Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 158: Oan gia ngõ hẹp
Trong phòng làm của giám đốc công ty Kỷ Nguyên Mới, dưới ánh đèn chiếu lên bàn làm việc, Lý Hạo Nhiên đang ngồi chăm chú nghiên cứu hợp đồng.
Từ bên ngoài Trương Cẩm Đan mở cửa bước vào.
Cô ta hào hứng gọi: "Anh Hạo Nhiên!"
Theo liên phía sau Trương Cẩm Đan là trợ lý của Lý Hạo Nhiên.
Trung Anh nhìn ông chủ, sắc mặt khó xử: "Em đã nói là anh đang làm việc, nhưng chị ấy vẫn nhất quyết đòi vào gặp anh.
Em không ngăn được."
Trương Cẩm Đan tự nhiên đi đến bên bàn làm việc của Lý Hạo Nhiên, ghé mông ngồi lên thành ghế của anh, cất giọng nũng nịu: "Muộn thế này mà anh vẫn làm việc sao? Anh Hạo Nhiên, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Em đến đây để đi ăn cơm cùng anh đấy."
Lý Hạo Nhiên ghét nhất là trong lúc đang làm việc bị người khác phá đám.
Anh nhíu mày, nhìn Trung Anh nói: "Cậu ra ngoài trước đi."
"Vâng, thưa giám đốc!"
Trung Anh đáp rồi lễ phép đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng làm việc vừa khép lại, Trương Cẩm Đan liền vòng hai tay ôm cổ Lý Hạo Nhiên, ngực tì vào cánh tay anh cọ cọ như con mèo nhỏ.
"Anh Hạo Nhiên, đi ăn thôi.
Em đói bụng rồi."
"Anh vẫn có việc cần phải làm, hôm nay em tự đi một mình nhé.
Hôm khác rảnh anh đền cho em sau.
Muốn ăn gì cứ bảo Trung Anh đưa em đi."
"Không! Ăn gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai.
Em muốn đi ăn cùng anh Hạo Nhiên cơ."
Đợt vừa rồi vì bận xử lý chuyện công ty nên Lý Hạo Nhiên không có thời dành cho Trương Cẩm Đan.
Cô ta giận dỗi bóng gió nói anh có người khác, đòi chia tay.
Trung Anh nhìn Lý Hạo Nhiên, đợi chỉ thị của sếp.
Trương Cẩm Đan ra lệnh cho Trung Anh: "Anh đi nói với quản lý nhà hàng, tôi trả giá gấp đôi, bảo người bao nhà hàng nhường lại cho chúng ta."
Cách nói chuyện hào phóng của Trương Cẩm Đan giống như cô là người trả tiền cho bữa ăn này vậy.
Trung Anh liếc nhìn Lý Hạo Nhiên với vẻ khó xử.
Trương Cẩm Đan không hài lòng thúc giục: "Anh còn đứng đó làm gì nữa.
Mau đi đi"
Trung Anh thấy Lý Hạo Nhiên gật đầu ngâm đồng ý liên nhanh chóng quay trở lại nhà hàng.
Nhưng Trương Cẩm Đan không yên tâm, kéo cánh tay Lý Hạo Nhiên lắc lắc.
"Anh Hạo Nhiên, Trung Anh làm việc lề mê quá.
Chúng ta tự vào trong thương lượng với người ta đi."
Lý Hạo Nhiên có chút không hài lòng với tính tùy hứng, hiếu thắng của Trương Cẩm Đan.
Anh tự hỏi không biết mình còn chịu đựng cô được bao lâu nữa? Một tuần, hai tuần hay một tháng? Dù mối quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt trong ngày hôm nay đi chăng nữa thì việc anh cần làm bây giờ là chiêu theo ý cô.
Trương Cẩm Đan kéo tay Lý Hạo Nhiên, nở nụ cười quyến rũ nói: "Đi thôi, anh Hạo Nhiên."
Lý Hạo Nhiên xuống xe trước, rồi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Trương Cẩm Đan.
"Cảm ơn anh"
Trương Cẩm Đan nói xong liên hôn chụt một cái lên má Lý Hạo Nhiên.
Từ bên ngoài Trương Cẩm Đan mở cửa bước vào.
Cô ta hào hứng gọi: "Anh Hạo Nhiên!"
Theo liên phía sau Trương Cẩm Đan là trợ lý của Lý Hạo Nhiên.
Trung Anh nhìn ông chủ, sắc mặt khó xử: "Em đã nói là anh đang làm việc, nhưng chị ấy vẫn nhất quyết đòi vào gặp anh.
Em không ngăn được."
Trương Cẩm Đan tự nhiên đi đến bên bàn làm việc của Lý Hạo Nhiên, ghé mông ngồi lên thành ghế của anh, cất giọng nũng nịu: "Muộn thế này mà anh vẫn làm việc sao? Anh Hạo Nhiên, anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Em đến đây để đi ăn cơm cùng anh đấy."
Lý Hạo Nhiên ghét nhất là trong lúc đang làm việc bị người khác phá đám.
Anh nhíu mày, nhìn Trung Anh nói: "Cậu ra ngoài trước đi."
"Vâng, thưa giám đốc!"
Trung Anh đáp rồi lễ phép đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng làm việc vừa khép lại, Trương Cẩm Đan liền vòng hai tay ôm cổ Lý Hạo Nhiên, ngực tì vào cánh tay anh cọ cọ như con mèo nhỏ.
"Anh Hạo Nhiên, đi ăn thôi.
Em đói bụng rồi."
"Anh vẫn có việc cần phải làm, hôm nay em tự đi một mình nhé.
Hôm khác rảnh anh đền cho em sau.
Muốn ăn gì cứ bảo Trung Anh đưa em đi."
"Không! Ăn gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai.
Em muốn đi ăn cùng anh Hạo Nhiên cơ."
Đợt vừa rồi vì bận xử lý chuyện công ty nên Lý Hạo Nhiên không có thời dành cho Trương Cẩm Đan.
Cô ta giận dỗi bóng gió nói anh có người khác, đòi chia tay.
Trung Anh nhìn Lý Hạo Nhiên, đợi chỉ thị của sếp.
Trương Cẩm Đan ra lệnh cho Trung Anh: "Anh đi nói với quản lý nhà hàng, tôi trả giá gấp đôi, bảo người bao nhà hàng nhường lại cho chúng ta."
Cách nói chuyện hào phóng của Trương Cẩm Đan giống như cô là người trả tiền cho bữa ăn này vậy.
Trung Anh liếc nhìn Lý Hạo Nhiên với vẻ khó xử.
Trương Cẩm Đan không hài lòng thúc giục: "Anh còn đứng đó làm gì nữa.
Mau đi đi"
Trung Anh thấy Lý Hạo Nhiên gật đầu ngâm đồng ý liên nhanh chóng quay trở lại nhà hàng.
Nhưng Trương Cẩm Đan không yên tâm, kéo cánh tay Lý Hạo Nhiên lắc lắc.
"Anh Hạo Nhiên, Trung Anh làm việc lề mê quá.
Chúng ta tự vào trong thương lượng với người ta đi."
Lý Hạo Nhiên có chút không hài lòng với tính tùy hứng, hiếu thắng của Trương Cẩm Đan.
Anh tự hỏi không biết mình còn chịu đựng cô được bao lâu nữa? Một tuần, hai tuần hay một tháng? Dù mối quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt trong ngày hôm nay đi chăng nữa thì việc anh cần làm bây giờ là chiêu theo ý cô.
Trương Cẩm Đan kéo tay Lý Hạo Nhiên, nở nụ cười quyến rũ nói: "Đi thôi, anh Hạo Nhiên."
Lý Hạo Nhiên xuống xe trước, rồi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Trương Cẩm Đan.
"Cảm ơn anh"
Trương Cẩm Đan nói xong liên hôn chụt một cái lên má Lý Hạo Nhiên.
Bình luận facebook