Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 112: Người xưa
Vừa mở cửa bước vào nhà, Trương Mỹ Vân đã thấy Chúng Thời Vũ đang ngồi đọc báo ở phòng khách.
"Cháu chào ông ạ!"
Trương Mỹ Vân tươi cười nói.
Chúng Thời Vũ hạ tờ báo trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Trương Mỹ Vân nở nụ cười hồn hậu.
"Cháu về rồi đấy à? Thanh Phong đâu, nó không về cùng cháu sao?"
"Đang trên đường về thì anh ấy nhận được điện thoại, sau đó hớt hải chạy đi luôn rồi ạ"
"Cái thằng này, rõ là đã hẹn tối nay sẽ về ăn cơm với ông rồi.Vậy mà…”
"Kệ anh ấy đi ông.Cháu có thứ này cho ông đây ạ…”
Trương Mỹ Vân ngồi xuống ghế, hí hửng mở túi xách ra.
Chúng Thời Vũ nhìn theo tay Trương Mỹ Vân vẻ trông đợi.
"Tàn tan…” Trương Mỹ Vân lấy miếng bánh đa kê, dùng hai tay lễ phép giơ về phía Chúng Thời Vũ.
Mắt Chúng Thời Vũ sáng lên, thấy cả bầu trời tuổi thơ hiện lên ngay trước mặt "Là bánh đa kê?"
"Ông từng ăn món này rồi ạ?"
"Tất nhiên rồi!"
Trước đây Chúng Thời Vũ đã lớn lên với món quà quê dân dã này.
Nhưng kể từ khi ra thành phố, tối ngày quay cuồng với gánh nặng cơm áo gạo tiền, rồi gây dựng công ty, tập đoàn Tân Thế Giới dễ cũng phải mười mấy, hai mươi năm ông chưa một lần được ăn lại.
Nhưng khi nhìn thấy miếng bánh trên tay Trương Mỹ Vân, ông vẫn cảm nhận được vị thanh mát của kê, mùi thơm của đỏ, hành phi, vị giòn tan của bánh đa trong miệng.
"Ông ăn nhé?"
"Vâng ạ! Cháu mời ông."
Chúng Thời Vũ mở miệng, cắn một miếng to bánh đa kê, nhai, cảm nhận hương vị quen thuộc trong miệng rồi gật gù, "Ừm...đúng là hương vị của tuổi thơ rồi"
Vì lợi ích gia tộc mà ép buộc đứa con gái duy nhất của mình kết hôn với một người đàn ông tệ bạc.
Khi biết Phạm Khả Hân sống không bằng chết, họ chẳng những bỏ mặc mà còn ép cô phải tiếp tục chịu đựng.
"Từ nay trở đi anh chính là người thân của Khả Hân"
Là người hiểu rõ mối quan hệ giữa Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân nên Võ Quế Sơn không lấy làm ngạc nhiên trước lời tuyên bố của đại boss.
"Anh lấy tư cách gì mà đòi làm người thân của vợ tôi?" - Ngô Chí Kiên bước về phía hai người đang đứng.
Chúng Thanh Phong trừng mắt nhìn Ngô Chí Kiên.
Hai tay anh nắm lại thành quyền.
Hai hàm răng đang nghiến vào nhau ken két.
Nếu không phải Võ Quế Sơn kịp thời ngăn lại hẳn là Thanh Phong đã lao tới, đánh cho Chí Kiên một trận thừa sống thiếu chết rồi.
Ngô Chí Kiên tháo kính cài lên túi áo sơ mi rồi ngước nhìn Chúng Thanh Phong với thái độ thách thức.
Võ Quế Sơn nhìn Ngô Chí Kiên rồi lại quay sang nhìn Chúng Thanh Phong.
Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt như muốn tóe lửa.
Anh thở dài nghĩ bụng: "Sắp có một trận chiến long trời lở đất xảy ra rồi đây.Đến là khốn khổ cái thân tôi"
"Anh mở mồm ra nhận mình là chồng Khả Hân mà không thấy xấu hổ sao?"- cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng lên tiếng.
"Dù sao tôi cũng là chồng chính thức của cô ta.Hôn nhân của vợ chồng tôi được pháp luật công nhận.Đâu như ai kia, tình cũ không rủ mà tới, cố tìm mọi cách chen chân vào phá hoại hạnh phúc gia đình người khác..." - Ngô Chí Kiên nhìn Chúng Thanh Phong, cười nửa miệng mỉa mai.
"Cháu chào ông ạ!"
Trương Mỹ Vân tươi cười nói.
Chúng Thời Vũ hạ tờ báo trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Trương Mỹ Vân nở nụ cười hồn hậu.
"Cháu về rồi đấy à? Thanh Phong đâu, nó không về cùng cháu sao?"
"Đang trên đường về thì anh ấy nhận được điện thoại, sau đó hớt hải chạy đi luôn rồi ạ"
"Cái thằng này, rõ là đã hẹn tối nay sẽ về ăn cơm với ông rồi.Vậy mà…”
"Kệ anh ấy đi ông.Cháu có thứ này cho ông đây ạ…”
Trương Mỹ Vân ngồi xuống ghế, hí hửng mở túi xách ra.
Chúng Thời Vũ nhìn theo tay Trương Mỹ Vân vẻ trông đợi.
"Tàn tan…” Trương Mỹ Vân lấy miếng bánh đa kê, dùng hai tay lễ phép giơ về phía Chúng Thời Vũ.
Mắt Chúng Thời Vũ sáng lên, thấy cả bầu trời tuổi thơ hiện lên ngay trước mặt "Là bánh đa kê?"
"Ông từng ăn món này rồi ạ?"
"Tất nhiên rồi!"
Trước đây Chúng Thời Vũ đã lớn lên với món quà quê dân dã này.
Nhưng kể từ khi ra thành phố, tối ngày quay cuồng với gánh nặng cơm áo gạo tiền, rồi gây dựng công ty, tập đoàn Tân Thế Giới dễ cũng phải mười mấy, hai mươi năm ông chưa một lần được ăn lại.
Nhưng khi nhìn thấy miếng bánh trên tay Trương Mỹ Vân, ông vẫn cảm nhận được vị thanh mát của kê, mùi thơm của đỏ, hành phi, vị giòn tan của bánh đa trong miệng.
"Ông ăn nhé?"
"Vâng ạ! Cháu mời ông."
Chúng Thời Vũ mở miệng, cắn một miếng to bánh đa kê, nhai, cảm nhận hương vị quen thuộc trong miệng rồi gật gù, "Ừm...đúng là hương vị của tuổi thơ rồi"
Vì lợi ích gia tộc mà ép buộc đứa con gái duy nhất của mình kết hôn với một người đàn ông tệ bạc.
Khi biết Phạm Khả Hân sống không bằng chết, họ chẳng những bỏ mặc mà còn ép cô phải tiếp tục chịu đựng.
"Từ nay trở đi anh chính là người thân của Khả Hân"
Là người hiểu rõ mối quan hệ giữa Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân nên Võ Quế Sơn không lấy làm ngạc nhiên trước lời tuyên bố của đại boss.
"Anh lấy tư cách gì mà đòi làm người thân của vợ tôi?" - Ngô Chí Kiên bước về phía hai người đang đứng.
Chúng Thanh Phong trừng mắt nhìn Ngô Chí Kiên.
Hai tay anh nắm lại thành quyền.
Hai hàm răng đang nghiến vào nhau ken két.
Nếu không phải Võ Quế Sơn kịp thời ngăn lại hẳn là Thanh Phong đã lao tới, đánh cho Chí Kiên một trận thừa sống thiếu chết rồi.
Ngô Chí Kiên tháo kính cài lên túi áo sơ mi rồi ngước nhìn Chúng Thanh Phong với thái độ thách thức.
Võ Quế Sơn nhìn Ngô Chí Kiên rồi lại quay sang nhìn Chúng Thanh Phong.
Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt như muốn tóe lửa.
Anh thở dài nghĩ bụng: "Sắp có một trận chiến long trời lở đất xảy ra rồi đây.Đến là khốn khổ cái thân tôi"
"Anh mở mồm ra nhận mình là chồng Khả Hân mà không thấy xấu hổ sao?"- cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng lên tiếng.
"Dù sao tôi cũng là chồng chính thức của cô ta.Hôn nhân của vợ chồng tôi được pháp luật công nhận.Đâu như ai kia, tình cũ không rủ mà tới, cố tìm mọi cách chen chân vào phá hoại hạnh phúc gia đình người khác..." - Ngô Chí Kiên nhìn Chúng Thanh Phong, cười nửa miệng mỉa mai.
Bình luận facebook