Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Editor: Fuurin
(*Ed: Trong đây có một đoạn chống chỉ định vừa ăn vừa đọc, các nàng cẩn thận ))) Klq, tớ lúc đó vừa edit vừa ăn đó, ghê quá cơ ))))))) )
Zombie tới nhanh mà đi cũng nhanh, tản ra xung quanh hệt như thủy triều, chỉ một lát sau đường đã thông thoáng.
Diệp Man vỗ vỗ bụi trên người, cười khổ nhìn từng vệt máu loang lổ khắp bộ đồ thể thao, đồ vừa mới thay buổi sáng giờ đã hỏng. Nhưng mà tốt xấu gì cũng có thể xác định được một chuyện, đó là với thể chất của cô bây giờ, Zombie đối với cô là vô hại. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng bây giờ hình như chúng đã coi cô là đồng loại của chúng.
Diệp Man nhìn ra xa, nơi này cách mục tiêu của cô chỉ còn chưa tới mấy trăm mét, nếu lái xe tới, thì tiếng động phát ra từ xe không biết sẽ còn thu hút thêm bao nhiêu Zombie bao vây hai người nữa, không bằng cất xe vào không gian, sau đó tự mình đi bộ tới đó. Dù sao thì lộ trình cũng không xa, hơn nữa mùi vị khi bị chồng lên người quả thật là khó chịu hết sức, nhất là bị áp ở dưới chót, tới giờ mà ngực cô vẫn còn đau đây này.
Tụi Zombie đáng ghét!
Nghĩ là làm, Diệp Man nhanh chóng thu xe vào không gian, sóng vai với Ân Việt đi tới thị trấn.
Tiến vào thị trấn, Zombie lắc lư giữa phố rõ ràng tăng lên rất nhiều, từ xa nhìn lại trông như một bầy kiến chi chít trong khung cảnh vắng lặng. Thỉnh thoảng có vài con Zombie đơn độc nhìn thấy hình dáng bọn họ không giống chúng nó, liền vội vã lao tới, nhưng đuổi tới rồi thì lại nghệt ra nhìn chằm chằm hai người, sau khi xác định được điều gì đó, dường như chẳng còn hứng thú gì với họ nữa liền nhích ra, đa số còn lại thì coi như không thấy họ, ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho hai người.
"Hãy đi tới nhà dân tìm hạt giống trước, anh tìm bên trái tôi bên phải, một giờ sau tập họp ở đây nha." Diệp Man nhìn nhìn những căn nhà hai bên đường, nhiều nhà như vậy mà cứ tìm từng căn một, không biết đến lúc nào mới xong, vậy thì cứ trực tiếp chia làm hai đường, sẽ đỡ được phần nào.
Ân Việt rõ ràng không đồng ý với ý kiến này, chân không hề nhúc nhích, giả bộ nhìn trời, oa ô, vừa rồi Man Man nói cái gì thế, sao cái gì hắn cũng không nghe thấy thế này!
Cái tên này... Diệp Man đi được mấy bước, đành phải dừng chân, quay đầu lại nhìn Ân Việt không hề muốn làm theo lời cô nói, lông mày nhướn lên: "Thôi, đi cùng nhau vậy." Trải qua đây mấy ngày sống chung, Diệp Man rất rõ ràng cá tính của Ân Việt, hắn không muốn làm thì dù bạn có nói toạc cả họng, hắn đều sẽ kiên quyết bày ra bộ dạng không nghe thấy gì hết.
Còn chưa dứt lời Ân Việt đã hoan hô một tiếng, cất bước đi theo.
Diệp Man tùy tiện chọn một nhà nông dân, đẩy cửa đi vào, vừa bước vào thì một mùi tanh tưởi đã xộc vào mũi, Diệp Man một tay che mũi một tay phe phẩy đẩy mùi khó ngửi kia đi.
Kẽo kẹt kẽo kẹt... Trong tiểu viện, một con Zombie quần áo rách rưới đang ngồi bên cạnh một thi thể đã thối rữa, nó cầm một cánh tay thối rữa nhai rốp rốp như nhai kẹo que, ruồi bọ bay lung tung tạo nên âm thanh lạo xạo chói tai, không khí nơi nơi đều tràn ngập mùi xác thối tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
Zombie nghe thấy tiếng mở cửa, liền mẫn cảm quay đầu lại, cặp mắt đỏ tươi như ra đa chuẩn xác nhìn tới hai người. Ngay sau đó, con Zombie ngây người, đồng thời một loại sóng điện não kì dị truyền vào trong đầu Diệp Man.
Mang theo ý muốn thân thiện, Diệp Man bỗng sợ run, Zombie cũng biết truyền đạt suy nghĩ thân thiện á? Chuyện cười sao? Diệp Man cong môi cười tự giễu, cô bỗng nhiên cảm thấy dạo này cảm giác của mình cứ sai sai thế nào, chứ nếu không sao lại có thể tưởng tượng ra ảo giác như vậy chứ? Nếu như Zombie cũng biết thân thiện, thì trên thế giới này còn có cái gì gọi là không thân thiện nữa?
Còn chưa kịp nghĩ ngợi xong, thì một đợt sóng dao động dồn dập xuất hiện, mang theo tín hiệu điện não mời mọc kỳ quái.
Diệp Man vừa mới bước thêm hai bước liền ngây ra tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm con Zombie
Cô...vừa rồi không cảm giác sai đúng không?
Con Zombie đó đang mời mọc cô sao?
Mời cô làm gì vậy?
Diệp Man ngơ ngác nhìn nữa cánh tay trơ xương mà con Zombie đang cầm gặm, rồi lại nhìn sang thi thể đang dần thối rữa, bu đầy ruồi bọ ở phái sau, bỗng nhiên lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Ông trời ơi, đây ảo giác sao? Hay là cả thế giới đã trở nên kỳ ảo rồi? Vì sao cô lại cảm thấy là con Zombie này đang mời cô cùng ăn chung đồ ăn - thi thể thối rữa với nó chứ? Càng quỷ dị hơn là, cô có thể dễ dàng phát hiện ra ý nghĩ của nó, còn có thể tiếp thu sóng điện não của chúng nó nữa?! Hơn nữa cô bỗng nhiên có loại cảm giác, dường như là cô có thể giao tiếp với nó mà không hề có bất kỳ trở ngại gì!
Ông trời ơi, chẳng qua cô chỉ ở trong không gian có mấy ngày thôi, mà sao vừa ra khỏi thì thế giới đã trở nên khác xa như vậy rồi? Chết tiệt, không thể tưởng tượng được chuyện như vậy lại xảy ra trên người cô.
Dưới cơn kinh hãi cực độ, Diệp Man tự nhéo mình một cái thật mạnh, đau quá, vậy...vậy đây...không phải là mơ rồi!
Man Man, Man Man à...
Nhìn thấy hành vi tự ngược của Diệp Man, Ân Việt vèo một tiếng lủi đến trước người cô, nhanh như chớp cầm lấy cánh tay bị cô nhéo cho đỏ bừng, lè lưỡi liếm liếm, nhất thời, cảm giác man mát tràn ra đè xuống sự nóng rát.
"Tôi không sao." Diệp Man miễn cưỡng nở nụ cười, cô nhìn Zombie từ từ gặm xong cánh tay, vứt xương đi, sau đó nó đi tới bên cạnh thi thể, chọn một chỗ thịt có vẻ ít thối rứa nhất chỗ đùi, sau đó một tay cầm lấy, hơi dùng sức ngắt một cái, chỉ nghe "rắc", cả bắp đùi bị nó ngắt rời ra. Sức mạnh của Zombie lớn đến kinh người, nó bẻ cái bắp đùi đó thành hai nửa như bẻ chuối tiêu vậy, sau đó lắc lư đi tới, vừa gặm thịt vừa nhìn Diệp Man.
Diệp Man hít một hơi khí lạnh, lùi liền tù tì ba bước.
Nếu như cô không đoán nhầm, thì tin tức mà não cô mới nhận được hồi nãy chính là con Zombie hình như đã quyết định chia cho cô một nửa đùi người!
Chính là cái đùi người đầy ruồi bọ hôi thối ngất trời đó, ọe...nhìn thấy tận mắt làm Diệp Man thiếu chút nữa nôn ngay tại chỗ! Má ơi, thật là đáng sợ, Diệp Man lắc đầu như trống bỏi, tránh nó như tránh tà.
"Man Man, Man Man thích ăn cái gì? Để tôi đi tìm về cho em đổi món..."
"Thích thích cái đầu anh á!" Diệp Man đột nhiên quay lại, vỗ bộp một cái vào đầu Ân Việt, chỉ đáng tiếc ai kia cao tới gần một mét chín, cao hơn cô nhiều, cho nên cú đánh đó liền rơi vào vai hắn: "Nếu mà anh dám đi kiếm, xem tôi có đánh gãy đùi anh không!" Diệp Man tức giận quát: "Cái gì cũng có thể ăn, còn thịt người thì cấm tuyệt đối, có nghe không hả, anh mà dám học nó, tôi...tôi...tôi một phát bắn vỡ đầu anh bây giờ!"
Ân Việt vốn là đang hung tợn trừng mắt nhìn cái con Zombie đang xum xoe với Diệp Man, trong lòng hận nó đến ngứa răng, muốn ăn tươi nuốt sống nó ngay tại chỗ. Thì một vỗ này của Diệp Man rớt xuống làm hắn giật mình nhảy dựng, cuối cùng ủy ủy khuất khuất cúi đầu, bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
"Man Man không thích, tôi sẽ không làm, nhưng mà vì sao Man Man lại nhìn cái tên đó chằm chằm như vậy? Chẳng lẽ không phải muốn ăn cái đó sao? Hay là do Man Man khá thích tên đó?"
"Anh mới thích nó đó, " cô thích Zombie á? Quả thực là chuyện cười! Cái tên Ân Việt này sao lại có cái ý nghĩ buồn cười đó chứ? Diệp Man nhìn trời trợn trắng mắt, "Nghe này, về sau phải giữ khoảng cách với chúng nó nha, anh mà dám học theo chúng, thì tôi tuyệt đối..." Còn chưa dứt lời, Diệp Man bỗng im bặt.
Cô giật mình mở to mắt! Nếu như cô không nhầm, thì vừa rồi...vừa rồi miệng Ân Việt hình như căn bản không có động đậy gì hết! Nói ngắn gọn, chính là Ân Việt vốn không hề nói chuyện! Hơn nữa, hơn nữa trừ kêu oa oa vài tiếng ra, Ân Việt cũng không biết nói. Vậy mà vừa nãy cô đã nghe thấy... Diệp Man kinh hãi nhìn Ân Việt.
Nhưng là, chỗ này ngoại trừ cô và Ân Việt ra thì không còn ai khác nữa, tất nhiên con Zombie kia không được tính! Mà kẻ nói chuyện tất nhiên sẽ không là con Zombie rồi! Dù có là nó nói, thì nó là sao mà biết tên cô được cơ chứ? Trừ đi các tình huống, thì chỉ còn lại...
"Ân Việt." Diệp Man kinh ngạc ngây người, thử gọi nhỏ.
"Man Man, Man Man..." Ân Việt lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Thực sự là Ân Việt!
Nhưng, miệng Ân Việt không hề động đậy một chút nào, vậy mà Diệp Man lại nghe thấy một giọng nam trầm thấp mang theo hưng phấn. Càng quỷ dị hơn, là giọng nói này không vang lên bên tai, mà là trực tiếp vang lên trong đầu cô!
Diệp Man dường như không thể tin vào cảm giác của mình nữa, từ lúc nào mà cô lại có thể cảm nhận được suy nghĩ của Zombie, thậm chí còn có thể giao tiếp với chúng! Nhìn đến con Zombie đang gặm thịt vui vẻ mà cô sợ tới mức tránh còn không kịp kia, làm sao có khả năng đó được trời?! Rõ ràng mới hôm trước vẫn là người bình thường, thế nào mà đột nhiên đã có được năng lực không tưởng thế này?
Nếu như, nếu như có sự kiện dị thường nào đó xảy ra, thế thì chỉ có...chuyện cô đã từng bị Zombie cắn mà thôi...
Ngay sau đó, hình như nghĩ ra điều gì, Diệp Man mạnh mẽ ngẩng đầu, chẳng lẽ, chẳng lẽ năng lực mà cô có bây giờ chính là bởi vì đã từng bị lây nhiễm bệnh độc T sao? Cơ thể của cô sinh ra kháng thể với bệnh độc, đồng thời bệnh độc cũng đã lặng lẽ thay đổi thể chất của cô, khiến cho cô có được năng lực mà loài người không thể có được —— thứ mà người ta thường gọi là siêu năng lực? !
Bùm một tiếng, dường như có gì đó được mở ra trong tâm trí, lòng Diệp Man sôi sục.
Siêu năng lực đó nha, là thứ mà trong thời đại hòa bình cô có muốn cũng không có được, bây giờ lại có dễ như trở bàn tay. (*Ed: dễ đâu mà dễ ), tâm trạng Diệp Man lúc này phức tạp đến nỗi khó có thể dùng từ hình dung, hơn nữa chiếu theo tình huống trước mắt, thì năng lực của cô chính là có thể đọc được ý nghĩ của Zombie, đồng thời giao lưu với chúng nó, nhưng việc giao tiếp này còn có chút hạn chế, đó là chỉ có thể giao tiếp với vài con Zombie đã được tiến hóa mà thôi, hơn nữa Zombie càng mạnh thì có thể giao tiếp được nhiều hơn? Ví dụ như con Zombie đang gặm đồ ăn, và cả Ân Việt.
Nhưng đối với con Zombie kia, Diệp Man chỉ có thể lờ mờ cảm giác được một ít suy nghĩ của nó, còn với Ân Việt, cô lại có thể chuyển suy nghĩ của hắn thành ngôn ngữ, có thể giao lưu mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Đó là với Zombie đã từng tiến hoá, về phần đám Zombie phổ thông ngoài kia, trừ một số có thể truyền một ít ý nghĩ cơ bản cho Diệp Man, thì còn lại đều coi như không thấy cô, bởi vì so với những Zombie đã tiến hóa, có được trí tuệ đơn giản mà nói, thì đầu óc chúng căn bản không có thừa dung lượng để mà tiến hành giao lưu với Diệp Man.
Năng lực như vậy bình thường thì cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn phiền phức. Nhưng ở nơi mà Zombie đầy khắp mọi nơi, loài người thành thức ăn như này, thì có thể coi là nghịch thiên đó!
Diệp Man thậm chí còn bắt đầu suy đoán, cô đã có thể tiến hành giao lưu với Zombie đã qua tiến hoá. Vậy có thể nhờ chúng nó giúp mình tìm vật tư hay không? Đem ý tưởng ra thực hành luôn là nguyên tắc của Diệp Man, lần đầu thử dùng năng lực, Diệp Man có chút vấp, không biết phải làm sao. Cô cố gắng nói để Zombie giúp cô đi tìm hạt giống, nhưng mà nói rách cả cổ, nó cũng chỉ đứng trơ trơ nhìn cô chằm chằm như đứa ngốc, trong miệng thì nhai nhóp nhép, cả nửa ngày chẳng phản ứng lại. Được rồi, nói nó ngốc, quả thực là đã ưu ái nó lắm. Ngốc tốt xấu gì cũng sẽ phản ứng, còn tên này thì căn bản chính là tảng đá.
"Sao Man Man lại nói chuyện với nó? Chẳng lẽ Man Man thích nó rồi?" Ân Việt nghiêng đầu nhìn Diệp Man nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại nhìn sang con Zombie chỉ lo gặm xương, liền cảm thấy không vui, hắn vèo một cái lẻn ra đứng trước người Diệp Man, dùng thân hình cao lớn của mình ngăn trở tầm mắt của cô nhìn nó, đồng thơi ngay lúc Diệp Man chỉ thấy mặt hắn thì nhanh như gió giơ chân lên đạp một phát về phía sau, dường như cùng lúc, một tiếng ầm vang lên, Zombie không kịp đề phòng thế là lọt ra khỏi cửa chính, nháy mắt biến mất khỏi sân nhỏ.
Ân Việt xem Diệp Man quay lại vì nghe thấy tiếng động, khinh thường.
Hắn bĩu môi, hừ một tiếng: "Đồ ngốc, ngay cả đứng mà cũng ngã, thật ngu xuẩn!" Dáng vẻ khinh bỉ mười phần.
Diệp Man nhìn Ân Việt ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn chằm chằm cửa chính, bộ dạng vô cùng khinh miệt, cảm thấy dở khóc dở cười, chẳng lẽ trên trán cô có dán hai chữ "đần độn" sao? Hoặc là chữ "người mù"? Động tác rõ ràng như vậy hắn còn tưởng cô không biết chắc?
Ngay sau đó, đột nhiên Diệp Man vỗ trán, cô thật là ngốc mà, Ân Việt có thể nghe hiểu lời cô nói đâu có nghĩa là những con Zombie khác cũng nghe hiểu đâu! Nãy giờ cô cố gắng giao tiếp với con Zombie kia chẳng qua chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi! Năng lực của cô là tiếp nhận sóng điện não từ đám Zombie truyền tới sau đó chuyển chúng thành ngôn ngữ, mà Zombie trừ việc dùng sóng điện não giao lưu ra thì đâu còn biện pháp nào khác nữa?
Cô thật sự quá ngốc, chuyện đơn giản vậy mà cũng không nghĩ tới!
(*Ed: Trong đây có một đoạn chống chỉ định vừa ăn vừa đọc, các nàng cẩn thận ))) Klq, tớ lúc đó vừa edit vừa ăn đó, ghê quá cơ ))))))) )
Zombie tới nhanh mà đi cũng nhanh, tản ra xung quanh hệt như thủy triều, chỉ một lát sau đường đã thông thoáng.
Diệp Man vỗ vỗ bụi trên người, cười khổ nhìn từng vệt máu loang lổ khắp bộ đồ thể thao, đồ vừa mới thay buổi sáng giờ đã hỏng. Nhưng mà tốt xấu gì cũng có thể xác định được một chuyện, đó là với thể chất của cô bây giờ, Zombie đối với cô là vô hại. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng bây giờ hình như chúng đã coi cô là đồng loại của chúng.
Diệp Man nhìn ra xa, nơi này cách mục tiêu của cô chỉ còn chưa tới mấy trăm mét, nếu lái xe tới, thì tiếng động phát ra từ xe không biết sẽ còn thu hút thêm bao nhiêu Zombie bao vây hai người nữa, không bằng cất xe vào không gian, sau đó tự mình đi bộ tới đó. Dù sao thì lộ trình cũng không xa, hơn nữa mùi vị khi bị chồng lên người quả thật là khó chịu hết sức, nhất là bị áp ở dưới chót, tới giờ mà ngực cô vẫn còn đau đây này.
Tụi Zombie đáng ghét!
Nghĩ là làm, Diệp Man nhanh chóng thu xe vào không gian, sóng vai với Ân Việt đi tới thị trấn.
Tiến vào thị trấn, Zombie lắc lư giữa phố rõ ràng tăng lên rất nhiều, từ xa nhìn lại trông như một bầy kiến chi chít trong khung cảnh vắng lặng. Thỉnh thoảng có vài con Zombie đơn độc nhìn thấy hình dáng bọn họ không giống chúng nó, liền vội vã lao tới, nhưng đuổi tới rồi thì lại nghệt ra nhìn chằm chằm hai người, sau khi xác định được điều gì đó, dường như chẳng còn hứng thú gì với họ nữa liền nhích ra, đa số còn lại thì coi như không thấy họ, ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho hai người.
"Hãy đi tới nhà dân tìm hạt giống trước, anh tìm bên trái tôi bên phải, một giờ sau tập họp ở đây nha." Diệp Man nhìn nhìn những căn nhà hai bên đường, nhiều nhà như vậy mà cứ tìm từng căn một, không biết đến lúc nào mới xong, vậy thì cứ trực tiếp chia làm hai đường, sẽ đỡ được phần nào.
Ân Việt rõ ràng không đồng ý với ý kiến này, chân không hề nhúc nhích, giả bộ nhìn trời, oa ô, vừa rồi Man Man nói cái gì thế, sao cái gì hắn cũng không nghe thấy thế này!
Cái tên này... Diệp Man đi được mấy bước, đành phải dừng chân, quay đầu lại nhìn Ân Việt không hề muốn làm theo lời cô nói, lông mày nhướn lên: "Thôi, đi cùng nhau vậy." Trải qua đây mấy ngày sống chung, Diệp Man rất rõ ràng cá tính của Ân Việt, hắn không muốn làm thì dù bạn có nói toạc cả họng, hắn đều sẽ kiên quyết bày ra bộ dạng không nghe thấy gì hết.
Còn chưa dứt lời Ân Việt đã hoan hô một tiếng, cất bước đi theo.
Diệp Man tùy tiện chọn một nhà nông dân, đẩy cửa đi vào, vừa bước vào thì một mùi tanh tưởi đã xộc vào mũi, Diệp Man một tay che mũi một tay phe phẩy đẩy mùi khó ngửi kia đi.
Kẽo kẹt kẽo kẹt... Trong tiểu viện, một con Zombie quần áo rách rưới đang ngồi bên cạnh một thi thể đã thối rữa, nó cầm một cánh tay thối rữa nhai rốp rốp như nhai kẹo que, ruồi bọ bay lung tung tạo nên âm thanh lạo xạo chói tai, không khí nơi nơi đều tràn ngập mùi xác thối tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
Zombie nghe thấy tiếng mở cửa, liền mẫn cảm quay đầu lại, cặp mắt đỏ tươi như ra đa chuẩn xác nhìn tới hai người. Ngay sau đó, con Zombie ngây người, đồng thời một loại sóng điện não kì dị truyền vào trong đầu Diệp Man.
Mang theo ý muốn thân thiện, Diệp Man bỗng sợ run, Zombie cũng biết truyền đạt suy nghĩ thân thiện á? Chuyện cười sao? Diệp Man cong môi cười tự giễu, cô bỗng nhiên cảm thấy dạo này cảm giác của mình cứ sai sai thế nào, chứ nếu không sao lại có thể tưởng tượng ra ảo giác như vậy chứ? Nếu như Zombie cũng biết thân thiện, thì trên thế giới này còn có cái gì gọi là không thân thiện nữa?
Còn chưa kịp nghĩ ngợi xong, thì một đợt sóng dao động dồn dập xuất hiện, mang theo tín hiệu điện não mời mọc kỳ quái.
Diệp Man vừa mới bước thêm hai bước liền ngây ra tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm con Zombie
Cô...vừa rồi không cảm giác sai đúng không?
Con Zombie đó đang mời mọc cô sao?
Mời cô làm gì vậy?
Diệp Man ngơ ngác nhìn nữa cánh tay trơ xương mà con Zombie đang cầm gặm, rồi lại nhìn sang thi thể đang dần thối rữa, bu đầy ruồi bọ ở phái sau, bỗng nhiên lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Ông trời ơi, đây ảo giác sao? Hay là cả thế giới đã trở nên kỳ ảo rồi? Vì sao cô lại cảm thấy là con Zombie này đang mời cô cùng ăn chung đồ ăn - thi thể thối rữa với nó chứ? Càng quỷ dị hơn là, cô có thể dễ dàng phát hiện ra ý nghĩ của nó, còn có thể tiếp thu sóng điện não của chúng nó nữa?! Hơn nữa cô bỗng nhiên có loại cảm giác, dường như là cô có thể giao tiếp với nó mà không hề có bất kỳ trở ngại gì!
Ông trời ơi, chẳng qua cô chỉ ở trong không gian có mấy ngày thôi, mà sao vừa ra khỏi thì thế giới đã trở nên khác xa như vậy rồi? Chết tiệt, không thể tưởng tượng được chuyện như vậy lại xảy ra trên người cô.
Dưới cơn kinh hãi cực độ, Diệp Man tự nhéo mình một cái thật mạnh, đau quá, vậy...vậy đây...không phải là mơ rồi!
Man Man, Man Man à...
Nhìn thấy hành vi tự ngược của Diệp Man, Ân Việt vèo một tiếng lủi đến trước người cô, nhanh như chớp cầm lấy cánh tay bị cô nhéo cho đỏ bừng, lè lưỡi liếm liếm, nhất thời, cảm giác man mát tràn ra đè xuống sự nóng rát.
"Tôi không sao." Diệp Man miễn cưỡng nở nụ cười, cô nhìn Zombie từ từ gặm xong cánh tay, vứt xương đi, sau đó nó đi tới bên cạnh thi thể, chọn một chỗ thịt có vẻ ít thối rứa nhất chỗ đùi, sau đó một tay cầm lấy, hơi dùng sức ngắt một cái, chỉ nghe "rắc", cả bắp đùi bị nó ngắt rời ra. Sức mạnh của Zombie lớn đến kinh người, nó bẻ cái bắp đùi đó thành hai nửa như bẻ chuối tiêu vậy, sau đó lắc lư đi tới, vừa gặm thịt vừa nhìn Diệp Man.
Diệp Man hít một hơi khí lạnh, lùi liền tù tì ba bước.
Nếu như cô không đoán nhầm, thì tin tức mà não cô mới nhận được hồi nãy chính là con Zombie hình như đã quyết định chia cho cô một nửa đùi người!
Chính là cái đùi người đầy ruồi bọ hôi thối ngất trời đó, ọe...nhìn thấy tận mắt làm Diệp Man thiếu chút nữa nôn ngay tại chỗ! Má ơi, thật là đáng sợ, Diệp Man lắc đầu như trống bỏi, tránh nó như tránh tà.
"Man Man, Man Man thích ăn cái gì? Để tôi đi tìm về cho em đổi món..."
"Thích thích cái đầu anh á!" Diệp Man đột nhiên quay lại, vỗ bộp một cái vào đầu Ân Việt, chỉ đáng tiếc ai kia cao tới gần một mét chín, cao hơn cô nhiều, cho nên cú đánh đó liền rơi vào vai hắn: "Nếu mà anh dám đi kiếm, xem tôi có đánh gãy đùi anh không!" Diệp Man tức giận quát: "Cái gì cũng có thể ăn, còn thịt người thì cấm tuyệt đối, có nghe không hả, anh mà dám học nó, tôi...tôi...tôi một phát bắn vỡ đầu anh bây giờ!"
Ân Việt vốn là đang hung tợn trừng mắt nhìn cái con Zombie đang xum xoe với Diệp Man, trong lòng hận nó đến ngứa răng, muốn ăn tươi nuốt sống nó ngay tại chỗ. Thì một vỗ này của Diệp Man rớt xuống làm hắn giật mình nhảy dựng, cuối cùng ủy ủy khuất khuất cúi đầu, bộ dạng như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
"Man Man không thích, tôi sẽ không làm, nhưng mà vì sao Man Man lại nhìn cái tên đó chằm chằm như vậy? Chẳng lẽ không phải muốn ăn cái đó sao? Hay là do Man Man khá thích tên đó?"
"Anh mới thích nó đó, " cô thích Zombie á? Quả thực là chuyện cười! Cái tên Ân Việt này sao lại có cái ý nghĩ buồn cười đó chứ? Diệp Man nhìn trời trợn trắng mắt, "Nghe này, về sau phải giữ khoảng cách với chúng nó nha, anh mà dám học theo chúng, thì tôi tuyệt đối..." Còn chưa dứt lời, Diệp Man bỗng im bặt.
Cô giật mình mở to mắt! Nếu như cô không nhầm, thì vừa rồi...vừa rồi miệng Ân Việt hình như căn bản không có động đậy gì hết! Nói ngắn gọn, chính là Ân Việt vốn không hề nói chuyện! Hơn nữa, hơn nữa trừ kêu oa oa vài tiếng ra, Ân Việt cũng không biết nói. Vậy mà vừa nãy cô đã nghe thấy... Diệp Man kinh hãi nhìn Ân Việt.
Nhưng là, chỗ này ngoại trừ cô và Ân Việt ra thì không còn ai khác nữa, tất nhiên con Zombie kia không được tính! Mà kẻ nói chuyện tất nhiên sẽ không là con Zombie rồi! Dù có là nó nói, thì nó là sao mà biết tên cô được cơ chứ? Trừ đi các tình huống, thì chỉ còn lại...
"Ân Việt." Diệp Man kinh ngạc ngây người, thử gọi nhỏ.
"Man Man, Man Man..." Ân Việt lên tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Thực sự là Ân Việt!
Nhưng, miệng Ân Việt không hề động đậy một chút nào, vậy mà Diệp Man lại nghe thấy một giọng nam trầm thấp mang theo hưng phấn. Càng quỷ dị hơn, là giọng nói này không vang lên bên tai, mà là trực tiếp vang lên trong đầu cô!
Diệp Man dường như không thể tin vào cảm giác của mình nữa, từ lúc nào mà cô lại có thể cảm nhận được suy nghĩ của Zombie, thậm chí còn có thể giao tiếp với chúng! Nhìn đến con Zombie đang gặm thịt vui vẻ mà cô sợ tới mức tránh còn không kịp kia, làm sao có khả năng đó được trời?! Rõ ràng mới hôm trước vẫn là người bình thường, thế nào mà đột nhiên đã có được năng lực không tưởng thế này?
Nếu như, nếu như có sự kiện dị thường nào đó xảy ra, thế thì chỉ có...chuyện cô đã từng bị Zombie cắn mà thôi...
Ngay sau đó, hình như nghĩ ra điều gì, Diệp Man mạnh mẽ ngẩng đầu, chẳng lẽ, chẳng lẽ năng lực mà cô có bây giờ chính là bởi vì đã từng bị lây nhiễm bệnh độc T sao? Cơ thể của cô sinh ra kháng thể với bệnh độc, đồng thời bệnh độc cũng đã lặng lẽ thay đổi thể chất của cô, khiến cho cô có được năng lực mà loài người không thể có được —— thứ mà người ta thường gọi là siêu năng lực? !
Bùm một tiếng, dường như có gì đó được mở ra trong tâm trí, lòng Diệp Man sôi sục.
Siêu năng lực đó nha, là thứ mà trong thời đại hòa bình cô có muốn cũng không có được, bây giờ lại có dễ như trở bàn tay. (*Ed: dễ đâu mà dễ ), tâm trạng Diệp Man lúc này phức tạp đến nỗi khó có thể dùng từ hình dung, hơn nữa chiếu theo tình huống trước mắt, thì năng lực của cô chính là có thể đọc được ý nghĩ của Zombie, đồng thời giao lưu với chúng nó, nhưng việc giao tiếp này còn có chút hạn chế, đó là chỉ có thể giao tiếp với vài con Zombie đã được tiến hóa mà thôi, hơn nữa Zombie càng mạnh thì có thể giao tiếp được nhiều hơn? Ví dụ như con Zombie đang gặm đồ ăn, và cả Ân Việt.
Nhưng đối với con Zombie kia, Diệp Man chỉ có thể lờ mờ cảm giác được một ít suy nghĩ của nó, còn với Ân Việt, cô lại có thể chuyển suy nghĩ của hắn thành ngôn ngữ, có thể giao lưu mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Đó là với Zombie đã từng tiến hoá, về phần đám Zombie phổ thông ngoài kia, trừ một số có thể truyền một ít ý nghĩ cơ bản cho Diệp Man, thì còn lại đều coi như không thấy cô, bởi vì so với những Zombie đã tiến hóa, có được trí tuệ đơn giản mà nói, thì đầu óc chúng căn bản không có thừa dung lượng để mà tiến hành giao lưu với Diệp Man.
Năng lực như vậy bình thường thì cũng chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn phiền phức. Nhưng ở nơi mà Zombie đầy khắp mọi nơi, loài người thành thức ăn như này, thì có thể coi là nghịch thiên đó!
Diệp Man thậm chí còn bắt đầu suy đoán, cô đã có thể tiến hành giao lưu với Zombie đã qua tiến hoá. Vậy có thể nhờ chúng nó giúp mình tìm vật tư hay không? Đem ý tưởng ra thực hành luôn là nguyên tắc của Diệp Man, lần đầu thử dùng năng lực, Diệp Man có chút vấp, không biết phải làm sao. Cô cố gắng nói để Zombie giúp cô đi tìm hạt giống, nhưng mà nói rách cả cổ, nó cũng chỉ đứng trơ trơ nhìn cô chằm chằm như đứa ngốc, trong miệng thì nhai nhóp nhép, cả nửa ngày chẳng phản ứng lại. Được rồi, nói nó ngốc, quả thực là đã ưu ái nó lắm. Ngốc tốt xấu gì cũng sẽ phản ứng, còn tên này thì căn bản chính là tảng đá.
"Sao Man Man lại nói chuyện với nó? Chẳng lẽ Man Man thích nó rồi?" Ân Việt nghiêng đầu nhìn Diệp Man nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại nhìn sang con Zombie chỉ lo gặm xương, liền cảm thấy không vui, hắn vèo một cái lẻn ra đứng trước người Diệp Man, dùng thân hình cao lớn của mình ngăn trở tầm mắt của cô nhìn nó, đồng thơi ngay lúc Diệp Man chỉ thấy mặt hắn thì nhanh như gió giơ chân lên đạp một phát về phía sau, dường như cùng lúc, một tiếng ầm vang lên, Zombie không kịp đề phòng thế là lọt ra khỏi cửa chính, nháy mắt biến mất khỏi sân nhỏ.
Ân Việt xem Diệp Man quay lại vì nghe thấy tiếng động, khinh thường.
Hắn bĩu môi, hừ một tiếng: "Đồ ngốc, ngay cả đứng mà cũng ngã, thật ngu xuẩn!" Dáng vẻ khinh bỉ mười phần.
Diệp Man nhìn Ân Việt ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn chằm chằm cửa chính, bộ dạng vô cùng khinh miệt, cảm thấy dở khóc dở cười, chẳng lẽ trên trán cô có dán hai chữ "đần độn" sao? Hoặc là chữ "người mù"? Động tác rõ ràng như vậy hắn còn tưởng cô không biết chắc?
Ngay sau đó, đột nhiên Diệp Man vỗ trán, cô thật là ngốc mà, Ân Việt có thể nghe hiểu lời cô nói đâu có nghĩa là những con Zombie khác cũng nghe hiểu đâu! Nãy giờ cô cố gắng giao tiếp với con Zombie kia chẳng qua chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi! Năng lực của cô là tiếp nhận sóng điện não từ đám Zombie truyền tới sau đó chuyển chúng thành ngôn ngữ, mà Zombie trừ việc dùng sóng điện não giao lưu ra thì đâu còn biện pháp nào khác nữa?
Cô thật sự quá ngốc, chuyện đơn giản vậy mà cũng không nghĩ tới!
----- Hết chương 29 -----
Bình luận facebook