Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 284: Tại sao cháu lại giấu cậu?
Gần 10 giờ đêm, vẫn chưa thấy Trương Mỹ Vân quay lại phòng bệnh nên Chúng Thanh Phong tỏ ra sốt ruột.
Chốc chốc Thanh Phong lại trông ra cửa nhưng đáp lại sự mong ngóng của anh là cánh cửa vẫn đóng im lìm.
Chúng Thanh Phong cầm điện thoại lên, còn chưa kịp gọi cho Trương Mỹ Vân thì nghe tiếng cửa mở.
Anh nhìn ra cửa với một nụ cười tươi rói.
Nhưng người đi vào không phải Mỹ Vân mà là Chúng Thời Giang.
"Sao cậu lại ở đây?"
Thanh Phong ngạc nhiên hỏi.
"Không chào đón cậu à?"
Chúng Thanh Phong giải thích cho thái độ vừa rồi của mình: "Không phải! Nhưng bây giờ gần 10 giờ tối rồi.
Cậu phải đang yên vị trên giường mới đúng chứ."
"Tối nay Mỹ Vân không tới đâu."
Câu nói nửa vời, không đầu không cuối của Chúng Thời Giang khiến Chúng Thanh Phong cảm thấy hoang mang.
Không tới nghĩa là sao? Lễ nào nhân lúc anh đang nằm viện cô lại vác vali cao chạy xa bay rồi? "Cậu muốn trông cháu một đêm nên đã bảo Mỹ Vân về nhà ngủ rồi."
Thông tin mà Chúng Thời Giang mới cung cấp khiến Chúng Thanh Phong vừa yên tâm, nhưng cũng vừa sửng sốt.
Hơn ai hết, Chúng Thanh Phong biết Chúng Thời Giang mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, có tâm lý sợ hãi, bất an khi ở trong bệnh viện.
Trước khi Thời Giang phải nằm viện thực hiện ca phẫu thuật ghép thận, Thanh Phong đã phải thuê người tiến hành sửa sang, trang hoàng phòng bệnh giống như phòng ngủ để cậu mình cảm thấy thoải mái giống như đang ở nhà.
Gần một tuần Chúng Thanh Phong nằm viện, ngày nào Chúng Thời Giang cũng tới thăm anh ít thì 30 phút, nhiêu thì một tiếng đồng hồ.
Thanh Phong thấy tâm ly của cậu mình đã khá ổn định, không còn quá sợ hãi, bài xích phòng bệnh như trước đây nữa.
Nhưng để qua đêm tại phòng bệnh thì anh không chắc lắm.
"Cháu biết cậu thương cháu, nhưng không cần phải gượng ép bản thân như vậy đâu."
Chúng Thời Giang hiểu Chúng Thanh Phong muốn nói gì.
Anh cởϊ áσ măng tô, treo lên móc sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
Anh rót ly trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Sau khi cháu bị tai nạn, cậu đã tới gặp bác sĩ tâm lý và tiến hành điều trị."
VietWriter
Dường như không tin vào tai mình, Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang chằm chằm.
Anh xác nhận lại: "Cậu đã tới gặp bác sĩ tâm lý?"
Chúng Thời Giang gật đầu thay cho câu trả lời.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Chúng Thanh Phong.
Trước đây, khi phát hiện ra Chúng Thời Giang mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, sợ hãi bệnh viện Thanh Phong đã đề nghị cậu gặp bác sĩ tâm lý nhưng bị từ chối.
Vậy tại sao bây giờ đột nhiên Thời Giang lại chủ động làm điều đó? "Chắc cháu đang ngạc nhiên lắm nhỉ?"
"Không phải ngạc nhiên mà cháu thấy sốc."
Chúng Thời Giang bật cười ha hả.
Anh chân thành tâm sự: "Cậu muốn được ở bên cạnh cháu, chăm sóc cháu giống như cái cách cháu đã làm cho cậu."
Câu nói của Chúng Thời Giang khiến Chúng Thanh Phong không khỏi bất ngờ.
Anh đảo mắt, cố gắng tiếp nhận điêu cậu mình vừa chia sẻ.
"Điều gì đã khiến cậu thay đổi một nghìn không trăm tám mươi độ thế?"
Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang hỏi.
"Cháu đoán xem..."
"Nhiều tài liệu, nghiên cứu khoa học nói rằng khi được ghép một trái tim mới thì người nhận tim có xu hướng suy nghĩ và hành xử giống với người đã hiến tim cho mình.
Nhưng cậu thực hiện phẫu thuật ghép thận cơ mà, có phải ghép tim đâu.
Tại sao lại thay đổi như vậy được nhỉ?"
Chúng Thanh Phong thắc mắc.
Chúng Thời Giang im lặng một lát rồi bất ngờ đứng dậy.
Anh đi về phía giường bệnh mà Chúng Thanh Phong đang nằm, nhìn cháu mình lên tiếng: "Cậu biết mọi chuyện rồi."
Chúng Thanh Phong ngơ ngác, không hiểu Chúng Thời Giang đang muốn nói gì.
Rốt cuộc cậu của anh biết chuyện gì mới được chứ? "Cảm ơn cháu!"
"Vì điều gì?"
"Vì đã đem lại cơ hội thứ hai cho cậu.
Đem lại cho cậu cơ hội được sống một cuộc đời mới, một cuộc đời ý nghĩa hơn."
Giờ thì Chúng Thanh Phong đã hiểu Chúng Thời Giang đang nói tới chuyện anh hiến thận cho cậu mình.
Nhưng làm sao Thời Giang lại biết được chuyện đó, không phải anh đã giấu kín rôi ư? "Làm sao cậu biết?"
"Bác sĩ chủ trị của cháu tình cờ tiết lộ với cậu."
Chúng Thanh Phong không nói gì.
Đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Nhưng không thể ngờ là chuyện đó lại xảy ra nhanh như vậy.
"Tại sao cháu lại giấu cậu?"
Chúng Thời Giang hỏi.
Hít một hơi dài, Chúng Thanh Phong đáp: "Cháu không muốn cậu phải suy nghĩ nhiều."
"Nhưng cậu có quyền được biết ai đã hiến thận cho mình chứ, đúng không?"
"Cháu nghĩ chuyện đó không quá quan trọng.
Quan trọng là cậu có cơ hội được sống tiếp."
Chúng Thời Giang khẽ lắc đầu.
Anh nói: "Lần này cháu nghĩ sai rồi...
E ngại sức khỏe của Chúng Thời Giang chưa hoàn toàn phục hồi sau ca phẫu thuật, nếu giận dữ sẽ không tốt nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng nhận lỗi, hòng xoa dịu cậu mình: "Đúng là cháu chưa đặt mình vào vị trí của cậu để suy nghĩ một cách thấu đáo.
Cháu sai rồi.
Cháu xin rút kinh nghiệm sâu sắc.
Lần sau chuyện lớn, chuyện nhỏ gì cũng đều nói hết với cậu có được không?"
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, đột nhiên khóe mắt Chúng Thời Giang đỏ hoe.
Trước giờ Thời Giang vốn không phải người yếu đuối, cũng hiếm khi rơi nước mắt.
Từ khi bắt đầu có ý thức, Thời Giang nhớ số lần anh khóc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng cứ nghĩ tới những việc Chúng Thanh Phong đã âm thầm làm vì mình, anh lại xúc động, không kiềm được lòng.
"Đừng nói là cậu sẽ khóc đấy nhé?"
Nước mắt Chúng Thời Giang chuẩn bị rơi xuống vì câu nói của Chúng Thanh Phong lại tan biến thành mây khói.
Anh bật cười thành tiếng, trách móc cháu trai: "Thằng quỷ này!"
Chúng Thanh Phong vui vẻ cười theo Chúng Thời Giang.
Sau đó, anh ngẩng lên nhìn cậu hỏi: "Bác sĩ bảo tình hình sức khoẻ của cậu thế nào rồi?"
Đương nhiên sau khi ghép thận, cuộc sống của Chúng Thời Giang sẽ được trở lại bình thường.
Tuy nhiên anh vẫn cần tái khám định kỳ và thực hiện theo lời khuyên của bác sỹ theo dõi sau ghép; uống thuốc chống thải ghép thường xuyên, đúng liều, đúng thời điểm theo chỉ định của bác sỹ để chống thải ghép; theo dõi xét nghiệm nồng độ thuốc và thăm khám lâm sàng để chắc chắn rằng thận ghép hoạt động bình thường.
Ngoài ra Thời Giang còn cần thực hiện lối sống khoa học, lành mạnh như ăn uống, tập thể dục thể thao, nghỉ ngơi điều độ.
"Nghe hơi loäng ngoằäng nhưng cậu có thể thực hiện được đúng không?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Cháu đã mang tới cho cậu cơ hội sống thứ hai, làm sao cậu có thể không trân trọng được."
Về cơ bản sức khỏe của Chúng Thời Giang gần như đã được phục hồi hoàn toàn nên Chúng Thanh Phong có thể yên tâm giao việc cho cậu mình.
"Cậu đã hứa với cháu là sau khi xuất viện sẽ tiếp tục tới tập đoàn làm việc đúng không?"
"Hôm nay cậu tới đây cũng là vì muốn nói với cháu chuyện đó."
Chúng Thanh Phong cảnh cáo: "Nếu cậu đòi rút lui, cháu sẽ đòi lại quả thận mới hiến cho cậu ngay lập tức."
Chúng Thời Giang bật cười: "Không ngờ trong mắt cháu cậu lại là loại người như vậy..."
Mấy ngày gân đây, ngày nào Chúng Thời Giang cũng về ăn cơm với ông Chúng Thời Vũ.
Một lần anh vô tình nhìn thấy những nếp gấp thời gian in hằn trên gương mặt của bố mình, và ý thức được rằng ông đã già.
Điều đó khiến Thời Giang suy nghĩ rất nhiều.
Anh cảm thấy thời gian qua mình thật vô tâm, vô trách nhiệm.
Chúng Thanh Phong phải nằm viện khiến khối lượng công việc ông Chúng Thời Vũ phải xử lý ở tập đoàn vô cùng lớn.
Vì vậy Thời Giang muốn được san sẻ phần nào gánh nặng này với ông.
Chốc chốc Thanh Phong lại trông ra cửa nhưng đáp lại sự mong ngóng của anh là cánh cửa vẫn đóng im lìm.
Chúng Thanh Phong cầm điện thoại lên, còn chưa kịp gọi cho Trương Mỹ Vân thì nghe tiếng cửa mở.
Anh nhìn ra cửa với một nụ cười tươi rói.
Nhưng người đi vào không phải Mỹ Vân mà là Chúng Thời Giang.
"Sao cậu lại ở đây?"
Thanh Phong ngạc nhiên hỏi.
"Không chào đón cậu à?"
Chúng Thanh Phong giải thích cho thái độ vừa rồi của mình: "Không phải! Nhưng bây giờ gần 10 giờ tối rồi.
Cậu phải đang yên vị trên giường mới đúng chứ."
"Tối nay Mỹ Vân không tới đâu."
Câu nói nửa vời, không đầu không cuối của Chúng Thời Giang khiến Chúng Thanh Phong cảm thấy hoang mang.
Không tới nghĩa là sao? Lễ nào nhân lúc anh đang nằm viện cô lại vác vali cao chạy xa bay rồi? "Cậu muốn trông cháu một đêm nên đã bảo Mỹ Vân về nhà ngủ rồi."
Thông tin mà Chúng Thời Giang mới cung cấp khiến Chúng Thanh Phong vừa yên tâm, nhưng cũng vừa sửng sốt.
Hơn ai hết, Chúng Thanh Phong biết Chúng Thời Giang mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, có tâm lý sợ hãi, bất an khi ở trong bệnh viện.
Trước khi Thời Giang phải nằm viện thực hiện ca phẫu thuật ghép thận, Thanh Phong đã phải thuê người tiến hành sửa sang, trang hoàng phòng bệnh giống như phòng ngủ để cậu mình cảm thấy thoải mái giống như đang ở nhà.
Gần một tuần Chúng Thanh Phong nằm viện, ngày nào Chúng Thời Giang cũng tới thăm anh ít thì 30 phút, nhiêu thì một tiếng đồng hồ.
Thanh Phong thấy tâm ly của cậu mình đã khá ổn định, không còn quá sợ hãi, bài xích phòng bệnh như trước đây nữa.
Nhưng để qua đêm tại phòng bệnh thì anh không chắc lắm.
"Cháu biết cậu thương cháu, nhưng không cần phải gượng ép bản thân như vậy đâu."
Chúng Thời Giang hiểu Chúng Thanh Phong muốn nói gì.
Anh cởϊ áσ măng tô, treo lên móc sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
Anh rót ly trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Sau khi cháu bị tai nạn, cậu đã tới gặp bác sĩ tâm lý và tiến hành điều trị."
VietWriter
Dường như không tin vào tai mình, Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang chằm chằm.
Anh xác nhận lại: "Cậu đã tới gặp bác sĩ tâm lý?"
Chúng Thời Giang gật đầu thay cho câu trả lời.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Chúng Thanh Phong.
Trước đây, khi phát hiện ra Chúng Thời Giang mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, sợ hãi bệnh viện Thanh Phong đã đề nghị cậu gặp bác sĩ tâm lý nhưng bị từ chối.
Vậy tại sao bây giờ đột nhiên Thời Giang lại chủ động làm điều đó? "Chắc cháu đang ngạc nhiên lắm nhỉ?"
"Không phải ngạc nhiên mà cháu thấy sốc."
Chúng Thời Giang bật cười ha hả.
Anh chân thành tâm sự: "Cậu muốn được ở bên cạnh cháu, chăm sóc cháu giống như cái cách cháu đã làm cho cậu."
Câu nói của Chúng Thời Giang khiến Chúng Thanh Phong không khỏi bất ngờ.
Anh đảo mắt, cố gắng tiếp nhận điêu cậu mình vừa chia sẻ.
"Điều gì đã khiến cậu thay đổi một nghìn không trăm tám mươi độ thế?"
Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang hỏi.
"Cháu đoán xem..."
"Nhiều tài liệu, nghiên cứu khoa học nói rằng khi được ghép một trái tim mới thì người nhận tim có xu hướng suy nghĩ và hành xử giống với người đã hiến tim cho mình.
Nhưng cậu thực hiện phẫu thuật ghép thận cơ mà, có phải ghép tim đâu.
Tại sao lại thay đổi như vậy được nhỉ?"
Chúng Thanh Phong thắc mắc.
Chúng Thời Giang im lặng một lát rồi bất ngờ đứng dậy.
Anh đi về phía giường bệnh mà Chúng Thanh Phong đang nằm, nhìn cháu mình lên tiếng: "Cậu biết mọi chuyện rồi."
Chúng Thanh Phong ngơ ngác, không hiểu Chúng Thời Giang đang muốn nói gì.
Rốt cuộc cậu của anh biết chuyện gì mới được chứ? "Cảm ơn cháu!"
"Vì điều gì?"
"Vì đã đem lại cơ hội thứ hai cho cậu.
Đem lại cho cậu cơ hội được sống một cuộc đời mới, một cuộc đời ý nghĩa hơn."
Giờ thì Chúng Thanh Phong đã hiểu Chúng Thời Giang đang nói tới chuyện anh hiến thận cho cậu mình.
Nhưng làm sao Thời Giang lại biết được chuyện đó, không phải anh đã giấu kín rôi ư? "Làm sao cậu biết?"
"Bác sĩ chủ trị của cháu tình cờ tiết lộ với cậu."
Chúng Thanh Phong không nói gì.
Đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Nhưng không thể ngờ là chuyện đó lại xảy ra nhanh như vậy.
"Tại sao cháu lại giấu cậu?"
Chúng Thời Giang hỏi.
Hít một hơi dài, Chúng Thanh Phong đáp: "Cháu không muốn cậu phải suy nghĩ nhiều."
"Nhưng cậu có quyền được biết ai đã hiến thận cho mình chứ, đúng không?"
"Cháu nghĩ chuyện đó không quá quan trọng.
Quan trọng là cậu có cơ hội được sống tiếp."
Chúng Thời Giang khẽ lắc đầu.
Anh nói: "Lần này cháu nghĩ sai rồi...
E ngại sức khỏe của Chúng Thời Giang chưa hoàn toàn phục hồi sau ca phẫu thuật, nếu giận dữ sẽ không tốt nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng nhận lỗi, hòng xoa dịu cậu mình: "Đúng là cháu chưa đặt mình vào vị trí của cậu để suy nghĩ một cách thấu đáo.
Cháu sai rồi.
Cháu xin rút kinh nghiệm sâu sắc.
Lần sau chuyện lớn, chuyện nhỏ gì cũng đều nói hết với cậu có được không?"
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, đột nhiên khóe mắt Chúng Thời Giang đỏ hoe.
Trước giờ Thời Giang vốn không phải người yếu đuối, cũng hiếm khi rơi nước mắt.
Từ khi bắt đầu có ý thức, Thời Giang nhớ số lần anh khóc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng cứ nghĩ tới những việc Chúng Thanh Phong đã âm thầm làm vì mình, anh lại xúc động, không kiềm được lòng.
"Đừng nói là cậu sẽ khóc đấy nhé?"
Nước mắt Chúng Thời Giang chuẩn bị rơi xuống vì câu nói của Chúng Thanh Phong lại tan biến thành mây khói.
Anh bật cười thành tiếng, trách móc cháu trai: "Thằng quỷ này!"
Chúng Thanh Phong vui vẻ cười theo Chúng Thời Giang.
Sau đó, anh ngẩng lên nhìn cậu hỏi: "Bác sĩ bảo tình hình sức khoẻ của cậu thế nào rồi?"
Đương nhiên sau khi ghép thận, cuộc sống của Chúng Thời Giang sẽ được trở lại bình thường.
Tuy nhiên anh vẫn cần tái khám định kỳ và thực hiện theo lời khuyên của bác sỹ theo dõi sau ghép; uống thuốc chống thải ghép thường xuyên, đúng liều, đúng thời điểm theo chỉ định của bác sỹ để chống thải ghép; theo dõi xét nghiệm nồng độ thuốc và thăm khám lâm sàng để chắc chắn rằng thận ghép hoạt động bình thường.
Ngoài ra Thời Giang còn cần thực hiện lối sống khoa học, lành mạnh như ăn uống, tập thể dục thể thao, nghỉ ngơi điều độ.
"Nghe hơi loäng ngoằäng nhưng cậu có thể thực hiện được đúng không?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Cháu đã mang tới cho cậu cơ hội sống thứ hai, làm sao cậu có thể không trân trọng được."
Về cơ bản sức khỏe của Chúng Thời Giang gần như đã được phục hồi hoàn toàn nên Chúng Thanh Phong có thể yên tâm giao việc cho cậu mình.
"Cậu đã hứa với cháu là sau khi xuất viện sẽ tiếp tục tới tập đoàn làm việc đúng không?"
"Hôm nay cậu tới đây cũng là vì muốn nói với cháu chuyện đó."
Chúng Thanh Phong cảnh cáo: "Nếu cậu đòi rút lui, cháu sẽ đòi lại quả thận mới hiến cho cậu ngay lập tức."
Chúng Thời Giang bật cười: "Không ngờ trong mắt cháu cậu lại là loại người như vậy..."
Mấy ngày gân đây, ngày nào Chúng Thời Giang cũng về ăn cơm với ông Chúng Thời Vũ.
Một lần anh vô tình nhìn thấy những nếp gấp thời gian in hằn trên gương mặt của bố mình, và ý thức được rằng ông đã già.
Điều đó khiến Thời Giang suy nghĩ rất nhiều.
Anh cảm thấy thời gian qua mình thật vô tâm, vô trách nhiệm.
Chúng Thanh Phong phải nằm viện khiến khối lượng công việc ông Chúng Thời Vũ phải xử lý ở tập đoàn vô cùng lớn.
Vì vậy Thời Giang muốn được san sẻ phần nào gánh nặng này với ông.
Bình luận facebook