Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 127: Trương đại gia
Lại Minh Nguyệt tót ra phòng khách, cầm điện thoại lướt mấy trang web yêu thích để đặt đồ.
Sau khi chọn qua chọn lại một hồi, cô phân vân không biết nên chọn chiếc túi xách nào, liền mang điện thoại vào bếp hỏi ý kiến Mỹ Vân.
"Tao thích hai cái này, nhưng không biết nên chọn cái nào"
"Vậy thì mua cả hai đi!"
Trương Mỹ Vân hào phóng nói.
"Mày nói thật hay đùa thế?"
Lại Minh Nguyệt nhìn Trương Mỹ Vân xác nhận lại.
Trương Mỹ Vân buông ra một từ gọn lỏn "Thật!"
"Túi của Chanel đấy!"
Lại Minh Nguyệt nhấn mạnh.
"Tao có mù đâu"
"Mỗi cái hơn hai nghìn đô đây"
"Đã bảo là tao không bị mù mà"
Lại Minh Nguyệt hỏi lại lần nữa cho chắc chắn, "Thật là tao mua cả hai chiếc cũng được à?"
"Ừ"
Trương Mỹ Vân thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi vì phải trả lời đi trả lời lại cùng một câu hỏi tới mấy lần.
"Cảm ơn mày Mỹ Vân! Mày đúng là chân ái của cuộc đời tao.
"Chỉ hai cái túi hiệu đã mua được chân ái của mày rồi hả?"
"Ừ! Tao chỉ dễ dãi với một mình mày thôi"
Lại Minh Nguyệt nháy mắt với Trương Mỹ Vân.
Từ hôm Võ Quế Sơn chuyển cho Trương Mỹ Vân tiền công mang thai hộ lần hai, cô đã có ý định mời Lại Minh Nguyệt đi ăn một chầu ra trò, rồi mua một món quà giá trị để tặng bạn thân của mình nhưng lần nào kế hoạch cũng phá sản ở phút chót.
Nhân cơ hội lần này đang câm thẻ của Chúng Thanh Phong, cô phải tiêu cho bõ tức mới được.
"Tháng sau là sinh nhật mày rồi.
Mày muốn mua quần áo, váy vóc gì thì chọn luôn một thể đi"
"Hàng hiệu được không?"
"Được!"
"Cảm ơn Trương đại gial"
Lại Minh Nguyệt cũng đã nhờ người quen tìm hiểu thông tin của Cầm Thanh Tú, người phụ nữ giàu có, quyền lực mà bà cháu Thẩm Toàn Đức đội lên đầu.
Tuy nhiên cũng chưa có tin tức gì.
Đột nhiên Lại Minh Nguyệt quay sang khều tay Trương Mỹ Vân thắc mắc.
"Tới giờ này tao vẫn không sao lý giải được, một kẻ sợ vợ như Thẩm Toàn Đức sao có thể đi ngoại tình được nhỉ?"
"Có lẽ cảm giác vụng trộm, lén lút mang tới cho hắn sự kích thích."
Trương Mỹ Vân phỏng đoán.
"Đúng là hết khôn dồn đến ngu.Sướng không biết đường sướng"
Lại Minh Nguyệt thở dài ngao ngán.
"Mày đang gián tiếp chửi tao ngu đấy à?"
"Thích thì tao chửi thẳng mặt mày chứ việc gì phải vòng vo thế..."
Trương Mỹ Vân phải thừa nhận Lại Minh Nguyệt là người thẳng thản nhất trong số những người cô từng biết.
Thời gian đầu khi Mỹ Vân yêu Thẩm Toàn Đức, không biết bao nhiêu lân Minh Nguyệt đã đứng ra khuyên nhủ, nói hai người không phù hợp với nhau.
Thế nhưng Mỹ Vân vẫn cố chấp ở bên cạnh hẳn ta.
Mỗi lần Trương Mỹ Vân than thở về sự vô tâm của Thẩm Toàn Đức, sự ngang ngược của bà nội hăn là lại bị Lại Minh Nguyệt mắng cho không tiếc lời.
Sau mỗi lần ăn chửi sấp mặt, Mỹ Vân đều hừng hực quyết tâm: "Một ngày đẹp trời tao sẽ bỏ nó"
Thể nhưng rồi đâu lại vào đấy.
Mỹ Vân vẫn cúc cung tận tụy phục vụ bà cháu Thẩm Toàn Đức.
Lại Minh Nguyệt nói miết, chửi miết mà không câu nào lọt vào tai Trương Mỹ Vân nên sau này cô chán, chẳng buồn nói nữa.
Đột nhiên chuông điện thoại của Lại Minh Nguyệt reo.
Liếc dãy số lạ hiện trên màn hình điện thoại, nghĩ là tiếp thị gọi chào bán mỹ phẩm, thực phẩm chức năng hoặc nhà đất nên cô lạnh lùng gạt nút tắt.
Sau khi chọn qua chọn lại một hồi, cô phân vân không biết nên chọn chiếc túi xách nào, liền mang điện thoại vào bếp hỏi ý kiến Mỹ Vân.
"Tao thích hai cái này, nhưng không biết nên chọn cái nào"
"Vậy thì mua cả hai đi!"
Trương Mỹ Vân hào phóng nói.
"Mày nói thật hay đùa thế?"
Lại Minh Nguyệt nhìn Trương Mỹ Vân xác nhận lại.
Trương Mỹ Vân buông ra một từ gọn lỏn "Thật!"
"Túi của Chanel đấy!"
Lại Minh Nguyệt nhấn mạnh.
"Tao có mù đâu"
"Mỗi cái hơn hai nghìn đô đây"
"Đã bảo là tao không bị mù mà"
Lại Minh Nguyệt hỏi lại lần nữa cho chắc chắn, "Thật là tao mua cả hai chiếc cũng được à?"
"Ừ"
Trương Mỹ Vân thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi vì phải trả lời đi trả lời lại cùng một câu hỏi tới mấy lần.
"Cảm ơn mày Mỹ Vân! Mày đúng là chân ái của cuộc đời tao.
"Chỉ hai cái túi hiệu đã mua được chân ái của mày rồi hả?"
"Ừ! Tao chỉ dễ dãi với một mình mày thôi"
Lại Minh Nguyệt nháy mắt với Trương Mỹ Vân.
Từ hôm Võ Quế Sơn chuyển cho Trương Mỹ Vân tiền công mang thai hộ lần hai, cô đã có ý định mời Lại Minh Nguyệt đi ăn một chầu ra trò, rồi mua một món quà giá trị để tặng bạn thân của mình nhưng lần nào kế hoạch cũng phá sản ở phút chót.
Nhân cơ hội lần này đang câm thẻ của Chúng Thanh Phong, cô phải tiêu cho bõ tức mới được.
"Tháng sau là sinh nhật mày rồi.
Mày muốn mua quần áo, váy vóc gì thì chọn luôn một thể đi"
"Hàng hiệu được không?"
"Được!"
"Cảm ơn Trương đại gial"
Lại Minh Nguyệt cũng đã nhờ người quen tìm hiểu thông tin của Cầm Thanh Tú, người phụ nữ giàu có, quyền lực mà bà cháu Thẩm Toàn Đức đội lên đầu.
Tuy nhiên cũng chưa có tin tức gì.
Đột nhiên Lại Minh Nguyệt quay sang khều tay Trương Mỹ Vân thắc mắc.
"Tới giờ này tao vẫn không sao lý giải được, một kẻ sợ vợ như Thẩm Toàn Đức sao có thể đi ngoại tình được nhỉ?"
"Có lẽ cảm giác vụng trộm, lén lút mang tới cho hắn sự kích thích."
Trương Mỹ Vân phỏng đoán.
"Đúng là hết khôn dồn đến ngu.Sướng không biết đường sướng"
Lại Minh Nguyệt thở dài ngao ngán.
"Mày đang gián tiếp chửi tao ngu đấy à?"
"Thích thì tao chửi thẳng mặt mày chứ việc gì phải vòng vo thế..."
Trương Mỹ Vân phải thừa nhận Lại Minh Nguyệt là người thẳng thản nhất trong số những người cô từng biết.
Thời gian đầu khi Mỹ Vân yêu Thẩm Toàn Đức, không biết bao nhiêu lân Minh Nguyệt đã đứng ra khuyên nhủ, nói hai người không phù hợp với nhau.
Thế nhưng Mỹ Vân vẫn cố chấp ở bên cạnh hẳn ta.
Mỗi lần Trương Mỹ Vân than thở về sự vô tâm của Thẩm Toàn Đức, sự ngang ngược của bà nội hăn là lại bị Lại Minh Nguyệt mắng cho không tiếc lời.
Sau mỗi lần ăn chửi sấp mặt, Mỹ Vân đều hừng hực quyết tâm: "Một ngày đẹp trời tao sẽ bỏ nó"
Thể nhưng rồi đâu lại vào đấy.
Mỹ Vân vẫn cúc cung tận tụy phục vụ bà cháu Thẩm Toàn Đức.
Lại Minh Nguyệt nói miết, chửi miết mà không câu nào lọt vào tai Trương Mỹ Vân nên sau này cô chán, chẳng buồn nói nữa.
Đột nhiên chuông điện thoại của Lại Minh Nguyệt reo.
Liếc dãy số lạ hiện trên màn hình điện thoại, nghĩ là tiếp thị gọi chào bán mỹ phẩm, thực phẩm chức năng hoặc nhà đất nên cô lạnh lùng gạt nút tắt.
Bình luận facebook