Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 260: Tìm kiếm Mỹ Vân
Tranh thủ lúc Trương Mỹ Vân đi gặp khách hàng, không có ở tập đoàn, Võ Quế Sơn hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Chúng Thanh Phong: "Đại boss, sao anh xuất viện gấp gáp thế?"
"Ở trong viện không có việc gì làm nên thấy nhàm chán."
Mắt hấp háy, Võ Quế Sơn trêu chọc Chúng Thanh Phong: "Nhàm chán vì không có việc gì làm hay vì không được ở gần ai đó nên trong người thấy bứt dứt khó chịu?"
Cúi đầu bấm điện thoại, không ngước lên nhìn Võ Quế Sơn, Chúng Thanh Phong hỏi: "Dạo này tôi giao cho cậu hơi ít việc thì phải..."
Có bao giờ đại boss giao cho Võ Quế Sơn ít việc ư? Anh thật sự khóc không thành tiếng mà.
"Nhân tiện cậu tìm xem Mỹ Vân đang ở đâu giúp anh."
Chúng Thanh Phong giao nhiệm vụ cho Võ Quế Sơn.
"Không phải vừa rồi cô ấy đi gặp khách hàng ở quán cà phê gân tập đoàn sao?"
"Gặp xong rồi!"
Cách đây 30 phút Chúng Thanh Phong gọi điện cho Trương Mỹ Vân, cô bảo đã về tới cửa tập đoàn, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Vài phút trước anh gọi lại thấy điện thoại của cô đổ chuông nhưng không bắt máy nên hơi sốt ruột.
"Biết đâu vừa rồi cô ấy có việc bận không tiện nghe máy."
Võ Quế Sơn phân tích.
"Không tiện nghe máy thì khi thấy cuộc gọi nhỡ của anh phải gọi lại ngay chứ."
"Cũng đúng! Để em gọi cho Mỹ Vân thử xem."
Võ Quế Sơn rút điện thoại ra, bấm số của Trương Mỹ Vân rồi nhấn nút gọi nhưng không liên lạc được.
Anh quay sang thông báo với Chúng Thanh Phong: "Điện thoại của cô ấy tắt máy rồi."
Một dự cảm không lành xuất hiện khiến Chúng Thanh Phong lạnh buốt sống lưng.
Phải mất mấy giây suy nghĩ trong lòng anh mới bật lên thành tiếng: "Không phải Mỹ Vân xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Nghĩ tới những chuyện xảy ra trong mấy ngày gân đây, rồi việc Thái Ngân tung tin đồn nhảm khắp nơi, bị Mỹ Vân bắt gặp thì hung hăng lao vào muốn tấn công cô khiến Võ Quế Sơn không khỏi rùng mình lo lắng.
Thấy biểu hiện khác thường của trợ lý, Chúng Thanh Phong hỏi: "Sao thế?"
Tuy trong lòng e ngại Thái Ngân sẽ tìm cách trả thù Trương Mỹ Vân nhưng Võ Quế Sơn không dám nói ra vì sợ Chúng Thanh Phong sẽ lo.
Nhưng đại boss hỏi, anh nào dám không trả lời.
"Em sợ có người kiếm Mỹ Vân gây chuyện."
Chúng Thanh Phong trừng mắt nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Ai?"
Vì không dám chắc nên Võ Quế Sơn chỉ có thể nói một cách chung chung: "Nhiêu khả năng là người đã tung tin bôi nhọ cô ấy."
Không nói không rằng, Chúng Thanh Phong nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.
Võ Quế Sơn lẽo đếo theo sau.
Hai người đi về phía phòng làm việc của giám đốc kinh doanh.
Thanh Phong còn chưa kịp giơ tay gõ cửa thì cửa phòng làm việc đã được đẩy ra bởi Sophia Ngô.
Thấy Chúng Thanh Phong đứng trước cửa phòng làm việc của mình, Sophia Ngô hết sức kinh ngạc.
Nhất thời Sophia không biết phải nói gì ngoài việc gọi tên anh: "Anh Phong!"
Chúng Thanh Phong đưa mắt nhìn vào văn phòng làm việc của Sophia Ngô nhưng không thấy bóng dáng Trương Mỹ Vân đâu cả.
Anh quay người bỏ đi.
Võ Quế Sơn cũng rảo bước theo sau đại boss.
Sophia Ngô vẫn đứng ngơ ngác ở trước cửa phòng làm việc, đang cố lý giải hành động khó hiểu vừa rồi của Chúng Thanh Phong.
Vừa theo Chúng Thanh Phong vào thang máy, Võ Quế Sơn vừa hỏi: "Bây giờ chúng ta biết đi đâu tìm Mỹ Vân đây?"
Chúng Thanh Phong phân tích theo logic thông thường: "Những kẻ hãm hại Mỹ Vân sẽ không trực tiếp ra tay mà sử dụng kế ném đá giấu tay.
Vì thế sẽ không tìm được manh mối gì từ phía bọn chúng.
Việc quan trọng nhất chúng ta cần làm lúc này là xác định xem Mỹ Vân đã vào trong tòa nhà của tập đoàn chưa."
"Vậy bây giờ chúng ta đang tới phòng an ninh sao?"
Đúng như dự đoán của Võ Quế Sơn, hai phút sau anh và đại boss đã có mặt ở phòng an ninh, xem hình ảnh trích xuất camera từ 40 phút trước.
Chúng Thanh Phong nhanh chóng phát hiện ra hình ảnh Trương Mỹ Vân bước vào tập đoàn.
"Phóng to hình ảnh này lên cho tôi."
Võ Quế Sơn nói với đội trưởng đội bảo an.
Hai tay chống hông, Chúng Thanh Phong trân trân nhìn vào màn hình.
Máu anh như muốn đông lại khi thấy Trương Mỹ Vân suýt chút nữa đã bị một người phụ nữ ngáng chân.
Không khó khăn để Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn nhận ra người phụ nữ độc ác kia là Trương Cẩm Đan, cũng chính là chị gái của Trương Mỹ Vân.
"Trương Cẩm Đan có phải chị ruột của Trương Mỹ Vân không vậy? Tại sao cô ta có thể đối xử với em gái mình như vậy chứ?"
Võ Quế Sơn thốt lên.
Theo những gì camera ghi lại thì hai chị em Trương Mỹ Vân và Trương Cẩm Đan đôi co trong vài giây, sau đó Cẩm Đan đã kéo tay Mỹ Vân lôi đi.
Họ đi đâu tiếp theo thì camera không ghi lại được.
Võ Quế Sơn thở dài: "Trương Cẩm Đan kéo Mỹ Vân vào điểm mù của camera rồi."
Suốt từ nãy tới giờ Chúng Thanh Phong không nói gì.
Tuy bê ngoài trông anh có vẻ rất bình thản, nhưng trong lòng đang vô cùng khẩn trương muốn biết Trương Cẩm Đan đã đưa Trương Mỹ Vân đi đâu, hiện giờ tình trạng của cô thế nào.
Biết đại boss đang lo lắng nên Võ Quế Sơn động viên anh: "Chỉ cần hai người họ còn ở trong toà nhà này thì nhất định chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra Mỹ Vân."
"Lập tức phái người đi tim Trương Mỹ Vân, dù có phải lật tung từng viên gạch của toà nhà này lên cũng phải tìm bằng được cô ấy."
Chúng Thanh Phong ra lệnh.
Đội trưởng đội bảo an lập tức huy động nhân viên bảo vệ dốc toàn lực tìm kiếm Trương Mỹ Vân.
Cả Chúng Thanh Phong và Võ Quê Sơn cũng tham gia vào quá trình tìm kiếm.
Hai mươi phút sau, một nhân viên bảo vệ đã phát hiện ra Trương Mỹ Vân tại cầu thang thoát hiểm từ tầng 1 dẫn xuống tầng hầm của toà nhà trong tình trạng ngất xỉu, đầu đập xuống nền cứng, phần thân dưới của cô nằm đè lên một vũng máu lênh láng.
Anh ta nhanh chóng gọi xe cấp cứu, sau đó thông báo tình hình cho đội trưởng đội bảo an.
Nhận được tin từ đội trưởng đội bảo an, Chúng Thanh Phong vội vàng chạy tới hiện trường.
Nhìn Trương Mỹ Vân nằm im bất động giữa vũng máu, Thanh Phong bàng hoàng.
Từ trước tới nay, đầu đội trời chân đạp đất Chúng Thanh Phong luôn sống một cách hiên ngang, chưa từng biết sợ là gì.
Nhưng lúc này anh thật sự cảm thấy sợ hãi.
Sợ mất đi Trương Mỹ Vân, cũng sợ mất đi đứa con còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời của mình.
Mới quen biết Trương Mỹ Vân một thời gian, cũng không có quan hệ máu mủ với cô nhưng khi nhìn thấy Mỹ Vân trong hoàn cảnh này Võ Quế Sơn không khỏi đau xót.
Tốt nhất là Trương Cẩm Đan nên cầu nguyện cho Mỹ Vân và đứa trẻ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không chắc chắn cô ta sẽ phải trả giá đắt cho nghiệp mà mình đã gây ra.
Loạng choạng đi tới bên Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong run rẩy đưa tay chạm vào má cô.
Anh muốn ôm cô vào lòng, lay cho cô tỉnh dậy, nhưng với chút lý trí còn sót lại, Thanh Phong chỉ ngôi yên, không làm gì hết.
Khi thấy người bị tai nạn, ngã bị thương rất nhiều người nghĩ rằng, cần đưa ngay nạn nhân đi cấp cứu.
Nhưng trong một số trường hợp, việc di chuyển nạn nhân quá nhanh nhưng không đúng cách lại có thể gây ra tác hại.
Thế nên khi chưa xác định thương tích của Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong chỉ ở bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, chứ không làm gì cả.
Bởi việc di chuyển có thể khiến cho vết thương của cô trở nên nặng hơn, thậm chí là gãy xương.
"Ở trong viện không có việc gì làm nên thấy nhàm chán."
Mắt hấp háy, Võ Quế Sơn trêu chọc Chúng Thanh Phong: "Nhàm chán vì không có việc gì làm hay vì không được ở gần ai đó nên trong người thấy bứt dứt khó chịu?"
Cúi đầu bấm điện thoại, không ngước lên nhìn Võ Quế Sơn, Chúng Thanh Phong hỏi: "Dạo này tôi giao cho cậu hơi ít việc thì phải..."
Có bao giờ đại boss giao cho Võ Quế Sơn ít việc ư? Anh thật sự khóc không thành tiếng mà.
"Nhân tiện cậu tìm xem Mỹ Vân đang ở đâu giúp anh."
Chúng Thanh Phong giao nhiệm vụ cho Võ Quế Sơn.
"Không phải vừa rồi cô ấy đi gặp khách hàng ở quán cà phê gân tập đoàn sao?"
"Gặp xong rồi!"
Cách đây 30 phút Chúng Thanh Phong gọi điện cho Trương Mỹ Vân, cô bảo đã về tới cửa tập đoàn, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Vài phút trước anh gọi lại thấy điện thoại của cô đổ chuông nhưng không bắt máy nên hơi sốt ruột.
"Biết đâu vừa rồi cô ấy có việc bận không tiện nghe máy."
Võ Quế Sơn phân tích.
"Không tiện nghe máy thì khi thấy cuộc gọi nhỡ của anh phải gọi lại ngay chứ."
"Cũng đúng! Để em gọi cho Mỹ Vân thử xem."
Võ Quế Sơn rút điện thoại ra, bấm số của Trương Mỹ Vân rồi nhấn nút gọi nhưng không liên lạc được.
Anh quay sang thông báo với Chúng Thanh Phong: "Điện thoại của cô ấy tắt máy rồi."
Một dự cảm không lành xuất hiện khiến Chúng Thanh Phong lạnh buốt sống lưng.
Phải mất mấy giây suy nghĩ trong lòng anh mới bật lên thành tiếng: "Không phải Mỹ Vân xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Nghĩ tới những chuyện xảy ra trong mấy ngày gân đây, rồi việc Thái Ngân tung tin đồn nhảm khắp nơi, bị Mỹ Vân bắt gặp thì hung hăng lao vào muốn tấn công cô khiến Võ Quế Sơn không khỏi rùng mình lo lắng.
Thấy biểu hiện khác thường của trợ lý, Chúng Thanh Phong hỏi: "Sao thế?"
Tuy trong lòng e ngại Thái Ngân sẽ tìm cách trả thù Trương Mỹ Vân nhưng Võ Quế Sơn không dám nói ra vì sợ Chúng Thanh Phong sẽ lo.
Nhưng đại boss hỏi, anh nào dám không trả lời.
"Em sợ có người kiếm Mỹ Vân gây chuyện."
Chúng Thanh Phong trừng mắt nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Ai?"
Vì không dám chắc nên Võ Quế Sơn chỉ có thể nói một cách chung chung: "Nhiêu khả năng là người đã tung tin bôi nhọ cô ấy."
Không nói không rằng, Chúng Thanh Phong nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.
Võ Quế Sơn lẽo đếo theo sau.
Hai người đi về phía phòng làm việc của giám đốc kinh doanh.
Thanh Phong còn chưa kịp giơ tay gõ cửa thì cửa phòng làm việc đã được đẩy ra bởi Sophia Ngô.
Thấy Chúng Thanh Phong đứng trước cửa phòng làm việc của mình, Sophia Ngô hết sức kinh ngạc.
Nhất thời Sophia không biết phải nói gì ngoài việc gọi tên anh: "Anh Phong!"
Chúng Thanh Phong đưa mắt nhìn vào văn phòng làm việc của Sophia Ngô nhưng không thấy bóng dáng Trương Mỹ Vân đâu cả.
Anh quay người bỏ đi.
Võ Quế Sơn cũng rảo bước theo sau đại boss.
Sophia Ngô vẫn đứng ngơ ngác ở trước cửa phòng làm việc, đang cố lý giải hành động khó hiểu vừa rồi của Chúng Thanh Phong.
Vừa theo Chúng Thanh Phong vào thang máy, Võ Quế Sơn vừa hỏi: "Bây giờ chúng ta biết đi đâu tìm Mỹ Vân đây?"
Chúng Thanh Phong phân tích theo logic thông thường: "Những kẻ hãm hại Mỹ Vân sẽ không trực tiếp ra tay mà sử dụng kế ném đá giấu tay.
Vì thế sẽ không tìm được manh mối gì từ phía bọn chúng.
Việc quan trọng nhất chúng ta cần làm lúc này là xác định xem Mỹ Vân đã vào trong tòa nhà của tập đoàn chưa."
"Vậy bây giờ chúng ta đang tới phòng an ninh sao?"
Đúng như dự đoán của Võ Quế Sơn, hai phút sau anh và đại boss đã có mặt ở phòng an ninh, xem hình ảnh trích xuất camera từ 40 phút trước.
Chúng Thanh Phong nhanh chóng phát hiện ra hình ảnh Trương Mỹ Vân bước vào tập đoàn.
"Phóng to hình ảnh này lên cho tôi."
Võ Quế Sơn nói với đội trưởng đội bảo an.
Hai tay chống hông, Chúng Thanh Phong trân trân nhìn vào màn hình.
Máu anh như muốn đông lại khi thấy Trương Mỹ Vân suýt chút nữa đã bị một người phụ nữ ngáng chân.
Không khó khăn để Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn nhận ra người phụ nữ độc ác kia là Trương Cẩm Đan, cũng chính là chị gái của Trương Mỹ Vân.
"Trương Cẩm Đan có phải chị ruột của Trương Mỹ Vân không vậy? Tại sao cô ta có thể đối xử với em gái mình như vậy chứ?"
Võ Quế Sơn thốt lên.
Theo những gì camera ghi lại thì hai chị em Trương Mỹ Vân và Trương Cẩm Đan đôi co trong vài giây, sau đó Cẩm Đan đã kéo tay Mỹ Vân lôi đi.
Họ đi đâu tiếp theo thì camera không ghi lại được.
Võ Quế Sơn thở dài: "Trương Cẩm Đan kéo Mỹ Vân vào điểm mù của camera rồi."
Suốt từ nãy tới giờ Chúng Thanh Phong không nói gì.
Tuy bê ngoài trông anh có vẻ rất bình thản, nhưng trong lòng đang vô cùng khẩn trương muốn biết Trương Cẩm Đan đã đưa Trương Mỹ Vân đi đâu, hiện giờ tình trạng của cô thế nào.
Biết đại boss đang lo lắng nên Võ Quế Sơn động viên anh: "Chỉ cần hai người họ còn ở trong toà nhà này thì nhất định chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra Mỹ Vân."
"Lập tức phái người đi tim Trương Mỹ Vân, dù có phải lật tung từng viên gạch của toà nhà này lên cũng phải tìm bằng được cô ấy."
Chúng Thanh Phong ra lệnh.
Đội trưởng đội bảo an lập tức huy động nhân viên bảo vệ dốc toàn lực tìm kiếm Trương Mỹ Vân.
Cả Chúng Thanh Phong và Võ Quê Sơn cũng tham gia vào quá trình tìm kiếm.
Hai mươi phút sau, một nhân viên bảo vệ đã phát hiện ra Trương Mỹ Vân tại cầu thang thoát hiểm từ tầng 1 dẫn xuống tầng hầm của toà nhà trong tình trạng ngất xỉu, đầu đập xuống nền cứng, phần thân dưới của cô nằm đè lên một vũng máu lênh láng.
Anh ta nhanh chóng gọi xe cấp cứu, sau đó thông báo tình hình cho đội trưởng đội bảo an.
Nhận được tin từ đội trưởng đội bảo an, Chúng Thanh Phong vội vàng chạy tới hiện trường.
Nhìn Trương Mỹ Vân nằm im bất động giữa vũng máu, Thanh Phong bàng hoàng.
Từ trước tới nay, đầu đội trời chân đạp đất Chúng Thanh Phong luôn sống một cách hiên ngang, chưa từng biết sợ là gì.
Nhưng lúc này anh thật sự cảm thấy sợ hãi.
Sợ mất đi Trương Mỹ Vân, cũng sợ mất đi đứa con còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời của mình.
Mới quen biết Trương Mỹ Vân một thời gian, cũng không có quan hệ máu mủ với cô nhưng khi nhìn thấy Mỹ Vân trong hoàn cảnh này Võ Quế Sơn không khỏi đau xót.
Tốt nhất là Trương Cẩm Đan nên cầu nguyện cho Mỹ Vân và đứa trẻ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không chắc chắn cô ta sẽ phải trả giá đắt cho nghiệp mà mình đã gây ra.
Loạng choạng đi tới bên Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong run rẩy đưa tay chạm vào má cô.
Anh muốn ôm cô vào lòng, lay cho cô tỉnh dậy, nhưng với chút lý trí còn sót lại, Thanh Phong chỉ ngôi yên, không làm gì hết.
Khi thấy người bị tai nạn, ngã bị thương rất nhiều người nghĩ rằng, cần đưa ngay nạn nhân đi cấp cứu.
Nhưng trong một số trường hợp, việc di chuyển nạn nhân quá nhanh nhưng không đúng cách lại có thể gây ra tác hại.
Thế nên khi chưa xác định thương tích của Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong chỉ ở bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, chứ không làm gì cả.
Bởi việc di chuyển có thể khiến cho vết thương của cô trở nên nặng hơn, thậm chí là gãy xương.
Bình luận facebook