Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 276: Chân không thể cử động
Hiện tại là lượt thăm bệnh của Chúng Thời Giang.
Khi nghe bác sĩ nói Chúng Thanh Phong mới thực hiện một ca phẫu thuật hiến thận, hiện chỉ còn một quả thận nên thời gian phục hồi có thể lâu hơn so với bình thường, Thời Giang sững sờ mất mấy giây.
Sau đó dường như anh đã hiểu ra tất cả.
Trước đây, Chúng Thanh Phong luôn miệng nói không tìm được người hiến thận cho Chúng Thời Giang vì người đó muốn giữ kín thông tin.
Thời Giang đã không chút mảy may nghi ngờ mà tin ngay.
Tới giờ cuối cùng anh đã hiểu được lí do vì sao Thanh Phong mãi không tìm được người ta.
Thì ra người hiến thận cho anh không phải ai khác, mà chính là đứa cháu trai của anh.
Nghĩ tới hành động đó của Chúng Thanh Phong, đột nhiên Chúng Thời Giang rớt nước mắt.
Nếu đổi lại Chúng Thanh Phong là người cần được ghép thận, và thận của Chúng Thời Giang tương thích với thận của Thanh Phong, chắc chắn anh cũng sẽ không ngần ngại mà hiến một quả thận của mình cho cháu trai.
Sự hi sinh đó gọi là cốt nhục tình thân.
Là người một nhà.
Nhìn Chúng Thanh Phong mà Chúng Thời Giang cảm thấy xót xa.
Anh chưa từng thấy cháu trai mình trong bộ dạng yếu ớt như thế này.
Anh ngôi ở mép giường, lặng lẽ quan sát Thanh Phong.
Thấy hơi thở Thanh Phong đều đặn, chỉ số trên thiết bị đo vẫn bình thường, anh dân dân thả lỏng.
Vừa đưa tay gạt nước mắt trên mặt, Chúng Thời Giang vừa nghẹn ngào nói: "Thanh Phong à, đừng ngủ nữa mau tỉnh lại đi.
Chỉ cần cháu tỉnh lại thì sau này cháu nói gì cậu cũng sẽ nghe theo cháu hết.
Cháu muốn cậu vào làm việc ở tập đoàn cậu sẽ làm.
Cháu muốn cậu phấn đấu trong một năm từ nhân viên sale lên làm giám đốc kinh doanh, cậu nhất định sẽ phấn đấu."
Dù Chúng Thời Giang đã dốc hết lời gan ruột nhưng Chúng Thanh Phong vẫn cứ nằm im bất động.
Bác sĩ nói Chúng Thanh Phong đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vì tai nạn quá nặng nên dù phẫu thuật có thành công, thì cơ thể cũng bị tổn thương nặng nề, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm, tránh sau này để lại di chứng.
Nghe xong Chúng Thời Giang thở dài não nề.
Người cuồng công việc, yêu thích vận động như Chúng Thanh Phong sao có thể chịu được cảnh phải ngồi yên một chỗ trong một tuần, chứ nói gì tới hàng tháng dài dằng dặc.
Có lẽ cháu anh sẽ phát điên mất thôi.
Ông Chúng Thời Vũ đã quyết định sau khi Chúng Thanh Phong tỉnh lại, sẽ đưa anh về ngôi nhà cũ ở quê để tĩnh dưỡng.
Khoảng chín giờ sáng hôm sau, Chúng Thanh Phong tỉnh dậy sau bốn ngày hôn mê.
Lúc mở mắt ra, anh thấy Trịnh Xuân Quang đang nằm co ro ngủ trên chiếc đi văng gần giường bệnh, chăn phủ lên tới ngực.
Lễ ra giờ này Trịnh Xuân Quang đang phải ở bên Pháp mới đúng chứ.
Tại sao cậu ta lại ở đây? Chúng Thanh Phong thắc mắc.
Chúng Thanh Phong phải mất chừng một phút rưỡi mới ý thức được tình hình hiện tại của mình.
Anh đang bị thương và nằm trong bệnh viện.
Chúng Thanh Phong nhớ lại, khi vừa lái xe rời khỏi hầm để xe tòa nhà tập đoàn Tân Thế Giới thì từ trong bóng đêm một chiếc container lao tới, đâm vào xe anh.
Cú va chạm quá khủng khiếp khiến anh choáng váng rồi lịm đi mà không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhìn đống dây dợ cắm trên người, và máy móc quanh giường bệnh Chúng Thanh Phong biết rằng mình bị thương rất nặng.
Anh muốn di chuyển nhưng bàng hoàng phát hiện ra hai chân của mình tê dại, không có cảm giác gì.
Chúng Thanh Phong lật chăn sang một bên, nhìn xuống đôi chân dù anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ là một phân.
Chuyện quái gì thế này? Anh không cử động được là do thuốc tê chưa hết tác dụng hay sau vụ tai nạn chân của anh đã bị liệt? Liệt.
Từ này tác động tới đại não của Chúng Thanh Phong khiến toàn thân anh đông cứng.
Liệt.
Chuyện đó đồng nghĩa với việc anh không thể tự mình di chuyển, mà phải ngồi xe lăn và phụ thuộc vào sự giúp đỡ từ người khác.
Chúng Thanh Phong đang cố gắng tiêu hóa nhữ_;4Xm#0d]ui DdDʖDpP.<#s52٬3vDPt"芚*ڂ.{TKg2htW ϞTť'6(BT1TE/G-9519B>nS#c|;f nBsw[͢1z43g 53㘤%`$5!X 1#~p4-STY<KKZcBC7Zv*I.u1 p${Nagmݎ?XZ74%e>5bN4zSkO${mBHGqa')@Z!e+61?Y @%e[YU)uϛ=D S? Chúng Thanh Phong là người như vậy.
Luôn đặt người khác lên trước bản thân mình.
Đó vừa là ưu điểm, nhưng đồng thời cũng là nhược điểm của anh.
"Chưa có manh mối gì hết."
Trịnh Xuân Quang đáp.
Chúng Thanh Phong thở dài, rồi sực nhớ ra việc chân mình không thể cử động.
Anh ngước nhìn bạn mình hỏi: "Bác sĩ bảo tình trạng của tớ thế nào?"
"Cậu đã qua cơn nguy hiểm rồi."
Trịnh Xuân Quang sợ Chúng Thanh Phong lo lắng nên chỉ trả lời chung chung.
"Chân tớ có vấn đề gì không?"
Trịnh Xuân Quang nhíu mày.
Tại sao Chúng Thanh Phong lại hỏi anh như vậy? Lẽ nào anh đã cảm nhận được điều gì bất thường trên cơ thể mình? "Chân tớ không cử động được."
Chúng Thanh Phong nói.
"Chắc do thuốc tê chưa hết tác dụng, với lại cậu nằm trên giường bệnh bốn ngày ba đêm liên tục không vận động nên mới thấy vậy thôi.
Không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá."
Trịnh Xuân Quang an ủi bạn mình.
Chúng Thanh Phong không nói gì.
Thấy anh trâm ngâm như vậy Trịnh Xuân Quang không quen lắm.
Xuân Quang cố nghĩ ra một câu gì đó thật tích cực để trấn an anh: "Chỉ một vài tuần nữa thôi cậu sẽ được xuất viện, và sinh hoạt như chưa từng có vụ tai nạn này xảy ra."
Chúng Thanh Phong vẫn giữ im lặng.
Muốn làm Chúng Thanh Phong xao nhãng khỏi những ý nghĩ tôi tệ Trịnh Xuân Quang nói liến thoắng: "Cậu đói không? Để tớ order cháo cho cậu ăn nhé? Cậu muốn ăn cháo gì?"
"Tớ muốn gặp bác sĩ."
Chúng Thanh Phong quả quyết yêu cầu.
"Ăn xong rồi gặp cũng được mà."
Chúng Thanh Phong nhắc lại lần nữa với thái độ nghiêm túc: "Gọi bác sĩ cho tớ."
Không cần các bác sĩ xác nhận Chúng Thanh Phong cũng đã biết vụ tai nạn này đã làm gãy một nửa xương trong người anh và làm đảo lộn cuộc đời anh.
Sau khi kiểm tra xong một lượt, bác sĩ báo cho Chúng Thanh Phong một tin vui và một tin buồn.
Tin vui là anh đã lo lắng thái quá vì chân anh không có vấn đề gì cả.
Còn tin buồn là anh buộc phải nghỉ ngơi từ ba tới sáu tháng.
Tại sao tai nạn lại xảy ra với Chúng Thanh Phong vào thời điểm này mà không phải một lúc nào khác? Anh vừa lên kế hoạch xuất khẩu các mặt hàng của tập đoàn Tân Thế Giới sang châu Âu, đồng thời chuẩn bị tham gia đấu thầu hạng mục khu nghỉ dưỡng sinh thái của tập đoàn Vạn Bảo.
Rồi cả những công việc của công ty riêng.
Rồi kế hoạch thu mua cổ phiếu, chuẩn bị thâu tóm tập đoàn của Cầm Ngọc Hải...
Còn một núi công việc đang chờ anh giải quyết.
Chỉ một ngày không đi làm thôi anh đã thấy sốt ruột rồi chứ nói gì tới ba tháng? Ba tháng là chín mươG?8㯬K(oa#C#T{&:XɈ`tfԊŅ0 u؎l3Lu{1>1H!c3Og 7[6[email protected]ñ"(>#E%YMGYA͋ OQ(Ʈ {(Q}g:0+dW$ %$1϶灃2<ovUHZPC`MM5UA~h9|g~sSzM+m EsZQ&M41:zYP6"&A;_%LC|bdPgQ=SkT.~!8B6eprU f -$wxaJZjT-&georTFA*~+bA2m]m"*DZRG`TrLc/ DX e[7zsfKFmA>aq*6 q55uR4XY]{N,M2_@K0.91x:VG?[ 85T:Uz"`_V5`恸z|`
Khi nghe bác sĩ nói Chúng Thanh Phong mới thực hiện một ca phẫu thuật hiến thận, hiện chỉ còn một quả thận nên thời gian phục hồi có thể lâu hơn so với bình thường, Thời Giang sững sờ mất mấy giây.
Sau đó dường như anh đã hiểu ra tất cả.
Trước đây, Chúng Thanh Phong luôn miệng nói không tìm được người hiến thận cho Chúng Thời Giang vì người đó muốn giữ kín thông tin.
Thời Giang đã không chút mảy may nghi ngờ mà tin ngay.
Tới giờ cuối cùng anh đã hiểu được lí do vì sao Thanh Phong mãi không tìm được người ta.
Thì ra người hiến thận cho anh không phải ai khác, mà chính là đứa cháu trai của anh.
Nghĩ tới hành động đó của Chúng Thanh Phong, đột nhiên Chúng Thời Giang rớt nước mắt.
Nếu đổi lại Chúng Thanh Phong là người cần được ghép thận, và thận của Chúng Thời Giang tương thích với thận của Thanh Phong, chắc chắn anh cũng sẽ không ngần ngại mà hiến một quả thận của mình cho cháu trai.
Sự hi sinh đó gọi là cốt nhục tình thân.
Là người một nhà.
Nhìn Chúng Thanh Phong mà Chúng Thời Giang cảm thấy xót xa.
Anh chưa từng thấy cháu trai mình trong bộ dạng yếu ớt như thế này.
Anh ngôi ở mép giường, lặng lẽ quan sát Thanh Phong.
Thấy hơi thở Thanh Phong đều đặn, chỉ số trên thiết bị đo vẫn bình thường, anh dân dân thả lỏng.
Vừa đưa tay gạt nước mắt trên mặt, Chúng Thời Giang vừa nghẹn ngào nói: "Thanh Phong à, đừng ngủ nữa mau tỉnh lại đi.
Chỉ cần cháu tỉnh lại thì sau này cháu nói gì cậu cũng sẽ nghe theo cháu hết.
Cháu muốn cậu vào làm việc ở tập đoàn cậu sẽ làm.
Cháu muốn cậu phấn đấu trong một năm từ nhân viên sale lên làm giám đốc kinh doanh, cậu nhất định sẽ phấn đấu."
Dù Chúng Thời Giang đã dốc hết lời gan ruột nhưng Chúng Thanh Phong vẫn cứ nằm im bất động.
Bác sĩ nói Chúng Thanh Phong đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vì tai nạn quá nặng nên dù phẫu thuật có thành công, thì cơ thể cũng bị tổn thương nặng nề, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm, tránh sau này để lại di chứng.
Nghe xong Chúng Thời Giang thở dài não nề.
Người cuồng công việc, yêu thích vận động như Chúng Thanh Phong sao có thể chịu được cảnh phải ngồi yên một chỗ trong một tuần, chứ nói gì tới hàng tháng dài dằng dặc.
Có lẽ cháu anh sẽ phát điên mất thôi.
Ông Chúng Thời Vũ đã quyết định sau khi Chúng Thanh Phong tỉnh lại, sẽ đưa anh về ngôi nhà cũ ở quê để tĩnh dưỡng.
Khoảng chín giờ sáng hôm sau, Chúng Thanh Phong tỉnh dậy sau bốn ngày hôn mê.
Lúc mở mắt ra, anh thấy Trịnh Xuân Quang đang nằm co ro ngủ trên chiếc đi văng gần giường bệnh, chăn phủ lên tới ngực.
Lễ ra giờ này Trịnh Xuân Quang đang phải ở bên Pháp mới đúng chứ.
Tại sao cậu ta lại ở đây? Chúng Thanh Phong thắc mắc.
Chúng Thanh Phong phải mất chừng một phút rưỡi mới ý thức được tình hình hiện tại của mình.
Anh đang bị thương và nằm trong bệnh viện.
Chúng Thanh Phong nhớ lại, khi vừa lái xe rời khỏi hầm để xe tòa nhà tập đoàn Tân Thế Giới thì từ trong bóng đêm một chiếc container lao tới, đâm vào xe anh.
Cú va chạm quá khủng khiếp khiến anh choáng váng rồi lịm đi mà không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhìn đống dây dợ cắm trên người, và máy móc quanh giường bệnh Chúng Thanh Phong biết rằng mình bị thương rất nặng.
Anh muốn di chuyển nhưng bàng hoàng phát hiện ra hai chân của mình tê dại, không có cảm giác gì.
Chúng Thanh Phong lật chăn sang một bên, nhìn xuống đôi chân dù anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ là một phân.
Chuyện quái gì thế này? Anh không cử động được là do thuốc tê chưa hết tác dụng hay sau vụ tai nạn chân của anh đã bị liệt? Liệt.
Từ này tác động tới đại não của Chúng Thanh Phong khiến toàn thân anh đông cứng.
Liệt.
Chuyện đó đồng nghĩa với việc anh không thể tự mình di chuyển, mà phải ngồi xe lăn và phụ thuộc vào sự giúp đỡ từ người khác.
Chúng Thanh Phong đang cố gắng tiêu hóa nhữ_;4Xm#0d]ui DdDʖDpP.<#s52٬3vDPt"芚*ڂ.{TKg2htW ϞTť'6(BT1TE/G-9519B>nS#c|;f nBsw[͢1z43g 53㘤%`$5!X 1#~p4-STY<KKZcBC7Zv*I.u1 p${Nagmݎ?XZ74%e>5bN4zSkO${mBHGqa')@Z!e+61?Y @%e[YU)uϛ=D S? Chúng Thanh Phong là người như vậy.
Luôn đặt người khác lên trước bản thân mình.
Đó vừa là ưu điểm, nhưng đồng thời cũng là nhược điểm của anh.
"Chưa có manh mối gì hết."
Trịnh Xuân Quang đáp.
Chúng Thanh Phong thở dài, rồi sực nhớ ra việc chân mình không thể cử động.
Anh ngước nhìn bạn mình hỏi: "Bác sĩ bảo tình trạng của tớ thế nào?"
"Cậu đã qua cơn nguy hiểm rồi."
Trịnh Xuân Quang sợ Chúng Thanh Phong lo lắng nên chỉ trả lời chung chung.
"Chân tớ có vấn đề gì không?"
Trịnh Xuân Quang nhíu mày.
Tại sao Chúng Thanh Phong lại hỏi anh như vậy? Lẽ nào anh đã cảm nhận được điều gì bất thường trên cơ thể mình? "Chân tớ không cử động được."
Chúng Thanh Phong nói.
"Chắc do thuốc tê chưa hết tác dụng, với lại cậu nằm trên giường bệnh bốn ngày ba đêm liên tục không vận động nên mới thấy vậy thôi.
Không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá."
Trịnh Xuân Quang an ủi bạn mình.
Chúng Thanh Phong không nói gì.
Thấy anh trâm ngâm như vậy Trịnh Xuân Quang không quen lắm.
Xuân Quang cố nghĩ ra một câu gì đó thật tích cực để trấn an anh: "Chỉ một vài tuần nữa thôi cậu sẽ được xuất viện, và sinh hoạt như chưa từng có vụ tai nạn này xảy ra."
Chúng Thanh Phong vẫn giữ im lặng.
Muốn làm Chúng Thanh Phong xao nhãng khỏi những ý nghĩ tôi tệ Trịnh Xuân Quang nói liến thoắng: "Cậu đói không? Để tớ order cháo cho cậu ăn nhé? Cậu muốn ăn cháo gì?"
"Tớ muốn gặp bác sĩ."
Chúng Thanh Phong quả quyết yêu cầu.
"Ăn xong rồi gặp cũng được mà."
Chúng Thanh Phong nhắc lại lần nữa với thái độ nghiêm túc: "Gọi bác sĩ cho tớ."
Không cần các bác sĩ xác nhận Chúng Thanh Phong cũng đã biết vụ tai nạn này đã làm gãy một nửa xương trong người anh và làm đảo lộn cuộc đời anh.
Sau khi kiểm tra xong một lượt, bác sĩ báo cho Chúng Thanh Phong một tin vui và một tin buồn.
Tin vui là anh đã lo lắng thái quá vì chân anh không có vấn đề gì cả.
Còn tin buồn là anh buộc phải nghỉ ngơi từ ba tới sáu tháng.
Tại sao tai nạn lại xảy ra với Chúng Thanh Phong vào thời điểm này mà không phải một lúc nào khác? Anh vừa lên kế hoạch xuất khẩu các mặt hàng của tập đoàn Tân Thế Giới sang châu Âu, đồng thời chuẩn bị tham gia đấu thầu hạng mục khu nghỉ dưỡng sinh thái của tập đoàn Vạn Bảo.
Rồi cả những công việc của công ty riêng.
Rồi kế hoạch thu mua cổ phiếu, chuẩn bị thâu tóm tập đoàn của Cầm Ngọc Hải...
Còn một núi công việc đang chờ anh giải quyết.
Chỉ một ngày không đi làm thôi anh đã thấy sốt ruột rồi chứ nói gì tới ba tháng? Ba tháng là chín mươG?8㯬K(oa#C#T{&:XɈ`tfԊŅ0 u؎l3Lu{1>1H!c3Og 7[6[email protected]ñ"(>#E%YMGYA͋ OQ(Ʈ {(Q}g:0+dW$ %$1϶灃2<ovUHZPC`MM5UA~h9|g~sSzM+m EsZQ&M41:zYP6"&A;_%LC|bdPgQ=SkT.~!8B6eprU f -$wxaJZjT-&georTFA*~+bA2m]m"*DZRG`TrLc/ DX e[7zsfKFmA>aq*6 q55uR4XY]{N,M2_@K0.91x:VG?[ 85T:Uz"`_V5`恸z|`
Bình luận facebook