Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 360
Buổi tối, ngay sau bữa ăn nhạt toẹt với toàn những món thịt trâu dai nhách.
- Ngươi ra ngoài đi, ta còn thay đồ nữa.
- Thay thì cứ thay, đây cũng là phòng của ta, sao ta phải ra ngoài?
- Ngươi đừng nghĩ đến chuyện phi lễ với ta. Nếu không ta nói với Nguyệt tỷ đục lỗ ngươi đó.
- Làm ơn xem xét tình huống chút đi. Với cái bộ dáng người dây của cô, có cởi hết ra mắt cá của ta cũng không thèm liếc một cái. Đổi lại mà nói, chốc nữa đừng có nhìn lén thân thể hoàn mỹ của bổn soái, rồi lại thầm ái mộ không dứt ra được.
- Hứ, nằm mơ à? Ngươi ấy à, căn bản không có một chút mị lực đàn ông nào với ta hết.
- Cô thì có mị lực đàn bà chắc, LCD.
“Hứ, tới lui chỉ nhìn ngực, không ra dáng đàn ông, không thèm.”
“Móa, đã phẳng mà còn ham selfie, không chấp.”
Nói thì vậy, Phong ca vẫn là chuồn ra ngoài một lát, coi như hóng mát ngắm trăng. Ở trong phòng lâu, chỉ sợ ngạt chết.
Ngưu gia thôn, có cái gì đó trầm lắng, giống với Vĩnh Lạc trấn năm xưa.
Chẳng qua, trong các bộ phim ăn khách, ra ngoài ngắm trăng chính là tràng cảnh dễ sinh chuyện nhất. Đại khái chính là ngẫu nhiên gặp người đẹp ở lan can lầu bên, hoặc là... bị cao thủ đánh rơi khỏi lan can.
Quả nhiên không ngoài kịch bản.
Chỉ thấy trên mái nhà có một bóng người, nàng ta đứng ngay ở đỉnh mái, hai tay ôm thân mình, tóc gió tung bay. Dáng vẻ như yêu linh chập chờn giữa bóng tối u ám. Nàng ta tự xưng là “Nguyệt”, giờ này phát ra quỷ khí chắn hết cả ánh trăng trên cao.
Rõ ràng đã thuê phòng view đẹp có bồn tắm cao cấp rồi, làm sao còn lên mái nhà làm gì?
Cũng may Phong ca thật thà không nghĩ đến chuyện trốn đi, hoặc là xem lén ma nữ tắm. Bằng không ước chừng vừa bước ra khỏi cửa trước đã bị xiên cho vài lỗ.
Thực ra hắn cũng từng nghĩ đến, giả dụ sau này mạnh lên thì làm sao chọi lại Thiên Diện. Phiền toái căn bản nhất chính là, đối phó với nàng ta thì phải tập luyện kỹ chiến thuật phòng không. Người ta đều là đánh từ trên trời đánh xuống đó.
Thuận tiện nói một chút, nếu liệt kê Lăng Phong có những ưu điểm đáng quý gì, thì một trong số đó chính là rất... thích kiếm chuyện. Ngoài ra, chính là rất chịu khó lắng nghe.
- Tiểu Nguyệt cô nương, cũng thấy khó chịu trong người sao?
“...” Không có hồi đáp.
- Hiểu, bà cô kia ta mới gặp đã biết khó ưa rồi. Ta là nam còn thế huống gì cô là nữ.
Coi bộ chị em đang suy tư, đi dạo chút vậy.
Một khắc đồng hồ sau, Phong ca đã dạo được một vòng sân. Tiểu Nguyệt vẫn y xì chỗ cũ, hình như tóc mai đã bị lệch một góc 5 độ so với lúc trước.
- Tiểu Nguyệt tỷ, cô năm nay bao nhiêu tuổi? Chắc không phải vài trăm chứ?
“...”
- Khụ, nếu ngại thì có thể không nói.
Coi bộ vấn đề tuổi tác với nữ nhân vẫn luôn nhạy cảm, ma nữ cũng không ngoại lệ. Không hề gì, chốc nữa đổi câu khác.
Thêm một khắc, tức là hai khắc đồng hồ sau thời điểm đầu tiên ra ngoài.
Phong ca đã đi lại vài ngàn bước, bật nhảy vài trăm cái.
- Cô đã giết bao nhiêu người rồi?
“...”
Không ổn, sao lại hỏi câu mang tính bí mật cá nhân như vậy. Lại chờ một lát vậy.
Sau ba khắc, phẩy chín mươi chín phần trăm.
Phong ca đã luyện xong một bài Thái Tổ trường quyền, buồn chán tìm cọng cỏ ven sân chọc kiến. Lần này không thèm nhìn lên cao nữa, mở miệng hỏi thẳng vào không khí:
- Có nghe ta hỏi không vậy?
“...”
Sau tám khắc, tức là vừa đủ một canh giờ.
- Này cọng cỏ... mày hãy nói cho ta biết, ai là người xuyên không thành công nhất hiện nay?
“...”
Phong ca đã chuyển qua luyện công với đàn kiến, ước chừng sắp ngộ ra được “Kiến hình quyền” đọ sức với “Hổ hình quyền” danh chấn Sơn Đông.
Lúc này hắn bỗng nhớ đến một câu mà nhiều năm trước trong lúc chơi game online cao thủ hay dùng tới: “Anh đây đánh không phải là boss, mà là tịch mịch.”
Không thể không nhắc, luyện võ cần nhất chính là không gian yên tĩnh. Khó trách có câu cao thủ cần làm quen với tịch mịch, càng tịch mịch càng dễ ngộ ra thâm ảo.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo từ trên cao vang lên:
- Ngươi đang làm gì? Muốn tự sát?
Giọng điệu vô cùng quan tâm.
- Ta...
Đã lâu lắm mặt hắn không đỏ như vậy. Nhưng nhất định phải bình tĩnh, đây là vấn đề về tâm pháp.
Nói sao, ngay trong phòng có một vị nói rõ nhiều, nhưng câu nào cũng ngang như xương gà, căn bản không thể ở chung. Ra ngoài gặp vị thứ hai, trong một canh giờ nói không quá hai câu, hóa ra còn khó ở chung hơn.
Lăng Phong rút ra một kết luận, muốn phát bệnh tâm thần, không phải quá khó. Trọng yếu chính là môi trường, là hoàn cảnh sống.
Đột nhiên Thiên Diện bắt chuyện:
- Cố Hạo đã nói những gì với ngươi?
“Cố Hạo? Cố lão? Hóa ra lão ta tên Hạo. Quả nhiên hai người này quen nhau.”
- Lão ta nói rất nhiều, tỷ như...
- Không cần kể. Ngươi không nên tin hắn.
- Vì sao?
- Hắn không đáng tin.
-!@#$%
Lăng Phong nhớ đến an nguy của Nguyệt Dung, liền cẩn trọng hỏi:
- Có chuyện này, có gì không phải cô coi như không nghe là được.
- Không phải thì đừng nói.
-!@#$%
“X, câu kia là độc quyền của anh mới phải.”
Lại phải cố nhẫn nại:
- Ngũ Nương... vẫn tốt chứ?
- Ngũ Nương?!
Thiên Diện giọng vẫn đều đều, ngay cả nhấn cuối câu ý hỏi cũng không phải, căn bản không biết là câu hỏi hay là câu gì.
Lăng Phong gợi nhớ cho nàng ta:
- Là vị cô nương mà cô bắt đi ở Nguyệt Lượng tuyền gì đó.
- Làm sao ngươi biết?
- Tên hòa thượng nói cho ta.
- Tốt.
- Tốt?!!
“Tức là Nguyệt Dung vẫn tốt, hay là đoạn tên hòa thượng nói ra là tốt?”
- Vậy rút cục Ngũ Nương hiện tại...
- Ta đi ngủ.
-!@#$%
Người nói xong đã vèo một cái biến mất khỏi mái nhà.
“Nóng trong người. Nóng trong người.”
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là chui vào phòng cãi cọ dễ chịu hơn.
...
Thời điểm chính giữa giờ Tý và giờ Sửu. Đại khái... 1 giờ sáng.
Bách tính Ngưu gia thôn coi bộ đã ngủ sạch, chỉ trừ căn phòng này.
Cũng không phải hội nhóm nào có đại sự cần bàn, chẳng qua có hai vị đến từ thời hiện đại, bởi vì khó chịu trong người, không thể ngủ sớm.
“Tách”
“A”
Đừng vội hiểu nhầm.
Không phải tiếng gì kỳ lạ, chính là tiếng tỉa móng chân của Ngọc Nô đại tỷ. Bà cô này có thói quen rất quái, mỗi lần lại xuýt xoa “ý a” một cái, người ngoài nghe lại tưởng đang... rên rỉ. Rất tổn hại đến thanh danh của Phong ca đang cùng phòng.
Ngươi nói xem, tự nhiên đến vô duyên như vậy, đổi lại ngươi là nam chính có thích nàng ta nổi không. Ai chứ Lăng Phong thì không.
Như Lâm Hàm Uẩn, tuy ngoại hình có xấu một chút, nhưng thi thoảng vẫn lộ ra mị lực khó cưỡng. Còn chị hai này, căn bản chính là nữ nhân hiện đại điển hình, trên mạng bóng bẩy bao nhiêu, ngoài đời thô bấy nhiêu.
Chẳng qua, hai người một phòng, không có TV điện thoại, không nói chuyện gì có điểm khó ngủ.
Lăng Phong ngáp một cái hỏi:
- Này, xuyên không cô rút cục dự tính làm gì vậy?
Đề tài này dù sao cũng vừa hợp tiêu chuẩn, có thể triển khai ý dễ dàng. Bởi vì ước chừng hỏi “trước khi xuyên không cô là gì” rất vô nghĩa. Chỉ cần gặp một ngày, hai bên đã khẳng định kiếp trước chắc chắn không quen nhau.
- Làm gì là làm gì? Sống vui vẻ. Còn ngươi?
- Giống nhau, sống vui vẻ.
Hai bên căn bản đều đang nói láo, rút cục vẫn là Lăng Phong chịu nhịn tiếp tục:
- Mấy cái vụ cải tiến quán ăn Tây phương, chế keo vuốt tóc, rồi khinh khí cầu gì đó, đều là cô tự nghĩ ra, hay là còn có ai khác?
Lăng Phong không tin bà chị này lại lắm trò vặt như vậy. Mấy cái này không phải thế mạnh của nữ chính, phải là của nam chính mới đúng. Mấy chị em ngôn tình mà hắn biết, phần đông đều là kiểu ngốc nghếch vụng về nhưng lại được hoàng đế soái ca tranh giành.
- Còn ai khác nữa? Đều là bổn cô nương hết. Thế nào? Thấy mình thấp kém rồi đúng không?
- Đùa, bổn soái tài năng thiên bẩm. Không ngại nói cho cô biết một chút, hòa âm phối khí, thiết kế thời trang, marketting quảng cáo, thể thao năm môn phối hợp, anh đây đều tinh thông. Có dịp đến kinh thành, cứ hỏi đại thần Lăng Phong, cả thành đều biết.
“Móa, đâm lao phải theo lao. Chuyến này trở về gấp rút tạo dựng cơ nghiệp. Bí quá làm đại một vụ cướp ghi danh vậy.”
Đây là vấn đề tranh đấu của cả một thế hệ, xuyên không kiếm hiệp và xuyên không ngôn tình, không thể lùi bước.
- Được thôi, bản cô nương tiếp nhận khiêu chiến. Bằng vào học vấn của ta, sớm muộn cũng phải bay ở địa phương như kinh thành. Sau đó chính là ngồi du thuyền đi châu Âu.
“Lách tách”
Dương Ngọc Nô tiếp tục ngồi tỉa móng chân, ống quần kéo tuốt lên đầu gối, còn may không có lông chân.
- Đúng rồi. Ngươi vì sao lại xuất hiện ở quán ăn của ta? Còn nữa, chạy đến Thái Nguyên làm gì?
- Mở rộng quan hệ, làm chuyện lớn.
- Xì. Muốn bám vào tên Triệu Chân Đán à? Có cần bổn tiểu thư giới thiệu không? Chỉ cần ta nói một câu, ngươi lập tức làm giữ cổng Vương phủ ngay, lương tháng chục lượng đó, không tệ đâu.
- Thôi khỏi. Bổn soái hiện tại có cả một... Hehe, mà việc gì ta phải nói với cô.
- Làm như ta muốn nghe lắm, chính ngươi là người gợi chuyện mà thôi.
“...” Im lặng một lát.
Dương Ngọc Nô rút cục vẫn tò mò hơn:
- Ngươi thực sự muốn làm chuyện gì à? Hay là tạo phản làm hoàng đế gì đó? Không phải ta cheê ngươi gì đâu. Nhưng ta ở trong Dương gia, lại ở cạnh Tấn Vương nên thấy rõ lắm. Người thời đại này tư tưởng chúng ta nhiều chỗ không lý giải hết được. Vả lại thiên hạ rộng vô cùng, không phải như một bộ phim chỉ có vài trăm nhân vật thôi đâu.
- Đa tạ đã nhắc nhở, ta tự biết lượng sức.
Ba năm qua, có nhiều chuyện Lăng Phong đã trải qua, cũng biết mình nhỏ bé ra sao, suy nghĩ cũng thực dụng hơn nhiều. Thực dụng đến mức khiến nhiều độc giả thích mơ mộng không thích hắn.
- Chẳng phải nữ nhân các cô rất thích trò đấu đá làm sủng phi gì đó sao? Dù sao chuyện vào cung của cô dễ làm hơn tạo phản nhiều lắm.
- Ta không thích kiểu cốt truyện đó. Ta thích khám phá hơn. Còn ngươi?
- Như nhau.
- Ờ.
“Tách”
“Hừ, đàn ông mà nói chuyện nhạt nhẽo, không thèm nói nữa.”
“Móa, không chấp với cô ta, nghĩ đến Thành Bích vậy. Mà thôi không được, lại kích thích tiểu đệ thì phiền ra. Anh còn không muốn đụng chạm gì bà hai này.”
“...” Lại rơi vào im lặng.
Lát sau, đèn tắt.
- Quên mất, ở đây có một cái vạch, ngươi mà nửa đêm bò qua thì là đồ cầm thú.
- Nói lời thừa...
- Cũng đừng có nghĩ ý tứ bản tiểu thư là “không qua thì không bằng cầm thú” gì đó. Bài vở cũ rích đó bổn hoa đán nắm hết cả rồi.
- Well said, anh đây cũng thế.
Lầm bầm làu bàu.
“Hứ.”
“Móa.”
Cả đêm khó ngủ, cả hai đều là hai chữ “không chấp” nhảy loạn xị ngậu trong đầu.
Lăng Phong cũng là lần đầu tiên trong đời, nằm cạnh đàn bà mà tâm thanh tịnh không có nửa cái ý dâm hiện ra. Bởi vậy mới nói, không phải cứ nam nữ chung phòng là sẽ sinh điện áp được, còn tùy là nam nữ nào.
Năm đó trên mạng xã hội, cứ mỗi lần có một bức ảnh chị em đang ngủ trưa gì đó, bên dưới comment nhất định sẽ là “anh em đâu vào hi*p”. Hoặc là, chị em nằm ngửa trên giường, tên con trai thì ở một bên chơi game, comment sẽ là “thằng gay, nếu là anh, anh sẽ ***” blah blah.
“Nghĩ mới nhớ. Ước gì bây giờ có cái điện thoại mà chơi game. Đậu móa cổ đại.”
- Ngươi ra ngoài đi, ta còn thay đồ nữa.
- Thay thì cứ thay, đây cũng là phòng của ta, sao ta phải ra ngoài?
- Ngươi đừng nghĩ đến chuyện phi lễ với ta. Nếu không ta nói với Nguyệt tỷ đục lỗ ngươi đó.
- Làm ơn xem xét tình huống chút đi. Với cái bộ dáng người dây của cô, có cởi hết ra mắt cá của ta cũng không thèm liếc một cái. Đổi lại mà nói, chốc nữa đừng có nhìn lén thân thể hoàn mỹ của bổn soái, rồi lại thầm ái mộ không dứt ra được.
- Hứ, nằm mơ à? Ngươi ấy à, căn bản không có một chút mị lực đàn ông nào với ta hết.
- Cô thì có mị lực đàn bà chắc, LCD.
“Hứ, tới lui chỉ nhìn ngực, không ra dáng đàn ông, không thèm.”
“Móa, đã phẳng mà còn ham selfie, không chấp.”
Nói thì vậy, Phong ca vẫn là chuồn ra ngoài một lát, coi như hóng mát ngắm trăng. Ở trong phòng lâu, chỉ sợ ngạt chết.
Ngưu gia thôn, có cái gì đó trầm lắng, giống với Vĩnh Lạc trấn năm xưa.
Chẳng qua, trong các bộ phim ăn khách, ra ngoài ngắm trăng chính là tràng cảnh dễ sinh chuyện nhất. Đại khái chính là ngẫu nhiên gặp người đẹp ở lan can lầu bên, hoặc là... bị cao thủ đánh rơi khỏi lan can.
Quả nhiên không ngoài kịch bản.
Chỉ thấy trên mái nhà có một bóng người, nàng ta đứng ngay ở đỉnh mái, hai tay ôm thân mình, tóc gió tung bay. Dáng vẻ như yêu linh chập chờn giữa bóng tối u ám. Nàng ta tự xưng là “Nguyệt”, giờ này phát ra quỷ khí chắn hết cả ánh trăng trên cao.
Rõ ràng đã thuê phòng view đẹp có bồn tắm cao cấp rồi, làm sao còn lên mái nhà làm gì?
Cũng may Phong ca thật thà không nghĩ đến chuyện trốn đi, hoặc là xem lén ma nữ tắm. Bằng không ước chừng vừa bước ra khỏi cửa trước đã bị xiên cho vài lỗ.
Thực ra hắn cũng từng nghĩ đến, giả dụ sau này mạnh lên thì làm sao chọi lại Thiên Diện. Phiền toái căn bản nhất chính là, đối phó với nàng ta thì phải tập luyện kỹ chiến thuật phòng không. Người ta đều là đánh từ trên trời đánh xuống đó.
Thuận tiện nói một chút, nếu liệt kê Lăng Phong có những ưu điểm đáng quý gì, thì một trong số đó chính là rất... thích kiếm chuyện. Ngoài ra, chính là rất chịu khó lắng nghe.
- Tiểu Nguyệt cô nương, cũng thấy khó chịu trong người sao?
“...” Không có hồi đáp.
- Hiểu, bà cô kia ta mới gặp đã biết khó ưa rồi. Ta là nam còn thế huống gì cô là nữ.
Coi bộ chị em đang suy tư, đi dạo chút vậy.
Một khắc đồng hồ sau, Phong ca đã dạo được một vòng sân. Tiểu Nguyệt vẫn y xì chỗ cũ, hình như tóc mai đã bị lệch một góc 5 độ so với lúc trước.
- Tiểu Nguyệt tỷ, cô năm nay bao nhiêu tuổi? Chắc không phải vài trăm chứ?
“...”
- Khụ, nếu ngại thì có thể không nói.
Coi bộ vấn đề tuổi tác với nữ nhân vẫn luôn nhạy cảm, ma nữ cũng không ngoại lệ. Không hề gì, chốc nữa đổi câu khác.
Thêm một khắc, tức là hai khắc đồng hồ sau thời điểm đầu tiên ra ngoài.
Phong ca đã đi lại vài ngàn bước, bật nhảy vài trăm cái.
- Cô đã giết bao nhiêu người rồi?
“...”
Không ổn, sao lại hỏi câu mang tính bí mật cá nhân như vậy. Lại chờ một lát vậy.
Sau ba khắc, phẩy chín mươi chín phần trăm.
Phong ca đã luyện xong một bài Thái Tổ trường quyền, buồn chán tìm cọng cỏ ven sân chọc kiến. Lần này không thèm nhìn lên cao nữa, mở miệng hỏi thẳng vào không khí:
- Có nghe ta hỏi không vậy?
“...”
Sau tám khắc, tức là vừa đủ một canh giờ.
- Này cọng cỏ... mày hãy nói cho ta biết, ai là người xuyên không thành công nhất hiện nay?
“...”
Phong ca đã chuyển qua luyện công với đàn kiến, ước chừng sắp ngộ ra được “Kiến hình quyền” đọ sức với “Hổ hình quyền” danh chấn Sơn Đông.
Lúc này hắn bỗng nhớ đến một câu mà nhiều năm trước trong lúc chơi game online cao thủ hay dùng tới: “Anh đây đánh không phải là boss, mà là tịch mịch.”
Không thể không nhắc, luyện võ cần nhất chính là không gian yên tĩnh. Khó trách có câu cao thủ cần làm quen với tịch mịch, càng tịch mịch càng dễ ngộ ra thâm ảo.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo từ trên cao vang lên:
- Ngươi đang làm gì? Muốn tự sát?
Giọng điệu vô cùng quan tâm.
- Ta...
Đã lâu lắm mặt hắn không đỏ như vậy. Nhưng nhất định phải bình tĩnh, đây là vấn đề về tâm pháp.
Nói sao, ngay trong phòng có một vị nói rõ nhiều, nhưng câu nào cũng ngang như xương gà, căn bản không thể ở chung. Ra ngoài gặp vị thứ hai, trong một canh giờ nói không quá hai câu, hóa ra còn khó ở chung hơn.
Lăng Phong rút ra một kết luận, muốn phát bệnh tâm thần, không phải quá khó. Trọng yếu chính là môi trường, là hoàn cảnh sống.
Đột nhiên Thiên Diện bắt chuyện:
- Cố Hạo đã nói những gì với ngươi?
“Cố Hạo? Cố lão? Hóa ra lão ta tên Hạo. Quả nhiên hai người này quen nhau.”
- Lão ta nói rất nhiều, tỷ như...
- Không cần kể. Ngươi không nên tin hắn.
- Vì sao?
- Hắn không đáng tin.
-!@#$%
Lăng Phong nhớ đến an nguy của Nguyệt Dung, liền cẩn trọng hỏi:
- Có chuyện này, có gì không phải cô coi như không nghe là được.
- Không phải thì đừng nói.
-!@#$%
“X, câu kia là độc quyền của anh mới phải.”
Lại phải cố nhẫn nại:
- Ngũ Nương... vẫn tốt chứ?
- Ngũ Nương?!
Thiên Diện giọng vẫn đều đều, ngay cả nhấn cuối câu ý hỏi cũng không phải, căn bản không biết là câu hỏi hay là câu gì.
Lăng Phong gợi nhớ cho nàng ta:
- Là vị cô nương mà cô bắt đi ở Nguyệt Lượng tuyền gì đó.
- Làm sao ngươi biết?
- Tên hòa thượng nói cho ta.
- Tốt.
- Tốt?!!
“Tức là Nguyệt Dung vẫn tốt, hay là đoạn tên hòa thượng nói ra là tốt?”
- Vậy rút cục Ngũ Nương hiện tại...
- Ta đi ngủ.
-!@#$%
Người nói xong đã vèo một cái biến mất khỏi mái nhà.
“Nóng trong người. Nóng trong người.”
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là chui vào phòng cãi cọ dễ chịu hơn.
...
Thời điểm chính giữa giờ Tý và giờ Sửu. Đại khái... 1 giờ sáng.
Bách tính Ngưu gia thôn coi bộ đã ngủ sạch, chỉ trừ căn phòng này.
Cũng không phải hội nhóm nào có đại sự cần bàn, chẳng qua có hai vị đến từ thời hiện đại, bởi vì khó chịu trong người, không thể ngủ sớm.
“Tách”
“A”
Đừng vội hiểu nhầm.
Không phải tiếng gì kỳ lạ, chính là tiếng tỉa móng chân của Ngọc Nô đại tỷ. Bà cô này có thói quen rất quái, mỗi lần lại xuýt xoa “ý a” một cái, người ngoài nghe lại tưởng đang... rên rỉ. Rất tổn hại đến thanh danh của Phong ca đang cùng phòng.
Ngươi nói xem, tự nhiên đến vô duyên như vậy, đổi lại ngươi là nam chính có thích nàng ta nổi không. Ai chứ Lăng Phong thì không.
Như Lâm Hàm Uẩn, tuy ngoại hình có xấu một chút, nhưng thi thoảng vẫn lộ ra mị lực khó cưỡng. Còn chị hai này, căn bản chính là nữ nhân hiện đại điển hình, trên mạng bóng bẩy bao nhiêu, ngoài đời thô bấy nhiêu.
Chẳng qua, hai người một phòng, không có TV điện thoại, không nói chuyện gì có điểm khó ngủ.
Lăng Phong ngáp một cái hỏi:
- Này, xuyên không cô rút cục dự tính làm gì vậy?
Đề tài này dù sao cũng vừa hợp tiêu chuẩn, có thể triển khai ý dễ dàng. Bởi vì ước chừng hỏi “trước khi xuyên không cô là gì” rất vô nghĩa. Chỉ cần gặp một ngày, hai bên đã khẳng định kiếp trước chắc chắn không quen nhau.
- Làm gì là làm gì? Sống vui vẻ. Còn ngươi?
- Giống nhau, sống vui vẻ.
Hai bên căn bản đều đang nói láo, rút cục vẫn là Lăng Phong chịu nhịn tiếp tục:
- Mấy cái vụ cải tiến quán ăn Tây phương, chế keo vuốt tóc, rồi khinh khí cầu gì đó, đều là cô tự nghĩ ra, hay là còn có ai khác?
Lăng Phong không tin bà chị này lại lắm trò vặt như vậy. Mấy cái này không phải thế mạnh của nữ chính, phải là của nam chính mới đúng. Mấy chị em ngôn tình mà hắn biết, phần đông đều là kiểu ngốc nghếch vụng về nhưng lại được hoàng đế soái ca tranh giành.
- Còn ai khác nữa? Đều là bổn cô nương hết. Thế nào? Thấy mình thấp kém rồi đúng không?
- Đùa, bổn soái tài năng thiên bẩm. Không ngại nói cho cô biết một chút, hòa âm phối khí, thiết kế thời trang, marketting quảng cáo, thể thao năm môn phối hợp, anh đây đều tinh thông. Có dịp đến kinh thành, cứ hỏi đại thần Lăng Phong, cả thành đều biết.
“Móa, đâm lao phải theo lao. Chuyến này trở về gấp rút tạo dựng cơ nghiệp. Bí quá làm đại một vụ cướp ghi danh vậy.”
Đây là vấn đề tranh đấu của cả một thế hệ, xuyên không kiếm hiệp và xuyên không ngôn tình, không thể lùi bước.
- Được thôi, bản cô nương tiếp nhận khiêu chiến. Bằng vào học vấn của ta, sớm muộn cũng phải bay ở địa phương như kinh thành. Sau đó chính là ngồi du thuyền đi châu Âu.
“Lách tách”
Dương Ngọc Nô tiếp tục ngồi tỉa móng chân, ống quần kéo tuốt lên đầu gối, còn may không có lông chân.
- Đúng rồi. Ngươi vì sao lại xuất hiện ở quán ăn của ta? Còn nữa, chạy đến Thái Nguyên làm gì?
- Mở rộng quan hệ, làm chuyện lớn.
- Xì. Muốn bám vào tên Triệu Chân Đán à? Có cần bổn tiểu thư giới thiệu không? Chỉ cần ta nói một câu, ngươi lập tức làm giữ cổng Vương phủ ngay, lương tháng chục lượng đó, không tệ đâu.
- Thôi khỏi. Bổn soái hiện tại có cả một... Hehe, mà việc gì ta phải nói với cô.
- Làm như ta muốn nghe lắm, chính ngươi là người gợi chuyện mà thôi.
“...” Im lặng một lát.
Dương Ngọc Nô rút cục vẫn tò mò hơn:
- Ngươi thực sự muốn làm chuyện gì à? Hay là tạo phản làm hoàng đế gì đó? Không phải ta cheê ngươi gì đâu. Nhưng ta ở trong Dương gia, lại ở cạnh Tấn Vương nên thấy rõ lắm. Người thời đại này tư tưởng chúng ta nhiều chỗ không lý giải hết được. Vả lại thiên hạ rộng vô cùng, không phải như một bộ phim chỉ có vài trăm nhân vật thôi đâu.
- Đa tạ đã nhắc nhở, ta tự biết lượng sức.
Ba năm qua, có nhiều chuyện Lăng Phong đã trải qua, cũng biết mình nhỏ bé ra sao, suy nghĩ cũng thực dụng hơn nhiều. Thực dụng đến mức khiến nhiều độc giả thích mơ mộng không thích hắn.
- Chẳng phải nữ nhân các cô rất thích trò đấu đá làm sủng phi gì đó sao? Dù sao chuyện vào cung của cô dễ làm hơn tạo phản nhiều lắm.
- Ta không thích kiểu cốt truyện đó. Ta thích khám phá hơn. Còn ngươi?
- Như nhau.
- Ờ.
“Tách”
“Hừ, đàn ông mà nói chuyện nhạt nhẽo, không thèm nói nữa.”
“Móa, không chấp với cô ta, nghĩ đến Thành Bích vậy. Mà thôi không được, lại kích thích tiểu đệ thì phiền ra. Anh còn không muốn đụng chạm gì bà hai này.”
“...” Lại rơi vào im lặng.
Lát sau, đèn tắt.
- Quên mất, ở đây có một cái vạch, ngươi mà nửa đêm bò qua thì là đồ cầm thú.
- Nói lời thừa...
- Cũng đừng có nghĩ ý tứ bản tiểu thư là “không qua thì không bằng cầm thú” gì đó. Bài vở cũ rích đó bổn hoa đán nắm hết cả rồi.
- Well said, anh đây cũng thế.
Lầm bầm làu bàu.
“Hứ.”
“Móa.”
Cả đêm khó ngủ, cả hai đều là hai chữ “không chấp” nhảy loạn xị ngậu trong đầu.
Lăng Phong cũng là lần đầu tiên trong đời, nằm cạnh đàn bà mà tâm thanh tịnh không có nửa cái ý dâm hiện ra. Bởi vậy mới nói, không phải cứ nam nữ chung phòng là sẽ sinh điện áp được, còn tùy là nam nữ nào.
Năm đó trên mạng xã hội, cứ mỗi lần có một bức ảnh chị em đang ngủ trưa gì đó, bên dưới comment nhất định sẽ là “anh em đâu vào hi*p”. Hoặc là, chị em nằm ngửa trên giường, tên con trai thì ở một bên chơi game, comment sẽ là “thằng gay, nếu là anh, anh sẽ ***” blah blah.
“Nghĩ mới nhớ. Ước gì bây giờ có cái điện thoại mà chơi game. Đậu móa cổ đại.”
Bình luận facebook