Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 427
Lúc này, bên dưới sảnh tiếp tân, đang có một nhóm công tử ca lòe loẹt tiến vào.
Chỉ thấy hai tên đi đầu cười nói vang cả sảnh.
- Hải lão đệ, ngươi yêu thích khẩu vị thế nào?
- Đệ yêu thích ngực lớn, chân dài, tuổi còn nhỏ...
- Hải lão đệ, tục quá. Ta là hỏi, bày tiệc rượu khẩu vị thế nào? Nhạt hay mặn.
- Haha, phải phải, tiểu đệ là thô nhân, lại lần đầu đến Thất Tú các, làm sao bằng được Vương nha nội đây. Hôm nay Vương huynh khao đỗ thượng xá, muốn cái gì thì đặt cái đó là được, đệ chỉ đi theo hưởng chút phúc mà thôi.
Đi đầu là Vương Thắng, cháu trai đương kim Thượng thư Tả thừa Vương Phủ. Còn “Hải lão đệ”, không ai ngoài lão Nhị Lăng gia, Lăng Hải.
Sao chổi rơi, trong triều Thái Sư Sái Kinh bị lật, Vương Phủ thuộc phe chống đối Sái Kinh, càng lúc càng lên, Vương Thắng cũng nhân đó trở thành cầm đầu đám nha nội Trường An.
Nha nội là danh xưng của đám “con ông cháu cha” kinh thành, để phân biệt với đám công tử nhà giàu bình thường. Lăng Hải đương nhiên không thuộc nhóm này. Loại địa phương chỉ giành cho VIP như Thất Tú các, Lăng Hải có tiền chứ có nhiều tiền hơn cũng không thể tự vào.
Chẳng qua, năm qua Lăng Vân đi vắng, các cửa tiệm Lăng gia ở Trường An làm được bao nhiêu, đều bị Lăng Hải đem cúng cho đám Vương Thắng cả. Nhờ thế mà hiện tại Lăng Hải đã trở thành “huynh đệ” với Vương Thắng, họ Vương đi đâu cũng kéo Lăng Hải đi cùng, kể cả Thất Tú các. Hôm nay là lần đầu Lăng Hải được vào chỗ này, đang vô cùng cao hứng.
Vương Thắng đứng ở chính giữa sảnh, hất hàm hỏi vào trống không:
- Ai tiếp khách đâu?
Một nữ tiến tân ăn mặc thanh lịch tiến lại, vội cười lấy lòng hỏi:
- Không biết chư vị công tử yêu cầu gì?
Vương Thắng ngẩng đầu trầm tư một lát, ra vẻ nghiêm nghị:
- Ngực lớn, chân dài, tuổi còn nhỏ... Nhanh đi sắp đặt.
Nữ tiếp tân vội lau mồ hôi:
- Công tử chê cười. Thất Tú các là vũ phường, không phải chốn phong nguyệt. Không có mấy tiêu chuẩn lớn nhỏ dài ngắn gì kia. Chỉ có vũ khúc nào, vũ đạo ra sao mà thôi. Mấy vị hay là nhầm lẫn gì rồi?
Cả đám công tử nghe tiểu mỹ nữ cái miệng nhỏ nói đến bốn chữ “lớn nhỏ dài ngắn”, toàn thân liền ngứa ngáy.
Vương Thắng cười khinh:
- Ài, ngươi cứ giả vờ. Gian trước là ca múa, gian sau lại không phải... cái kia đi. Hôm nay đại gia ta không có hứng xem ca múa, chỉ có hứng làm cái kia.
Nữ tiếp tân vẫn bảo trì nụ cười, điềm tĩnh hỏi:
- Gian sau là “cái kia”? Dám hỏi công tử là nghe ai nói?
- Nghe ai nói? Không ai nói. Nhưng bọn ta là người thông minh, vừa nhìn liền hiểu.
Vương Thắng nói xong, liền cùng cả đám nha nội công tử ca cười dâm đắc ý.
Chỉ nghe nữ tiếp tân nói:
- Vậy thứ lỗi cho tiểu nữ thất lễ. Thất Tú các quả thật chỉ ca múa biểu diễn, toàn thành đều biết. Không kinh doanh “cái kia” của ngài. Xem ra chư vị trí thông minh vẫn thiếu một chút.
- Ngươi, láo xược, lại dám châm chọc bổn nha nội. Có biết bọn ta là những ai?
- Chuyện gì vậy?
Chỉ thấy từ trên cầu thang chữ Y, một bóng hình màu tím yểu điệu đi xuống. Lăng Hải nuốt nước bọt ừng ực. Trước khi đến gã đã được nghe Vương Thắng kể về bảy vị “tiên nữ” Thất Tú các, chuyến này đi theo không uổng.
Chỉ nghe Trác Quân Như nhẹ nhàng nói:
- Hóa ra là Vương công tử. Nghe nói Vương công tử vừa đỗ lên thượng xá trường Thái học, xem ra chư vị đây đều là Thái học sinh, hôm nay ghé các muốn ăn mừng cho Vương công tử đi?
- Ờ, bọn ta... đúng là.
Vương Thắng mặt heo á khẩu.
Gã đang muốn khoe gia thế của mình ra, cho đám huynh đệ nể chơi. Chỉ không ngờ đến, đối phương vừa xuất hiện liền đem thân phận Thái học sinh ra chặn họng.
Vương Thắng Lăng Hải, đều đang theo học tại Quốc Tử Giám. Nói sao, nhờ tiền nhờ quyền mà nhập học, học được cái gì mới là lạ. Vương Thắng đỗ thượng xá cũng là nhờ vào Vương Phủ, bằng không chỉ sợ đã bị đuổi học từ lâu.
Một tên nha nội khác vội cười giải vây:
- Bỏ đi, bỏ đi. Thất Tú các này quả nhiên khó lường. Nói xem, Vương huynh vừa đến liền biết thân phận. Uống rượu thi uống rượu thôi.
Vương Thắng bị người nhắc tỉnh.
Bọn hắn ăn mặc đều là công tử ca, gã cũng không phải khách quen, làm sao đám tiếp tân này vừa nhìn đã biết Vương Thắng cũng là Thái học sinh? Lại còn biết chuyện thượng xá gì đó đến nhất thanh nhị sở.
Chỉ là, Vương Thắng cũng không nghĩ Thất Tú các có tai mắt gì đó, mà lại nghĩ đến, có lẽ danh khí của mình ở kinh thành gần đây quá nổi bật chăng?
Có cái thang để leo xuống, gã cũng liền hậm hực nuốt giận.
Lúc này, ở một góc sảnh, lại là một nhóm đạo sĩ.
- Hừm, đám này mà cũng tự xưng Thái học sinh gì đó sao? Còn tục hơn cả nhân sĩ giang hồ.
Một tên đạo sĩ trẻ tuổi sẵng giọng:
- Có gì hiếm lạ, xã tắc tha hóa, ngay cả Đạo Quân còn lấy kỹ vi phi...
- Sư đệ, cẩn thận miệng lưỡi. Đây là kinh thành tai vách mạch rừng, không phải ở Chung Nam sơn mà có thể tùy tiện.
Nhóm đạo sĩ đang ngồi đều là đệ tử Toàn Chân, xem ra tháp tùng Dương Thanh Phong đến đón Liễu Cung chủ. Đại đệ tử chữ “Vân” Quan Vân Sơn, và hai đệ tử chữ “Sư”, Trương Sư Chính và Dương Sư Phong.
Trương Sư Chính ra vẻ thong dong:
- Lần trước Quân Bảo kia xuống núi, cũng vì tùy tiện mà suýt chuốc họa vào thân đấy. Kinh thành, nói sai một câu, dẫn hỏa thiêu thân. Bản thân bị đốt không nói, còn liên quan đến đồng môn huynh đệ.
Dương Sư Phong lập tức hùa vào:
- Cũng là Trương sư huynh hiểu nhiều biết rộng. Lại nói, tên Quân Bảo kia hạ sơn đi Hà Đông đã suýt nửa năm, làm sao vẫn chưa xong? Bằng vào võ công của hắn, còn có Quan sư huynh Chúc sư đệ, chắc không đến mức bị chết mất xác chứ?
Trương Sư Chính bĩu môi:
- Hừ, giang hồ rộng lớn. Chẳng qua may mắn thắng được một lần luận kiếm mà thôi. Đi lại giang hồ phải nói đến kinh nghiệm, chỉ một chút công phu hù dọa được ai? Đại Kiếm hội nếu vẫn là hắn đi nữa, chỉ e làm xấu mặt Toàn Chân.
- Vẫn là Trương sư huynh...
Dương Sư Phong còn chưa vuốt mông ngựa trọn vẹn, đã bị Quan Vân Sơn ngồi cạnh nhắc:
- Nhị Sư bá Thất sư cô xuống rồi.
Chỉ thấy Dương Thanh Phong đang cung kính dẫn một nữ nhân đi xuống.
Toàn sảnh đột ngột tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nàng một thân bạch y cao quý, mái tóc dài đen tuyền buông xõa tựa dòng suối, phủ xuống tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ. Chỉ đáng tiếc, dung nhan lại bị một tấm màn sa màu trắng rủ xuống che mờ, chỉ ẩn ẩn lộ ra ngũ quan tinh xảo ưu nhã, tuy thế vẫn là xinh đẹp tuyệt luân, càng làm cho người ta thêm kinh diễm.
Thân ảnh của nàng mông mông lung lung, mỗi cử động đều để lại tàn ảnh mờ ảo, mỗi bước đi như đang bay, có dụi mắt bao nhiêu lần vẫn vậy, khiến người ta càng phải khẳng định nàng là thần tiên hạ phàm.
- Ai vậy?
- Chẳng lẽ chính là Họa Các tiên tử, Kỷ Các chủ?
- Khó trách được gọi là tiên tử. Che mặt mà phong tư đã như vậy. Nếu có thể lật tấm mạng kia lên...
Đám Vương Thắng lúc này đứng ngay dưới chân cầu thang, cũng đều ngẩng đầu trợn mắt há mồm.
Đám nha nội bọn hắn, nhìn thấy mỹ nữ kinh thành không ít. Nhưng vị mỹ nữ này, căn bản là một đẳng cấp khác biệt.
Chính là, thoát tục!
Mỹ nữ khác, có thể khiến đám trư ca bọn hắn nước bọt chảy dài. Chỉ có vị này, kỳ quái là lại không khiến bọn hắn sinh nổi tà niệm. Cảm giác nàng đứng ở trên cao, hiện ra chỉ để bọn họ ngưỡng mộ.
Lăng Hải thất thần chốc lát, bỗng nhiên không nhịn được buột miệng:
- Thần tiên... tỷ tỷ?
- Hải lão đệ, không hổ học sinh trường Thái học chúng ta. Dùng từ hay lắm, đúng là thần tiên tỷ tỷ.
- Không phải Vương huynh, người này... đệ biết.
- Gì? Ngươi biết?
Lăng Hải đương nhiên biết. Vị này từng ở trong Lăng phủ, từng khiến gã sợ chết khiếp phải nằm liệt giường mấy ngày. Gã cũng từng vì nàng ta mà ghen tỵ với Lăng Phong nổ mắt. Về sau phát hiện nàng kia chỉ ở nhờ vài hôm rồi biến mất, Lăng Phong cũng không thèm đi tìm. Lăng Hải liền nghĩ đến Lăng Phong chỉ quen biết sơ sài, chắc còn chưa đến trình độ kia, cũng đỡ đố kị đi phần nào.
Chỉ không nghĩ đến, lại gặp nàng ta ở đây.
Tất cả đều bị vẻ đẹp thần bí của Liễu Cung chủ thu hút, không một ai để ý đến Thất tiên cô Lý Thanh Huyền đang ôm theo một nữ hài chừng một tuổi ngay phía sau.
Trương Sư Chính tiến lên tò mò hỏi:
- Sư phụ, nàng ta là Liễu Cung chủ sao?
Lập tức liền nhận được một cái trừng mắt:
- Không được vô lễ. Cung chủ là tiền bối cao nhân, ngay cả ta còn phải xưng hô cẩn thận, ngươi là thứ gì? Về Chung Nam lập tức quỳ ở Tam Thanh điện.
Trương Sư Chính khủng hoảng.
Gã hiện là đệ tử yêu thích của Dương Thanh Phong, xưa nay chưa bị phạt bao giờ, chẳng ngờ chỉ vì một câu vô ý, liền bị phạt quỳ.
Quan Vân Sơn thân là đại đệ tử, định lực còn khá chút, lúc này đột ngột hô lên:
- Chờ chút, sư bá. Người nhìn nữ tữ kia.
Dương Thanh Phong liếc mắt nhìn sang, da mặt liền giật nhẹ một cái:
- Hử. Ma?
- Ma?
Mọi người bị Dương Thanh Phong nhắc, mặc dù rất luyến tiếc thần tiên tỷ tỷ, nhưng giữa tiên và ma, anh em vẫn là ưu tiên ma hơn. Nói sao, tiên nữ hiện ra dù gì cũng còn đó, ma thì khác, thoắt ẩn thoắt hiện. Vì thế tất cả đều không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Kia là một nữ tử, ăn mặc kiểu nữ tiếp tân Thất Tú các, đang lúi húi đi nhanh lên cầu thang. Nhìn qua lại không thấy gì đặc biệt. Có điều, Dương Thanh Phong hiện đang là chưởng quản Toàn Chân giáo, danh tiếng chính thịnh, lão nói ai đó là ma, vậy nhất định có vấn đề. Nhìn kỹ lại mà nói, quả thật nữ tử này có điểm giống ma.
Trong đại sảnh, chỉ có một mình Liễu Thanh Nghi là không mảy may quan tâm.
Chuyện ma môn xâm nhập Trung nguyên, lâu nay vẫn là đề tài chính ở Toàn Chân. Chỉ là, chữ “ma” của Dương Thanh Phong, là chân chính “ma”, ý nghĩa hơi khác so với “ma” trong ma môn. Bằng không, Liễu Thanh Nghi đã có phản ứng.
Trương Sư Chính vừa bị trách phạt đang muốn lập công chuộc tội, liền rút kiếm khinh thân nhảy ra.
“Sang”
- Ma đầu, dám ngang nhiên như vậy?
Chỉ thấy hai tên đi đầu cười nói vang cả sảnh.
- Hải lão đệ, ngươi yêu thích khẩu vị thế nào?
- Đệ yêu thích ngực lớn, chân dài, tuổi còn nhỏ...
- Hải lão đệ, tục quá. Ta là hỏi, bày tiệc rượu khẩu vị thế nào? Nhạt hay mặn.
- Haha, phải phải, tiểu đệ là thô nhân, lại lần đầu đến Thất Tú các, làm sao bằng được Vương nha nội đây. Hôm nay Vương huynh khao đỗ thượng xá, muốn cái gì thì đặt cái đó là được, đệ chỉ đi theo hưởng chút phúc mà thôi.
Đi đầu là Vương Thắng, cháu trai đương kim Thượng thư Tả thừa Vương Phủ. Còn “Hải lão đệ”, không ai ngoài lão Nhị Lăng gia, Lăng Hải.
Sao chổi rơi, trong triều Thái Sư Sái Kinh bị lật, Vương Phủ thuộc phe chống đối Sái Kinh, càng lúc càng lên, Vương Thắng cũng nhân đó trở thành cầm đầu đám nha nội Trường An.
Nha nội là danh xưng của đám “con ông cháu cha” kinh thành, để phân biệt với đám công tử nhà giàu bình thường. Lăng Hải đương nhiên không thuộc nhóm này. Loại địa phương chỉ giành cho VIP như Thất Tú các, Lăng Hải có tiền chứ có nhiều tiền hơn cũng không thể tự vào.
Chẳng qua, năm qua Lăng Vân đi vắng, các cửa tiệm Lăng gia ở Trường An làm được bao nhiêu, đều bị Lăng Hải đem cúng cho đám Vương Thắng cả. Nhờ thế mà hiện tại Lăng Hải đã trở thành “huynh đệ” với Vương Thắng, họ Vương đi đâu cũng kéo Lăng Hải đi cùng, kể cả Thất Tú các. Hôm nay là lần đầu Lăng Hải được vào chỗ này, đang vô cùng cao hứng.
Vương Thắng đứng ở chính giữa sảnh, hất hàm hỏi vào trống không:
- Ai tiếp khách đâu?
Một nữ tiến tân ăn mặc thanh lịch tiến lại, vội cười lấy lòng hỏi:
- Không biết chư vị công tử yêu cầu gì?
Vương Thắng ngẩng đầu trầm tư một lát, ra vẻ nghiêm nghị:
- Ngực lớn, chân dài, tuổi còn nhỏ... Nhanh đi sắp đặt.
Nữ tiếp tân vội lau mồ hôi:
- Công tử chê cười. Thất Tú các là vũ phường, không phải chốn phong nguyệt. Không có mấy tiêu chuẩn lớn nhỏ dài ngắn gì kia. Chỉ có vũ khúc nào, vũ đạo ra sao mà thôi. Mấy vị hay là nhầm lẫn gì rồi?
Cả đám công tử nghe tiểu mỹ nữ cái miệng nhỏ nói đến bốn chữ “lớn nhỏ dài ngắn”, toàn thân liền ngứa ngáy.
Vương Thắng cười khinh:
- Ài, ngươi cứ giả vờ. Gian trước là ca múa, gian sau lại không phải... cái kia đi. Hôm nay đại gia ta không có hứng xem ca múa, chỉ có hứng làm cái kia.
Nữ tiếp tân vẫn bảo trì nụ cười, điềm tĩnh hỏi:
- Gian sau là “cái kia”? Dám hỏi công tử là nghe ai nói?
- Nghe ai nói? Không ai nói. Nhưng bọn ta là người thông minh, vừa nhìn liền hiểu.
Vương Thắng nói xong, liền cùng cả đám nha nội công tử ca cười dâm đắc ý.
Chỉ nghe nữ tiếp tân nói:
- Vậy thứ lỗi cho tiểu nữ thất lễ. Thất Tú các quả thật chỉ ca múa biểu diễn, toàn thành đều biết. Không kinh doanh “cái kia” của ngài. Xem ra chư vị trí thông minh vẫn thiếu một chút.
- Ngươi, láo xược, lại dám châm chọc bổn nha nội. Có biết bọn ta là những ai?
- Chuyện gì vậy?
Chỉ thấy từ trên cầu thang chữ Y, một bóng hình màu tím yểu điệu đi xuống. Lăng Hải nuốt nước bọt ừng ực. Trước khi đến gã đã được nghe Vương Thắng kể về bảy vị “tiên nữ” Thất Tú các, chuyến này đi theo không uổng.
Chỉ nghe Trác Quân Như nhẹ nhàng nói:
- Hóa ra là Vương công tử. Nghe nói Vương công tử vừa đỗ lên thượng xá trường Thái học, xem ra chư vị đây đều là Thái học sinh, hôm nay ghé các muốn ăn mừng cho Vương công tử đi?
- Ờ, bọn ta... đúng là.
Vương Thắng mặt heo á khẩu.
Gã đang muốn khoe gia thế của mình ra, cho đám huynh đệ nể chơi. Chỉ không ngờ đến, đối phương vừa xuất hiện liền đem thân phận Thái học sinh ra chặn họng.
Vương Thắng Lăng Hải, đều đang theo học tại Quốc Tử Giám. Nói sao, nhờ tiền nhờ quyền mà nhập học, học được cái gì mới là lạ. Vương Thắng đỗ thượng xá cũng là nhờ vào Vương Phủ, bằng không chỉ sợ đã bị đuổi học từ lâu.
Một tên nha nội khác vội cười giải vây:
- Bỏ đi, bỏ đi. Thất Tú các này quả nhiên khó lường. Nói xem, Vương huynh vừa đến liền biết thân phận. Uống rượu thi uống rượu thôi.
Vương Thắng bị người nhắc tỉnh.
Bọn hắn ăn mặc đều là công tử ca, gã cũng không phải khách quen, làm sao đám tiếp tân này vừa nhìn đã biết Vương Thắng cũng là Thái học sinh? Lại còn biết chuyện thượng xá gì đó đến nhất thanh nhị sở.
Chỉ là, Vương Thắng cũng không nghĩ Thất Tú các có tai mắt gì đó, mà lại nghĩ đến, có lẽ danh khí của mình ở kinh thành gần đây quá nổi bật chăng?
Có cái thang để leo xuống, gã cũng liền hậm hực nuốt giận.
Lúc này, ở một góc sảnh, lại là một nhóm đạo sĩ.
- Hừm, đám này mà cũng tự xưng Thái học sinh gì đó sao? Còn tục hơn cả nhân sĩ giang hồ.
Một tên đạo sĩ trẻ tuổi sẵng giọng:
- Có gì hiếm lạ, xã tắc tha hóa, ngay cả Đạo Quân còn lấy kỹ vi phi...
- Sư đệ, cẩn thận miệng lưỡi. Đây là kinh thành tai vách mạch rừng, không phải ở Chung Nam sơn mà có thể tùy tiện.
Nhóm đạo sĩ đang ngồi đều là đệ tử Toàn Chân, xem ra tháp tùng Dương Thanh Phong đến đón Liễu Cung chủ. Đại đệ tử chữ “Vân” Quan Vân Sơn, và hai đệ tử chữ “Sư”, Trương Sư Chính và Dương Sư Phong.
Trương Sư Chính ra vẻ thong dong:
- Lần trước Quân Bảo kia xuống núi, cũng vì tùy tiện mà suýt chuốc họa vào thân đấy. Kinh thành, nói sai một câu, dẫn hỏa thiêu thân. Bản thân bị đốt không nói, còn liên quan đến đồng môn huynh đệ.
Dương Sư Phong lập tức hùa vào:
- Cũng là Trương sư huynh hiểu nhiều biết rộng. Lại nói, tên Quân Bảo kia hạ sơn đi Hà Đông đã suýt nửa năm, làm sao vẫn chưa xong? Bằng vào võ công của hắn, còn có Quan sư huynh Chúc sư đệ, chắc không đến mức bị chết mất xác chứ?
Trương Sư Chính bĩu môi:
- Hừ, giang hồ rộng lớn. Chẳng qua may mắn thắng được một lần luận kiếm mà thôi. Đi lại giang hồ phải nói đến kinh nghiệm, chỉ một chút công phu hù dọa được ai? Đại Kiếm hội nếu vẫn là hắn đi nữa, chỉ e làm xấu mặt Toàn Chân.
- Vẫn là Trương sư huynh...
Dương Sư Phong còn chưa vuốt mông ngựa trọn vẹn, đã bị Quan Vân Sơn ngồi cạnh nhắc:
- Nhị Sư bá Thất sư cô xuống rồi.
Chỉ thấy Dương Thanh Phong đang cung kính dẫn một nữ nhân đi xuống.
Toàn sảnh đột ngột tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nàng một thân bạch y cao quý, mái tóc dài đen tuyền buông xõa tựa dòng suối, phủ xuống tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ. Chỉ đáng tiếc, dung nhan lại bị một tấm màn sa màu trắng rủ xuống che mờ, chỉ ẩn ẩn lộ ra ngũ quan tinh xảo ưu nhã, tuy thế vẫn là xinh đẹp tuyệt luân, càng làm cho người ta thêm kinh diễm.
Thân ảnh của nàng mông mông lung lung, mỗi cử động đều để lại tàn ảnh mờ ảo, mỗi bước đi như đang bay, có dụi mắt bao nhiêu lần vẫn vậy, khiến người ta càng phải khẳng định nàng là thần tiên hạ phàm.
- Ai vậy?
- Chẳng lẽ chính là Họa Các tiên tử, Kỷ Các chủ?
- Khó trách được gọi là tiên tử. Che mặt mà phong tư đã như vậy. Nếu có thể lật tấm mạng kia lên...
Đám Vương Thắng lúc này đứng ngay dưới chân cầu thang, cũng đều ngẩng đầu trợn mắt há mồm.
Đám nha nội bọn hắn, nhìn thấy mỹ nữ kinh thành không ít. Nhưng vị mỹ nữ này, căn bản là một đẳng cấp khác biệt.
Chính là, thoát tục!
Mỹ nữ khác, có thể khiến đám trư ca bọn hắn nước bọt chảy dài. Chỉ có vị này, kỳ quái là lại không khiến bọn hắn sinh nổi tà niệm. Cảm giác nàng đứng ở trên cao, hiện ra chỉ để bọn họ ngưỡng mộ.
Lăng Hải thất thần chốc lát, bỗng nhiên không nhịn được buột miệng:
- Thần tiên... tỷ tỷ?
- Hải lão đệ, không hổ học sinh trường Thái học chúng ta. Dùng từ hay lắm, đúng là thần tiên tỷ tỷ.
- Không phải Vương huynh, người này... đệ biết.
- Gì? Ngươi biết?
Lăng Hải đương nhiên biết. Vị này từng ở trong Lăng phủ, từng khiến gã sợ chết khiếp phải nằm liệt giường mấy ngày. Gã cũng từng vì nàng ta mà ghen tỵ với Lăng Phong nổ mắt. Về sau phát hiện nàng kia chỉ ở nhờ vài hôm rồi biến mất, Lăng Phong cũng không thèm đi tìm. Lăng Hải liền nghĩ đến Lăng Phong chỉ quen biết sơ sài, chắc còn chưa đến trình độ kia, cũng đỡ đố kị đi phần nào.
Chỉ không nghĩ đến, lại gặp nàng ta ở đây.
Tất cả đều bị vẻ đẹp thần bí của Liễu Cung chủ thu hút, không một ai để ý đến Thất tiên cô Lý Thanh Huyền đang ôm theo một nữ hài chừng một tuổi ngay phía sau.
Trương Sư Chính tiến lên tò mò hỏi:
- Sư phụ, nàng ta là Liễu Cung chủ sao?
Lập tức liền nhận được một cái trừng mắt:
- Không được vô lễ. Cung chủ là tiền bối cao nhân, ngay cả ta còn phải xưng hô cẩn thận, ngươi là thứ gì? Về Chung Nam lập tức quỳ ở Tam Thanh điện.
Trương Sư Chính khủng hoảng.
Gã hiện là đệ tử yêu thích của Dương Thanh Phong, xưa nay chưa bị phạt bao giờ, chẳng ngờ chỉ vì một câu vô ý, liền bị phạt quỳ.
Quan Vân Sơn thân là đại đệ tử, định lực còn khá chút, lúc này đột ngột hô lên:
- Chờ chút, sư bá. Người nhìn nữ tữ kia.
Dương Thanh Phong liếc mắt nhìn sang, da mặt liền giật nhẹ một cái:
- Hử. Ma?
- Ma?
Mọi người bị Dương Thanh Phong nhắc, mặc dù rất luyến tiếc thần tiên tỷ tỷ, nhưng giữa tiên và ma, anh em vẫn là ưu tiên ma hơn. Nói sao, tiên nữ hiện ra dù gì cũng còn đó, ma thì khác, thoắt ẩn thoắt hiện. Vì thế tất cả đều không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Kia là một nữ tử, ăn mặc kiểu nữ tiếp tân Thất Tú các, đang lúi húi đi nhanh lên cầu thang. Nhìn qua lại không thấy gì đặc biệt. Có điều, Dương Thanh Phong hiện đang là chưởng quản Toàn Chân giáo, danh tiếng chính thịnh, lão nói ai đó là ma, vậy nhất định có vấn đề. Nhìn kỹ lại mà nói, quả thật nữ tử này có điểm giống ma.
Trong đại sảnh, chỉ có một mình Liễu Thanh Nghi là không mảy may quan tâm.
Chuyện ma môn xâm nhập Trung nguyên, lâu nay vẫn là đề tài chính ở Toàn Chân. Chỉ là, chữ “ma” của Dương Thanh Phong, là chân chính “ma”, ý nghĩa hơi khác so với “ma” trong ma môn. Bằng không, Liễu Thanh Nghi đã có phản ứng.
Trương Sư Chính vừa bị trách phạt đang muốn lập công chuộc tội, liền rút kiếm khinh thân nhảy ra.
“Sang”
- Ma đầu, dám ngang nhiên như vậy?
Bình luận facebook