Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316: Bệnh nhân tâm thần
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Chúng Thanh Phong bước vào.
Anh sững sờ khi thấy Phạm Khả Hân không nằm trên giường mà đang ngồi thu lu trong góc phòng.
Tóc tai rối bời, gương mặt hốc hác, mắt thâm quầng.
Cô gây tới nỗi chỉ còn da bọc xương.
Chúng Thanh Phong đoán có lẽ Phạm Khả Hân chỉ còn 35, 36 kg.
Với chiêu cao 1m65 thì thật sự cô đang gây gò một cách đáng báo động.
Phạm Khả Hân đang ôm cái gối trong lòng, vỗ về nó như một đứa trẻ sơ sinh.
"Con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.
Mẹ sẽ không để ai làm hại con...
Phạm Khả Hân ngây dại thì thâm với cái gối.
Bình thường Chúng Thanh Phong là người đàn ông rất mạnh mẽ.
Trong suốt 30 năm cuộc đời mình, rất hiếm khi anh khóc.
Thế nhưng khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, Chúng Thanh Phong không kiềm được nước mắt.
Chúng Thanh Phong trách ông trời sao lại đối xử bất công với Phạm Khả Hân như vậy? Tại sao một cô gái xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết, lương thiện, dịu dàng như cô lại phải chịu sự đày đọa khổ sở đến thế này? Như sợ Phạm Khả Hân giật mình, Chúng Thanh Phong bước thật khẽ khàng tới gần cô.
Khi phát hiện ra sự xuất hiện của anh, đột nhiên cô run lên bần bật, có những phản ứng kích động như đang đối mặt với ác quỷ.
Phạm Khả Hân sợ sệt, nép chặt vào tường.
Cô gào thét ầm ĩ, ôm chặt cái gối vào lòng như muốn che chở, bảo vệ nó: "Cút đi! Cút đi! Đừng đến gần mẹ con tôi...
Anh mà cướp con tôi đi, tôi sẽ liều mạng với anh...
Cút đi! Cút..."
Chúng Thanh Phong không tiếp tục bước về phía Phạm Khả Hân nữa.
Anh từ từ quỳ xuống trên một đầu gối, để tâm mắt của mình ngang bằng với cô.
Phạm Khả Hân vung tay loạn xạ, điên cuồng xua đuổi Chúng Thanh Phong: "Đừng đến gần mẹ con tôi...
Cút đi...
Mau cút đi...
"Khả Hân, anh là anh Phong đây mà."
Anh dịu dàng nói.
"Tôi không biết Khả Hân, không biết anh Phong nào hết.
Anh đi đi.
Tránh xa mẹ con tôi ra...
VietWriter
Đi đi..."
Phạm Khả Hân lắc đầu nguầy nguậy.
Chúng Thanh Phong cố trấn an Phạm Khả Hân đang trong tình trạng kích động: "Em đừng sợ, anh sẽ không làm hại em đâu."
Phạm Khả Hân xoay người về phía bức tường, ôm chặt cái gối vào lòng, cố gắng che chắn cho nó khỏi Chúng Thanh Phong: "Anh nói dối.
Anh muốn cướp con của tôi..."
"Khả Hân! Anh tới đây để giúp em.
Xin em hãy tin anh."
"Không! Không! Không! Anh là kẻ nói dối! Anh muốn cướp con của tôi..."
Phạm Khả Hân vừa lắc đầu, vừa gào lên.
"Phạm Khả Hân! Em nhìn kĩ lại đi.
Anh là anh Phong của em đây mà."
Phạm Khả Hân len lén đưa mắt nhìn về phía Chúng Thanh Phong.
"Thế nào, em đã nhận ra anh Phong chưa?"
Phạm Khả Hân ngơ ngác nhìn Chúng Thanh Phong bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Càng nhìn cô, Chúng Thanh Phong càng đau lòng.
Anh căm thù Ngô Chí Kiên một thì tự trách bản thân mình mười.
Nếu lúc trước Chúng Thanh Phong không nóng vội, tìm cách khéo léo hơn để giải quyết vụ li hôn của Phạm Khả Hân và Ngô Chí Kiên thì có lẽ bây giờ cô đã không phải ở trong bệnh viện tâm thần.
Nếu anh đưa Phạm Khả Hân tới một nơi an toàn hơn, giấu cô kĩ hơn để Ngô Chí Kiên không tìm thấy cô thì lúc này cô đã không ngồi đây nói những lời u mê điên loạn thế này.
"Phạm Khả Hân, em ngồi đây sẽ bị lạnh đấy.
Anh giúp em đứng dậy nhé?"
Chúng Thanh Phong dịu dàng đề nghị.
Bất thình lình Phạm Khả Hân đứng bật dậy, xô ngã Chúng Thanh Phong rồi ôm cái gối chạy ra ngoài.
Cô không phân biệt được phương hướng, chỉ biết cảm đầu cắm cổ chạy, cố gắng giữ "con"
tránh Chúng Thanh Phong càng xa càng tốt.
Đứng bên ngoài hành lang, thấy Phạm Khả Hân chạy vụt ra ban đầu Võ Quế Sơn hơi hốt hoảng.
Nhưng sau khi lấy lại được bình tĩnh, anh nhanh chóng đuổi theo cô.
Ngay giây sau, Chúng Thanh Phong chạy đuổi theo hai người.
Vừa chạy Phạm Khả Hân vừa truy hô thảm thiết: "Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có kẻ muốn bắt cóc con tôi...
Phạm Khả Hân chạy tới đường cụt.
Không biết làm thế nào nữa, cô xoay người lại thì thấy trước mặt là hai người đàn ông: Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn.
Phạm Khả Hân hoảng sợ, ôm chặt cái gối vào lòng: "Đừng bắt con tôi...
Đừng bắt con tôi..."
Chúng Thanh Phong nhìn Võ Quế Sơn nói: "Đừng làm cô ấy hoảng sợ."
Võ Quế Sơn gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu ý Chúng Thanh Phong.
Anh từ từ rút lui, để một mình đại boss đối mặt với Phạm Khả Hân.
"Nếu anh hại con tôi...
tôi sẽ gϊếŧ anh..."
Phạm Khả Hân trừng mắt dọa Chúng Thanh Phong.
"Anh tới đây là để giúp em...
và con.
Xin em hãy tin anh."
Chúng Thanh Phong cố gắng bày tỏ thành ý của mình cho Phạm Khả Hân thấy.
Phạm Khả Hân nhìn Chúng Thanh Phong với vẻ ngờ vực.
Anh mỉm cười dịu dàng đề nghị: "Hãy để anh giúp em, Khả Hân."
"Tôi không biết Khả Hân nào hết...
Anh đi đi.
Tránh xa mẹ con tôi ra...
Cầu xin anh."
Chúng Thanh Phong chìa một bàn tay về phía Phạm Khả Hân kiên nhẫn thuyết phục: "Đừng sợ! Anh sẽ không làm hại mẹ con em đâu."
Phạm Khả Hân túm lấy tay Chúng Thanh Phong, rồi đột ngột cắn mạnh vào cổ tay anh.
Chúng Thanh Phong cố gắng dẫn nỗi đau đớn xuống vòng tay ôm chặt lấy Phạm Khả Hân từ phía sau.
Phạm Khả Hân yếu ớt vùng vẫy, cố gắng đẩy Chúng Thanh Phong ra: "Buông tôi ra! Có ai không...
Cứu tôi với! Có người muốn gϊếŧ mẹ con tôi.
Cứu tôi với! Cứu tôi với"
Sợ Phạm Khả Hân sẽ bị tổn thương nên Chúng Thanh Phong không dám ôm cô quá chặt.
"Yên nào Khả Hân! Yên nào!"
Giãy giụa được vài phút Phạm Khả Hân đã mệt lả người.
Cô thở không ra hơi nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: "Không được hại con tôi...
Không được hại con tôi..."
Võ Quế Sơn quay trở lại cùng với một bác sĩ.
Sau khi được bác sĩ tiêm thuốc an thần, Phạm Khả Hân lịm đi trong vòng tay Chúng Thanh Phong.
Anh nhìn cô hứa hẹn: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Anh sẽ đưa em trở về là Khả Hân của trước đây."
Võ Quế Sơn lo thủ tục xuất viện cho Phạm Khả Hân xong xuôi quay ra xe thấy Chúng Thanh Phong đã đặt cô nằm ngay ngắn trên băng ghế sau của ô tô.
Còn Chúng Thanh Phong đang đứng dựa vào xe nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nếu Võ Quế Sơn đoán không nhầm thì người ở đầu dây bên kia là một cô gái.
Và cô gái đó không ai khác chính là Trương Mỹ Vân.
Để boss có không gian riêng tư nói chuyện với bạn gái, Võ Quế Sơn chủ động vào xe ngồi trước.
Chúng Thanh Phong gọi để thông báo với Trương Mỹ Vân rằng đêm nay anh không về, cô ngủ đi cho sớm, đừng đợi anh.
Chờ cho Chúng Thanh Phong lên xe, ngôi một cách thoải mái rôi Võ Quế Sơn mới quay sang nhìn anh hỏi: "Giờ chúng ta đi đâu đây anh?"
"Về chung cư đi!"
Chúng Thanh Phong bình thản đáp.
Võ Quế Sơn vừa lái xe đi được một đoạn thì Chúng Thanh Phong liền đổi ý: "Về nhà cậu."
Võ Quế Sơn há hốc mồm vì sốc: "Có phải vừa rồi em nghe nhầm không vậy?"
"Nếu biết chúng ta đón Khả Hân đi chắc chắn Ngô Chí Kiên sẽ tìm tới nhà anh.
Tạm thời anh không nghĩ ra được nơi nào an toàn hơn nhà cậu."
"Nhưng...
nhà em nhỏ lắm, sợ không tiện."
"Để Khả Hân ở lại đó một vài hôm thôi.
Tìm được chỗ thích hợp anh sẽ đưa cô ấy đi ngay lập tức."
Boss đã nói như vậy khác nào gián tiếp ép Võ Quế Sơn phải thực hiện nguyện vọng của mình.
Dù không đồng ý cũng phải đồng ý.
"Anh sẽ tăng lương cho.
Yên tâm!"
Có câu nói này của boss, gương mặt Võ Quế Sơn rạng rỡ hẳn lên.
Gì chứ tiền thì anh chẳng bao giờ chê.
Thôi thì miễn cưỡng chấp nhận sống bất tiện trong một vài hôm cũng được.
Anh sững sờ khi thấy Phạm Khả Hân không nằm trên giường mà đang ngồi thu lu trong góc phòng.
Tóc tai rối bời, gương mặt hốc hác, mắt thâm quầng.
Cô gây tới nỗi chỉ còn da bọc xương.
Chúng Thanh Phong đoán có lẽ Phạm Khả Hân chỉ còn 35, 36 kg.
Với chiêu cao 1m65 thì thật sự cô đang gây gò một cách đáng báo động.
Phạm Khả Hân đang ôm cái gối trong lòng, vỗ về nó như một đứa trẻ sơ sinh.
"Con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.
Mẹ sẽ không để ai làm hại con...
Phạm Khả Hân ngây dại thì thâm với cái gối.
Bình thường Chúng Thanh Phong là người đàn ông rất mạnh mẽ.
Trong suốt 30 năm cuộc đời mình, rất hiếm khi anh khóc.
Thế nhưng khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng này, Chúng Thanh Phong không kiềm được nước mắt.
Chúng Thanh Phong trách ông trời sao lại đối xử bất công với Phạm Khả Hân như vậy? Tại sao một cô gái xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết, lương thiện, dịu dàng như cô lại phải chịu sự đày đọa khổ sở đến thế này? Như sợ Phạm Khả Hân giật mình, Chúng Thanh Phong bước thật khẽ khàng tới gần cô.
Khi phát hiện ra sự xuất hiện của anh, đột nhiên cô run lên bần bật, có những phản ứng kích động như đang đối mặt với ác quỷ.
Phạm Khả Hân sợ sệt, nép chặt vào tường.
Cô gào thét ầm ĩ, ôm chặt cái gối vào lòng như muốn che chở, bảo vệ nó: "Cút đi! Cút đi! Đừng đến gần mẹ con tôi...
Anh mà cướp con tôi đi, tôi sẽ liều mạng với anh...
Cút đi! Cút..."
Chúng Thanh Phong không tiếp tục bước về phía Phạm Khả Hân nữa.
Anh từ từ quỳ xuống trên một đầu gối, để tâm mắt của mình ngang bằng với cô.
Phạm Khả Hân vung tay loạn xạ, điên cuồng xua đuổi Chúng Thanh Phong: "Đừng đến gần mẹ con tôi...
Cút đi...
Mau cút đi...
"Khả Hân, anh là anh Phong đây mà."
Anh dịu dàng nói.
"Tôi không biết Khả Hân, không biết anh Phong nào hết.
Anh đi đi.
Tránh xa mẹ con tôi ra...
VietWriter
Đi đi..."
Phạm Khả Hân lắc đầu nguầy nguậy.
Chúng Thanh Phong cố trấn an Phạm Khả Hân đang trong tình trạng kích động: "Em đừng sợ, anh sẽ không làm hại em đâu."
Phạm Khả Hân xoay người về phía bức tường, ôm chặt cái gối vào lòng, cố gắng che chắn cho nó khỏi Chúng Thanh Phong: "Anh nói dối.
Anh muốn cướp con của tôi..."
"Khả Hân! Anh tới đây để giúp em.
Xin em hãy tin anh."
"Không! Không! Không! Anh là kẻ nói dối! Anh muốn cướp con của tôi..."
Phạm Khả Hân vừa lắc đầu, vừa gào lên.
"Phạm Khả Hân! Em nhìn kĩ lại đi.
Anh là anh Phong của em đây mà."
Phạm Khả Hân len lén đưa mắt nhìn về phía Chúng Thanh Phong.
"Thế nào, em đã nhận ra anh Phong chưa?"
Phạm Khả Hân ngơ ngác nhìn Chúng Thanh Phong bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Càng nhìn cô, Chúng Thanh Phong càng đau lòng.
Anh căm thù Ngô Chí Kiên một thì tự trách bản thân mình mười.
Nếu lúc trước Chúng Thanh Phong không nóng vội, tìm cách khéo léo hơn để giải quyết vụ li hôn của Phạm Khả Hân và Ngô Chí Kiên thì có lẽ bây giờ cô đã không phải ở trong bệnh viện tâm thần.
Nếu anh đưa Phạm Khả Hân tới một nơi an toàn hơn, giấu cô kĩ hơn để Ngô Chí Kiên không tìm thấy cô thì lúc này cô đã không ngồi đây nói những lời u mê điên loạn thế này.
"Phạm Khả Hân, em ngồi đây sẽ bị lạnh đấy.
Anh giúp em đứng dậy nhé?"
Chúng Thanh Phong dịu dàng đề nghị.
Bất thình lình Phạm Khả Hân đứng bật dậy, xô ngã Chúng Thanh Phong rồi ôm cái gối chạy ra ngoài.
Cô không phân biệt được phương hướng, chỉ biết cảm đầu cắm cổ chạy, cố gắng giữ "con"
tránh Chúng Thanh Phong càng xa càng tốt.
Đứng bên ngoài hành lang, thấy Phạm Khả Hân chạy vụt ra ban đầu Võ Quế Sơn hơi hốt hoảng.
Nhưng sau khi lấy lại được bình tĩnh, anh nhanh chóng đuổi theo cô.
Ngay giây sau, Chúng Thanh Phong chạy đuổi theo hai người.
Vừa chạy Phạm Khả Hân vừa truy hô thảm thiết: "Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có kẻ muốn bắt cóc con tôi...
Phạm Khả Hân chạy tới đường cụt.
Không biết làm thế nào nữa, cô xoay người lại thì thấy trước mặt là hai người đàn ông: Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn.
Phạm Khả Hân hoảng sợ, ôm chặt cái gối vào lòng: "Đừng bắt con tôi...
Đừng bắt con tôi..."
Chúng Thanh Phong nhìn Võ Quế Sơn nói: "Đừng làm cô ấy hoảng sợ."
Võ Quế Sơn gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu ý Chúng Thanh Phong.
Anh từ từ rút lui, để một mình đại boss đối mặt với Phạm Khả Hân.
"Nếu anh hại con tôi...
tôi sẽ gϊếŧ anh..."
Phạm Khả Hân trừng mắt dọa Chúng Thanh Phong.
"Anh tới đây là để giúp em...
và con.
Xin em hãy tin anh."
Chúng Thanh Phong cố gắng bày tỏ thành ý của mình cho Phạm Khả Hân thấy.
Phạm Khả Hân nhìn Chúng Thanh Phong với vẻ ngờ vực.
Anh mỉm cười dịu dàng đề nghị: "Hãy để anh giúp em, Khả Hân."
"Tôi không biết Khả Hân nào hết...
Anh đi đi.
Tránh xa mẹ con tôi ra...
Cầu xin anh."
Chúng Thanh Phong chìa một bàn tay về phía Phạm Khả Hân kiên nhẫn thuyết phục: "Đừng sợ! Anh sẽ không làm hại mẹ con em đâu."
Phạm Khả Hân túm lấy tay Chúng Thanh Phong, rồi đột ngột cắn mạnh vào cổ tay anh.
Chúng Thanh Phong cố gắng dẫn nỗi đau đớn xuống vòng tay ôm chặt lấy Phạm Khả Hân từ phía sau.
Phạm Khả Hân yếu ớt vùng vẫy, cố gắng đẩy Chúng Thanh Phong ra: "Buông tôi ra! Có ai không...
Cứu tôi với! Có người muốn gϊếŧ mẹ con tôi.
Cứu tôi với! Cứu tôi với"
Sợ Phạm Khả Hân sẽ bị tổn thương nên Chúng Thanh Phong không dám ôm cô quá chặt.
"Yên nào Khả Hân! Yên nào!"
Giãy giụa được vài phút Phạm Khả Hân đã mệt lả người.
Cô thở không ra hơi nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: "Không được hại con tôi...
Không được hại con tôi..."
Võ Quế Sơn quay trở lại cùng với một bác sĩ.
Sau khi được bác sĩ tiêm thuốc an thần, Phạm Khả Hân lịm đi trong vòng tay Chúng Thanh Phong.
Anh nhìn cô hứa hẹn: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Anh sẽ đưa em trở về là Khả Hân của trước đây."
Võ Quế Sơn lo thủ tục xuất viện cho Phạm Khả Hân xong xuôi quay ra xe thấy Chúng Thanh Phong đã đặt cô nằm ngay ngắn trên băng ghế sau của ô tô.
Còn Chúng Thanh Phong đang đứng dựa vào xe nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nếu Võ Quế Sơn đoán không nhầm thì người ở đầu dây bên kia là một cô gái.
Và cô gái đó không ai khác chính là Trương Mỹ Vân.
Để boss có không gian riêng tư nói chuyện với bạn gái, Võ Quế Sơn chủ động vào xe ngồi trước.
Chúng Thanh Phong gọi để thông báo với Trương Mỹ Vân rằng đêm nay anh không về, cô ngủ đi cho sớm, đừng đợi anh.
Chờ cho Chúng Thanh Phong lên xe, ngôi một cách thoải mái rôi Võ Quế Sơn mới quay sang nhìn anh hỏi: "Giờ chúng ta đi đâu đây anh?"
"Về chung cư đi!"
Chúng Thanh Phong bình thản đáp.
Võ Quế Sơn vừa lái xe đi được một đoạn thì Chúng Thanh Phong liền đổi ý: "Về nhà cậu."
Võ Quế Sơn há hốc mồm vì sốc: "Có phải vừa rồi em nghe nhầm không vậy?"
"Nếu biết chúng ta đón Khả Hân đi chắc chắn Ngô Chí Kiên sẽ tìm tới nhà anh.
Tạm thời anh không nghĩ ra được nơi nào an toàn hơn nhà cậu."
"Nhưng...
nhà em nhỏ lắm, sợ không tiện."
"Để Khả Hân ở lại đó một vài hôm thôi.
Tìm được chỗ thích hợp anh sẽ đưa cô ấy đi ngay lập tức."
Boss đã nói như vậy khác nào gián tiếp ép Võ Quế Sơn phải thực hiện nguyện vọng của mình.
Dù không đồng ý cũng phải đồng ý.
"Anh sẽ tăng lương cho.
Yên tâm!"
Có câu nói này của boss, gương mặt Võ Quế Sơn rạng rỡ hẳn lên.
Gì chứ tiền thì anh chẳng bao giờ chê.
Thôi thì miễn cưỡng chấp nhận sống bất tiện trong một vài hôm cũng được.
Bình luận facebook