Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Chàng trai áo trắng tên Đao Hữu Tâm, còn cô gái áo trắng kia gọi Mộng Quả Nhi, mà cô gái nhỏ đáng thương nằm trên đất kia, tên Triệu Tiểu Lộ.
Phong Quang cảm thấy hứng thú nhướng khóe môi, khoanh tay đi qua, “Tôi còn tự hỏi là ai đây, thì ra là nữ thần trong mộng Mộng Quả Nhi.”
Mộng Quả Nhi vừa nghe thấy âm thanh cả người cứng đờ, nhưng cô ta rất nhanh khôi phục thái độ thong dong, nở ra một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp nhất với Phong Quang, “Ở trước mặt cô tôi cũng không dám gánh vác tên tuổi nữ thần này đâu.”
“Tiểu Mộng, em biết cô ấy à?” Đao Hữu Tâm kinh ngạc, hắn là người chơi cũ của game này, đương nhiên cũng nghe qua danh hiệu của Vãn Dương, hàng năm được vinh danh đệ nhất ở bảng xếp hạng tài phú, trừ bỏ Vãn Dương ra thì không ai có thể làm được.
Mộng Quả Nhi còn chưa trả lời, Phong Quang lại trước cười mở miệng, “A, côlại đổi tướng công mới sao? Tôi nhớ rõ trước đây người đứng ở bên cạnh cô… hình như là một người khác, hắn tên gì nhỉ? Hình như là đứng thứ mười tám bảng xếp hạnh vũ lực đi, aiz, cô đừng trách móc tôi, cô cũng biết tôi chỉ chú ý bảng tài phú, loại bảng xếp hạng này nọ như vũ lực, tôi liếc mắt một cái liền quên mất.”
“Người mà cô nói là hai tháng trước rồi.” Sắc mặt Mộng Quả Nhi chớp mắt trở nên khó choi, cô ta nắm cánh tay của Đao Hữu Tâm, cười hạnh phúc nói: “Hiện tại tôi đã tìm được chân mệnh thiên tử chân chính của mình.”
cô ta như chim nhỏ nép vào người, chọc người thương yêu, Đao Hữu Tâm nắm lấy tay cô ta, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Chậc, lại là một chàng trai đáng thương.
Phong Quang nhìn Đao Hữu Tâm thương hại một phen, lại quét mắt nhìn Triệu Tiểu Lộ trên đất, “Mộng nữ thần, cô ấy làm sao lại đắc tội cô?”
“Tôi đang bắt Tuyết hồ, cô ta đến cướp với tôi, kết quả Tuyết hồ chạy, cô nói xem tôi có nên tức giận hay không?”
“Đương nhiên nên, Tuyết hồ là sủng vật quý hiếm, bất quá cô chỉ chặn điểm hồi sinh như vậy không thú vị đâu, sẵn tiện tôi không có việc gì làm, lại gặp người quen nữa, không bằng hai chúng ta nói chút chuyện phiếm đi.”
Biểu tình Mộng Quả Nhi biến đổi, “cô không có việc gì làm nhưng tôi thì có, tôi muốn cùng tướng công đi núi Côn Luân ngắm tuyết rơi, cô đi dạo một mình đi.”
không cho Đao Hữu Tâm có cơ hội nói chuyện, Mộng Quả Nhi lôi kéo hắn tiến vào động không gian, giống như có chút ý tứ muốn chạy trối chết, là vì cùng Phong Quang nói chuyện phím, cô ta sợ Phong Quang sẽ đem “sự tíchanh dũng” trước đây của mình toàn bộ nói ra trước mặt Đao Hữu Tâm.
Phong Quang thong thả chậm rì rì đến bên người Triệu Tiểu Lộ, “Này, hai người bọn họ đi rồi, cô có thể hồi sinh.”
“Bọn họ thật sự đi rồi sao?” Qua vài giây, đỉnh đầu Triệu Tiểu Lộ mới hiện ra một chuỗi chữ như vậy, xem ra trong lòng còn sợ hãi.
“Đúng rồi, tôi nói cô thân đường đường là đồ đệ của đệ nhất đại thần toàn sever, bị chặn điểm hồi sinh sao lại không gọi Trầm Vô Ngôn hay bang hội của các người đến giúp vậy?”
“Tôi ngại…”
Phong Quang không hiểu, “Những người khác nếu có thể tạo quan hệ với Trầm Vô Ngôn, ai mà không nơi nơi khoe khoang chứ, cô ngại cái gì?”
“Ân oán giang hồ, đều phải dựa vào tự mình giải quyết.”
“Những lời này là Trầm Vô Ngôn dạy cô?”
Triệu Tiểu Lộ nhanh chóng trả lời: “không phải, tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy.”
Được lắm, em gái này rất ngay thẳng.
Phong Quang đá đá chân Triệu Tiểu Lộ, “Aiz, tôi nói này, cô thích nằm đất lắm à, còn không đứng lên đi?”
Bởi vì nói chuyện phím với Phong Quang, Triệu Tiểu Lộ quên mất phải chọn hồi sinh, mà lại bởi vị địa điểm hồi sinh chính là ở đây cho nên cô trực tiếp đứng lên từ mặt đất, “Cám…”
Một chữ chưa hết, một lưỡi kiếm sắc bén xuyên ngực, Triệu Tiểu Lộ mở to mắt, cô gái trước mặt bị một kiếm đâm thủng, trong game cũng không thấy máu phụt ra, nhưng cô nhìn thấy mặt Phong Quang giật mình ngạt nhiên, giống như thấy được trên người cô ấy nở rộ từng đóa hoa máu đỏ rực.
Kiếm rút ra, cô gái mặc áo hồng ngã xuống đất, sau lưng cô có một người chơi nam áo đen đầu đội mũ đứng đó.
Triệu Tiểu Lộ kinh ngạc bịt kín miệng.
Phong Quang cảm thấy hứng thú nhướng khóe môi, khoanh tay đi qua, “Tôi còn tự hỏi là ai đây, thì ra là nữ thần trong mộng Mộng Quả Nhi.”
Mộng Quả Nhi vừa nghe thấy âm thanh cả người cứng đờ, nhưng cô ta rất nhanh khôi phục thái độ thong dong, nở ra một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp nhất với Phong Quang, “Ở trước mặt cô tôi cũng không dám gánh vác tên tuổi nữ thần này đâu.”
“Tiểu Mộng, em biết cô ấy à?” Đao Hữu Tâm kinh ngạc, hắn là người chơi cũ của game này, đương nhiên cũng nghe qua danh hiệu của Vãn Dương, hàng năm được vinh danh đệ nhất ở bảng xếp hạng tài phú, trừ bỏ Vãn Dương ra thì không ai có thể làm được.
Mộng Quả Nhi còn chưa trả lời, Phong Quang lại trước cười mở miệng, “A, côlại đổi tướng công mới sao? Tôi nhớ rõ trước đây người đứng ở bên cạnh cô… hình như là một người khác, hắn tên gì nhỉ? Hình như là đứng thứ mười tám bảng xếp hạnh vũ lực đi, aiz, cô đừng trách móc tôi, cô cũng biết tôi chỉ chú ý bảng tài phú, loại bảng xếp hạng này nọ như vũ lực, tôi liếc mắt một cái liền quên mất.”
“Người mà cô nói là hai tháng trước rồi.” Sắc mặt Mộng Quả Nhi chớp mắt trở nên khó choi, cô ta nắm cánh tay của Đao Hữu Tâm, cười hạnh phúc nói: “Hiện tại tôi đã tìm được chân mệnh thiên tử chân chính của mình.”
cô ta như chim nhỏ nép vào người, chọc người thương yêu, Đao Hữu Tâm nắm lấy tay cô ta, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Chậc, lại là một chàng trai đáng thương.
Phong Quang nhìn Đao Hữu Tâm thương hại một phen, lại quét mắt nhìn Triệu Tiểu Lộ trên đất, “Mộng nữ thần, cô ấy làm sao lại đắc tội cô?”
“Tôi đang bắt Tuyết hồ, cô ta đến cướp với tôi, kết quả Tuyết hồ chạy, cô nói xem tôi có nên tức giận hay không?”
“Đương nhiên nên, Tuyết hồ là sủng vật quý hiếm, bất quá cô chỉ chặn điểm hồi sinh như vậy không thú vị đâu, sẵn tiện tôi không có việc gì làm, lại gặp người quen nữa, không bằng hai chúng ta nói chút chuyện phiếm đi.”
Biểu tình Mộng Quả Nhi biến đổi, “cô không có việc gì làm nhưng tôi thì có, tôi muốn cùng tướng công đi núi Côn Luân ngắm tuyết rơi, cô đi dạo một mình đi.”
không cho Đao Hữu Tâm có cơ hội nói chuyện, Mộng Quả Nhi lôi kéo hắn tiến vào động không gian, giống như có chút ý tứ muốn chạy trối chết, là vì cùng Phong Quang nói chuyện phím, cô ta sợ Phong Quang sẽ đem “sự tíchanh dũng” trước đây của mình toàn bộ nói ra trước mặt Đao Hữu Tâm.
Phong Quang thong thả chậm rì rì đến bên người Triệu Tiểu Lộ, “Này, hai người bọn họ đi rồi, cô có thể hồi sinh.”
“Bọn họ thật sự đi rồi sao?” Qua vài giây, đỉnh đầu Triệu Tiểu Lộ mới hiện ra một chuỗi chữ như vậy, xem ra trong lòng còn sợ hãi.
“Đúng rồi, tôi nói cô thân đường đường là đồ đệ của đệ nhất đại thần toàn sever, bị chặn điểm hồi sinh sao lại không gọi Trầm Vô Ngôn hay bang hội của các người đến giúp vậy?”
“Tôi ngại…”
Phong Quang không hiểu, “Những người khác nếu có thể tạo quan hệ với Trầm Vô Ngôn, ai mà không nơi nơi khoe khoang chứ, cô ngại cái gì?”
“Ân oán giang hồ, đều phải dựa vào tự mình giải quyết.”
“Những lời này là Trầm Vô Ngôn dạy cô?”
Triệu Tiểu Lộ nhanh chóng trả lời: “không phải, tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy.”
Được lắm, em gái này rất ngay thẳng.
Phong Quang đá đá chân Triệu Tiểu Lộ, “Aiz, tôi nói này, cô thích nằm đất lắm à, còn không đứng lên đi?”
Bởi vì nói chuyện phím với Phong Quang, Triệu Tiểu Lộ quên mất phải chọn hồi sinh, mà lại bởi vị địa điểm hồi sinh chính là ở đây cho nên cô trực tiếp đứng lên từ mặt đất, “Cám…”
Một chữ chưa hết, một lưỡi kiếm sắc bén xuyên ngực, Triệu Tiểu Lộ mở to mắt, cô gái trước mặt bị một kiếm đâm thủng, trong game cũng không thấy máu phụt ra, nhưng cô nhìn thấy mặt Phong Quang giật mình ngạt nhiên, giống như thấy được trên người cô ấy nở rộ từng đóa hoa máu đỏ rực.
Kiếm rút ra, cô gái mặc áo hồng ngã xuống đất, sau lưng cô có một người chơi nam áo đen đầu đội mũ đứng đó.
Triệu Tiểu Lộ kinh ngạc bịt kín miệng.
Bình luận facebook