Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 104: Đi thăm mộ
Vốn Chúng Thanh Phong định buổi chiều sẽ ở nhà với cậu nhưng lại bị Chúng Thời Giang phũ phàng đuổi tới tập đoàn với lý do "không phải là trẻ lên ba", không cần có người canh gác 24/7.
Thế nhưng trước khi rời khỏi nhà, Thanh Phong vẫn không quên dặn dò cậu mình.
"Cậu ở nhà một mình chán quá thì lấy vô lăng đua xe ra mà chơi trò đua xe nhập vai nhé.Cháu đặc biệt order cho cậu đấy.Với cả có biến là phải gọi cho cháu ngay và luôn đấy"
"Cậu biết rồi.Cứ yên tâm đi làm đi"
Có lẽ từ trước tới nay luôn được ba và cháu trai chăm lo cho từ chân tơ kẽ tóc, gặp phải rắc rối gì dù to dù nhỏ cũng chỉ cần ho một câu là sẽ có người giải quyết giúp nên thành ra Chúng Thời Giang nảy sinh tâm lý ở lại.
Bạn bè nhìn vào, ai cũng ngưỡng mộ thậm chí ghen tị với đại thiếu gia nhà họ Chúng.
Nhưng bản thân Chúng Thời Giang lại cảm thấy mình là một kẻ vô dụng, chẳng làm được việc gì nên hồn.
Anh còn nghĩ cả cuộc đời này có lẽ mình không thể sống mà không có ba hoặc Thanh Phong.
Đương nhiên Chúng Thanh Phong sớm nhìn ra điều đó và anh sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra.
Người nhà họ Chúng tuyệt đối không có kẻ vô dụng.
Thời gian qua vì quá bận rộn với các dự án kinh doanh của tập đoàn Tân Thế Giới và quản lý công ty riêng nên Chúng Thanh Phong không ở bên cạnh cậu mình được nhiều.
Anh cảm thấy mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm trước sự buông thả, phóng túng của cậu.
Do đó Chúng Thanh Phong đã lên một kế hoạch khép Chúng Thời Giang vào khuôn phép, đào tạo cậu trở thành người sống tốt, sống có ích nhưng chưa kịp thực hiện thì hay tin dữ.
Rạng sáng hôm qua, sau khi trở về từ bệnh viện, Chúng Thanh Phong đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như Thanh Phong không thế tìm được người hiến thận tương thích với Chúng Thời Giang, vậy anh sẽ tự mình tới bệnh viện kiểm tra.
Dù gì hai người cũng cùng chung huyết thống, nên Thanh Phong hi vọng thận của anh sẽ tương thích với cậu mình.
Tới bệnh viện tiến hành các thủ tục kiểm tra xong, Chúng Thanh Phong không tới tập đoàn mà chạy thẳng đến cửa hàng hoa, mua một bó thanh liễu và một bó cẩm chướng.
Đây là hai loài hoa mà mẹ và bà ngoại của anh khi còn sống rất yêu thích.
Sau đó Chúng Thanh Phong mang hai bó hoa tới nghĩa trang thăm mộ hai người thân yêu.
Để có được thành công như ngày hôm nay, người mà Chúng Thanh Phong chịu nhiều ảnh hưởng nhất chính là ông ngoại.
Suốt mười năm qua ông đã chỉ dạy cho anh rất nhiều bài học, kinh nghiệm quý báu.
Những điều Chúng Thời Vũ dạy Chúng Thanh Phong không đơn thuần chỉ là kinh doanh, kiếm tiên mà còn là bài học làm người.
Sống sao cho tử tế, không thẹn với lòng mình.
Trong suốt quá trình trưởng thành của đứa cháu ngoại yêu quy, không ít lần Chúng Thời Vũ nói với Chúng Thanh Phong: "Ông không cần cháu phải thật giàu có, ông cũng không cần cháu sau này phải phụng dưỡng ông, ông chỉ cần cháu cảm thấy hạnh phúc vì những gì mình làm thôi"
Người ta thường nói:"Mỗi lần vấp ngã nghĩa là bạn đang tiến một bước gần hơn tới tiềm năng và ước mơ của mình"
Điều đó hoàn toàn đúng với Chúng Thanh Phong, vì anh có lợi thế hơn nhiều người khác đó là anh có quyền được thất bại.
Thanh Phong có một người ông ngoại có tiềm lực kinh tế và các mối quan hệ sẵn sàng chống lưng cho anh trong mọi điều kiện hoàn cảnh.
Thăm mộ bà ngoại và mẹ xong, Chúng Thanh Phong cùng Chúng Thời Vũ tới sân tập golf.
Mặc dù tuổi đã cao nhưng Chúng Thời Vũ vẫn rất nhanh nhẹn, hoạt bát và minh mẫn.
Đó là bởi ông có chế độ ăn uống, ngủ nghỉ, tập thể thao rèn luyện sức khỏe vô cùng khoa học.
Chơi golf suốt 1 tiếng đồng hồ nên Chúng Thời Vũ có dấu hiệu thấm mệt.
Chúng Thanh Phong chu đáo đưa khăn thấm mồ hôi và nước mát cho ông ngoại.
"Ông vẫn còn phong độ lắm, thanh niên bọn cháu phải xách dép chạy theo ông dài dài "
Chúng Thời Vũ vặn nắp chai nước, uống một ngụm rồi cười khà khà.
Thế nhưng trước khi rời khỏi nhà, Thanh Phong vẫn không quên dặn dò cậu mình.
"Cậu ở nhà một mình chán quá thì lấy vô lăng đua xe ra mà chơi trò đua xe nhập vai nhé.Cháu đặc biệt order cho cậu đấy.Với cả có biến là phải gọi cho cháu ngay và luôn đấy"
"Cậu biết rồi.Cứ yên tâm đi làm đi"
Có lẽ từ trước tới nay luôn được ba và cháu trai chăm lo cho từ chân tơ kẽ tóc, gặp phải rắc rối gì dù to dù nhỏ cũng chỉ cần ho một câu là sẽ có người giải quyết giúp nên thành ra Chúng Thời Giang nảy sinh tâm lý ở lại.
Bạn bè nhìn vào, ai cũng ngưỡng mộ thậm chí ghen tị với đại thiếu gia nhà họ Chúng.
Nhưng bản thân Chúng Thời Giang lại cảm thấy mình là một kẻ vô dụng, chẳng làm được việc gì nên hồn.
Anh còn nghĩ cả cuộc đời này có lẽ mình không thể sống mà không có ba hoặc Thanh Phong.
Đương nhiên Chúng Thanh Phong sớm nhìn ra điều đó và anh sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra.
Người nhà họ Chúng tuyệt đối không có kẻ vô dụng.
Thời gian qua vì quá bận rộn với các dự án kinh doanh của tập đoàn Tân Thế Giới và quản lý công ty riêng nên Chúng Thanh Phong không ở bên cạnh cậu mình được nhiều.
Anh cảm thấy mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm trước sự buông thả, phóng túng của cậu.
Do đó Chúng Thanh Phong đã lên một kế hoạch khép Chúng Thời Giang vào khuôn phép, đào tạo cậu trở thành người sống tốt, sống có ích nhưng chưa kịp thực hiện thì hay tin dữ.
Rạng sáng hôm qua, sau khi trở về từ bệnh viện, Chúng Thanh Phong đã suy nghĩ rất nhiều.
Nếu như Thanh Phong không thế tìm được người hiến thận tương thích với Chúng Thời Giang, vậy anh sẽ tự mình tới bệnh viện kiểm tra.
Dù gì hai người cũng cùng chung huyết thống, nên Thanh Phong hi vọng thận của anh sẽ tương thích với cậu mình.
Tới bệnh viện tiến hành các thủ tục kiểm tra xong, Chúng Thanh Phong không tới tập đoàn mà chạy thẳng đến cửa hàng hoa, mua một bó thanh liễu và một bó cẩm chướng.
Đây là hai loài hoa mà mẹ và bà ngoại của anh khi còn sống rất yêu thích.
Sau đó Chúng Thanh Phong mang hai bó hoa tới nghĩa trang thăm mộ hai người thân yêu.
Để có được thành công như ngày hôm nay, người mà Chúng Thanh Phong chịu nhiều ảnh hưởng nhất chính là ông ngoại.
Suốt mười năm qua ông đã chỉ dạy cho anh rất nhiều bài học, kinh nghiệm quý báu.
Những điều Chúng Thời Vũ dạy Chúng Thanh Phong không đơn thuần chỉ là kinh doanh, kiếm tiên mà còn là bài học làm người.
Sống sao cho tử tế, không thẹn với lòng mình.
Trong suốt quá trình trưởng thành của đứa cháu ngoại yêu quy, không ít lần Chúng Thời Vũ nói với Chúng Thanh Phong: "Ông không cần cháu phải thật giàu có, ông cũng không cần cháu sau này phải phụng dưỡng ông, ông chỉ cần cháu cảm thấy hạnh phúc vì những gì mình làm thôi"
Người ta thường nói:"Mỗi lần vấp ngã nghĩa là bạn đang tiến một bước gần hơn tới tiềm năng và ước mơ của mình"
Điều đó hoàn toàn đúng với Chúng Thanh Phong, vì anh có lợi thế hơn nhiều người khác đó là anh có quyền được thất bại.
Thanh Phong có một người ông ngoại có tiềm lực kinh tế và các mối quan hệ sẵn sàng chống lưng cho anh trong mọi điều kiện hoàn cảnh.
Thăm mộ bà ngoại và mẹ xong, Chúng Thanh Phong cùng Chúng Thời Vũ tới sân tập golf.
Mặc dù tuổi đã cao nhưng Chúng Thời Vũ vẫn rất nhanh nhẹn, hoạt bát và minh mẫn.
Đó là bởi ông có chế độ ăn uống, ngủ nghỉ, tập thể thao rèn luyện sức khỏe vô cùng khoa học.
Chơi golf suốt 1 tiếng đồng hồ nên Chúng Thời Vũ có dấu hiệu thấm mệt.
Chúng Thanh Phong chu đáo đưa khăn thấm mồ hôi và nước mát cho ông ngoại.
"Ông vẫn còn phong độ lắm, thanh niên bọn cháu phải xách dép chạy theo ông dài dài "
Chúng Thời Vũ vặn nắp chai nước, uống một ngụm rồi cười khà khà.
Bình luận facebook