Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Buổi sáng, Lăng Phong thông báo tin tốt lành trấn an trong phủ, dĩ nhiên không nói cả ra, người làm vài kẻ đã có ý rời đi.
Lăng Phong dự định bỏ chưởng quầy một thời gian. Gần đây chuyện buôn bán không có gì biến cố, ngoài ra hắn cũng không muốn ra tiệm đụng mặt Khương Vũ Y. Hắn muốn biết mất một thời gian, lúc quay lại chứng tỏ cho nàng ta biết nam nhân đỉnh thiên lập địa là thế nào. Nam nhân tự trọng bị tổn thương, không đùa được.
Mục đích chính của Lăng Phong là luyện võ. Kéo dài nhởn nhơ mãi, suýt chết không chỉ một lần. Mạng mình không thể để người khác lo hộ, tự mình bảo vệ mới là chính đạo.
Lăng Vân lúc đầu không đồng ý, Lăng Phong làm chưởng quầy như đi chơi, không có giác ngộ đạo đức công tác gì cả. Nhưng Lăng Phong lấy cớ vì Lăng phủ đào tạo một đội, vừa bảo vệ phủ vừa để vận tiêu. Suy đi tính lại Lăng Vân liền đồng ý, còn nói sẽ hỗ trợ bạc, Lăng Phong cười như nở hoa.
Hắn cần bổ sung thêm người. Nhớ ra vài cái tên, Lăng Phong tìm đến tên Quyền :
- Ngươi không còn liên lạc với nhóm lão Hùng?
- Từ sau khi Phong ca đi, đệ cũng tách riêng ra.
- Nếu có thêm bọn họ thì tốt.
Nhóm lão Hùng tức ba tên Hùng, Diệp, Vinh, từng làm thuê cùng hắn trước kia. Hùng, Diệp đều có bản lĩnh. Tên Vinh tuy Lăng Phong không ưa lắm, nhưng nếu liên hệ được thì cứ thử xem sao.
- Đệ sẽ đi tìm? Nếu gặp bọn họ thì nói thế nào? Huynh thuê người?
- Lúc đó cho ta cái hẹn, ta sẽ gặp họ bàn bạc.
Tên Quyền gật đầu rời đi.
- Mặc lão, chuyện tìm chỗ ra sao?
- Vẫn chưa tìm ra, xung quanh đây đều là đất đai của quan lại vương hầu, muốn tìm một chỗ rộng lại tốt e rằng phải rời thành đi xa một chút, gần rừng núi họa may có.
- Hừm. Xem ra phải sắp xếp một chuyến rời thành.
Lăng Phong trầm tư. Hắn hiểu rõ một chuyện, luyện tập không nên trong thành thị này.
Thứ nhất tai mắt quá nhiều, thứ hai không khí không hợp. Tìm nơi yên tĩnh, cạnh rừng cây hoặc sông suối, như vậy có lợi nhiều chỗ. Cao thủ xưa nay cũng toàn chui vào rừng vào động gì đó để luyện, không phải ra vẻ thần bí, mà có lý của nó cả.
Lăng Phong quay ra cổng nhìn thì gặp người quen cũ :
- Lăng chưởng quầy, lâu không gặp quên thằng đệ này rồi sao?
- Trình. Haha, làm sao quên, chính ngươi đi suốt ta không gặp được mới đúng.
Tên Trình này cùng lên kinh thành với Lăng Phong lần trước. Lúc đầu nghe nói được làm hộ vệ, còn tưởng hộ vệ cho đại tiểu thư, hóa ra là hộ tiêu, vận chuyển tơ lụa giữa các điểm giao dịch. Liên tục đi lại phong sương, da dẻ cũng ngăm đen đi, trưởng thành không ít. Lăng gia không có tiêu đội riêng, đều phải thuê các tiêu cục áp vận, tên Trình chỉ là người đi theo.
- Nghe nói huynh sắp lập cái gì tiêu đội?
- Đúng thế? Sao, sợ mất phần cơm? - Lăng Phong cười nói.
- Dĩ nhiên. Vì thế hôm nay đệ thay mặt mấy anh em bên kho hàng qua đây xem thử.
- Hô, dọa ta? Ngươi nói đi theo đám tiêu cục ngoại nhân so với tiêu đội của ta cái nào hơn?
- Haha, dĩ nhiên người mình vẫn hơn.
- Thế nào? Muốn tham gia không? Nói cho ngươi biết, một khi đã thành đội rồi, ngươi có thân mấy với ta cũng không vào dễ dàng. - Lăng Phong làm mặt tự đắc.
- Cha mẹ sinh ra đệ, nhưng đại ca mới hiểu đệ nhất, hôm nay chạy qua cũng vì việc này.
- Hoan nghênh. Huynh đệ bên kia của ngươi có ai muốn tham gia thì kéo sang cả đây. Ta bao hết. - Lăng Phong vỗ vai Trình cười nói.
Tên Trình này võ công tuy kém, nhưng chân tay nhanh nhẹn, đầu óc lanh lợi. Mỗi người một thế mạnh.
Sở dĩ Lăng Phong có thể thoải mái rời đi, mang theo gần như toàn bộ tinh anh để mẫu thân ở lại, bởi ngoài lời bảo đảm của Kha lão, hắn đã có lời nhắn của Nhị Hoàng tử. Sáng nay Trương Bảo ghé qua gặp hắn, nói vì Tô Đóa Nhi tiếp tục ở chỗ này mà Nhị hoàng tử sẽ phái ít người canh chừng. Xem ra Trương Bảo vì nuốt 1 vạn lượng bạc lần trước mới năng nổ chạy qua chạy lại thế này, chứ hoàng tử cũng chẳng hơi đâu thông báo cho Lăng Phong sắp xếp của gã.
Tuy vậy, Lăng Phong vẫn muốn thuê vài người, quay qua hỏi Trình :
- Ngươi làm việc với tiêu cục ở kinh thành lâu, chỗ nào khá nhất?
- Tiêu cục ở kinh thành này, hầu hết đều do Diêm bang quản, cao thấp như nhau.
- Diêm bang?
Diêm bang là bang hội lớn nhất kinh thành, bang này móc nối với quan phủ quân lính khá rộng, đơn giản vì đám này nắm muối ăn, lúc đầu là vận chuyển, về sau chuyện kho chứa sản xuất cũng dính vào, giống như một cái tập đoàn bao mọi công đoạn về muối.
Thời đại này, muối ăn trong mắt dân chúng không khác gì vàng bạc. Một lọ muối ăn một nhà dùng trong tháng ở Giang Nam giá chỉ 200 văn tiền, thì lên đến Trường An đã gấp 10 lần thành 2 lượng bạc, lợi nhuận trong đó không nói cũng biết. Nên biết một đấu gạo gần 10kg ở Trường An cũng chỉ có 500 văn mà thôi, một lọ muối bé tẹo mà bằng 40kg gạo, nói xem có quý hay không?
Giá muối cao một phần vì triều đình khống chế. Mọi thứ liên quan, phàm dính đến sản xuất, vận chuyển, buôn bán muối đều phải thông qua quan phủ, gần như thành đồ độc quyền của triều đình, bởi vậy còn gọi quan diêm. Cái này tương tự khai quặng đúc tiền. Từ đó triều đình có thể định giá muối. Muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp. Triều đình một mặt ra vẻ giảm tô thuế lao dịch trấn an dân, tưởng chừng tạo phúc, hóa ra trái lại đẩy giá muối lên, chẳng khác nào thu thuế mới. Gạo dân có thể tự trồng tự thu, nhưng quy trình làm muối không như vậy. Cái này giống như xăng dầu thời sau vậy.
Thế nhưng Diêm bang lại tồn tại song song với quan phủ được?
Quan phủ cho dù quản lý, nhưng chỉ có thể nắm phần trên, phần sâu sát ở dưới không thể làm, cũng không đủ người làm. Những công việc chân tay kia kiểu gì cũng phải chuyển cho dân công làm, bởi vậy sinh Diêm bang. Quan phủ và Diêm bang móc nối lẫn nhau, quan hệ qua lại. Bởi vậy bang này là một thể loại đặc biệt. Hắc không ra hắc, bạch không ra bạch. Có quan phủ liên hệ, lúc đầu chỉ lo khai thác vận muối, về sau trở thành bang phái, làm đủ thứ chuyện khác.
Nhắc đến chuyện giá cả, lần trước Lăng Phong ra chợ mua người, chỉ hai tỷ muội nha hoàn kèm theo Lăng Hổ đốt một lần tận 7 vạn lượng bạc. Phải nói đại gia vung tiền như rác. Còn nhớ trước kia ở Tô Châu Hoa khôi hội, thiếu gia công tử vung tiền tặng mỹ nữ một bông chỉ 100 lượng bạc đã khiến Lăng Phong ngước mắt mà nhìn.
Một lượng bạc Nam Tống hiện tại đổi được 1 quán 4 tiền, tức 1400 văn, 1 quán 1000 văn, 1 tiền 100 văn. Tỉ giá đổi bạc thay đổi tùy lúc, vài năm trước có lúc lên đến 2 quán 8 tiền. Một đấu gạo bình thường ở kinh thành khoảng 200 văn, 7 vạn lượng bạc Lăng Phong có thể mua vào gần 5000 tấn gạo, thời trước bằng siêu xe rồi. Lăng Phong gần đây tính toán lại mới ngả ngửa ra, bởi vậy giấu nhẹm luôn giá cả mua nha hoàn và Lăng Hổ, trừ Mặc lão ra không ai biết, bởi nói ra chỉ sợ người khác tức chết. Hắn bây giờ nhìn Lăng Hổ như nhìn cục tiền đang di động.
Nói lại, tiền đó không phải mồ hôi hắn làm ra, không biết trân quý. Mới tới kinh thành tiền lời buôn bán còn chưa nhận, chạy đi đổ cược một lần ôm 32 vạn, không có cảm giác khổ cực, thành ra máu nóng lên đầu tiêu không kiêng kị. Kiểu đại gia mới nổi đi đánh bạc, nâng 1 vạn cũng là nâng, mà nâng 5 vạn cũng là nâng.
Lăng Phong nghe về Diêm bang cũng có quy mô, liền nói :
- Vậy được, ghé Diêm bang gì đó. Ta cần thuê vài người bảo vệ ở đây.
- Diêm bang do bốn tên cầm đầu, trong đó tên hay qua lại với chúng ta nhất là Long lão đại Đông thành. - Tên Trình nghĩ ra cái gì vội nói.
- Long lão đại cũng được ... Khoan, không được. Ngươi nói Long lão đại?
Lăng Phong ngớ ra, "Này chính là kẻ gây sự lần trước còn gì?"
- Đúng vậy, chính hắn, tên lần trước qua đây phá rối.
- Vậy mà chúng ta vẫn qua lại với chúng? - Lăng Phong không hiểu nổi.
- Điều này cũng hết cách, đám này quản gần như cả cái Đông thành này, không làm thế không được. Hơn nữa, nghe nói Đại tiểu thư đã ra mặt giải quyết, sau lần đó chúng vẫn như không có gì vận tiêu cho chúng ta.
- Vân tỷ giải quyết?
"Chẳng thà nói Từ Nguyên làm trò quỷ cho rồi. Hắn ta đằng sau tự dựng kịch, rồi tự hạ màn mà thôi." Lăng Phong cười thầm, hắn vừa nghe liền hiểu.
- Thế những chỗ khác?
- Diêm bang có bốn lão đại quản bốn thành, Long Xà Ngưu Cẩu.
- M*, trừ Cẩu, còn đâu toàn người quen.
Lăng Phong muốn cười, hỏi :
- Tên Cẩu thế nào?
- Bọn đệ cũng ít gặp, nhưng nghe đâu người như tên. - Tên Trình đáp.
- V*.
Tên Trình gãi gãi đầu :
- Vậy có đi nữa không?
- Đi. Lần trước đánh xong còn chưa thu tiền lời gì cả.
- Qua chỗ tên Cẩu hay là ...
- Chỗ tên Long, lần trước tới tận nhà chúng ta gây sự, lần này phải trả lại.
Không đánh không quen, giữa hai bên cũng chả có gì thù oán sâu xa, choảng nhau hai trận giao lưu thôi. Hơn nữa bên Lăng Phong đều thắng cả hai lần. Diêm bang có từ lâu, lại không phải tay chân thủ hạ gì của Từ Nguyên. Mối quan hệ giữa bốn tên lão đại kia và Từ gia, chẳng qua là quan hệ lợi ích, Lăng Phong đoán chắc chắn phải có vấn đề chỗ nào đó. Hắn không rảnh đi tìm hiểu mà thôi.
Lăng Phong dự định bỏ chưởng quầy một thời gian. Gần đây chuyện buôn bán không có gì biến cố, ngoài ra hắn cũng không muốn ra tiệm đụng mặt Khương Vũ Y. Hắn muốn biết mất một thời gian, lúc quay lại chứng tỏ cho nàng ta biết nam nhân đỉnh thiên lập địa là thế nào. Nam nhân tự trọng bị tổn thương, không đùa được.
Mục đích chính của Lăng Phong là luyện võ. Kéo dài nhởn nhơ mãi, suýt chết không chỉ một lần. Mạng mình không thể để người khác lo hộ, tự mình bảo vệ mới là chính đạo.
Lăng Vân lúc đầu không đồng ý, Lăng Phong làm chưởng quầy như đi chơi, không có giác ngộ đạo đức công tác gì cả. Nhưng Lăng Phong lấy cớ vì Lăng phủ đào tạo một đội, vừa bảo vệ phủ vừa để vận tiêu. Suy đi tính lại Lăng Vân liền đồng ý, còn nói sẽ hỗ trợ bạc, Lăng Phong cười như nở hoa.
Hắn cần bổ sung thêm người. Nhớ ra vài cái tên, Lăng Phong tìm đến tên Quyền :
- Ngươi không còn liên lạc với nhóm lão Hùng?
- Từ sau khi Phong ca đi, đệ cũng tách riêng ra.
- Nếu có thêm bọn họ thì tốt.
Nhóm lão Hùng tức ba tên Hùng, Diệp, Vinh, từng làm thuê cùng hắn trước kia. Hùng, Diệp đều có bản lĩnh. Tên Vinh tuy Lăng Phong không ưa lắm, nhưng nếu liên hệ được thì cứ thử xem sao.
- Đệ sẽ đi tìm? Nếu gặp bọn họ thì nói thế nào? Huynh thuê người?
- Lúc đó cho ta cái hẹn, ta sẽ gặp họ bàn bạc.
Tên Quyền gật đầu rời đi.
- Mặc lão, chuyện tìm chỗ ra sao?
- Vẫn chưa tìm ra, xung quanh đây đều là đất đai của quan lại vương hầu, muốn tìm một chỗ rộng lại tốt e rằng phải rời thành đi xa một chút, gần rừng núi họa may có.
- Hừm. Xem ra phải sắp xếp một chuyến rời thành.
Lăng Phong trầm tư. Hắn hiểu rõ một chuyện, luyện tập không nên trong thành thị này.
Thứ nhất tai mắt quá nhiều, thứ hai không khí không hợp. Tìm nơi yên tĩnh, cạnh rừng cây hoặc sông suối, như vậy có lợi nhiều chỗ. Cao thủ xưa nay cũng toàn chui vào rừng vào động gì đó để luyện, không phải ra vẻ thần bí, mà có lý của nó cả.
Lăng Phong quay ra cổng nhìn thì gặp người quen cũ :
- Lăng chưởng quầy, lâu không gặp quên thằng đệ này rồi sao?
- Trình. Haha, làm sao quên, chính ngươi đi suốt ta không gặp được mới đúng.
Tên Trình này cùng lên kinh thành với Lăng Phong lần trước. Lúc đầu nghe nói được làm hộ vệ, còn tưởng hộ vệ cho đại tiểu thư, hóa ra là hộ tiêu, vận chuyển tơ lụa giữa các điểm giao dịch. Liên tục đi lại phong sương, da dẻ cũng ngăm đen đi, trưởng thành không ít. Lăng gia không có tiêu đội riêng, đều phải thuê các tiêu cục áp vận, tên Trình chỉ là người đi theo.
- Nghe nói huynh sắp lập cái gì tiêu đội?
- Đúng thế? Sao, sợ mất phần cơm? - Lăng Phong cười nói.
- Dĩ nhiên. Vì thế hôm nay đệ thay mặt mấy anh em bên kho hàng qua đây xem thử.
- Hô, dọa ta? Ngươi nói đi theo đám tiêu cục ngoại nhân so với tiêu đội của ta cái nào hơn?
- Haha, dĩ nhiên người mình vẫn hơn.
- Thế nào? Muốn tham gia không? Nói cho ngươi biết, một khi đã thành đội rồi, ngươi có thân mấy với ta cũng không vào dễ dàng. - Lăng Phong làm mặt tự đắc.
- Cha mẹ sinh ra đệ, nhưng đại ca mới hiểu đệ nhất, hôm nay chạy qua cũng vì việc này.
- Hoan nghênh. Huynh đệ bên kia của ngươi có ai muốn tham gia thì kéo sang cả đây. Ta bao hết. - Lăng Phong vỗ vai Trình cười nói.
Tên Trình này võ công tuy kém, nhưng chân tay nhanh nhẹn, đầu óc lanh lợi. Mỗi người một thế mạnh.
Sở dĩ Lăng Phong có thể thoải mái rời đi, mang theo gần như toàn bộ tinh anh để mẫu thân ở lại, bởi ngoài lời bảo đảm của Kha lão, hắn đã có lời nhắn của Nhị Hoàng tử. Sáng nay Trương Bảo ghé qua gặp hắn, nói vì Tô Đóa Nhi tiếp tục ở chỗ này mà Nhị hoàng tử sẽ phái ít người canh chừng. Xem ra Trương Bảo vì nuốt 1 vạn lượng bạc lần trước mới năng nổ chạy qua chạy lại thế này, chứ hoàng tử cũng chẳng hơi đâu thông báo cho Lăng Phong sắp xếp của gã.
Tuy vậy, Lăng Phong vẫn muốn thuê vài người, quay qua hỏi Trình :
- Ngươi làm việc với tiêu cục ở kinh thành lâu, chỗ nào khá nhất?
- Tiêu cục ở kinh thành này, hầu hết đều do Diêm bang quản, cao thấp như nhau.
- Diêm bang?
Diêm bang là bang hội lớn nhất kinh thành, bang này móc nối với quan phủ quân lính khá rộng, đơn giản vì đám này nắm muối ăn, lúc đầu là vận chuyển, về sau chuyện kho chứa sản xuất cũng dính vào, giống như một cái tập đoàn bao mọi công đoạn về muối.
Thời đại này, muối ăn trong mắt dân chúng không khác gì vàng bạc. Một lọ muối ăn một nhà dùng trong tháng ở Giang Nam giá chỉ 200 văn tiền, thì lên đến Trường An đã gấp 10 lần thành 2 lượng bạc, lợi nhuận trong đó không nói cũng biết. Nên biết một đấu gạo gần 10kg ở Trường An cũng chỉ có 500 văn mà thôi, một lọ muối bé tẹo mà bằng 40kg gạo, nói xem có quý hay không?
Giá muối cao một phần vì triều đình khống chế. Mọi thứ liên quan, phàm dính đến sản xuất, vận chuyển, buôn bán muối đều phải thông qua quan phủ, gần như thành đồ độc quyền của triều đình, bởi vậy còn gọi quan diêm. Cái này tương tự khai quặng đúc tiền. Từ đó triều đình có thể định giá muối. Muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp. Triều đình một mặt ra vẻ giảm tô thuế lao dịch trấn an dân, tưởng chừng tạo phúc, hóa ra trái lại đẩy giá muối lên, chẳng khác nào thu thuế mới. Gạo dân có thể tự trồng tự thu, nhưng quy trình làm muối không như vậy. Cái này giống như xăng dầu thời sau vậy.
Thế nhưng Diêm bang lại tồn tại song song với quan phủ được?
Quan phủ cho dù quản lý, nhưng chỉ có thể nắm phần trên, phần sâu sát ở dưới không thể làm, cũng không đủ người làm. Những công việc chân tay kia kiểu gì cũng phải chuyển cho dân công làm, bởi vậy sinh Diêm bang. Quan phủ và Diêm bang móc nối lẫn nhau, quan hệ qua lại. Bởi vậy bang này là một thể loại đặc biệt. Hắc không ra hắc, bạch không ra bạch. Có quan phủ liên hệ, lúc đầu chỉ lo khai thác vận muối, về sau trở thành bang phái, làm đủ thứ chuyện khác.
Nhắc đến chuyện giá cả, lần trước Lăng Phong ra chợ mua người, chỉ hai tỷ muội nha hoàn kèm theo Lăng Hổ đốt một lần tận 7 vạn lượng bạc. Phải nói đại gia vung tiền như rác. Còn nhớ trước kia ở Tô Châu Hoa khôi hội, thiếu gia công tử vung tiền tặng mỹ nữ một bông chỉ 100 lượng bạc đã khiến Lăng Phong ngước mắt mà nhìn.
Một lượng bạc Nam Tống hiện tại đổi được 1 quán 4 tiền, tức 1400 văn, 1 quán 1000 văn, 1 tiền 100 văn. Tỉ giá đổi bạc thay đổi tùy lúc, vài năm trước có lúc lên đến 2 quán 8 tiền. Một đấu gạo bình thường ở kinh thành khoảng 200 văn, 7 vạn lượng bạc Lăng Phong có thể mua vào gần 5000 tấn gạo, thời trước bằng siêu xe rồi. Lăng Phong gần đây tính toán lại mới ngả ngửa ra, bởi vậy giấu nhẹm luôn giá cả mua nha hoàn và Lăng Hổ, trừ Mặc lão ra không ai biết, bởi nói ra chỉ sợ người khác tức chết. Hắn bây giờ nhìn Lăng Hổ như nhìn cục tiền đang di động.
Nói lại, tiền đó không phải mồ hôi hắn làm ra, không biết trân quý. Mới tới kinh thành tiền lời buôn bán còn chưa nhận, chạy đi đổ cược một lần ôm 32 vạn, không có cảm giác khổ cực, thành ra máu nóng lên đầu tiêu không kiêng kị. Kiểu đại gia mới nổi đi đánh bạc, nâng 1 vạn cũng là nâng, mà nâng 5 vạn cũng là nâng.
Lăng Phong nghe về Diêm bang cũng có quy mô, liền nói :
- Vậy được, ghé Diêm bang gì đó. Ta cần thuê vài người bảo vệ ở đây.
- Diêm bang do bốn tên cầm đầu, trong đó tên hay qua lại với chúng ta nhất là Long lão đại Đông thành. - Tên Trình nghĩ ra cái gì vội nói.
- Long lão đại cũng được ... Khoan, không được. Ngươi nói Long lão đại?
Lăng Phong ngớ ra, "Này chính là kẻ gây sự lần trước còn gì?"
- Đúng vậy, chính hắn, tên lần trước qua đây phá rối.
- Vậy mà chúng ta vẫn qua lại với chúng? - Lăng Phong không hiểu nổi.
- Điều này cũng hết cách, đám này quản gần như cả cái Đông thành này, không làm thế không được. Hơn nữa, nghe nói Đại tiểu thư đã ra mặt giải quyết, sau lần đó chúng vẫn như không có gì vận tiêu cho chúng ta.
- Vân tỷ giải quyết?
"Chẳng thà nói Từ Nguyên làm trò quỷ cho rồi. Hắn ta đằng sau tự dựng kịch, rồi tự hạ màn mà thôi." Lăng Phong cười thầm, hắn vừa nghe liền hiểu.
- Thế những chỗ khác?
- Diêm bang có bốn lão đại quản bốn thành, Long Xà Ngưu Cẩu.
- M*, trừ Cẩu, còn đâu toàn người quen.
Lăng Phong muốn cười, hỏi :
- Tên Cẩu thế nào?
- Bọn đệ cũng ít gặp, nhưng nghe đâu người như tên. - Tên Trình đáp.
- V*.
Tên Trình gãi gãi đầu :
- Vậy có đi nữa không?
- Đi. Lần trước đánh xong còn chưa thu tiền lời gì cả.
- Qua chỗ tên Cẩu hay là ...
- Chỗ tên Long, lần trước tới tận nhà chúng ta gây sự, lần này phải trả lại.
Không đánh không quen, giữa hai bên cũng chả có gì thù oán sâu xa, choảng nhau hai trận giao lưu thôi. Hơn nữa bên Lăng Phong đều thắng cả hai lần. Diêm bang có từ lâu, lại không phải tay chân thủ hạ gì của Từ Nguyên. Mối quan hệ giữa bốn tên lão đại kia và Từ gia, chẳng qua là quan hệ lợi ích, Lăng Phong đoán chắc chắn phải có vấn đề chỗ nào đó. Hắn không rảnh đi tìm hiểu mà thôi.
Bình luận facebook