Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Cục cưng của anh trai quỷ súc (38)
Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Ngay khi Lâm Dật Thỉ xuất hiện, Đường Tranh để ý thấy Đường Quả gắt gao giữ chặt tay áo anh, trên mặt còn có chút giãy dụa mê man.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Trong mắt cô là một loại bi thương không nói thành lời, phảng phất như một con nai nhỏ bị bỏ rơi.
Đường Tranh không hiểu Tiểu Quả nhà mình bị làm sao. Vừa rồi cô vẫn còn nói nói cười cười, nhưng vừa thấy Lâm Dật Thỉ đã khác hẳn.
Và, anh nhìn Lâm Dật Thỉ càng ngày càng không vừa mắt.
Anh liếc gã, thấy gã ôm một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, lãnh đạm cất tiếng, "Tổng giám đốc Lâm, Tiểu Quả không thích hoa hồng."
Nụ cười của Lâm Dật Thỉ hơi cứng lại, gã nhịn xuống, "Tôi cứ tưởng là Tiểu Quả thích. Vậy Tiểu Quả, em thích hoa gì? Lần sau anh mang cho em."
Trên mặt hì hì nội tâm đờ mờ hẳn là trạng thái của Lâm Dật Thỉ lúc này.
"Anh đưa cái gì Tiểu Quả cũng không thích."
Đường Tranh vừa nói chuyện vừa quan sát thái độ của Đường Quả. Anh nói thầm bên tai cô, "Tiểu Quả, anh cảm thấy Lâm Dật Thỉ không phải người tốt."
Tuy âm lượng rất nhỏ, nhưng Lâm Dật Thỉ lại đứng khá gần.
Đường Tranh nói cái gì đều truyền rõ ràng đến tai gã.
Lâm Dật Thỉ cố gắng kiềm nén để không tỏ thái độ. Đường Tranh này đúng là khinh người quá đáng.
Đáy mắt gã hiện lên tia u quang. Vốn dĩ gã không tính kéo nhà họ Đường vào, nhưng thái độ của Đường Tranh thế này, gã lại muốn một ngày nào đó mình sẽ làm chủ toàn bộ Đường thị, giẫm nát cái tên kiêu ngạo kia.
"Tiểu Quả, tin anh. Tên này không hợp với anh."
Bị người ta nói xấu ngay trước mặt, ổn, ổn lắm ha?
Lâm Dật Thỉ cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ vị trí của Đường Tranh.
Đường Quả giữ tay áo Đường Tranh, ngẩng đầu lên, cười cười, bộ dáng em gái ngoan nghe lời anh trai vô cùng tự hào, "Anh trai nói gì cũng đúng."
Lâm Dật Thỉ: "..." Chính kiến đâu? Yêu đậm sâu đâu?
Đường Tranh cực kì thỏa mãn. Xem ra Tiểu Quả nhà anh cũng không thích Lâm Dật Thỉ, không giống tưởng tượng của anh.
"Tổng giám đốc Đường, anh thấy mình có quá đáng không?" Lâm Dật Thỉ là Ninja rùa, không chịu được bị người khác châm ngòi đốt lửa nói xấu.
Đường Tranh cười lên, "Quá đáng? Tổng giám đốc Lâm nói tôi quá đáng chỗ nào?"
"Tiểu Quả đã là người trưởng thành, lời Tổng giám đốc Đường vừa nói chẳng lẽ không quá đáng?" Lâm Dật Thỉ nhíu mày, "Em ấy hẳn phải có chính kiến của mình, coi như Tổng giám đốc Đường rất chiều chuộng em ấy nhưng cũng không nên can dự đến chuyện tình cảm riêng tư của em ấy."
Lâm Dật Thỉ tự nhận mình ăn nói rất có lý, gã không nghĩ rằng Đường Quả không thích gã, chỉ là bị Đường Tranh hạn chế.
Nhưng mà, hôm nay gã nhất định phải bị tức chết.
"Lời của anh trai cũng là lời của tôi."
Đường Quả nghiêm túc nói đúng sự thật, "Tôi thích anh tham dự vào tất cả mọi chuyện của tôi, kể cả tình cảm lẫn cuộc sống."
Nói xong, cô nâng cằm lên, "Xin Tổng giám đốc Lâm, không cần mắng chửi anh tôi."
"Hình như anh tôi không quá thích Tổng giám đốc Lâm," trên gương mặt cô gái hiện lên một vẻ đáng yêu, "Tổng giám đốc Lâm, xin anh đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi không thích anh tôi vì anh xuất hiện mà không vui."
Gân xanh nổi lên đầy trán Lâm Dật Thỉ. Từng câu từng câu của Đường Quả khiến sắc mặt gã càng ngày càng khó coi.
Đã bao nhiêu năm trời rồi gã chưa từng cảm thấy mất mặt như bây giờ.
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Ngay khi Lâm Dật Thỉ xuất hiện, Đường Tranh để ý thấy Đường Quả gắt gao giữ chặt tay áo anh, trên mặt còn có chút giãy dụa mê man.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Trong mắt cô là một loại bi thương không nói thành lời, phảng phất như một con nai nhỏ bị bỏ rơi.
Đường Tranh không hiểu Tiểu Quả nhà mình bị làm sao. Vừa rồi cô vẫn còn nói nói cười cười, nhưng vừa thấy Lâm Dật Thỉ đã khác hẳn.
Và, anh nhìn Lâm Dật Thỉ càng ngày càng không vừa mắt.
Anh liếc gã, thấy gã ôm một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, lãnh đạm cất tiếng, "Tổng giám đốc Lâm, Tiểu Quả không thích hoa hồng."
Nụ cười của Lâm Dật Thỉ hơi cứng lại, gã nhịn xuống, "Tôi cứ tưởng là Tiểu Quả thích. Vậy Tiểu Quả, em thích hoa gì? Lần sau anh mang cho em."
Trên mặt hì hì nội tâm đờ mờ hẳn là trạng thái của Lâm Dật Thỉ lúc này.
"Anh đưa cái gì Tiểu Quả cũng không thích."
Đường Tranh vừa nói chuyện vừa quan sát thái độ của Đường Quả. Anh nói thầm bên tai cô, "Tiểu Quả, anh cảm thấy Lâm Dật Thỉ không phải người tốt."
Tuy âm lượng rất nhỏ, nhưng Lâm Dật Thỉ lại đứng khá gần.
Đường Tranh nói cái gì đều truyền rõ ràng đến tai gã.
Lâm Dật Thỉ cố gắng kiềm nén để không tỏ thái độ. Đường Tranh này đúng là khinh người quá đáng.
Đáy mắt gã hiện lên tia u quang. Vốn dĩ gã không tính kéo nhà họ Đường vào, nhưng thái độ của Đường Tranh thế này, gã lại muốn một ngày nào đó mình sẽ làm chủ toàn bộ Đường thị, giẫm nát cái tên kiêu ngạo kia.
"Tiểu Quả, tin anh. Tên này không hợp với anh."
Bị người ta nói xấu ngay trước mặt, ổn, ổn lắm ha?
Lâm Dật Thỉ cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ vị trí của Đường Tranh.
Đường Quả giữ tay áo Đường Tranh, ngẩng đầu lên, cười cười, bộ dáng em gái ngoan nghe lời anh trai vô cùng tự hào, "Anh trai nói gì cũng đúng."
Lâm Dật Thỉ: "..." Chính kiến đâu? Yêu đậm sâu đâu?
Đường Tranh cực kì thỏa mãn. Xem ra Tiểu Quả nhà anh cũng không thích Lâm Dật Thỉ, không giống tưởng tượng của anh.
"Tổng giám đốc Đường, anh thấy mình có quá đáng không?" Lâm Dật Thỉ là Ninja rùa, không chịu được bị người khác châm ngòi đốt lửa nói xấu.
Đường Tranh cười lên, "Quá đáng? Tổng giám đốc Lâm nói tôi quá đáng chỗ nào?"
"Tiểu Quả đã là người trưởng thành, lời Tổng giám đốc Đường vừa nói chẳng lẽ không quá đáng?" Lâm Dật Thỉ nhíu mày, "Em ấy hẳn phải có chính kiến của mình, coi như Tổng giám đốc Đường rất chiều chuộng em ấy nhưng cũng không nên can dự đến chuyện tình cảm riêng tư của em ấy."
Lâm Dật Thỉ tự nhận mình ăn nói rất có lý, gã không nghĩ rằng Đường Quả không thích gã, chỉ là bị Đường Tranh hạn chế.
Nhưng mà, hôm nay gã nhất định phải bị tức chết.
"Lời của anh trai cũng là lời của tôi."
Đường Quả nghiêm túc nói đúng sự thật, "Tôi thích anh tham dự vào tất cả mọi chuyện của tôi, kể cả tình cảm lẫn cuộc sống."
Nói xong, cô nâng cằm lên, "Xin Tổng giám đốc Lâm, không cần mắng chửi anh tôi."
"Hình như anh tôi không quá thích Tổng giám đốc Lâm," trên gương mặt cô gái hiện lên một vẻ đáng yêu, "Tổng giám đốc Lâm, xin anh đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi không thích anh tôi vì anh xuất hiện mà không vui."
Gân xanh nổi lên đầy trán Lâm Dật Thỉ. Từng câu từng câu của Đường Quả khiến sắc mặt gã càng ngày càng khó coi.
Đã bao nhiêu năm trời rồi gã chưa từng cảm thấy mất mặt như bây giờ.
Bình luận facebook