Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 222: Kĩ năng sinh tồn (2)
Chúng Thanh Phong đút cho Trương Mỹ Vân một quả thanh mai.
Đợi cô ăn xong, anh hỏi: "Ngon không?"
Trương Mỹ Vân gật đầu, đưa tay nhón quả mận vàng ươm, căng mọng cắn một miếng.
Thấy cô nhăn mặt, Chúng Thanh Phong hỏi: "Thế nào, không quen à?"
Nhìn thái độ của Chúng Thanh Phong khi hỏi Trương Mỹ Vân câu đó mới cưng làm sao.
Cô chỉ muốn đưa tay ra nhéo má anh một cái cho bõ ghét.
"Hơi chua, nhưng có cái bỏ vào bụng là tốt lắm rồi.Còn kén chọn gì tâm này nữa?"
Vừa cười Trương Mỹ Vân vừa nhón một quả mận khác nhưng Chúng Thanh Phong nhanh tay giữ lại.
Anh đưa cho Trương Mỹ Vân một quả vả chín màu đỏ tím, to như nắm tay bảo: "Em ăn cái này đi, ăn đồ chua nhiều không tốt cho dạ dày."
Trương Mỹ Vân lắc đầu, giơ tay đòi lại quả mận dại từ tay Chúng Thanh Phong.
Cô nói: "Quả vả này nhạt nhẽo, chẳng có vị gì cả, ăn chán phèo.Mận tuy hơi chua nhưng ăn vẫn có cảm giác đậm đà hơn."
"Vả mật này ngọt mà."
Trương Mỹ Vân nhìn quả vả trên tay Chúng Thanh Phong vẻ không tin.
Trước đây khi đi tham quan rừng Cúc Phương cùng Lại Minh Nguyệt cô từng một lần ăn vả và có ấn tượng không tốt về loài quả này cho nên bây giờ không muốn ăn nó nữa.
Chúng Thanh Phong dùng tay không bẻ quả vả ra làm đôi.
Bên trong quả vả chia thành nhiều lớp: lớp ngoài có màu trắng, tiếp theo là màu đỏ tươi và cuối cùng là lớp màu vàng nâu như thạch với nhiều sợi tua trông như bông hoa.
Thanh Phong đưa một nửa quả vả cho Trương Mỹ Vân, kèm theo lời đảm bảo: "Em ăn đi! Không ngọt không lấy tiền."
Trong khi Trương Mỹ Vân vẫn còn phân vân, Chúng Thanh Phong liên bỏ một nửa quả vả vào miệng cắn một miếng nhai ngon lành.
Nửa miếng vả còn lại anh dứ dứ về phía cô.
Thấy Chúng Thanh Phong ăn có vẻ ngon thật sự, Trương Mỹ Vân miễn cưỡng cầm miếng vả lên, dè dặt cắn một miếng.
Đầu tiên cô cảm nhận được vị ngọt dịu của thịt quả, tiếp theo là ngọt mát của lớp mật trong ruột.
Trương Mỹ Vân vẫn chưa chịu buông tha cho Chúng Thanh Phong.
Cô hỏi: "Tại sao?"
Anh nhìn cô cảnh báo: "Anh nghĩ em không muốn biết lý do thật sự đâu."
"Anh nghĩ sai rồi! Em vô cùng, vô cùng muốn biết lý do vì sao anh lại không ăn nó đấy."
Trương Mỹ Vân cố chấp, không chịu từ bỏ.
Chúng Thanh Phong ghé tai Trương Mỹ Vân thủ thỉ: "Đàn ông ăn quả vả nhiều sẽ bị yếu sinh lý."
Nghe anh nói xong, cô thật sự cạn lời.
Không những thế mặt cô còn bắt đầu ửng đỏ vì xấu hổ.
Chúng Thanh Phong giả bộ làm như mình là kẻ vô tội: "Anh đã nói rồi mà em không chịu tin."
Biết Trương Mỹ Vân là người cứng đầu, một khi chưa đạt được điều cô muốn cô sẽ không chịu dừng lại nên Chúng Thanh Phong đành phải bịa ra lý do khiến cô không thể hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.
Nói về độ mặt dày thì cô sao có thể địch lại với anh được.
Biểu hiện của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy có điều gì đó sai sai ở đây, nhưng vì không có kiến thức gì về quả vả nên cô đành phải câm nín.
"Có muốn nghe anh giải thích thêm về tác hại của nó đối với đàn ông không?"
"Không thèm!"
Trương Mỹ Vân hừ một tiếng với vẻ chanh chua.
Đúng như dự đoán từ trước của Chúng Thanh Phong, đề tài về quả vả chính thức chấm dứt từ đây.
Đợi cô ăn xong, anh hỏi: "Ngon không?"
Trương Mỹ Vân gật đầu, đưa tay nhón quả mận vàng ươm, căng mọng cắn một miếng.
Thấy cô nhăn mặt, Chúng Thanh Phong hỏi: "Thế nào, không quen à?"
Nhìn thái độ của Chúng Thanh Phong khi hỏi Trương Mỹ Vân câu đó mới cưng làm sao.
Cô chỉ muốn đưa tay ra nhéo má anh một cái cho bõ ghét.
"Hơi chua, nhưng có cái bỏ vào bụng là tốt lắm rồi.Còn kén chọn gì tâm này nữa?"
Vừa cười Trương Mỹ Vân vừa nhón một quả mận khác nhưng Chúng Thanh Phong nhanh tay giữ lại.
Anh đưa cho Trương Mỹ Vân một quả vả chín màu đỏ tím, to như nắm tay bảo: "Em ăn cái này đi, ăn đồ chua nhiều không tốt cho dạ dày."
Trương Mỹ Vân lắc đầu, giơ tay đòi lại quả mận dại từ tay Chúng Thanh Phong.
Cô nói: "Quả vả này nhạt nhẽo, chẳng có vị gì cả, ăn chán phèo.Mận tuy hơi chua nhưng ăn vẫn có cảm giác đậm đà hơn."
"Vả mật này ngọt mà."
Trương Mỹ Vân nhìn quả vả trên tay Chúng Thanh Phong vẻ không tin.
Trước đây khi đi tham quan rừng Cúc Phương cùng Lại Minh Nguyệt cô từng một lần ăn vả và có ấn tượng không tốt về loài quả này cho nên bây giờ không muốn ăn nó nữa.
Chúng Thanh Phong dùng tay không bẻ quả vả ra làm đôi.
Bên trong quả vả chia thành nhiều lớp: lớp ngoài có màu trắng, tiếp theo là màu đỏ tươi và cuối cùng là lớp màu vàng nâu như thạch với nhiều sợi tua trông như bông hoa.
Thanh Phong đưa một nửa quả vả cho Trương Mỹ Vân, kèm theo lời đảm bảo: "Em ăn đi! Không ngọt không lấy tiền."
Trong khi Trương Mỹ Vân vẫn còn phân vân, Chúng Thanh Phong liên bỏ một nửa quả vả vào miệng cắn một miếng nhai ngon lành.
Nửa miếng vả còn lại anh dứ dứ về phía cô.
Thấy Chúng Thanh Phong ăn có vẻ ngon thật sự, Trương Mỹ Vân miễn cưỡng cầm miếng vả lên, dè dặt cắn một miếng.
Đầu tiên cô cảm nhận được vị ngọt dịu của thịt quả, tiếp theo là ngọt mát của lớp mật trong ruột.
Trương Mỹ Vân vẫn chưa chịu buông tha cho Chúng Thanh Phong.
Cô hỏi: "Tại sao?"
Anh nhìn cô cảnh báo: "Anh nghĩ em không muốn biết lý do thật sự đâu."
"Anh nghĩ sai rồi! Em vô cùng, vô cùng muốn biết lý do vì sao anh lại không ăn nó đấy."
Trương Mỹ Vân cố chấp, không chịu từ bỏ.
Chúng Thanh Phong ghé tai Trương Mỹ Vân thủ thỉ: "Đàn ông ăn quả vả nhiều sẽ bị yếu sinh lý."
Nghe anh nói xong, cô thật sự cạn lời.
Không những thế mặt cô còn bắt đầu ửng đỏ vì xấu hổ.
Chúng Thanh Phong giả bộ làm như mình là kẻ vô tội: "Anh đã nói rồi mà em không chịu tin."
Biết Trương Mỹ Vân là người cứng đầu, một khi chưa đạt được điều cô muốn cô sẽ không chịu dừng lại nên Chúng Thanh Phong đành phải bịa ra lý do khiến cô không thể hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.
Nói về độ mặt dày thì cô sao có thể địch lại với anh được.
Biểu hiện của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy có điều gì đó sai sai ở đây, nhưng vì không có kiến thức gì về quả vả nên cô đành phải câm nín.
"Có muốn nghe anh giải thích thêm về tác hại của nó đối với đàn ông không?"
"Không thèm!"
Trương Mỹ Vân hừ một tiếng với vẻ chanh chua.
Đúng như dự đoán từ trước của Chúng Thanh Phong, đề tài về quả vả chính thức chấm dứt từ đây.
Bình luận facebook