Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Người Cá Lên Bờ 14
Mai Hạ và Khánh Phong vui vẻ nói chuyện, thế nhưng hai hệ thống lại không vui vẻ gì cho lắm.
000 đang gào khóc kể lể về chủ nhân của mình, sau đó quay sang trách mắng cậu: "Thấy chủ nhân nhà người ta chưa! Tích cực làm nhiệm vụ như thế chứ! Đâu như cậu đâu!"
"Khánh Phong không phải đều làm nhiệm vụ rất tốt sao?" 689 khó hiểu.
Cậu không chỉ hoàn thành nhiệm vụ được giao mà còn rất chăm tích thành tựu nữa cơ mà.
"Nhưng thế giới này thì không! Cậu ta tuyên bố không thèm làm nhiệm vụ chính ở thế giới này! Coi có điên không chứ!"
000 rít gào: "Cậu ta đi làm toàn nhiệm vụ phụ, vừa rồi cứu nam chính là một trong số đó"
Hả? Bảo sao bình thường cậu ta mặc cho nam chính sống chết như nào nhưng lần này lại chủ động đi giúp.
Mai Hạ quay sang nhìn cậu, hỏi: "Nhưng mà sao cậu lại từ bỏ nhiệm vụ chính?"
Nó chiếm tới 80% điểm số có thế kiếm trong một thế giới.
Khánh Phong chống cảm, cười: "Nhiệm vụ của tớ ấy à, chính là khiến nữ chính phải trải qua cảm giác của nhân vật mà tớ sắm vai"
Mai Hạ nhớ lại cốt truyện.
Khánh Phong hiện là nhân vật phù thủy Quốc Cường.
Sau khi Mai Hạ lên bờ không lâu, cậu cũng lên bờ.
Sau khi lưu lạc trên đất liền đã vô tình gặp được nữ chính Huệ Anh.
Sau nhiều lần chạm mặt và dây dưa, Quốc Cường yêu nữ chính say đảm, tới mức không muốn trở về biến cả nữa.
Thể nhưng Huệ Anh chỉ thích nam chính.
Mà thời gian đầu Quang Huy rất lạnh nhạt, thế nên mỗi khi buồn cô sẽ tìm đến Quốc Cường tâm sự, cùng cậu đi chơi giải sầu.
Chính sự mập mờ không dứt khoát ấy làm cậu càng lún sâu hơn vào cuộc tình này.
Cuối cùng chỉ có thể từ xa nhìn người ta lấy người đàn ông khác.
Vậy là Khánh Phong phải làm cho nữ chính yêu mình và cả đời không đáp lại tình yêu của cô ấy.
Bảo sao cậu không làm.
Cậu bé nữ chính như né tà chứ đừng nói dính líu tới tình cảm.
"Cậu không làm nhiệm vụ có ổn không thế? Mà thế giới trước cậu có bị trừ điểm hay bị phạt gì không?"
"Đừng lo.
Tớ ổn mà"
Cậu cười nói: "Còn thế giới trước ấy, tớ khiếu nại với chủ hệ thống, cuối cùng cũng được chấp nhận và không bị phạt."
"Vậy là tốt rồi"
Mai Hạ thở phào.
"À, hiện tại tớ đang làm một sinh viên đấy.
Khi nào rảnh tớ sẽ đưa cậu đi phố ẩm thực gần trường tớ"
Khánh Phong nhanh chóng nhảy đề tài.
Mai Hạ cũng biết cậu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cũng thuận theo.
Cô ở lại ăn cơm trưa với cậu, sau đó mới rời đi.
Cô chỉ xin nghỉ buổi sáng, thế nên phải quay lại làm việc vào buổi chiều.
Khánh Phong tiễn cô ra cửa, sau đó phát hiện nhà hàng xóm có người chuyển đồ ra vào liên tục.
Vốn dĩ không để ý, thế nhưng lại bắt gặp một người quen mắt.
Cô gái mặc chiếc váy trắng nhỏ, tóc dài ngang lưng.
Khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, thấy cậu nhìn qua liền mím môi cười.
Là nữ chính.
Khánh Phong tuy không thích nhưng vì lịch sự nên cũng gật đầu chào.
Từ tuần trước, cậu nhờ hệ thống tạo một thân phận.
000 liền cho cậu là một sinh viên năm nhất.
Và điều làm Khánh Phong nghỉ ngờ nó cố tình chính là cậu lại cùng lớp với nữ chính.
Trên lớp cậu không chú ý đến Huệ Anh, chờ sang năm hai tự đăng ký lịch học né cô ra nhưng không ngờ bây giờ đối phương lại làm hàng xóm của cậu luôn.
"Hệ...!Thống!!!"
"Không phải do tôi!"
000 vội vàng minh oan: "Cậu hiện tại là nam phụ si tình, có duyên rất sâu với nữ chính.
Cậu dù không muốn thì cốt truyện cũng thúc đẩy cả hai gặp nhau thôi"
Khánh Phong tức giận nhưng chẳng làm gì được.
Cậu đi vào trong nhà, chợt một suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu.
Gu của Huệ Anh là người có phong cách như nam chính.
Cậu đi ngược lại không phải là ngon rôi? Quá chuẩn! Trong cốt truyện Quốc Cường cũng cõ gắng giống nam chính nên mới được cô nàng chú ý còn gì.
Tuyệt! Vì đã tìm ra giải pháp nên cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Về phía Mai Hạ, cô không thảnh thơi được như vậy.
Không khí trong căn biệt thự hôm nay càng nặng nề hơn bao giờ hết.
Nguyên nhân đương nhiên vì hôm nay ông chủ suýt gặp tai nạn, có khả năng bỏ mạng.
Hơn nữa phanh xe bị hỏng, chứng tỏ trong nhà có gián điệp.
Quang Huy sớm cho thợ tới kiểm tra xe hết một lượt, phát hiện ra các xe bản thân hay đi đều bị phá phanh.
Mai Hạ về nhà liền được rất nhiều người hỏi han.
Ai bảo hôm nay cô đi cùng hắn cơ chứ.
"Ôi trời"
Bà Phúc kéo cô sang một bên, nhìn từ trên xuống dưới: "May quá, cháu không sao.
Nhìn mặt ông chủ nghiêm trọng như thể hẳn hôm nay nguy hiếm lắm đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Như mọi người biết rồi, là phanh bị phá"
Cô nói: "Cũng may hết xăng kịp thời"
Bà Phúc nghe thấy thế liền chắp tay khấn tạ trời phật.
Ngọc Thư không biết từ đâu chạy ra ngoài, ôm lấy chân cô: "Cô đi đâu mà bây giờ mới về thế?"
"Em khóc hả?"
Mai Hạ kinh ngạc nhìn hai mắt đỏ hoe của cô bé: "Không sao rồi"
Cô bé khẽ ừ.
Trưa nay đi học về khi nghe lén mọi người nói chuyện, cô bé đã rất lo lắng.
Nhất là khi không thấy Mai Hạ đâu, còn tưởng cô bị sao rồi, đang ở bệnh viện.
"Hôm nay cô gặp một người quen, thế nên mới xin nghỉ"
Mai Hạ nói: "Cảm ơn vì đã lo lắng cho cô nhé."
Ngọc Thư thẹn thùng cười.
Lúc này Quang Huy nói với ra: "Thấy người thì yên tâm rồi chứ? Mau đi nghỉ ngơi đi"
Cô bé lè lưỡi, sau đó liền lên lầu về phòng mình.
Mai Hạ bước vào trong nhà, chào hắn một tiếng, sau đó không nhịn được mà hỏi: "Ông chủ, đã tìm ra được thủ phạm chưa"
"Rồi.
Cô yên tâm đi"
Quang Huy gật đầu.
Tuy đã biết đi vào các góc chết của camera, nhưng tên đó nào biết còn có camera ẩn nữa chứ.
Mai Hạ thoáng yên tâm.
Cô phát hiện có phải cô và nam chính khắc nhau hay không mà cứ dính líu đến hắn là thể nào cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lần trước ra ngoài thì Ngọc Thư và cô bị bắt, lân này thì suýt phải lao xuống sông.
Còn chưa kể vì cái tên này mà cô mỗi tối đều phải vắt óc trả lời câu hỏi của Ngọc Thư.
Nghĩ vậy, chân không tự chủ được mà len lén lùi lại đằng sau nửa bước.
"Ngồi đây"
Hắn nhướng mày, dùng tay gõ lên mặt bàn.
"Vâng"
Cô e dè ngồi trước mặt hắn.
"Cũng không có gì đâu.
Sắp tới trường của Ngọc Thư tổ chức hoạt động ngoại khóa.
Cô và tôi cùng đi"
Quang Huy nói, sau đó đưa cho cô một tờ giấy.
"Đây là kế hoạch của trường.
Cô xem qua đi"
Mai Hạ cầm lấy, gật đầu.
Trường của Ngọc Thư thường tổ chức các sự kiện ngoại khóa chứ không chỉ học và học.
Nhất là các hoạt động để phụ huynh chơi đùa cùng con cái.
Mọi khi thường chỉ có Quang Huy đi cùng và hầu như không tham gia gì nhiều, chỉ nhìn Ngọc Thư chơi đùa mà thôi.
Và y như rằng khi về nhà cô bé sẽ giận dỗi mấy ngày.
Năm nay mang Mai Hạ đi cùng, mong rằng sẽ khá hơn.
Mai Hạ nhìn lướt qua từng danh mục trò chơi.
Xời, gì chứ đời trước cô còn chơi nhiều trò ấu trĩ hơn thế này nhiều.
Lại nói cô cũng không tưởng tượng được người như hắn khi chơi mấy trò này sẽ như thế nào.
Cái mặt của Quang Huy không biểu cảm và mặc bộ quần áo dễ thương, phồng lớn chơi đá gà? Không được rồi, nghĩ nữa sẽ không nhịn được cười mất.
Cô nhịn cười nói: "Tôi đã biết".
000 đang gào khóc kể lể về chủ nhân của mình, sau đó quay sang trách mắng cậu: "Thấy chủ nhân nhà người ta chưa! Tích cực làm nhiệm vụ như thế chứ! Đâu như cậu đâu!"
"Khánh Phong không phải đều làm nhiệm vụ rất tốt sao?" 689 khó hiểu.
Cậu không chỉ hoàn thành nhiệm vụ được giao mà còn rất chăm tích thành tựu nữa cơ mà.
"Nhưng thế giới này thì không! Cậu ta tuyên bố không thèm làm nhiệm vụ chính ở thế giới này! Coi có điên không chứ!"
000 rít gào: "Cậu ta đi làm toàn nhiệm vụ phụ, vừa rồi cứu nam chính là một trong số đó"
Hả? Bảo sao bình thường cậu ta mặc cho nam chính sống chết như nào nhưng lần này lại chủ động đi giúp.
Mai Hạ quay sang nhìn cậu, hỏi: "Nhưng mà sao cậu lại từ bỏ nhiệm vụ chính?"
Nó chiếm tới 80% điểm số có thế kiếm trong một thế giới.
Khánh Phong chống cảm, cười: "Nhiệm vụ của tớ ấy à, chính là khiến nữ chính phải trải qua cảm giác của nhân vật mà tớ sắm vai"
Mai Hạ nhớ lại cốt truyện.
Khánh Phong hiện là nhân vật phù thủy Quốc Cường.
Sau khi Mai Hạ lên bờ không lâu, cậu cũng lên bờ.
Sau khi lưu lạc trên đất liền đã vô tình gặp được nữ chính Huệ Anh.
Sau nhiều lần chạm mặt và dây dưa, Quốc Cường yêu nữ chính say đảm, tới mức không muốn trở về biến cả nữa.
Thể nhưng Huệ Anh chỉ thích nam chính.
Mà thời gian đầu Quang Huy rất lạnh nhạt, thế nên mỗi khi buồn cô sẽ tìm đến Quốc Cường tâm sự, cùng cậu đi chơi giải sầu.
Chính sự mập mờ không dứt khoát ấy làm cậu càng lún sâu hơn vào cuộc tình này.
Cuối cùng chỉ có thể từ xa nhìn người ta lấy người đàn ông khác.
Vậy là Khánh Phong phải làm cho nữ chính yêu mình và cả đời không đáp lại tình yêu của cô ấy.
Bảo sao cậu không làm.
Cậu bé nữ chính như né tà chứ đừng nói dính líu tới tình cảm.
"Cậu không làm nhiệm vụ có ổn không thế? Mà thế giới trước cậu có bị trừ điểm hay bị phạt gì không?"
"Đừng lo.
Tớ ổn mà"
Cậu cười nói: "Còn thế giới trước ấy, tớ khiếu nại với chủ hệ thống, cuối cùng cũng được chấp nhận và không bị phạt."
"Vậy là tốt rồi"
Mai Hạ thở phào.
"À, hiện tại tớ đang làm một sinh viên đấy.
Khi nào rảnh tớ sẽ đưa cậu đi phố ẩm thực gần trường tớ"
Khánh Phong nhanh chóng nhảy đề tài.
Mai Hạ cũng biết cậu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cũng thuận theo.
Cô ở lại ăn cơm trưa với cậu, sau đó mới rời đi.
Cô chỉ xin nghỉ buổi sáng, thế nên phải quay lại làm việc vào buổi chiều.
Khánh Phong tiễn cô ra cửa, sau đó phát hiện nhà hàng xóm có người chuyển đồ ra vào liên tục.
Vốn dĩ không để ý, thế nhưng lại bắt gặp một người quen mắt.
Cô gái mặc chiếc váy trắng nhỏ, tóc dài ngang lưng.
Khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, thấy cậu nhìn qua liền mím môi cười.
Là nữ chính.
Khánh Phong tuy không thích nhưng vì lịch sự nên cũng gật đầu chào.
Từ tuần trước, cậu nhờ hệ thống tạo một thân phận.
000 liền cho cậu là một sinh viên năm nhất.
Và điều làm Khánh Phong nghỉ ngờ nó cố tình chính là cậu lại cùng lớp với nữ chính.
Trên lớp cậu không chú ý đến Huệ Anh, chờ sang năm hai tự đăng ký lịch học né cô ra nhưng không ngờ bây giờ đối phương lại làm hàng xóm của cậu luôn.
"Hệ...!Thống!!!"
"Không phải do tôi!"
000 vội vàng minh oan: "Cậu hiện tại là nam phụ si tình, có duyên rất sâu với nữ chính.
Cậu dù không muốn thì cốt truyện cũng thúc đẩy cả hai gặp nhau thôi"
Khánh Phong tức giận nhưng chẳng làm gì được.
Cậu đi vào trong nhà, chợt một suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu.
Gu của Huệ Anh là người có phong cách như nam chính.
Cậu đi ngược lại không phải là ngon rôi? Quá chuẩn! Trong cốt truyện Quốc Cường cũng cõ gắng giống nam chính nên mới được cô nàng chú ý còn gì.
Tuyệt! Vì đã tìm ra giải pháp nên cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Về phía Mai Hạ, cô không thảnh thơi được như vậy.
Không khí trong căn biệt thự hôm nay càng nặng nề hơn bao giờ hết.
Nguyên nhân đương nhiên vì hôm nay ông chủ suýt gặp tai nạn, có khả năng bỏ mạng.
Hơn nữa phanh xe bị hỏng, chứng tỏ trong nhà có gián điệp.
Quang Huy sớm cho thợ tới kiểm tra xe hết một lượt, phát hiện ra các xe bản thân hay đi đều bị phá phanh.
Mai Hạ về nhà liền được rất nhiều người hỏi han.
Ai bảo hôm nay cô đi cùng hắn cơ chứ.
"Ôi trời"
Bà Phúc kéo cô sang một bên, nhìn từ trên xuống dưới: "May quá, cháu không sao.
Nhìn mặt ông chủ nghiêm trọng như thể hẳn hôm nay nguy hiếm lắm đúng không? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Như mọi người biết rồi, là phanh bị phá"
Cô nói: "Cũng may hết xăng kịp thời"
Bà Phúc nghe thấy thế liền chắp tay khấn tạ trời phật.
Ngọc Thư không biết từ đâu chạy ra ngoài, ôm lấy chân cô: "Cô đi đâu mà bây giờ mới về thế?"
"Em khóc hả?"
Mai Hạ kinh ngạc nhìn hai mắt đỏ hoe của cô bé: "Không sao rồi"
Cô bé khẽ ừ.
Trưa nay đi học về khi nghe lén mọi người nói chuyện, cô bé đã rất lo lắng.
Nhất là khi không thấy Mai Hạ đâu, còn tưởng cô bị sao rồi, đang ở bệnh viện.
"Hôm nay cô gặp một người quen, thế nên mới xin nghỉ"
Mai Hạ nói: "Cảm ơn vì đã lo lắng cho cô nhé."
Ngọc Thư thẹn thùng cười.
Lúc này Quang Huy nói với ra: "Thấy người thì yên tâm rồi chứ? Mau đi nghỉ ngơi đi"
Cô bé lè lưỡi, sau đó liền lên lầu về phòng mình.
Mai Hạ bước vào trong nhà, chào hắn một tiếng, sau đó không nhịn được mà hỏi: "Ông chủ, đã tìm ra được thủ phạm chưa"
"Rồi.
Cô yên tâm đi"
Quang Huy gật đầu.
Tuy đã biết đi vào các góc chết của camera, nhưng tên đó nào biết còn có camera ẩn nữa chứ.
Mai Hạ thoáng yên tâm.
Cô phát hiện có phải cô và nam chính khắc nhau hay không mà cứ dính líu đến hắn là thể nào cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lần trước ra ngoài thì Ngọc Thư và cô bị bắt, lân này thì suýt phải lao xuống sông.
Còn chưa kể vì cái tên này mà cô mỗi tối đều phải vắt óc trả lời câu hỏi của Ngọc Thư.
Nghĩ vậy, chân không tự chủ được mà len lén lùi lại đằng sau nửa bước.
"Ngồi đây"
Hắn nhướng mày, dùng tay gõ lên mặt bàn.
"Vâng"
Cô e dè ngồi trước mặt hắn.
"Cũng không có gì đâu.
Sắp tới trường của Ngọc Thư tổ chức hoạt động ngoại khóa.
Cô và tôi cùng đi"
Quang Huy nói, sau đó đưa cho cô một tờ giấy.
"Đây là kế hoạch của trường.
Cô xem qua đi"
Mai Hạ cầm lấy, gật đầu.
Trường của Ngọc Thư thường tổ chức các sự kiện ngoại khóa chứ không chỉ học và học.
Nhất là các hoạt động để phụ huynh chơi đùa cùng con cái.
Mọi khi thường chỉ có Quang Huy đi cùng và hầu như không tham gia gì nhiều, chỉ nhìn Ngọc Thư chơi đùa mà thôi.
Và y như rằng khi về nhà cô bé sẽ giận dỗi mấy ngày.
Năm nay mang Mai Hạ đi cùng, mong rằng sẽ khá hơn.
Mai Hạ nhìn lướt qua từng danh mục trò chơi.
Xời, gì chứ đời trước cô còn chơi nhiều trò ấu trĩ hơn thế này nhiều.
Lại nói cô cũng không tưởng tượng được người như hắn khi chơi mấy trò này sẽ như thế nào.
Cái mặt của Quang Huy không biểu cảm và mặc bộ quần áo dễ thương, phồng lớn chơi đá gà? Không được rồi, nghĩ nữa sẽ không nhịn được cười mất.
Cô nhịn cười nói: "Tôi đã biết".
Bình luận facebook