Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Nữ nhân còn không biết trong lúc cô ta quay đầu này xảy ra chuyện gì, đang muốn cười cười dán người lên, liền bị đối phương không kiên nhẫn bỏ đi.
Cô ta trợn to con mắt, có chút luống cuống: "Hải thiếu?"
Lục Trì Hải nghĩ đến người vừa mới nhìn thấy, lập tức liền thấy nữ nhân trước mắt phiền chán đến cực điểm, không che giấu chút nào lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, lạnh lùng nói, "Bản thiếu gia đã chán ghét, từ nay về sau không cần cô xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Nữ nhân lập tức hoảng hồn, muốn lên trước bắt lấy tay hắn ta, lại bị đối phương dung thần sắc băng lãnh chán ghét đông lạnh ngay tại chỗ.
Lục Trì Hải không lưu luyến chút nào quay người rời đi, hắn lúc này tâm tư hoàn toàn bị thiếu nữ kia chiếm cứ, chỗ nào quản được những nữ nhân khác.
Nữ nhân thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Trì Hải, đột nhiên, thần kinh giống như là bị kim châm, bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, chạy về phía trước, "Lục thiếu! Em van cầu anh, anh đừng bỏ lại em!"
Còn không có chạm đến góc áo đối phương, liền bị một dị năng giả kéo thân thể lại, không chút thương hương tiếc ngọc ném sang một bên.
Từ trong miệng dị năng giả phái đi điều tra biết được tư liệu của cô gái kia cùng nam nhân kia, Lục Trì Hải trong phòng đi vài vòng, trong đầu hiển hiện là khuôn mắt nhỏ lớn cỡ bàn tay xinh đẹp của cô, không khỏi trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Hắn nói với thuộc hạ "Quan sát bọn họ cho ta, một khi có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết."
Về phần nam nhân kia, hắn ta từ đầu đến chân đều không để vào mắt, không nói đến đối phương không quyền không thế, coi như gia nhập trong căn cứ là một thế lực thì thế nào, hắn Lục Trì Hải có biện pháp đem đối phương giết chết, huống chi chẳng qua là một dị năng giả hệ Lôi cấp hai mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, lúc đau bụng kinh vừa mới hết thì đá năng lượng biến mất đã lâu lại xuất hiện dao động lần nữa.
Địa điểm năng lượng dao động vẫn là ở phiên chợ đông nam, sau khi lại đi nửa vòng, hệ thống mới định vị ra vị trí của đá năng lượng.
Sạp hàng cá không có lấy một bóng người mua nào, ông chủ vẻ mặt đầy u sầu nhìn người qua đường qua lại, khi nhìn đến của hàng bán trang sức sát vách của thằng cha mập mạp chết bầm đang đông đúc, trầm thấp thở dài một hơi.
Thời gian trước lúc hắn ra khỏi căn cứ đi làm nhiệm vụ, ngoài ý muốn bắt được mấy chục con cá vàng nhỏ, đồng bạn khuyên hắn cái đồ chơi này đem về không có tác dụng gì hắn còn không tin. Đem mấy chục cá con nuôi không xê xích bao nhiêu, hắn hôm qua làm ra cái hồ cá dự định mang ra quầy bán, còn chưa kịp bày ra liền bị bằng hữu gọi về, nói có việc gấp cần bản thân hỗ trợ.
Hôm nay rất sớm liền đến phiên chợ bày bán đến bây giờ, còn chưa bán được con nào. Nghĩ đến điểm số bản thân trả cho quầy hàng, không khỏi cảm thấy một trận thịt đau cùng hối hận.
Ngay lúc hắn cân nhắc có nên đóng cửa trước giờ Tý không thì bên tai truyền đến một câu hỏi, "Ông chủ, cá vàng này bán thế nào?"
Thanh âm đối phương lọt vào trong lỗ tai ông chủ giống như âm thanh của tự nhiên, hắn vội vàng ngẩng đầu trả lời, "Ca vàng tôi bán không đắt."
Ông chủ tính tình ngây ngốc, không quá thích nói chuyện, trông thấy khách nhân là một tiểu cô nương xinh đẹp, càng là đầu lưỡi như đang đánh nhau, lặp lại lấy câu không đắt, đúng là quên nói giá tiền.
Một đường ánh mắt lạnh buốt đâm người rơi vào trên lưng, thần kinh trong nháy mắt giống như là bị đông lại, ông chủ bán cá vàng quay đầu, đối diện đôi mắt băng lam đồng mâu của nam nhân không mang theo chút tình cảm, hung hăng rùng mình một cái.
Cho dù biết rõ đá năng lượng ở trong hồ cá, Trầm Mộc Bạch cũng không gấp nhặt nó, mà là giả bộ như tuyển chọn tỉ mỉ, cuối cùng mới chỉ con cá chứa đá năng lượng trong hồ cá nói với ông chủ "Tôi muốn con này."
Cô ta trợn to con mắt, có chút luống cuống: "Hải thiếu?"
Lục Trì Hải nghĩ đến người vừa mới nhìn thấy, lập tức liền thấy nữ nhân trước mắt phiền chán đến cực điểm, không che giấu chút nào lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, lạnh lùng nói, "Bản thiếu gia đã chán ghét, từ nay về sau không cần cô xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Nữ nhân lập tức hoảng hồn, muốn lên trước bắt lấy tay hắn ta, lại bị đối phương dung thần sắc băng lãnh chán ghét đông lạnh ngay tại chỗ.
Lục Trì Hải không lưu luyến chút nào quay người rời đi, hắn lúc này tâm tư hoàn toàn bị thiếu nữ kia chiếm cứ, chỗ nào quản được những nữ nhân khác.
Nữ nhân thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Trì Hải, đột nhiên, thần kinh giống như là bị kim châm, bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, chạy về phía trước, "Lục thiếu! Em van cầu anh, anh đừng bỏ lại em!"
Còn không có chạm đến góc áo đối phương, liền bị một dị năng giả kéo thân thể lại, không chút thương hương tiếc ngọc ném sang một bên.
Từ trong miệng dị năng giả phái đi điều tra biết được tư liệu của cô gái kia cùng nam nhân kia, Lục Trì Hải trong phòng đi vài vòng, trong đầu hiển hiện là khuôn mắt nhỏ lớn cỡ bàn tay xinh đẹp của cô, không khỏi trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Hắn nói với thuộc hạ "Quan sát bọn họ cho ta, một khi có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết."
Về phần nam nhân kia, hắn ta từ đầu đến chân đều không để vào mắt, không nói đến đối phương không quyền không thế, coi như gia nhập trong căn cứ là một thế lực thì thế nào, hắn Lục Trì Hải có biện pháp đem đối phương giết chết, huống chi chẳng qua là một dị năng giả hệ Lôi cấp hai mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, lúc đau bụng kinh vừa mới hết thì đá năng lượng biến mất đã lâu lại xuất hiện dao động lần nữa.
Địa điểm năng lượng dao động vẫn là ở phiên chợ đông nam, sau khi lại đi nửa vòng, hệ thống mới định vị ra vị trí của đá năng lượng.
Sạp hàng cá không có lấy một bóng người mua nào, ông chủ vẻ mặt đầy u sầu nhìn người qua đường qua lại, khi nhìn đến của hàng bán trang sức sát vách của thằng cha mập mạp chết bầm đang đông đúc, trầm thấp thở dài một hơi.
Thời gian trước lúc hắn ra khỏi căn cứ đi làm nhiệm vụ, ngoài ý muốn bắt được mấy chục con cá vàng nhỏ, đồng bạn khuyên hắn cái đồ chơi này đem về không có tác dụng gì hắn còn không tin. Đem mấy chục cá con nuôi không xê xích bao nhiêu, hắn hôm qua làm ra cái hồ cá dự định mang ra quầy bán, còn chưa kịp bày ra liền bị bằng hữu gọi về, nói có việc gấp cần bản thân hỗ trợ.
Hôm nay rất sớm liền đến phiên chợ bày bán đến bây giờ, còn chưa bán được con nào. Nghĩ đến điểm số bản thân trả cho quầy hàng, không khỏi cảm thấy một trận thịt đau cùng hối hận.
Ngay lúc hắn cân nhắc có nên đóng cửa trước giờ Tý không thì bên tai truyền đến một câu hỏi, "Ông chủ, cá vàng này bán thế nào?"
Thanh âm đối phương lọt vào trong lỗ tai ông chủ giống như âm thanh của tự nhiên, hắn vội vàng ngẩng đầu trả lời, "Ca vàng tôi bán không đắt."
Ông chủ tính tình ngây ngốc, không quá thích nói chuyện, trông thấy khách nhân là một tiểu cô nương xinh đẹp, càng là đầu lưỡi như đang đánh nhau, lặp lại lấy câu không đắt, đúng là quên nói giá tiền.
Một đường ánh mắt lạnh buốt đâm người rơi vào trên lưng, thần kinh trong nháy mắt giống như là bị đông lại, ông chủ bán cá vàng quay đầu, đối diện đôi mắt băng lam đồng mâu của nam nhân không mang theo chút tình cảm, hung hăng rùng mình một cái.
Cho dù biết rõ đá năng lượng ở trong hồ cá, Trầm Mộc Bạch cũng không gấp nhặt nó, mà là giả bộ như tuyển chọn tỉ mỉ, cuối cùng mới chỉ con cá chứa đá năng lượng trong hồ cá nói với ông chủ "Tôi muốn con này."
Bình luận facebook