Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 156
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tầm bị tiếng chuông đinh tai nhức óc ngoài hành lang đánh thức.
" Cái quỷ gì thế, sao lại xuất hiện tiếng chuông đi học vây?" Nam Tầm mơ mơ màng màng ngồi dậy, mái tóc trơn bóng vểnh lên vài sợi dựng đứng.
Vài người che lỗ tai tiếp tục nằm ngủ, lão Tam ngáp vài cái, giải thích:" Đây là tiếng chuông chạy buổi sáng, sau khi vang lên ba hồi phải tập hợp tại đại sảnh, sau đó đi sân thể dục chạy vài vòng, bất quá cái này là tự nguyện, rất nhiều người đều không muốn chạy.
Nam Tầm đã thanh tỉnh một chút, không khỏi tò mò hỏi:" Chuyện này có thể tự nguyện?"
" Mỗi buổi sáng chạy năm ngàn mét, kiên trì chạy hết một vòng, mới được tích dấu năm phần tích phân, ngu mới đi!" Đỗ Phan lẩm bẩm một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Thời điểm Nam Tầm mới vào cũng là lúc cảnh ngục mới đề ra chuyện này. Trong ngục giam áp dụng quy chế tích phân, biểu hiện càng tốt đẹp tích phân càng nhiều, căn cứ vào lượng tích phân đạt được có thể giảm hình phạt, mười tích phân thì được giảm một ngày, nếu tích đủ 3650 phân là có thể trực tiếp giảm một năm.
Hồi chuông thứ 2 lại vang lên, lão Tứ và lão Ngũ giãy giụa từ trên giường đứng dậy, mơ mơ màng màng khoác vội bộ quần áo tù nhân bên cạnh, sau đó như xác chết lảo đảo đi ra ngoài.
Sáu người bên trong, Lão Nhị, lão Ngũ cùng lão Tứ thời hạn thi hành án là ít nhất, nhưng lão Nhị là quỷ ngủ, tình nguyện ngủ chết cũng không muốn thức dậy kiếm điểm tích phân, lão Tứ cùng lão Ngũ còn ngóng trông giảm hình phạt, sớm một chút đi ra ngoài, bất luận tích phân hay cơ hội gì đó đều không buông tha.
Nam Tầm nghĩ nghĩ, cũng cầm bộ quần áo tù phục lên thay.
Lão Tam mơ màng thấy Nam Tầm nhảy xuống giường, kinh ngạc hỏi:" Tiểu Lục, đi xem náo nhiệt sao, cậu làm gì có kỳ hạn ở tù, ham hố đi kiếm điểm tích phân làm gì?"
Nam Tầm hướng hắn nhếch miệng, cười tươi như ánh mặt trời, sáng đến chói mắt nói:" Dù là tù chung thân nhưng biểu hiện tốt đẹp vẫn có thể biến thành tù có thời hạn mà, sau đó lại tiếp tục cải tạo, nói không chừng một ngày nào đó lại có thể ra ngoài."
Thay xong quần áo, Nam Tầm chạy thẳng ra ngoài.
Lão Tam há mồm kinh ngạc hồi lâu, lấy tay vỗ vỗ hai cái lên mặt, Tiểu Lục bị phán chung thân còn không buông bỏ hy vọng, bản thân chỉ có hai mươi năm, dựa vào cái gì sa đọa như vậy?
Vì thế, lão Tam cũng nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy theo.
Lão đại nhìn theo bóng dáng Lão Tam, thầm mắng một câu bệnh thần kinh.
Chờ sau khi tới đại sảnh, Nam Tầm thấy được trong sân có khoảng một trăm người, đang tự mình lập đội, tuy nhiên phía không xa có một khu vực bị cách ly, chính giữa khu vực đó có duy nhất một người đang đứng, xung quanh hai ba vòng đều không có ai dám tiến lên.
Người nọ đôi tay ưu nhã đúc túi quần, hai chân hơi hơi tách ra, thon dài thẳng tắp, càng làm tăng thêm dáng vẻ bất khả xâm phạm.
Cùng Lão Tam nói qua vài câu, rồi Nam Tầm liền chạy thẳng đến bên người nọ.
Phía sau bất ngờ vang lên từng tiếng hút khí.
Đúng là tên không biết sống chết, cự nhiêm dám xâm phạm lãnh địa Diêm La Vương!
Nghe thấy tiếng chân lại gần, người nọ đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt sắc bén hung ác hiện ra.
Nhưng sau khi nhận ra là Tô Mặc Bạch, hung ác trong đáy mắt liền biến mất, đợi bóng dáng nhỏ bé đi về phía mình, trực tiếp duỗi tay xoa xoa mái tóc phía dưới.
" Tiểu Bạch, cũng đến đây chạy sao?" Diêm La hơi hơi nhướn mi, hỏi.
Nam Tầm đứng trước mặt hắn, không chút do dự trả lời:" Đúng vậy, bằng không em tới đây làm gì? Nhưng mà Diêm ca, chẳng phải anh sắp ra tù rồi sao, còn để ý mấy cái tích phân này làm gì?"
Diêm La nhìn cô cười cười:" Biết trước kia ta mỗi ngày luyện tập bao lâu không? Là 5 giờ, thói quen dậy sớm đánh quyền không bỏ được, hiện tại bất quá là chạy mấy vòng, coi như là khởi động làm ấm thân thể."
Nam Tầm nghĩ nghĩ, đột nhiên nga một tiếng, " Em hiểu rồi! Cho nên anh đây là tập thể dục tiện thể lúc ngứa tay có thể tóm được một tên không thuận mắt, thuận tiện luyện tập thân thể."
Diêm La lại tiếp tục xoa đầu Nam Tầm, trong mắt hàm chứa ý cười nói:" Lời này cũng chỉ cậu dám nói."
Nam Tầm cười rạng rỡ:" Đương nhiên, bởi em là đàn em của anh, còn bọn họ thì không phải."
Lúc này, hồi chuông thứ ba cũng vang lên, cảnh ngục bắt đầu đánh số thứ tự cho từng người, nhận phiếu rồi có thể trực tiếp bắt đầu.
Một khi lựa chọn việc chạy này, chính là quỳ chạy cũng phải chạy cho xong, sân thể dục tổng cổng có hơn mười giám ngục theo dõi, bất luận kẻ nào cũng đừng mong lười biếng giữa đường, nếu không chờ ngươi phía trước chính là côn sắt của cảnh ngục.
Trên sân thể dục, tù ngục khu B cũng đã xếp hàng xong, Nam Tầm liếc mắt một cái liền nhận ra ngục bá Quý Hà khu B đứng trong đám người phía trước.
Ánh mắt Quý Hà từ trên người Diêm La dời xuống người Nam Tầm, nhưng chỉ là lướt qua rồi lại nhanh chóng quay đi.
Hai khu giam thường ngày đều giữ vững nguyên tắc không xâm phạm lẫn nhau, nhưng chuyện xô xát ngầm vẫn là chuyện khó tránh, bất quá tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy ngục bá hai khu đánh nhau, nghe nói trước khi Quý Hà vào đây thì nổi danh là kim bài tay đấm, tay không có thể xử lý gọn gàng được hơn hai mươi tên cầm vũ khí, Diêm La Vương thì càng không cần phải nói, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu tung hoành hắc đạo, cuối cùng tung hoành đến vị trí ngày hôm nay, quá trình mưa tanh gió lớn thì không cần bàn cãi.
Nếu hai người này thực sự đánh nhau, cũng không biết ai thắng ai thua, bất quá Quý Hà là người rất biết thức thời, ngày thường nhìn thấy Diêm La Vương hắn đều sẽ nhượng bộ ba phần.
Cảnh ngục sửa lại hàng ngũ, một tiếng còi thổi lên, từng tốp bốn người liền bắt đầu chạy, vừa mới bắt đầu vẫn là hàng lối chỉnh tề, sau ba vòng thì hàng ngũ đều tan, thậm chí có người còn trực tiếp bỏ cuộc, ngồi thở trên mặt đất mặc kệ cái gì gọi là tích phân.
Diêm La chạy rất chậm, nghiêng đầu nhìn cậu nhóc vẫn luôn theo sát mình, cười khẽ:" Nhìn không ra Tiểu Bạch nhà ta tố chất cũng không tồi nha."
Khi Diêm La nói chuyện, âm thanh một chút cũng không loạn, nơi nào như đang chạy năm ngàn mét, thanh thản tản bộ còn nghe được.
Chạy bộ được một lúc, Diêm La bắt đầu vươn tay kéo duỗi cơ bắp, đường cong rõ nét hiện ra, chân dài mê người, vững vàng từng bước, làm dàn người phía sau đồng loạt đổ nước mắt.
Cảnh đẹp, người đẹp, bất kể là nam hay nữ đều thích thưởng thức.
Đương nhiên, đám người phía sau chỉ là lén lút nhìn ngắm thân thể Diêm La Vương, không phải bọn họ nhát gan, mà thật sự là khi nhìn Diêm La Vương thì cảnh tượng máu me be bét của Đao Sẹo lại lắc qua lắc lại trong đầu họ, làm thế nào cũng không xoá đi được.
Nam Tầm có chút thở không thông, tuy cô biết một vào kỹ xảo cơ bản, hơn nữa thân thể Tô Mặc Bạch thường xuyên đánh bóng rổ, tố chất thân thể cũng không tồi, nhưng chạy nhiều như vậy vẫn là không ổn.
" Ca, vài vòng tiếp theo em thật sự không cùng anh được nữa rồi, phải thả chậm tốc độ, bằng không phía sau liền kiên trì không nổi." Nam Tầm thở gấp, nói.
Diêm La vỗ vỗ bờ vai cô, tán dương một câu:" Đã thực không tồi."
Nói xong, liền gia tăng tốc độ, một lát liền bỏ xa Nam Tầm.
Nam Tầm trợn mắt rồi lại trợn mắt.
Cho nên vừa rồi hắn là cố ý thả chậm tốc độ cùng cô chạy bộ? Cô tự cho là bản thân có thể cố gắng đuổi kịp tốc độ đối phương, kỳ thật trong mắt người ta, cô căn bản chính là một con rùa đen chậm rì rì?!!
" Cái quỷ gì thế, sao lại xuất hiện tiếng chuông đi học vây?" Nam Tầm mơ mơ màng màng ngồi dậy, mái tóc trơn bóng vểnh lên vài sợi dựng đứng.
Vài người che lỗ tai tiếp tục nằm ngủ, lão Tam ngáp vài cái, giải thích:" Đây là tiếng chuông chạy buổi sáng, sau khi vang lên ba hồi phải tập hợp tại đại sảnh, sau đó đi sân thể dục chạy vài vòng, bất quá cái này là tự nguyện, rất nhiều người đều không muốn chạy.
Nam Tầm đã thanh tỉnh một chút, không khỏi tò mò hỏi:" Chuyện này có thể tự nguyện?"
" Mỗi buổi sáng chạy năm ngàn mét, kiên trì chạy hết một vòng, mới được tích dấu năm phần tích phân, ngu mới đi!" Đỗ Phan lẩm bẩm một tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Thời điểm Nam Tầm mới vào cũng là lúc cảnh ngục mới đề ra chuyện này. Trong ngục giam áp dụng quy chế tích phân, biểu hiện càng tốt đẹp tích phân càng nhiều, căn cứ vào lượng tích phân đạt được có thể giảm hình phạt, mười tích phân thì được giảm một ngày, nếu tích đủ 3650 phân là có thể trực tiếp giảm một năm.
Hồi chuông thứ 2 lại vang lên, lão Tứ và lão Ngũ giãy giụa từ trên giường đứng dậy, mơ mơ màng màng khoác vội bộ quần áo tù nhân bên cạnh, sau đó như xác chết lảo đảo đi ra ngoài.
Sáu người bên trong, Lão Nhị, lão Ngũ cùng lão Tứ thời hạn thi hành án là ít nhất, nhưng lão Nhị là quỷ ngủ, tình nguyện ngủ chết cũng không muốn thức dậy kiếm điểm tích phân, lão Tứ cùng lão Ngũ còn ngóng trông giảm hình phạt, sớm một chút đi ra ngoài, bất luận tích phân hay cơ hội gì đó đều không buông tha.
Nam Tầm nghĩ nghĩ, cũng cầm bộ quần áo tù phục lên thay.
Lão Tam mơ màng thấy Nam Tầm nhảy xuống giường, kinh ngạc hỏi:" Tiểu Lục, đi xem náo nhiệt sao, cậu làm gì có kỳ hạn ở tù, ham hố đi kiếm điểm tích phân làm gì?"
Nam Tầm hướng hắn nhếch miệng, cười tươi như ánh mặt trời, sáng đến chói mắt nói:" Dù là tù chung thân nhưng biểu hiện tốt đẹp vẫn có thể biến thành tù có thời hạn mà, sau đó lại tiếp tục cải tạo, nói không chừng một ngày nào đó lại có thể ra ngoài."
Thay xong quần áo, Nam Tầm chạy thẳng ra ngoài.
Lão Tam há mồm kinh ngạc hồi lâu, lấy tay vỗ vỗ hai cái lên mặt, Tiểu Lục bị phán chung thân còn không buông bỏ hy vọng, bản thân chỉ có hai mươi năm, dựa vào cái gì sa đọa như vậy?
Vì thế, lão Tam cũng nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy theo.
Lão đại nhìn theo bóng dáng Lão Tam, thầm mắng một câu bệnh thần kinh.
Chờ sau khi tới đại sảnh, Nam Tầm thấy được trong sân có khoảng một trăm người, đang tự mình lập đội, tuy nhiên phía không xa có một khu vực bị cách ly, chính giữa khu vực đó có duy nhất một người đang đứng, xung quanh hai ba vòng đều không có ai dám tiến lên.
Người nọ đôi tay ưu nhã đúc túi quần, hai chân hơi hơi tách ra, thon dài thẳng tắp, càng làm tăng thêm dáng vẻ bất khả xâm phạm.
Cùng Lão Tam nói qua vài câu, rồi Nam Tầm liền chạy thẳng đến bên người nọ.
Phía sau bất ngờ vang lên từng tiếng hút khí.
Đúng là tên không biết sống chết, cự nhiêm dám xâm phạm lãnh địa Diêm La Vương!
Nghe thấy tiếng chân lại gần, người nọ đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt sắc bén hung ác hiện ra.
Nhưng sau khi nhận ra là Tô Mặc Bạch, hung ác trong đáy mắt liền biến mất, đợi bóng dáng nhỏ bé đi về phía mình, trực tiếp duỗi tay xoa xoa mái tóc phía dưới.
" Tiểu Bạch, cũng đến đây chạy sao?" Diêm La hơi hơi nhướn mi, hỏi.
Nam Tầm đứng trước mặt hắn, không chút do dự trả lời:" Đúng vậy, bằng không em tới đây làm gì? Nhưng mà Diêm ca, chẳng phải anh sắp ra tù rồi sao, còn để ý mấy cái tích phân này làm gì?"
Diêm La nhìn cô cười cười:" Biết trước kia ta mỗi ngày luyện tập bao lâu không? Là 5 giờ, thói quen dậy sớm đánh quyền không bỏ được, hiện tại bất quá là chạy mấy vòng, coi như là khởi động làm ấm thân thể."
Nam Tầm nghĩ nghĩ, đột nhiên nga một tiếng, " Em hiểu rồi! Cho nên anh đây là tập thể dục tiện thể lúc ngứa tay có thể tóm được một tên không thuận mắt, thuận tiện luyện tập thân thể."
Diêm La lại tiếp tục xoa đầu Nam Tầm, trong mắt hàm chứa ý cười nói:" Lời này cũng chỉ cậu dám nói."
Nam Tầm cười rạng rỡ:" Đương nhiên, bởi em là đàn em của anh, còn bọn họ thì không phải."
Lúc này, hồi chuông thứ ba cũng vang lên, cảnh ngục bắt đầu đánh số thứ tự cho từng người, nhận phiếu rồi có thể trực tiếp bắt đầu.
Một khi lựa chọn việc chạy này, chính là quỳ chạy cũng phải chạy cho xong, sân thể dục tổng cổng có hơn mười giám ngục theo dõi, bất luận kẻ nào cũng đừng mong lười biếng giữa đường, nếu không chờ ngươi phía trước chính là côn sắt của cảnh ngục.
Trên sân thể dục, tù ngục khu B cũng đã xếp hàng xong, Nam Tầm liếc mắt một cái liền nhận ra ngục bá Quý Hà khu B đứng trong đám người phía trước.
Ánh mắt Quý Hà từ trên người Diêm La dời xuống người Nam Tầm, nhưng chỉ là lướt qua rồi lại nhanh chóng quay đi.
Hai khu giam thường ngày đều giữ vững nguyên tắc không xâm phạm lẫn nhau, nhưng chuyện xô xát ngầm vẫn là chuyện khó tránh, bất quá tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy ngục bá hai khu đánh nhau, nghe nói trước khi Quý Hà vào đây thì nổi danh là kim bài tay đấm, tay không có thể xử lý gọn gàng được hơn hai mươi tên cầm vũ khí, Diêm La Vương thì càng không cần phải nói, mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu tung hoành hắc đạo, cuối cùng tung hoành đến vị trí ngày hôm nay, quá trình mưa tanh gió lớn thì không cần bàn cãi.
Nếu hai người này thực sự đánh nhau, cũng không biết ai thắng ai thua, bất quá Quý Hà là người rất biết thức thời, ngày thường nhìn thấy Diêm La Vương hắn đều sẽ nhượng bộ ba phần.
Cảnh ngục sửa lại hàng ngũ, một tiếng còi thổi lên, từng tốp bốn người liền bắt đầu chạy, vừa mới bắt đầu vẫn là hàng lối chỉnh tề, sau ba vòng thì hàng ngũ đều tan, thậm chí có người còn trực tiếp bỏ cuộc, ngồi thở trên mặt đất mặc kệ cái gì gọi là tích phân.
Diêm La chạy rất chậm, nghiêng đầu nhìn cậu nhóc vẫn luôn theo sát mình, cười khẽ:" Nhìn không ra Tiểu Bạch nhà ta tố chất cũng không tồi nha."
Khi Diêm La nói chuyện, âm thanh một chút cũng không loạn, nơi nào như đang chạy năm ngàn mét, thanh thản tản bộ còn nghe được.
Chạy bộ được một lúc, Diêm La bắt đầu vươn tay kéo duỗi cơ bắp, đường cong rõ nét hiện ra, chân dài mê người, vững vàng từng bước, làm dàn người phía sau đồng loạt đổ nước mắt.
Cảnh đẹp, người đẹp, bất kể là nam hay nữ đều thích thưởng thức.
Đương nhiên, đám người phía sau chỉ là lén lút nhìn ngắm thân thể Diêm La Vương, không phải bọn họ nhát gan, mà thật sự là khi nhìn Diêm La Vương thì cảnh tượng máu me be bét của Đao Sẹo lại lắc qua lắc lại trong đầu họ, làm thế nào cũng không xoá đi được.
Nam Tầm có chút thở không thông, tuy cô biết một vào kỹ xảo cơ bản, hơn nữa thân thể Tô Mặc Bạch thường xuyên đánh bóng rổ, tố chất thân thể cũng không tồi, nhưng chạy nhiều như vậy vẫn là không ổn.
" Ca, vài vòng tiếp theo em thật sự không cùng anh được nữa rồi, phải thả chậm tốc độ, bằng không phía sau liền kiên trì không nổi." Nam Tầm thở gấp, nói.
Diêm La vỗ vỗ bờ vai cô, tán dương một câu:" Đã thực không tồi."
Nói xong, liền gia tăng tốc độ, một lát liền bỏ xa Nam Tầm.
Nam Tầm trợn mắt rồi lại trợn mắt.
Cho nên vừa rồi hắn là cố ý thả chậm tốc độ cùng cô chạy bộ? Cô tự cho là bản thân có thể cố gắng đuổi kịp tốc độ đối phương, kỳ thật trong mắt người ta, cô căn bản chính là một con rùa đen chậm rì rì?!!
Bình luận facebook