Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276
Nhị Ngốc nghe vậy ngẩn người, hắn ngơ ngác nhìn ngồi người trong tiệm cơm, đếm đếm, lúc này mới cau mày nói: “Mười hai người thì là mười hai món sao? Vậy phải nấu rất lâu nga.”
Tiêu Tử Lăng phiền muộn nói: “Anh không biết một món nấu mười hai phần sao?”
“Hóa ra còn có thể làm như vậy a.” Nhị Ngốc mang vẻ mặt kinh thán, lúc này mới trở lại nấu đồ ăn.
Tề Long lo lắng nói: “Cậu ta có được không?”
Tiêu Tử Lăng cười nói: “Tuy rằng anh ta ngốc, nhưng nấu đồ ăn vẫn được.”
Tề Long rốt cục thả tâm, viền mắt hắn rưng rưng nói: “Ma Quân, các anh em ở trong tay Tần Tiếu đều chịu nhiều khổ sở, tôi lo lắng thân thể của bọn họ, cho nên mới để ý như vậy.”
“Yên tâm, sẽ tốt lên.” Tiêu Tử Lăng vỗ vỗ bờ vai Tề Long lấy làm an ủi.
Cơm nước rất nhanh đã được đưa lên, mọi người rất nhanh liền bắt đầu ăn, chỉ có Vương An Long ăn miếng đầu tiên liền dừng một chút, bất quá hắn rất nhanh tiếp tục mặt không biểu cảm ăn cơm, dường như sự dừng lại ban nãy chỉ là ảo giác.
Rất nhanh, có mấy người trực tiếp chúi mũi vùi đầu vào trong cơm nước, Tề Long chỉ cảm thấy choáng váng, sắc mặt hắn đại biến, kinh ngạc hỏi: “Ma Quân, vì sao làm như vậy?” Vì sao muốn kê đơn làm bọn họ hôn mê chứ?
“Các anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe một chút, tỉnh lại sẽ không còn chuyện gì.” Ý thức sau cùng của Tề Long chỉ nhìn thấy mặt Tiêu Tử Lăng mang mỉm cười nói câu này, không biết vì sao, hắn chung quy cảm thấy toàn thân phát lạnh, sau đó hắn liền ngã xuống.
Tiêu Tử Lăng thấy tất cả mọi người hôn mê, chỉ có Vương An Long còn ở bên kia lãnh tĩnh ăn cơm, Tiêu Tử Lăng cười nói: “Anh đã biết bên trong có thứ gì, vì sao còn muốn ăn?”
Vương An Long lạnh lùng thốt: “Nếu đã rơi vào trong tay các người, làm quỷ no cũng tốt.” Hắn vẫn ăn cơm đâu vào đấy, tuyệt không ngừng đũa trong tay.
“Tôi chỉ muốn biết ai là người phản bội mà thôi.” Tiêu Tử Lăng thu lại nụ cười, vẻ mặt âm trầm nói.
“Không biết, nói chung, tôi bị bắt, không có người hỏi tôi thẩm tôi, cũng không có người giày vò tôi, khoản đãi ăn ngon uống ngon, thẳng đến khi tôi tới nơi đây.” Vương An Long cười lạnh trả lời.
“Thoạt nhìn. Như là anh bán đứng căn cứ Lăng Thiên a.” Tiêu Tử Lăng hơi híp mắt, sát khí thoáng hiện.
Vương An Long dừng đũa một chút, trầm mặc một chút mới nói: “Thoạt nhìn. Đúng vậy.” Trong những người được thả ra chỉ có hắn không chút thương tổn, thấy thế nào cũng là người phản bội.
“Không ngờ mê dược không có tác dụng đối với anh, đã như vậy, anh hãy tận lực bàn giao một chút về những chuyện trước sau anh bị bắt, về phần anh có phải người phản bội hay không. Chúng tôi sẽ phán đoán.” Tiêu Tử Lăng cười rất lạnh, những người này ở trong mắt cậu đều có vấn đề.
Vương An Long trầm mặc nửa ngày nói: “Không có gì để nói.”
Tiêu Tử Lăng tức giận trong lòng, Vương An Long hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng tên này lại như hồ lô bị cưa miệng, cái gì cũng không chịu nói, khiến cho Tiêu Tử Lăng có chút bó tay không có cách.
“Anh không tin chúng tôi là người của căn cứ Lăng Thiên?” Sở Chích Thiên thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên mở miệng nói.
Vương An Long nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên hai lượt, chậm rãi nói: “Tôi thế nào có thể tin?” Căn cứ Lăng Thiên còn chưa có cường đại đến mức tùy tiện phái hai người đến là có thể để cho căn cứ Tần Lĩnh thả người.
“Ma Quân tới cũng không thể?” Mi mắt Sở Chích Thiên thoáng nhếch, một luồng áp lực vô hình lặng yên giáng lâm ở trên người Vương An Long.
“Ma Quân đại nhân? Chính bởi vì là Ma Quân đại nhân, vì vậy tôi mới không tin. Tôi tin tưởng nếu Ma Quân đại nhân thực sự tới, trước tiên sẽ giết hết chúng tôi, mà không phải cứu chúng tôi.” Khóe miệng Vương An Long lộ ra nụ cười trào phúng, Ma Quân đại nhân đến cùng là người thế nào, người ngoài có lẽ không rõ, nhưng hắn hiểu rất rõ. Trong mắt Ma Quân không cho phép nửa hạt cát, chỉ cần có một tia khả năng phản bội, anh ta sẽ tiêu diệt uy hiếp trong trạng thái chỉ mới nảy sinh. Hắn đã từng thấy Ma Quân đại nhân vô tình kích sát thành viên của căn cứ, dưới tiền đề không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh người đó phản bội, chỉ bởi vì Ma Quân hoài nghi đối phương vì vậy liền giết.
(Nếu như Tiêu Tử Lăng biết mình ở trong mắt mọi người là loại hình tượng này khẳng định sẽ rất ủy khuất, phải biết rằng lúc đó tuy rằng ngoài sáng không có chứng cứ chứng minh, nhưng trên thực tế, Giám Định quân đã giám định ra thân phận chân thực, người đó không hề nghi ngờ là mật thám do căn cứ khác phái tới, cho nên mới không chút do dự hạ thủ.)
“Ma Quân đúng là rất muốn giết các người, bất quá tôi không đồng ý, cho nên mới cho các người một cơ hội tự cứu. Vương đội trưởng không nên lãng phí.” Sở Chích Thiên quét tới một cái liếc mắt, bức lực vô cùng trong mắt đó khiến cho Vương An Long chấn động, tâm vốn kiên định bắt đầu do dự.
Vương An Long yên lặng nhìn Sở Chích Thiên hỏi: “Tôi muốn biết anh là ai. Tôi nhất định phải phụ trách đối với người của tôi.”
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười tà khí: “Tôi nói rồi, cơ hội chỉ có một lần, về phần Vương đội trưởng có muốn hay không, có muốn để cho người của anh đều sống sót hay không, thì phải xem chính anh.”
Tiêu Tử Lăng lãnh nhãn bàng quan, tuy rằng trong lòng cậu rất khinh bỉ loại cách làm uy hiếp cộng thêm dụ dỗ này của Sở Chích Thiên, bất quá cậu không ghét là được rồi.
Quả nhiên, Vương An Long suy tư một chút, rốt cục nói ra tình hình hắn bị bắt, rõ ràng, hắn cũng không biết ai phản bội căn cứ Lăng Thiên. Tiêu Tử Lăng kêu Vương An Long báo cho bọn cậu biết về thân phận tên tuổi chân thực của mật thám té xỉu trong tiệm cơm, tuy rằng Vương An Long chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói ra tên tuổi chân thực của mật thám.
Sau khi Vương An Long nói ra hết thảy điều này, như vứt đi được bao quần áo trong lòng, nhất thời lâm vào ngủ say, có lẽ mê dược hắn ăn vào tương đối nhiều. Lý Liệt làm đầu bếp, tinh thông các loại thuốc, kiểm tra xong tình huống của hắn, phát hiện có thể phải mê man hai ba ngày mới có thể tỉnh lại.
Sau đó bọn cậu lại đánh thức phó đội Tề Long, hỏi vấn đề tương tự, kêu Tề Long nói tên tuổi chân thực của mật thám cho bọn cậu, sau đó lại bị Lý Liệt mê ngã. Cứ như vậy từng người từng người bị đánh thức hỏi thăm, trong đó có mấy mật thám lại bị Tiêu Tử Lăng nhất nhất vạch trần thân phận thật, hóa ra là căn cứ Tần Lĩnh dùng bọn gã đến thế thân mấy người vốn dĩ, muốn ẩn núp vào căn cứ Lăng Thiên thu hoạch tình báo, chẳng qua bọn gã không ngờ vừa mới đến, đã bị đối phương nhìn thấu.
Không tới phiên Tiêu Tử Lăng động thủ, những người đó đã bị Lý Liệt phẫn nộ giết hết, đương nhiên bọn cậu biết, mấy anh em kia đã bị căn cứ Tần Lĩnh hạ độc thủ, nếu căn cứ Tần Lĩnh nghĩ đến dùng thân phận của những người đó ẩn núp, đương nhiên sẽ ngăn chặn hậu hoạn, sớm đã xử lý sạch sẽ những người đó rồi.
Lý Liệt thấy chỉ còn lại tám người, đầy cõi lòng hy vọng hỏi: “Có phải không còn người phản bội nữa không?”
“Không, ít nhất còn một con cá lớn, chẳng qua chúng ta chưa xác định.” Tiêu Tử Lăng lắc đầu nói, trong lòng cậu đã có đáp án, bất quá vì phòng vạn nhất, cậu chuẩn bị xem lại, “Chúng ta về căn cứ trước, dọc đường hẳn có thể cho chúng ta nhìn rõ được, ai là kẻ phản bội chân chính.”
Sở Chích Thiên kinh ngạc: “Không quả quyết như thế? Anh nghĩ em sẽ quả quyết hơn.” Anh biết Tiêu Tử Lăng có một loại năng lực kỳ quái, có thể nhìn thấu đối phương, bất quá đến tột cùng đạt được loại trình độ nào, Sở Chích Thiên cũng không rõ.
“Bởi vì là anh em nhà mình, vì vậy tôi không muốn quá qua loa.” Tiêu Tử Lăng khẽ thở dài. Vì sao sẽ có phản bội chứ? Bọn cậu đối với thủ hạ anh em không tốt sao? Hơn nữa công tác của mỗi người đều là chính bọn họ lựa chọn, bao gồm cả ra ngoài làm mật thám. . .
Sở Chích Thiên ôm nhẹ Tiêu Tử Lăng một chút, an ủi đối phương không nên thương tâm: “Có một số người khi ra ngoài nghĩ rất tốt đẹp, nhưng khi sự thực phát sinh chênh lệch, ý nghĩ của bọn họ sẽ phát sinh thay đổi. Vì vậy không nên thương tâm vì những người đó, bọn họ chỉ là bị thời đại đào thải mà thôi.” Người gặp phải tuyệt cảnh trắc trở mà không cách nào thủ vững được tín niệm của chính mình, mất đi cũng không đáng tiếc.
Đối với loại phản bội này Sở Chích Thiên đã sớm có sự chuẩn bị, bởi vì Sở Chích Thiên rất rõ ràng, anh chỉ là một người bình thường, còn chưa cách nào làm được khiến cho bất kỳ ai cũng thích anh sùng bái anh, khăng khăng một mực trung thành với anh. Vì vậy, anh đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý này rồi, phản bội cuối cùng sẽ đến. Anh sẽ không vì thế mà thương tâm phẫn nộ. Đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Dựa theo lời Trần Cảnh Văn nói, anh là người bề trên trời sinh, có thể tín nhiệm quan ái đối với thủ hạ anh em, có thể làm được ‘nghi người thì không dùng người dùng người thì không nghi người’, cũng sẽ không do dự thiếu quyết đoán, bị bất kỳ cảm tình nào ràng buộc. Cả người tâm tính mạnh mẽ như sắt, lúc nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn so với bất cứ ai.
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười tự giễu. Kỳ thực Trần Cảnh Văn vẫn liệu sai, anh trước đây có thể tàn nhẫn, là bởi vì anh chưa gặp Tiêu Tử Lăng, gặp cậu rồi, chỉ cần dính dáng đến cậu, anh sẽ không còn cách nào tiếp tục tàn nhẫn được nữa. Vì vậy Tiêu Tử Lăng muốn xem lại anh cũng nguyện ý xem lại, bằng không dựa theo cách làm trước đây của anh, những người này đều sẽ bị anh vô tình vứt bỏ.
Tiêu Tử Lăng quả nhiên là ma chướng của anh, nhưng cũng là ma chướng mà anh cam tâm tình nguyện! Sở Chích Thiên dùng sức ôm Tiêu Tử Lăng, cảm nhận cậu ở trong lòng anh, loại an tâm này khiến cho anh rất hạnh phúc.
Vì Tiểu Lăng, dùng nhiều chút sức hao chút tâm thần cũng đáng. Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười, nghĩ như thế.
Ngày hôm sau, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng mang theo tám người còn lại, cùng với ba người Lý Liệt Hoắc Chinh Vũ, cộng thêm hai người Du Hoa Lôi Vân Chương, kiêu ngạo rời khỏi căn cứ Tần Lĩnh, điều này cũng khiến cho danh vọng của căn cứ Tần Lĩnh thoáng cái giảm xuống rất nhiều, tuy rằng liên minh tây bộ vẫn thành công, nhưng ghế minh chủ vốn dễ như trở bàn tay lại rơi vào trong tay người khác, Tần Tiếu chỉ vớt được một thân phận phó minh chủ, điều này làm cho Tần Tiếu tràn ngập cừu hận đối với căn cứ Lăng Thiên, đối với Ma Quân Tiêu Tử Lăng kia lại càng hận sâu trong nội tâm, khi Sở Chích Thiên chinh chiến thiên hạ trong tương lai, thiết trí không ít cản trở, làm ra không ít phiền phức.
Ở căn cứ Kỳ Nguyên, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng với bọn Du Hoa trao đổi những hạng mục công việc về kết minh, song phương vốn cũng rất có thành ý, vì vậy trao đổi rất dễ, không phí bao nhiêu thời gian đã thông qua hạng mục liên minh chủ yếu, về phần quy tắc liên minh chi tiết tỉ mỉ, thì chờ Sở Chích Thiên trở lại thông tri Trần Cảnh Văn chính thức khởi động, đến lúc đó căn cứ Lăng Thiên sẽ phái người đến căn cứ Kỳ Nguyên chính thức đàm phán.
Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn không ở lại căn cứ Kỳ Nguyên, mà lựa chọn đi theo Tiêu Tử Lăng đến căn cứ Lăng Thiên, đối mặt ánh mắt mong đợi của hai người này, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể đồng ý, thế nhưng Tiêu Tử Lăng cũng ăn ngay nói thật, cho dù đến căn cứ của bọn cậu, bọn họ cũng phải bắt đầu từ con số không, không có khả năng tiếp tục đi theo cậu, mà cậu sẽ không có bất kỳ chiếu cố nào đối với bọn họ, nói cách khác, bọn họ nhất định phải dựa vào chính mình.
Hoắc Chinh Vũ cùng Diệp Văn đương nhiên sẽ không lùi bước, vốn bọn họ đã có loại giác ngộ đó. Chỉ có Tiền Lộ tạm thời cải biến chủ ý, vốn cũng muốn đi theo, nhưng lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho cậu ta cảm thấy có đi căn cứ Lăng Thiên hay không cũng không khác biệt, còn không bằng ở lại căn cứ Kỳ Nguyên, dù sao nơi đó có bằng hữu, người thân mà cậu ta quen biết. Nếu như đi căn cứ Lăng Thiên, vậy mới thực sự chân chính là làm lại từ đầu.
Ở căn cứ Ngân Thành, Vương An Long biến mất, Tề Long thì bị lệnh mang theo sáu mật thám còn lại cấu thành đoàn săn bắt lưu thủ ở Ngân Thành, Lý Liệt rất ngạc nhiên đối với kết cục này, hắn vẫn luôn cho rằng phản bội chính là phó đội Tề Long, biểu hiện của Vương đội trưởng quá kiên định quá bình tĩnh, thậm chí hắn đều hoài nghi không ai có thể để cho Vương An Long phản bội căn cứ, tàn khốc bức bách thế nào cũng không thể.
Đối với điều này, Tiêu Tử Lăng chỉ nói cho Lý Liệt, thường thường mắt thấy chưa hẳn là chân thật, còn phải dùng đầu óc tận lực suy ngẫm.
Lý Liệt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới suy nghĩ được cẩn thận, mặt ngoài Vương An Long cái gì cũng không có vấn đề, kỳ thực chính là vấn đề. Bất quá phó đội trưởng Tề Long trong trận nguy cơ này cũng biểu hiện ra hắn tuyệt không thích hợp làm công tác của một phó đội mật thám, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng vứt phó đội Tề Long đến căn cứ Ngân Thành, không thích hợp thì phải bị đào thải, không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói.
Cứ như vậy, rốt cục sau khi Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng ra ngoài hơn nửa tháng, lần nữa về lại căn cứ Lăng Thiên, chẳng qua bên cạnh thêm ra ba người Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn với Lý Liệt. Lý Liệt là một nhân tài, Tiêu Tử Lăng có an bài khác, mà Hoắc Chinh Vũ với Diệp Văn thì sẽ gia nhập căn cứ, bắt đầu sinh hoạt thuộc về bọn họ, mà hết thảy điều này không quan hệ đến Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên, đương nhiên về sau hai người bọn họ sẽ trưởng thành lên, không đến mấy năm sau sẽ đi vào tầng cao hơn. . . Có lẽ đó chính là thời khắc gặp lại.
Đứng ở cửa toà thị chính, Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng nặng nề hít một hơi, biết Tiêu Tử Lăng có chút khẩn trương, dù sao lần này trở về, Tiêu Tử Lăng là thành bạn lữ của anh. Anh đi qua, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Tử Lăng nói: “Tiểu Lăng, đừng khẩn trương, chúng ta từ từ sẽ đến, không nói sẽ lập tức công khai.”
Tiểu Lăng là người anh yêu nhất quan trọng nhất, anh sẽ không chuyện gì cũng không làm đã đẩy cậu lên phía trước, biểu hiện yêu một người không phải là tư duy phát nóng xung động nói cho toàn thế giới, mà là như thế nào bảo hộ cậu dưới tiền đề không bị thương tổn, để cho cậu quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh.
Tiêu Tử Lăng kỳ quái nhìn Sở Chích Thiên nói: “Tôi chỉ đồng ý đi tiếp cùng anh, chưa nói muốn công khai a.”
Mặt Sở Chích Thiên đen, không ngờ Tiểu Lăng nhà anh thế mà muốn cho anh trở thành một tình nhân không ai hay biết.
Tiêu Tử Lăng lầm bầm: “Ai biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì, kết hôn còn phải ly hôn nữa. . .”
Sở Chích Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Tử Lăng!!!” Vì sao em không có lòng tin đối với anh như thế?
Tiêu Tử Lăng đột nhiên nâng đầu Sở Chích Thiên lên, nặng nề hôn miệng Sở Chích Thiên một cái, sau đó nhanh chóng chạy trốn ra xa xa, lúc này mới quay đầu lại cười nói: “Chính như anh nói, chúng ta có rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến nga.” Lúc này nụ cười giảo hoạt của Tiêu Tử Lăng lần nữa hiện lên trên mặt cậu, điều này làm cho Sở Chích Thiên đột nhiên như về lại thời điểm mà bọn anh mới quen biết, khi đó Tiêu Tử Lăng cũng quỷ linh tinh quái như hiện tại, tuy rằng hiện tại Sở Chích Thiên đã biết hết thảy điều đó đều là Tiêu Tử Lăng ngụy trang, nhưng Sở Chích Thiên vẫn thích.
Sở Chích Thiên cười, cả người lóe sáng, khiến cho người đi đường bởi vì động tác của Tiêu Tử Lăng mà dừng bước đứng xem xung quanh nhịn không được tâm sinh kinh thán, nam nhân tốt đều đi làm gay hết rồi. Sở Chích Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói: “Được rồi, liền nghe lời em.”
Tiêu Tử Lăng thấy nụ cười của Sở Chích Thiên, cũng tránh không được sửng sốt, chỉ trong nháy mắt, cậu liền cảm thấy một cánh tay cường kiện ôm lấy cậu, sau đó liền về tới trên chiếc giường lớn bạch ngọc trong Tử Phủ.
“Sở Chích Thiên, anh thế mà giữa ban ngày ban mặt làm loại chuyện này.” Tiêu Tử Lăng cả giận nói, chẳng lẽ không sợ Tử Phủ của cậu bị lộ?
Sở Chích Thiên tà khí cười nói: “Loại chuyện này? Là loại này sao?” Nói xong liền xé quần áo Tiêu Tử Lăng ra, vùi đầu trong đó, tính ra anh đã nhịn rất lâu rồi. . .
Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên hôn choáng choáng váng váng, gián đoạn nói: “Mới, mới. . . không phải. . .”
“Không phải thì là gì?”
“Chính là. . . Chính là. . . Được rồi, chính là loại này.” Tiêu Tử Lăng bị tình dục đánh bại, không còn quản chuyện khác nữa.
Một tia tỉnh táo cuối cùng đang rống giận: Sở Chích Thiên, anh chờ, chờ tôi tỉnh lại nhất định phải. . .
Phải cái gì đây? Được rồi, Tiêu Tử Lăng đã không còn cơ hội nghĩ tiếp được nữa.
Tiêu Tử Lăng phiền muộn nói: “Anh không biết một món nấu mười hai phần sao?”
“Hóa ra còn có thể làm như vậy a.” Nhị Ngốc mang vẻ mặt kinh thán, lúc này mới trở lại nấu đồ ăn.
Tề Long lo lắng nói: “Cậu ta có được không?”
Tiêu Tử Lăng cười nói: “Tuy rằng anh ta ngốc, nhưng nấu đồ ăn vẫn được.”
Tề Long rốt cục thả tâm, viền mắt hắn rưng rưng nói: “Ma Quân, các anh em ở trong tay Tần Tiếu đều chịu nhiều khổ sở, tôi lo lắng thân thể của bọn họ, cho nên mới để ý như vậy.”
“Yên tâm, sẽ tốt lên.” Tiêu Tử Lăng vỗ vỗ bờ vai Tề Long lấy làm an ủi.
Cơm nước rất nhanh đã được đưa lên, mọi người rất nhanh liền bắt đầu ăn, chỉ có Vương An Long ăn miếng đầu tiên liền dừng một chút, bất quá hắn rất nhanh tiếp tục mặt không biểu cảm ăn cơm, dường như sự dừng lại ban nãy chỉ là ảo giác.
Rất nhanh, có mấy người trực tiếp chúi mũi vùi đầu vào trong cơm nước, Tề Long chỉ cảm thấy choáng váng, sắc mặt hắn đại biến, kinh ngạc hỏi: “Ma Quân, vì sao làm như vậy?” Vì sao muốn kê đơn làm bọn họ hôn mê chứ?
“Các anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe một chút, tỉnh lại sẽ không còn chuyện gì.” Ý thức sau cùng của Tề Long chỉ nhìn thấy mặt Tiêu Tử Lăng mang mỉm cười nói câu này, không biết vì sao, hắn chung quy cảm thấy toàn thân phát lạnh, sau đó hắn liền ngã xuống.
Tiêu Tử Lăng thấy tất cả mọi người hôn mê, chỉ có Vương An Long còn ở bên kia lãnh tĩnh ăn cơm, Tiêu Tử Lăng cười nói: “Anh đã biết bên trong có thứ gì, vì sao còn muốn ăn?”
Vương An Long lạnh lùng thốt: “Nếu đã rơi vào trong tay các người, làm quỷ no cũng tốt.” Hắn vẫn ăn cơm đâu vào đấy, tuyệt không ngừng đũa trong tay.
“Tôi chỉ muốn biết ai là người phản bội mà thôi.” Tiêu Tử Lăng thu lại nụ cười, vẻ mặt âm trầm nói.
“Không biết, nói chung, tôi bị bắt, không có người hỏi tôi thẩm tôi, cũng không có người giày vò tôi, khoản đãi ăn ngon uống ngon, thẳng đến khi tôi tới nơi đây.” Vương An Long cười lạnh trả lời.
“Thoạt nhìn. Như là anh bán đứng căn cứ Lăng Thiên a.” Tiêu Tử Lăng hơi híp mắt, sát khí thoáng hiện.
Vương An Long dừng đũa một chút, trầm mặc một chút mới nói: “Thoạt nhìn. Đúng vậy.” Trong những người được thả ra chỉ có hắn không chút thương tổn, thấy thế nào cũng là người phản bội.
“Không ngờ mê dược không có tác dụng đối với anh, đã như vậy, anh hãy tận lực bàn giao một chút về những chuyện trước sau anh bị bắt, về phần anh có phải người phản bội hay không. Chúng tôi sẽ phán đoán.” Tiêu Tử Lăng cười rất lạnh, những người này ở trong mắt cậu đều có vấn đề.
Vương An Long trầm mặc nửa ngày nói: “Không có gì để nói.”
Tiêu Tử Lăng tức giận trong lòng, Vương An Long hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng tên này lại như hồ lô bị cưa miệng, cái gì cũng không chịu nói, khiến cho Tiêu Tử Lăng có chút bó tay không có cách.
“Anh không tin chúng tôi là người của căn cứ Lăng Thiên?” Sở Chích Thiên thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên mở miệng nói.
Vương An Long nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên hai lượt, chậm rãi nói: “Tôi thế nào có thể tin?” Căn cứ Lăng Thiên còn chưa có cường đại đến mức tùy tiện phái hai người đến là có thể để cho căn cứ Tần Lĩnh thả người.
“Ma Quân tới cũng không thể?” Mi mắt Sở Chích Thiên thoáng nhếch, một luồng áp lực vô hình lặng yên giáng lâm ở trên người Vương An Long.
“Ma Quân đại nhân? Chính bởi vì là Ma Quân đại nhân, vì vậy tôi mới không tin. Tôi tin tưởng nếu Ma Quân đại nhân thực sự tới, trước tiên sẽ giết hết chúng tôi, mà không phải cứu chúng tôi.” Khóe miệng Vương An Long lộ ra nụ cười trào phúng, Ma Quân đại nhân đến cùng là người thế nào, người ngoài có lẽ không rõ, nhưng hắn hiểu rất rõ. Trong mắt Ma Quân không cho phép nửa hạt cát, chỉ cần có một tia khả năng phản bội, anh ta sẽ tiêu diệt uy hiếp trong trạng thái chỉ mới nảy sinh. Hắn đã từng thấy Ma Quân đại nhân vô tình kích sát thành viên của căn cứ, dưới tiền đề không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh người đó phản bội, chỉ bởi vì Ma Quân hoài nghi đối phương vì vậy liền giết.
(Nếu như Tiêu Tử Lăng biết mình ở trong mắt mọi người là loại hình tượng này khẳng định sẽ rất ủy khuất, phải biết rằng lúc đó tuy rằng ngoài sáng không có chứng cứ chứng minh, nhưng trên thực tế, Giám Định quân đã giám định ra thân phận chân thực, người đó không hề nghi ngờ là mật thám do căn cứ khác phái tới, cho nên mới không chút do dự hạ thủ.)
“Ma Quân đúng là rất muốn giết các người, bất quá tôi không đồng ý, cho nên mới cho các người một cơ hội tự cứu. Vương đội trưởng không nên lãng phí.” Sở Chích Thiên quét tới một cái liếc mắt, bức lực vô cùng trong mắt đó khiến cho Vương An Long chấn động, tâm vốn kiên định bắt đầu do dự.
Vương An Long yên lặng nhìn Sở Chích Thiên hỏi: “Tôi muốn biết anh là ai. Tôi nhất định phải phụ trách đối với người của tôi.”
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười tà khí: “Tôi nói rồi, cơ hội chỉ có một lần, về phần Vương đội trưởng có muốn hay không, có muốn để cho người của anh đều sống sót hay không, thì phải xem chính anh.”
Tiêu Tử Lăng lãnh nhãn bàng quan, tuy rằng trong lòng cậu rất khinh bỉ loại cách làm uy hiếp cộng thêm dụ dỗ này của Sở Chích Thiên, bất quá cậu không ghét là được rồi.
Quả nhiên, Vương An Long suy tư một chút, rốt cục nói ra tình hình hắn bị bắt, rõ ràng, hắn cũng không biết ai phản bội căn cứ Lăng Thiên. Tiêu Tử Lăng kêu Vương An Long báo cho bọn cậu biết về thân phận tên tuổi chân thực của mật thám té xỉu trong tiệm cơm, tuy rằng Vương An Long chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói ra tên tuổi chân thực của mật thám.
Sau khi Vương An Long nói ra hết thảy điều này, như vứt đi được bao quần áo trong lòng, nhất thời lâm vào ngủ say, có lẽ mê dược hắn ăn vào tương đối nhiều. Lý Liệt làm đầu bếp, tinh thông các loại thuốc, kiểm tra xong tình huống của hắn, phát hiện có thể phải mê man hai ba ngày mới có thể tỉnh lại.
Sau đó bọn cậu lại đánh thức phó đội Tề Long, hỏi vấn đề tương tự, kêu Tề Long nói tên tuổi chân thực của mật thám cho bọn cậu, sau đó lại bị Lý Liệt mê ngã. Cứ như vậy từng người từng người bị đánh thức hỏi thăm, trong đó có mấy mật thám lại bị Tiêu Tử Lăng nhất nhất vạch trần thân phận thật, hóa ra là căn cứ Tần Lĩnh dùng bọn gã đến thế thân mấy người vốn dĩ, muốn ẩn núp vào căn cứ Lăng Thiên thu hoạch tình báo, chẳng qua bọn gã không ngờ vừa mới đến, đã bị đối phương nhìn thấu.
Không tới phiên Tiêu Tử Lăng động thủ, những người đó đã bị Lý Liệt phẫn nộ giết hết, đương nhiên bọn cậu biết, mấy anh em kia đã bị căn cứ Tần Lĩnh hạ độc thủ, nếu căn cứ Tần Lĩnh nghĩ đến dùng thân phận của những người đó ẩn núp, đương nhiên sẽ ngăn chặn hậu hoạn, sớm đã xử lý sạch sẽ những người đó rồi.
Lý Liệt thấy chỉ còn lại tám người, đầy cõi lòng hy vọng hỏi: “Có phải không còn người phản bội nữa không?”
“Không, ít nhất còn một con cá lớn, chẳng qua chúng ta chưa xác định.” Tiêu Tử Lăng lắc đầu nói, trong lòng cậu đã có đáp án, bất quá vì phòng vạn nhất, cậu chuẩn bị xem lại, “Chúng ta về căn cứ trước, dọc đường hẳn có thể cho chúng ta nhìn rõ được, ai là kẻ phản bội chân chính.”
Sở Chích Thiên kinh ngạc: “Không quả quyết như thế? Anh nghĩ em sẽ quả quyết hơn.” Anh biết Tiêu Tử Lăng có một loại năng lực kỳ quái, có thể nhìn thấu đối phương, bất quá đến tột cùng đạt được loại trình độ nào, Sở Chích Thiên cũng không rõ.
“Bởi vì là anh em nhà mình, vì vậy tôi không muốn quá qua loa.” Tiêu Tử Lăng khẽ thở dài. Vì sao sẽ có phản bội chứ? Bọn cậu đối với thủ hạ anh em không tốt sao? Hơn nữa công tác của mỗi người đều là chính bọn họ lựa chọn, bao gồm cả ra ngoài làm mật thám. . .
Sở Chích Thiên ôm nhẹ Tiêu Tử Lăng một chút, an ủi đối phương không nên thương tâm: “Có một số người khi ra ngoài nghĩ rất tốt đẹp, nhưng khi sự thực phát sinh chênh lệch, ý nghĩ của bọn họ sẽ phát sinh thay đổi. Vì vậy không nên thương tâm vì những người đó, bọn họ chỉ là bị thời đại đào thải mà thôi.” Người gặp phải tuyệt cảnh trắc trở mà không cách nào thủ vững được tín niệm của chính mình, mất đi cũng không đáng tiếc.
Đối với loại phản bội này Sở Chích Thiên đã sớm có sự chuẩn bị, bởi vì Sở Chích Thiên rất rõ ràng, anh chỉ là một người bình thường, còn chưa cách nào làm được khiến cho bất kỳ ai cũng thích anh sùng bái anh, khăng khăng một mực trung thành với anh. Vì vậy, anh đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý này rồi, phản bội cuối cùng sẽ đến. Anh sẽ không vì thế mà thương tâm phẫn nộ. Đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Dựa theo lời Trần Cảnh Văn nói, anh là người bề trên trời sinh, có thể tín nhiệm quan ái đối với thủ hạ anh em, có thể làm được ‘nghi người thì không dùng người dùng người thì không nghi người’, cũng sẽ không do dự thiếu quyết đoán, bị bất kỳ cảm tình nào ràng buộc. Cả người tâm tính mạnh mẽ như sắt, lúc nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn so với bất cứ ai.
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười tự giễu. Kỳ thực Trần Cảnh Văn vẫn liệu sai, anh trước đây có thể tàn nhẫn, là bởi vì anh chưa gặp Tiêu Tử Lăng, gặp cậu rồi, chỉ cần dính dáng đến cậu, anh sẽ không còn cách nào tiếp tục tàn nhẫn được nữa. Vì vậy Tiêu Tử Lăng muốn xem lại anh cũng nguyện ý xem lại, bằng không dựa theo cách làm trước đây của anh, những người này đều sẽ bị anh vô tình vứt bỏ.
Tiêu Tử Lăng quả nhiên là ma chướng của anh, nhưng cũng là ma chướng mà anh cam tâm tình nguyện! Sở Chích Thiên dùng sức ôm Tiêu Tử Lăng, cảm nhận cậu ở trong lòng anh, loại an tâm này khiến cho anh rất hạnh phúc.
Vì Tiểu Lăng, dùng nhiều chút sức hao chút tâm thần cũng đáng. Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười, nghĩ như thế.
Ngày hôm sau, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng mang theo tám người còn lại, cùng với ba người Lý Liệt Hoắc Chinh Vũ, cộng thêm hai người Du Hoa Lôi Vân Chương, kiêu ngạo rời khỏi căn cứ Tần Lĩnh, điều này cũng khiến cho danh vọng của căn cứ Tần Lĩnh thoáng cái giảm xuống rất nhiều, tuy rằng liên minh tây bộ vẫn thành công, nhưng ghế minh chủ vốn dễ như trở bàn tay lại rơi vào trong tay người khác, Tần Tiếu chỉ vớt được một thân phận phó minh chủ, điều này làm cho Tần Tiếu tràn ngập cừu hận đối với căn cứ Lăng Thiên, đối với Ma Quân Tiêu Tử Lăng kia lại càng hận sâu trong nội tâm, khi Sở Chích Thiên chinh chiến thiên hạ trong tương lai, thiết trí không ít cản trở, làm ra không ít phiền phức.
Ở căn cứ Kỳ Nguyên, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng với bọn Du Hoa trao đổi những hạng mục công việc về kết minh, song phương vốn cũng rất có thành ý, vì vậy trao đổi rất dễ, không phí bao nhiêu thời gian đã thông qua hạng mục liên minh chủ yếu, về phần quy tắc liên minh chi tiết tỉ mỉ, thì chờ Sở Chích Thiên trở lại thông tri Trần Cảnh Văn chính thức khởi động, đến lúc đó căn cứ Lăng Thiên sẽ phái người đến căn cứ Kỳ Nguyên chính thức đàm phán.
Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn không ở lại căn cứ Kỳ Nguyên, mà lựa chọn đi theo Tiêu Tử Lăng đến căn cứ Lăng Thiên, đối mặt ánh mắt mong đợi của hai người này, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể đồng ý, thế nhưng Tiêu Tử Lăng cũng ăn ngay nói thật, cho dù đến căn cứ của bọn cậu, bọn họ cũng phải bắt đầu từ con số không, không có khả năng tiếp tục đi theo cậu, mà cậu sẽ không có bất kỳ chiếu cố nào đối với bọn họ, nói cách khác, bọn họ nhất định phải dựa vào chính mình.
Hoắc Chinh Vũ cùng Diệp Văn đương nhiên sẽ không lùi bước, vốn bọn họ đã có loại giác ngộ đó. Chỉ có Tiền Lộ tạm thời cải biến chủ ý, vốn cũng muốn đi theo, nhưng lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho cậu ta cảm thấy có đi căn cứ Lăng Thiên hay không cũng không khác biệt, còn không bằng ở lại căn cứ Kỳ Nguyên, dù sao nơi đó có bằng hữu, người thân mà cậu ta quen biết. Nếu như đi căn cứ Lăng Thiên, vậy mới thực sự chân chính là làm lại từ đầu.
Ở căn cứ Ngân Thành, Vương An Long biến mất, Tề Long thì bị lệnh mang theo sáu mật thám còn lại cấu thành đoàn săn bắt lưu thủ ở Ngân Thành, Lý Liệt rất ngạc nhiên đối với kết cục này, hắn vẫn luôn cho rằng phản bội chính là phó đội Tề Long, biểu hiện của Vương đội trưởng quá kiên định quá bình tĩnh, thậm chí hắn đều hoài nghi không ai có thể để cho Vương An Long phản bội căn cứ, tàn khốc bức bách thế nào cũng không thể.
Đối với điều này, Tiêu Tử Lăng chỉ nói cho Lý Liệt, thường thường mắt thấy chưa hẳn là chân thật, còn phải dùng đầu óc tận lực suy ngẫm.
Lý Liệt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới suy nghĩ được cẩn thận, mặt ngoài Vương An Long cái gì cũng không có vấn đề, kỳ thực chính là vấn đề. Bất quá phó đội trưởng Tề Long trong trận nguy cơ này cũng biểu hiện ra hắn tuyệt không thích hợp làm công tác của một phó đội mật thám, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng vứt phó đội Tề Long đến căn cứ Ngân Thành, không thích hợp thì phải bị đào thải, không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói.
Cứ như vậy, rốt cục sau khi Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng ra ngoài hơn nửa tháng, lần nữa về lại căn cứ Lăng Thiên, chẳng qua bên cạnh thêm ra ba người Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn với Lý Liệt. Lý Liệt là một nhân tài, Tiêu Tử Lăng có an bài khác, mà Hoắc Chinh Vũ với Diệp Văn thì sẽ gia nhập căn cứ, bắt đầu sinh hoạt thuộc về bọn họ, mà hết thảy điều này không quan hệ đến Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên, đương nhiên về sau hai người bọn họ sẽ trưởng thành lên, không đến mấy năm sau sẽ đi vào tầng cao hơn. . . Có lẽ đó chính là thời khắc gặp lại.
Đứng ở cửa toà thị chính, Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng nặng nề hít một hơi, biết Tiêu Tử Lăng có chút khẩn trương, dù sao lần này trở về, Tiêu Tử Lăng là thành bạn lữ của anh. Anh đi qua, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Tử Lăng nói: “Tiểu Lăng, đừng khẩn trương, chúng ta từ từ sẽ đến, không nói sẽ lập tức công khai.”
Tiểu Lăng là người anh yêu nhất quan trọng nhất, anh sẽ không chuyện gì cũng không làm đã đẩy cậu lên phía trước, biểu hiện yêu một người không phải là tư duy phát nóng xung động nói cho toàn thế giới, mà là như thế nào bảo hộ cậu dưới tiền đề không bị thương tổn, để cho cậu quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh.
Tiêu Tử Lăng kỳ quái nhìn Sở Chích Thiên nói: “Tôi chỉ đồng ý đi tiếp cùng anh, chưa nói muốn công khai a.”
Mặt Sở Chích Thiên đen, không ngờ Tiểu Lăng nhà anh thế mà muốn cho anh trở thành một tình nhân không ai hay biết.
Tiêu Tử Lăng lầm bầm: “Ai biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì, kết hôn còn phải ly hôn nữa. . .”
Sở Chích Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Tử Lăng!!!” Vì sao em không có lòng tin đối với anh như thế?
Tiêu Tử Lăng đột nhiên nâng đầu Sở Chích Thiên lên, nặng nề hôn miệng Sở Chích Thiên một cái, sau đó nhanh chóng chạy trốn ra xa xa, lúc này mới quay đầu lại cười nói: “Chính như anh nói, chúng ta có rất nhiều thời gian, từ từ sẽ đến nga.” Lúc này nụ cười giảo hoạt của Tiêu Tử Lăng lần nữa hiện lên trên mặt cậu, điều này làm cho Sở Chích Thiên đột nhiên như về lại thời điểm mà bọn anh mới quen biết, khi đó Tiêu Tử Lăng cũng quỷ linh tinh quái như hiện tại, tuy rằng hiện tại Sở Chích Thiên đã biết hết thảy điều đó đều là Tiêu Tử Lăng ngụy trang, nhưng Sở Chích Thiên vẫn thích.
Sở Chích Thiên cười, cả người lóe sáng, khiến cho người đi đường bởi vì động tác của Tiêu Tử Lăng mà dừng bước đứng xem xung quanh nhịn không được tâm sinh kinh thán, nam nhân tốt đều đi làm gay hết rồi. Sở Chích Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói: “Được rồi, liền nghe lời em.”
Tiêu Tử Lăng thấy nụ cười của Sở Chích Thiên, cũng tránh không được sửng sốt, chỉ trong nháy mắt, cậu liền cảm thấy một cánh tay cường kiện ôm lấy cậu, sau đó liền về tới trên chiếc giường lớn bạch ngọc trong Tử Phủ.
“Sở Chích Thiên, anh thế mà giữa ban ngày ban mặt làm loại chuyện này.” Tiêu Tử Lăng cả giận nói, chẳng lẽ không sợ Tử Phủ của cậu bị lộ?
Sở Chích Thiên tà khí cười nói: “Loại chuyện này? Là loại này sao?” Nói xong liền xé quần áo Tiêu Tử Lăng ra, vùi đầu trong đó, tính ra anh đã nhịn rất lâu rồi. . .
Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên hôn choáng choáng váng váng, gián đoạn nói: “Mới, mới. . . không phải. . .”
“Không phải thì là gì?”
“Chính là. . . Chính là. . . Được rồi, chính là loại này.” Tiêu Tử Lăng bị tình dục đánh bại, không còn quản chuyện khác nữa.
Một tia tỉnh táo cuối cùng đang rống giận: Sở Chích Thiên, anh chờ, chờ tôi tỉnh lại nhất định phải. . .
Phải cái gì đây? Được rồi, Tiêu Tử Lăng đã không còn cơ hội nghĩ tiếp được nữa.
Bình luận facebook