Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Editor: Bạch Diệp Thảo
Sau khi Bắc Vũ Đường nói xong, chỉ cảm thấy mình lấy cớ hoàn mỹ quá đi.
Nhưng mà, người nào đó hoàn toàn không ăn.
"Phải không?" Tả Thần lạnh lạnh nhìn nàng, đôi mắt ấy dường như nhìn thấu tất cả.
Bắc Vũ Đường cười gượng ha hả, "Vậy... Vậy... Ngài có thể buông ta ra. Ta bắt đầu châm kim."
Tả Thần buông nàng ra.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, thu hồi cảm xúc, biểu tình dần bình tĩnh lại, kim trong tay châm vào ngực y, ngay sau đó châm thứ hai cũng hạ xuống.
Mấy phút sau, Bắc Vũ Đường thu tay.
"Ngài hiện tại có thể vào ao." Nói xong, nàng tự động xoay người.
Nàng nghe được tiếng khăn tắm rơi xuống đất, sau đó là tiếng rơi xuống nước phía sau.
Bắc Vũ Đường lúc này mới chậm rãi xoay người lại, đi về phía y, "Đợi chút nữa ta sẽ giải phóng độc tố trong hai chân ngài ra, sau đó ta sẽ dùng kim châm bức độc tố ra, quá trình này sẽ hơi đau. Nếu ngài không chịu được thì cắn cái này."
Bắc Vũ Đường cầm một khối khăn tay sạch đưa tới trước mặt y.
Tả Thần chẳng nhìn một cái, trực tiếp lơ nó đi.
Bắc Vũ Đường ngượng ngùng thu khăn lụa về.
"Ngài không cần dùng nội lực chống đỡ, để thuốc trong nước ao ngâm tiến vào cơ thể ngài." Bắc Vũ Đường từng bước chỉ đạo, thấy sắc mặt y từ tái nhợt trở nên hồng nhuận, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn quan sát phản ứng của y, rất nhanh thấy đầu vai lộ ra bên ngoài của y trở nên đỏ sậm.
Đó là ấn kí độc tố bắt đầu lan khắp toàn thân.
Bắc Vũ Đường nhìn ấn ký đỏ sậm kia kéo dài đến cổ y, thẳng đến trên mặt, châm trong tay nàng bắt đầu đâm vào huyệt Bách Hội của y.
Từng châm đâm vào các huyệt đạo của y, chỉ thấy thân thể y cũng dần chuyển màu.
Mười lăm phút sau, Tả Thần hộc ra một ngụm máu đen lớn.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, lấy thuốc bột khác trong hòm đổ vào trong ao, toàn bộ nước ao giống như bị đun nóng, cuồn cuộn sôi trào, cả căn phòng mông lung hơi nước.
Thời gian dần trôi đi, Bắc Vũ Đường căng chặt tinh thần, nhìn y không chớp mắt.
Khi nhìn thấy máu đen chảy ra phía dưới da của y, tuy trái tim vẫn treo cao, nhưng nàng hơi thở nhẹ ra.
Kiên trì, kiên trì!
Trên mặt Tả Thần đã ướt đẫm mồ hôi, từng hạt lớn rơi xuống, sắc mặt y cũng từ hồng nhuận mà dần tái nhợt.
Ngoài phòng, Tần quản gia và thị đồng thấp thỏm bất an đi đi lại lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, bọn họ không nghe được âm thanh nào cả.
"Tần thúc, ngài nói có thành công không?" Thị đồng không nhịn được hỏi.
Tần quản gia nhìn cánh cửa đóng chặt, cất giọng nói trầm thấp, "Hẳn là có."
Lão cũng không biết, chỉ hy vọng nàng thật sự có thể mang lại kỳ tích cho bọn họ.
Cách một cánh cửa, tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Hai canh giờ sau, cánh cửa luôn đóng chặt mở ra, Tần quản gia và thị đồng vội tiến lên.
"Sao rồi?" Tần quản gia vội vàng hỏi.
"Độc đã bức ra. Các người vào an trí giúp y đi."
Tần quản gia kích động, cảm tạ nàng, rồi hai người vội vàng vào phòng.
Bắc Vũ Đường thấy họ tiến vào, thân thể lảo đảo lắc lư ra sân, chỉ là vừa đi vài bước, chân đã mềm, cả người ngã xuống đất.
Lúc Bắc Vũ Đường tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một tỳ nữ bưng chậu rửa mặt đi vào phòng, thấy nàng tỉnh thì cười thăm hỏi.
"Chào buổi sáng, Bắc cô nương."
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, xuống giường.
Tỳ nữ vội tiến lên hầu hạ, "Nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo."
Bắc Vũ Đường giơ tay ngăn lại: "Không cần, ta tự mình làm."
Tỳ nữ cười dò hỏi: "Bắc cô nương, bữa sáng ngài muốn ăn gì?"
"Giống ngày thường là được."
"Vâng." Từ nữ lập tức lui xuống chuẩn bị.
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy nhiệt tình, thật sự cảm thấy biệt nữu.
Chờ nàng rửa mặt chải đầu, trang điểm xong, hai tỳ nữ mang theo hộp đồ ăn vào phòng, bày biện xong cả rồi, chỉ chờ nàng thưởng thức.
"Bắc cô nương, ngài cứ dùng từ từ."
Bắc Vũ Đường hơi gật đầu một cái.
Tỳ nữ thấy nàng chỉ uống mấy hớp cháo, hỏi: "Cô nương, có phải không hợp khẩu vị của ngài không?"
Nhìn đám người nhiệt tình như vậy, Bắc Vũ Đường thực sự không chịu nổi, không nhịn được nói: "Ngươi vẫn giống như trước đây đi."
Trước kia chỉ để đồ đó, sau đó lạnh như băng đứng một bên. Giờ đột nhiên trở nên ân cần như vậy, nàng thật sự không chịu nổi, cảm giác sợ luôn rồi ấy.
"Đại nhân nhà các ngươi sao rồi?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Nô tỳ không biết. Chuyện của chủ tử, hạ nhân chúng nô tỳ không thể hỏi đến." Thị nữ kia giải thích.
Bắc Vũ Đường ăn qua loa một lát, rồi vội đi về phía trúc viên. Khi tới trúc viên, thị vệ ở cửa cũng không ngăn nàng lại, nàng một đường tiến thẳng vào.
Sau khi vào nhà trúc, Tần quản gia thấy nàng tới, vẻ mặt sung sướng tiến lên đón.
"Bắc cô nương thật sự là thần y đương thời."
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã thỉnh biết bao danh y mà không ai giải được độc này. Giờ nàng lại giải được nó, thực sự khiến lão vui sướng không thôi.
Sau này chủ tử không bao giờ bị độc phát tra tấn nữa.
"Phần lớn độc tố của y đã bị bức ra, nhưng còn một ít dư độc trên hai chân y. Muốn hoàn toàn giải được thì còn cần một thời gian trị liệu nữa."
"Độc tố thanh trừ xong, có phải đại nhân nhà ta có thể đi lại một lần nữa không?" Tần quản gia vội vàng hỏi.
Nói đến đây, Bắc Vũ Đường hơi do dự, "Cái này chỉ sợ không thể bảo đảm. Thời gian y trúng độc rất lâu, hai chân vẫn luôn bị độc tố ăn mòn, dù có thanh trừ toàn bộ, chỉ sợ cũng không thể giúp y đứng lên một lần nữa."
Tần quản gia tức khắc lộ ra vẻ thất vọng, "Bắc cô nương, ngài không có cách nào giúp đại nhân nhà ta đứng lên một lần nữa sao?"
"Ta sẽ cố gắng hết sức để y đứng lên một lần nữa." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.
"Vậy phiền cô nương."
"Ta đi vào xem tình huống của y trước."
"Được." Tần quản gia nhường đường.
Bắc Vũ Đường đi vào trong, thấy y nằm trên giường, ngủ đến an ổn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.
Bắc Vũ Đường bắt mạch cho y, xác nhận không có vấn đề, nói với Tần quản gia, "Đồ ăn lúc sau của đại nhân, nhất định phải làm theo lời ta nói."
"Được."
Bắc Vũ Đường giao thực đơn mình đã sớm chuẩn bị cho quản gia, "Đây là đồ ăn hôm nay, nguyên liệu và cách làm ta đã viết rõ ràng tỉ mỉ, nhất định phải nghiêm khắc thực hiện theo."
"Được."
Tần quản gia cầm thực đơn dược thiện đi rồi.
Chờ đến bữa trưa, Tả Thần nhìn đồ ăn trên bàn, mày hơi nhíu, lại không nói cái gì.
Y gắp một miếng rau xanh để vào miệng, sau đó lập tức phun ra.
"Đồ ăn hôm nay là ai làm?" Tả Thần lãnh đạm hỏi.
Thị đồng thấy sắc mặt của chủ tử, nơm nớp lo sợ trả lời: "Bẩm chủ tử, là Trương đầu bếp."
"Đổi người đi. Mang hết những thứ này xuống, đổi đồ ăn hôm qua." Tả Thần buông đũa, không định nhìn đĩa rau xanh, đĩa cải trắng, đĩa rau rền trên bàn.
Thị đồng vẫn đứng đó bất động.
Tả Thần hừ lạnh một tiếng.
Thị đồng căng da đầu nói: "Chủ tử, đây là Bắc cô nương phân phó, hôm nay ngài chỉ có thể ăn món này."
"Nàng nói?"
"Đúng vậy." Thị đồng nhanh chóng kéo Bắc Vũ Đường ra chịu tội thay.
Tả Thần nhăn mày lại.
Thị đồng đang lo lắng bất an, sợ chủ tử phát hoả, lại thấy chủ tử lại cầm đũa lên, bắt đầu ăn. Chỉ là ăn một miếng, mày y lại nhăn thêm một chút.
Chờ y ăn ba miếng xong thì buông đũa xuống.
"Mang xuống."
Lần này thị đồng vẫn đứng tại chỗ bất động.
Thị đồng cười nói: "Đại nhân, Bắc cô nương đã phân phó, lượng đồ ăn hôm nay, ngài phải ăn hết."
Tả Thần lại cầm đũa, nhét rau xanh, rau dền có mùi lạ vào bụng.
Chờ tới buổi tối, Bắc Vũ Đường xuất hiện.
"Đại nhân, mấy ngày tới, chúng ta đều phải tắm thuốc."
"Ừ." Tả Thần lãnh đạm lên tiếng.
Thị đồng đẩy xe lăn vào phòng trong, bắt đầu lần trị liệu thứ hai.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày ăn rau dưa không có hương vị, không có còn đỡ, khó chịu nhất là có những lúc, những đồ ăn đó còn có mùi lạ!
Dùng một câu của Bắc Vũ Đường thì đó là: Đây là dược thiện, cần phải nhịn.
Qua hơn nửa tháng điều dưỡng, sắc mặt của y đã hồng nhuận hơn trước rất nhiều, chỉ là hai chân vẫn không thể đi đứng.
Mà hơn nửa tháng này, ẩm thực và lối sống hằng ngày của Tả Thần hoàn toàn bị Bắc Vũ Đường một tay khống chế.
Hôm nay, Bắc Vũ Đường tới phòng trúc không thấy Tả Thần, ở hậu viện cũng không thấy y.
"Đại nhân nhà các ngươi đâu?" Bắc Vũ Đường kéo thị vệ hỏi.
"Đại nhân ra ngoài."
"À." Bắc Vũ Đường không để trong lòng, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Ăn thanh đạm lâu như vậy, cũng làm khó y.
Nếu y ăn ở bên ngoài cho đỡ thèm thì nàng cũng sẽ làm như không biết.
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống vang lên.
[Ký chủ, xin ký chủ chú ý, hệ thống tà ác đang đi về phía Tả Thần.]
"Cái gì?!" Bắc Vũ Đường cả kinh.
[Căn cứ vào tin tức mới nhất mà bổn hệ thống phát hiện, căn nguyên của vị diện này đã chuyển từ trên người cô đến Tả Thần.]
Vậy chẳng phải nói Tả Thần có nguy hiểm!
Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ ra khỏi phủ, dọc đường đụng phải không ít nô bộc, cũng không dừng lại, chạy nghiêng ngả tới cửa, vừa lúc thấy thị đồng đẩy Tả Thần vào cỗ kiệu.
"Từ từ."
Tả Thần nhìn nàng một cái, thấy nàng thở hổn hển chạy tới.
Thị đồng kinh ngạc nhìn nàng, "Sao ngài lại tới đây?"
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Tả Thần, "Các người định ra ngoài?"
Tả Thần không đáp lại, thị đồng ở bên nói: "Đúng vậy."
"Ta và các người cùng đi."
Thị đồng trừng mắt, nàng lại không phải là gì của chủ tử, vì sao phải đi theo.
"Bắc cô nương, chủ tử nhà ta có việc muốn làm, không tiện dẫn theo ngài. Ngài vẫn nên trở về đi."
"Không được, ta cần phải đi theo. Lỡ đại nhân nhà các ngươi ăn phải cái gì không nên ăn, hoặc uống phải cái gì không nên uống, toàn bộ công sức lúc trước của ta uổng phí à. Vậy nên, ta nhất định phải đi theo."
Bắc Vũ Đường chấp nhất nhìn Tả Thần, "Đại nhân, dẫn ta đi. Ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho ngài."
Thị đồng còn định nói gì đó, Tả Thần đã ném xuống một câu, "Đi theo đi."
Bắc Vũ Đường lập tức nở nụ cười sung sướng.
Bắc Vũ Đường đi theo bên cạnh cỗ kiệu, đây là lần đầu tiên không phải ngồi kiệu mà là chạy theo kiệu.
Ngẫm lại lúc trước nàng đều là người ngồi kiệu, giờ lại thành người đứng ngoài.
Cảm giác này có hơi kỳ lạ.
Tả Thần ngồi trong kiệu, xuyên qua bức màn lay động, thấy đôi mắt nữ nhân kia sáng lấp lánh, đong đầy ý cười.
Trải qua chuyện này rồi, nàng vẫn còn có thể bảo trì tâm thái tốt như thế, cũng không biết nàng tâm đại, hay là......
Tả Thần thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Bắc Vũ Đường nhìn phương hướng của họ, dường như là đi về phía ngoại thành.
Đây là tiết tấu muốn ra khỏi thành.
Cửa Tây thành có một hồ nước, có khá nhiều văn nhân mặc khách trong kinh thành sẽ tới bên đó du hồ ngắm cảnh, xem ra hẳn là họ đến hồ Tây Linh. Chờ đến bến tàu thì thấy một con thuyền hoa hai tầng tinh xảo đang ngừng bên bờ.
Tả Thần vừa xuống kiệu đã có mấy vị nam tử áo mũ chỉnh tề tiến lên đón.
"Tả đại nhân, cuối cùng cũng chờ được ngài tới."
"Tả đại nhân."
Một đám tiến lên hành lễ.
Tả Thần lãnh đạm gật đầu một cái, thị đồng đẩy y lên thuyền hoa, Bắc Vũ Đường theo sát sau đó.
Thái độ của những người này với y rất quen thuộc, cũng không có đột ngột hoặc bất mãn. Sau khi họ lên thuyền hoa, những người đó lục tục bước lên theo.
Vừa tiến vào thuyền hoa, Bắc Vũ Đường đã nhìn xung quanh, muốn xem Lý Mộng Mộng đang ở đâu.
Thuyền hoa không có người, có nghĩa là ả còn chưa tiến vào. Nàng đem ánh mắt dời về phía lối vào.
Tất cả mọi người đang hàn huyên, toàn bộ lực chú ý của Bắc Vũ Đường lại đặt ở lối vào.
Chờ đến lúc thuyền hoa rời bến, Bắc Vũ Đường hơi nhếch mi.
Chẳng lẽ Lý Mộng Mộng không xuất hiện ở đây?
"Hệ thống, cậu chắc chắn Lý Mộng Mộng sẽ xuất hiện à?"
[Chắc chắn. Cô ta đã ở phụ cận. Vì phòng ngừa hệ thống tà ác kia phát hiện, thời gian này bổn hệ thống sẽ tạm thời ngắt liên hệ với cô. Nếu có tình huống đặc thù thì gọi bổn hệ thống.]
"Được."
Từ sau khi lên thuyền hoa, Tả Thần đã chú ý tới thần sắc Bắc Vũ Đường dị thường, lực chú ý luôn đặt ở bốn phía, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Rất nhiều người trên thuyền hoa là bạn tốt cùng trường với Tả Thần, hôm nay tụ hội để liên lạc tình cảm, thứ hai là vì kéo quan hệ với Tả Thần. Toàn bộ Tấn Quốc, tất cả mọi người đều biết, chỉ cần được Tả Thần tán thành, ngươi muốn chức quan gì cũng được, lên chức cũng chỉ dựa vào một câu nói của y thôi.
Tụ hội lần này, thay vì nói là liên lạc tình cảm, còn không bằng nói là lấy lòng, khen tặng Tả Thần thì đúng hơn.
Khi thuyền hoa tiến đến giữa hồ, người trên thuyền nghe được một khúc đàn tuyệt đẹp động lòng người.
Người ở đây đều hiểu âm luật, lập tức bị tiếng đàn hấp dẫn.
"Tiếng đàn này lả lướt, vừa hay." Một nam tử cầm quạt lông trong tay, vẻ mặt hiện nét say mê.
"Không biết là người phương nào lại có thể đàn tấu ra tiếng đàn êm tai như vậy."
Công tử nho nhã khẽ cười một tiếng, "Đi nhìn một cái không phải là biết sao."
"Chủ ý hay."
"Tả đại nhân, mời."
Thị đồng đẩy Tả Thần đến đầu thuyền, những người khác cũng theo sát sau đó.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng đàn, phản ứng đầu tiên đó là, Lý Mộng Mộng tới.
Sau khi Bắc Vũ Đường nói xong, chỉ cảm thấy mình lấy cớ hoàn mỹ quá đi.
Nhưng mà, người nào đó hoàn toàn không ăn.
"Phải không?" Tả Thần lạnh lạnh nhìn nàng, đôi mắt ấy dường như nhìn thấu tất cả.
Bắc Vũ Đường cười gượng ha hả, "Vậy... Vậy... Ngài có thể buông ta ra. Ta bắt đầu châm kim."
Tả Thần buông nàng ra.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, thu hồi cảm xúc, biểu tình dần bình tĩnh lại, kim trong tay châm vào ngực y, ngay sau đó châm thứ hai cũng hạ xuống.
Mấy phút sau, Bắc Vũ Đường thu tay.
"Ngài hiện tại có thể vào ao." Nói xong, nàng tự động xoay người.
Nàng nghe được tiếng khăn tắm rơi xuống đất, sau đó là tiếng rơi xuống nước phía sau.
Bắc Vũ Đường lúc này mới chậm rãi xoay người lại, đi về phía y, "Đợi chút nữa ta sẽ giải phóng độc tố trong hai chân ngài ra, sau đó ta sẽ dùng kim châm bức độc tố ra, quá trình này sẽ hơi đau. Nếu ngài không chịu được thì cắn cái này."
Bắc Vũ Đường cầm một khối khăn tay sạch đưa tới trước mặt y.
Tả Thần chẳng nhìn một cái, trực tiếp lơ nó đi.
Bắc Vũ Đường ngượng ngùng thu khăn lụa về.
"Ngài không cần dùng nội lực chống đỡ, để thuốc trong nước ao ngâm tiến vào cơ thể ngài." Bắc Vũ Đường từng bước chỉ đạo, thấy sắc mặt y từ tái nhợt trở nên hồng nhuận, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn quan sát phản ứng của y, rất nhanh thấy đầu vai lộ ra bên ngoài của y trở nên đỏ sậm.
Đó là ấn kí độc tố bắt đầu lan khắp toàn thân.
Bắc Vũ Đường nhìn ấn ký đỏ sậm kia kéo dài đến cổ y, thẳng đến trên mặt, châm trong tay nàng bắt đầu đâm vào huyệt Bách Hội của y.
Từng châm đâm vào các huyệt đạo của y, chỉ thấy thân thể y cũng dần chuyển màu.
Mười lăm phút sau, Tả Thần hộc ra một ngụm máu đen lớn.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, lấy thuốc bột khác trong hòm đổ vào trong ao, toàn bộ nước ao giống như bị đun nóng, cuồn cuộn sôi trào, cả căn phòng mông lung hơi nước.
Thời gian dần trôi đi, Bắc Vũ Đường căng chặt tinh thần, nhìn y không chớp mắt.
Khi nhìn thấy máu đen chảy ra phía dưới da của y, tuy trái tim vẫn treo cao, nhưng nàng hơi thở nhẹ ra.
Kiên trì, kiên trì!
Trên mặt Tả Thần đã ướt đẫm mồ hôi, từng hạt lớn rơi xuống, sắc mặt y cũng từ hồng nhuận mà dần tái nhợt.
Ngoài phòng, Tần quản gia và thị đồng thấp thỏm bất an đi đi lại lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, bọn họ không nghe được âm thanh nào cả.
"Tần thúc, ngài nói có thành công không?" Thị đồng không nhịn được hỏi.
Tần quản gia nhìn cánh cửa đóng chặt, cất giọng nói trầm thấp, "Hẳn là có."
Lão cũng không biết, chỉ hy vọng nàng thật sự có thể mang lại kỳ tích cho bọn họ.
Cách một cánh cửa, tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Hai canh giờ sau, cánh cửa luôn đóng chặt mở ra, Tần quản gia và thị đồng vội tiến lên.
"Sao rồi?" Tần quản gia vội vàng hỏi.
"Độc đã bức ra. Các người vào an trí giúp y đi."
Tần quản gia kích động, cảm tạ nàng, rồi hai người vội vàng vào phòng.
Bắc Vũ Đường thấy họ tiến vào, thân thể lảo đảo lắc lư ra sân, chỉ là vừa đi vài bước, chân đã mềm, cả người ngã xuống đất.
Lúc Bắc Vũ Đường tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một tỳ nữ bưng chậu rửa mặt đi vào phòng, thấy nàng tỉnh thì cười thăm hỏi.
"Chào buổi sáng, Bắc cô nương."
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, xuống giường.
Tỳ nữ vội tiến lên hầu hạ, "Nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo."
Bắc Vũ Đường giơ tay ngăn lại: "Không cần, ta tự mình làm."
Tỳ nữ cười dò hỏi: "Bắc cô nương, bữa sáng ngài muốn ăn gì?"
"Giống ngày thường là được."
"Vâng." Từ nữ lập tức lui xuống chuẩn bị.
Bắc Vũ Đường nhìn nàng ấy nhiệt tình, thật sự cảm thấy biệt nữu.
Chờ nàng rửa mặt chải đầu, trang điểm xong, hai tỳ nữ mang theo hộp đồ ăn vào phòng, bày biện xong cả rồi, chỉ chờ nàng thưởng thức.
"Bắc cô nương, ngài cứ dùng từ từ."
Bắc Vũ Đường hơi gật đầu một cái.
Tỳ nữ thấy nàng chỉ uống mấy hớp cháo, hỏi: "Cô nương, có phải không hợp khẩu vị của ngài không?"
Nhìn đám người nhiệt tình như vậy, Bắc Vũ Đường thực sự không chịu nổi, không nhịn được nói: "Ngươi vẫn giống như trước đây đi."
Trước kia chỉ để đồ đó, sau đó lạnh như băng đứng một bên. Giờ đột nhiên trở nên ân cần như vậy, nàng thật sự không chịu nổi, cảm giác sợ luôn rồi ấy.
"Đại nhân nhà các ngươi sao rồi?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Nô tỳ không biết. Chuyện của chủ tử, hạ nhân chúng nô tỳ không thể hỏi đến." Thị nữ kia giải thích.
Bắc Vũ Đường ăn qua loa một lát, rồi vội đi về phía trúc viên. Khi tới trúc viên, thị vệ ở cửa cũng không ngăn nàng lại, nàng một đường tiến thẳng vào.
Sau khi vào nhà trúc, Tần quản gia thấy nàng tới, vẻ mặt sung sướng tiến lên đón.
"Bắc cô nương thật sự là thần y đương thời."
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã thỉnh biết bao danh y mà không ai giải được độc này. Giờ nàng lại giải được nó, thực sự khiến lão vui sướng không thôi.
Sau này chủ tử không bao giờ bị độc phát tra tấn nữa.
"Phần lớn độc tố của y đã bị bức ra, nhưng còn một ít dư độc trên hai chân y. Muốn hoàn toàn giải được thì còn cần một thời gian trị liệu nữa."
"Độc tố thanh trừ xong, có phải đại nhân nhà ta có thể đi lại một lần nữa không?" Tần quản gia vội vàng hỏi.
Nói đến đây, Bắc Vũ Đường hơi do dự, "Cái này chỉ sợ không thể bảo đảm. Thời gian y trúng độc rất lâu, hai chân vẫn luôn bị độc tố ăn mòn, dù có thanh trừ toàn bộ, chỉ sợ cũng không thể giúp y đứng lên một lần nữa."
Tần quản gia tức khắc lộ ra vẻ thất vọng, "Bắc cô nương, ngài không có cách nào giúp đại nhân nhà ta đứng lên một lần nữa sao?"
"Ta sẽ cố gắng hết sức để y đứng lên một lần nữa." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.
"Vậy phiền cô nương."
"Ta đi vào xem tình huống của y trước."
"Được." Tần quản gia nhường đường.
Bắc Vũ Đường đi vào trong, thấy y nằm trên giường, ngủ đến an ổn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.
Bắc Vũ Đường bắt mạch cho y, xác nhận không có vấn đề, nói với Tần quản gia, "Đồ ăn lúc sau của đại nhân, nhất định phải làm theo lời ta nói."
"Được."
Bắc Vũ Đường giao thực đơn mình đã sớm chuẩn bị cho quản gia, "Đây là đồ ăn hôm nay, nguyên liệu và cách làm ta đã viết rõ ràng tỉ mỉ, nhất định phải nghiêm khắc thực hiện theo."
"Được."
Tần quản gia cầm thực đơn dược thiện đi rồi.
Chờ đến bữa trưa, Tả Thần nhìn đồ ăn trên bàn, mày hơi nhíu, lại không nói cái gì.
Y gắp một miếng rau xanh để vào miệng, sau đó lập tức phun ra.
"Đồ ăn hôm nay là ai làm?" Tả Thần lãnh đạm hỏi.
Thị đồng thấy sắc mặt của chủ tử, nơm nớp lo sợ trả lời: "Bẩm chủ tử, là Trương đầu bếp."
"Đổi người đi. Mang hết những thứ này xuống, đổi đồ ăn hôm qua." Tả Thần buông đũa, không định nhìn đĩa rau xanh, đĩa cải trắng, đĩa rau rền trên bàn.
Thị đồng vẫn đứng đó bất động.
Tả Thần hừ lạnh một tiếng.
Thị đồng căng da đầu nói: "Chủ tử, đây là Bắc cô nương phân phó, hôm nay ngài chỉ có thể ăn món này."
"Nàng nói?"
"Đúng vậy." Thị đồng nhanh chóng kéo Bắc Vũ Đường ra chịu tội thay.
Tả Thần nhăn mày lại.
Thị đồng đang lo lắng bất an, sợ chủ tử phát hoả, lại thấy chủ tử lại cầm đũa lên, bắt đầu ăn. Chỉ là ăn một miếng, mày y lại nhăn thêm một chút.
Chờ y ăn ba miếng xong thì buông đũa xuống.
"Mang xuống."
Lần này thị đồng vẫn đứng tại chỗ bất động.
Thị đồng cười nói: "Đại nhân, Bắc cô nương đã phân phó, lượng đồ ăn hôm nay, ngài phải ăn hết."
Tả Thần lại cầm đũa, nhét rau xanh, rau dền có mùi lạ vào bụng.
Chờ tới buổi tối, Bắc Vũ Đường xuất hiện.
"Đại nhân, mấy ngày tới, chúng ta đều phải tắm thuốc."
"Ừ." Tả Thần lãnh đạm lên tiếng.
Thị đồng đẩy xe lăn vào phòng trong, bắt đầu lần trị liệu thứ hai.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày ăn rau dưa không có hương vị, không có còn đỡ, khó chịu nhất là có những lúc, những đồ ăn đó còn có mùi lạ!
Dùng một câu của Bắc Vũ Đường thì đó là: Đây là dược thiện, cần phải nhịn.
Qua hơn nửa tháng điều dưỡng, sắc mặt của y đã hồng nhuận hơn trước rất nhiều, chỉ là hai chân vẫn không thể đi đứng.
Mà hơn nửa tháng này, ẩm thực và lối sống hằng ngày của Tả Thần hoàn toàn bị Bắc Vũ Đường một tay khống chế.
Hôm nay, Bắc Vũ Đường tới phòng trúc không thấy Tả Thần, ở hậu viện cũng không thấy y.
"Đại nhân nhà các ngươi đâu?" Bắc Vũ Đường kéo thị vệ hỏi.
"Đại nhân ra ngoài."
"À." Bắc Vũ Đường không để trong lòng, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Ăn thanh đạm lâu như vậy, cũng làm khó y.
Nếu y ăn ở bên ngoài cho đỡ thèm thì nàng cũng sẽ làm như không biết.
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống vang lên.
[Ký chủ, xin ký chủ chú ý, hệ thống tà ác đang đi về phía Tả Thần.]
"Cái gì?!" Bắc Vũ Đường cả kinh.
[Căn cứ vào tin tức mới nhất mà bổn hệ thống phát hiện, căn nguyên của vị diện này đã chuyển từ trên người cô đến Tả Thần.]
Vậy chẳng phải nói Tả Thần có nguy hiểm!
Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ ra khỏi phủ, dọc đường đụng phải không ít nô bộc, cũng không dừng lại, chạy nghiêng ngả tới cửa, vừa lúc thấy thị đồng đẩy Tả Thần vào cỗ kiệu.
"Từ từ."
Tả Thần nhìn nàng một cái, thấy nàng thở hổn hển chạy tới.
Thị đồng kinh ngạc nhìn nàng, "Sao ngài lại tới đây?"
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Tả Thần, "Các người định ra ngoài?"
Tả Thần không đáp lại, thị đồng ở bên nói: "Đúng vậy."
"Ta và các người cùng đi."
Thị đồng trừng mắt, nàng lại không phải là gì của chủ tử, vì sao phải đi theo.
"Bắc cô nương, chủ tử nhà ta có việc muốn làm, không tiện dẫn theo ngài. Ngài vẫn nên trở về đi."
"Không được, ta cần phải đi theo. Lỡ đại nhân nhà các ngươi ăn phải cái gì không nên ăn, hoặc uống phải cái gì không nên uống, toàn bộ công sức lúc trước của ta uổng phí à. Vậy nên, ta nhất định phải đi theo."
Bắc Vũ Đường chấp nhất nhìn Tả Thần, "Đại nhân, dẫn ta đi. Ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho ngài."
Thị đồng còn định nói gì đó, Tả Thần đã ném xuống một câu, "Đi theo đi."
Bắc Vũ Đường lập tức nở nụ cười sung sướng.
Bắc Vũ Đường đi theo bên cạnh cỗ kiệu, đây là lần đầu tiên không phải ngồi kiệu mà là chạy theo kiệu.
Ngẫm lại lúc trước nàng đều là người ngồi kiệu, giờ lại thành người đứng ngoài.
Cảm giác này có hơi kỳ lạ.
Tả Thần ngồi trong kiệu, xuyên qua bức màn lay động, thấy đôi mắt nữ nhân kia sáng lấp lánh, đong đầy ý cười.
Trải qua chuyện này rồi, nàng vẫn còn có thể bảo trì tâm thái tốt như thế, cũng không biết nàng tâm đại, hay là......
Tả Thần thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Bắc Vũ Đường nhìn phương hướng của họ, dường như là đi về phía ngoại thành.
Đây là tiết tấu muốn ra khỏi thành.
Cửa Tây thành có một hồ nước, có khá nhiều văn nhân mặc khách trong kinh thành sẽ tới bên đó du hồ ngắm cảnh, xem ra hẳn là họ đến hồ Tây Linh. Chờ đến bến tàu thì thấy một con thuyền hoa hai tầng tinh xảo đang ngừng bên bờ.
Tả Thần vừa xuống kiệu đã có mấy vị nam tử áo mũ chỉnh tề tiến lên đón.
"Tả đại nhân, cuối cùng cũng chờ được ngài tới."
"Tả đại nhân."
Một đám tiến lên hành lễ.
Tả Thần lãnh đạm gật đầu một cái, thị đồng đẩy y lên thuyền hoa, Bắc Vũ Đường theo sát sau đó.
Thái độ của những người này với y rất quen thuộc, cũng không có đột ngột hoặc bất mãn. Sau khi họ lên thuyền hoa, những người đó lục tục bước lên theo.
Vừa tiến vào thuyền hoa, Bắc Vũ Đường đã nhìn xung quanh, muốn xem Lý Mộng Mộng đang ở đâu.
Thuyền hoa không có người, có nghĩa là ả còn chưa tiến vào. Nàng đem ánh mắt dời về phía lối vào.
Tất cả mọi người đang hàn huyên, toàn bộ lực chú ý của Bắc Vũ Đường lại đặt ở lối vào.
Chờ đến lúc thuyền hoa rời bến, Bắc Vũ Đường hơi nhếch mi.
Chẳng lẽ Lý Mộng Mộng không xuất hiện ở đây?
"Hệ thống, cậu chắc chắn Lý Mộng Mộng sẽ xuất hiện à?"
[Chắc chắn. Cô ta đã ở phụ cận. Vì phòng ngừa hệ thống tà ác kia phát hiện, thời gian này bổn hệ thống sẽ tạm thời ngắt liên hệ với cô. Nếu có tình huống đặc thù thì gọi bổn hệ thống.]
"Được."
Từ sau khi lên thuyền hoa, Tả Thần đã chú ý tới thần sắc Bắc Vũ Đường dị thường, lực chú ý luôn đặt ở bốn phía, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Rất nhiều người trên thuyền hoa là bạn tốt cùng trường với Tả Thần, hôm nay tụ hội để liên lạc tình cảm, thứ hai là vì kéo quan hệ với Tả Thần. Toàn bộ Tấn Quốc, tất cả mọi người đều biết, chỉ cần được Tả Thần tán thành, ngươi muốn chức quan gì cũng được, lên chức cũng chỉ dựa vào một câu nói của y thôi.
Tụ hội lần này, thay vì nói là liên lạc tình cảm, còn không bằng nói là lấy lòng, khen tặng Tả Thần thì đúng hơn.
Khi thuyền hoa tiến đến giữa hồ, người trên thuyền nghe được một khúc đàn tuyệt đẹp động lòng người.
Người ở đây đều hiểu âm luật, lập tức bị tiếng đàn hấp dẫn.
"Tiếng đàn này lả lướt, vừa hay." Một nam tử cầm quạt lông trong tay, vẻ mặt hiện nét say mê.
"Không biết là người phương nào lại có thể đàn tấu ra tiếng đàn êm tai như vậy."
Công tử nho nhã khẽ cười một tiếng, "Đi nhìn một cái không phải là biết sao."
"Chủ ý hay."
"Tả đại nhân, mời."
Thị đồng đẩy Tả Thần đến đầu thuyền, những người khác cũng theo sát sau đó.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng đàn, phản ứng đầu tiên đó là, Lý Mộng Mộng tới.
Bình luận facebook