Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 206
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
A Ngu như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tộc ăn thịt người, lại quay ra nhìn A Khê còn đang giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Anh cũng không cho rằng Tộc ăn thịt người thật muốn dùng hai mươi tấm da thú trường nhung để đổi A Khê, nhưng nếu anh từ chối thẳng thừng, tất cả mọi người sẽ cho rằng chiến tranh xảy ra là do bộ lạc họ gây ra.
A Ngu xoắn xuýt mà hung hăng nhăn lấy lông mày.
Mắt thấy chiến tranh sắp phải bùng nổ, mọi người bắt đầu siết chặt vũ khí theo bản năng, Nam Tầm đột nhiên bước một bước về phía trước.
"Anh hãy lấy hai mươi tấm da thú trường nhung ra cho chúng tôi xem trước, ai biết được các người nói có thật hay không." Nam Tầm nhìn về phía A Mãng, nói.
A Mãng nhìn thẳng vào cô, thâm ý trong mắt chỉ có Nam Tầm mới có thể xem hiểu.
"A Báo, mang đồ ra cho bọn họ nhìn." A Mãng hơi nhấc tay ra hiệu cho một người đằng sau.
Một người đàn ông bàng đại eo thô lập tức nhấc hai bó đồ gì đó được dùng dây cỏ buộc chặt đến giữa sân.
Dây cỏ được cởi bỏ, lộ ra đồ vật bên trong.
Đúng là đủ mọi loại da thú trường nhung! Những miếng da thú đó có bộ lông dày rậm, màu sắc trơn loáng, có màu trắng, đen, lốm đốm. Mọi người chỉ nhìn là có thể tưởng tượng ra những da thú này mặc lên người sẽ ấm áp cỡ nào!
Chẳng lẽ Tộc ăn thịt người tới là để trao đổi thật? Bọn họ thực sự chỉ đến để đổi phụ nữ ư?
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người nhìn về phía bộ lạc A Ngu, A Thạch đều mang theo mấy phần hâm mộ. Dù có là con gái tộc trưởng, dùng nhiều da thú chất lượng như vậy tới đổi cũng đủ rồi.
Sắc mặt A Thạch vẫn tái xanh, tuy anh nhìn những da thú đó cũng thực động lòng, nhưng A Khê là em gái của anh, làm sao anh có thể trao A Khê cho Tộc ăn thịt người hung tàn như vậy được!
Nam Tầm hơi liếc A Mãng: Thật đúng là không tiếc của.
"A huynh, em đồng ý trao đổi với anh ta." Nam Tầm đột nhiên nói.
A Thạch khiếp sợ nhưng không nói gì, A Ngu cũng mím môi không mở miệng, Sơ Tuyết lại cuống lên: "A Khê, cô không thể đi! Bộ lạc chúng ta có thiếu gì những da thú này!"
Nam Tầm nắm lấy tay Sơ Tuyết, lén chớp chớp mắt ra hiệu với cô nàng.
Sơ Tuyết bối rối một hồi, lời khuyên sắp ra khỏi miệng đều tắc lại trong cổ họng.
Nam Tầm nhìn A Mãng, cười nói: "Ngoài những da thú này, anh phải đồng ý với tôi vài điều kiện. Nếu không đồng ý, tôi tình nguyện đập đầu chết cũng không đi với các người."
Lời của Nam Tầm khiến mọi người cả kinh. Người tối cổ không có lễ nghĩa liêm sỉ gì, không hiểu thế nào là trinh tiết liệt nữ*, chỉ cảm thấy đầu óc Nam Tầm có vấn đề.
[*Trinh tiết liệt nữ: Người con gái thà chết bảo vệ trinh tiết]
Không người nào nguyện ý chết, cho dù là người già không có sức lao động trong tộc cũng sẽ giãy giụa sống tiếp.
A Mãng nghe xong lời cô, không khí sắc bén quanh người đều rút đi, cười hài hước: "Cô nói đi, có điều kiện gì tôi cũng đồng ý với cô."
Nam Tầm liền nói từ tốn: "Nếu tôi đi theo anh, sau này tự nhiên tôi là người bộ lạc các người. Thế nhưng tôi không nỡ rời xa a đạt và a huynh, cho nên anh phải chấp thuận cho tôi về thăm nhà mỗi một, hai tháng một lần. Anh yên tâm, tôi sẽ không mang đi bất cứ thứ gì của bộ lạc, cũng sẽ không để lộ bất kỳ thông tin gì."
A Mãng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mặc kệ bọn dã nhân phía sau phản bác mà đồng ý luôn: "Có thể, thế nhưng lúc cô về, tôi muốn đi cùng."
Nam Tầm trộm vui vẻ trong lòng, sớm như vậy đã có tự giác con rể theo vợ hồi môn thăm viếng*, không tệ, giác ngộ rất cao.
[*Hồi môn thăm viếng: Ở cổ đại Trung Quốc, con gái sau khi lấy chồng ba ngày sẽ về thăm nhà mẹ đẻ, gọi là hồi môn hay lại mặt.]
Nam Tầm nói tiếp: "Nghe nói chỗ Tộc ăn thịt người các người, một người phụ nữ phải hầu hạ thật nhiều đàn ông. Tôi không thích đàn ông khác, tôi chỉ thích anh, cho nên tôi chỉ thuộc về một mình anh."
A Mãng vừa nghe, trong mắt mỉm cười, khóe miệng nhoẻn lên độ cong mê người: "Đương nhiên, cô chỉ thuộc về tôi, sau này tôi cũng chỉ có một mình cô."
"Còn có, sau này tôi trở thành người của anh, anh phải đảm bảo tôi được ăn no mặc ấm." Thực ra những yêu cầu này đó của Nam Tầm chỉ là để cho a huynh yên tâm.
A Mãng nhướng mày, mặt mày nhuộm cười: "Người A Mãng tôi tuyệt đối sẽ trở thành người phụ nữ sống được tốt nhất trong cả bộ lạc."
Môi Nam Tầm giật giật, dường như còn muốn nói thêm điều kiện gì. Đám đàn em phía sau A Mãng đã sắp tức nổ phổi, chẳng qua chỉ là một người đàn bà mà thôi, còn dám coi mình là Thần Minh hay sao?
Nam Tầm chỉ cười khẽ một tiếng, vẫy vẫy tay nói: "Vậy thôi, không còn nữa."
A Mãng tiến lên hai bước, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy eo thon nhỏ kia, sau đó ra hiệu với đàn em đằng sau.
Hai bó da thú có lông này được ném tới trước mặt mấy người A Ngu và A Thạch.
"A Khê, em... đồng ý thật hả?" A Thạch hỏi, vẻ mặt có chút hổ thẹn.
Nói thật, anh không muốn đưa tới chiến tranh cho bộ lạc, huống chi đối phương còn là bộ lạc tàn bạo như Tộc ăn thịt người. Vốn cũng là lo A Khê đi qua sẽ bị tộc nhân Tộc ăn thịt người chà đạp, nhưng vừa nãy tộc trưởng tân nhiệm của họ lại cam kết trước mặt nhiều người như vậy, rằng sau này sẽ cho A Khê ăn no mặc ấm, cũng sẽ không để tên đàn ông nào khác chà đạp cô, hơn nữa sau này chỉ có một người phụ nữ là cô.
Vì lẽ đó, A Thạch đáng xấu hổ mà do dự.
A Ngu cũng trở nên trầm mặc, hoặc phải nói, không có ai sẽ từ chối điều kiện mê người như thế, đặc biệt là khi người trong cuộc cũng nguyện ý.
Nam Tầm nói với A Thạch: "A huynh, e tự nguyện. Đây là A Mãng, em cũng nhìn trúng rồi."
A Thạch theo bản năng nhìn sang A Ngu, lại nhìn thủ lĩnh Tộc ăn thịt người kia. Thủ lĩnh kia so với A Ngu chỉ có hơn chứ không kém, nhưng là không biết con người thế nào.
Bất kể xoắn xuýt thế nào, cuối cùng Nam Tầm vẫn là bị Tộc ăn thịt người dùng hai mươi tấm da thú trường nhung đổi đi rồi.
A Mãng đổi được cô gái mình muốn, cũng mất hết hứng thú với những vật khác. Những món đồ gốm và sọt chế tác từ trúc làm mọi người kinh sợ hắn cũng không nhìn nhiều.
Tộc ăn thịt người đến oanh oanh liệt liệt, đổi được một cô gái lại hùng hổ rời đi như một cơn mưa to gió lớn, thổi qua liền đi.
Mấy người A Thạch còn có chút mờ mịt.
Bọn họ vừa thực sự dùng A Khê để đổi hai mươi tấm da thú trường nhung cho mùa đông rồi hả?
Ánh mắt Sơ tuyết lóe lóe, cô không xác định vừa nãy có hiểu được đúng ý tiếp được từ trong mắt A Khê hay không? Nếu như là đúng, tên đàn ông làm A Khê canh cánh trong lòng vậy mà lại là tộc trưởng mới của Tộc ăn thịt người?
Nam Tầm bị A Mãng kéo đi một mạch, đi rồi đi, suýt chút nữa thì chạy lên như điên.
A Mãng cao hứng đến bật cười ha hả, nhấc Nam Tầm lên cao cao để cô ngồi trên cổ mình, sau đó quay ra nói với đám dã nhân phía sau: "Xem, đây chính là cô gái A Mãng tôi muốn, cô ấy rất tuyệt đúng không?"
Nam Tầm hô lên hoảng sợ, vội ôm chặt lấy đầu hắn, xấu hổ quở trách: "Anh mau buông tôi xuống, mấy tộc nhân của anh còn đang nhìn đấy!"
Da mặt A Mãng đủ dày: "Tôi chính là muốn để bọn họ nhìn, nhìn xem cô gái A Mãng tôi dùng hai mươi tấm da thú trường nhung để đổi tuyệt vời đến thế nào."
Nam Tầm:...
Cưỡi lên cổ tên đàn ông này như đứa trẻ, thực sự là đáng xấu hổ.
"Nếu không thả tôi xuống, cẩn thận tôi bẻ gãy cổ anh!" Nam Tầm uy hiếp, làm bộ phải kẹp chặt hai chân.
A Mãng cười to sang sảng: "Có nghe thấy không, cô gái này muốn bẻ gãy cổ tôi, ha ha ha ha..."
Hơn hai mươi dã nhân đi theo phía sau cũng cùng cười vang.
"A Mãng, ánh mắt anh thật tốt, cô gái này đủ dã!" Một người khen lớn tiếng.
A Mãng đắc ý mà nhướng mày: "Đây có là cái gì. Lần đầu tiên gặp mặt, A Khê còn một mình lột sạch treo tôi lên cây đấy."
Nam Tầm:...
Chuyện thế này còn dám lấy ra nói?
Thật không biết xấu hổ.
A Ngu như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tộc ăn thịt người, lại quay ra nhìn A Khê còn đang giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Anh cũng không cho rằng Tộc ăn thịt người thật muốn dùng hai mươi tấm da thú trường nhung để đổi A Khê, nhưng nếu anh từ chối thẳng thừng, tất cả mọi người sẽ cho rằng chiến tranh xảy ra là do bộ lạc họ gây ra.
A Ngu xoắn xuýt mà hung hăng nhăn lấy lông mày.
Mắt thấy chiến tranh sắp phải bùng nổ, mọi người bắt đầu siết chặt vũ khí theo bản năng, Nam Tầm đột nhiên bước một bước về phía trước.
"Anh hãy lấy hai mươi tấm da thú trường nhung ra cho chúng tôi xem trước, ai biết được các người nói có thật hay không." Nam Tầm nhìn về phía A Mãng, nói.
A Mãng nhìn thẳng vào cô, thâm ý trong mắt chỉ có Nam Tầm mới có thể xem hiểu.
"A Báo, mang đồ ra cho bọn họ nhìn." A Mãng hơi nhấc tay ra hiệu cho một người đằng sau.
Một người đàn ông bàng đại eo thô lập tức nhấc hai bó đồ gì đó được dùng dây cỏ buộc chặt đến giữa sân.
Dây cỏ được cởi bỏ, lộ ra đồ vật bên trong.
Đúng là đủ mọi loại da thú trường nhung! Những miếng da thú đó có bộ lông dày rậm, màu sắc trơn loáng, có màu trắng, đen, lốm đốm. Mọi người chỉ nhìn là có thể tưởng tượng ra những da thú này mặc lên người sẽ ấm áp cỡ nào!
Chẳng lẽ Tộc ăn thịt người tới là để trao đổi thật? Bọn họ thực sự chỉ đến để đổi phụ nữ ư?
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người nhìn về phía bộ lạc A Ngu, A Thạch đều mang theo mấy phần hâm mộ. Dù có là con gái tộc trưởng, dùng nhiều da thú chất lượng như vậy tới đổi cũng đủ rồi.
Sắc mặt A Thạch vẫn tái xanh, tuy anh nhìn những da thú đó cũng thực động lòng, nhưng A Khê là em gái của anh, làm sao anh có thể trao A Khê cho Tộc ăn thịt người hung tàn như vậy được!
Nam Tầm hơi liếc A Mãng: Thật đúng là không tiếc của.
"A huynh, em đồng ý trao đổi với anh ta." Nam Tầm đột nhiên nói.
A Thạch khiếp sợ nhưng không nói gì, A Ngu cũng mím môi không mở miệng, Sơ Tuyết lại cuống lên: "A Khê, cô không thể đi! Bộ lạc chúng ta có thiếu gì những da thú này!"
Nam Tầm nắm lấy tay Sơ Tuyết, lén chớp chớp mắt ra hiệu với cô nàng.
Sơ Tuyết bối rối một hồi, lời khuyên sắp ra khỏi miệng đều tắc lại trong cổ họng.
Nam Tầm nhìn A Mãng, cười nói: "Ngoài những da thú này, anh phải đồng ý với tôi vài điều kiện. Nếu không đồng ý, tôi tình nguyện đập đầu chết cũng không đi với các người."
Lời của Nam Tầm khiến mọi người cả kinh. Người tối cổ không có lễ nghĩa liêm sỉ gì, không hiểu thế nào là trinh tiết liệt nữ*, chỉ cảm thấy đầu óc Nam Tầm có vấn đề.
[*Trinh tiết liệt nữ: Người con gái thà chết bảo vệ trinh tiết]
Không người nào nguyện ý chết, cho dù là người già không có sức lao động trong tộc cũng sẽ giãy giụa sống tiếp.
A Mãng nghe xong lời cô, không khí sắc bén quanh người đều rút đi, cười hài hước: "Cô nói đi, có điều kiện gì tôi cũng đồng ý với cô."
Nam Tầm liền nói từ tốn: "Nếu tôi đi theo anh, sau này tự nhiên tôi là người bộ lạc các người. Thế nhưng tôi không nỡ rời xa a đạt và a huynh, cho nên anh phải chấp thuận cho tôi về thăm nhà mỗi một, hai tháng một lần. Anh yên tâm, tôi sẽ không mang đi bất cứ thứ gì của bộ lạc, cũng sẽ không để lộ bất kỳ thông tin gì."
A Mãng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mặc kệ bọn dã nhân phía sau phản bác mà đồng ý luôn: "Có thể, thế nhưng lúc cô về, tôi muốn đi cùng."
Nam Tầm trộm vui vẻ trong lòng, sớm như vậy đã có tự giác con rể theo vợ hồi môn thăm viếng*, không tệ, giác ngộ rất cao.
[*Hồi môn thăm viếng: Ở cổ đại Trung Quốc, con gái sau khi lấy chồng ba ngày sẽ về thăm nhà mẹ đẻ, gọi là hồi môn hay lại mặt.]
Nam Tầm nói tiếp: "Nghe nói chỗ Tộc ăn thịt người các người, một người phụ nữ phải hầu hạ thật nhiều đàn ông. Tôi không thích đàn ông khác, tôi chỉ thích anh, cho nên tôi chỉ thuộc về một mình anh."
A Mãng vừa nghe, trong mắt mỉm cười, khóe miệng nhoẻn lên độ cong mê người: "Đương nhiên, cô chỉ thuộc về tôi, sau này tôi cũng chỉ có một mình cô."
"Còn có, sau này tôi trở thành người của anh, anh phải đảm bảo tôi được ăn no mặc ấm." Thực ra những yêu cầu này đó của Nam Tầm chỉ là để cho a huynh yên tâm.
A Mãng nhướng mày, mặt mày nhuộm cười: "Người A Mãng tôi tuyệt đối sẽ trở thành người phụ nữ sống được tốt nhất trong cả bộ lạc."
Môi Nam Tầm giật giật, dường như còn muốn nói thêm điều kiện gì. Đám đàn em phía sau A Mãng đã sắp tức nổ phổi, chẳng qua chỉ là một người đàn bà mà thôi, còn dám coi mình là Thần Minh hay sao?
Nam Tầm chỉ cười khẽ một tiếng, vẫy vẫy tay nói: "Vậy thôi, không còn nữa."
A Mãng tiến lên hai bước, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy eo thon nhỏ kia, sau đó ra hiệu với đàn em đằng sau.
Hai bó da thú có lông này được ném tới trước mặt mấy người A Ngu và A Thạch.
"A Khê, em... đồng ý thật hả?" A Thạch hỏi, vẻ mặt có chút hổ thẹn.
Nói thật, anh không muốn đưa tới chiến tranh cho bộ lạc, huống chi đối phương còn là bộ lạc tàn bạo như Tộc ăn thịt người. Vốn cũng là lo A Khê đi qua sẽ bị tộc nhân Tộc ăn thịt người chà đạp, nhưng vừa nãy tộc trưởng tân nhiệm của họ lại cam kết trước mặt nhiều người như vậy, rằng sau này sẽ cho A Khê ăn no mặc ấm, cũng sẽ không để tên đàn ông nào khác chà đạp cô, hơn nữa sau này chỉ có một người phụ nữ là cô.
Vì lẽ đó, A Thạch đáng xấu hổ mà do dự.
A Ngu cũng trở nên trầm mặc, hoặc phải nói, không có ai sẽ từ chối điều kiện mê người như thế, đặc biệt là khi người trong cuộc cũng nguyện ý.
Nam Tầm nói với A Thạch: "A huynh, e tự nguyện. Đây là A Mãng, em cũng nhìn trúng rồi."
A Thạch theo bản năng nhìn sang A Ngu, lại nhìn thủ lĩnh Tộc ăn thịt người kia. Thủ lĩnh kia so với A Ngu chỉ có hơn chứ không kém, nhưng là không biết con người thế nào.
Bất kể xoắn xuýt thế nào, cuối cùng Nam Tầm vẫn là bị Tộc ăn thịt người dùng hai mươi tấm da thú trường nhung đổi đi rồi.
A Mãng đổi được cô gái mình muốn, cũng mất hết hứng thú với những vật khác. Những món đồ gốm và sọt chế tác từ trúc làm mọi người kinh sợ hắn cũng không nhìn nhiều.
Tộc ăn thịt người đến oanh oanh liệt liệt, đổi được một cô gái lại hùng hổ rời đi như một cơn mưa to gió lớn, thổi qua liền đi.
Mấy người A Thạch còn có chút mờ mịt.
Bọn họ vừa thực sự dùng A Khê để đổi hai mươi tấm da thú trường nhung cho mùa đông rồi hả?
Ánh mắt Sơ tuyết lóe lóe, cô không xác định vừa nãy có hiểu được đúng ý tiếp được từ trong mắt A Khê hay không? Nếu như là đúng, tên đàn ông làm A Khê canh cánh trong lòng vậy mà lại là tộc trưởng mới của Tộc ăn thịt người?
Nam Tầm bị A Mãng kéo đi một mạch, đi rồi đi, suýt chút nữa thì chạy lên như điên.
A Mãng cao hứng đến bật cười ha hả, nhấc Nam Tầm lên cao cao để cô ngồi trên cổ mình, sau đó quay ra nói với đám dã nhân phía sau: "Xem, đây chính là cô gái A Mãng tôi muốn, cô ấy rất tuyệt đúng không?"
Nam Tầm hô lên hoảng sợ, vội ôm chặt lấy đầu hắn, xấu hổ quở trách: "Anh mau buông tôi xuống, mấy tộc nhân của anh còn đang nhìn đấy!"
Da mặt A Mãng đủ dày: "Tôi chính là muốn để bọn họ nhìn, nhìn xem cô gái A Mãng tôi dùng hai mươi tấm da thú trường nhung để đổi tuyệt vời đến thế nào."
Nam Tầm:...
Cưỡi lên cổ tên đàn ông này như đứa trẻ, thực sự là đáng xấu hổ.
"Nếu không thả tôi xuống, cẩn thận tôi bẻ gãy cổ anh!" Nam Tầm uy hiếp, làm bộ phải kẹp chặt hai chân.
A Mãng cười to sang sảng: "Có nghe thấy không, cô gái này muốn bẻ gãy cổ tôi, ha ha ha ha..."
Hơn hai mươi dã nhân đi theo phía sau cũng cùng cười vang.
"A Mãng, ánh mắt anh thật tốt, cô gái này đủ dã!" Một người khen lớn tiếng.
A Mãng đắc ý mà nhướng mày: "Đây có là cái gì. Lần đầu tiên gặp mặt, A Khê còn một mình lột sạch treo tôi lên cây đấy."
Nam Tầm:...
Chuyện thế này còn dám lấy ra nói?
Thật không biết xấu hổ.
Bình luận facebook