Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 409
Mắt trái Tiểu Uyển đột ngột đau nhức.
Tiểu Uyển thời gian qua đã dần quen với triệu chứng của “quỷ nhãn”. Vì vậy cô chỉ lẳng lặng chờ chuyện tiếp theo, cũng không nói cho Tiểu Danh Tử đang ngơ ngác nhìn ngó bên cạnh.
Lúc này, trong tầm mắt Tiểu Uyển, cả gian phòng bỗng như bị phủ một tầng màu tím.
Nếu dùng khoa học hiện đại giải thích, con mắt Tiểu Uyển giờ này có lẽ như một cái máy quét hồng ngoại.
Đã có kinh nghiệm, lần này Tiểu Uyển chỉ chăm chú, bắt đầu nhìn thấy gì đó.
Được một lúc...
- Uyển cô nương đang nhìn thấy điều gì sao?
- A...
Có tiếng ai đó làm Tiểu Uyển thanh tỉnh lại, cảnh vật kia cũng biến mất theo.
- Các ngài là?
Chỉ thấy có hai trung niên tầm 40 tuổi đi ra, trên người mặc đạo bào. Cả hai đều bộ dáng tiên phong đạo cốt, đặc biệt là đôi mắt đều cực kỳ hữu thần, giống như chỉ cần nhìn vào ai đều có thể xuyên thấu đối phương.
- Lão phu Yến Bách Khổ, gia chủ Yến gia. Còn đây là lão đệ Yến Thiên Thù.
Tiểu Uyển và Tiểu Danh Tử lập tức chắp tay thi lễ.
Tiểu Uyển theo lời giới thiệu của Yến Thất, đến Lạc Dương vội tìm Yến gia, hy vọng nghe được gì đó về đại ca. Nhưng cô vạn không nghĩ đến, đến nơi lại được đưa vào trọng địa Yến gia, sau đó hai vị gia chủ Yến gia đích thân ra tiếp chuyện.
Tiểu Uyển còn chưa kịp giải bày, Yến Bách Khổ đã cười nói:
- Lão phu đã đọc thư của Giám chính đại nhân, cũng biết Uyển cô nương đến đây vì cái gì.
- Vậy... - Tiểu Uyển ngập ngừng.
- Nếu Uyển cô nương chịu nói ra, vừa rồi mình nhìn thấy gì, lão phu sẽ nói cho cô biết tung tích của người huynh trưởng kia. Như thế nào?
Tiểu Uyển chần chừ, ý nghĩ đầu tiên là, “Bọn họ thực sự biết tung tích đại ca? Hay chỉ dùng đại ca để lừa mình làm gì đó?”
Tiểu Uyển thiên chân hồn nhiên, nhưng không hề ngốc nghếch.
Từ sau khi vào cung, gặp Lam Tuyền, gặp Yến Thất, biết được bề ngoài của mình liên quan đến một vị hậu phi nào đó, sau cùng “quỷ nhãn” xuất hiện trên người. Tiểu Uyển tự ý thức bản thân mình không giống người thường.
Nhưng càng như vậy, cô càng thấy bất an.
Kể cả đã có võ công không thua kém ai, Tiểu Uyển vẫn luôn cảm giác mình rất yếu ớt nhỏ bé, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác ăn hiếp lừa vào bẫy, như tiểu ăn mày Tiểu Hoa năm đó.
Từ trước đến nay, chỉ có quãng thời gian cạnh Lăng Phong, Tiểu Uyển mới thấy an toàn tuyệt đối. Đây là một thứ tín nhiệm vô điều kiện, không diễn đạt được thành lời. Ngoài Lăng Phong ra, bất kỳ kẻ nào, cho dù có đối tốt ra sao, Tiểu Uyển vẫn cảm giác xa lạ.
Có điều, vì sao Yến Bách Khổ lại khẳng định cô vừa nhìn thấy khác thường? Phải chăng con mắt của cô vừa rồi sinh dị dạng, bị bọn hắn tình cờ nhìn thấy? Kể cả như vậy, Yến Bách Khổ cũng chỉ có thể tò mò con mắt cô khác người, không thể ngay lập tức biết Tiểu Uyển đã nhìn thấy gì khác.
Bọn họ biết xuất xứ con mắt của cô?
Hay cảnh tượng vừa rồi chứa đựng bí mật của Yến gia?
Chẳng qua, Tiểu Uyển chung quy vẫn không sinh nổi tâm cơ khác. Đối phương thái độ khá sòng phảng, Tiểu Uyển cắn răng nói thật:
- Ta thấy... một lão nhân đứng trước 12 tấm họa đồ kia.
- Tiểu Uyển tỷ, lão nhân nào vậy?
Tiểu Danh Tử tròn mắt, hắn đứng cùng Tiểu Uyển nãy giờ, hoàn toàn không thấy gì lạ thường.
Yến Thiên Thù Yến Bách Khổ nhìn nhau, giống như xác nhận điều gì đó xong, lại hỏi:
- Lão nhân đó bộ dáng ra sao?
Tiểu Uyển gắng nhớ lại, tỉ mỉ kể lại bộ dáng lão nhân kia.
Đó là một lão nhân ăn mặc kỳ quái, đặc biệt là mái tóc. Tuy đã bạc trắng nhưng không hề buộc lên, trái lại bị cắt ngắn như đám trẻ con.
- Vậy, lão nhân đó có làm gì khác không?
- Có, một vài động tác kỳ quái.
Yến Bách Khổ lập tức vui mừng nói:
- Cảm phiền Uyển cô nương miêu tả lại cảnh đó, Yến gia chúng ta nhất định hậu tạ.
- Hậu tạ thì ta không cần, chỉ cần biết tin tức đại ca...
- Đương nhiên sẽ có tin tức cô nương cần! - Yến Bách Khổ vội vàng nói.
Rất nhanh, Tiểu Uyển liền nhớ lại, miêu tả cặn kẽ những tư thế của lão nhân kỳ bí nọ. Hai người Yến Bách Khổ nghe rất chăm chú, còn thi thoảng bàn luận với nhau. Nghe xong mới cười khổ nói:
- Người Uyển cô nương vừa gặp, chính là sư tổ gia của Yến gia chúng ta.
Tiểu Danh Tử đứng ở đây như người thừa đang nằm mộng, nhìn hai lão họ Yến rồi lại nhìn Tiểu Uyển vẫn chả hiểu mô tê gì, lắp bắp hỏi:
- Lệnh sư tổ? Ngài ấy vừa rồi... cũng ở đây sao?
Yến Bách Khổ lắc đầu:
- Đáng tiếc, sư tổ gia đã không còn tại thế nữa. Chẳng qua sư tổ gia tuy người không còn, nhưng linh hồn vẫn luôn trấn giữ các này. Vừa rồi có lẽ sư tổ gia thấy Uyển cô nương đặc biệt khác người, nên mới hiện ra gặp cô nương đi?
Tiểu Danh Tử trợn mắt há mồm, đây là chuyện gì? Nghe cứ như...
Tiểu Uyển tuy đã đoán trước được một hai, vẫn không khỏi giật mình kinh hãi, không tự chủ phải lùi một bước.
Nói như vậy, những cảnh tượng cô thấy từ trước tới nay, đều là từ... người đã chết.
- Uyển cô nương không cần sợ hãi. Sư tổ gia lúc còn sống rất hiền từ, không hại ai bao giờ...
Tiểu Danh Tử nuốt nước bọt, nghĩ thầm “còn sống hiền từ, không có ai đảm bảo chết đi vẫn hiền nha”.
Yến Bách Khổ tiếp tục nói:
-... Chẳng qua pháp lực ngài cao thâm, tạ thế xong vẫn thường xuyên dạy bảo con cháu. Chỉ tiếc, năm tháng trôi qua, đến nay đám con cháu Yến gia chúng ta đã không một ai có thể thông linh với sư tổ gia để nghe dặn dò nữa. Lần này phải phiền đến Uyển cô nương truyền đạt, thật hổ thẹn!
Tiểu Danh Tử nghe đến đó không khỏi tái mặt.
Quả nhiên, đây rõ ràng là... lên đồng còn gì?
Chuyện này Tiểu Danh Tử làm thái giám nghe không ít. Tỷ như thi thoảng có mấy vị cung phi chết oan không siêu thoát, trong cung đều bí mật mời đạo sĩ thầy cúng về làm lễ, đôi khi cũng có tiết mục nhập hồn lên đồng này, oan hồn hiện ra kể tội giải bày gì đó.
Có điều, nghe nói người ta bị hồn nhập vào đều nhảy nhót không yên, mồm mắng chửi liên hồi, đâu có ai như Tiểu Uyển tỷ đứng im không nói câu nào?
Hóa ra lão Yến Thất gửi Tiểu Uyển đến Yến gia là vì mục đích này?
Yến Bách Khổ Yến Thiên Thù thái độ lúc này đã khách sáo hơn trước nhiều:
- Xem ra Uyển cô nương trước kia đã gặp chuyện này không ít lần?
- Ta... cũng không nhớ rõ lắm.
Tiểu Uyển lưỡng lự, không biết nói ra sao. Cô cảm giác Yến gia không hoàn toàn đáng tin.
- Haha, chuyện riêng khó nói, cô nương không muốn nói cũng không sao. Còn chuyện vừa rồi, chúng ta nói ra thì sẽ giữ lời. Nếu Uyển cô nương muốn tìm người thân kia, có thể tìm đến Đại Kiếm hội.
- Đại Kiếm hội?
Đại Kiếm hội, Tiểu Uyển cũng có nghe tới. Trước khi cô xuống núi nhập cung, sư phụ Dương Thanh Phong từng nói sẽ để nam đệ tử nội tu tham gia Đại Kiếm hội.
- Nghe nói Uyển cô nương là đệ tử nội tu Toàn Chân, nói vậy có lẽ cũng sẽ tham gia Đại Kiếm hội này đi?
- Ta hiện tại làm cung vệ, không còn trong nội tu, cho nên không có tư cách tham dự nữa.
- Ra vậy!
Yến Bách Khổ làm bộ đã hiểu, tay rút ra một tấm thẻ bài chạm trổ, nói:
- Muốn tham gia Đại Kiếm hội này, phải có lệnh bài mới vào được. Năm nay Yến gia chúng ta có việc bận, không thể cử đại diện đi. Uyển cô nương giúp Yến gia chúng ta một kiện sự quan trọng, nếu cô nương không ngại làm bẩn danh vọng của Toàn Chân giáo, có thể cầm thiếp mời này, dùng tư cách Yến gia đến đó tìm người thân. Không biết ý cô thế nào?
- Dùng thiếp mời của... Yến gia?
Yến Bách Khổ lại nói:
- Khoảng cách đến Kiếm hội cũng không còn nhiều, Uyển cô nương đi từ bây giờ có lẽ vừa kịp. Nói không chừng, chính là số trời đã định ra như vậy rồi!
...
- Lão Bách, ngươi thực sự biết đại ca của nha đầu đó cũng ở Đại Kiếm hội sao?
Đợi cho Tiểu Uyển rời khỏi, Yến Thiên Thù không nhịn được hỏi ngay.
Yến Bách Khổ chăm chú ngâm cứu đoạn ghi chép mà Tiểu Uyển kể lại, thản nhiên nói:
- Thiên hạ vạn người, kẻ kia thậm chí còn chẳng phải quan hệ máu mủ với nàng ta. Ta làm sao mà biết được.
- Vậy chứ vừa rồi...?
- Ngươi cũng thấy đấy, số mệnh của cô gái này đã hết từ lâu. Nay còn sống hoạt bát ở đó chỉ là một vong hồn làm chủ.
- Một con quỷ?
- Không chỉ là quỷ thông thường. Chuyện linh hồn truyền đạt, tuy có khó tìm một chút, nhưng Yến gia chúng ta cũng không đến mức phải nhờ vào một tiểu cô nương làm hộ. Trọng yếu là ở cái khả năng kia.
- Khả năng kia?
Yến Thiên Thù ngẫm một lát, mới giật mình nói:
- Con mắt? Đại ca ý tứ là... “quỷ nhãn” trong truyền thuyết?
- Là truyền thuyết hay không, khó nói. Ta nghe nói có vài lão gia hỏa đang phỏng theo cái “quỷ nhãn” kia, bí mật chế tạo ra “quỷ nhãn” của riêng bọn chúng. Chỉ e bây giờ nhắc đến “quỷ nhãn”, còn phải xem là cái nào?
Yến Bách Khổ chậm rãi bổ sung:
- Ngươi ta đều biết rõ. Một quỷ hồn còn lai vãng trần thế luôn mang tử khí, kể cả may mắn đoạt xá sống lại thế nào đi nữa, cũng không cách nào loại bỏ hoàn toàn tử khí được. Bởi vậy chúng mới tìm mọi cách hại người phàm, hút tinh khí bù vào tử khí bị tổn thất để tồn tại.
- Nhưng cô gái vừa rồi... - Yến Thiên Thù lẩm bẩm.
-... không hề có tử khí. - Yến Bách Khổ nói hộ câu, rồi lại phân tích:
- Yến gia chúng ta dù sao cũng chỉ xem thiên thượng, những chuyện này không bằng đám Thiên Sư. Cứ cho là vì lý do nào đó tử khí đã bị che dấu. Vậy thì vẫn còn một chuyện. Quỷ hồn trọng sinh vô tâm vô tình, ngoài bản thân sẽ không quan tâm đến phàm nhân bao giờ. Cô gái này lại nhất mực đi tìm “người thân”, thậm chí tìm đến Yến gia chúng ta không chút đề phòng. Xem ra chỉ có một khả năng...
- Đi tìm mối nhân duyên từ tiền kiếp?
- Tên đại ca mà nàng ta tìm, quá nửa cũng là một quỷ hồn. Kiếp trước chúng có quan hệ gì đó với nhau. Kiếp này chúng trọng sinh xong tuy quên hết tất cả ký ức, nhưng cái mối nhân duyên kia vẫn còn bám theo, cho nên vừa gặp nhau liền thấy như thân thích, nhất quyết muốn đi tìm.
- Cái mẩu chuyện này, làm sao cứ giống như...
Yến Bách Khổ hiểu ý gật đầu:
- Giống như lời của đám Thiên Sư. Đến hẹn thiên thạch xuất hiện, “thần quỷ tự tại”, đám ma quỷ đó sẽ tụ hội về với nhau. Nếu tên đại ca kia cũng là một quỷ hồn, dám chắc sẽ bị bí mật của Đại Kiếm hội thu hút. Gửi nàng ta đến Đại Kiếm hội, nói không chừng thực sự gặp được, Yến gia chúng ta cũng không mang tiếng lừa người.
Yến Thiên Thù vội vã đứng phắt dậy, nói:
- Không được. Nếu đã là một trong bọn chúng, vậy làm sao có thể để đi như vậy? Ta lập tức thông tri người, vây lưới bắt nó lại...
- Cứ để cô ta tự do đi. - Yến Bách Khổ khoát tay ngăn lại.
Yến Thiên Thù không hiểu ra sao:
- Nhưng... Nếu nó thực sự là một quỷ hồn, cứ để đi lại như vậy, chỉ e sẽ tác oai tác quái gây hại cho dân chúng. Chuyện của Thập Ác 20 năm qua, đại ca chẳng lẽ không biết? Đến quá nửa là đám này mà ra. Đệ thấy cô ta mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng hiện tại vẫn chưa bộc phát ác tính, lại hoàn toàn không phòng bị gì. Chúng ta chỉ cần cẩn thận bày kế, tin tưởng có thể thu phục được.
Yến Bách Khổ lại nói:
- Vạn Thất trong thư còn ghi một chuyện, đó là cô gái này khiến trận đồ của hắn bị kích hoạt.
- Gì? Nhưng cô ta là... quỷ cơ mà? Vậy thì không đúng...
- Cho nên ta mới nói, không cần làm gì cả. Cô gái này chỉ e bất đồng. Cô ta lúc trước chỉ là một cung nữ, Vạn Thất thân là Giám chính ở Trường An, nếu hắn đã nhìn ra, chỉ cần lộng chút quyền lực chẳng lẽ không giam giữ được hay sao? Nói cho cùng, Yến gia không có trách nhiệm giải cái đống rối loạn này.
Yến Thiên Thù bình tĩnh một lúc, mới nói:
- Cho nên ngươi mới liều lĩnh đưa thiếp mời của Yến gia cho nó?
Yến Bách Khổ không trả lời câu này, lại nói:
- Chuyện này, nếu sư tổ còn sống, có lẽ ngài vừa nhìn sẽ biết chân tướng...
Tiểu Uyển thời gian qua đã dần quen với triệu chứng của “quỷ nhãn”. Vì vậy cô chỉ lẳng lặng chờ chuyện tiếp theo, cũng không nói cho Tiểu Danh Tử đang ngơ ngác nhìn ngó bên cạnh.
Lúc này, trong tầm mắt Tiểu Uyển, cả gian phòng bỗng như bị phủ một tầng màu tím.
Nếu dùng khoa học hiện đại giải thích, con mắt Tiểu Uyển giờ này có lẽ như một cái máy quét hồng ngoại.
Đã có kinh nghiệm, lần này Tiểu Uyển chỉ chăm chú, bắt đầu nhìn thấy gì đó.
Được một lúc...
- Uyển cô nương đang nhìn thấy điều gì sao?
- A...
Có tiếng ai đó làm Tiểu Uyển thanh tỉnh lại, cảnh vật kia cũng biến mất theo.
- Các ngài là?
Chỉ thấy có hai trung niên tầm 40 tuổi đi ra, trên người mặc đạo bào. Cả hai đều bộ dáng tiên phong đạo cốt, đặc biệt là đôi mắt đều cực kỳ hữu thần, giống như chỉ cần nhìn vào ai đều có thể xuyên thấu đối phương.
- Lão phu Yến Bách Khổ, gia chủ Yến gia. Còn đây là lão đệ Yến Thiên Thù.
Tiểu Uyển và Tiểu Danh Tử lập tức chắp tay thi lễ.
Tiểu Uyển theo lời giới thiệu của Yến Thất, đến Lạc Dương vội tìm Yến gia, hy vọng nghe được gì đó về đại ca. Nhưng cô vạn không nghĩ đến, đến nơi lại được đưa vào trọng địa Yến gia, sau đó hai vị gia chủ Yến gia đích thân ra tiếp chuyện.
Tiểu Uyển còn chưa kịp giải bày, Yến Bách Khổ đã cười nói:
- Lão phu đã đọc thư của Giám chính đại nhân, cũng biết Uyển cô nương đến đây vì cái gì.
- Vậy... - Tiểu Uyển ngập ngừng.
- Nếu Uyển cô nương chịu nói ra, vừa rồi mình nhìn thấy gì, lão phu sẽ nói cho cô biết tung tích của người huynh trưởng kia. Như thế nào?
Tiểu Uyển chần chừ, ý nghĩ đầu tiên là, “Bọn họ thực sự biết tung tích đại ca? Hay chỉ dùng đại ca để lừa mình làm gì đó?”
Tiểu Uyển thiên chân hồn nhiên, nhưng không hề ngốc nghếch.
Từ sau khi vào cung, gặp Lam Tuyền, gặp Yến Thất, biết được bề ngoài của mình liên quan đến một vị hậu phi nào đó, sau cùng “quỷ nhãn” xuất hiện trên người. Tiểu Uyển tự ý thức bản thân mình không giống người thường.
Nhưng càng như vậy, cô càng thấy bất an.
Kể cả đã có võ công không thua kém ai, Tiểu Uyển vẫn luôn cảm giác mình rất yếu ớt nhỏ bé, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác ăn hiếp lừa vào bẫy, như tiểu ăn mày Tiểu Hoa năm đó.
Từ trước đến nay, chỉ có quãng thời gian cạnh Lăng Phong, Tiểu Uyển mới thấy an toàn tuyệt đối. Đây là một thứ tín nhiệm vô điều kiện, không diễn đạt được thành lời. Ngoài Lăng Phong ra, bất kỳ kẻ nào, cho dù có đối tốt ra sao, Tiểu Uyển vẫn cảm giác xa lạ.
Có điều, vì sao Yến Bách Khổ lại khẳng định cô vừa nhìn thấy khác thường? Phải chăng con mắt của cô vừa rồi sinh dị dạng, bị bọn hắn tình cờ nhìn thấy? Kể cả như vậy, Yến Bách Khổ cũng chỉ có thể tò mò con mắt cô khác người, không thể ngay lập tức biết Tiểu Uyển đã nhìn thấy gì khác.
Bọn họ biết xuất xứ con mắt của cô?
Hay cảnh tượng vừa rồi chứa đựng bí mật của Yến gia?
Chẳng qua, Tiểu Uyển chung quy vẫn không sinh nổi tâm cơ khác. Đối phương thái độ khá sòng phảng, Tiểu Uyển cắn răng nói thật:
- Ta thấy... một lão nhân đứng trước 12 tấm họa đồ kia.
- Tiểu Uyển tỷ, lão nhân nào vậy?
Tiểu Danh Tử tròn mắt, hắn đứng cùng Tiểu Uyển nãy giờ, hoàn toàn không thấy gì lạ thường.
Yến Thiên Thù Yến Bách Khổ nhìn nhau, giống như xác nhận điều gì đó xong, lại hỏi:
- Lão nhân đó bộ dáng ra sao?
Tiểu Uyển gắng nhớ lại, tỉ mỉ kể lại bộ dáng lão nhân kia.
Đó là một lão nhân ăn mặc kỳ quái, đặc biệt là mái tóc. Tuy đã bạc trắng nhưng không hề buộc lên, trái lại bị cắt ngắn như đám trẻ con.
- Vậy, lão nhân đó có làm gì khác không?
- Có, một vài động tác kỳ quái.
Yến Bách Khổ lập tức vui mừng nói:
- Cảm phiền Uyển cô nương miêu tả lại cảnh đó, Yến gia chúng ta nhất định hậu tạ.
- Hậu tạ thì ta không cần, chỉ cần biết tin tức đại ca...
- Đương nhiên sẽ có tin tức cô nương cần! - Yến Bách Khổ vội vàng nói.
Rất nhanh, Tiểu Uyển liền nhớ lại, miêu tả cặn kẽ những tư thế của lão nhân kỳ bí nọ. Hai người Yến Bách Khổ nghe rất chăm chú, còn thi thoảng bàn luận với nhau. Nghe xong mới cười khổ nói:
- Người Uyển cô nương vừa gặp, chính là sư tổ gia của Yến gia chúng ta.
Tiểu Danh Tử đứng ở đây như người thừa đang nằm mộng, nhìn hai lão họ Yến rồi lại nhìn Tiểu Uyển vẫn chả hiểu mô tê gì, lắp bắp hỏi:
- Lệnh sư tổ? Ngài ấy vừa rồi... cũng ở đây sao?
Yến Bách Khổ lắc đầu:
- Đáng tiếc, sư tổ gia đã không còn tại thế nữa. Chẳng qua sư tổ gia tuy người không còn, nhưng linh hồn vẫn luôn trấn giữ các này. Vừa rồi có lẽ sư tổ gia thấy Uyển cô nương đặc biệt khác người, nên mới hiện ra gặp cô nương đi?
Tiểu Danh Tử trợn mắt há mồm, đây là chuyện gì? Nghe cứ như...
Tiểu Uyển tuy đã đoán trước được một hai, vẫn không khỏi giật mình kinh hãi, không tự chủ phải lùi một bước.
Nói như vậy, những cảnh tượng cô thấy từ trước tới nay, đều là từ... người đã chết.
- Uyển cô nương không cần sợ hãi. Sư tổ gia lúc còn sống rất hiền từ, không hại ai bao giờ...
Tiểu Danh Tử nuốt nước bọt, nghĩ thầm “còn sống hiền từ, không có ai đảm bảo chết đi vẫn hiền nha”.
Yến Bách Khổ tiếp tục nói:
-... Chẳng qua pháp lực ngài cao thâm, tạ thế xong vẫn thường xuyên dạy bảo con cháu. Chỉ tiếc, năm tháng trôi qua, đến nay đám con cháu Yến gia chúng ta đã không một ai có thể thông linh với sư tổ gia để nghe dặn dò nữa. Lần này phải phiền đến Uyển cô nương truyền đạt, thật hổ thẹn!
Tiểu Danh Tử nghe đến đó không khỏi tái mặt.
Quả nhiên, đây rõ ràng là... lên đồng còn gì?
Chuyện này Tiểu Danh Tử làm thái giám nghe không ít. Tỷ như thi thoảng có mấy vị cung phi chết oan không siêu thoát, trong cung đều bí mật mời đạo sĩ thầy cúng về làm lễ, đôi khi cũng có tiết mục nhập hồn lên đồng này, oan hồn hiện ra kể tội giải bày gì đó.
Có điều, nghe nói người ta bị hồn nhập vào đều nhảy nhót không yên, mồm mắng chửi liên hồi, đâu có ai như Tiểu Uyển tỷ đứng im không nói câu nào?
Hóa ra lão Yến Thất gửi Tiểu Uyển đến Yến gia là vì mục đích này?
Yến Bách Khổ Yến Thiên Thù thái độ lúc này đã khách sáo hơn trước nhiều:
- Xem ra Uyển cô nương trước kia đã gặp chuyện này không ít lần?
- Ta... cũng không nhớ rõ lắm.
Tiểu Uyển lưỡng lự, không biết nói ra sao. Cô cảm giác Yến gia không hoàn toàn đáng tin.
- Haha, chuyện riêng khó nói, cô nương không muốn nói cũng không sao. Còn chuyện vừa rồi, chúng ta nói ra thì sẽ giữ lời. Nếu Uyển cô nương muốn tìm người thân kia, có thể tìm đến Đại Kiếm hội.
- Đại Kiếm hội?
Đại Kiếm hội, Tiểu Uyển cũng có nghe tới. Trước khi cô xuống núi nhập cung, sư phụ Dương Thanh Phong từng nói sẽ để nam đệ tử nội tu tham gia Đại Kiếm hội.
- Nghe nói Uyển cô nương là đệ tử nội tu Toàn Chân, nói vậy có lẽ cũng sẽ tham gia Đại Kiếm hội này đi?
- Ta hiện tại làm cung vệ, không còn trong nội tu, cho nên không có tư cách tham dự nữa.
- Ra vậy!
Yến Bách Khổ làm bộ đã hiểu, tay rút ra một tấm thẻ bài chạm trổ, nói:
- Muốn tham gia Đại Kiếm hội này, phải có lệnh bài mới vào được. Năm nay Yến gia chúng ta có việc bận, không thể cử đại diện đi. Uyển cô nương giúp Yến gia chúng ta một kiện sự quan trọng, nếu cô nương không ngại làm bẩn danh vọng của Toàn Chân giáo, có thể cầm thiếp mời này, dùng tư cách Yến gia đến đó tìm người thân. Không biết ý cô thế nào?
- Dùng thiếp mời của... Yến gia?
Yến Bách Khổ lại nói:
- Khoảng cách đến Kiếm hội cũng không còn nhiều, Uyển cô nương đi từ bây giờ có lẽ vừa kịp. Nói không chừng, chính là số trời đã định ra như vậy rồi!
...
- Lão Bách, ngươi thực sự biết đại ca của nha đầu đó cũng ở Đại Kiếm hội sao?
Đợi cho Tiểu Uyển rời khỏi, Yến Thiên Thù không nhịn được hỏi ngay.
Yến Bách Khổ chăm chú ngâm cứu đoạn ghi chép mà Tiểu Uyển kể lại, thản nhiên nói:
- Thiên hạ vạn người, kẻ kia thậm chí còn chẳng phải quan hệ máu mủ với nàng ta. Ta làm sao mà biết được.
- Vậy chứ vừa rồi...?
- Ngươi cũng thấy đấy, số mệnh của cô gái này đã hết từ lâu. Nay còn sống hoạt bát ở đó chỉ là một vong hồn làm chủ.
- Một con quỷ?
- Không chỉ là quỷ thông thường. Chuyện linh hồn truyền đạt, tuy có khó tìm một chút, nhưng Yến gia chúng ta cũng không đến mức phải nhờ vào một tiểu cô nương làm hộ. Trọng yếu là ở cái khả năng kia.
- Khả năng kia?
Yến Thiên Thù ngẫm một lát, mới giật mình nói:
- Con mắt? Đại ca ý tứ là... “quỷ nhãn” trong truyền thuyết?
- Là truyền thuyết hay không, khó nói. Ta nghe nói có vài lão gia hỏa đang phỏng theo cái “quỷ nhãn” kia, bí mật chế tạo ra “quỷ nhãn” của riêng bọn chúng. Chỉ e bây giờ nhắc đến “quỷ nhãn”, còn phải xem là cái nào?
Yến Bách Khổ chậm rãi bổ sung:
- Ngươi ta đều biết rõ. Một quỷ hồn còn lai vãng trần thế luôn mang tử khí, kể cả may mắn đoạt xá sống lại thế nào đi nữa, cũng không cách nào loại bỏ hoàn toàn tử khí được. Bởi vậy chúng mới tìm mọi cách hại người phàm, hút tinh khí bù vào tử khí bị tổn thất để tồn tại.
- Nhưng cô gái vừa rồi... - Yến Thiên Thù lẩm bẩm.
-... không hề có tử khí. - Yến Bách Khổ nói hộ câu, rồi lại phân tích:
- Yến gia chúng ta dù sao cũng chỉ xem thiên thượng, những chuyện này không bằng đám Thiên Sư. Cứ cho là vì lý do nào đó tử khí đã bị che dấu. Vậy thì vẫn còn một chuyện. Quỷ hồn trọng sinh vô tâm vô tình, ngoài bản thân sẽ không quan tâm đến phàm nhân bao giờ. Cô gái này lại nhất mực đi tìm “người thân”, thậm chí tìm đến Yến gia chúng ta không chút đề phòng. Xem ra chỉ có một khả năng...
- Đi tìm mối nhân duyên từ tiền kiếp?
- Tên đại ca mà nàng ta tìm, quá nửa cũng là một quỷ hồn. Kiếp trước chúng có quan hệ gì đó với nhau. Kiếp này chúng trọng sinh xong tuy quên hết tất cả ký ức, nhưng cái mối nhân duyên kia vẫn còn bám theo, cho nên vừa gặp nhau liền thấy như thân thích, nhất quyết muốn đi tìm.
- Cái mẩu chuyện này, làm sao cứ giống như...
Yến Bách Khổ hiểu ý gật đầu:
- Giống như lời của đám Thiên Sư. Đến hẹn thiên thạch xuất hiện, “thần quỷ tự tại”, đám ma quỷ đó sẽ tụ hội về với nhau. Nếu tên đại ca kia cũng là một quỷ hồn, dám chắc sẽ bị bí mật của Đại Kiếm hội thu hút. Gửi nàng ta đến Đại Kiếm hội, nói không chừng thực sự gặp được, Yến gia chúng ta cũng không mang tiếng lừa người.
Yến Thiên Thù vội vã đứng phắt dậy, nói:
- Không được. Nếu đã là một trong bọn chúng, vậy làm sao có thể để đi như vậy? Ta lập tức thông tri người, vây lưới bắt nó lại...
- Cứ để cô ta tự do đi. - Yến Bách Khổ khoát tay ngăn lại.
Yến Thiên Thù không hiểu ra sao:
- Nhưng... Nếu nó thực sự là một quỷ hồn, cứ để đi lại như vậy, chỉ e sẽ tác oai tác quái gây hại cho dân chúng. Chuyện của Thập Ác 20 năm qua, đại ca chẳng lẽ không biết? Đến quá nửa là đám này mà ra. Đệ thấy cô ta mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng hiện tại vẫn chưa bộc phát ác tính, lại hoàn toàn không phòng bị gì. Chúng ta chỉ cần cẩn thận bày kế, tin tưởng có thể thu phục được.
Yến Bách Khổ lại nói:
- Vạn Thất trong thư còn ghi một chuyện, đó là cô gái này khiến trận đồ của hắn bị kích hoạt.
- Gì? Nhưng cô ta là... quỷ cơ mà? Vậy thì không đúng...
- Cho nên ta mới nói, không cần làm gì cả. Cô gái này chỉ e bất đồng. Cô ta lúc trước chỉ là một cung nữ, Vạn Thất thân là Giám chính ở Trường An, nếu hắn đã nhìn ra, chỉ cần lộng chút quyền lực chẳng lẽ không giam giữ được hay sao? Nói cho cùng, Yến gia không có trách nhiệm giải cái đống rối loạn này.
Yến Thiên Thù bình tĩnh một lúc, mới nói:
- Cho nên ngươi mới liều lĩnh đưa thiếp mời của Yến gia cho nó?
Yến Bách Khổ không trả lời câu này, lại nói:
- Chuyện này, nếu sư tổ còn sống, có lẽ ngài vừa nhìn sẽ biết chân tướng...
Bình luận facebook