Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Mẹ nó, muốn chết người
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Ánh mắt Yến Hàn sáng quắc nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nhìn hai cánh môi hồng lúc đóng lúc mở, sau đó toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều khẽ run rẩy. Máu trong cơ thể sôi trào làm hai mắt hắn sung huyết, sau đó đều di chuyển xuống bên dưới.
Nơi đó vừa nóng vừa cứng.
Ừng ực.
Yến Hàn nuốt một ngụm nước miếng.
"Diêu Diêu, mấy ngày nay đã khiến nàng phải chịu khổ." Yến Hàn nói, giọng đã trở nên trầm thấp mất tiếng.
Nam Tầm nghe thấy giọng điệu này, có một khoảnh khắc sợ hết hồn, nhưng rất nhanh nàng lại cười trộm.
Giả vờ, ngươi cứ giả vờ đi.
Đồ đàn ông không thể giao hợp, ngươi còn có thể động dục?
"Không sao không sao. Không phải ta đây khỏe mạnh sao, không khổ chút nào." Nam Tầm không để ý xua tay. Bỗng nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng nói: "Hàn ca ca, lúc trước ta gạt chàng chưa nói, chàng có trách ta không? Hoàng thượng không còn khả năng giao hợp, đây không phải đại sự sao. Ngay cả Thúy Hoàn ta cũng không nói, để tránh nàng lỡ lời rồi rước họa vào thân. Bây giờ ta cho chàng biết, bởi vì chúng ta đã là phu thê. Giữa phu thê không có bí mật."
Yến Hàn nghe câu cuối, miệng hơi nhếch lên, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
"Hàn ca ca, kể từ hôm nay, chàng chính là phu của ta, mà ta là thê của chàng. Sau này chàng không được tam thê tứ thiếp, chỉ có thể có một mình ta." Nam Tầm tuyên bố đầy bá đạo.
Yến Hàn yên lặng trong nháy mắt, gật đầu trịnh trọng: "Ta đáp ứng nàng, ngày sau chỉ sủng một mình nàng, cũng chỉ lên giường của nàng thôi."
Suýt chút nữa Nam Tầm đã phun nước miếng.
Mẹ nó, đây là đùa giỡn lưu manh kiểu đứng đắn sao? Nếu không phải sớm biết đại boss bất lực, nàng nghe lời này chắc sẽ cực kỳ hoảng hốt. Bởi vì lúc đối phương nói lời này, vẻ mặt vô cùng vô cùng nghiêm túc.
Yến Hàn nói xong, đột nhiên ôm ngang Nam Tầm, đi thẳng tới giường.
Nam Tầm ngây ngốc một hồi, hỏi Tiểu Bát: "Sao tới lúc này rồi hắn còn giả vờ giả vịt?"
Tiểu Bát phân vân một lúc: "Lẽ nào hắn muốn đánh ngươi bất tỉnh, chờ ngươi tỉnh lại sẽ nói các ngươi động phòng xong rồi?"
Nam Tầm cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Cho nên nàng đã chuẩn bị tinh thần ngất đi bất cứ lúc nào.
Nhưng sự thật cũng không phát triển theo hướng một người một thú mong muốn.
Yến Hàn ôm Nam Tầm đến trên giường, rồi bắt đầu cởi xiêm y của nàng, từng lớp từng lớp, động tác không mất ôn nhu cũng rất lưu loát, lột Nam Tầm chỉ còn một cái yếm.
Đột nhiên Nam Tầm nhớ ra điều gì, vội kéo chăn che khuất dấu răng rậm rạp trên người.
Yến Hàn nhìn từng dấu răng xanh tím gần như trải rộng toàn thân nữ tử, ngay cả một số nơi khó có thể mở miệng cũng có, không khỏi ngẩn ra.
"Hàn ca ca, chúng ta tắt nến có được không?" Nam Tầm vùi đầu vào trong gối mềm, vẻ mặt có chút chột dạ, giận dữ và xấu hổ. Nàng đã quên bạo quân để lại rất nhiều dấu ấn trên người nàng.
Yến Hàn không nói thêm gì, thấp giọng nói được, sau đó đứng dậy thổi tắt ngọn nến.
Thời khắc hắn xoay người, Nam Tầm tựa hồ nhìn thấy đồ vật ghê gớm gì đó, trong lòng hồi hộp nhảy dựng, sợ hề hề hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ta nhìn thoáng qua thấy dưới áo bào hắn ẩn giấu một phen vũ khí sắc bén. Không phải là ta nhìn, nhìn lầm chứ?"
Tiểu Bát trở nên lắp bắp: "Nếu như ta nói hình như ta cũng nhìn thấy, ngươi có đánh chết ta hay không?"
Trong bóng tối, nam nhân dáng người cao ngất bước từng bước tới bên giường.
Đôi mắt Nam Tầm đột nhiên trừng lớn. Làm sao nàng cũng không nghĩ đến, trên người Yến Hàn sẽ mang hung khí sắc bén như vậy.
Sẽ chết người, thật sự sẽ chết người đó.
Không lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương bi tráng truyền ra từ trong điện.
Thúy Hoàn canh giữ ngoài cửa giật mình, còn tưởng rằng có thích khách đến hành hung. Nhưng nghĩ lại, có Yến công tử ở bên trong cơ mà, làm sao có khả năng có thích khách làm nương nương nhà nàng bị thương. Hơn nữa ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết dường như bị thứ gì ngăn chặn, đã biến thành tiếng ư ư nghẹn ngào.
"Diêu Diêu, đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm tổn thương đến nàng." Tiếng Yến Hàn kiên trì ẩn nhẫn truyền ra.
Thúy Hoàn nghe được tiếng của Yến công tử, yên tâm triệt để, tiếp tục chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Loáng thoáng, Thúy Hoàn thật giống như nghe thấy nương nương nhà nàng đang khóc. Chỉ là tiếng khóc này khá kỳ quái, không giống kiểu khóc bị người đánh cho một trận, ngẫu nhiên còn kết hợp với tiếng Yến công tử rên nặng nề.
Lúc nửa đêm, Thúy Hoàn nghe được nương nương nhà nàng thút tha thút thít sai nàng chuẩn bị nước ấm.
Thúy Hoàn vội vã đi nấu nước.
Khi Thúy Hoàn bê nước bóng đi vào, trong nội điện một màu đen kịt. Nàng vội vàng châm ngọn nến, ngọn nến phát ra ánh sáng vàng ấm áp. Thúy Hoàn liếc mắt nhìn giường, tuy rằng rèm đã tháo xuống, nhưng bóng dáng hai người bên trong lại phóng to trên rèm.
Chờ Thúy Hoàn thấy rõ tư thế hai người, khuôn mặt nhỏ pằng một cái hồng thành đít khỉ.
Trời, trời ạ!
"Nương nương, nô tỳ đã chuẩn bị đồ tắm. Nô tỳ cáo, cáo lui trước!" Thúy Hoàn vội vã nói, thật nhanh mở cửa lăn ra ngoài, còn không quên đóng cửa gắt gao.
Trải qua kích thích như thế, Thúy Hoàn không chút buồn ngủ. Nàng ngồi quy củ trước cửa, nhưng lỗ tai dựng lên rất cao.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, nàng liền nghe được tiếng nước ào ào, theo tiếng ào ào còn có tiếng không thể miêu tả làm người ta đỏ mặt tới mang tai.
Thúy Hoàn vác gương mặt đỏ như đít khỉ, không biết xấu hổ ngồi đến canh bốn, mới không chịu được thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Nam Tầm trợn tròn mắt nhìn tấm màn cũ nát trên đỉnh đầu, bàn tay nắm chặt kêu răng rắc.
Yến Hàn đã rời đi, khi đi còn để lại một tờ giấy, nói có việc phải đi trước một chuyến, bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe.
Tiểu Bát khóc hu hu: "Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng đại boss không còn khả năng giao hợp, vì sao lại lật xe a a a!"
Tiểu Bát khóc một lúc không biết nghĩ đến cái gì, lập tức kêu lên: "Không đúng, theo gia kiểm chứng, bạo quân xác thực chưa từng sủng hạnh phi tần trong hậu cung. Đều do ảnh vệ đứng đầu đắc lực nhất là Ảnh Đại động thủ."
Mặt Nam Tầm vô cảm: "Vậy người hôm qua ấn ta áp chảo bánh nướng là ai? Mẹ nó ta sắp bị nướng khét rồi!"
Tiểu Bát cảm thấy mình thật sự oan ức. Lần này nó thực sự tìm cho Nam Tầm một người không cứng nổi, nào có biết.... Hu hu, nó thực sự không biết sai chỗ nào a.
"Ta chính là ỷ hắn không còn khả năng giao hợp, cho nên mới liên tiếp trêu chọc hắn. Bây giờ nghĩ lại, trước đây ta đều đang tìm đường chết." Nam Tầm cảm thán một câu.
Thấy Tiểu Bát không nói, Nam Tầm còn an ủi nó: "Được rồi, việc đã xảy ra, có trách ngươi cũng không ích lợi gì. Nếu ngươi kiên trì nói ngươi không biết, vậy ta liền tin ngươi không biết. Lần sau đừng như vậy nữa, biết chưa?"
Tiểu Bát:...
Lời này của ngươi ý là tin hả? Phải không?
Chờ chút, sao nó nghe lời này hơi quen tai vậy? Có phải đã nghe qua ở nơi nào?
"Thân ái, đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn. Tuy nhiên ngươi không có ném tiết tháo vô dụng nha, qua đêm hôm qua, giá trị ác niệm của đại boss giảm vèo 15 điểm, biến thành 30. A hi hi, cứ theo tốc độ này, nói không chừng thế giới này sẽ là thế giới hoàn thành nhanh nhất đấy ~."
Ánh mắt Yến Hàn sáng quắc nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nhìn hai cánh môi hồng lúc đóng lúc mở, sau đó toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều khẽ run rẩy. Máu trong cơ thể sôi trào làm hai mắt hắn sung huyết, sau đó đều di chuyển xuống bên dưới.
Nơi đó vừa nóng vừa cứng.
Ừng ực.
Yến Hàn nuốt một ngụm nước miếng.
"Diêu Diêu, mấy ngày nay đã khiến nàng phải chịu khổ." Yến Hàn nói, giọng đã trở nên trầm thấp mất tiếng.
Nam Tầm nghe thấy giọng điệu này, có một khoảnh khắc sợ hết hồn, nhưng rất nhanh nàng lại cười trộm.
Giả vờ, ngươi cứ giả vờ đi.
Đồ đàn ông không thể giao hợp, ngươi còn có thể động dục?
"Không sao không sao. Không phải ta đây khỏe mạnh sao, không khổ chút nào." Nam Tầm không để ý xua tay. Bỗng nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng nói: "Hàn ca ca, lúc trước ta gạt chàng chưa nói, chàng có trách ta không? Hoàng thượng không còn khả năng giao hợp, đây không phải đại sự sao. Ngay cả Thúy Hoàn ta cũng không nói, để tránh nàng lỡ lời rồi rước họa vào thân. Bây giờ ta cho chàng biết, bởi vì chúng ta đã là phu thê. Giữa phu thê không có bí mật."
Yến Hàn nghe câu cuối, miệng hơi nhếch lên, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
"Hàn ca ca, kể từ hôm nay, chàng chính là phu của ta, mà ta là thê của chàng. Sau này chàng không được tam thê tứ thiếp, chỉ có thể có một mình ta." Nam Tầm tuyên bố đầy bá đạo.
Yến Hàn yên lặng trong nháy mắt, gật đầu trịnh trọng: "Ta đáp ứng nàng, ngày sau chỉ sủng một mình nàng, cũng chỉ lên giường của nàng thôi."
Suýt chút nữa Nam Tầm đã phun nước miếng.
Mẹ nó, đây là đùa giỡn lưu manh kiểu đứng đắn sao? Nếu không phải sớm biết đại boss bất lực, nàng nghe lời này chắc sẽ cực kỳ hoảng hốt. Bởi vì lúc đối phương nói lời này, vẻ mặt vô cùng vô cùng nghiêm túc.
Yến Hàn nói xong, đột nhiên ôm ngang Nam Tầm, đi thẳng tới giường.
Nam Tầm ngây ngốc một hồi, hỏi Tiểu Bát: "Sao tới lúc này rồi hắn còn giả vờ giả vịt?"
Tiểu Bát phân vân một lúc: "Lẽ nào hắn muốn đánh ngươi bất tỉnh, chờ ngươi tỉnh lại sẽ nói các ngươi động phòng xong rồi?"
Nam Tầm cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Cho nên nàng đã chuẩn bị tinh thần ngất đi bất cứ lúc nào.
Nhưng sự thật cũng không phát triển theo hướng một người một thú mong muốn.
Yến Hàn ôm Nam Tầm đến trên giường, rồi bắt đầu cởi xiêm y của nàng, từng lớp từng lớp, động tác không mất ôn nhu cũng rất lưu loát, lột Nam Tầm chỉ còn một cái yếm.
Đột nhiên Nam Tầm nhớ ra điều gì, vội kéo chăn che khuất dấu răng rậm rạp trên người.
Yến Hàn nhìn từng dấu răng xanh tím gần như trải rộng toàn thân nữ tử, ngay cả một số nơi khó có thể mở miệng cũng có, không khỏi ngẩn ra.
"Hàn ca ca, chúng ta tắt nến có được không?" Nam Tầm vùi đầu vào trong gối mềm, vẻ mặt có chút chột dạ, giận dữ và xấu hổ. Nàng đã quên bạo quân để lại rất nhiều dấu ấn trên người nàng.
Yến Hàn không nói thêm gì, thấp giọng nói được, sau đó đứng dậy thổi tắt ngọn nến.
Thời khắc hắn xoay người, Nam Tầm tựa hồ nhìn thấy đồ vật ghê gớm gì đó, trong lòng hồi hộp nhảy dựng, sợ hề hề hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ta nhìn thoáng qua thấy dưới áo bào hắn ẩn giấu một phen vũ khí sắc bén. Không phải là ta nhìn, nhìn lầm chứ?"
Tiểu Bát trở nên lắp bắp: "Nếu như ta nói hình như ta cũng nhìn thấy, ngươi có đánh chết ta hay không?"
Trong bóng tối, nam nhân dáng người cao ngất bước từng bước tới bên giường.
Đôi mắt Nam Tầm đột nhiên trừng lớn. Làm sao nàng cũng không nghĩ đến, trên người Yến Hàn sẽ mang hung khí sắc bén như vậy.
Sẽ chết người, thật sự sẽ chết người đó.
Không lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương bi tráng truyền ra từ trong điện.
Thúy Hoàn canh giữ ngoài cửa giật mình, còn tưởng rằng có thích khách đến hành hung. Nhưng nghĩ lại, có Yến công tử ở bên trong cơ mà, làm sao có khả năng có thích khách làm nương nương nhà nàng bị thương. Hơn nữa ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết dường như bị thứ gì ngăn chặn, đã biến thành tiếng ư ư nghẹn ngào.
"Diêu Diêu, đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm tổn thương đến nàng." Tiếng Yến Hàn kiên trì ẩn nhẫn truyền ra.
Thúy Hoàn nghe được tiếng của Yến công tử, yên tâm triệt để, tiếp tục chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Loáng thoáng, Thúy Hoàn thật giống như nghe thấy nương nương nhà nàng đang khóc. Chỉ là tiếng khóc này khá kỳ quái, không giống kiểu khóc bị người đánh cho một trận, ngẫu nhiên còn kết hợp với tiếng Yến công tử rên nặng nề.
Lúc nửa đêm, Thúy Hoàn nghe được nương nương nhà nàng thút tha thút thít sai nàng chuẩn bị nước ấm.
Thúy Hoàn vội vã đi nấu nước.
Khi Thúy Hoàn bê nước bóng đi vào, trong nội điện một màu đen kịt. Nàng vội vàng châm ngọn nến, ngọn nến phát ra ánh sáng vàng ấm áp. Thúy Hoàn liếc mắt nhìn giường, tuy rằng rèm đã tháo xuống, nhưng bóng dáng hai người bên trong lại phóng to trên rèm.
Chờ Thúy Hoàn thấy rõ tư thế hai người, khuôn mặt nhỏ pằng một cái hồng thành đít khỉ.
Trời, trời ạ!
"Nương nương, nô tỳ đã chuẩn bị đồ tắm. Nô tỳ cáo, cáo lui trước!" Thúy Hoàn vội vã nói, thật nhanh mở cửa lăn ra ngoài, còn không quên đóng cửa gắt gao.
Trải qua kích thích như thế, Thúy Hoàn không chút buồn ngủ. Nàng ngồi quy củ trước cửa, nhưng lỗ tai dựng lên rất cao.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, nàng liền nghe được tiếng nước ào ào, theo tiếng ào ào còn có tiếng không thể miêu tả làm người ta đỏ mặt tới mang tai.
Thúy Hoàn vác gương mặt đỏ như đít khỉ, không biết xấu hổ ngồi đến canh bốn, mới không chịu được thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Nam Tầm trợn tròn mắt nhìn tấm màn cũ nát trên đỉnh đầu, bàn tay nắm chặt kêu răng rắc.
Yến Hàn đã rời đi, khi đi còn để lại một tờ giấy, nói có việc phải đi trước một chuyến, bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe.
Tiểu Bát khóc hu hu: "Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng đại boss không còn khả năng giao hợp, vì sao lại lật xe a a a!"
Tiểu Bát khóc một lúc không biết nghĩ đến cái gì, lập tức kêu lên: "Không đúng, theo gia kiểm chứng, bạo quân xác thực chưa từng sủng hạnh phi tần trong hậu cung. Đều do ảnh vệ đứng đầu đắc lực nhất là Ảnh Đại động thủ."
Mặt Nam Tầm vô cảm: "Vậy người hôm qua ấn ta áp chảo bánh nướng là ai? Mẹ nó ta sắp bị nướng khét rồi!"
Tiểu Bát cảm thấy mình thật sự oan ức. Lần này nó thực sự tìm cho Nam Tầm một người không cứng nổi, nào có biết.... Hu hu, nó thực sự không biết sai chỗ nào a.
"Ta chính là ỷ hắn không còn khả năng giao hợp, cho nên mới liên tiếp trêu chọc hắn. Bây giờ nghĩ lại, trước đây ta đều đang tìm đường chết." Nam Tầm cảm thán một câu.
Thấy Tiểu Bát không nói, Nam Tầm còn an ủi nó: "Được rồi, việc đã xảy ra, có trách ngươi cũng không ích lợi gì. Nếu ngươi kiên trì nói ngươi không biết, vậy ta liền tin ngươi không biết. Lần sau đừng như vậy nữa, biết chưa?"
Tiểu Bát:...
Lời này của ngươi ý là tin hả? Phải không?
Chờ chút, sao nó nghe lời này hơi quen tai vậy? Có phải đã nghe qua ở nơi nào?
"Thân ái, đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn. Tuy nhiên ngươi không có ném tiết tháo vô dụng nha, qua đêm hôm qua, giá trị ác niệm của đại boss giảm vèo 15 điểm, biến thành 30. A hi hi, cứ theo tốc độ này, nói không chừng thế giới này sẽ là thế giới hoàn thành nhanh nhất đấy ~."
Bình luận facebook