Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 48: Bất ngờ bật lại, Tân tìm thấy lối thoát trong khoảnh khắc sinh tử.
Nằm dưới lòng đường, Tân muốn rách cả mí mắt khi chứng kiến hình ảnh con Lu bị đánh văng, bay qua trước mặt mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm thấy thời gian như chậm hẳn lại. Dòng máu nóng hổi từ miệng vết thương trên lưng của con Lu tóe ra, rơi vãi lung tung, rơi cả vào mặt hắn. Đại não trống rỗng, sâu trong linh hồn hắn nhói lên đau đớn vô cùng, dù người bị thương không phải là mình.
Lại một thoáng thất thần, hắn đã để con Lu chịu đòn thay cho mình. Khi con “quái vật biến dị tốc độ” tấn công, con Lu đã chồm lên đẩy hắn xuống để rồi đỡ cú quật đuôi chí mạng đó. Nó thật quả cảm, còn hắn thì thật yếu đuối. Ngay bây giờ, hắn cảm cơ thể mình đau đớn rã rời, các bó cơ quá tải giật lên liên tục, đầu thì quay vòng vòng muốn ngất.
Cố gắng kéo mở mí mắt nặng trịch, hắn run run nắm chặt cán rìu trong tay. Mắt đỏ ngầu, hắn nhìn con “quái vật biến dị tốc độ” với tràn ngập sự hận thù trong đó. Nghiến răng đến mức bật máu, hắn gồng mình gom tất cả sức mạnh còn sót lại, vùng lên vung rìu chặt con quái vật.
“Vụt !” – Hắn chém hụt, con quái dễ dàng né được đòn tấn công yếu ớt đó rồi quật đuôi phản công.
Nhìn cái đuôi của con quái vật quăng tới, hắn muốn tránh, nhưng cơ thể lại không nghe lời.
“Bành !” – Thế là, hắn bị con quái quật thẳng đuôi vào ngực. Lực đạo mạnh lập tức khiến cơ thể hắn văng đi một đoạn rồi rơi xuống lòng đường.
“Uỳnh....”
“Réccccc !” – Rú lên hưng phấn, con “quái vật biến dị tốc độ” chậm rãi bò lại gần chỗ con mồi. Nó chơi chán rồi, đã đến lúc thưởng thức bữa ăn ngon lành trước mặt.
“Khụ... Khục... Khục...” – Ho lên khụ khụ, hắn cảm thấy đau đớn đến tức ngực khó thở. Mặc dù đã có cái ba lô cản đi một phần lực, nhưng đòn tấn công của con quái quá mạnh khiến cơ thể hắn tê liệt mất đi sức chiến đấu.
“Gâu... Gâu... Gừ...” - Ở đằng xa, con Lu nhìn thấy chủ nhân của mình bị hành hạ. Mắt đỏ sọng, hằn đầy tơ máu, nó nhe răng, sùi bọt mép điên cuồng sục sạo.
Lúc trước, con Lu bị con quái quật đuôi vào phần gáy khiến cơ thể tê liệt tạm thời không đứng lên được. Nhưng nó không từ bỏ mà cố gắng lết từng chút lại gần để bảo hộ chủ nhân của mình.
“GRAOOO !!!” – Cách xa khoảng hơn chục mét, con “quái vật biến dị bộc phá” thấy con mồi dừng lại liền gào lên phấn khởi và điên cuồng tăng tốc.
“Graooo... Gruuu...” – Ngay sát phía sau con quái biến dị, đàn quái thường cũng cảm nhận được điều này mà cuồng rống với nhau.
“Hộc... Hộc... Hộc...” – Thở ra hồng hộc, mặt Tân tái mét, cả cơ thể run lên nhè nhẹ vì kiệt sức, nhưng hắn vẫn gắt gao xiết chặt cái rìu trong tay đến mức gân xanh nổi lên.
Nhìn hình ảnh mờ nhòe của con “quái vật biến dị tốc độ” chậm rãi bò lại gần như muốn trêu ngươi, hắn quyết tâm sẽ dùng tất cả những gì còn lại để cho nó một đòn thật đau.
“Đùng... Đoàng...” – Đột nhiên, tiếng sấm nổ lên inh tai giữa bầu trời u ám, tang tóc.
“Rào... Rào... Rào...” – Ngay sau đó, từ trên cao, mưa bắt đầu rơi xuống như khóc thương cho một sinh mệnh ngoan cường sắp ra đi.
Nhìn con mồi nhỏ bé đã yếu đuối đến mức không giãy giụa được nữa, con “quái vật biến dị tốc độ” chậm rãi mở to cái miệng hôi thối, đầy răng nanh nhọn hoắt của mình đớp xuống.
“AAAA !!!”
Gào lên một tiếng điên cuồng, Tân đột ngột vung rìu bổ ngang.
“PHẶC !” – Nhát chém bất thình lình, với tốc độ nhanh đến khó tin làm con quái không kịp phản ứng mà bị gọt mất mảng nấm to nhất trên đỉnh đầu.
“Réccccc !!!” – Rú lên đau đớn, con quái loạng choạng vùng vẫy mấy cái rồi ngã lăn xuống lòng đường.
Vùng lên, hắn nhảy chồm tới đè lên con quái vật. Cắn răng, hắn gồng mình dùng tay trái ghìm chặt nó xuống mặt đất, còn tay phải thì nắm chặt cái rìu điên cuồng chặt xuống.
Vừa rồi, ngay trong khoảnh khắc con quái đưa miệng xuống thì trong cơ thể hắn bỗng bùng lên một cái. Lập tức, hắn cảm thấy đau đớn tê liệt và mệt mỏi biến mất, sức mạnh thì nhanh chóng hồi phục trở lại. Trạng thái này giống hệt lần đầu tiên hắn thức tỉnh năng lực ở lòng bàn tay phải. Và giờ, hắn cảm thấy đó là ở tay trái. Xem ra, nguyên nhân lúc trước hắn xuống sức nhanh vậy không phải do bọn quái vật rượt đuổi mà chính là để thức tỉnh năng lực.
“Phặc ! Phặc ! Phặc !” – Những nhát chém đanh thép hữu lực vang lên, nó nhanh chóng phá tan mảng nấm đằng sau đầu con quái rồi chặt thẳng vào cái cổ của nó.
Thịt vụn và những mảnh nấm vỡ tan bắn ra tung tóe khắp nơi. Mấy giây sau, một nửa phần cổ của con quái đã bị hắn chặt đứt. Chỉ còn một chút nữa thôi là xong rồi, cắn chặt răng, hắn gồng mình vung rìu chặt tới tấp.
“Récccc... Récccc...” – Cảm nhận được cái cổ sắp đứt, con quái hoảng loạn gào rú và ra sức vùng vẫy, nhưng không ăn thua.
Nó đã sợ hãi thật sự, kẻ này có thể giết được nó. Chỉ một thoáng chủ quan nó đã phải ôm hận thật sự. Con mồi tưởng yếu ớt không còn sức chống trả đột nhiên trở nên khỏe kinh khủng, cánh tay ghì nó xuống chắc chắn như gọng kìm vậy. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm nhận được cái chết đến gần như vậy. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, nó quăng đuôi quật về đằng sau, cố gắng đánh bay kẻ đáng sợ trên lưng mình đi.
“Bốp ! Bốp ! Bốp ! – Âm thanh cái đuôi gai đập vào lưng Tân vang lên chát chúa. Lực đạo mạnh khiến cho mảng áo rách bươm, từng khối thịt bị cào rách kéo ra khỏi cơ thể, nhưng hắn nén đau ghì chặt không buông tay.
Nghiến chặt răng, mắt đỏ ngầu, hắn gồng mình cố gắng kết liễu con quái vật đáng sợ này ngay.
“Gâu... Gừ...” – Cũng trong lúc đó, con Lu sau một thời gian ngắn lết trên mặt đất đã hồi phục trở lại. Lập tức áp sát lại gần, nó chồm tới, chộp lấy cái đuôi của con “quái vật biến dị” rồi dũng cảm há mồm cắn chặt.
Máu đã chảy ra từ miệng con Lu, những cái gai xương nhọn hoắt lập tức xiên thủng miệng nó gây đau đớn vô cùng. Nhưng con Lu nhất quyết không nhả, nó phải giúp chủ nhân của mình cho dù có bị đau thế nào đi chăng nữa.
“Phặc ! Phặc ! Phặc !”
Theo thời gian, cái cổ chắc chắn của con “quái vật biến dị tốc độ” cuối cũng chỉ còn dính chút xíu nữa thôi. Hít sâu một hơi, nén xuống bụng, hắn vận sức vào tay phải giơ lên cao tụ lực. Một giây sau, hắn nhíu mày trợn mắt chặt xuống.
“Uỳnh !” – Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, con “quái vật biến dị bộc phá” tung người bay tới.
“PHỰT !!!”
“RẦMMM !!!”
Chấn động vang lên dữ dội, vị trí của Tân bị con quái khổng lồ giáng xuống khiến cho đất đá bắn tứ tung ra xung quanh. Dư chấn mạnh chả khác gì một vụ nổ bộc phá. Mấy giây sau, trong làn mưa dày đặc, hình ảnh của con “quái vật biến dị bộc phá” hiện ra một lần nữa. Dưới chân nó, ngoài những mảnh vỡ của nền đường thì còn một mảng thịt lớn bị đè cho nát bét, văng tung tóe khắp nơi.
Nạn nhân xấu số kia không phải là Tân và con Lu mà chính là con “quái vật biến dị tốc độ”.
Trong khoảnh khắc trước khi con quái khổng lồ giáng xuống, với sức mạnh được phục hồi, hắn đã thành công kéo con Lu tránh thoát gần trong gang tấc. Thu cái rìu về lại trong tay phải, hắn nhíu mày nhìn con “quái vật biến dị bộc phá” một tí rồi quay đầu chạy tiếp. Lúc này, cả hắn và con Lu đều chưa đủ sức để hạ được nó nên chỉ có thể chạy. Con quái biến dị này không giống con vừa bị hắn cắt đầu lúc trước, nó không nhanh nhẹn lắm nhưng sức mạnh thì đáng sợ vô cùng. Không may ăn một đòn của nó thôi là hắn không chết cũng trọng thương.
“Uỳnh !”
Cúi người, lăn mấy vòng dưới đất, hắn thành công né mảng đổ nát do con quái biến dị đáp tới. Nhắm lấy một ngõ nhỏ thông ra bên đường trước mặt, hắn dẫn con Lu nhanh chóng tăng tốc chạy vào. Mưa càng lúc càng dày và dữ dội hơn, nó khiến cho tầm nhìn giảm xuống nghiêm trọng, cách gần chục mét chỉ thấy trắng xóa một màu. Cơn mưa trái mùa bất thường đã tình cờ yểm hộ giúp hắn và con Lu bỏ rơi đàn quái vật ngày càng xa.
-------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
...............................................................
Chương 48: Bất ngờ bật lại, Tân tìm thấy lối thoát trong khoảnh khắc sinh tử.
Nằm dưới lòng đường, Tân muốn rách cả mí mắt khi chứng kiến hình ảnh con Lu bị đánh văng, bay qua trước mặt mình. Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm thấy thời gian như chậm hẳn lại. Dòng máu nóng hổi từ miệng vết thương trên lưng của con Lu tóe ra, rơi vãi lung tung, rơi cả vào mặt hắn. Đại não trống rỗng, sâu trong linh hồn hắn nhói lên đau đớn vô cùng, dù người bị thương không phải là mình.
Lại một thoáng thất thần, hắn đã để con Lu chịu đòn thay cho mình. Khi con “quái vật biến dị tốc độ” tấn công, con Lu đã chồm lên đẩy hắn xuống để rồi đỡ cú quật đuôi chí mạng đó. Nó thật quả cảm, còn hắn thì thật yếu đuối. Ngay bây giờ, hắn cảm cơ thể mình đau đớn rã rời, các bó cơ quá tải giật lên liên tục, đầu thì quay vòng vòng muốn ngất.
Cố gắng kéo mở mí mắt nặng trịch, hắn run run nắm chặt cán rìu trong tay. Mắt đỏ ngầu, hắn nhìn con “quái vật biến dị tốc độ” với tràn ngập sự hận thù trong đó. Nghiến răng đến mức bật máu, hắn gồng mình gom tất cả sức mạnh còn sót lại, vùng lên vung rìu chặt con quái vật.
“Vụt !” – Hắn chém hụt, con quái dễ dàng né được đòn tấn công yếu ớt đó rồi quật đuôi phản công.
Nhìn cái đuôi của con quái vật quăng tới, hắn muốn tránh, nhưng cơ thể lại không nghe lời.
“Bành !” – Thế là, hắn bị con quái quật thẳng đuôi vào ngực. Lực đạo mạnh lập tức khiến cơ thể hắn văng đi một đoạn rồi rơi xuống lòng đường.
“Uỳnh....”
“Réccccc !” – Rú lên hưng phấn, con “quái vật biến dị tốc độ” chậm rãi bò lại gần chỗ con mồi. Nó chơi chán rồi, đã đến lúc thưởng thức bữa ăn ngon lành trước mặt.
“Khụ... Khục... Khục...” – Ho lên khụ khụ, hắn cảm thấy đau đớn đến tức ngực khó thở. Mặc dù đã có cái ba lô cản đi một phần lực, nhưng đòn tấn công của con quái quá mạnh khiến cơ thể hắn tê liệt mất đi sức chiến đấu.
“Gâu... Gâu... Gừ...” - Ở đằng xa, con Lu nhìn thấy chủ nhân của mình bị hành hạ. Mắt đỏ sọng, hằn đầy tơ máu, nó nhe răng, sùi bọt mép điên cuồng sục sạo.
Lúc trước, con Lu bị con quái quật đuôi vào phần gáy khiến cơ thể tê liệt tạm thời không đứng lên được. Nhưng nó không từ bỏ mà cố gắng lết từng chút lại gần để bảo hộ chủ nhân của mình.
“GRAOOO !!!” – Cách xa khoảng hơn chục mét, con “quái vật biến dị bộc phá” thấy con mồi dừng lại liền gào lên phấn khởi và điên cuồng tăng tốc.
“Graooo... Gruuu...” – Ngay sát phía sau con quái biến dị, đàn quái thường cũng cảm nhận được điều này mà cuồng rống với nhau.
“Hộc... Hộc... Hộc...” – Thở ra hồng hộc, mặt Tân tái mét, cả cơ thể run lên nhè nhẹ vì kiệt sức, nhưng hắn vẫn gắt gao xiết chặt cái rìu trong tay đến mức gân xanh nổi lên.
Nhìn hình ảnh mờ nhòe của con “quái vật biến dị tốc độ” chậm rãi bò lại gần như muốn trêu ngươi, hắn quyết tâm sẽ dùng tất cả những gì còn lại để cho nó một đòn thật đau.
“Đùng... Đoàng...” – Đột nhiên, tiếng sấm nổ lên inh tai giữa bầu trời u ám, tang tóc.
“Rào... Rào... Rào...” – Ngay sau đó, từ trên cao, mưa bắt đầu rơi xuống như khóc thương cho một sinh mệnh ngoan cường sắp ra đi.
Nhìn con mồi nhỏ bé đã yếu đuối đến mức không giãy giụa được nữa, con “quái vật biến dị tốc độ” chậm rãi mở to cái miệng hôi thối, đầy răng nanh nhọn hoắt của mình đớp xuống.
“AAAA !!!”
Gào lên một tiếng điên cuồng, Tân đột ngột vung rìu bổ ngang.
“PHẶC !” – Nhát chém bất thình lình, với tốc độ nhanh đến khó tin làm con quái không kịp phản ứng mà bị gọt mất mảng nấm to nhất trên đỉnh đầu.
“Réccccc !!!” – Rú lên đau đớn, con quái loạng choạng vùng vẫy mấy cái rồi ngã lăn xuống lòng đường.
Vùng lên, hắn nhảy chồm tới đè lên con quái vật. Cắn răng, hắn gồng mình dùng tay trái ghìm chặt nó xuống mặt đất, còn tay phải thì nắm chặt cái rìu điên cuồng chặt xuống.
Vừa rồi, ngay trong khoảnh khắc con quái đưa miệng xuống thì trong cơ thể hắn bỗng bùng lên một cái. Lập tức, hắn cảm thấy đau đớn tê liệt và mệt mỏi biến mất, sức mạnh thì nhanh chóng hồi phục trở lại. Trạng thái này giống hệt lần đầu tiên hắn thức tỉnh năng lực ở lòng bàn tay phải. Và giờ, hắn cảm thấy đó là ở tay trái. Xem ra, nguyên nhân lúc trước hắn xuống sức nhanh vậy không phải do bọn quái vật rượt đuổi mà chính là để thức tỉnh năng lực.
“Phặc ! Phặc ! Phặc !” – Những nhát chém đanh thép hữu lực vang lên, nó nhanh chóng phá tan mảng nấm đằng sau đầu con quái rồi chặt thẳng vào cái cổ của nó.
Thịt vụn và những mảnh nấm vỡ tan bắn ra tung tóe khắp nơi. Mấy giây sau, một nửa phần cổ của con quái đã bị hắn chặt đứt. Chỉ còn một chút nữa thôi là xong rồi, cắn chặt răng, hắn gồng mình vung rìu chặt tới tấp.
“Récccc... Récccc...” – Cảm nhận được cái cổ sắp đứt, con quái hoảng loạn gào rú và ra sức vùng vẫy, nhưng không ăn thua.
Nó đã sợ hãi thật sự, kẻ này có thể giết được nó. Chỉ một thoáng chủ quan nó đã phải ôm hận thật sự. Con mồi tưởng yếu ớt không còn sức chống trả đột nhiên trở nên khỏe kinh khủng, cánh tay ghì nó xuống chắc chắn như gọng kìm vậy. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm nhận được cái chết đến gần như vậy. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, nó quăng đuôi quật về đằng sau, cố gắng đánh bay kẻ đáng sợ trên lưng mình đi.
“Bốp ! Bốp ! Bốp ! – Âm thanh cái đuôi gai đập vào lưng Tân vang lên chát chúa. Lực đạo mạnh khiến cho mảng áo rách bươm, từng khối thịt bị cào rách kéo ra khỏi cơ thể, nhưng hắn nén đau ghì chặt không buông tay.
Nghiến chặt răng, mắt đỏ ngầu, hắn gồng mình cố gắng kết liễu con quái vật đáng sợ này ngay.
“Gâu... Gừ...” – Cũng trong lúc đó, con Lu sau một thời gian ngắn lết trên mặt đất đã hồi phục trở lại. Lập tức áp sát lại gần, nó chồm tới, chộp lấy cái đuôi của con “quái vật biến dị” rồi dũng cảm há mồm cắn chặt.
Máu đã chảy ra từ miệng con Lu, những cái gai xương nhọn hoắt lập tức xiên thủng miệng nó gây đau đớn vô cùng. Nhưng con Lu nhất quyết không nhả, nó phải giúp chủ nhân của mình cho dù có bị đau thế nào đi chăng nữa.
“Phặc ! Phặc ! Phặc !”
Theo thời gian, cái cổ chắc chắn của con “quái vật biến dị tốc độ” cuối cũng chỉ còn dính chút xíu nữa thôi. Hít sâu một hơi, nén xuống bụng, hắn vận sức vào tay phải giơ lên cao tụ lực. Một giây sau, hắn nhíu mày trợn mắt chặt xuống.
“Uỳnh !” – Cũng ngay trong khoảnh khắc đó, con “quái vật biến dị bộc phá” tung người bay tới.
“PHỰT !!!”
“RẦMMM !!!”
Chấn động vang lên dữ dội, vị trí của Tân bị con quái khổng lồ giáng xuống khiến cho đất đá bắn tứ tung ra xung quanh. Dư chấn mạnh chả khác gì một vụ nổ bộc phá. Mấy giây sau, trong làn mưa dày đặc, hình ảnh của con “quái vật biến dị bộc phá” hiện ra một lần nữa. Dưới chân nó, ngoài những mảnh vỡ của nền đường thì còn một mảng thịt lớn bị đè cho nát bét, văng tung tóe khắp nơi.
Nạn nhân xấu số kia không phải là Tân và con Lu mà chính là con “quái vật biến dị tốc độ”.
Trong khoảnh khắc trước khi con quái khổng lồ giáng xuống, với sức mạnh được phục hồi, hắn đã thành công kéo con Lu tránh thoát gần trong gang tấc. Thu cái rìu về lại trong tay phải, hắn nhíu mày nhìn con “quái vật biến dị bộc phá” một tí rồi quay đầu chạy tiếp. Lúc này, cả hắn và con Lu đều chưa đủ sức để hạ được nó nên chỉ có thể chạy. Con quái biến dị này không giống con vừa bị hắn cắt đầu lúc trước, nó không nhanh nhẹn lắm nhưng sức mạnh thì đáng sợ vô cùng. Không may ăn một đòn của nó thôi là hắn không chết cũng trọng thương.
“Uỳnh !”
Cúi người, lăn mấy vòng dưới đất, hắn thành công né mảng đổ nát do con quái biến dị đáp tới. Nhắm lấy một ngõ nhỏ thông ra bên đường trước mặt, hắn dẫn con Lu nhanh chóng tăng tốc chạy vào. Mưa càng lúc càng dày và dữ dội hơn, nó khiến cho tầm nhìn giảm xuống nghiêm trọng, cách gần chục mét chỉ thấy trắng xóa một màu. Cơn mưa trái mùa bất thường đã tình cờ yểm hộ giúp hắn và con Lu bỏ rơi đàn quái vật ngày càng xa.
-------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
...............................................................
Bình luận facebook