Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 59: Băng bó vết thương
Mặc dù Chúng Thời Giang nói đi nói lại mấy lần rằng vết thương của anh không có gì đáng lo ngại nhưng Thanh Phong vẫn không thật sự yên tâm.
Anh cổ lục trong trí nhớ của mình để tìm 1 bác sĩ đáng tin cậy mà lại không quen biết Chúng Thời Vũ tới kiểm tra cho Chúng Thời Giang.
Đúng lúc đó Chúng Thanh Phong nhận được tin nhắn của Lại Minh Nguyệt, hỏi Trương Mỹ Vân đã về tới nhà chưa.
Anh sực nhớ ra cô cũng là một bác sĩ.
Mặc dù Lại Minh Nguyệt là bác sĩ khoa sản nhưng Chúng Thanh Phong nghĩ cô vẫn có khả năng xử lý những vết thương thông thường như thế này.
Vậy là anh gọi điện ngay cho cô.
"Anh biết bây giờ đã không còn sớm nữa, nhưng anh có việc quan trọng muốn nhờ em"
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, giọng Lại Minh Nguyệt trở nên hốt hoảng "Mỹ Vân có chuyện gì hả anh?"
"Không...
không....
chuyện này không liên quan tới Mỹ Vân.
Anh muốn mời em qua nhà, kiểm tra vết thương giúp cậu anh một chút"
"Em làm bác sĩ sản mà"
Lại Minh Nguyệt nhắc để Chúng Thanh Phong nhớ về chuyên ngành của cô.
"Anh biết.
Cậu Thời Giang chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng đâu."
Ngân ngừ một lúc, cuối cùng Minh Nguyệt cũng đồng ý "Ok, anh nhắn địa chỉ cho em đi, em qua liền"
Chúng Thanh Phong Nhanh chóng nhắn địa chỉ nhà riêng của mình cho Lại Minh Nguyệt.
Chúng Thời Giang ngước nhìn Thanh Phong, tò mò hỏi "Cháu gọi ai tới vậy?"
"Đương nhiên là gọi bác sĩ cho cậu rồi!"
"Biết! Nhưng là bác sĩ nào mới được chứ?"
"Cậu yên tâm, là chỗ quen biết"
"Quen cháu hay quen cậu?"
"Người quen của cháu, nhưng cậu từng gặp rồi"
"Ai vậy?"
"Lát gặp cậu sẽ biết ngay"
Sự úp mở, lấp lửng của Chúng Thanh Phong khiến Thời Giang càng thêm tò mò.
Anh cố moi thêm thông tin.
"Nam hay nữ?"
"Nữ"
"Xinh không?"
"Để lát nữa cậu tự đánh giá sẽ khách quan hơn"
"Thanh Phong à...
"
"Sao thế cậu?"
"Gậu xin lỗi..."
"Sao tự dưng lại xin lỗi?"
"Cậu xin lỗi vì đã không giúp gì được cho cháu"
Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang giống như cái cách chim ưng nhìn con mầi.
"Cậu có muốn giúp cháu không?"
Chúng Thời Giang ra điều kiện với Chúng Thanh Phong, "Trừ việc về tập đoàn ra, cháu muốn cậu làm gì cậu cũng làm"
"Trừ việc muốn cậu về tập đoàn giúp cháu một tay ra thì cháu không muốn cậu giúp việc gì khác"
Chúng Thời Giang biết thể nào Chúng Thời Giang cũng đề nghị mình về làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới.
Anh đã nhiều lần từ chối nhưng Thanh Phong vẫn kiên trì đề nghị, hết lần này tới lần khác.
"Việc này quá khó cậu không làm được đâu."
Chúng Thời Giang lắc đâu, thở dài thườn thượt.
"Với trí thông minh của cậu cháu nghĩ trên đời này không có việc gì có thể làm khó được cậu, trừ khi cậu tự làm khó bản thân mình"
"Cháu đề cao cậu quá rồi!"
"Cháu không đề cao cậu mà là cậu đang tự đánh giá thấp bản thân mình"
Dù sao Chúng Thời Giang cũng không muốn về tập đoàn.
Gần như cả cuộc đời mình anh đã khiến Chúng Thời Vũ phải nhiều lần thất vọng.
Vì vậy anh không muốn ông thất vọng thêm nữa.
Anh không biết liệu mình có may mắn tìm được thận tương thích để ghép hay không.
Nếu như không tìm được thì coi như cuộc đời anh đã đặt dấu chấm hết.
Dường như hiểu được nỗi lòng, tâm tư của Chúng Thời Giang nên Chúng Thanh Phong trấn an.
"Cậu yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cậu chết"
Anh cổ lục trong trí nhớ của mình để tìm 1 bác sĩ đáng tin cậy mà lại không quen biết Chúng Thời Vũ tới kiểm tra cho Chúng Thời Giang.
Đúng lúc đó Chúng Thanh Phong nhận được tin nhắn của Lại Minh Nguyệt, hỏi Trương Mỹ Vân đã về tới nhà chưa.
Anh sực nhớ ra cô cũng là một bác sĩ.
Mặc dù Lại Minh Nguyệt là bác sĩ khoa sản nhưng Chúng Thanh Phong nghĩ cô vẫn có khả năng xử lý những vết thương thông thường như thế này.
Vậy là anh gọi điện ngay cho cô.
"Anh biết bây giờ đã không còn sớm nữa, nhưng anh có việc quan trọng muốn nhờ em"
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, giọng Lại Minh Nguyệt trở nên hốt hoảng "Mỹ Vân có chuyện gì hả anh?"
"Không...
không....
chuyện này không liên quan tới Mỹ Vân.
Anh muốn mời em qua nhà, kiểm tra vết thương giúp cậu anh một chút"
"Em làm bác sĩ sản mà"
Lại Minh Nguyệt nhắc để Chúng Thanh Phong nhớ về chuyên ngành của cô.
"Anh biết.
Cậu Thời Giang chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng đâu."
Ngân ngừ một lúc, cuối cùng Minh Nguyệt cũng đồng ý "Ok, anh nhắn địa chỉ cho em đi, em qua liền"
Chúng Thanh Phong Nhanh chóng nhắn địa chỉ nhà riêng của mình cho Lại Minh Nguyệt.
Chúng Thời Giang ngước nhìn Thanh Phong, tò mò hỏi "Cháu gọi ai tới vậy?"
"Đương nhiên là gọi bác sĩ cho cậu rồi!"
"Biết! Nhưng là bác sĩ nào mới được chứ?"
"Cậu yên tâm, là chỗ quen biết"
"Quen cháu hay quen cậu?"
"Người quen của cháu, nhưng cậu từng gặp rồi"
"Ai vậy?"
"Lát gặp cậu sẽ biết ngay"
Sự úp mở, lấp lửng của Chúng Thanh Phong khiến Thời Giang càng thêm tò mò.
Anh cố moi thêm thông tin.
"Nam hay nữ?"
"Nữ"
"Xinh không?"
"Để lát nữa cậu tự đánh giá sẽ khách quan hơn"
"Thanh Phong à...
"
"Sao thế cậu?"
"Gậu xin lỗi..."
"Sao tự dưng lại xin lỗi?"
"Cậu xin lỗi vì đã không giúp gì được cho cháu"
Chúng Thanh Phong nhìn Chúng Thời Giang giống như cái cách chim ưng nhìn con mầi.
"Cậu có muốn giúp cháu không?"
Chúng Thời Giang ra điều kiện với Chúng Thanh Phong, "Trừ việc về tập đoàn ra, cháu muốn cậu làm gì cậu cũng làm"
"Trừ việc muốn cậu về tập đoàn giúp cháu một tay ra thì cháu không muốn cậu giúp việc gì khác"
Chúng Thời Giang biết thể nào Chúng Thời Giang cũng đề nghị mình về làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới.
Anh đã nhiều lần từ chối nhưng Thanh Phong vẫn kiên trì đề nghị, hết lần này tới lần khác.
"Việc này quá khó cậu không làm được đâu."
Chúng Thời Giang lắc đâu, thở dài thườn thượt.
"Với trí thông minh của cậu cháu nghĩ trên đời này không có việc gì có thể làm khó được cậu, trừ khi cậu tự làm khó bản thân mình"
"Cháu đề cao cậu quá rồi!"
"Cháu không đề cao cậu mà là cậu đang tự đánh giá thấp bản thân mình"
Dù sao Chúng Thời Giang cũng không muốn về tập đoàn.
Gần như cả cuộc đời mình anh đã khiến Chúng Thời Vũ phải nhiều lần thất vọng.
Vì vậy anh không muốn ông thất vọng thêm nữa.
Anh không biết liệu mình có may mắn tìm được thận tương thích để ghép hay không.
Nếu như không tìm được thì coi như cuộc đời anh đã đặt dấu chấm hết.
Dường như hiểu được nỗi lòng, tâm tư của Chúng Thời Giang nên Chúng Thanh Phong trấn an.
"Cậu yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cậu chết"
Bình luận facebook