Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Sự xuất hiện của Đường Quả trong yến hội là có nguyên nhân. Cô là khách mời đặc biệt được tìm đến để hát trong bữa tiệc.
Thời gian đương nhiên đã được cô tính toán chuẩn xác. Thời điểm mà nam nhân kia không kiên nhẫn chuẩn bị rời đi, cũng là lúc cô bắt đầu hát.
Nữ nhân xinh xắn, nhỏ bé mặc trên người bộ váy dài màu xanh ngọc. Vai nhỏ lộ ra, nước da trắng trẻo mịn màng hiện lên dưới ánh đèn. Bộ dạng của Đường Quả vẫn như cũ, thanh thuần, khả ái. Cô ưu nhã cầm microphone, hát. Tiếng hát kia vang vọng khắp không gian yến hội. Giọng hát ngọt ngào, dịu dàng vừa cất lên có sức mạnh vô hình, đem người nghe đến thế giới của cô.
Tâm trạng Lãnh Duệ từ lúc bước vào yến hội có chút nóng nẩy. Đủ loại cảm xúc phức tạp, mệt mỏi mấy ngày nay nhờ có tiếng hát kia mà bình tĩnh phục hồi.
Không gian yến hội lúc này thật yên tĩnh, không một ai nói thêm câu nào, tất cả cùng tập trung lắng tai thưởng thức tiếng hát. Người duy nhất làm việc lúc này là những người phục vụ. Nhưng động tác rót rượu cũng không dám quá mạnh, tránh làm xao nhãng tâm tình của các vị khách.
Quản lí Vưu Ngọc đứng ở góc, nội tâm không khỏi cảm thán. Không ngờ chỉ cần Đường Quả cất tiếng hát, khung cảnh nơi đây lại yên tĩnh đến vậy. Đường Quả mà không nổi tiếng, "thiên lí bất dung"
Thời gian một bài hát luôn là ngắn ngủi. Mọi người từ từ tỉnh dậy sau giấc mộng, hành động đầu tiên là ngước mắt lên sân khấu nhìn ngắm chủ nhân của giọng hát kia.
Si mê, say mê, cũng có đơn thuần thưởng thức. Tự nhiên ánh mắt của từng vị khách quý sẽ mang theo nhiều tâm tư khác nhau.
"Tiếng hát của Đường tiểu thư, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Vị lão bản này, mời Đường tiểu thư, thật đúng là không sai."
"Cũng không biết những yến hội tiếp theo Đường tiểu thư có vui lòng nhận lời không?"
Đường Quả khóe môi hơi cong lên, cô dịu dàng cười: "Đương nhiên có thể."
Âm thanh của cô gái nọ vang lên, cũng đủ để khiến Lãnh Duệ tỉnh táo lại.
Không biết vì lí do gì, lúc này Lãnh Duệ không tính toán rời đi.
Nhìn xung quanh, đánh giá vài người, hắn thấy ai nấy cũng nhìn Đường Quả với ánh mắt rạo rực, khát vọng.
"Đường tiểu thư, trước kia tôi cũng từng nghe của giọng hát của cô. Không ngờ cô lại trẻ tuổi đến vậy. Những bài hát cô vừa ra mắt, đều được lưu lại trong điện thoại của tôi. Cơ hồ ngày nào cũng nghe mà không biết chán.
"Nghe được Đường tiểu thư hát live mới biết được, so với thu âm, cô hát hay hơn nhiều."
Đủ loại nam nhân xúm lại, vây quanh Đường Quả khen ngợi. Nhìn thấy một màn như vậy, trong đầu Lãnh Duệ lại liên tưởng tới một giấc mộng.
"Lãnh Duệ, ngài mau nhìn xem đây là kim chủ mới của em."
"Ngài ấy nói ngài ấy muốn bao nuôi em, muốn giúp em nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí là nổi tiếng khắp thế giới."
"Đúng rồi, Lãnh Duệ, ngài mau xem bên kia kìa, có một đám nam nhân bên đó nữa."
...
Giấc mộng kia, tựa như một lời nguyền rủa, nó vang vọng trong đầu Lãnh Duệ. Nguyên bản hắn đang trang cho mình một nụ cười, nhưng sau một màn vừa rồi, nụ cười kia biến mất không thấy bóng dáng.
Chờ Lãnh Duệ ngẩng đầu thêm một lần nữa, người con gái vốn bị một đám đàn ông vây quay, giờ đã rời đi.
Lãnh Duệ cảm thấy bực bội, nhíu nhíu mắt. Tự tay bót náy điếu thuốc, đứng dậy muốn rời đi.
"Lãnh tiên sinh, ngài chờ một chút."
Lãnh Duệ nhìn người nói chuyện, liếc mắt một cái ý chỉ: còn có chuyện gì?
Người đang nói chuyện vẫn là có chút khẩn trương. Nhưng đây vẫn là những thứ mà hắn cất công chuẩn bị, nên tên này lấy thêm dũng khí, trực tiếp nói:
"Đêm nay, chúng tôi đã vì Lãnh tiên sinh mà chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt. Lãnh tiên sinh không bằng ở lại thêm một chút đi."
Lãnh Duệ lập tức liền minh bạch, hơn phân nửa món quà này là nữ nhân.
"Không cần."
Mấy người trơ mắt nhìn Lãnh Duệ rời đi, có chút ủ rũ. Rõ ràng trước kia, Lãnh Duệ đối Đường Quả vô cùng nghiêm túc, tại sao bây ra lại không có nửa điểm hứng thú?
"Vậy đem người kia thả ra?" Một người chần chừ nói.
Một người lại nói: "Thả ra, đáng tiếc, cơ hội như vậy nhưng không nhiều lắm. Chưa kể đây là người mới, hiện tại còn sạch sẽ, giá trị lại cao. Chỉ cần qua một thời gian, sẽ không còn mới mẻ nữa."
"Lãnh Duệ không cần, không có nghĩa những người khác không cần."
"Cũng đúng, không thể bỏ qua cơ hội này được."
Tài xế đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Lãnh Duệ vừa xuất hiện, hắn xuống xe, mở cửa. Hắn đang định bước vào, định kêu xe rời đi. Bỗng hắn nhìn về khu yến hội, thấy có điểm không phù hợp. Ánh mắt hắn đặt trên tên béo bụng phệ xấu xí, một tên trung niên mập mạp...
Thời gian đương nhiên đã được cô tính toán chuẩn xác. Thời điểm mà nam nhân kia không kiên nhẫn chuẩn bị rời đi, cũng là lúc cô bắt đầu hát.
Nữ nhân xinh xắn, nhỏ bé mặc trên người bộ váy dài màu xanh ngọc. Vai nhỏ lộ ra, nước da trắng trẻo mịn màng hiện lên dưới ánh đèn. Bộ dạng của Đường Quả vẫn như cũ, thanh thuần, khả ái. Cô ưu nhã cầm microphone, hát. Tiếng hát kia vang vọng khắp không gian yến hội. Giọng hát ngọt ngào, dịu dàng vừa cất lên có sức mạnh vô hình, đem người nghe đến thế giới của cô.
Tâm trạng Lãnh Duệ từ lúc bước vào yến hội có chút nóng nẩy. Đủ loại cảm xúc phức tạp, mệt mỏi mấy ngày nay nhờ có tiếng hát kia mà bình tĩnh phục hồi.
Không gian yến hội lúc này thật yên tĩnh, không một ai nói thêm câu nào, tất cả cùng tập trung lắng tai thưởng thức tiếng hát. Người duy nhất làm việc lúc này là những người phục vụ. Nhưng động tác rót rượu cũng không dám quá mạnh, tránh làm xao nhãng tâm tình của các vị khách.
Quản lí Vưu Ngọc đứng ở góc, nội tâm không khỏi cảm thán. Không ngờ chỉ cần Đường Quả cất tiếng hát, khung cảnh nơi đây lại yên tĩnh đến vậy. Đường Quả mà không nổi tiếng, "thiên lí bất dung"
Thời gian một bài hát luôn là ngắn ngủi. Mọi người từ từ tỉnh dậy sau giấc mộng, hành động đầu tiên là ngước mắt lên sân khấu nhìn ngắm chủ nhân của giọng hát kia.
Si mê, say mê, cũng có đơn thuần thưởng thức. Tự nhiên ánh mắt của từng vị khách quý sẽ mang theo nhiều tâm tư khác nhau.
"Tiếng hát của Đường tiểu thư, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Vị lão bản này, mời Đường tiểu thư, thật đúng là không sai."
"Cũng không biết những yến hội tiếp theo Đường tiểu thư có vui lòng nhận lời không?"
Đường Quả khóe môi hơi cong lên, cô dịu dàng cười: "Đương nhiên có thể."
Âm thanh của cô gái nọ vang lên, cũng đủ để khiến Lãnh Duệ tỉnh táo lại.
Không biết vì lí do gì, lúc này Lãnh Duệ không tính toán rời đi.
Nhìn xung quanh, đánh giá vài người, hắn thấy ai nấy cũng nhìn Đường Quả với ánh mắt rạo rực, khát vọng.
"Đường tiểu thư, trước kia tôi cũng từng nghe của giọng hát của cô. Không ngờ cô lại trẻ tuổi đến vậy. Những bài hát cô vừa ra mắt, đều được lưu lại trong điện thoại của tôi. Cơ hồ ngày nào cũng nghe mà không biết chán.
"Nghe được Đường tiểu thư hát live mới biết được, so với thu âm, cô hát hay hơn nhiều."
Đủ loại nam nhân xúm lại, vây quanh Đường Quả khen ngợi. Nhìn thấy một màn như vậy, trong đầu Lãnh Duệ lại liên tưởng tới một giấc mộng.
"Lãnh Duệ, ngài mau nhìn xem đây là kim chủ mới của em."
"Ngài ấy nói ngài ấy muốn bao nuôi em, muốn giúp em nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí là nổi tiếng khắp thế giới."
"Đúng rồi, Lãnh Duệ, ngài mau xem bên kia kìa, có một đám nam nhân bên đó nữa."
...
Giấc mộng kia, tựa như một lời nguyền rủa, nó vang vọng trong đầu Lãnh Duệ. Nguyên bản hắn đang trang cho mình một nụ cười, nhưng sau một màn vừa rồi, nụ cười kia biến mất không thấy bóng dáng.
Chờ Lãnh Duệ ngẩng đầu thêm một lần nữa, người con gái vốn bị một đám đàn ông vây quay, giờ đã rời đi.
Lãnh Duệ cảm thấy bực bội, nhíu nhíu mắt. Tự tay bót náy điếu thuốc, đứng dậy muốn rời đi.
"Lãnh tiên sinh, ngài chờ một chút."
Lãnh Duệ nhìn người nói chuyện, liếc mắt một cái ý chỉ: còn có chuyện gì?
Người đang nói chuyện vẫn là có chút khẩn trương. Nhưng đây vẫn là những thứ mà hắn cất công chuẩn bị, nên tên này lấy thêm dũng khí, trực tiếp nói:
"Đêm nay, chúng tôi đã vì Lãnh tiên sinh mà chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt. Lãnh tiên sinh không bằng ở lại thêm một chút đi."
Lãnh Duệ lập tức liền minh bạch, hơn phân nửa món quà này là nữ nhân.
"Không cần."
Mấy người trơ mắt nhìn Lãnh Duệ rời đi, có chút ủ rũ. Rõ ràng trước kia, Lãnh Duệ đối Đường Quả vô cùng nghiêm túc, tại sao bây ra lại không có nửa điểm hứng thú?
"Vậy đem người kia thả ra?" Một người chần chừ nói.
Một người lại nói: "Thả ra, đáng tiếc, cơ hội như vậy nhưng không nhiều lắm. Chưa kể đây là người mới, hiện tại còn sạch sẽ, giá trị lại cao. Chỉ cần qua một thời gian, sẽ không còn mới mẻ nữa."
"Lãnh Duệ không cần, không có nghĩa những người khác không cần."
"Cũng đúng, không thể bỏ qua cơ hội này được."
Tài xế đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy Lãnh Duệ vừa xuất hiện, hắn xuống xe, mở cửa. Hắn đang định bước vào, định kêu xe rời đi. Bỗng hắn nhìn về khu yến hội, thấy có điểm không phù hợp. Ánh mắt hắn đặt trên tên béo bụng phệ xấu xí, một tên trung niên mập mạp...
Bình luận facebook