Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Nhóc con, lông cánh cũng còn chưa mọc dài
Nam Tầm rối rắm.
Cô vừa mới tắm xong, chẳng nhẽ lại phải mặc lại quần áo mang nồng đậm mùi vị của tên này sao?
Diêm La đem phản ứng của Nam Tầm thu hết vào trong đáy mắt, ung dung nói:" Nhóc con, nếu cậu ghét bỏ liền đừng mặc nữa, có thể lựa chọn trần trụi trở về, nhà tắm này cách nhà tù cũng không tính là xa, đại khái chỉ cần đi ngang qua một cái sân bóng rổ, một cái sân thể dục, một cái nhà xưởng là đến."
Nam Tầm vừa nghe xong lời này, không dám do dự nửa lời, nhanh chóng đem áo tù phục tản ra "mùi vị Diêm La" mặc lên người, đến lượt mặc quần, cô theo bản năng đưa lưng về phía Diêm La, tốc độ so với mặc áo thậm chí còn nhanh gấp bội.
Diêm La nhìn thấy phản ứng của Nam Tầm, có chút buồn cười nói:" Trẻ con, chưa đủ lông đủ cánh, thẹn thùng cái gì, ta cũng không giễu cợt cậu, tới, giúp ta đấm lưng."
Nam Tầm đi tới trước mặt Diêm La, ánh mắt không tự giác nhìn lướt qua vành tai trơn bóng của hắn, trên vành tai của hắn xuất hiện một viên nho nhỏ gì đó.
Quả nhiên, lần trước cô không có nhìn nhầm.
" Em tay nghề không tốt lắm, nếu làm đau thì anh kêu lên một tiếng." Tầm mắt Nam Tầm rơi rơi rũ xuống, thấp giọng nói, sau đó bắt đầu vươn tay đấm bóp cho Diêm La.
Vừa rồi do có hơi nước mờ ảo nên nhìn không rõ, chỉ cảm thấy người này nhan sắc cực phẩm, chân dài, dáng người tốt, nhưng bây giờ Nam Tầm mới phát hiện, phía sau lưng Diêm La có rất nhiều vết sẹo, vết bé vết lớn, tổng cộng không dưới năm mươi cái, trong đó có ba vết sẹo lõm do đạn gây ra, một cái trên xương bả vai, một cái ở eo, còn một cái ở xương cánh tay, cái này chỉ là nhìn từ phía sau lưng, nếu là nhìn cả đằng trước, chẳng phải là càng nhiều?
Cũng không biết người này đã phải trải qua những gì......
Nam Tầm thực sự bị các loại vết sẹo kia làm ngơ ngẩn, lực đạo cũng lơ đãng mạnh dần.
Diêm La thoải mái than khẽ một tiếng, không nghĩ tới móng vuốt mèo nhỏ này cũng thoải mái đến vậy, chính là lực đạo có vẻ không đều lắm.
" Nhóc con, tới, ngồi lên lưng ta."
Nam Tầm: "....."
" Như thế hình như không tốt lắm."
" Ta không sợ, cậu sợ cái gì, đi lên."
Nam Tầm trợn mắt hướng lên trời, bò lên trên giường, đặt mông ngồi mạnh lên eo hắn.
Diêm La kêu lên một tiếng, " Nhóc con, nghịch nhợm, xém chút nữa ngồi nát eo ta."
Nam Tầm hơi hơi câu khoé môi, hai tay bắt đầu dùng lực xoa bóp, xoa thoải mái đến mức người phía dưới phát ra những tiếng hừ hừ đứt quãng.
Xoa xoa đấm đấm hồi lâu, người này còn không nói dừng, hai tay Nam Tầm đều muốn tê liệt, chân cũng tê cứng.
Trong lúc này, có một cái đầu đang rình rập phía ngoài phòng tắm, chắc là người nào đó đang chờ đến lượt, nhưng khi thấy thân ảnh hai người trong phòng, liền thần hồn điên đảo mà chạy mất, lại không quên cảm thương cho số phận Nam Tầm, không biết có phải " anh ta" chọc gì người khác hay không mà bị lừa một mình tới đây.
Một ngày không tắm rửa sẽ không chết, nhưng gặp phải Diêm La Vương, điều này không chắc. Bọn họ tình nguyện để bản thân bẩn chết, hôi chết, cũng không muốn bị Diêm La Vương đánh chết.
Toàn bộ nhà tắm ngoại trừ tiếng hừ hừ nhẹ của Diêm La, quá an tĩnh.
Nam Tầm nhịn không được, liền hỏi một câu:" Anh, sức không đủ, thật sự không thể tiếp tục."
Diêm La Vương:" Nhóc con ngươi cũng thật là, cánh tay mỏi sao không nói sớm a, ta còn tưởng cậu đang muốn lấy lòng ta, vì thành toàn cho cậu nên ta cũng chưa nhẫn tâm kêu dừng."
Nam Tầm: "....."
Cô thực sự muốn một quyền đánh chết tên đáng ghét này, hay cô đánh phát vào ót cho hắn bất tỉnh nhỉ? Dù sao phía sau cũng không có mắt.
Diêm La phía sau có mắt đột nhiên nói:" Nhóc con, cậu có phải đang thầm nghiến răng nghiến lợi, muốn ra tay?"
Nam Tầm: "....."
Diêm La ngoắc ngoắc miệng:" Hôm nay cậu cùng Đao Sẹo quyết đấu, ta qua cửa phòng giam có quan sát được, là do Đao Sẹo khinh địch, người lại cồng kềnh, một thân lực đạo cũng không có chỗ phát huy, nên mới bại dưới tay đứa nhóc như cậu, nhưng muốn đánh chủ ý lên người ta, vẫn còn quá non nớt."
Tay Nam Tầm run lên, một móng tay chọc đến phía trên cột sống của Diêm La.
Diêm La da dày, không cảm thấy đau, chỉ là cảm thấy nhóc con này rất thích ghi thù:" Có phải còn để ý lúc đấy ta không ra mặt giúp cậu?"
Nam Tầm ha hả một tiếng, mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói:" Anh, em nào dám a, còn nữa, không phải cuối cùng vẫn em thắng sao?."
Diêm La gật gật đầu:" Đúng, nhóc con thật ngoan."
Nam Tầm: "......"
" Nhóc con, quên không hỏi, cậu kêu là gì? Là vì sao lại tiến vào đây?"
" Anh, em kêu Tô Mặc Bạch, bởi vì giết người cho nên bị nhốt vào đây." Nam Tầm thành thành thật thật trả lời.
Diêm La bởi vì thoải mái nên hơi khép hờ đôi mắt, khoé miệng cũng tự giác nâng lên,:" Tên cũng rất văn nhã, chỉ là tội danh nghe không văn nhã chút nào."
Nam Tầm có chút uỷ khuất nói:" Nhưng cũng không phải cố ý muốn giết người, là vô tình đẩy hắn ta chết trong lúc đánh nhau, đầu bị đập vào góc bàn, lúc đó cũng do quá luống cuống nên mới trơ mắt nhìn hắn chảy máu đến chết, nhận ra thì đã không kịp. Lại nói, em đây vì cái gì a, chẳng phải vì anh em tốt nên mới đánh nhau sao, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện, tên bạch nhãn lang kia cự nhiên không có đứng ra làm chứng, mà đối phương trong nhà vừa có tiền vừa có thế, em chỉ biết cam chịu bị phán vào đây thôi."
Diêm La " nga" một tiếng, tựa hồ như là trong lúc lơ đãng hỏi một câu:" Chuyện trong nhà giam Hoàn Mỹ này cũng không phải người bình thường có thể nhúng tay vào, đối phương đem ngươi bắt tới nơi này, chẳng phải càng khó tác động sao?"
Nam Tầm cắt ngang:" Hây, Diêm ca, anh thật ngốc a, ngục giam Hoàn Mỹ này là nơi nào a, em nhìn gầy yếu như thế, đem ném tới nơi này, một giây không phải sẽ bị người khác chỉnh chết sao? Đến lúc đó đâu cần bọn họ phải động tay động chân, em chỉ sợ là sớm chết từ lâu rồi."
Diêm La bị Nam Tầm kêu ngốc cũng không có tức giận, hơi hơi hứng thú cười khẽ:" Đúng là sẽ như vậy, chỉ tiếc đối phương tính toán nhầm một bước, không nhìn ra cậu căn bản không phải cừu nhỏ, mà là một con tiểu sói hoang a." Dừng một chút, lại chốt một câu:" Nhóc con, ngươi rất thú vị."
Nam Tầm là lần thứ hai nghe thấy Diêm La nói cô thú vị, trong mắt loại người này, chắc chắn coi cô như sủng vật mà trêu đùa.
Hai từ" thú vị" này chính xác là để đánh giá sủng vật.
" Anh, kêu tên ta được không?" Nam Tầm nói:" Cứ kêu nhóc con, nhóc con, nghe nhiều bản thân ta cũng tưởng mình là nhóc con thật mất."
" Ngươi không phải nhóc con thì là cái gì? Vừa rồi ta liếc mắt xem xét một cái, lông cánh cũng còn chưa mọc dài."
Nam Tầm: "......"
Nam Tầm gia tăng lực tay, dùng sức đến cả khớp tay đều kêu lên.
Diêm La trêu đùa đủ rồi, bắt đầu an ủi nhóc con bên trên:" Được, ta không đùa nữa, cũng không gọi cậu là nhóc con." Nói xong, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lười biếng giống hệt loài báo đang săn mồi,:" Tiểu Bạch, lá gan cậu cũng thật lớn a, dám một mình xông tới đây, chẳng nhẽ không ai nhắc nhở cậu, thời điểm Diêm La ta tắm rửa ghét nhất là có người khác quấy rầy."
Nhắc đến là khiến Nam Tầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:" Em là bị người khác lừa, bọn họ gạt người nói bây giờ là thời điểm ít người nhất, cho nên em mới đến vào lúc này."
Diêm La cười một tiếng, không biết từ lúc nào, cánh tay đáng lý ra đang gục ở mép giường lại nâng lên, chống cằm, khuôn mặt tuấn tú quan sát Nam Tầm hồi lâu, một bộ dáng quan sát một thứ gì đó rất hứng thú:" Như thế nào, không thích cùng đám đại gia kia tắm rửa."
Nam Tầm khụ khụ:" Chỉ là không có thói quen tắm cùng nhiều người như vậy."
Diêm La như đang suy tư gì đó, chỉ nhìn Nam Tầm chằm chằm, cũng không nói thêm.
Nam Tầm bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, hắc hắc cười một tiếng, cố gắng dời tầm mắt về phía khác.
Công tử
: Rất xin lỗi mọi người, đã lâu rồi mới ngoi lên đăng chương
. Không hiểu sao nhưng ta edit thế giới này siêu lâu, chắc là do không quá thích TG này, TG rất buồn.....
Cô vừa mới tắm xong, chẳng nhẽ lại phải mặc lại quần áo mang nồng đậm mùi vị của tên này sao?
Diêm La đem phản ứng của Nam Tầm thu hết vào trong đáy mắt, ung dung nói:" Nhóc con, nếu cậu ghét bỏ liền đừng mặc nữa, có thể lựa chọn trần trụi trở về, nhà tắm này cách nhà tù cũng không tính là xa, đại khái chỉ cần đi ngang qua một cái sân bóng rổ, một cái sân thể dục, một cái nhà xưởng là đến."
Nam Tầm vừa nghe xong lời này, không dám do dự nửa lời, nhanh chóng đem áo tù phục tản ra "mùi vị Diêm La" mặc lên người, đến lượt mặc quần, cô theo bản năng đưa lưng về phía Diêm La, tốc độ so với mặc áo thậm chí còn nhanh gấp bội.
Diêm La nhìn thấy phản ứng của Nam Tầm, có chút buồn cười nói:" Trẻ con, chưa đủ lông đủ cánh, thẹn thùng cái gì, ta cũng không giễu cợt cậu, tới, giúp ta đấm lưng."
Nam Tầm đi tới trước mặt Diêm La, ánh mắt không tự giác nhìn lướt qua vành tai trơn bóng của hắn, trên vành tai của hắn xuất hiện một viên nho nhỏ gì đó.
Quả nhiên, lần trước cô không có nhìn nhầm.
" Em tay nghề không tốt lắm, nếu làm đau thì anh kêu lên một tiếng." Tầm mắt Nam Tầm rơi rơi rũ xuống, thấp giọng nói, sau đó bắt đầu vươn tay đấm bóp cho Diêm La.
Vừa rồi do có hơi nước mờ ảo nên nhìn không rõ, chỉ cảm thấy người này nhan sắc cực phẩm, chân dài, dáng người tốt, nhưng bây giờ Nam Tầm mới phát hiện, phía sau lưng Diêm La có rất nhiều vết sẹo, vết bé vết lớn, tổng cộng không dưới năm mươi cái, trong đó có ba vết sẹo lõm do đạn gây ra, một cái trên xương bả vai, một cái ở eo, còn một cái ở xương cánh tay, cái này chỉ là nhìn từ phía sau lưng, nếu là nhìn cả đằng trước, chẳng phải là càng nhiều?
Cũng không biết người này đã phải trải qua những gì......
Nam Tầm thực sự bị các loại vết sẹo kia làm ngơ ngẩn, lực đạo cũng lơ đãng mạnh dần.
Diêm La thoải mái than khẽ một tiếng, không nghĩ tới móng vuốt mèo nhỏ này cũng thoải mái đến vậy, chính là lực đạo có vẻ không đều lắm.
" Nhóc con, tới, ngồi lên lưng ta."
Nam Tầm: "....."
" Như thế hình như không tốt lắm."
" Ta không sợ, cậu sợ cái gì, đi lên."
Nam Tầm trợn mắt hướng lên trời, bò lên trên giường, đặt mông ngồi mạnh lên eo hắn.
Diêm La kêu lên một tiếng, " Nhóc con, nghịch nhợm, xém chút nữa ngồi nát eo ta."
Nam Tầm hơi hơi câu khoé môi, hai tay bắt đầu dùng lực xoa bóp, xoa thoải mái đến mức người phía dưới phát ra những tiếng hừ hừ đứt quãng.
Xoa xoa đấm đấm hồi lâu, người này còn không nói dừng, hai tay Nam Tầm đều muốn tê liệt, chân cũng tê cứng.
Trong lúc này, có một cái đầu đang rình rập phía ngoài phòng tắm, chắc là người nào đó đang chờ đến lượt, nhưng khi thấy thân ảnh hai người trong phòng, liền thần hồn điên đảo mà chạy mất, lại không quên cảm thương cho số phận Nam Tầm, không biết có phải " anh ta" chọc gì người khác hay không mà bị lừa một mình tới đây.
Một ngày không tắm rửa sẽ không chết, nhưng gặp phải Diêm La Vương, điều này không chắc. Bọn họ tình nguyện để bản thân bẩn chết, hôi chết, cũng không muốn bị Diêm La Vương đánh chết.
Toàn bộ nhà tắm ngoại trừ tiếng hừ hừ nhẹ của Diêm La, quá an tĩnh.
Nam Tầm nhịn không được, liền hỏi một câu:" Anh, sức không đủ, thật sự không thể tiếp tục."
Diêm La Vương:" Nhóc con ngươi cũng thật là, cánh tay mỏi sao không nói sớm a, ta còn tưởng cậu đang muốn lấy lòng ta, vì thành toàn cho cậu nên ta cũng chưa nhẫn tâm kêu dừng."
Nam Tầm: "....."
Cô thực sự muốn một quyền đánh chết tên đáng ghét này, hay cô đánh phát vào ót cho hắn bất tỉnh nhỉ? Dù sao phía sau cũng không có mắt.
Diêm La phía sau có mắt đột nhiên nói:" Nhóc con, cậu có phải đang thầm nghiến răng nghiến lợi, muốn ra tay?"
Nam Tầm: "....."
Diêm La ngoắc ngoắc miệng:" Hôm nay cậu cùng Đao Sẹo quyết đấu, ta qua cửa phòng giam có quan sát được, là do Đao Sẹo khinh địch, người lại cồng kềnh, một thân lực đạo cũng không có chỗ phát huy, nên mới bại dưới tay đứa nhóc như cậu, nhưng muốn đánh chủ ý lên người ta, vẫn còn quá non nớt."
Tay Nam Tầm run lên, một móng tay chọc đến phía trên cột sống của Diêm La.
Diêm La da dày, không cảm thấy đau, chỉ là cảm thấy nhóc con này rất thích ghi thù:" Có phải còn để ý lúc đấy ta không ra mặt giúp cậu?"
Nam Tầm ha hả một tiếng, mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói:" Anh, em nào dám a, còn nữa, không phải cuối cùng vẫn em thắng sao?."
Diêm La gật gật đầu:" Đúng, nhóc con thật ngoan."
Nam Tầm: "......"
" Nhóc con, quên không hỏi, cậu kêu là gì? Là vì sao lại tiến vào đây?"
" Anh, em kêu Tô Mặc Bạch, bởi vì giết người cho nên bị nhốt vào đây." Nam Tầm thành thành thật thật trả lời.
Diêm La bởi vì thoải mái nên hơi khép hờ đôi mắt, khoé miệng cũng tự giác nâng lên,:" Tên cũng rất văn nhã, chỉ là tội danh nghe không văn nhã chút nào."
Nam Tầm có chút uỷ khuất nói:" Nhưng cũng không phải cố ý muốn giết người, là vô tình đẩy hắn ta chết trong lúc đánh nhau, đầu bị đập vào góc bàn, lúc đó cũng do quá luống cuống nên mới trơ mắt nhìn hắn chảy máu đến chết, nhận ra thì đã không kịp. Lại nói, em đây vì cái gì a, chẳng phải vì anh em tốt nên mới đánh nhau sao, thế nhưng sau khi xảy ra chuyện, tên bạch nhãn lang kia cự nhiên không có đứng ra làm chứng, mà đối phương trong nhà vừa có tiền vừa có thế, em chỉ biết cam chịu bị phán vào đây thôi."
Diêm La " nga" một tiếng, tựa hồ như là trong lúc lơ đãng hỏi một câu:" Chuyện trong nhà giam Hoàn Mỹ này cũng không phải người bình thường có thể nhúng tay vào, đối phương đem ngươi bắt tới nơi này, chẳng phải càng khó tác động sao?"
Nam Tầm cắt ngang:" Hây, Diêm ca, anh thật ngốc a, ngục giam Hoàn Mỹ này là nơi nào a, em nhìn gầy yếu như thế, đem ném tới nơi này, một giây không phải sẽ bị người khác chỉnh chết sao? Đến lúc đó đâu cần bọn họ phải động tay động chân, em chỉ sợ là sớm chết từ lâu rồi."
Diêm La bị Nam Tầm kêu ngốc cũng không có tức giận, hơi hơi hứng thú cười khẽ:" Đúng là sẽ như vậy, chỉ tiếc đối phương tính toán nhầm một bước, không nhìn ra cậu căn bản không phải cừu nhỏ, mà là một con tiểu sói hoang a." Dừng một chút, lại chốt một câu:" Nhóc con, ngươi rất thú vị."
Nam Tầm là lần thứ hai nghe thấy Diêm La nói cô thú vị, trong mắt loại người này, chắc chắn coi cô như sủng vật mà trêu đùa.
Hai từ" thú vị" này chính xác là để đánh giá sủng vật.
" Anh, kêu tên ta được không?" Nam Tầm nói:" Cứ kêu nhóc con, nhóc con, nghe nhiều bản thân ta cũng tưởng mình là nhóc con thật mất."
" Ngươi không phải nhóc con thì là cái gì? Vừa rồi ta liếc mắt xem xét một cái, lông cánh cũng còn chưa mọc dài."
Nam Tầm: "......"
Nam Tầm gia tăng lực tay, dùng sức đến cả khớp tay đều kêu lên.
Diêm La trêu đùa đủ rồi, bắt đầu an ủi nhóc con bên trên:" Được, ta không đùa nữa, cũng không gọi cậu là nhóc con." Nói xong, đôi mắt hơi hơi nheo lại, lười biếng giống hệt loài báo đang săn mồi,:" Tiểu Bạch, lá gan cậu cũng thật lớn a, dám một mình xông tới đây, chẳng nhẽ không ai nhắc nhở cậu, thời điểm Diêm La ta tắm rửa ghét nhất là có người khác quấy rầy."
Nhắc đến là khiến Nam Tầm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:" Em là bị người khác lừa, bọn họ gạt người nói bây giờ là thời điểm ít người nhất, cho nên em mới đến vào lúc này."
Diêm La cười một tiếng, không biết từ lúc nào, cánh tay đáng lý ra đang gục ở mép giường lại nâng lên, chống cằm, khuôn mặt tuấn tú quan sát Nam Tầm hồi lâu, một bộ dáng quan sát một thứ gì đó rất hứng thú:" Như thế nào, không thích cùng đám đại gia kia tắm rửa."
Nam Tầm khụ khụ:" Chỉ là không có thói quen tắm cùng nhiều người như vậy."
Diêm La như đang suy tư gì đó, chỉ nhìn Nam Tầm chằm chằm, cũng không nói thêm.
Nam Tầm bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, hắc hắc cười một tiếng, cố gắng dời tầm mắt về phía khác.
Công tử
: Rất xin lỗi mọi người, đã lâu rồi mới ngoi lên đăng chương
. Không hiểu sao nhưng ta edit thế giới này siêu lâu, chắc là do không quá thích TG này, TG rất buồn.....
Bình luận facebook