Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375
- Bẩm Quan Chính đại nhân, cung nữ Tiểu Uyển có biểu hiện kỳ lạ, có lẽ bị... ma quỷ nhập thân.
- Nói nhảm! Trong cung làm sao có ma quỷ?
Vi Hoa tuy mạnh miệng, thực ra vừa nhìn thấy bộ dáng Tiểu Uyển, trái tim ả không khỏi nhảy một cái vì sợ. Thời điểm này còn chưa phát minh ra lenses đeo mắt, giữa đêm gặp phải một người mắt xanh lấp lánh như vậy, ai cũng sinh tâm lý sợ hãi.
Cấm cung là chốn chướng khí mù mịt, chỗ ở của phi tần cung nữ còn càng mịt mù hơn. Chuyện oan hồn lai vãng mấy địa phương này, xưa nay không hề thiếu.
Chẳng qua, Vi Hoa nghe nói bị ma quỷ nhập vào đều bị co giật liên tục, miệng tru tréo rên rỉ, hai mắt vô thần, hoặc là đi đứng không để lại bóng gì đó. Cung nữ Tiểu Uyển ngoài con mắt kỳ dị ra, hoàn toàn biểu hiện như bình thường.
Vi Hoa sau giây phút kinh cụ nhất thời, tâm tình lại thầm vui vẻ khác thường. Ả cũng không quan tâm Tiểu Uyển thực sự có bị ma quỷ nhập hay không. Chỉ cần biết, Tiểu Uyển có dị thường.
Trong hoàng cung, mọi thứ “dị thường” đều phải bị loại bỏ.
Ả liền hừ lạnh phất tay:
- Hừ, quả nhiên là trà trộn vào cung mưu đồ làm loạn. Mau gọi thị vệ bắt cô ta lại, nhốt vào đại lao.
- Thượng Nghi đại nhân đến...
Có tiếng bước chân, đám cung nữ vội dạt ra.
- Quan Chính ty muốn phạt đánh cung nữ thì còn được, muốn phán xử vào đại lao, vậy thì hình như còn chưa đủ quyền đâu. Vi Hoa, cô làm vậy hơi lộng quyền quá rồi thì phải?
Vi Hoa không cần nhìn cũng biết là ai đến. Mọi khi vẫn luôn chịu thua thiệt bà ta, hôm nay có lẽ Vi Hoa đã nắm được điểm yếu của đối phương, liền tự tin nói:
- Thượng Nghi đại nhân cũng đến rồi đó sao? Tốt lắm, có bà ở đây làm chứng cũng tốt. Bà tự mình xem xem đi.
Nói xong cười thầm, chờ xem đối phương sẽ nói gì.
Lam Tuyền vừa vào đã liếc nhìn Tiểu Uyển đầu tiên. Mặc dù Tiểu Uyển một tay đang che lại, Lam Tuyền vẫn kịp nhìn thấy con mắt màu xanh quỷ dị nọ. Bà ta có hơi bất ngờ. Tuy nhiên, làm Thượng Nghi bao năm, Lam Tuyền cũng không để lộ ra vẻ thất thố, chỉ điềm tĩnh nói:
- Chỉ là một con mắt màu kỳ lạ mà thôi. Triều đình ta tấm lòng bao dung, cũng không có cấm cản người lai Tây Vực sinh sống. Ta không nhớ có hạng mục nào muốn trừng phạt người có mắt dị tật. Không lẽ Vi đại nhân mới thêm vào?
- Lam Thượng Nghi, lý do này hình như hơi khiên cưỡng rồi đó. Người Tây Vực có đôi mắt màu xanh, bổn quan cũng có nghe qua. Nhưng người ta là sinh ra đã như vậy, chứ không phải nưả đêm đột ngột đổi màu. Vả lại, chính là cả hai mắt đều phải màu xanh.
Lam Tuyền biết rõ chuyện này mình bị đuối lý. Trong lòng thầm mắng vì sao không tìm hiểu kỹ hơn về Tiểu Uyển, ngoài miệng vẫn không hề nao núng:
- Vi Quan Chính chỉ nghe kể, làm sao chắc chắn bọn họ sinh ra đã thế nào? Trên đời không thiếu chuyện kỳ lạ. Chỉ một con mắt khác màu mà thôi, cũng không thể ném người vào đại lao. Vi Quan Chính muoốn định tội gì đây? Tội làm người khác tò mò sao? Lại nói, có vài kẻ bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng tâm tư rắn rết mới là dị thường a.
- Hừ, Lam Thượng Nghi, bà không cần phải xỏ xiên. Nói ta không đủ quyền đúng không? Vậy được thôi, chuyển cáo chuyện này lên Hoàng hậu nương nương, để nương nương phán xét, thế nào?
Vi Hoa muốn hại Tiểu Uyển đã lâu, nhưng lại sợ chuyện nhỏ mà làm kinh động đến Hoàng hậu. Trọng yếu là Tiểu Uyển không phạm cung quy gì to tát để vin vào. Nay có chuyện này, để Hoàng hậu vừa gặp, nhìn thấy Tiểu Uyển giống Vệ thị năm xưa, dám chắc sẽ không tha.
Lam Tuyền cười nhạt:
- Không cần phải đem nương nương ra chống đỡ. Tiểu Uyển còn chưa gây ra chuyện gì, cô lấy lý do gì đem đến trước mặt nương nương? Nếu một chuyện cỏn con cũng tấu đến nương nương, vậy thì Vi Quan Chính tự mình từ chức đi thì hơn.
Lời Lam Tuyền tuy cay độc, nhưng lại thức tỉnh Vi Hoa.
Làm quan trong cung, tìm được chủ nhân để dựa dẫm là tốt. Nhưng không phải việc gì cũng chạy theo nịnh bợ báo cáo là đủ. Muốn chủ nhân yêu thích, trước nhất phải có điểm bản lĩnh, tỷ như thay mặt chủ nhân xử lý hết những chuyện lặt vặt.
Vi Hoa liền nói:
- Thượng Nghi đại nhân, bà làm nữ quan trong cung bao lâu còn không hiểu đạo lý phòng hơn chữa sao? Chờ cho cô ta gây chuyện xong, đến lúc đó ai gánh vác trách nhiệm đây? Bà muốn bao che cho cô ta, muốn ra mặt gánh cho cô ta cũng được thôi. Nhưng chức trách của bản quan là bảo vệ các cung nữ, không thể khinh suất được.
Dù sao chuyện cũng phát sinh trên người mình, Tiểu Uyển liền nói:
- Thượng Nghi đại nhân, nô tì mấy hôm trước...
- Có chuyện gì về phòng riêng của ta rồi nói.
Vi Hoa vội ngăn lại:
- Thượng Nghi đại nhân, bà muốn làm gì?
- Bổn tọa sẽ một mình tra hỏi Tiểu Uyển. Bổn tọa là Thượng Nghi, điểm quyền hạn này vẫn có đi?
- Hừ.
Vi Hoa lạnh lùngg nhìn theo bóng lưng Lam Tuyền. Ả lo lắng Lam Tuyền sẽ giúp Tiểu Uyển qua loa chuyện lần này. Bằng vào mưu trí của bà ta, bịa ra một câu chuyện gì đó quả thật dễ như trở bàn tay.
...
Lam Tuyền đi đi lại lại trong phòng.
Tiểu Uyển đứng một bên, một tay cô vẫn đang che mắt.
Dạo dần đây cô gặp hiện tượng này khá thường xuyên, ban đầu có hơi đau nhức, về sau thì cũng quen dần.
Tiểu Uyển kể lại sơ lược cho Lam Tuyền nghe, nhưng có một chuyện Tiểu Uyển không nói ra. Đó là cứ mỗi khi con mắt này bị đau, cô sẽ lại ngẫu nhiên nhìn thấy một câu chuyện kỳ quái. Cũng không phải cô mang tâm cơ gì muốn giấu diếm, chủ yếu cô không lý giải được những chuyện kia, không biết phải nói thế nào.
Lam Tuyền vẫn đang lâm vào trầm tư.
Bổn ý của Lam Tuyền chính là, dựa vào vẻ ngoài giống Vệ hậu năm xưa, bà ta sẽ từ từ đào tạo Tiểu Uyển thành một Vệ hậu thứ hai. Hoặc ít nhất, tìm cách tiến cử Tiểu Uyển, gợi lại cho Triệu Cát những kỷ niệm về Vệ hậu ngày trước. Nếu có thể qua đó lật lại bản án Vệ hậu thì tốt nhất.
Đáng tiếc, ngay cả việc đem Tiểu Uyển đến cho Trưởng Công chúa xem mặt còn chưa có làm, thì phát sinh chuyện hôm nay.
- Con nói con mắt này của con, bắt đầu xuất hiện sau lần đến Khâm Thiên Giám?
- Vâng!
Lam Tuyền lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lão già Yến Thất đó đã bày trò gì? Lão ta lâu nay không hề để tâm đến chuyện trong cung.
Bà ta lại hỏi Tiểu Uyển:
- Chừng nào thì nó trở lại như cũ?
Tiểu Uyển thật thà đáp:
- Con không biết nữa. Hồi đầu thì chỉ vài khắc là hết, gần đây càng lúc càng kéo dài, có lúc là cả canh giờ.
Lam Tuyền nghĩ gì đó thở dài:
- Được rồi. Ngay sớm mai, ta sẽ nhờ một ngự y từ Thái Y viện đến xem bệnh cho con
- Nhưng con không có bệnh...
- Con gái, cứ nghe lời ta sắp xếp.
Lam Tuyền thầm cảm thán, cô bé này vẫn quá thiện lương.
Ngự y đến xem bệnh, chẳng qua là một cái cớ. Lam Tuyền nhân đó có thể hợp thức hóa mọi nghi ngờ. Tỷ như, Tiểu Uyển bị một chứng bệnh lạ, mỗi khi không khỏe thì mắt sẽ bị đổi màu.
Cái bệnh trạng này căn bản là chuyện vặt vãnh đối với các ngự y. Các ngài ấy học rộng tài cao, tùy tiện ném ra một cái chứng bệnh tận Tây Vực là xong. Cho dù ngự y khác có biết cũng chả ai rảnh mà xen vào. Bọn họ đều biết thừa, khám bệnh trong cung bịa đặt là chuyện cơm bữa. “Bệnh” của Tiểu Uyển, chỉ cần thêm vào “không truyền nhiễm, không ảnh hưởng đến sức khỏe”, vậy thì Tiểu Uyển hoàn toàn an tâm tiếp tục làm cung nữ.
Chỉ là, chuyện lần này khiến cái kế hoạch “nuôi chim sẻ thành phượng hoàng“ của Lam Tuyền coi bộ khó lòng xúc tiến.
Quan Gia Triệu Cát sùng Đạo giáo, dị ứng quỷ thần. Lão lại là một Hoàng đế thư sinh, có một chút bảo thủ cổ hủ, mặc dù thích sưu tập kỳ trân dị bảo, nhưng chủ yếu vẫn là tranh chữ câu đối, rất không thích những dị tượng dị hình kiểu như Tiểu Uyển.
Còn nhớ Vệ hậu năm đó, cũng từ một cái tin đồn “ma quỷ” tương tự như thế mà bị hạ bệ chỉ trong một năm.
Lam Tuyền ngửa mặt lên trời than:
- Thật đáng tiếc! Nương nương, xem ra nô tỳ vẫn không thể giải oan cho nương nương.
Tiểu Uyển tuy không hiểu ra sao, nhưng cô cảm giác được, Lam Tuyền đang rất thất vọng.
- Chuyện hôm nay rất dễ đồn ra ngoài, lại để Vi Hoa bắt gặp trước, chỉ e Hoàng hậu sớm muộn cũng biết sự tồn tại của con.
- Di nương, con... cũng không đắc tội với Hoàng hậu nương nương bao giờ.
Lam Tuyền vuốt tóc Tiểu Uyển một cái rồi đứng dậy, cảm khái nói:
- Ài. Chỗ này chính là như vậy, càng không muốn đắc tội người khác, càng bị xem là mục tiêu chà đạp. Con quá thiện lương, xem ra không thích hợp ở lại Điện Trung tỉnh...
Tiểu Uyển vội chụp lấy tay Lam Tuyền:
- Nhưng con... con còn phải dán cáo thị tìm đại ca.
Đây là mục tiêu ban đầu của Tiểu Uyển. Cô muốn thành một nữ quan, lúc đó có thể dùng thân phận nữ quan yêu cầu quan phủ dán cáo thị, chức càng cao thì phạm vi tìm người sẽ càng rộng.
Thời đại này phương tiện thông tin thiếu thốn, muốn tìm người không có dễ. Đương nhiên có thể báo lên quan phủ, nhưng căn bản là vô vọng. Rút cục vẫn là có tiền có quyền may ra mới có hy vọng.
Lam Tuyền liền cười ôn hòa, kéo Tiểu Uyển ngồi xuống, nói:
- Nghe ta nói hết đã. Ta sẽ tiến cử con với Mai Hoa vệ.
- Mai Hoa vệ?
Mai Hoa vệ là một vệ đặc biệt, tuy không thuộc Nam nha 16 vệ, nhưng về mặt tổ chức lại tương tự Cấm vệ Kiêu vệ của Nam nha.
Nếu như Cấm vệ phụ trách đại cung, Kiêu vệ phụ trách Đông cung, thì Mai Hoa vệ sẽ phụ trách hậu cung. Bởi vì phải luôn kề cận bên cạnh các phi tần hoàng nữ, vệ này chỉ có nữ nhân. Làm vậy để miễn cho phát sinh mấy loại chuyện phi tần quá cô tịch mà dan díu với nam thị vệ.
Bởi vì bao gồm toàn nữ nhân có võ công, Mai Hoa thị vệ thậm chí xăm hình còn có, một con mắt khác màu cũng không tính là gì, không lo bị soi mói như đám cung nữ.
Cũng không nên khinh thường bản lĩnh Mai Hoa vệ, bọn họ đều nữ trung hào kiệt, vạn người tuyển một. Chẳng qua, xưa nay Hoàng đế Thái tử mới phải lo lắng bị thích khích ám sát, phi tần công chúa rất hiếm khi bị uy hiếp, Mai Hoa vệ vì vậy cũng chẳng mấy khi phải động tay chân.
- Con còn nhớ chuyện của Lý Sư Sư không?
- Lý mỹ nhân ở Khai Phong?
- Đúng vậy. Vẫn là chuyện hộ tống nàng ta về Trường An. Đáng ra ta muốn tiến cử con hẳn lên với Quan Gia. Vừa lúc Mai Hoa vệ cũng đang tuyển người đi, thế này cũng tốt. Bằng vào bản lĩnh của con, ta tin sẽ dễ dàng vượt qua xét tuyển. Cái khó là, Mai Hoa vệ tổ chức sâm nghiêm, thậm chí liên quan đến mật thám triều đình. Bên đó tuyển người vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt xem xét gốc gác quan hệ mấy đời. Cũng may, năm đó ta là thân tín của Vệ Hoàng hậu, hy vọng bọn họ sẽ nể mặt.
Lam Tuyền nghĩ gì đó, lại nói:
- Nếu con vào được Mai Hoa vệ, vậy thì chuyện cáo thị của con là chuyện trong tầm tay. Hơn nữa Mai Hoa vệ thuộc về cấm quân, không chịu quản lý của Điện Trung tỉnh, con sẽ không phải lo bị ả Vi Hoa quấy rối nữa.
Dù Lam Tuyền có tính toán gì đi nữa, bà ta xem ra vẫn thực lòng nghĩ cho Tiểu Uyển. Bằng không, một tiểu cô nương không chút tâm cơ như Tiểu Uyển, cho dù có võ công ra sao, khó lòng tồn tại ở chốn cung cấm.
- Di nương đại nhân, chẳng phải người nói Hoàng hậu không thích con sao? Mai Hoa vệ lại bảo vệ cho các vị hoàng nữ phi tần, vậy thì...
- Cái này thì con yên tâm. Mai Hoa vệ thống lĩnh hiện tại là thủ hạ của Vệ Hoàng hậu trước kia, đối với Trưởng Tôn thị luôn ở thế nước lửa. Cho nên Mai Hoa vệ tuy phụ trách hậu cung, kỳ thực với phe cánh của Trưởng Tôn thị đều không mấy để tâm.
Tiểu Uyển nắm hai bàn tay vào nhau.
Cô sống khá nội tâm, làm ăn mày cũng luôn chỉ có một mình. Mãi mới kết thân được với đại ca thì thất lạc nhau. Vào Toàn Chân giáo, rồi nhập cung, cũng đều không nhiều tỷ muội thân thiết. Rút cục vừa được Lam Tuyền để mắt thì lại phải rời đi.
- Nói nhảm! Trong cung làm sao có ma quỷ?
Vi Hoa tuy mạnh miệng, thực ra vừa nhìn thấy bộ dáng Tiểu Uyển, trái tim ả không khỏi nhảy một cái vì sợ. Thời điểm này còn chưa phát minh ra lenses đeo mắt, giữa đêm gặp phải một người mắt xanh lấp lánh như vậy, ai cũng sinh tâm lý sợ hãi.
Cấm cung là chốn chướng khí mù mịt, chỗ ở của phi tần cung nữ còn càng mịt mù hơn. Chuyện oan hồn lai vãng mấy địa phương này, xưa nay không hề thiếu.
Chẳng qua, Vi Hoa nghe nói bị ma quỷ nhập vào đều bị co giật liên tục, miệng tru tréo rên rỉ, hai mắt vô thần, hoặc là đi đứng không để lại bóng gì đó. Cung nữ Tiểu Uyển ngoài con mắt kỳ dị ra, hoàn toàn biểu hiện như bình thường.
Vi Hoa sau giây phút kinh cụ nhất thời, tâm tình lại thầm vui vẻ khác thường. Ả cũng không quan tâm Tiểu Uyển thực sự có bị ma quỷ nhập hay không. Chỉ cần biết, Tiểu Uyển có dị thường.
Trong hoàng cung, mọi thứ “dị thường” đều phải bị loại bỏ.
Ả liền hừ lạnh phất tay:
- Hừ, quả nhiên là trà trộn vào cung mưu đồ làm loạn. Mau gọi thị vệ bắt cô ta lại, nhốt vào đại lao.
- Thượng Nghi đại nhân đến...
Có tiếng bước chân, đám cung nữ vội dạt ra.
- Quan Chính ty muốn phạt đánh cung nữ thì còn được, muốn phán xử vào đại lao, vậy thì hình như còn chưa đủ quyền đâu. Vi Hoa, cô làm vậy hơi lộng quyền quá rồi thì phải?
Vi Hoa không cần nhìn cũng biết là ai đến. Mọi khi vẫn luôn chịu thua thiệt bà ta, hôm nay có lẽ Vi Hoa đã nắm được điểm yếu của đối phương, liền tự tin nói:
- Thượng Nghi đại nhân cũng đến rồi đó sao? Tốt lắm, có bà ở đây làm chứng cũng tốt. Bà tự mình xem xem đi.
Nói xong cười thầm, chờ xem đối phương sẽ nói gì.
Lam Tuyền vừa vào đã liếc nhìn Tiểu Uyển đầu tiên. Mặc dù Tiểu Uyển một tay đang che lại, Lam Tuyền vẫn kịp nhìn thấy con mắt màu xanh quỷ dị nọ. Bà ta có hơi bất ngờ. Tuy nhiên, làm Thượng Nghi bao năm, Lam Tuyền cũng không để lộ ra vẻ thất thố, chỉ điềm tĩnh nói:
- Chỉ là một con mắt màu kỳ lạ mà thôi. Triều đình ta tấm lòng bao dung, cũng không có cấm cản người lai Tây Vực sinh sống. Ta không nhớ có hạng mục nào muốn trừng phạt người có mắt dị tật. Không lẽ Vi đại nhân mới thêm vào?
- Lam Thượng Nghi, lý do này hình như hơi khiên cưỡng rồi đó. Người Tây Vực có đôi mắt màu xanh, bổn quan cũng có nghe qua. Nhưng người ta là sinh ra đã như vậy, chứ không phải nưả đêm đột ngột đổi màu. Vả lại, chính là cả hai mắt đều phải màu xanh.
Lam Tuyền biết rõ chuyện này mình bị đuối lý. Trong lòng thầm mắng vì sao không tìm hiểu kỹ hơn về Tiểu Uyển, ngoài miệng vẫn không hề nao núng:
- Vi Quan Chính chỉ nghe kể, làm sao chắc chắn bọn họ sinh ra đã thế nào? Trên đời không thiếu chuyện kỳ lạ. Chỉ một con mắt khác màu mà thôi, cũng không thể ném người vào đại lao. Vi Quan Chính muoốn định tội gì đây? Tội làm người khác tò mò sao? Lại nói, có vài kẻ bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng tâm tư rắn rết mới là dị thường a.
- Hừ, Lam Thượng Nghi, bà không cần phải xỏ xiên. Nói ta không đủ quyền đúng không? Vậy được thôi, chuyển cáo chuyện này lên Hoàng hậu nương nương, để nương nương phán xét, thế nào?
Vi Hoa muốn hại Tiểu Uyển đã lâu, nhưng lại sợ chuyện nhỏ mà làm kinh động đến Hoàng hậu. Trọng yếu là Tiểu Uyển không phạm cung quy gì to tát để vin vào. Nay có chuyện này, để Hoàng hậu vừa gặp, nhìn thấy Tiểu Uyển giống Vệ thị năm xưa, dám chắc sẽ không tha.
Lam Tuyền cười nhạt:
- Không cần phải đem nương nương ra chống đỡ. Tiểu Uyển còn chưa gây ra chuyện gì, cô lấy lý do gì đem đến trước mặt nương nương? Nếu một chuyện cỏn con cũng tấu đến nương nương, vậy thì Vi Quan Chính tự mình từ chức đi thì hơn.
Lời Lam Tuyền tuy cay độc, nhưng lại thức tỉnh Vi Hoa.
Làm quan trong cung, tìm được chủ nhân để dựa dẫm là tốt. Nhưng không phải việc gì cũng chạy theo nịnh bợ báo cáo là đủ. Muốn chủ nhân yêu thích, trước nhất phải có điểm bản lĩnh, tỷ như thay mặt chủ nhân xử lý hết những chuyện lặt vặt.
Vi Hoa liền nói:
- Thượng Nghi đại nhân, bà làm nữ quan trong cung bao lâu còn không hiểu đạo lý phòng hơn chữa sao? Chờ cho cô ta gây chuyện xong, đến lúc đó ai gánh vác trách nhiệm đây? Bà muốn bao che cho cô ta, muốn ra mặt gánh cho cô ta cũng được thôi. Nhưng chức trách của bản quan là bảo vệ các cung nữ, không thể khinh suất được.
Dù sao chuyện cũng phát sinh trên người mình, Tiểu Uyển liền nói:
- Thượng Nghi đại nhân, nô tì mấy hôm trước...
- Có chuyện gì về phòng riêng của ta rồi nói.
Vi Hoa vội ngăn lại:
- Thượng Nghi đại nhân, bà muốn làm gì?
- Bổn tọa sẽ một mình tra hỏi Tiểu Uyển. Bổn tọa là Thượng Nghi, điểm quyền hạn này vẫn có đi?
- Hừ.
Vi Hoa lạnh lùngg nhìn theo bóng lưng Lam Tuyền. Ả lo lắng Lam Tuyền sẽ giúp Tiểu Uyển qua loa chuyện lần này. Bằng vào mưu trí của bà ta, bịa ra một câu chuyện gì đó quả thật dễ như trở bàn tay.
...
Lam Tuyền đi đi lại lại trong phòng.
Tiểu Uyển đứng một bên, một tay cô vẫn đang che mắt.
Dạo dần đây cô gặp hiện tượng này khá thường xuyên, ban đầu có hơi đau nhức, về sau thì cũng quen dần.
Tiểu Uyển kể lại sơ lược cho Lam Tuyền nghe, nhưng có một chuyện Tiểu Uyển không nói ra. Đó là cứ mỗi khi con mắt này bị đau, cô sẽ lại ngẫu nhiên nhìn thấy một câu chuyện kỳ quái. Cũng không phải cô mang tâm cơ gì muốn giấu diếm, chủ yếu cô không lý giải được những chuyện kia, không biết phải nói thế nào.
Lam Tuyền vẫn đang lâm vào trầm tư.
Bổn ý của Lam Tuyền chính là, dựa vào vẻ ngoài giống Vệ hậu năm xưa, bà ta sẽ từ từ đào tạo Tiểu Uyển thành một Vệ hậu thứ hai. Hoặc ít nhất, tìm cách tiến cử Tiểu Uyển, gợi lại cho Triệu Cát những kỷ niệm về Vệ hậu ngày trước. Nếu có thể qua đó lật lại bản án Vệ hậu thì tốt nhất.
Đáng tiếc, ngay cả việc đem Tiểu Uyển đến cho Trưởng Công chúa xem mặt còn chưa có làm, thì phát sinh chuyện hôm nay.
- Con nói con mắt này của con, bắt đầu xuất hiện sau lần đến Khâm Thiên Giám?
- Vâng!
Lam Tuyền lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lão già Yến Thất đó đã bày trò gì? Lão ta lâu nay không hề để tâm đến chuyện trong cung.
Bà ta lại hỏi Tiểu Uyển:
- Chừng nào thì nó trở lại như cũ?
Tiểu Uyển thật thà đáp:
- Con không biết nữa. Hồi đầu thì chỉ vài khắc là hết, gần đây càng lúc càng kéo dài, có lúc là cả canh giờ.
Lam Tuyền nghĩ gì đó thở dài:
- Được rồi. Ngay sớm mai, ta sẽ nhờ một ngự y từ Thái Y viện đến xem bệnh cho con
- Nhưng con không có bệnh...
- Con gái, cứ nghe lời ta sắp xếp.
Lam Tuyền thầm cảm thán, cô bé này vẫn quá thiện lương.
Ngự y đến xem bệnh, chẳng qua là một cái cớ. Lam Tuyền nhân đó có thể hợp thức hóa mọi nghi ngờ. Tỷ như, Tiểu Uyển bị một chứng bệnh lạ, mỗi khi không khỏe thì mắt sẽ bị đổi màu.
Cái bệnh trạng này căn bản là chuyện vặt vãnh đối với các ngự y. Các ngài ấy học rộng tài cao, tùy tiện ném ra một cái chứng bệnh tận Tây Vực là xong. Cho dù ngự y khác có biết cũng chả ai rảnh mà xen vào. Bọn họ đều biết thừa, khám bệnh trong cung bịa đặt là chuyện cơm bữa. “Bệnh” của Tiểu Uyển, chỉ cần thêm vào “không truyền nhiễm, không ảnh hưởng đến sức khỏe”, vậy thì Tiểu Uyển hoàn toàn an tâm tiếp tục làm cung nữ.
Chỉ là, chuyện lần này khiến cái kế hoạch “nuôi chim sẻ thành phượng hoàng“ của Lam Tuyền coi bộ khó lòng xúc tiến.
Quan Gia Triệu Cát sùng Đạo giáo, dị ứng quỷ thần. Lão lại là một Hoàng đế thư sinh, có một chút bảo thủ cổ hủ, mặc dù thích sưu tập kỳ trân dị bảo, nhưng chủ yếu vẫn là tranh chữ câu đối, rất không thích những dị tượng dị hình kiểu như Tiểu Uyển.
Còn nhớ Vệ hậu năm đó, cũng từ một cái tin đồn “ma quỷ” tương tự như thế mà bị hạ bệ chỉ trong một năm.
Lam Tuyền ngửa mặt lên trời than:
- Thật đáng tiếc! Nương nương, xem ra nô tỳ vẫn không thể giải oan cho nương nương.
Tiểu Uyển tuy không hiểu ra sao, nhưng cô cảm giác được, Lam Tuyền đang rất thất vọng.
- Chuyện hôm nay rất dễ đồn ra ngoài, lại để Vi Hoa bắt gặp trước, chỉ e Hoàng hậu sớm muộn cũng biết sự tồn tại của con.
- Di nương, con... cũng không đắc tội với Hoàng hậu nương nương bao giờ.
Lam Tuyền vuốt tóc Tiểu Uyển một cái rồi đứng dậy, cảm khái nói:
- Ài. Chỗ này chính là như vậy, càng không muốn đắc tội người khác, càng bị xem là mục tiêu chà đạp. Con quá thiện lương, xem ra không thích hợp ở lại Điện Trung tỉnh...
Tiểu Uyển vội chụp lấy tay Lam Tuyền:
- Nhưng con... con còn phải dán cáo thị tìm đại ca.
Đây là mục tiêu ban đầu của Tiểu Uyển. Cô muốn thành một nữ quan, lúc đó có thể dùng thân phận nữ quan yêu cầu quan phủ dán cáo thị, chức càng cao thì phạm vi tìm người sẽ càng rộng.
Thời đại này phương tiện thông tin thiếu thốn, muốn tìm người không có dễ. Đương nhiên có thể báo lên quan phủ, nhưng căn bản là vô vọng. Rút cục vẫn là có tiền có quyền may ra mới có hy vọng.
Lam Tuyền liền cười ôn hòa, kéo Tiểu Uyển ngồi xuống, nói:
- Nghe ta nói hết đã. Ta sẽ tiến cử con với Mai Hoa vệ.
- Mai Hoa vệ?
Mai Hoa vệ là một vệ đặc biệt, tuy không thuộc Nam nha 16 vệ, nhưng về mặt tổ chức lại tương tự Cấm vệ Kiêu vệ của Nam nha.
Nếu như Cấm vệ phụ trách đại cung, Kiêu vệ phụ trách Đông cung, thì Mai Hoa vệ sẽ phụ trách hậu cung. Bởi vì phải luôn kề cận bên cạnh các phi tần hoàng nữ, vệ này chỉ có nữ nhân. Làm vậy để miễn cho phát sinh mấy loại chuyện phi tần quá cô tịch mà dan díu với nam thị vệ.
Bởi vì bao gồm toàn nữ nhân có võ công, Mai Hoa thị vệ thậm chí xăm hình còn có, một con mắt khác màu cũng không tính là gì, không lo bị soi mói như đám cung nữ.
Cũng không nên khinh thường bản lĩnh Mai Hoa vệ, bọn họ đều nữ trung hào kiệt, vạn người tuyển một. Chẳng qua, xưa nay Hoàng đế Thái tử mới phải lo lắng bị thích khích ám sát, phi tần công chúa rất hiếm khi bị uy hiếp, Mai Hoa vệ vì vậy cũng chẳng mấy khi phải động tay chân.
- Con còn nhớ chuyện của Lý Sư Sư không?
- Lý mỹ nhân ở Khai Phong?
- Đúng vậy. Vẫn là chuyện hộ tống nàng ta về Trường An. Đáng ra ta muốn tiến cử con hẳn lên với Quan Gia. Vừa lúc Mai Hoa vệ cũng đang tuyển người đi, thế này cũng tốt. Bằng vào bản lĩnh của con, ta tin sẽ dễ dàng vượt qua xét tuyển. Cái khó là, Mai Hoa vệ tổ chức sâm nghiêm, thậm chí liên quan đến mật thám triều đình. Bên đó tuyển người vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt xem xét gốc gác quan hệ mấy đời. Cũng may, năm đó ta là thân tín của Vệ Hoàng hậu, hy vọng bọn họ sẽ nể mặt.
Lam Tuyền nghĩ gì đó, lại nói:
- Nếu con vào được Mai Hoa vệ, vậy thì chuyện cáo thị của con là chuyện trong tầm tay. Hơn nữa Mai Hoa vệ thuộc về cấm quân, không chịu quản lý của Điện Trung tỉnh, con sẽ không phải lo bị ả Vi Hoa quấy rối nữa.
Dù Lam Tuyền có tính toán gì đi nữa, bà ta xem ra vẫn thực lòng nghĩ cho Tiểu Uyển. Bằng không, một tiểu cô nương không chút tâm cơ như Tiểu Uyển, cho dù có võ công ra sao, khó lòng tồn tại ở chốn cung cấm.
- Di nương đại nhân, chẳng phải người nói Hoàng hậu không thích con sao? Mai Hoa vệ lại bảo vệ cho các vị hoàng nữ phi tần, vậy thì...
- Cái này thì con yên tâm. Mai Hoa vệ thống lĩnh hiện tại là thủ hạ của Vệ Hoàng hậu trước kia, đối với Trưởng Tôn thị luôn ở thế nước lửa. Cho nên Mai Hoa vệ tuy phụ trách hậu cung, kỳ thực với phe cánh của Trưởng Tôn thị đều không mấy để tâm.
Tiểu Uyển nắm hai bàn tay vào nhau.
Cô sống khá nội tâm, làm ăn mày cũng luôn chỉ có một mình. Mãi mới kết thân được với đại ca thì thất lạc nhau. Vào Toàn Chân giáo, rồi nhập cung, cũng đều không nhiều tỷ muội thân thiết. Rút cục vừa được Lam Tuyền để mắt thì lại phải rời đi.
Bình luận facebook