Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 123
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Nam Tầm không để ý tới Tiểu Bát. Nàng than một tiếng, nằm trên giường không muốn động đậy, bởi vì toàn thân đã mềm thành bãi bùn.
Thúy Hoàn bưng nước vào: "Nương nương, đã giờ Thìn rồi. Nô tỳ vừa thấy người ngủ như chết nên không nhẫn tâm gọi người dậy."
Nam Tầm gian nan đỡ mép giường đứng lên, Thúy Hoàn thấy thế vội tới đỡ nàng. Chờ vô tình nhìn được một thân đầy vết xanh xanh tím tím, hai mắt trợn tròn lên: "Yến công tử thật không biết nặng nhẹ. Sao, sao có thể..."
Nam Tầm không để ý phất tay: "Không có chuyện gì không có chuyện gì. Chỉ là bị gặm nhiều mấy cái, nhìn thì khủng bố, thực ra không có gì."
Thúy Hoàn lại thấp giọng lầu bầu, sau đó hầu hạ Nam Tầm rửa mặt, ăn cơm.
May mà hiện tại nàng ở lãnh cung, muốn dậy lúc nào thì dậy, không giống những phi tần đang được sủng ái kia. Năm, sáu giờ là phải rời giường, sau đó rửa mặt thay y phục trang điểm suốt hai giờ, rồi qua chào hỏi nhau, tiếp đến đi thỉnh an phi tần cấp cao hơn.
Vừa lơ đãng, một buổi sáng liền trôi qua. Thật sự là sống uổng thời gian.
Nam Tầm mềm oặt nằm nghiêng trên trường kỷ trong phòng. Bây giờ trời đã trở lạnh, nàng rất ít khi đi trong tiểu viện. Chỉ khi nào ánh mặt trời tương đối nhiều, nàng mới mang ghế bập bênh của mình ra ngoài, tìm nơi ánh mặt trời có thể sưởi ấm để chợp mắt một lúc.
Thúy Hoàn theo Nam Tầm thời gian dài như vậy, cũng học nàng mà lười hơn, chuyển cái ghế nhỏ ngồi bên người Nam Tầm, vừa lơ đãng đã ngủ gà ngủ gật.
Lúc Yến Hàn tới liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Hắn không nhịn được nhếch miệng lên, rón rén đi tới ngồi xổm trước mặt Nam Tầm, cẩn thận thưởng thức khuôn mặt đẹp đẽ của nàng. Lúc nàng ngủ và lúc nàng tỉnh thực sự là hai dáng vẻ khác nhau. Nhưng bất cứ dáng vẻ nào, hắn đều thích.
Yến Hàn nhìn chằm chằm nữ tử, nhìn đến lâu, luôn cảm thấy trái tim mình ngưa ngứa. Hắn thực sự không nhịn được, liền cúi đầu ngậm lấy cánh hoa đào thơm ngọt kia.
Nữ tử a một tiếng, đôi mắt khẽ mở, thấy rõ là hắn lại lười biếng nhắm mắt lại, giống như không phải chuyện liên quan đến mình.
Tâm thần Yến Hàn nhộn nhạo, giọng nói trầm xuống: "Diêu Diêu, nàng đang dụ dỗ ta sao?"
Đôi mắt Nam Tầm không mở, giữa môi răng khẽ phát ra tiếng cười: "Phu quân nói là dụ dỗ, vậy là dụ dỗ đi."
Yến Hàn từng nghĩ rằng mình có khả năng khắc chế hạng nhất, nhưng nghe xong lời này, trong đầu có thứ gì như đang ầm ầm sụp đổ. Hắn lập tức hung hăng hôn xuống, bàn tay tìm được hông nàng, sau đó khiêng người lên.
Nam Tầm đột nhiên giật mình, sâu ngủ tức khắc chạy không thấy bóng dáng.
"Yến Hàn! Chàng làm gì thế? Bây giờ là ban ngày!" Nam Tầm hô khẽ.
Yến Hàn thở dài với nàng, sau đó chỉ nàng xem hướng Thúy Hoàn.
Tiểu nha đầu Thúy Hoàn đang chống đầu ngủ ngon, khẽ nhếch miệng, nước miếng đều sắp chảy ra ngoài.
Nam Tầm lập tức hạ giọng, tức giận nhỏ tiếng trách: "Chàng cũng biết chỗ này còn có Thúy Hoàn? Cũng biết phải tị hiềm? Hàn ca ca, chàng muốn mặt không? Hiện tại là ban ngày, chàng ôm ta vào nội điện, chẳng lẽ là muốn ban ngày liền làm gì kia?"
Yến Hàn không da không mặt mũi nói: "Diêu Diêu, ta không thấy nàng một ngày như cách tam thu. Ta rất nhớ nàng, nhớ đến tim gan đều đau. Dù có ban ngày tuyên dâm thì sao, ta là phu của nàng, ta muốn nàng, bất kể lúc nào."
Nam Tầm:...
"Tiểu Bát, Tiểu Bát ngươi mau ra đây. Mê huyễn phấn lần trước có còn hay không, mau cho ta mười bình."
Tiểu Bát tận hết chức trách giả chết, không rên một tiếng.
Nam Tầm cười khẩy trong lòng: "Nếu bây giờ ngươi cho ta, ta sẽ không tính toán với ngươi vì sao hoàng thượng có thể làm chuyện này. Nhưng nếu ngươi không cho, ha ha."
Một giây sau, Nam Tầm cảm giác được trong lồng ngực có thêm một bình nhỏ, theo sau là tiếng uất ức của Tiểu Bát: "Hu hu, lúc nào ngươi cũng bắt nạt ta. Hoàng thượng có thể làm chuyện đó thật sự là tình huống đột phát..."
Nam Tầm ồ lên: "Ta tin ngươi mà, sờ đầu."
Tiểu Bát:...
Cho nên nó vừa bị hố sao? Nam Tầm đã tin nó, chẳng qua vừa nãy muốn lừa mê huyễn phấn?
Bước chân Yến Hàn rất lớn, một bước bằng ba bước của Nam Tầm, rất nhanh đã vào đến nội điện. Sau đó hắn vô cùng cẩn thận đặt người lên giường, chính mình nghiêng người đè lên.
Nam Tầm lập tức dùng tay chống ngực hắn, gấp gáp nói: "Hàn ca ca, chàng muốn thế nào ta cũng theo, nhưng ta có điều kiện."
Yến Hàn đẩy tay nàng ra, hôn lại đây, không buông tha bất kể cái trán chóp mũi hai đôi mắt, vừa hôn vừa nói: "Diêu Diêu, nàng nói đi. Dù là chuyện gì, ta cũng đáp ứng nàng."
Khóe miệng Nam Tầm cong lên. Nàng đã nghĩ tới một biện pháp, vậy là mê huyễn phấn có thể giữ lại để lần sau dùng rồi.
"Hàn ca ca, tuy rằng tối hôm qua chàng có tháo mặt nạ. Nhưng lúc đó đen sì sì, ta căn bản chưa thấy rõ mặt chàng. Bây giờ chàng nó thể tháo xuống lần nữa được không?"
Yến Hàn nghe lời này, động tác cứng đờ, không tiếp tục nữa.
Hắn giúp Nam Tầm chỉnh đốn cung trang ngổn ngang, bế nàng lên từ trên giường, hơi hổ thẹn nói: "Xin lỗi Diêu Diêu. Ta không nên làm trái ý nguyện của nàng, ban ngày ban mặt còn muốn làm chuyện như vậy."
Nam Tầm:...
Nam Tầm nhìn đôi mắt sung huyết của hắn, trong lòng mẹ nó đã cười nghiêng ngả.
Đúng, cứ nhịn đi. Ta xem ngươi có nghẹn đến chết không!
"Hàn ca ca, ta không có không muốn nha. Ta rất thích." Nam Tầm đến gần, hai tay kéo cổ hắn, hơi ngửa đầu hôn lên cằm hắn, mặt mày cười cong cong.
Yến Hàn nghe, hô hấp dồn dập, suýt chút nữa nghẹn thở.
Ánh mắt hắn nóng rực đánh giá Nam Tầm một lúc, đột nhiên bất ngờ kéo xoẹt một mảnh vải dài từ áo bào của mình.
Nam Tầm a một tiếng: "Chàng làm cái gì vậy?"
Yến Hàn không nói hai lời mà dùng mảnh vải che mắt nàng, giọng nói trầm thấp mất tiếng vang lên bên tai: "Diêu Diêu, nàng có thể sờ ta, sờ thế nào cũng được. Ta muốn nàng, lúc này liền muốn, ta không nhịn được."
Nói xong lời này, hắn tháo xuống mặt nạ trên mặt, sau đó cầm tay Nam Tầm kéo đến bên mặt mình.
Nam Tầm tức giận bất bình: "Hàn ca ca, chàng quá gian trá. Dựa vào cái gì ta phải che mắt sờ mặt chàng?"
Yến Hàn mút lấy môi nàng, thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan, đừng nháo, sờ cho cẩn thận. Không phải nàng muốn biết gương mặt ta thế nào sao?"
Nam Tầm:...
Đại boss coi nàng là trẻ con, lừa dối dễ vậy ư?
Nam Tầm sờ loạn trên mặt hắn một trận như để phát tiết, còn véo má hắn kéo ra ngoài, gương mặt tuấn tú đã bị nàng nhéo đến biến hình.
Dù vậy, động tác tay Yến Hàn không hề chậm lại.
Tốc độ của hắn thật nhanh bóc sạch quả quả trứng gà mặc quần áo Nam Tầm. Ngay từ đầu đai lưng buộc quá chặt, hắn cởi nửa này không cởi được, liền lập tức xé đai lưng thành hai nửa, sau đó kéo hai ba cái cung trang rớt ra ngoài, tiếp theo là quần áo trong.
Đúng là lột đến trơn bóng, không hề lưu lại thứ gì.
Lúc sau, hắn liền bắt đầu thưởng thức bữa tiệc lớn.
Nam Tầm không để ý tới Tiểu Bát. Nàng than một tiếng, nằm trên giường không muốn động đậy, bởi vì toàn thân đã mềm thành bãi bùn.
Thúy Hoàn bưng nước vào: "Nương nương, đã giờ Thìn rồi. Nô tỳ vừa thấy người ngủ như chết nên không nhẫn tâm gọi người dậy."
Nam Tầm gian nan đỡ mép giường đứng lên, Thúy Hoàn thấy thế vội tới đỡ nàng. Chờ vô tình nhìn được một thân đầy vết xanh xanh tím tím, hai mắt trợn tròn lên: "Yến công tử thật không biết nặng nhẹ. Sao, sao có thể..."
Nam Tầm không để ý phất tay: "Không có chuyện gì không có chuyện gì. Chỉ là bị gặm nhiều mấy cái, nhìn thì khủng bố, thực ra không có gì."
Thúy Hoàn lại thấp giọng lầu bầu, sau đó hầu hạ Nam Tầm rửa mặt, ăn cơm.
May mà hiện tại nàng ở lãnh cung, muốn dậy lúc nào thì dậy, không giống những phi tần đang được sủng ái kia. Năm, sáu giờ là phải rời giường, sau đó rửa mặt thay y phục trang điểm suốt hai giờ, rồi qua chào hỏi nhau, tiếp đến đi thỉnh an phi tần cấp cao hơn.
Vừa lơ đãng, một buổi sáng liền trôi qua. Thật sự là sống uổng thời gian.
Nam Tầm mềm oặt nằm nghiêng trên trường kỷ trong phòng. Bây giờ trời đã trở lạnh, nàng rất ít khi đi trong tiểu viện. Chỉ khi nào ánh mặt trời tương đối nhiều, nàng mới mang ghế bập bênh của mình ra ngoài, tìm nơi ánh mặt trời có thể sưởi ấm để chợp mắt một lúc.
Thúy Hoàn theo Nam Tầm thời gian dài như vậy, cũng học nàng mà lười hơn, chuyển cái ghế nhỏ ngồi bên người Nam Tầm, vừa lơ đãng đã ngủ gà ngủ gật.
Lúc Yến Hàn tới liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Hắn không nhịn được nhếch miệng lên, rón rén đi tới ngồi xổm trước mặt Nam Tầm, cẩn thận thưởng thức khuôn mặt đẹp đẽ của nàng. Lúc nàng ngủ và lúc nàng tỉnh thực sự là hai dáng vẻ khác nhau. Nhưng bất cứ dáng vẻ nào, hắn đều thích.
Yến Hàn nhìn chằm chằm nữ tử, nhìn đến lâu, luôn cảm thấy trái tim mình ngưa ngứa. Hắn thực sự không nhịn được, liền cúi đầu ngậm lấy cánh hoa đào thơm ngọt kia.
Nữ tử a một tiếng, đôi mắt khẽ mở, thấy rõ là hắn lại lười biếng nhắm mắt lại, giống như không phải chuyện liên quan đến mình.
Tâm thần Yến Hàn nhộn nhạo, giọng nói trầm xuống: "Diêu Diêu, nàng đang dụ dỗ ta sao?"
Đôi mắt Nam Tầm không mở, giữa môi răng khẽ phát ra tiếng cười: "Phu quân nói là dụ dỗ, vậy là dụ dỗ đi."
Yến Hàn từng nghĩ rằng mình có khả năng khắc chế hạng nhất, nhưng nghe xong lời này, trong đầu có thứ gì như đang ầm ầm sụp đổ. Hắn lập tức hung hăng hôn xuống, bàn tay tìm được hông nàng, sau đó khiêng người lên.
Nam Tầm đột nhiên giật mình, sâu ngủ tức khắc chạy không thấy bóng dáng.
"Yến Hàn! Chàng làm gì thế? Bây giờ là ban ngày!" Nam Tầm hô khẽ.
Yến Hàn thở dài với nàng, sau đó chỉ nàng xem hướng Thúy Hoàn.
Tiểu nha đầu Thúy Hoàn đang chống đầu ngủ ngon, khẽ nhếch miệng, nước miếng đều sắp chảy ra ngoài.
Nam Tầm lập tức hạ giọng, tức giận nhỏ tiếng trách: "Chàng cũng biết chỗ này còn có Thúy Hoàn? Cũng biết phải tị hiềm? Hàn ca ca, chàng muốn mặt không? Hiện tại là ban ngày, chàng ôm ta vào nội điện, chẳng lẽ là muốn ban ngày liền làm gì kia?"
Yến Hàn không da không mặt mũi nói: "Diêu Diêu, ta không thấy nàng một ngày như cách tam thu. Ta rất nhớ nàng, nhớ đến tim gan đều đau. Dù có ban ngày tuyên dâm thì sao, ta là phu của nàng, ta muốn nàng, bất kể lúc nào."
Nam Tầm:...
"Tiểu Bát, Tiểu Bát ngươi mau ra đây. Mê huyễn phấn lần trước có còn hay không, mau cho ta mười bình."
Tiểu Bát tận hết chức trách giả chết, không rên một tiếng.
Nam Tầm cười khẩy trong lòng: "Nếu bây giờ ngươi cho ta, ta sẽ không tính toán với ngươi vì sao hoàng thượng có thể làm chuyện này. Nhưng nếu ngươi không cho, ha ha."
Một giây sau, Nam Tầm cảm giác được trong lồng ngực có thêm một bình nhỏ, theo sau là tiếng uất ức của Tiểu Bát: "Hu hu, lúc nào ngươi cũng bắt nạt ta. Hoàng thượng có thể làm chuyện đó thật sự là tình huống đột phát..."
Nam Tầm ồ lên: "Ta tin ngươi mà, sờ đầu."
Tiểu Bát:...
Cho nên nó vừa bị hố sao? Nam Tầm đã tin nó, chẳng qua vừa nãy muốn lừa mê huyễn phấn?
Bước chân Yến Hàn rất lớn, một bước bằng ba bước của Nam Tầm, rất nhanh đã vào đến nội điện. Sau đó hắn vô cùng cẩn thận đặt người lên giường, chính mình nghiêng người đè lên.
Nam Tầm lập tức dùng tay chống ngực hắn, gấp gáp nói: "Hàn ca ca, chàng muốn thế nào ta cũng theo, nhưng ta có điều kiện."
Yến Hàn đẩy tay nàng ra, hôn lại đây, không buông tha bất kể cái trán chóp mũi hai đôi mắt, vừa hôn vừa nói: "Diêu Diêu, nàng nói đi. Dù là chuyện gì, ta cũng đáp ứng nàng."
Khóe miệng Nam Tầm cong lên. Nàng đã nghĩ tới một biện pháp, vậy là mê huyễn phấn có thể giữ lại để lần sau dùng rồi.
"Hàn ca ca, tuy rằng tối hôm qua chàng có tháo mặt nạ. Nhưng lúc đó đen sì sì, ta căn bản chưa thấy rõ mặt chàng. Bây giờ chàng nó thể tháo xuống lần nữa được không?"
Yến Hàn nghe lời này, động tác cứng đờ, không tiếp tục nữa.
Hắn giúp Nam Tầm chỉnh đốn cung trang ngổn ngang, bế nàng lên từ trên giường, hơi hổ thẹn nói: "Xin lỗi Diêu Diêu. Ta không nên làm trái ý nguyện của nàng, ban ngày ban mặt còn muốn làm chuyện như vậy."
Nam Tầm:...
Nam Tầm nhìn đôi mắt sung huyết của hắn, trong lòng mẹ nó đã cười nghiêng ngả.
Đúng, cứ nhịn đi. Ta xem ngươi có nghẹn đến chết không!
"Hàn ca ca, ta không có không muốn nha. Ta rất thích." Nam Tầm đến gần, hai tay kéo cổ hắn, hơi ngửa đầu hôn lên cằm hắn, mặt mày cười cong cong.
Yến Hàn nghe, hô hấp dồn dập, suýt chút nữa nghẹn thở.
Ánh mắt hắn nóng rực đánh giá Nam Tầm một lúc, đột nhiên bất ngờ kéo xoẹt một mảnh vải dài từ áo bào của mình.
Nam Tầm a một tiếng: "Chàng làm cái gì vậy?"
Yến Hàn không nói hai lời mà dùng mảnh vải che mắt nàng, giọng nói trầm thấp mất tiếng vang lên bên tai: "Diêu Diêu, nàng có thể sờ ta, sờ thế nào cũng được. Ta muốn nàng, lúc này liền muốn, ta không nhịn được."
Nói xong lời này, hắn tháo xuống mặt nạ trên mặt, sau đó cầm tay Nam Tầm kéo đến bên mặt mình.
Nam Tầm tức giận bất bình: "Hàn ca ca, chàng quá gian trá. Dựa vào cái gì ta phải che mắt sờ mặt chàng?"
Yến Hàn mút lấy môi nàng, thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan, đừng nháo, sờ cho cẩn thận. Không phải nàng muốn biết gương mặt ta thế nào sao?"
Nam Tầm:...
Đại boss coi nàng là trẻ con, lừa dối dễ vậy ư?
Nam Tầm sờ loạn trên mặt hắn một trận như để phát tiết, còn véo má hắn kéo ra ngoài, gương mặt tuấn tú đã bị nàng nhéo đến biến hình.
Dù vậy, động tác tay Yến Hàn không hề chậm lại.
Tốc độ của hắn thật nhanh bóc sạch quả quả trứng gà mặc quần áo Nam Tầm. Ngay từ đầu đai lưng buộc quá chặt, hắn cởi nửa này không cởi được, liền lập tức xé đai lưng thành hai nửa, sau đó kéo hai ba cái cung trang rớt ra ngoài, tiếp theo là quần áo trong.
Đúng là lột đến trơn bóng, không hề lưu lại thứ gì.
Lúc sau, hắn liền bắt đầu thưởng thức bữa tiệc lớn.
Bình luận facebook