Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395
Hồng Tuyết.
Nàng mặc một chiếc váy màu hoa đào, phần cổ cùng phần eo đều điểm những bông hoa đào nhỏ xinh. Vừa sắc sảo như một bông hoa đang rộ, vừa tao nhã như một bức tranh.
Nàng vừa bước vào điện, liền khiến cả điện đều sáng bừng lên một màu hồng. Chúng thị vệ cung nữ đều nhao nhao chào hỏi, loáng thoáng còn nghe thấy hai chữ “quận chúa”. Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ dám đứng xa mà nói. Cửu Thiên Tuế ngồi ngay kia, còn chưa có ai gam hùm dám manh động.
Hồng Tuyết cũng khá thân thiện, ai chào hỏi đều gật đầu đáp lại.
Chỉ có điều, Quận chúa?
Quận chúa ở Tống hay Kim, đều là một tước hiệu khá cao. Chỉ có con gái thân vương thuộc hoàng tộc mới được trao tước này. Trừ một số rất ít những trường hợp cá biệt, ví như Kim quốc quận chúa Mộc Hàm Yên, hay hai chị em Vương Diệu Mai Vương Diệu Hiên năm xưa.
Chẳng qua ngãm lại, quận chúa này chưa chắc đã là chính danh. “Cửu Thiên Tuế”, ý tứ chính là chỉ thiếu một thiên nữa là đủ “Vạn Tuế”, ngang hàng với Thiên tử. Dù sao, ngay cả Hoàng đế Triệu Cát còn bị lão Cửu gọi ra chửi như con. Thế thì đặt cho con gái mình cái tước Quận chúa gì đó cũng chẳng có gì to tát.
Cửu Thiên Tuế vừa nhìn thấy Hồng Tuyết, khuôn mặt bỗng trở nên phi thường ấm áp, so với lúc trước lạnh lùng quả thật khác một trời một vực:
- Nghe nói con vừa đột phá võ công?
- Vâng, hìhì.
- Tốt, tốt, tốt. Không hổ là con gái ta. - Cửu Thiên Tuế lập tức ha hả cười lớn.
Hồng Tuyết tiến lại gần:
- Đúng rồi, phụ vương. Sắp tới ở phương nam có Đại Kiếm Hội 5 năm mới có một lần, con rất muốn đi xem sao.
- Đại Kiếm hội?
- Vâng, là sư phụ nói cho con biết. Nghe nói cao thủ võ lâm khắp nơi đều tham gia luôn đó.
Cửu Thiên Tuế cũng không hỏi kỹ hơn, ngược lại làm bộ mặt lạnh:
- Hừ, hóa ra trở về liền tới thăm sư phụ trước, rồi mới tới phụ vương sao?
Hồng Tuyết vội vã chạy lên, một bên ôm lấy cánh tay Cửu gia nũng nịu:
- Phụ vương, thì tại con thấy người bận rộn chính sự gì đó, đâu dám làm phiền chứ. Cho nên mới... ghé thăm sư phụ trước một chút mà thôi.
- Ài, được rồi. Chẳng qua, vừa đi xa trở về, lại muốn đi tiếp?
Cửu Thiên Tuế lại đổi giận làm vui, vuốt râu cười đùa.
Hồng Tuyết giống như một tiểu cô nương, liền hơi cúi người ngước đôi mắt to tròn nhìn lên, tinh nghịch đưa ra một ngón tay:
- Hìhì, nốt lần này. Xong xuôi con sẽ về, rồi ở cạnh phụ vương mãi luôn. Chịu không?
- Ài, đúng là nữ nhi hướng ngoại mà. Lần trước nếu phụ vương nhớ không nhầm, ai đó cũng xin thêm một lần. Hay là đã để mắt đến ai bên ngoài rồi? Nói nói cho phụ vương biết thử.
- Làm gì có chứ!
Hồng Tuyết cúi đầu, vừa nói vừa giảo hai tay vào nhau, giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu.
Nàng lại không biết, Cửu Thiên Tuế nói xong câu kia ánh mắt sắc lạnh liền quét tới một tên thị vệ. Lập tức tên kia vội lật đật chạy ngay ra ngoài, xem chừng đi gọi ai đó.
Nói sao, một kẻ bí ẩn như “Cửu gia”, để con gái rượu dạo chơi bên ngoài, dám chắc đã cho cao thủ giám thị suốt ngày đêm. Nếu Hồng Tuyết có thực sự thích tên nào, nàng bản thân còn chưa rõ tình cảm của mình, lão cha nàng có khi đã cho người “thăm hỏi” đối phương.
Cửu Thiên Tuế hắng giọng:
- Con muốn đi cũng được thôi...
- Thực sự? - Hồng Tuyết ngẩng đầu đầy chờ mong.
Bộ dáng nàng lúc này, đáng yêu vô cùng, rơi vào bất kỳ ai cũng khó lòng từ chối. Cửu Thiên Tuế cũng không ngoại lệ, lão đành thở dài nói nốt câu:
-... nhưng an toàn phải được đảm bảo. Không thể để chuyện như ở kinh thành xảy ra lần nữa.
- Chuyện đó... Chuyện đó đã trôi qua lâu rồi mà. Hồi đó võ công của con còn chưa đâu ra đâu. Bây giờ khác rồi, phụ vương xem nhé!
Nói rồi nàng động thân một cái ra sau, cả người xoay tròn như muốn bay lên, liên tục đánh ra vài chiêu thức phi thường đẹp mắt. Chúng thị vệ cung nữ gần đó cũng không khỏi ngẩn ngơ nhìn theo, râm ran bàn luận:
- Kia là võ công gì? Ta thấy cứ như đang múa vậy?
- Quận chúa xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, bây giờ còn hội võ công cũng đẹp không kém. Không khác nào tiên nữ giáng trần a, ước gì... ước gì...
Vừa nói hai mắt đã suýt nhòa đi.
- Tỉnh lại đi đại ca ơi!
- Khụ, khụ...
Một kẻ có vẻ hiểu biết làm bộ gật gù:
- Mấy chiêu đó là Hoa Thần Thất Thức của Di Hoa Cung.
- Ngươi không nói ta cũng biết rồi. Quận chúa là Hoa thần, đương nhiên phải dùng công pháp có tên là Hoa thần rồi.
- Kinh phết, ông mà không nói đủ tên ra thì chú mày biết mới sợ đó?
- Ta chưa kịp nói, làm sao ngươi biết ta không biết?
- Ngươi... đồ cùn.
Trong lúc đám thị vệ còn tranh cãi đầy tẻ nhạt, Cửu Thiên Tuế lại đang cười to:
- Haha, được lắm. Có điều, con phải nhớ mình thân phận cao quý, cho dù có võ công ra sao cũng không được phép tự mình động thân. Dù sao cũng phải có hộ vệ, A Dũng lần này bận rộn bên ngoài, có lẽ không đi cùng được. Ta sẽ để Hồng Tụ đi thay.
- Hồng Tụ, là ai vậy? - Hồng Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi lại.
Cửu Thiên Tuế liền lạnh nhạt phẩy tay:
- Gọi Hồng Tụ vào đây.
Lập tức lại có người chạy ra ngoài.
- Phải rồi, ta nghe nói có tên nào đó làm con không vui. Có cần phụ vương...
Giọng lão Cửu nửa câu đầu vẫn bình thường, câu sau đột ngột đã lạnh như băng, khiến cho quanh điện tĩnh lặng thậm chí nghe được cả tiếng kim rơi. Nói sao, ông đây đấu với cả cái triều đình, tướng quân đại quan ông còn độc được, lại có thằng mắt đui nào làm con gái ông mất vui, thế thì chỉ có chết không có chỗ chôn.
Hồng Tuyết bỗng nhiên thái độ khác thường hẳn:
- A, không... không có gì đâu. Kỳ thực không có hắn, thì con cũng không đột phá được.
- Ồ, còn có chuyện này?
Hồng Tuyết gật đầu lia lịa, lại chạy đến ôm lấy Cửu gia. Cái tư thái này của nàng, bách phát bách trúng, Cửu Thiên Tuế lập tức quên ngay giận dữ.
Lúc này...
- Gặp qua Thiên Tuế gia, gặp qua Quận chúa.
Một bóng người nhẹ nhàng đi vào giữa điện, giọng nói khàn khàn như nam nhân. Thế nhưng, bộ dáng rõ ràng lại là nữ nhân.
Nàng ta mặc một bộ võ phục đơn giản màu xám. Khuôn mặt cực kỳ nhợt nhạt, màu đôi môi thậm chí không khác màu da là bao. Nếu không phải bước đi còn nhanh nhẹn, chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ nàng ta đang bị bệnh nặng. Quan trọng là, đường cong phía sau không tệ, nhưng phía trước thì... Chính là một cái “LCD”.
Lăng Phong thường trêu Dương Ngọc Nô là LCD, thế nhưng kỳ thực “đồ đạc” của Dương hoa đán chí ít còn được B-, so với vị này còn to chán. Vị Hồng Tụ cô nương này căn bản là phẳng lỳ, nếu không phải nhờ có khuôn mặt còn xoay ra trước, người nhìn có khi còn không phân biệt được đâu là lưng đâu là ngực.
Cửu Thiên Tuế tuy vậy lại tỏ ra khá hài lòng, cười ôn hòa:
- Hồng Tụ võ công cũng không kém A Dũng, từ nay chính là tỷ muội mới của con đó. Hồng Tụ số phận không may...
Còn nói chưa hết câu, đã thấy Hồng Tuyết đánh mắt ngăn lại. Nàng vui vẻ lại gần nắm tay Hồng Tụ hỏi han:
- Phụ vương nói ta sắp có một vị đại tỷ. Thì ra là Hồng Tụ tỷ tỷ sao?
- Ta... - Hồng Tụ ấp úng, có vẻ không quen với thái độ niềm nở này.
Rõ ràng chỉ vừa mới biết xong, Hồng Tuyết đã có thể gọi ngay thành tỷ tỷ.
Kế đó, ba người trò chuyện khá vui vẻ. Chủ yếu là Hồng Tuyết nói, Cửu Thiên Tuế cười, còn Hồng Tụ chỉ thi thoảng lúng túng đáp.
Ở một góc đại điện, lại là đám thị về nhàn rỗi không có gì làm đang bàn tán, chia sẻ chút thông tin cho độc giả:
- Này, Hồng Tụ kia sao lại là con gái của Thiên Tuế gia nữa? Từ đâu mọc ra vậy?
- Mấy hôm trước nghe nói có kẻ dâng lên Thiên Tuế gia cái gì Chu Công bảo hạp, Thiên Tuế gia phi thường vui vẻ, liền nhận làm con nuôi. Có lẽ là nàng ta chăng?
- Hồng Tuyết quận chúa nghe nói cũng là con nuôi của ngài ấy mà thôi. Ta nghe đâu Thiên Tuế gia năm xưa yêu một vị mỹ nhân, nhưng về sau người đó lại nhập cung làm phi tần cho Hoàng đế. Vì thế Thiên Tuế gia mới sinh bất mãn, một lòng quyết tâm báo thù, cũng không nghĩ đến chuyện vợ con nữa...
- Từ từ, vừa rồi nói Chu Công bảo hạp? Là cái gì vậy?
Đúng lúc này...
- Này, mấy đứa các ngươi chán sống rồi hay sao? Dám bàn bạc chuyện riêng của Thiên Tuế gia trong giờ gác?
Cả đám vội im bặt, vội vội vàng vàng sửa sang lại tư thế.
Tên vừa mắng là gã đội trưởng. Gã đi qua liếc vài cái dằn mặt, xong xuôi lại ưỡn ngực đi. Mới được hai bước, gã bỗng đưa tay che miệng bắn tin:
- Khụ... Có điều, người tình của Thiên Tuế gia, không phải là phi tần đâu.
- A, đại ca còn nắm cả tin tức tuyến hai?
- Đương nhiên, nghĩ ta đây làm đội trưởng là vì nhiều tuổi hơn các chú à? Phải có điểm bản lĩnh cả đấy. Có gì tối ghé phòng, anh kể đầy đủ cho mà nghe. Mấy chú... ài, có anh nắm toàn là tin nóng hổi đây, không chịu hỏi cứ đi nghe ngóng tin nhảm linh tinh.
- Vẫn là đội trưởng... số một.
- Được rồi, làm việc đi làm việc đi. - Tên đội trưởng vờ ho khan.
...
Lát sau...
Trong đại điện thiếu đi hai bóng hình uyển chuyển, thay vào đó là một nhóm đồ đen.
- Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?
- Bẩm Thiên Tuế gia. Chính là cái Chu Công bảo hạp nọ. Hôm đó tại hiện trường, Quận chúa cũng có mặt.
- Nói vào trọng điểm.
- Quận chúa hình như...
Tên thủ hạ nuốt nước miếng một cái mới nói:
-... hình như đã thích một người.
- Cái gì? - Cửu Thiên Tuế lập túc trợn mắt.
Vừa xong, trong giọng nói của gã áo đen nọ cũng có chút chua chát đầy tiếc nuối. Gã ở Cửu phủ cũng là nhân vật ưu tú, lại có cơ hội gặp gỡ Hồng Tuyết Quận chúa từ sớm. Nói chung cũng không phải quá ảo tưởng với cao, nhưng chung quy đêm đến thi thoảng cũng phải “mơ đến người đẹp” một chút. Thế nhưng thà rằng thua tên A Dũng là sư huynh của quận chúa còn được, đằng này...
- Chúng thuộc hạ có tội, nhưng... xin Thiên Tuế gia nghe hết. Tên thanh niên này chính là kẻ đoạt được bảo hạp đầu tiên từ tay của Kim quốc Mộc Sinh. Sau đó hắn ta mất tích trong một đêm, đến sáng hôm sau thì lại xuất hiện, lại đi cùng Hoa An tới điểm hẹn trước. Sau đó, bảo hạp mới rơi vào tay chúng ta.
- Người của lão Kha? - Cửu Thiên Tuế lẩm bẩm, rồi lại nói:
- Hừ, khá lắm. Muốn đùn đẩy trách nhiệm cho kẻ khác? Ý tứ của ngươi có phải là, trong khoảng thời gian mất tích đó, bảo hạp đã bị mở ra, cho nên mới mất một phần. Chứ không phải do các ngươi bất cẩn?
Đám áo đen lập tức đồng luật quỳ xuống chắp tay:
- Xin Thiên Tuế gia minh xét. Thuộc hạ xin dùng mạng đảm bảo, các huynh đệ ở đây một lòng trung thành, không ai dám mở nó ra trước khi giao cho ngài.
- Hừ, các ngươi có muốn mở cũng chắc gì đã mở được.
Cửu Thiên Tuế nghĩ gì đó, lại nói:
- Còn theo dõi hắn hay không?
- Hiện tại chỉ còn Thẩm huynh đệ để mắt tới hắn.
- Tăng cường người cho bản vương.
- Bẩm... - Gã đầu lĩnh dường như lại muốn nói gì đó.
- Lại làm sao?
- Kỳ thực, chúng thuộc hạ cũng muốn theo dõi hắn, nhưng luôn có một cao thủ ngăn cản. Vì vậy mới phải thay phiên nhau quấy rối kẻ thứ ba này, để một mình Thẩm Thành thân thủ cao nhất lọt ra theo đuôi tên kia.
- Cao thủ? Còn có cao thủ có thể cản một lúc tất cả các ngươi?
Gã đầu lĩnh lại nuốt nước miếng lần nữa. Công việc báo cáo này thật là quá khát, tính ra đã nuốt hai vài lít nước miếng.
- Bẩm, người này... chỉ e không thua ngài là bao.
- Hahaha...
Cửu Thiên Tuế bỗng nhiên cuồng nộ, khí tức cổ quái tràn ra, ép cho tất cả hít thở không thông. Cả đại điện rung lên ầm ầm như sắp sập xuống.
Gã đầu lĩnh trong lòng đã sắp hỏng mất, nhưng vẫn cường tự nói nốt:
- Hắn nói... hắn là bạn cũ của ngài. Năm xưa còn xếp trên ngài.
- Hử? Xếp trên bản vương? - Cửu Thiên Tuế đột nhiên dừng cười.
- Hắn còn nói gì nữa?
- Hắn nói... cái gì mà “buổi chiều dương năm đó“...
- Tàn Dương lão đầu? Vẫn còn sống sao? - Cửu Thiên Tuế lạnh nhạt.
Nàng mặc một chiếc váy màu hoa đào, phần cổ cùng phần eo đều điểm những bông hoa đào nhỏ xinh. Vừa sắc sảo như một bông hoa đang rộ, vừa tao nhã như một bức tranh.
Nàng vừa bước vào điện, liền khiến cả điện đều sáng bừng lên một màu hồng. Chúng thị vệ cung nữ đều nhao nhao chào hỏi, loáng thoáng còn nghe thấy hai chữ “quận chúa”. Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ dám đứng xa mà nói. Cửu Thiên Tuế ngồi ngay kia, còn chưa có ai gam hùm dám manh động.
Hồng Tuyết cũng khá thân thiện, ai chào hỏi đều gật đầu đáp lại.
Chỉ có điều, Quận chúa?
Quận chúa ở Tống hay Kim, đều là một tước hiệu khá cao. Chỉ có con gái thân vương thuộc hoàng tộc mới được trao tước này. Trừ một số rất ít những trường hợp cá biệt, ví như Kim quốc quận chúa Mộc Hàm Yên, hay hai chị em Vương Diệu Mai Vương Diệu Hiên năm xưa.
Chẳng qua ngãm lại, quận chúa này chưa chắc đã là chính danh. “Cửu Thiên Tuế”, ý tứ chính là chỉ thiếu một thiên nữa là đủ “Vạn Tuế”, ngang hàng với Thiên tử. Dù sao, ngay cả Hoàng đế Triệu Cát còn bị lão Cửu gọi ra chửi như con. Thế thì đặt cho con gái mình cái tước Quận chúa gì đó cũng chẳng có gì to tát.
Cửu Thiên Tuế vừa nhìn thấy Hồng Tuyết, khuôn mặt bỗng trở nên phi thường ấm áp, so với lúc trước lạnh lùng quả thật khác một trời một vực:
- Nghe nói con vừa đột phá võ công?
- Vâng, hìhì.
- Tốt, tốt, tốt. Không hổ là con gái ta. - Cửu Thiên Tuế lập tức ha hả cười lớn.
Hồng Tuyết tiến lại gần:
- Đúng rồi, phụ vương. Sắp tới ở phương nam có Đại Kiếm Hội 5 năm mới có một lần, con rất muốn đi xem sao.
- Đại Kiếm hội?
- Vâng, là sư phụ nói cho con biết. Nghe nói cao thủ võ lâm khắp nơi đều tham gia luôn đó.
Cửu Thiên Tuế cũng không hỏi kỹ hơn, ngược lại làm bộ mặt lạnh:
- Hừ, hóa ra trở về liền tới thăm sư phụ trước, rồi mới tới phụ vương sao?
Hồng Tuyết vội vã chạy lên, một bên ôm lấy cánh tay Cửu gia nũng nịu:
- Phụ vương, thì tại con thấy người bận rộn chính sự gì đó, đâu dám làm phiền chứ. Cho nên mới... ghé thăm sư phụ trước một chút mà thôi.
- Ài, được rồi. Chẳng qua, vừa đi xa trở về, lại muốn đi tiếp?
Cửu Thiên Tuế lại đổi giận làm vui, vuốt râu cười đùa.
Hồng Tuyết giống như một tiểu cô nương, liền hơi cúi người ngước đôi mắt to tròn nhìn lên, tinh nghịch đưa ra một ngón tay:
- Hìhì, nốt lần này. Xong xuôi con sẽ về, rồi ở cạnh phụ vương mãi luôn. Chịu không?
- Ài, đúng là nữ nhi hướng ngoại mà. Lần trước nếu phụ vương nhớ không nhầm, ai đó cũng xin thêm một lần. Hay là đã để mắt đến ai bên ngoài rồi? Nói nói cho phụ vương biết thử.
- Làm gì có chứ!
Hồng Tuyết cúi đầu, vừa nói vừa giảo hai tay vào nhau, giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu.
Nàng lại không biết, Cửu Thiên Tuế nói xong câu kia ánh mắt sắc lạnh liền quét tới một tên thị vệ. Lập tức tên kia vội lật đật chạy ngay ra ngoài, xem chừng đi gọi ai đó.
Nói sao, một kẻ bí ẩn như “Cửu gia”, để con gái rượu dạo chơi bên ngoài, dám chắc đã cho cao thủ giám thị suốt ngày đêm. Nếu Hồng Tuyết có thực sự thích tên nào, nàng bản thân còn chưa rõ tình cảm của mình, lão cha nàng có khi đã cho người “thăm hỏi” đối phương.
Cửu Thiên Tuế hắng giọng:
- Con muốn đi cũng được thôi...
- Thực sự? - Hồng Tuyết ngẩng đầu đầy chờ mong.
Bộ dáng nàng lúc này, đáng yêu vô cùng, rơi vào bất kỳ ai cũng khó lòng từ chối. Cửu Thiên Tuế cũng không ngoại lệ, lão đành thở dài nói nốt câu:
-... nhưng an toàn phải được đảm bảo. Không thể để chuyện như ở kinh thành xảy ra lần nữa.
- Chuyện đó... Chuyện đó đã trôi qua lâu rồi mà. Hồi đó võ công của con còn chưa đâu ra đâu. Bây giờ khác rồi, phụ vương xem nhé!
Nói rồi nàng động thân một cái ra sau, cả người xoay tròn như muốn bay lên, liên tục đánh ra vài chiêu thức phi thường đẹp mắt. Chúng thị vệ cung nữ gần đó cũng không khỏi ngẩn ngơ nhìn theo, râm ran bàn luận:
- Kia là võ công gì? Ta thấy cứ như đang múa vậy?
- Quận chúa xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, bây giờ còn hội võ công cũng đẹp không kém. Không khác nào tiên nữ giáng trần a, ước gì... ước gì...
Vừa nói hai mắt đã suýt nhòa đi.
- Tỉnh lại đi đại ca ơi!
- Khụ, khụ...
Một kẻ có vẻ hiểu biết làm bộ gật gù:
- Mấy chiêu đó là Hoa Thần Thất Thức của Di Hoa Cung.
- Ngươi không nói ta cũng biết rồi. Quận chúa là Hoa thần, đương nhiên phải dùng công pháp có tên là Hoa thần rồi.
- Kinh phết, ông mà không nói đủ tên ra thì chú mày biết mới sợ đó?
- Ta chưa kịp nói, làm sao ngươi biết ta không biết?
- Ngươi... đồ cùn.
Trong lúc đám thị vệ còn tranh cãi đầy tẻ nhạt, Cửu Thiên Tuế lại đang cười to:
- Haha, được lắm. Có điều, con phải nhớ mình thân phận cao quý, cho dù có võ công ra sao cũng không được phép tự mình động thân. Dù sao cũng phải có hộ vệ, A Dũng lần này bận rộn bên ngoài, có lẽ không đi cùng được. Ta sẽ để Hồng Tụ đi thay.
- Hồng Tụ, là ai vậy? - Hồng Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi lại.
Cửu Thiên Tuế liền lạnh nhạt phẩy tay:
- Gọi Hồng Tụ vào đây.
Lập tức lại có người chạy ra ngoài.
- Phải rồi, ta nghe nói có tên nào đó làm con không vui. Có cần phụ vương...
Giọng lão Cửu nửa câu đầu vẫn bình thường, câu sau đột ngột đã lạnh như băng, khiến cho quanh điện tĩnh lặng thậm chí nghe được cả tiếng kim rơi. Nói sao, ông đây đấu với cả cái triều đình, tướng quân đại quan ông còn độc được, lại có thằng mắt đui nào làm con gái ông mất vui, thế thì chỉ có chết không có chỗ chôn.
Hồng Tuyết bỗng nhiên thái độ khác thường hẳn:
- A, không... không có gì đâu. Kỳ thực không có hắn, thì con cũng không đột phá được.
- Ồ, còn có chuyện này?
Hồng Tuyết gật đầu lia lịa, lại chạy đến ôm lấy Cửu gia. Cái tư thái này của nàng, bách phát bách trúng, Cửu Thiên Tuế lập tức quên ngay giận dữ.
Lúc này...
- Gặp qua Thiên Tuế gia, gặp qua Quận chúa.
Một bóng người nhẹ nhàng đi vào giữa điện, giọng nói khàn khàn như nam nhân. Thế nhưng, bộ dáng rõ ràng lại là nữ nhân.
Nàng ta mặc một bộ võ phục đơn giản màu xám. Khuôn mặt cực kỳ nhợt nhạt, màu đôi môi thậm chí không khác màu da là bao. Nếu không phải bước đi còn nhanh nhẹn, chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ nàng ta đang bị bệnh nặng. Quan trọng là, đường cong phía sau không tệ, nhưng phía trước thì... Chính là một cái “LCD”.
Lăng Phong thường trêu Dương Ngọc Nô là LCD, thế nhưng kỳ thực “đồ đạc” của Dương hoa đán chí ít còn được B-, so với vị này còn to chán. Vị Hồng Tụ cô nương này căn bản là phẳng lỳ, nếu không phải nhờ có khuôn mặt còn xoay ra trước, người nhìn có khi còn không phân biệt được đâu là lưng đâu là ngực.
Cửu Thiên Tuế tuy vậy lại tỏ ra khá hài lòng, cười ôn hòa:
- Hồng Tụ võ công cũng không kém A Dũng, từ nay chính là tỷ muội mới của con đó. Hồng Tụ số phận không may...
Còn nói chưa hết câu, đã thấy Hồng Tuyết đánh mắt ngăn lại. Nàng vui vẻ lại gần nắm tay Hồng Tụ hỏi han:
- Phụ vương nói ta sắp có một vị đại tỷ. Thì ra là Hồng Tụ tỷ tỷ sao?
- Ta... - Hồng Tụ ấp úng, có vẻ không quen với thái độ niềm nở này.
Rõ ràng chỉ vừa mới biết xong, Hồng Tuyết đã có thể gọi ngay thành tỷ tỷ.
Kế đó, ba người trò chuyện khá vui vẻ. Chủ yếu là Hồng Tuyết nói, Cửu Thiên Tuế cười, còn Hồng Tụ chỉ thi thoảng lúng túng đáp.
Ở một góc đại điện, lại là đám thị về nhàn rỗi không có gì làm đang bàn tán, chia sẻ chút thông tin cho độc giả:
- Này, Hồng Tụ kia sao lại là con gái của Thiên Tuế gia nữa? Từ đâu mọc ra vậy?
- Mấy hôm trước nghe nói có kẻ dâng lên Thiên Tuế gia cái gì Chu Công bảo hạp, Thiên Tuế gia phi thường vui vẻ, liền nhận làm con nuôi. Có lẽ là nàng ta chăng?
- Hồng Tuyết quận chúa nghe nói cũng là con nuôi của ngài ấy mà thôi. Ta nghe đâu Thiên Tuế gia năm xưa yêu một vị mỹ nhân, nhưng về sau người đó lại nhập cung làm phi tần cho Hoàng đế. Vì thế Thiên Tuế gia mới sinh bất mãn, một lòng quyết tâm báo thù, cũng không nghĩ đến chuyện vợ con nữa...
- Từ từ, vừa rồi nói Chu Công bảo hạp? Là cái gì vậy?
Đúng lúc này...
- Này, mấy đứa các ngươi chán sống rồi hay sao? Dám bàn bạc chuyện riêng của Thiên Tuế gia trong giờ gác?
Cả đám vội im bặt, vội vội vàng vàng sửa sang lại tư thế.
Tên vừa mắng là gã đội trưởng. Gã đi qua liếc vài cái dằn mặt, xong xuôi lại ưỡn ngực đi. Mới được hai bước, gã bỗng đưa tay che miệng bắn tin:
- Khụ... Có điều, người tình của Thiên Tuế gia, không phải là phi tần đâu.
- A, đại ca còn nắm cả tin tức tuyến hai?
- Đương nhiên, nghĩ ta đây làm đội trưởng là vì nhiều tuổi hơn các chú à? Phải có điểm bản lĩnh cả đấy. Có gì tối ghé phòng, anh kể đầy đủ cho mà nghe. Mấy chú... ài, có anh nắm toàn là tin nóng hổi đây, không chịu hỏi cứ đi nghe ngóng tin nhảm linh tinh.
- Vẫn là đội trưởng... số một.
- Được rồi, làm việc đi làm việc đi. - Tên đội trưởng vờ ho khan.
...
Lát sau...
Trong đại điện thiếu đi hai bóng hình uyển chuyển, thay vào đó là một nhóm đồ đen.
- Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?
- Bẩm Thiên Tuế gia. Chính là cái Chu Công bảo hạp nọ. Hôm đó tại hiện trường, Quận chúa cũng có mặt.
- Nói vào trọng điểm.
- Quận chúa hình như...
Tên thủ hạ nuốt nước miếng một cái mới nói:
-... hình như đã thích một người.
- Cái gì? - Cửu Thiên Tuế lập túc trợn mắt.
Vừa xong, trong giọng nói của gã áo đen nọ cũng có chút chua chát đầy tiếc nuối. Gã ở Cửu phủ cũng là nhân vật ưu tú, lại có cơ hội gặp gỡ Hồng Tuyết Quận chúa từ sớm. Nói chung cũng không phải quá ảo tưởng với cao, nhưng chung quy đêm đến thi thoảng cũng phải “mơ đến người đẹp” một chút. Thế nhưng thà rằng thua tên A Dũng là sư huynh của quận chúa còn được, đằng này...
- Chúng thuộc hạ có tội, nhưng... xin Thiên Tuế gia nghe hết. Tên thanh niên này chính là kẻ đoạt được bảo hạp đầu tiên từ tay của Kim quốc Mộc Sinh. Sau đó hắn ta mất tích trong một đêm, đến sáng hôm sau thì lại xuất hiện, lại đi cùng Hoa An tới điểm hẹn trước. Sau đó, bảo hạp mới rơi vào tay chúng ta.
- Người của lão Kha? - Cửu Thiên Tuế lẩm bẩm, rồi lại nói:
- Hừ, khá lắm. Muốn đùn đẩy trách nhiệm cho kẻ khác? Ý tứ của ngươi có phải là, trong khoảng thời gian mất tích đó, bảo hạp đã bị mở ra, cho nên mới mất một phần. Chứ không phải do các ngươi bất cẩn?
Đám áo đen lập tức đồng luật quỳ xuống chắp tay:
- Xin Thiên Tuế gia minh xét. Thuộc hạ xin dùng mạng đảm bảo, các huynh đệ ở đây một lòng trung thành, không ai dám mở nó ra trước khi giao cho ngài.
- Hừ, các ngươi có muốn mở cũng chắc gì đã mở được.
Cửu Thiên Tuế nghĩ gì đó, lại nói:
- Còn theo dõi hắn hay không?
- Hiện tại chỉ còn Thẩm huynh đệ để mắt tới hắn.
- Tăng cường người cho bản vương.
- Bẩm... - Gã đầu lĩnh dường như lại muốn nói gì đó.
- Lại làm sao?
- Kỳ thực, chúng thuộc hạ cũng muốn theo dõi hắn, nhưng luôn có một cao thủ ngăn cản. Vì vậy mới phải thay phiên nhau quấy rối kẻ thứ ba này, để một mình Thẩm Thành thân thủ cao nhất lọt ra theo đuôi tên kia.
- Cao thủ? Còn có cao thủ có thể cản một lúc tất cả các ngươi?
Gã đầu lĩnh lại nuốt nước miếng lần nữa. Công việc báo cáo này thật là quá khát, tính ra đã nuốt hai vài lít nước miếng.
- Bẩm, người này... chỉ e không thua ngài là bao.
- Hahaha...
Cửu Thiên Tuế bỗng nhiên cuồng nộ, khí tức cổ quái tràn ra, ép cho tất cả hít thở không thông. Cả đại điện rung lên ầm ầm như sắp sập xuống.
Gã đầu lĩnh trong lòng đã sắp hỏng mất, nhưng vẫn cường tự nói nốt:
- Hắn nói... hắn là bạn cũ của ngài. Năm xưa còn xếp trên ngài.
- Hử? Xếp trên bản vương? - Cửu Thiên Tuế đột nhiên dừng cười.
- Hắn còn nói gì nữa?
- Hắn nói... cái gì mà “buổi chiều dương năm đó“...
- Tàn Dương lão đầu? Vẫn còn sống sao? - Cửu Thiên Tuế lạnh nhạt.
Bình luận facebook