việc mở ra, chỉ nhìn sắc trời rồi nói:
- Đúng thì tốt. Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đến điểm hẹn bàn giao. Lần này thành công coi như lập được công lớn. Để xem đám Chu Kinh kia làm sao chèn ép chúng ta?
- Còn Chu Kinh nào nữa? - Lăng Phong hiếu kỳ.
- Chuyện này để sau rồi nói đi...
Hoa An lấy một cái bọc nhỏ gói cái hộp lại. Đám Bạch Ngọc Đường tuy tiếc nuối nhưng cũng không thể làm gì.
Gói gém xong, Hoa An nghĩ đến gì đó, thần sắc vội vã nói:
- Phiền mấy vị cao thủ hộ tống một chút được chứ? Mặc dù theo quy tắc là không được, nhưng dù sao đây lâu lắm mới có nhiệm vụ quan trọng...
- Không thành vấn đề.
Lăng Phong nhún vai tỏ vẻ hào phóng. Chỉ có Bạch Ngọc Đường là hậm hực không yên, liên tục liếc Lăng Phong đánh mắt.
...
Mấy người Lăng Phong lách vào một ngõ hẹp, âm thầm quan sát Hoa An đang trò chuyện cùng một trung niên ở phía xa, có lẽ cũng là mật thám.
Bạch Ngọc Đường có vẻ không nhịn được chuyện cũ, ghé tai nói nhỏ:
- Nhìn bộ dáng ngươi thoải mái như vậy. Nói thật đi, ngươi xem rồi đúng không? Bên trong có cái gì?
- Ta làm sao biết? Ngươi cũng thấy cái hộp đó sáu mặt như nhau, căn bản không thể mở ra. - Lăng Phong thờ ơ đáp.
Bạch Ngọc Đường trầm ngâm, bán tín bán nghi lẩm bẩm:
"Hừ, mở được Bát Mỹ đồ, không có lý nào không mở được nó chứ? Nhất định có trá."
Lăng Phong bằng thần lực lờ mờ nghe thấy câu kia, không khỏi thấy kỳ quái. Bát Mỹ Đồ và bảo hạp có liên quan đến nhau? Chẳng phải nói một cái là di vật thời Minh, một cái là của Vệ Hoàng hậu đó sao?
Nghĩ vậy liền vờ hỏi dò:
- Cái Bát Mỹ Đồ kia, xem ra nhà ngươi giấu Tổng bộ làm ăn riêng đúng không?
Bạch Ngọc Đường bị chọc trúng tim đen, đỏ mặt cười gượng:
- Hềhề, đợt đó anh em có chút ngứa nghề ấy mà. Mà, bây giờ tranh cũng đâu có trong tay ta, không thể truy cứu...
Kỳ thực, nếu biết Lăng Phong cũng là mật thám, Bạch Ngọc Đường sẽ không dại mà đưa Bát Mỳ đồ ra. Bát Mỹ Đồ là vật của Tấn Vương, Bạch gia làm nhân viên tình báo lại đi chôm đồ của thành viên Bộ Chính trị, để lộ là xong phim ngay. Còn may là rơi vào tay Phong ca, cá mè một lứa, nếu là Hoa An, Bạch Ngọc Đường có lẽ đã bị lôi về Trường An chịu án.
- Ngươi cũng đừng tưởng ta không biết Bát Mỹ Đồ là gì mà đem ra uy hiếp. Cẩm Mao Thử ta vì nó lăn lộn suốt 5 năm, biết thừa đó là bản đồ bát mạch kỳ kinh. Mặc dù nói đả thông đủ 8 mạch là tuyệt học các đại môn phái mới có, nhưng chợ đen ngay cả Hàng Long Chưởng của Cái Bang còn bán, nói gì bát mạch đồ chứ. Ta chẳng qua...
Lăng Phong chen miệng cười nhạo:
- Chẳng qua không phải cái nào cũng chính xác như Bát Mỹ đồ đúng không? Lại đầy đủ cả 300 huyệt vị...
- Cái gì những 300? - Bạch Ngọc Đường quay phắt sang, nước dãi suýt chảy tràn ra áo.
Lăng Phong cười đắc ý.
Bạch Ngọc Đường biết tên kia đang trêu ngươi mình liền tạm nhịn xuống, rồi lại úp úp mở mở:
- Bát Mỹ đồ đó, phải người có cơ duyên mới đọc được...
"Xem ra đang nói đến thần lực của mình?"
Bạch Ngọc Đường đưa mắt dò xét ý tứ của Lăng Phong, có lẽ đoán ra Lăng Phong đang nghĩ gì, gã lập tức phủ nhận:
- Thần lực không phải là chìa khóa giúp ngươi mở Bát Mỹ đồ đâu...
"Ồ?" Lăng Phong lúc này mới nghiêm túc đôi chút.
- Bản thân ta cũng vì muốn mở Bát Mỹ Đồ ra, từng dạo khắp từ Thiếu Lâm tự đến Toàn Chân giáo, cũng học được một ít da lông thần pháp, nhưng căn bản không có nửa điểm tác dụng. Sau cùng gặp được một vị cao nhân trên Hoa Sơn, người đó nói không chỉ cần thần lực, còn phải có duyên, bằng không ông ta cũng đã ra tay cướp...
"Chờ chút, Cố lão từng nói, Bát Mạch đồ là một tầng ý tứ gì đó của Chu Xán. Giờ lại là cơ duyên? Chuyện này... hừm."
Bạch Ngọc Đường vẫn đang thao thao bất tuyệt:
- Nói đến tranh, cái Bát Mỹ Đồ đó vẫn chưa phải là hàng độc đâu. Ta từ lâu theo đuổi một bức còn khủng hơn.
- Kinh vậy, nói ra nghe thử?
Bạch Ngọc Đường bộ dáng thần thần bí bí, làm bộ vẽ vẽ trong không khí, chậm rãi nói ba chữ:
- Mỹ Nhân Đồ.
Lăng Phong vừa nghe liền tụt hứng, bĩu môi khinh thường:
- Mỹ Nhân Đồ? Còn tưởng tên gì bá khí lắm, tầm thường như vậy? Ngươi nhìn một chút bên đường, cái nào mà chẳng là mỹ nhân đồ chứ?
Bạch Ngọc Đường phe phẩy phiến quạt trong tay, cười nói:
- Hếhế, Tiểu Phong đừng có xem thường. Mỹ Nhân đồ này khác biệt. Ngươi chắc cũng biết, cái Bát Mỹ Đồ kia do một người vẽ ra?
- Chu Xán.
- Mỹ Nhân đồ cũng là di vật của ông ta. Thử nghĩ, một kẻ làm Hoàng đế vẽ ra hai bức tranh, một bức có đến tám mỹ nữ, bức kia chỉ dành tâm sức cho một người. Ngươi nói cái nào với hắn có ý nghĩa hơn?
Lăng Phong nhíu mày trầm tư cả nửa ngày mới nói:
- Đương nhiên là bức... tám người.
- Sặc... Khục, khục...
Bạch Ngọc Đường ho sặc sụa, vỗ vỗ ngực một lúc mới nói:
- Bức Mỹ Nhân đồ nghe nói vẽ nhân tình của Chu Xán. Ông ta làm tận Hoàng đế mà vẫn không thể lấy được bà ta về, chỉ có thể nhớ nhung, bên trong nhất định có ẩn tình. Thế nào, có hứng thú không?
- V*i cả liên quan? Dù vậy cũng không thể nói bức tranh kia sẽ có bí mật chứ?
- Hế, điều này ta có thể chắc chắn, chẳng qua tạm thời không nói cho ngươi. Mà nói chung, ngươi có thần lực, ta lại nắm tin tức bảo vật khắp thiên hạ. Chúng ta mà hợp tác vậy chẳng phải thiên hạ vô đối sao? Lần này cái hộp kia bị Mật Thám tự nhắm đến đành phải bỏ qua. Mỹ Nhân đồ không chắc chứa bí mật, bỏ đi cũng không sao. Nhưng những thứ khác... hếhế... Còn nhiều lắm...
Lăng Phong chép miệng:
- Ta nói này lão Bạch, sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn trộm vậy?
Bạch Ngọc Đường trợn mắt nói to:
- Đương nhiên, năm đó bổn soái ra đời, chữ đầu tiên nói ra chính là "trộm", không biết sao?
- Biết mới sợ đó?
Bạch Ngọc Đường đắc ý nói:
- Nói cho ngươi biết, ta vào mật thám cũng chỉ vì...
"Soạt"
"Á"
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị cảnh tượng phía xa làm cho chấn động.
Chỉ thấy Hoa An cùng trung niên truyền tin kia, lúc này đều đã thân thể tím tái gục nửa người ra cửa sổ, đằng sau còn thấp thoáng bóng đen di độngg.
- Không xong, bị tập kích...
Bình luận facebook