-
Chương 511: Nữ tu bị phế linh căn (7)
Ba người xuất hiện, các thành viên trong nhóm cũng hóng hớt.
Mấy người ở thế giới ma pháp với tinh tế ghen tị vô cùng với ba người có thể thấy được Đường Quả.
Tán nhân Ngân Hoàn với tiên tử Phiêu Miểu cũng tu tiên nhưng không ở vị diện này. Hai người cũng ít khi ngoi lên, có lẽ là vì hoàn cảnh sinh hoạt có vấn đề.
Ba người ai cũng muốn Đường Quả đến chỗ mình, nhưng lại không dám ép Đường Quả, chỉ có thể tìm một chỗ nói chuyện với nhau trước.
Đường Quả cũng có ý định như thế. Ba người xuống núi với Đường Quả, vào trong thành thuê một phòng tửu lâu, chỉ chọn rượu, sau đó nhìn cô với ánh mắt trông chờ.
Đường Quả mặt không cảm xúc lấy ra đủ loại đồ ăn, một lát sau cả bàn đầy thức ăn ngon đến từ đủ kiểu thế giới khác nhau, khiến ba người hoa hết cả mắt.
Càng khiến Đường Quả cạn lời là, ba người không ăn ngay mà còn lấy ý thức chụp hình lại gửi vào trong nhóm.
Đã thế còn thêm một câu: Đồ ăn ngon của Giáo Hoa đấy! Ha ha, ghen tị không? Ức chế không? Cả một bàn nhá.
Đường Quả đỡ trán, nói với hệ thống, "Tìm bọn họ có phải quyết định sai lầm?"
[Ký chủ đại đại, nhà quê lên phố không phải như thế này à?]
"Thống tử, mi ăn nói càng ngày càng có tính nghệ thuật đấy."
Đến khi thấy trong nhóm đã rùm beng hết lên, ba người mới hài lòng xuống nhóm, bắt đầu hưởng thụ đồ ăn ngon, không nói một lời nào.
Ăn xong xuôi, chân nhân Tử Vân lấy trà ra, sắc mặt tất cả mới nghiêm túc chút, hỏi dự định của Đường Quả.
"Giáo Hoa, cô định ở lại đây bao lâu?"
Chân nhân Tử Vân hỏi, ai cũng biết Đường Quả không ngừng di chuyển giữa các thế giới, thời gian ở mỗi thế giới cũng có dài có ngắn. Dài nhất thì không biết, ngắn nhất cũng tầm mười năm.
"Không biết, định xong việc thì đi."
Đường Quả nhìn ba người ngơ ngẩn không hiểu gì, tiếp tục nói, "Phượng Phi Linh là người trọng sinh, người trọng sinh là thế nào chắc các anh cũng hiểu đúng không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt cả ba cũng biến đổi.
Người trọng sinh, ý trên mặt chữ, giới tu luyện cũng có ghi chép về người trọng sinh. Phàm là loại người này đều là con cưng của trời. Đồng thời, khi loại người này xuất hiện, có nghĩa là thế giới bị bọn họ làm rối loạn thiên cơ, số mệnh của rất nhiều người cũng vì thế mà thay đổi.
"Vậy mục đích của Giáo Hoa là gì?" Mạc Vân Thiên hỏi cẩn thận, "Thực không dám giấu diếm, đồ nhi Lãnh Dạ Lăng của tôi từ khi gặp phải Phượng Phi Linh như bị mê hoặc đầu óc, bắt đầu hỗn láo với sư phụ là tôi. Trước kia tôi cũng cảm thấy là lạ, không ngờ là lại thế này."
Người trọng sinh cũng là con của vận mệnh, cứ dây vào, thuận theo là cuộc đời nở hoa, chống lại là cuộc sống thê thảm.
"Tôi có xuất hiện hay không thì kết cục của Lãnh Dạ Lăng cũng không quá tốt." Đường Quả nâng trà lên, hạ mi xuống, "Có điều, tôi xuất hiện rồi, hắn có thể bảo đảm được cái mạng, còn sống thế nào thì phải xem tâm tình của tôi."
Mạc Vân Thiên thả lỏng, "Chỉ cần Giáo Hoa giữ lại mạng chó cho nó là được rồi."
Đường Quả cười nhẹ. Mạc Vân Thiên thật thông minh, vậy mà cũng đoán được cái kết của Lãnh Dạ Lăng.
Nhưng, Lãnh Dạ Lăng sống sẽ tốt hơn chết ư? Không đâu.
Mèo vẫn hoàn mèo*, cho dù Lãnh Dạ Lăng là đệ tử của Mạc Vân Thiên, cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
(*convert: nhất mã quy nhất mã, mị đoán chắc có nghĩa như trên...)
"Chỉ cần tông chủ anh không nhúng tay vào, tôi có thể cam đoan tính mạng của Lãnh Dạ Lăng không phải tôi lấy."
"Đã rõ. Nếu như Giáo Hoa muốn, tự tay phế linh căn của nó cũng được." Mạc Vân Thiên đã đoán ra được gì đó.
Đường Quả mỉm cười, "Yên tâm, tôi sẽ không phế hắn, nhưng tương lai hắn có tự phế hắn hay không thì tôi không biết."
Ba người nghe cô nói xong, toàn thân rét lạnh.
Mấy người ở thế giới ma pháp với tinh tế ghen tị vô cùng với ba người có thể thấy được Đường Quả.
Tán nhân Ngân Hoàn với tiên tử Phiêu Miểu cũng tu tiên nhưng không ở vị diện này. Hai người cũng ít khi ngoi lên, có lẽ là vì hoàn cảnh sinh hoạt có vấn đề.
Ba người ai cũng muốn Đường Quả đến chỗ mình, nhưng lại không dám ép Đường Quả, chỉ có thể tìm một chỗ nói chuyện với nhau trước.
Đường Quả cũng có ý định như thế. Ba người xuống núi với Đường Quả, vào trong thành thuê một phòng tửu lâu, chỉ chọn rượu, sau đó nhìn cô với ánh mắt trông chờ.
Đường Quả mặt không cảm xúc lấy ra đủ loại đồ ăn, một lát sau cả bàn đầy thức ăn ngon đến từ đủ kiểu thế giới khác nhau, khiến ba người hoa hết cả mắt.
Càng khiến Đường Quả cạn lời là, ba người không ăn ngay mà còn lấy ý thức chụp hình lại gửi vào trong nhóm.
Đã thế còn thêm một câu: Đồ ăn ngon của Giáo Hoa đấy! Ha ha, ghen tị không? Ức chế không? Cả một bàn nhá.
Đường Quả đỡ trán, nói với hệ thống, "Tìm bọn họ có phải quyết định sai lầm?"
[Ký chủ đại đại, nhà quê lên phố không phải như thế này à?]
"Thống tử, mi ăn nói càng ngày càng có tính nghệ thuật đấy."
Đến khi thấy trong nhóm đã rùm beng hết lên, ba người mới hài lòng xuống nhóm, bắt đầu hưởng thụ đồ ăn ngon, không nói một lời nào.
Ăn xong xuôi, chân nhân Tử Vân lấy trà ra, sắc mặt tất cả mới nghiêm túc chút, hỏi dự định của Đường Quả.
"Giáo Hoa, cô định ở lại đây bao lâu?"
Chân nhân Tử Vân hỏi, ai cũng biết Đường Quả không ngừng di chuyển giữa các thế giới, thời gian ở mỗi thế giới cũng có dài có ngắn. Dài nhất thì không biết, ngắn nhất cũng tầm mười năm.
"Không biết, định xong việc thì đi."
Đường Quả nhìn ba người ngơ ngẩn không hiểu gì, tiếp tục nói, "Phượng Phi Linh là người trọng sinh, người trọng sinh là thế nào chắc các anh cũng hiểu đúng không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt cả ba cũng biến đổi.
Người trọng sinh, ý trên mặt chữ, giới tu luyện cũng có ghi chép về người trọng sinh. Phàm là loại người này đều là con cưng của trời. Đồng thời, khi loại người này xuất hiện, có nghĩa là thế giới bị bọn họ làm rối loạn thiên cơ, số mệnh của rất nhiều người cũng vì thế mà thay đổi.
"Vậy mục đích của Giáo Hoa là gì?" Mạc Vân Thiên hỏi cẩn thận, "Thực không dám giấu diếm, đồ nhi Lãnh Dạ Lăng của tôi từ khi gặp phải Phượng Phi Linh như bị mê hoặc đầu óc, bắt đầu hỗn láo với sư phụ là tôi. Trước kia tôi cũng cảm thấy là lạ, không ngờ là lại thế này."
Người trọng sinh cũng là con của vận mệnh, cứ dây vào, thuận theo là cuộc đời nở hoa, chống lại là cuộc sống thê thảm.
"Tôi có xuất hiện hay không thì kết cục của Lãnh Dạ Lăng cũng không quá tốt." Đường Quả nâng trà lên, hạ mi xuống, "Có điều, tôi xuất hiện rồi, hắn có thể bảo đảm được cái mạng, còn sống thế nào thì phải xem tâm tình của tôi."
Mạc Vân Thiên thả lỏng, "Chỉ cần Giáo Hoa giữ lại mạng chó cho nó là được rồi."
Đường Quả cười nhẹ. Mạc Vân Thiên thật thông minh, vậy mà cũng đoán được cái kết của Lãnh Dạ Lăng.
Nhưng, Lãnh Dạ Lăng sống sẽ tốt hơn chết ư? Không đâu.
Mèo vẫn hoàn mèo*, cho dù Lãnh Dạ Lăng là đệ tử của Mạc Vân Thiên, cô cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
(*convert: nhất mã quy nhất mã, mị đoán chắc có nghĩa như trên...)
"Chỉ cần tông chủ anh không nhúng tay vào, tôi có thể cam đoan tính mạng của Lãnh Dạ Lăng không phải tôi lấy."
"Đã rõ. Nếu như Giáo Hoa muốn, tự tay phế linh căn của nó cũng được." Mạc Vân Thiên đã đoán ra được gì đó.
Đường Quả mỉm cười, "Yên tâm, tôi sẽ không phế hắn, nhưng tương lai hắn có tự phế hắn hay không thì tôi không biết."
Ba người nghe cô nói xong, toàn thân rét lạnh.
Bình luận facebook