Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288: Tính tình thay đổi
Chúng Thời Giang phân tích: "Dịch vụ y tế tư nhân bây giờ rất phát triển.
Chúng ta có thể thuê người tới chăm sóc Thanh Phong tại nhà nên bố không cần lo lắng quá."
Mặc dù Chúng Thời Giang cũng không muốn Chúng Thanh Phong xuất viện sớm một tuần so với chỉ định của bác sĩ.
Nhưng bản thân mình đã trải qua vài lần nằm viện dài ngày nên khi đặt mình vào vị trí của cháu trai, Thời Giang cũng không muốn nằm đó, như một người vô năng.
Hơn nữa Chúng Thời Giang cũng hiểu rằng Chúng Thanh Phong chỉ thông báo việc muốn xuất viện của mình cho người thân biết, dù họ có đồng ý hay không anh cũng sẽ làm theo ý mình.
Đằng nào Chúng Thanh Phong cũng xuất viện vậy thì thà anh chủ động đồng ý có phải cả hai bên cùng vui vẻ không? Vừa về tới nhà, Chúng Thanh Phong nhìn ông ngoại và cậu nói: "Tình hình sức khỏe của cháu cũng ổn định rồi, hai người cứ yên tâm đi làm đi."
Một lần nữa ông Chúng Thời Vũ đề nghị đưa Chúng Thanh Phong về ngôi nhà cũ ở quê để dưỡng bệnh nhưng anh từ chối.
Chúng Thanh Phong điều khiển xe lăn về phía chiếc ghế ông Chúng Thời Vũ đang ngồi.
Anh nắm tay ông ngoại, chân thành chia sẻ: "Cháu biết ông thương cháu.
Nhưng cháu đã trưởng thành và có khả năng tự chăm sóc cho bản thân.
Ông vất vả vì cháu nhiêu rôi.
Giờ là lúc ông cần nghỉ ngơi và sống cho mình."
"Thanh Phong!"
"Ông yên tâm, cháu sẽ ổn thôi "
Cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng thuyết phục được ông ngoại mình.
Sau khi liên hệ với bác sĩ, y tá giỏi nhất tới chăm sóc cho Thanh Phong tại nhà, ông Chúng Thời Vũ và Chúng Thời Giang cùng nhau tới tập đoàn.
Cùng ngày hôm đó, Võ Quế Sơn tới nhà đưa cho Chúng Thanh Phong vé mời tham gia buổi khai trương khách sạn sáu sao do công ty con của tập đoàn Vạn Bảo phụ trách thiết kế và thi công.
Với tình hình sức khỏe hiện tại, Chúng Thanh Phong có thể từ chối không tham gia nhưng anh vẫn xác nhận sẽ tới.
Chúng Thanh Phong tin rằng năm ngày nữa, tới ngày khai trương, anh sẽ khá hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này, tuy không kè kè bên cạnh Chúng Thanh Phong nhưng ông Chúng Thời Vũ vẫn thường xuyên gọi điện, dặn dò anh đủ điêu.
Việc này khiến Thanh Phong vừa cảm động, cũng vừa thấy phiền phức.
VietWriter
Chỉ vì may mắn một người đàn ông được sống sót sau vụ tai nạn kinh hoàng không có nghĩa là anh ta phải hạnh phúc vì điều đó.
Việc không thể đi đứng sinh hoạt bình thường khiến Chúng Thanh Phong muốn phát điên.
Chúng Thanh Phong đã cắn răng chịu đựng sự đau đớn về thể xác để đứng dậy khỏi xe lăn, tự vịn tường tập đi.
Với sự trợ giúp của ba toong và thuốc giảm đau, Chúng Thanh Phong đã tập tễnh tới tham dự lễ khai trương khách sạn.
Suốt thời gian chủ khách sạn đọc bài phát biểu, mọi người thi nhau chúc tụng thì ở hàng ghế vip, Chúng Thanh Phong ngôi lùi lại phía sau ghế.
Anh đặt bàn tay lên đầu cây ba toong đang dựa vào chân trái và dùng ngón tay cái vuốt vuốt tay cầm được làm bằng gỗ óc chó mịn màng.
Vào những ngày đẹp trời, Chúng Thanh Phong không thích các buổi khai trương hay khánh thành.
Hôm nay không phải những ngày đẹp trời nhưng Chúng Thanh Phong vẫn ở đây, trong hội trường khách sạn được thiết kế theo phong cách châu Âu sang trọng, tinh tế, chỉ vì anh không muốn trông như một người yếu đuối, tội nghiệp.
Chúng Thanh Phong đợi cho đến khi buổi khai trương kết thúc, vị khách mời cuối cùng rời khỏi hội trường anh mới bảo Võ Quế Sơn dìu mình đứng dậy.
Một nhân viên khách sạn đẩy một chiếc ghế ra khỏi đường đi của anh, và Chúng Thanh Phong lí nhí nói lời cảm ơn.
Nhờ sự giúp đỡ của Võ Quế Sơn, Chúng Thanh Phong đi với nhịp độ cẩn thận và khá nhanh về phía cửa trước khi cơn đau nhức đầu tiên xuất hiện ở phân hông bên phải.
Anh bắt đầu cảm nhận được cơn đau đớn sắp xảy ra.
Ra tới sảnh, các khách hàng đập mạnh vào lưng Chúng Thanh Phong và nói với anh rằng họ thật vui khi được gặp lại anh.
Họ có thể có ý đó.
Nhưng anh không quan tâm.
Chúng Thanh Phong phải ra khỏi đây trước khi anh đi loạng choạng.
Hay tệ hơn anh sẽ ngã sấp mặt.
"Sao tôi nghe giang hồ đồn phải ba tháng nữa cậu mới có thế đi lại cơ mà?"
Một CEO của công ty thực phẩm bắt kịp anh ở hành lang.
"Có người còn nói tôi chết rồi cơ."
Chúng Thanh Phong thản nhiên nói.
"Đúng là ác mồm ác miệng."
"Vậy mới gọi là tin đồn."
Bắp đùi Chúng Thanh Phong bắt đầu co rút và mồ hôi toát ra trên trán anh.
Chúng Thanh Phong không muốn sụp đổ trước mặt bất cứ ai.
Anh cố cầm cự.
Phát hiện ra đại boss có dấu hiệu không ổn, Võ Quế Sơn nhanh chóng lên tiếng: "Giờ chúng tôi có một cuộc hẹn khác.
Cảm phiên mọi người."
Vị CEO kia gật đầu với Chúng Thanh Phong: "Chúc cậu sớm chia tay với cái ba toong của mình."
"Cảm ơn anh!"
Chúng Thanh Phong hít một hơi thật sâu.
Anh hi vọng cơ thể mình sẽ trụ được tới khi ra xe ô tô.
Mặc dù Võ Quế Sơn là người thân thiết, đáng tin cậy và quan trọng nhất là hiểu được tình hình sức khỏe hiện tại của Chúng Thanh Phong, nhưng anh cũng không muốn nhờ tới sự trợ giúp của trợ lý.
Chúng Thanh Phong cố nén cơn đau bước từng bước chậm chạp ra khỏi khách sạn.
Những cơn gió mùa đông mát lạnh đã làm nguội đi những giọt mồ hôi trên trán anh.
Nhưng không khí trong lành chẳng thể nào làm giảm đi tiếng đập thình thịch trong đầu và sự nhức nhối khắp cơ thể.
Một chiếc Lincoln đen đã đợi anh ở bên lề đường, và nhịp đi của anh chậm lại.
Liếc gương chiếu hậu thấy Chúng Thanh Phong đang đi về phía chiếc xe, Võ Quế Sơn nhanh chóng ra khỏi xe và mở cửa sau cho anh.
"Anh thấy thế nào rồi?"
"Khá tệ!"
Chúng Thanh Phong đáp.
Anh nhẹ nhàng cho người vào bên trong và nghiến chặt răng để chống lại cơn đau đang co rút đôi chân.
Võ Quế Sơn đóng cửa sau và quay trở lại trong xe.
Chúng Thanh Phong thò tay vào túi quân và lấy ra một lọ thuốc giảm đau đã chuẩn bị sẵn.
Anh mở nắp, thảy Sáu viên vào trong miệng và nhai chúng.
Võ Quế Sơn lấy chai nước lọc đưa cho anh, ân cần hỏi: "Đại boss, anh có muốn tới bệnh viện kiểm tra thử không?"
Chúng Thanh Phong vặn nắp mở chai nước, uống một ngụm rồi lắc đầu: "Về nhà đi!"
Võ Quế Sơn lái xe rời khỏi lê đường và tiến thẳng vào con đường đang tấp nập xe cộ qua lại.
Vừa lái xe anh vừa nói: "Hôm nay chủ tịch lại gửi tới một nhân viên chăm sóc sức khỏe."
Chúng Thanh Phong thở dài ngao ngán: "Không biết tới bao giờ ông ngoại mới hiểu ra rằng anh không cần người chăm sóc sức khỏe đây?"
"Ông cụ chỉ lo lắng, quan tâm tới anh thôi mà"
"Anh biết, nhưng cái gì cũng vậy cứ đủ là tốt nhất, thái quá sẽ khiến người ta thấy phiền."
Chúng Thanh Phong không cần ai chăm sóc.
Anh ghét việc phụ thuộc vào người khác.
Anh cũng ghét việc thời gian gân đây muốn đi đâu cũng phải gọi Võ Quế Sơn tới đưa đón.
Chúng Thanh Phong tựa đầu ra sau và thở đều.
Thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, Chúng Thanh Phong cảm nhận rõ rệt được cơn đau đang giảm đi.
Trong vòng năm ngày Chúng Thanh Phong đã đuổi ba người chăm sóc sức khỏe mà ông ngoại mời tới ngay thời điểm họ đến cửa biệt thự.
Anh đã bảo họ cút khỏi nhà và đóng sầm cửa ngay sau lưng họ.
Trước đây Chúng Thanh Phong không cư xử thô lỗ như vậy.
Nhưng sau khi gặp tai nạn, tâm tính anh có chút thay đổi.
Anh cảm thấy mình nóng nảy và hung hãn hơn.
Có lẽ một phần do tác động của thuốc, phần nữa là do việc ức chế vì không thể tự mình di chuyển được.
Chúng ta có thể thuê người tới chăm sóc Thanh Phong tại nhà nên bố không cần lo lắng quá."
Mặc dù Chúng Thời Giang cũng không muốn Chúng Thanh Phong xuất viện sớm một tuần so với chỉ định của bác sĩ.
Nhưng bản thân mình đã trải qua vài lần nằm viện dài ngày nên khi đặt mình vào vị trí của cháu trai, Thời Giang cũng không muốn nằm đó, như một người vô năng.
Hơn nữa Chúng Thời Giang cũng hiểu rằng Chúng Thanh Phong chỉ thông báo việc muốn xuất viện của mình cho người thân biết, dù họ có đồng ý hay không anh cũng sẽ làm theo ý mình.
Đằng nào Chúng Thanh Phong cũng xuất viện vậy thì thà anh chủ động đồng ý có phải cả hai bên cùng vui vẻ không? Vừa về tới nhà, Chúng Thanh Phong nhìn ông ngoại và cậu nói: "Tình hình sức khỏe của cháu cũng ổn định rồi, hai người cứ yên tâm đi làm đi."
Một lần nữa ông Chúng Thời Vũ đề nghị đưa Chúng Thanh Phong về ngôi nhà cũ ở quê để dưỡng bệnh nhưng anh từ chối.
Chúng Thanh Phong điều khiển xe lăn về phía chiếc ghế ông Chúng Thời Vũ đang ngồi.
Anh nắm tay ông ngoại, chân thành chia sẻ: "Cháu biết ông thương cháu.
Nhưng cháu đã trưởng thành và có khả năng tự chăm sóc cho bản thân.
Ông vất vả vì cháu nhiêu rôi.
Giờ là lúc ông cần nghỉ ngơi và sống cho mình."
"Thanh Phong!"
"Ông yên tâm, cháu sẽ ổn thôi "
Cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng thuyết phục được ông ngoại mình.
Sau khi liên hệ với bác sĩ, y tá giỏi nhất tới chăm sóc cho Thanh Phong tại nhà, ông Chúng Thời Vũ và Chúng Thời Giang cùng nhau tới tập đoàn.
Cùng ngày hôm đó, Võ Quế Sơn tới nhà đưa cho Chúng Thanh Phong vé mời tham gia buổi khai trương khách sạn sáu sao do công ty con của tập đoàn Vạn Bảo phụ trách thiết kế và thi công.
Với tình hình sức khỏe hiện tại, Chúng Thanh Phong có thể từ chối không tham gia nhưng anh vẫn xác nhận sẽ tới.
Chúng Thanh Phong tin rằng năm ngày nữa, tới ngày khai trương, anh sẽ khá hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này, tuy không kè kè bên cạnh Chúng Thanh Phong nhưng ông Chúng Thời Vũ vẫn thường xuyên gọi điện, dặn dò anh đủ điêu.
Việc này khiến Thanh Phong vừa cảm động, cũng vừa thấy phiền phức.
VietWriter
Chỉ vì may mắn một người đàn ông được sống sót sau vụ tai nạn kinh hoàng không có nghĩa là anh ta phải hạnh phúc vì điều đó.
Việc không thể đi đứng sinh hoạt bình thường khiến Chúng Thanh Phong muốn phát điên.
Chúng Thanh Phong đã cắn răng chịu đựng sự đau đớn về thể xác để đứng dậy khỏi xe lăn, tự vịn tường tập đi.
Với sự trợ giúp của ba toong và thuốc giảm đau, Chúng Thanh Phong đã tập tễnh tới tham dự lễ khai trương khách sạn.
Suốt thời gian chủ khách sạn đọc bài phát biểu, mọi người thi nhau chúc tụng thì ở hàng ghế vip, Chúng Thanh Phong ngôi lùi lại phía sau ghế.
Anh đặt bàn tay lên đầu cây ba toong đang dựa vào chân trái và dùng ngón tay cái vuốt vuốt tay cầm được làm bằng gỗ óc chó mịn màng.
Vào những ngày đẹp trời, Chúng Thanh Phong không thích các buổi khai trương hay khánh thành.
Hôm nay không phải những ngày đẹp trời nhưng Chúng Thanh Phong vẫn ở đây, trong hội trường khách sạn được thiết kế theo phong cách châu Âu sang trọng, tinh tế, chỉ vì anh không muốn trông như một người yếu đuối, tội nghiệp.
Chúng Thanh Phong đợi cho đến khi buổi khai trương kết thúc, vị khách mời cuối cùng rời khỏi hội trường anh mới bảo Võ Quế Sơn dìu mình đứng dậy.
Một nhân viên khách sạn đẩy một chiếc ghế ra khỏi đường đi của anh, và Chúng Thanh Phong lí nhí nói lời cảm ơn.
Nhờ sự giúp đỡ của Võ Quế Sơn, Chúng Thanh Phong đi với nhịp độ cẩn thận và khá nhanh về phía cửa trước khi cơn đau nhức đầu tiên xuất hiện ở phân hông bên phải.
Anh bắt đầu cảm nhận được cơn đau đớn sắp xảy ra.
Ra tới sảnh, các khách hàng đập mạnh vào lưng Chúng Thanh Phong và nói với anh rằng họ thật vui khi được gặp lại anh.
Họ có thể có ý đó.
Nhưng anh không quan tâm.
Chúng Thanh Phong phải ra khỏi đây trước khi anh đi loạng choạng.
Hay tệ hơn anh sẽ ngã sấp mặt.
"Sao tôi nghe giang hồ đồn phải ba tháng nữa cậu mới có thế đi lại cơ mà?"
Một CEO của công ty thực phẩm bắt kịp anh ở hành lang.
"Có người còn nói tôi chết rồi cơ."
Chúng Thanh Phong thản nhiên nói.
"Đúng là ác mồm ác miệng."
"Vậy mới gọi là tin đồn."
Bắp đùi Chúng Thanh Phong bắt đầu co rút và mồ hôi toát ra trên trán anh.
Chúng Thanh Phong không muốn sụp đổ trước mặt bất cứ ai.
Anh cố cầm cự.
Phát hiện ra đại boss có dấu hiệu không ổn, Võ Quế Sơn nhanh chóng lên tiếng: "Giờ chúng tôi có một cuộc hẹn khác.
Cảm phiên mọi người."
Vị CEO kia gật đầu với Chúng Thanh Phong: "Chúc cậu sớm chia tay với cái ba toong của mình."
"Cảm ơn anh!"
Chúng Thanh Phong hít một hơi thật sâu.
Anh hi vọng cơ thể mình sẽ trụ được tới khi ra xe ô tô.
Mặc dù Võ Quế Sơn là người thân thiết, đáng tin cậy và quan trọng nhất là hiểu được tình hình sức khỏe hiện tại của Chúng Thanh Phong, nhưng anh cũng không muốn nhờ tới sự trợ giúp của trợ lý.
Chúng Thanh Phong cố nén cơn đau bước từng bước chậm chạp ra khỏi khách sạn.
Những cơn gió mùa đông mát lạnh đã làm nguội đi những giọt mồ hôi trên trán anh.
Nhưng không khí trong lành chẳng thể nào làm giảm đi tiếng đập thình thịch trong đầu và sự nhức nhối khắp cơ thể.
Một chiếc Lincoln đen đã đợi anh ở bên lề đường, và nhịp đi của anh chậm lại.
Liếc gương chiếu hậu thấy Chúng Thanh Phong đang đi về phía chiếc xe, Võ Quế Sơn nhanh chóng ra khỏi xe và mở cửa sau cho anh.
"Anh thấy thế nào rồi?"
"Khá tệ!"
Chúng Thanh Phong đáp.
Anh nhẹ nhàng cho người vào bên trong và nghiến chặt răng để chống lại cơn đau đang co rút đôi chân.
Võ Quế Sơn đóng cửa sau và quay trở lại trong xe.
Chúng Thanh Phong thò tay vào túi quân và lấy ra một lọ thuốc giảm đau đã chuẩn bị sẵn.
Anh mở nắp, thảy Sáu viên vào trong miệng và nhai chúng.
Võ Quế Sơn lấy chai nước lọc đưa cho anh, ân cần hỏi: "Đại boss, anh có muốn tới bệnh viện kiểm tra thử không?"
Chúng Thanh Phong vặn nắp mở chai nước, uống một ngụm rồi lắc đầu: "Về nhà đi!"
Võ Quế Sơn lái xe rời khỏi lê đường và tiến thẳng vào con đường đang tấp nập xe cộ qua lại.
Vừa lái xe anh vừa nói: "Hôm nay chủ tịch lại gửi tới một nhân viên chăm sóc sức khỏe."
Chúng Thanh Phong thở dài ngao ngán: "Không biết tới bao giờ ông ngoại mới hiểu ra rằng anh không cần người chăm sóc sức khỏe đây?"
"Ông cụ chỉ lo lắng, quan tâm tới anh thôi mà"
"Anh biết, nhưng cái gì cũng vậy cứ đủ là tốt nhất, thái quá sẽ khiến người ta thấy phiền."
Chúng Thanh Phong không cần ai chăm sóc.
Anh ghét việc phụ thuộc vào người khác.
Anh cũng ghét việc thời gian gân đây muốn đi đâu cũng phải gọi Võ Quế Sơn tới đưa đón.
Chúng Thanh Phong tựa đầu ra sau và thở đều.
Thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, Chúng Thanh Phong cảm nhận rõ rệt được cơn đau đang giảm đi.
Trong vòng năm ngày Chúng Thanh Phong đã đuổi ba người chăm sóc sức khỏe mà ông ngoại mời tới ngay thời điểm họ đến cửa biệt thự.
Anh đã bảo họ cút khỏi nhà và đóng sầm cửa ngay sau lưng họ.
Trước đây Chúng Thanh Phong không cư xử thô lỗ như vậy.
Nhưng sau khi gặp tai nạn, tâm tính anh có chút thay đổi.
Anh cảm thấy mình nóng nảy và hung hãn hơn.
Có lẽ một phần do tác động của thuốc, phần nữa là do việc ức chế vì không thể tự mình di chuyển được.
Bình luận facebook