-
Quyển 2 - Chương 17-1
: Cuộc đấu tại nơi công sở 2
"Cô tới làm gì?" Cô ta tới lúc nào? Cuộc đối thoại giữa cô và mặt trắng nhỏ cô ta nghe được bao nhiêu? Cho dù cô và mặt trắng nhỏ không nói lời gì phải xấu hổ nhưng không có ai lại thích bị người khác nghe trộm cả.
Hác Đình nở nụ cười, dưới ánh mặt trời hàm răng như phát ra ánh sáng trắng, môi hồng tạo ra một độ cong duyên dáng, cười đến mức vân đạm phong khinh, "Tôi tới làm gì cũng không quan trọng chứ hả?"
"Đúng là không quan trọng, thế nhưng cô nghe lén người khác nói chuyện thì đã là chuyện vô sỉ rồi"
"Tôi cho tới giờ chưa từng nói mình là một người phẩm đức cao thượng"
"Đây cũng là lời thực, cử chỉ của cô từ trước đến giờ cùng với thái độ làm người thật khiến người ta khinh thường". Cô cũng cười theo, sau đó rất thành công thấy biểu tình không vui dần hiện ra trên mặt của Hác Đình, song không vui ấy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh cô ta đã lấy lại vẻ vân đạm phong khinh*, bộ dáng phong tình vạn chủng**.
"Tôi không rảnh ở đây nó chuyện phiếm với cô, cô cứ tuỳ tiện đi" Cô thực không muốn tốn thời gian với cô ta ở đây nữa, thanh danh trước kia của Hác Đình cũng không tốt, trong công ty không có tường nào gió không lọt qua được, dạng bát quái gì hay việc bí mật gì đều bị người có quyết tâm moi ra, có người nói cô ta sở dĩ bỏ công ty trước đây, không phải là bởi vì sơ xuất của chức vụ, mà là có tin tức truyền ra giữa cô ta và tổng thanh tra hành chính công ty trước mập mờ không rõ, thậm chí bị người ta bắt tại trận ở khách sạn Hilton, có người nói cô ta cũng có quan hệ không muốn thấy với một nhân viên cao cấp của Hoa Tinh, lời đồn đãi bay đầy trời, nhưng Hác Đình vẫn một vẻ vân đạm phong khinh, cứ như là chuyện không hề liên quan tới cô ta.
Mà những cái này với Dương Dương mà nói lại càng là chuyện râu ria, mấy cái lời đồn vô căn cứ đó vào tai trái lại ra tai phải, không có để ở trong lòng, thế nhưng cô ta lại cứ quanh quẩn bên cạnh cô, coi cô như kẻ địch, điều này làm cho cô rất phiền, cùng làm việc tại một công ty không nhất định chỉ có con đường liều mạng một mất một còn, kỳ thực bất luận cuộc chiến nào thì kết cục tốt nhất là hai bên đều thắng.
"Cô muốn đuổi theo Phan thiếu sao? Không cảm thấy quá muộn rồi ư? Cô cuối cùng coi hắn là gì? Một cái gân gà ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc ư?" Hác Đình một tay nắm lấy cánh tay của Dương Dương, không cho cô đi.
"Tôi có đuổi theo anh ấy hay không thì có quan hệ gì với cô chứ? Tôi coi anh ấy là gì cũng không có nghĩa vụ báo cáo cho cô đi?" Cô hất tay cô ta ra.
Trên tầng thượng gió rất to, thổi bay mái tóc quăn của Hác Đình khiến nó không ngừng đung đưa trong gió. Cô ta vén lại những sợi tóc dính trên trán, trong sát na ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ màu cà phê lóe ra ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vậy, "Đương nhiên là có liên quan"
Ánh mắt sắc bén ấy như một con rắn độc khiến cả người cô run lên.
"Tôi nói với cô, mặc kệ là chức vụ hay là người đàn ông này, tôi đều phải có!" Miệng nhếch lên nụ cười lười biếng nhưng quyến rũ làm cho Dương Dương đang đứng dưới ánh mặt trời không nhịn được cảm thấy sau lưng từng trận gió lạnh.
"Cô đúng là nhàm chán!" Cô nhất thời không tìm được lời để hình dung cô ta.
"Tôi nhàm chán sao? Ha ha... Đúng là một từ mới mẻ, còn chưa có ai hình dung tôi như thế đâu, từ trước đến nay mọi người đều tán dương tôi là độc hạt mỹ nhân*** đấy". Trong gió, Hác Đình cười có chút khoa trương.
"Người điên!" Đưa ra câu kết xong cô lại muốn đi.
"Mặc kệ cô có tiếp chiến thư của tôi hay khong, mũi tên này đã trên cung rồi, cô bắt buộc phải phát. Cô có thể mắng tôi điên mắng tôi bệnh thần kinh, những người phụ nữ độc hơn gấp trăm gấp nghìn lần tôi cũng đã gặp qua, huống chi cô mới chỉ là một tay mơ mới ra xã hội, mới chỉ là một bé con còn chưa có trưởng thành, đánh bại cô dễ như trở bàn tay, nhưng mà trước đó cô có thể dựa vào vận may nào đó, nhưng vận may cũng sẽ có lúc xài hết thôi"
"Đáng giá không? Luôn coi mình là thần, một mình cô độc, không mệt mỏi sao?" Cô thật không biết phải hình dung cô ta thế nào, nỗ lực tiến thủ không có sai, nhưng dựa vào việc đả kích người khác mà giành thắng lợi cũng không phải rất vẻ vang, nhất là dùng thủ đoạn không quang minh chính đại.
Sắc mặt của Hác Đình biến đổi, có phần phát cáu thành thẹn thùng, "Vở kịch cũng tốt mà câu chuyện cũng tốt, chỉ cần một ngày cô ở Hoa Tinh thì cô chính là kẻ địch của Hác Đình tôi, Hác Đình tôi một khi vừa ý cái gì, tuyệt không dễ dàng buông tha!"
"Cô hận tôi đến vậy sao?" Nghĩ lại cô và cô ta trước đo chưa từng gặp mặt, theo lý thuyết thì không có thù sâu oán nặng gì cả, nhưng từ khi vào đây đến giờ, cô đều có thể cảm giác được hận ý của Hác Đình với cô.
"Cô sai rồi, tôi không có hận cô, tôi căn bản cũng không hận cô, chẳng qua cô là kẻ địch của tôi mà thôi, tất nhiên tôi cũng không thích cô, đối thủ cạnh tranh thì trước đến giờ tôi đều không thích". "Cho nên cô khắp nơi đối nghịch với tôi chỉ là vì đả kích, có được địa vị?"
"Không sai. Chỉ cần cô ở Hoa Tinh thêm một ngày, vị trí của tôi tùy lúc sẽ bị cô thay thế, cô là chướng ngại vật cho chỗ đứng của tôi ở Hoa Tinh"
"Hoa tinh có hơn một nghìn nhân viên, chỉ một bộ phận tiêu thụ mà ở những khu vực hành chính khác nhau đã có hơn 300 người, đánh bại tôi, cô cũng không nhất định có thể đứng vững ở Hoa Tinh"
"Đúng là vậy, nhưng kẻ địch cũng bớt đi được một, mà trước mắt cô là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi, có cô làm bàn đạp, tôi mới có thể tiếp tục leo lên!"
"Tôi chết hoặc cô chết, đúng không?"
"Người không vì mình trời tru đất diệt, con người ai chẳng ích kỷ, tôi làm bất quá là để bảo vệ cho chính tôi. Người là dao thớt, nếu tôi với cô đã định trước có một người trở thành cá thịt, vậy tôi cũng chỉ có thể ném cô lên dao thớt, chỉ đơn giản như vậy"
"Đúng, cô nói rất đúng, người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ là cuối cùng ai sẽ thành cá thịt giờ kết luận còn quá sớm đi?". Không thể không thừa nhận, cô vẫn luôn lấy trái tim đà điểu để đối đãi với đối thủ cạnh tranh này, cho rằng chỉ cần làm tốt bổn phận nhiệm vụ của mình là tốt rồi, giờ xem ra cô đích thực đã quá ngây thơ, kỳ thực từ lúc cô bước vào Hoa Tinh thì cô đã quấn vào vòng xoáy cạnh tranh này, bất kể cô có nguyện ý hay không, bọn họ phải đối mặt!"
"A?" Hác Đình nhướng mày, vẻ mặt dường như có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại cười khinh bỉ, "Vậy chúng ta cùng cưỡi lừa xem hát..."
"Cùng chờ xem!" Dương Dương tiếp lời, sau đó xoay người bỏ đi.
*Chú thích*
*Vân đạm phong khinh: Mây nhạt gió nhẹ
**Phong tình vạn chủng: Có vạn phong thái quyến rũ
***Độc hạt mỹ nhân: Người đẹp nhưng lại giống một con bò cạp có độc
"Cô tới làm gì?" Cô ta tới lúc nào? Cuộc đối thoại giữa cô và mặt trắng nhỏ cô ta nghe được bao nhiêu? Cho dù cô và mặt trắng nhỏ không nói lời gì phải xấu hổ nhưng không có ai lại thích bị người khác nghe trộm cả.
Hác Đình nở nụ cười, dưới ánh mặt trời hàm răng như phát ra ánh sáng trắng, môi hồng tạo ra một độ cong duyên dáng, cười đến mức vân đạm phong khinh, "Tôi tới làm gì cũng không quan trọng chứ hả?"
"Đúng là không quan trọng, thế nhưng cô nghe lén người khác nói chuyện thì đã là chuyện vô sỉ rồi"
"Tôi cho tới giờ chưa từng nói mình là một người phẩm đức cao thượng"
"Đây cũng là lời thực, cử chỉ của cô từ trước đến giờ cùng với thái độ làm người thật khiến người ta khinh thường". Cô cũng cười theo, sau đó rất thành công thấy biểu tình không vui dần hiện ra trên mặt của Hác Đình, song không vui ấy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh cô ta đã lấy lại vẻ vân đạm phong khinh*, bộ dáng phong tình vạn chủng**.
"Tôi không rảnh ở đây nó chuyện phiếm với cô, cô cứ tuỳ tiện đi" Cô thực không muốn tốn thời gian với cô ta ở đây nữa, thanh danh trước kia của Hác Đình cũng không tốt, trong công ty không có tường nào gió không lọt qua được, dạng bát quái gì hay việc bí mật gì đều bị người có quyết tâm moi ra, có người nói cô ta sở dĩ bỏ công ty trước đây, không phải là bởi vì sơ xuất của chức vụ, mà là có tin tức truyền ra giữa cô ta và tổng thanh tra hành chính công ty trước mập mờ không rõ, thậm chí bị người ta bắt tại trận ở khách sạn Hilton, có người nói cô ta cũng có quan hệ không muốn thấy với một nhân viên cao cấp của Hoa Tinh, lời đồn đãi bay đầy trời, nhưng Hác Đình vẫn một vẻ vân đạm phong khinh, cứ như là chuyện không hề liên quan tới cô ta.
Mà những cái này với Dương Dương mà nói lại càng là chuyện râu ria, mấy cái lời đồn vô căn cứ đó vào tai trái lại ra tai phải, không có để ở trong lòng, thế nhưng cô ta lại cứ quanh quẩn bên cạnh cô, coi cô như kẻ địch, điều này làm cho cô rất phiền, cùng làm việc tại một công ty không nhất định chỉ có con đường liều mạng một mất một còn, kỳ thực bất luận cuộc chiến nào thì kết cục tốt nhất là hai bên đều thắng.
"Cô muốn đuổi theo Phan thiếu sao? Không cảm thấy quá muộn rồi ư? Cô cuối cùng coi hắn là gì? Một cái gân gà ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc ư?" Hác Đình một tay nắm lấy cánh tay của Dương Dương, không cho cô đi.
"Tôi có đuổi theo anh ấy hay không thì có quan hệ gì với cô chứ? Tôi coi anh ấy là gì cũng không có nghĩa vụ báo cáo cho cô đi?" Cô hất tay cô ta ra.
Trên tầng thượng gió rất to, thổi bay mái tóc quăn của Hác Đình khiến nó không ngừng đung đưa trong gió. Cô ta vén lại những sợi tóc dính trên trán, trong sát na ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ màu cà phê lóe ra ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vậy, "Đương nhiên là có liên quan"
Ánh mắt sắc bén ấy như một con rắn độc khiến cả người cô run lên.
"Tôi nói với cô, mặc kệ là chức vụ hay là người đàn ông này, tôi đều phải có!" Miệng nhếch lên nụ cười lười biếng nhưng quyến rũ làm cho Dương Dương đang đứng dưới ánh mặt trời không nhịn được cảm thấy sau lưng từng trận gió lạnh.
"Cô đúng là nhàm chán!" Cô nhất thời không tìm được lời để hình dung cô ta.
"Tôi nhàm chán sao? Ha ha... Đúng là một từ mới mẻ, còn chưa có ai hình dung tôi như thế đâu, từ trước đến nay mọi người đều tán dương tôi là độc hạt mỹ nhân*** đấy". Trong gió, Hác Đình cười có chút khoa trương.
"Người điên!" Đưa ra câu kết xong cô lại muốn đi.
"Mặc kệ cô có tiếp chiến thư của tôi hay khong, mũi tên này đã trên cung rồi, cô bắt buộc phải phát. Cô có thể mắng tôi điên mắng tôi bệnh thần kinh, những người phụ nữ độc hơn gấp trăm gấp nghìn lần tôi cũng đã gặp qua, huống chi cô mới chỉ là một tay mơ mới ra xã hội, mới chỉ là một bé con còn chưa có trưởng thành, đánh bại cô dễ như trở bàn tay, nhưng mà trước đó cô có thể dựa vào vận may nào đó, nhưng vận may cũng sẽ có lúc xài hết thôi"
"Đáng giá không? Luôn coi mình là thần, một mình cô độc, không mệt mỏi sao?" Cô thật không biết phải hình dung cô ta thế nào, nỗ lực tiến thủ không có sai, nhưng dựa vào việc đả kích người khác mà giành thắng lợi cũng không phải rất vẻ vang, nhất là dùng thủ đoạn không quang minh chính đại.
Sắc mặt của Hác Đình biến đổi, có phần phát cáu thành thẹn thùng, "Vở kịch cũng tốt mà câu chuyện cũng tốt, chỉ cần một ngày cô ở Hoa Tinh thì cô chính là kẻ địch của Hác Đình tôi, Hác Đình tôi một khi vừa ý cái gì, tuyệt không dễ dàng buông tha!"
"Cô hận tôi đến vậy sao?" Nghĩ lại cô và cô ta trước đo chưa từng gặp mặt, theo lý thuyết thì không có thù sâu oán nặng gì cả, nhưng từ khi vào đây đến giờ, cô đều có thể cảm giác được hận ý của Hác Đình với cô.
"Cô sai rồi, tôi không có hận cô, tôi căn bản cũng không hận cô, chẳng qua cô là kẻ địch của tôi mà thôi, tất nhiên tôi cũng không thích cô, đối thủ cạnh tranh thì trước đến giờ tôi đều không thích". "Cho nên cô khắp nơi đối nghịch với tôi chỉ là vì đả kích, có được địa vị?"
"Không sai. Chỉ cần cô ở Hoa Tinh thêm một ngày, vị trí của tôi tùy lúc sẽ bị cô thay thế, cô là chướng ngại vật cho chỗ đứng của tôi ở Hoa Tinh"
"Hoa tinh có hơn một nghìn nhân viên, chỉ một bộ phận tiêu thụ mà ở những khu vực hành chính khác nhau đã có hơn 300 người, đánh bại tôi, cô cũng không nhất định có thể đứng vững ở Hoa Tinh"
"Đúng là vậy, nhưng kẻ địch cũng bớt đi được một, mà trước mắt cô là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi, có cô làm bàn đạp, tôi mới có thể tiếp tục leo lên!"
"Tôi chết hoặc cô chết, đúng không?"
"Người không vì mình trời tru đất diệt, con người ai chẳng ích kỷ, tôi làm bất quá là để bảo vệ cho chính tôi. Người là dao thớt, nếu tôi với cô đã định trước có một người trở thành cá thịt, vậy tôi cũng chỉ có thể ném cô lên dao thớt, chỉ đơn giản như vậy"
"Đúng, cô nói rất đúng, người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ là cuối cùng ai sẽ thành cá thịt giờ kết luận còn quá sớm đi?". Không thể không thừa nhận, cô vẫn luôn lấy trái tim đà điểu để đối đãi với đối thủ cạnh tranh này, cho rằng chỉ cần làm tốt bổn phận nhiệm vụ của mình là tốt rồi, giờ xem ra cô đích thực đã quá ngây thơ, kỳ thực từ lúc cô bước vào Hoa Tinh thì cô đã quấn vào vòng xoáy cạnh tranh này, bất kể cô có nguyện ý hay không, bọn họ phải đối mặt!"
"A?" Hác Đình nhướng mày, vẻ mặt dường như có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại cười khinh bỉ, "Vậy chúng ta cùng cưỡi lừa xem hát..."
"Cùng chờ xem!" Dương Dương tiếp lời, sau đó xoay người bỏ đi.
*Chú thích*
*Vân đạm phong khinh: Mây nhạt gió nhẹ
**Phong tình vạn chủng: Có vạn phong thái quyến rũ
***Độc hạt mỹ nhân: Người đẹp nhưng lại giống một con bò cạp có độc
Bình luận facebook