Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Từ đó Tô Tử Vân và Trình Điềm không tới quấy rầy Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên nữa.
Thời gian như bóng chim, thoáng cái đã 4-5 năm trôi qua, đứa bé trai ngày nào giờ đã là một chàng trai cao lớn.
Thời gian mang đến cho Lý Bách Nhiên nhiều biến hóa, nhưng Hạ Diệc Sơ không thay đổi gì nhiều, càng xinh đẹp, tự tin hơn.
Cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất, không nóng nảy ngây ngô như thời niên thiếu mà lắng đọng, phong tình như một đóa hoa nở ngào ngạt mùi thơm.
Sau khi Lý Bách Nhiên tốt nghiệp trung học cơ sở, Hạ Diệc Sơ xin nghỉ việc ở trường.
Lý Bách Nhiên có thành tích rất tốt, thi đậu vào trường phổ thông tốt nhất thành phố. Trường mới cách nhà khoảng hai mươi phút đi xe đạp nên Hạ Diệc Sơ muốn để Lý Bách Nhiên ở lại ký túc xá trong trường nhưng Lý Bách Nhiên không thích. Hắn lấy lý do muốn về nhà tập thể hình vì ở trường không có máy tập.
Trường phổ thông trung học, lớp 11N, Vương Phi ngồi cúi đầu xem điện thoại, bạn học này cuồng tiểu thuyết mạng, trừ ăn ngủ học, toàn bộ thời gian còn lại đều xem truyện trên điện thoại, có khi thức suốt đêm để đọc hết một quyển tiểu thuyết mà hắn thích.
Đang là tiết tự học, không sợ thầy cô phát hiện nhưng hắn cứ chốc chốc lại ngẩng lên xem cửa ra vào, hẳn là đang đợi một người.
Không chỉ có Vương Phi, mọi người trong lớp đều tới sớm, đặc biệt là con gái, tụm năm tụm ba nói chuyện.
Còn 5 phút nữa là vào giờ học, Lưu Hiểu Tinh chạy vào khẩn trương nói:
"Lý Bách Nhiên tới!"
—— Rầm!
Âm thanh tám chuyện rào rào bỗng im bặt, mấy đứa con gái chạy trở về chỗ, ngồi ngay ngắn, vuốt tóc vuốt tai, lật sách để trên bàn giả bộ cúi đầu đọc.
Mấy nam sinh hứng thú nhìn phản ứng của nữ sinh, đối với người sắp tới lại có chút hâm mộ mà ghen ghét.
Một chàng trai mặc quần áo thể thao màu trắng đen, tóc cắt cao đi vào, một mạch đến chỗ ngồi của mình.
Hắn bỏ cặp sách xuống, chưa kịp kéo ghế ngồi thì ánh mắt dừng lại trên đống đồ để đầy trên bàn, tay kéo ghế của hắn khựng lại.
"Thế nào, người anh em, 18 lá thư tình và kẹo socola của ban chúng ta, 13 lá thư tình và kẹo socola của ban khác, anh em chúng tôi sáng giờ ngồi đếm giúp cậu, cậu xem làm thế nào thì làm."
Vương Phi bỏ điện thoại vào túi, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp cười toe toét, vô cùng hào khí vỗ vỗ ngực mình, tiếp tục nói:
"Nhìn xem, cậu thích cái nào hay là thích cô nào, nói với tôi, lên núi đao xuống biển lửa nhất định chúng tôi sẽ đưa đến cho cậu!"
Lời nói của Vương Phi tác động đến không ít nữ sinh trong lớp, đặc biệt là mấy cô sáng nay lén gửi thư và kẹo vô hộc bàn của Lý Bách Nhiên.
Mấy cô bạn này tim đập thình thịch, nhìn trộm Lý Bách Nhiên.
Lý Bách Nhiên lột hết kẹo ra chia cho các bạn học khiến mấy nữ sinh kia vô cùng thất vọng nhưng lại cũng cao hứng.
Thất vọng vì hắn không chọn mình nhưng cao hứng vì hắn cũng không chọn ai.
Lý Bách Nhiên trở lại bàn, bỏ hết thư vào góc hộc bàn, sắp xếp sách vở ngay ngắn trật tự
Vương Phi ngồi cạnh trợn mắt: "Kẹo của tôi đâu?"
"Ai kêu cậu ngồi xem kịch." Lý Bạch Nhiên lạnh lùng nói, cúi đầu đọc sách.
"Có đâu. Chẳng lẽ cậu không động tâm sao? Nữ sinh trong trường nhiều như vậy mà không ai vừa mắt cậu sao? Ngay cả Trương hoa khôi cũng gửi thư tình cho cậu đó. Cô ấy nhà có tiền, lại là con một, cưới cô ấy còn hơn phấn đấu 50 năm đó. Đừng bỏ lỡ nhaaa!"
Vương Phi nhanh mồm lẻo mép.
Lý Bách Nhiên vẫn đang cúi đầu đọc sách, ngẩng lên, Vương Phi cho rằng Lý Bách Nhiên nghe lời phải, động tâm. Ai ngờ nghe giọng Lý Bách Nhiên thanh lãnh nói:
"50 năm mua được cậu câm miệng không?"
Vương Phi: "..."
******************
Từ đó Tô Tử Vân và Trình Điềm không tới quấy rầy Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên nữa.
Thời gian như bóng chim, thoáng cái đã 4-5 năm trôi qua, đứa bé trai ngày nào giờ đã là một chàng trai cao lớn.
Thời gian mang đến cho Lý Bách Nhiên nhiều biến hóa, nhưng Hạ Diệc Sơ không thay đổi gì nhiều, càng xinh đẹp, tự tin hơn.
Cô ấy đang ở độ tuổi đẹp nhất, không nóng nảy ngây ngô như thời niên thiếu mà lắng đọng, phong tình như một đóa hoa nở ngào ngạt mùi thơm.
Sau khi Lý Bách Nhiên tốt nghiệp trung học cơ sở, Hạ Diệc Sơ xin nghỉ việc ở trường.
Lý Bách Nhiên có thành tích rất tốt, thi đậu vào trường phổ thông tốt nhất thành phố. Trường mới cách nhà khoảng hai mươi phút đi xe đạp nên Hạ Diệc Sơ muốn để Lý Bách Nhiên ở lại ký túc xá trong trường nhưng Lý Bách Nhiên không thích. Hắn lấy lý do muốn về nhà tập thể hình vì ở trường không có máy tập.
Trường phổ thông trung học, lớp 11N, Vương Phi ngồi cúi đầu xem điện thoại, bạn học này cuồng tiểu thuyết mạng, trừ ăn ngủ học, toàn bộ thời gian còn lại đều xem truyện trên điện thoại, có khi thức suốt đêm để đọc hết một quyển tiểu thuyết mà hắn thích.
Đang là tiết tự học, không sợ thầy cô phát hiện nhưng hắn cứ chốc chốc lại ngẩng lên xem cửa ra vào, hẳn là đang đợi một người.
Không chỉ có Vương Phi, mọi người trong lớp đều tới sớm, đặc biệt là con gái, tụm năm tụm ba nói chuyện.
Còn 5 phút nữa là vào giờ học, Lưu Hiểu Tinh chạy vào khẩn trương nói:
"Lý Bách Nhiên tới!"
—— Rầm!
Âm thanh tám chuyện rào rào bỗng im bặt, mấy đứa con gái chạy trở về chỗ, ngồi ngay ngắn, vuốt tóc vuốt tai, lật sách để trên bàn giả bộ cúi đầu đọc.
Mấy nam sinh hứng thú nhìn phản ứng của nữ sinh, đối với người sắp tới lại có chút hâm mộ mà ghen ghét.
Một chàng trai mặc quần áo thể thao màu trắng đen, tóc cắt cao đi vào, một mạch đến chỗ ngồi của mình.
Hắn bỏ cặp sách xuống, chưa kịp kéo ghế ngồi thì ánh mắt dừng lại trên đống đồ để đầy trên bàn, tay kéo ghế của hắn khựng lại.
"Thế nào, người anh em, 18 lá thư tình và kẹo socola của ban chúng ta, 13 lá thư tình và kẹo socola của ban khác, anh em chúng tôi sáng giờ ngồi đếm giúp cậu, cậu xem làm thế nào thì làm."
Vương Phi bỏ điện thoại vào túi, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp cười toe toét, vô cùng hào khí vỗ vỗ ngực mình, tiếp tục nói:
"Nhìn xem, cậu thích cái nào hay là thích cô nào, nói với tôi, lên núi đao xuống biển lửa nhất định chúng tôi sẽ đưa đến cho cậu!"
Lời nói của Vương Phi tác động đến không ít nữ sinh trong lớp, đặc biệt là mấy cô sáng nay lén gửi thư và kẹo vô hộc bàn của Lý Bách Nhiên.
Mấy cô bạn này tim đập thình thịch, nhìn trộm Lý Bách Nhiên.
Lý Bách Nhiên lột hết kẹo ra chia cho các bạn học khiến mấy nữ sinh kia vô cùng thất vọng nhưng lại cũng cao hứng.
Thất vọng vì hắn không chọn mình nhưng cao hứng vì hắn cũng không chọn ai.
Lý Bách Nhiên trở lại bàn, bỏ hết thư vào góc hộc bàn, sắp xếp sách vở ngay ngắn trật tự
Vương Phi ngồi cạnh trợn mắt: "Kẹo của tôi đâu?"
"Ai kêu cậu ngồi xem kịch." Lý Bạch Nhiên lạnh lùng nói, cúi đầu đọc sách.
"Có đâu. Chẳng lẽ cậu không động tâm sao? Nữ sinh trong trường nhiều như vậy mà không ai vừa mắt cậu sao? Ngay cả Trương hoa khôi cũng gửi thư tình cho cậu đó. Cô ấy nhà có tiền, lại là con một, cưới cô ấy còn hơn phấn đấu 50 năm đó. Đừng bỏ lỡ nhaaa!"
Vương Phi nhanh mồm lẻo mép.
Lý Bách Nhiên vẫn đang cúi đầu đọc sách, ngẩng lên, Vương Phi cho rằng Lý Bách Nhiên nghe lời phải, động tâm. Ai ngờ nghe giọng Lý Bách Nhiên thanh lãnh nói:
"50 năm mua được cậu câm miệng không?"
Vương Phi: "..."
Bình luận facebook