Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Tụ Linh Trận, thuật tạo mộng
Yến Mạch Hàn bị thái độ của Tần Bộ Diêu chọc tức, trong lòng đã lửa giận ngập trời.
Nữ nhân này bị người chà đạp còn có thể cười vui vẻ vậy sao? Đến cùng nàng có biết trinh tiết của một nữ nhân quan trọng đến nhường nào? Hay là nói, nàng thật sự không hề quan tâm?
Ý tứ này của nàng là còn dự định vẫn luôn gạt Yến Hàn. Dù nàng đội nón xanh cho đối phương, nàng cũng không chút áy náy?
Nàng cứ không để tâm đến liêm sỉ như vậy sao?
Quả nhiên trời sinh nàng chính là dâm phụ!
Vậy mà hắn còn từng sinh chút xíu lòng trắc ẩn với nữ nhân này!
Ngày hôm sau, đại nội tổng quản Vương công công tự mình bưng một bát thuốc cho Nam Tầm.
Mấy ngày nay nàng đều uống loại thuốc này, biết đây là canh tránh tử*.
*Tránh tử: tránh thai
Mỗi lần nữ nhân ở hậu cung bị Hoàng thượng sủng hạnh, sáng ngày hôm sau đều sẽ phải uống canh tránh tử. Yến Mạch Hàn không cho phép bất cứ người nào mang thai.
Những nữ nhân khác có thể không hiểu suy nghĩ của Hoàng thượng, nhưng Nam Tầm rất rõ ràng. Bởi vì hắn không còn khả năng giao hợp, sủng hạnh phi tần đó chỉ là ảnh vệ của hắn. Đáng thương một đám nữ nhân tranh sủng, còn coi đây là quang vinh.
Nhưng lần này Nam Tầm uống thuốc, cảm thấy mùi vị thuốc này rất khác mấy lần trước.
Nam Tầm liền vội vàng hỏi Tiểu Bát: "Đây thực sự là canh tránh tử?"
Tiểu Bát nói: "Không phải canh tránh tử, mà là canh tuyệt tử. Bất luận nữ nhân nào uống thuốc này, cả đời sẽ không mang thai."
Nam Tầm:...
"Giỏi lắm, Yến Mạch Hàn đủ tàn nhẫn." Đôi mắt Nam Tầm hơi rủ xuống, uống sạch bát thuốc này.
Đại nội tổng quản Vương công công thấy nàng uống đến dứt khoát như vậy, không khỏi khẽ thở dài. Kẻ già đời hắn đây chứng kiến quá nhiều chuyện trong cung, chỉ chờ mong ngày sau Hoàng thượng đừng hối hận chuyện hôm nay.
Nam Tầm sờ bụng của mình, cười cười nhìn về phía Vương công công: "Làm phiền Vương công công đi một chuyến, phiền phức ngươi nói cho Hoàng thượng, ta đây cả đời cũng không thể mang thai nhi tử của hắn. Dù không có canh tránh tử này, ta cũng sẽ tự nghĩ cách."
Thần sắc Vương công công vi diệu liếc nhìn nàng. Nếu Tần Mỹ nhân biết nàng không uống canh tránh tử, mà là canh tuyệt tử thì sao?
Nữ nhân hậu cung này a, nếu không phải có thể sinh long tử, cả đời này cũng coi như chấm hết.
Vương công công nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần mỹ nhân, thực sự không hiểu được vì sao Hoàng thượng căm ghét nàng. Hắn rất có mắt nhìn người, nhìn ra được Tần Mỹ nhân là người có tính tình, nhưng thẳng thắn hơn nhiều một đám nữ nhân hậu cung này.
Thứ quý giá nhất nơi hậu cung, cũng không phải chính là một phần thẳng thắn này sao.
Chờ Vương công công đi rồi, Nam Tầm nên làm gì thì làm gì, còn có hứng thú cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Thúy Hoàn thò lại gần xem nửa ngày, thực sự không nhìn ra cái gì.
Nam Tầm cũng không sợ nàng xem. Tuy rằng Thúy Hoàn có võ không không tệ, nhưng nàng không biết nổi một chữ.
"Nương nương, người đang viết cái gì đây?"
Nam Tầm sờ đầu nàng, cười híp mắt nói: "Ta đang bịa chuyện đó, chính là viết dạng như thoại bản."
"Nương nương, người thật có nhã hứng."
Nam Tầm cười không nói, gấp chỉnh tề một xấp giấy đã viết xong.
Chờ trời tối, Nam Tầm kêu Thúy Hoàn ra ngủ ngoài điện, sau đó lấy ra xấp giấy dày mới viết ban sáng.
Nam Tầm cắn rách đầu ngón tay, vẽ một loạt ký tự phức tạp trên giấy.
Tiểu Bát nhìn động tác của Nam Tầm, nơm nớp lo sợ hỏi: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"
Nam Tầm nói khoan thai: "Lúc trước ta hỏi ngươi có thể lẻn vào trong giấc mơ của đại boss để tạo mộng hay không, ngươi nói với ta là không được."
Tiểu Bát: "Ta cũng không phải Dệt mộng thú, đương nhiên không có bổn sự tạo mộng rồi!"
"Dệt mộng thú là cái gì?" Nam Tầm tò mò hỏi.
Tiểu Bát: "Chính là loại linh thú có ngoại hình giống heo, có thể tạo mộng. Có điều ngươi, rốt cuộc ngươi đang làm gì?"
Nam Tầm ồ một tiếng: "Vẽ trận pháp đó, ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi đã không giúp được ta, ta cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Yến Mạch Hàn hận Tần Bộ Diêu sâu như giòi trong xương, vĩnh viễn gặm nuốt máu thịt hắn. Nếu không cách nào loại bỏ đám giòi bọ này, giá trị ác niệm cũng vĩnh viễn không thể tiêu trừ."
Tiểu Bát ngạc nhiên nghi ngờ: "Ngươi muốn loại trừ đám giòi trong xương này thế nào?"
Khóe miệng Nam Tầm hơi hơi cong lên: "Tiểu Bát, có phải ngươi đã quên cái gì? Ta đã từng là Túy Ly Huyên, các loại vu thuật bí thuật của tộc Ngự thú ta đã ghi tạc trong đầu, trong đó có một hạng bí thuật chính là tạo mộng."
Tiểu Bát bỗng bừng tỉnh ngộ: "Ta biết rồi! Cái xấp giấy dày này là chuyện ngươi bịa, liên quan tới đời trước của đại boss."
Nam Tầm gật đầu, lại dùng ngón tay nhấp nhấp nước trà viết viết vẽ vẽ trên bàn: "Đây là Tụ Linh Trận. Thế giới này có linh khí mỏng manh, ta chỉ có hội tụ linh khí ở đây trước, mới có thể triển khai thuật tạo mộng."
"Thân ái, ngươi diễn sâu thật, lúc nói còn mang mùi cổ đại nồng đậm." Tiểu Bát nói, trong giây lát lại nhớ tới cái gì, bỗng gào to một tiếng: "Không được, đây cũng không phải Tu chân giới linh khí dày đặc. Ngươi tùy tiện thi triển vu thuật như vậy sẽ tổn thọ!"
Nam Tầm không để ý lắm: "Tổn thọ thì tổn thọ chứ sao. Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, sớm muộn gì cũng phải đi. Lúc đi là chết, ta muốn trường thọ làm gì?"
Tiểu Bát:...
Đúng nha, thiếu chút nữa nó đã quên rồi. Vốn là Tần Bộ Diêu bị bạo quân giết chết, trạng thái chết thê thảm. Chẳng qua là nó siêu độ Tần Bộ Diêu để sử dụng cơ thể của nàng. Tuy rằng hiện tại Nam Tầm ở trong cơ thể Tần Bộ Diêu, nhưng tổn thọ chỉ là thân thể này mà thôi.
"Tiểu Bát, cho ta mượn chút linh lực. Tụ Linh Trận này chưa tụ tập đủ linh khí."
Tiểu Bát a lên, trả lời thật thanh: "Không có cửa đâu!"
"Tiểu Bát ngoan. Chờ ta tiêu trừ hết giá trị ác niệm là ngươi có để được giá trị công đức. Ngươi tự mình ngẫm lại đi, là linh khí ngươi che trong túi quan trọng, hay giá trị công đức quan trọng, hả?"
Tiểu Bát lập tức túng, ngoan ngoãn phân ra một chút linh lực, thấp giọng hừ hừ: "Chỉ có thể cho ngươi chút ít đó thôi, ta còn phải bảo tồn năng lực để xé rách hư không đấy. Không thì làm sao đi thế giới sau? Ta nói với ngươi nha, nếu như thế giới sau xảy ra vấn đề gì, ngươi cũng đừng trách ta."
"Yên tâm đi bảo bối, không trách ngươi."
"Đây chính là ngươi nói. Nếu thật xảy ra vấn đề gì, ngươi đừng khóc với ta, hừ hừ."
Có Tiểu Bát trợ giúp, linh khí trong Tụ Linh Trận lập tức nồng nặc rất nhiều. Nam Tầm cho một sợi tóc của Yến Mạch Hàn lên lửa, lấy tro tóc rắc lên giấy đã vẽ xong trận dẫn mộng, sau đó cuộn trang giấy vẽ trận dẫn mộng này và tro tóc đặt trên ngọn nến nhen lửa.
Trong miệng Nam Tầm thì thầm thuật ngữ gì đó. Đợi cho cả xấp giấy đốt xong, nàng mới xoa mồ hôi mỏng trên trán, thở phào: "Đại công cáo thành, xem phản ứng của Yến Hàn ngày mai sẽ biết hiệu quả của thuật tạo mộng này thế nào."
Hôm đó, Yến Mạch Hàn mơ một giấc mơ.
Mỗi nửa đêm mộng hồi, hắn luôn bị ác mộng đời trước làm bừng tỉnh. Nhưng lần này không giống vậy, không phải ác mộng.
Hắn vẫn mơ tới chuyện đời trước, nhưng là vài chuyện hắn chưa bao giờ thấy tận mắt.
Linh hồn của hắn phảng phất xuyên đến quá khứ, sau đó hắn thấy được Tần Bộ Diêu.
Nữ nhân này bị người chà đạp còn có thể cười vui vẻ vậy sao? Đến cùng nàng có biết trinh tiết của một nữ nhân quan trọng đến nhường nào? Hay là nói, nàng thật sự không hề quan tâm?
Ý tứ này của nàng là còn dự định vẫn luôn gạt Yến Hàn. Dù nàng đội nón xanh cho đối phương, nàng cũng không chút áy náy?
Nàng cứ không để tâm đến liêm sỉ như vậy sao?
Quả nhiên trời sinh nàng chính là dâm phụ!
Vậy mà hắn còn từng sinh chút xíu lòng trắc ẩn với nữ nhân này!
Ngày hôm sau, đại nội tổng quản Vương công công tự mình bưng một bát thuốc cho Nam Tầm.
Mấy ngày nay nàng đều uống loại thuốc này, biết đây là canh tránh tử*.
*Tránh tử: tránh thai
Mỗi lần nữ nhân ở hậu cung bị Hoàng thượng sủng hạnh, sáng ngày hôm sau đều sẽ phải uống canh tránh tử. Yến Mạch Hàn không cho phép bất cứ người nào mang thai.
Những nữ nhân khác có thể không hiểu suy nghĩ của Hoàng thượng, nhưng Nam Tầm rất rõ ràng. Bởi vì hắn không còn khả năng giao hợp, sủng hạnh phi tần đó chỉ là ảnh vệ của hắn. Đáng thương một đám nữ nhân tranh sủng, còn coi đây là quang vinh.
Nhưng lần này Nam Tầm uống thuốc, cảm thấy mùi vị thuốc này rất khác mấy lần trước.
Nam Tầm liền vội vàng hỏi Tiểu Bát: "Đây thực sự là canh tránh tử?"
Tiểu Bát nói: "Không phải canh tránh tử, mà là canh tuyệt tử. Bất luận nữ nhân nào uống thuốc này, cả đời sẽ không mang thai."
Nam Tầm:...
"Giỏi lắm, Yến Mạch Hàn đủ tàn nhẫn." Đôi mắt Nam Tầm hơi rủ xuống, uống sạch bát thuốc này.
Đại nội tổng quản Vương công công thấy nàng uống đến dứt khoát như vậy, không khỏi khẽ thở dài. Kẻ già đời hắn đây chứng kiến quá nhiều chuyện trong cung, chỉ chờ mong ngày sau Hoàng thượng đừng hối hận chuyện hôm nay.
Nam Tầm sờ bụng của mình, cười cười nhìn về phía Vương công công: "Làm phiền Vương công công đi một chuyến, phiền phức ngươi nói cho Hoàng thượng, ta đây cả đời cũng không thể mang thai nhi tử của hắn. Dù không có canh tránh tử này, ta cũng sẽ tự nghĩ cách."
Thần sắc Vương công công vi diệu liếc nhìn nàng. Nếu Tần Mỹ nhân biết nàng không uống canh tránh tử, mà là canh tuyệt tử thì sao?
Nữ nhân hậu cung này a, nếu không phải có thể sinh long tử, cả đời này cũng coi như chấm hết.
Vương công công nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần mỹ nhân, thực sự không hiểu được vì sao Hoàng thượng căm ghét nàng. Hắn rất có mắt nhìn người, nhìn ra được Tần Mỹ nhân là người có tính tình, nhưng thẳng thắn hơn nhiều một đám nữ nhân hậu cung này.
Thứ quý giá nhất nơi hậu cung, cũng không phải chính là một phần thẳng thắn này sao.
Chờ Vương công công đi rồi, Nam Tầm nên làm gì thì làm gì, còn có hứng thú cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Thúy Hoàn thò lại gần xem nửa ngày, thực sự không nhìn ra cái gì.
Nam Tầm cũng không sợ nàng xem. Tuy rằng Thúy Hoàn có võ không không tệ, nhưng nàng không biết nổi một chữ.
"Nương nương, người đang viết cái gì đây?"
Nam Tầm sờ đầu nàng, cười híp mắt nói: "Ta đang bịa chuyện đó, chính là viết dạng như thoại bản."
"Nương nương, người thật có nhã hứng."
Nam Tầm cười không nói, gấp chỉnh tề một xấp giấy đã viết xong.
Chờ trời tối, Nam Tầm kêu Thúy Hoàn ra ngủ ngoài điện, sau đó lấy ra xấp giấy dày mới viết ban sáng.
Nam Tầm cắn rách đầu ngón tay, vẽ một loạt ký tự phức tạp trên giấy.
Tiểu Bát nhìn động tác của Nam Tầm, nơm nớp lo sợ hỏi: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?"
Nam Tầm nói khoan thai: "Lúc trước ta hỏi ngươi có thể lẻn vào trong giấc mơ của đại boss để tạo mộng hay không, ngươi nói với ta là không được."
Tiểu Bát: "Ta cũng không phải Dệt mộng thú, đương nhiên không có bổn sự tạo mộng rồi!"
"Dệt mộng thú là cái gì?" Nam Tầm tò mò hỏi.
Tiểu Bát: "Chính là loại linh thú có ngoại hình giống heo, có thể tạo mộng. Có điều ngươi, rốt cuộc ngươi đang làm gì?"
Nam Tầm ồ một tiếng: "Vẽ trận pháp đó, ngươi không nhìn thấy sao? Ngươi đã không giúp được ta, ta cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Yến Mạch Hàn hận Tần Bộ Diêu sâu như giòi trong xương, vĩnh viễn gặm nuốt máu thịt hắn. Nếu không cách nào loại bỏ đám giòi bọ này, giá trị ác niệm cũng vĩnh viễn không thể tiêu trừ."
Tiểu Bát ngạc nhiên nghi ngờ: "Ngươi muốn loại trừ đám giòi trong xương này thế nào?"
Khóe miệng Nam Tầm hơi hơi cong lên: "Tiểu Bát, có phải ngươi đã quên cái gì? Ta đã từng là Túy Ly Huyên, các loại vu thuật bí thuật của tộc Ngự thú ta đã ghi tạc trong đầu, trong đó có một hạng bí thuật chính là tạo mộng."
Tiểu Bát bỗng bừng tỉnh ngộ: "Ta biết rồi! Cái xấp giấy dày này là chuyện ngươi bịa, liên quan tới đời trước của đại boss."
Nam Tầm gật đầu, lại dùng ngón tay nhấp nhấp nước trà viết viết vẽ vẽ trên bàn: "Đây là Tụ Linh Trận. Thế giới này có linh khí mỏng manh, ta chỉ có hội tụ linh khí ở đây trước, mới có thể triển khai thuật tạo mộng."
"Thân ái, ngươi diễn sâu thật, lúc nói còn mang mùi cổ đại nồng đậm." Tiểu Bát nói, trong giây lát lại nhớ tới cái gì, bỗng gào to một tiếng: "Không được, đây cũng không phải Tu chân giới linh khí dày đặc. Ngươi tùy tiện thi triển vu thuật như vậy sẽ tổn thọ!"
Nam Tầm không để ý lắm: "Tổn thọ thì tổn thọ chứ sao. Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, sớm muộn gì cũng phải đi. Lúc đi là chết, ta muốn trường thọ làm gì?"
Tiểu Bát:...
Đúng nha, thiếu chút nữa nó đã quên rồi. Vốn là Tần Bộ Diêu bị bạo quân giết chết, trạng thái chết thê thảm. Chẳng qua là nó siêu độ Tần Bộ Diêu để sử dụng cơ thể của nàng. Tuy rằng hiện tại Nam Tầm ở trong cơ thể Tần Bộ Diêu, nhưng tổn thọ chỉ là thân thể này mà thôi.
"Tiểu Bát, cho ta mượn chút linh lực. Tụ Linh Trận này chưa tụ tập đủ linh khí."
Tiểu Bát a lên, trả lời thật thanh: "Không có cửa đâu!"
"Tiểu Bát ngoan. Chờ ta tiêu trừ hết giá trị ác niệm là ngươi có để được giá trị công đức. Ngươi tự mình ngẫm lại đi, là linh khí ngươi che trong túi quan trọng, hay giá trị công đức quan trọng, hả?"
Tiểu Bát lập tức túng, ngoan ngoãn phân ra một chút linh lực, thấp giọng hừ hừ: "Chỉ có thể cho ngươi chút ít đó thôi, ta còn phải bảo tồn năng lực để xé rách hư không đấy. Không thì làm sao đi thế giới sau? Ta nói với ngươi nha, nếu như thế giới sau xảy ra vấn đề gì, ngươi cũng đừng trách ta."
"Yên tâm đi bảo bối, không trách ngươi."
"Đây chính là ngươi nói. Nếu thật xảy ra vấn đề gì, ngươi đừng khóc với ta, hừ hừ."
Có Tiểu Bát trợ giúp, linh khí trong Tụ Linh Trận lập tức nồng nặc rất nhiều. Nam Tầm cho một sợi tóc của Yến Mạch Hàn lên lửa, lấy tro tóc rắc lên giấy đã vẽ xong trận dẫn mộng, sau đó cuộn trang giấy vẽ trận dẫn mộng này và tro tóc đặt trên ngọn nến nhen lửa.
Trong miệng Nam Tầm thì thầm thuật ngữ gì đó. Đợi cho cả xấp giấy đốt xong, nàng mới xoa mồ hôi mỏng trên trán, thở phào: "Đại công cáo thành, xem phản ứng của Yến Hàn ngày mai sẽ biết hiệu quả của thuật tạo mộng này thế nào."
Hôm đó, Yến Mạch Hàn mơ một giấc mơ.
Mỗi nửa đêm mộng hồi, hắn luôn bị ác mộng đời trước làm bừng tỉnh. Nhưng lần này không giống vậy, không phải ác mộng.
Hắn vẫn mơ tới chuyện đời trước, nhưng là vài chuyện hắn chưa bao giờ thấy tận mắt.
Linh hồn của hắn phảng phất xuyên đến quá khứ, sau đó hắn thấy được Tần Bộ Diêu.
Bình luận facebook