Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182: Mộng bức, bại lộ
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Nhưng Quý Hà lại cảm thấy mình đoán đúng rồi, ánh mắt y có chút thẫn thờ, tự mình lẩm bẩm: "Có lúc anh rất hâm mộ cậu. Tuy rằng đội trưởng Triệu cho cậu đến nằm vùng, nhưng đến cùng cậu cũng không phải cảnh sát, cậu không có nhiều gông xiềng ràng buộc như vậy."
"Tiểu Bạch, cậu biết mấy năm nay anh đã trải qua những gì không? Vì vào được bang phái hạng hai kia, anh đã làm rất nhiều việc xấu, cũng nhiễm phải rất nhiều thói xấu. Uống rượu, hút thuốc, đánh cược, chơi gái, giết người, anh đã làm đủ, còn chắn đạn thay lão đại của bang đó.
Anh từng có một nhóm anh em thân thiết trong bang, họ thực sự rất tốt với anh. Vô số ngày đêm, anh suýt chút nữa chìm đắm trong kiểu sống sa đọa đó. Nhưng anh biết trên lưng mình còn đeo sứ mệnh cảnh sát, dù anh có sa đọa thế nào cũng vẫn luôn nhớ rõ ngày anh tốt nghiệp, mọi người cùng tuyên thệ sẽ bảo vệ mảnh lãnh thổ này, bảo vệ tôn nghiêm luật pháp... Sau đó, trong một lần cảnh sát vây quét, anh em của anh hy sinh. Anh tận mắt nhìn thấy cậu ta cố gắng phản kháng, cuối cùng bị cảnh sát bắn một phát giữa trán."
Quý Hà nở nụ cười tự giễu, trong mắt y hiện lên cảm xúc tự chán ghét chính mình: "Và rồi anh thuận thế tiến vào ngục giam, sau đó không lâu đã chờ được Diêm La. Anh kiên trì quan sát anh ta nhiều ngày, nghĩ đến vô số biện pháp tiếp cận nhưng đều không phù hợp. Anh còn chưa kịp nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn tiếp cận anh ta thì cậu đã đến rồi."
"Tiểu Bạch, anh hiểu cảm thụ của cậu. Thế giới này nào có chính và tà tuyệt đối, có lúc ở đây lâu, anh sẽ có loại ảo giác anh cũng là một thành viên của họ. Có lẽ, anh đã là một thành viên, chỉ là có thân phận nằm vùng khiến anh có thể lừa mình dối người..."
Quý Hà nói với Nam Tầm rất nhiều, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cậu: "Cuối cùng thì anh khuyên cậu một câu, sớm bứt ra đi, cậu và anh không giống nhau."
Nam Tầm lắc đầu: "Nhưng mà anh, không còn kịp nữa rồi. Em đã không rời được anh của em."
Quý Hà ngẩn ra, không tiếp tục khuyên cái gì, chỉ cười nhạt: "Vậy cậu sẽ vạch trần thân phận nằm vùng của anh với anh ta sao?"
Nam Tầm tiếp tục lắc đầu: "Em sẽ không, nhưng em cũng không thể để anh tùy ý nguy hại đến an toàn của anh ấy."
Sau lần này, Nam Tầm không còn tới gặp Quý Hà. Cậu còn nhớ rõ những ngày tháng ở trong tù ấy, tuy rằng rất ngắn, nhưng rất vui vẻ. Có lẽ Quý Hà cũng từng vui vẻ, chỉ là dưới biểu tượng vui sướng thường là sự thật tàn khốc.
Có vài thứ một khi đã nát thì không thể chắp nối lại được nữa rồi.
Hai tháng sau, một người anh em cấp dưới của Diêm La Vương lại xảy ra chuyện, kết cục khá thảm khốc. Hắn trực tiếp đánh lén cảnh sát, cuối cùng bị cảnh sát dùng súng bắn vỡ đầu, giống hệt vị anh em kia của Quý Hà.
Tất cả mọi người đau đáu dò xét kẻ phản bội trong bang, cuối cùng không biết vì sao hiềm nghi kẻ phản bội lại trực tiếp chỉ về hướng Tô Mặc Bạch.
Tuy Diêm La Vương đã cực lực đảm bảo kẻ phản bội chắc chắn không phải Tô Mặc Bạch, nhưng xảy ra chuyện liên tiếp đã khiến những người bên dưới ngo ngoe rục rịch, cho dù là uy danh bên ngoài của Diêm La Vương cũng không lắng được lửa giận của bọn họ nữa.
Diêm La xoa đầu cậu bé: "Tiểu Bạch, gần đây đừng đi bất kì nơi nào cả."
Nam Tầm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm lấy cánh tay hắn, gối đầu trên bả vai hắn, thấp giọng nói: "Anh, khi nào thì chúng ta mới có thể sống mà không như đi trên mũi dao thế này nữa?"
Diêm La nắm chặt tay cậu, rất lâu đều không lên tiếng.
Nam Tầm tiếp tục nói: "Anh chưa từng nghĩ tới việc chuyển sản nghiệp ngầm ra ngoài sao? Anh có thể mở công ty lớn rồi triệu tập các anh em bên dưới đến làm việc. Đến lúc đó anh cũng không cần lo các anh em không có thu nhập."
Diêm La nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại trên đầu cậu, ngữ điệu trầm mà chậm nói: "Tiểu Bạch, cậu nghĩ quá đơn giản. Anh từ nhỏ đã lăn lộn trong thế giới này, cũng chỉ biết những thứ ở thế giới này. Các anh em bên dưới càng là như vậy, lẽ nào cậu trông cậy vào một tên đàn ông nắm mã tấu đi cầm bút?"
"Tiểu Bạch, có phải cậu bị những lời đồn nhảm kia dọa không? Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám làm tổn thương cậu."
Nam Tầm sốt ruột đến không được, khóc trong lòng với Tiểu Bát: "Làm sao bây giờ? Anh của ta đến bây giờ vẫn không nhận ra Quý Hà là nằm vùng."
Tiểu Bát cũng rất bất đắc dĩ: "Ngươi biết Quý Hà liều mạng đến nỗi nào không? Ngay cả quỷ cũng sẽ không nghi ngờ hắn."
Nam Tầm không thể tiết lộ thân phận nằm vùng của Quý Hà, bởi vì như vậy rất có thể sẽ giết chết khí vận tử Quý Hà. Nam Tầm cũng không thể thuyết phục được đại boss hoàn lương, trong khoảng thời gian này cậu bị đè nén sắp hỏng mất.
Tuy Diêm La đã bị bẻ đi thật nhiều anh em, phía dưới cũng bắt đầu xao động bất an, nhưng dường như hắn không hề hoang mang chút nào, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Gần đây có một cuộc buôn bán lớn, vì để ổn định "lòng quân", lần này Diêm La dự định tự mình ra trận. Vị trí giao dịch cụ thể Diêm La chỉ nói cho mấy anh em có thể tin.
Sau khi Nam Tầm biết thì sợ hết hồn, kiên quyết muốn cùng đi theo. Từ lúc Diêm La vừa rời giường liền ôm lấy cánh tay hắn, đánh chết cũng không chịu buông.
Diêm La tức giận quá chừng, cuối cùng đành phải dẫn cậu đi.
Hàng hóa giao dịch đã được đóng gói cẩn thận từ trước, ngoài Diêm La, không ai biết món đồ muốn giao dịch lần này là gì.
Có điều người có kinh nghiệm đã nghe được bên trong có thể là thứ gì như đồ sứ, trong lòng không khỏi buồn bực.
Anh em hiểu rõ Diêm La Vương đều biết Diêm La Vương một không buôn lậu ma túy, hai không buôn lậu di sản văn hóa quốc gia. Điều thứ nhất người trong vòng đều biết, điều thứ hai cũng chỉ có anh em trong bang bọn họ rõ ràng.
Địa điểm giao dịch định ở một khu đất đang thi công tại thành phố B. Nhà cao tầng vừa xây được một nửa liền không đủ tài chính vì vậy bị ngừng lại, trong khu thi công không có người nào.
Người đến giao dịch là một người nước ngoài, trong tay nhấc theo một va li tiền mặt, có ước chừng mười vệ sĩ đi theo sau gã.
Diêm La bắn một tràng tiếng nước M lưu loát giao lưu với đối phương. Một lát sau, hai phía đạt thành nhất trí, chuẩn bị kiểm hàng.
Người nước M phái một tên đàn em đi nghiệm hàng, cái thùng được mở ra, bên trong lộ ra một góc sứ tráng men xanh.
Sắc mặt Nam Tầm biến đổi mãnh liệt. Đờ mờ không phải chứ, anh cậu dám buôn lậu di sản văn hóa quốc gia?
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên những tiếng bước chân dày đặc, một người ở đây đột nhiên thốt lên kinh ngạc: "Không ổn Diêm gia! Bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây!"
Nam Tầm nhanh chóng chạy đến bên người Diêm La, bắt được tay hắn.
Hơn hai mươi cảnh sát cùng vọt vào, nòng súng đen thui nhắm vào tất cả mọi người ở đây, đặc biệt là Diêm La.
Nam Tầm thấy được đội trưởng Triệu cầm đầu, trái tim bỗng nhảy lên thình thịch.
"A a a, Tiểu Bát làm sao bây giờ? Đại boss sắp xong đời!"
Tiểu Bát rất bình tĩnh: "Sợ cái lông, cũng không phải sứ Thanh Hoa thật, đều là hàng giả."
Nam Tầm:...
Lúc này, tất cả mọi người bị còng lại, Quý Hà cũng bị còng. Các anh em của Diêm La Vương vốn định liều mạng một phen, nhưng không ngờ được Diêm La Vương lại chủ động giơ hai tay ra, bọn họ vừa ngây ngẩn đã bị cảnh sát còng xong.
Đội trưởng Triệu đi tới bên người Diêm La Vương, tự mình còng hắn.
Những người này buôn bán di sản văn hóa quốc gia, cho nên chắc chắn đều chạy không thoát tù chung thân. Đội trưởng Triệu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghĩ đến điều gì, tầm mắt đội trưởng Triệu đảo qua rơi trên người Nam Tầm.
Nam Tầm sợ đến trái tim sắp bắn ra ngoài, vội vã giơ tay hướng ông ta, ra hiệu ông cũng còng lại.
Đội trưởng Triệu lại không nhúc nhích, chỉ vỗ vỗ bờ vai cậu, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Mặc Bạch, hai năm qua khổ cho cậu, về cùng chú đi."
Nam Tầm:!
Nhưng Quý Hà lại cảm thấy mình đoán đúng rồi, ánh mắt y có chút thẫn thờ, tự mình lẩm bẩm: "Có lúc anh rất hâm mộ cậu. Tuy rằng đội trưởng Triệu cho cậu đến nằm vùng, nhưng đến cùng cậu cũng không phải cảnh sát, cậu không có nhiều gông xiềng ràng buộc như vậy."
"Tiểu Bạch, cậu biết mấy năm nay anh đã trải qua những gì không? Vì vào được bang phái hạng hai kia, anh đã làm rất nhiều việc xấu, cũng nhiễm phải rất nhiều thói xấu. Uống rượu, hút thuốc, đánh cược, chơi gái, giết người, anh đã làm đủ, còn chắn đạn thay lão đại của bang đó.
Anh từng có một nhóm anh em thân thiết trong bang, họ thực sự rất tốt với anh. Vô số ngày đêm, anh suýt chút nữa chìm đắm trong kiểu sống sa đọa đó. Nhưng anh biết trên lưng mình còn đeo sứ mệnh cảnh sát, dù anh có sa đọa thế nào cũng vẫn luôn nhớ rõ ngày anh tốt nghiệp, mọi người cùng tuyên thệ sẽ bảo vệ mảnh lãnh thổ này, bảo vệ tôn nghiêm luật pháp... Sau đó, trong một lần cảnh sát vây quét, anh em của anh hy sinh. Anh tận mắt nhìn thấy cậu ta cố gắng phản kháng, cuối cùng bị cảnh sát bắn một phát giữa trán."
Quý Hà nở nụ cười tự giễu, trong mắt y hiện lên cảm xúc tự chán ghét chính mình: "Và rồi anh thuận thế tiến vào ngục giam, sau đó không lâu đã chờ được Diêm La. Anh kiên trì quan sát anh ta nhiều ngày, nghĩ đến vô số biện pháp tiếp cận nhưng đều không phù hợp. Anh còn chưa kịp nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn tiếp cận anh ta thì cậu đã đến rồi."
"Tiểu Bạch, anh hiểu cảm thụ của cậu. Thế giới này nào có chính và tà tuyệt đối, có lúc ở đây lâu, anh sẽ có loại ảo giác anh cũng là một thành viên của họ. Có lẽ, anh đã là một thành viên, chỉ là có thân phận nằm vùng khiến anh có thể lừa mình dối người..."
Quý Hà nói với Nam Tầm rất nhiều, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cậu: "Cuối cùng thì anh khuyên cậu một câu, sớm bứt ra đi, cậu và anh không giống nhau."
Nam Tầm lắc đầu: "Nhưng mà anh, không còn kịp nữa rồi. Em đã không rời được anh của em."
Quý Hà ngẩn ra, không tiếp tục khuyên cái gì, chỉ cười nhạt: "Vậy cậu sẽ vạch trần thân phận nằm vùng của anh với anh ta sao?"
Nam Tầm tiếp tục lắc đầu: "Em sẽ không, nhưng em cũng không thể để anh tùy ý nguy hại đến an toàn của anh ấy."
Sau lần này, Nam Tầm không còn tới gặp Quý Hà. Cậu còn nhớ rõ những ngày tháng ở trong tù ấy, tuy rằng rất ngắn, nhưng rất vui vẻ. Có lẽ Quý Hà cũng từng vui vẻ, chỉ là dưới biểu tượng vui sướng thường là sự thật tàn khốc.
Có vài thứ một khi đã nát thì không thể chắp nối lại được nữa rồi.
Hai tháng sau, một người anh em cấp dưới của Diêm La Vương lại xảy ra chuyện, kết cục khá thảm khốc. Hắn trực tiếp đánh lén cảnh sát, cuối cùng bị cảnh sát dùng súng bắn vỡ đầu, giống hệt vị anh em kia của Quý Hà.
Tất cả mọi người đau đáu dò xét kẻ phản bội trong bang, cuối cùng không biết vì sao hiềm nghi kẻ phản bội lại trực tiếp chỉ về hướng Tô Mặc Bạch.
Tuy Diêm La Vương đã cực lực đảm bảo kẻ phản bội chắc chắn không phải Tô Mặc Bạch, nhưng xảy ra chuyện liên tiếp đã khiến những người bên dưới ngo ngoe rục rịch, cho dù là uy danh bên ngoài của Diêm La Vương cũng không lắng được lửa giận của bọn họ nữa.
Diêm La xoa đầu cậu bé: "Tiểu Bạch, gần đây đừng đi bất kì nơi nào cả."
Nam Tầm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm lấy cánh tay hắn, gối đầu trên bả vai hắn, thấp giọng nói: "Anh, khi nào thì chúng ta mới có thể sống mà không như đi trên mũi dao thế này nữa?"
Diêm La nắm chặt tay cậu, rất lâu đều không lên tiếng.
Nam Tầm tiếp tục nói: "Anh chưa từng nghĩ tới việc chuyển sản nghiệp ngầm ra ngoài sao? Anh có thể mở công ty lớn rồi triệu tập các anh em bên dưới đến làm việc. Đến lúc đó anh cũng không cần lo các anh em không có thu nhập."
Diêm La nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại trên đầu cậu, ngữ điệu trầm mà chậm nói: "Tiểu Bạch, cậu nghĩ quá đơn giản. Anh từ nhỏ đã lăn lộn trong thế giới này, cũng chỉ biết những thứ ở thế giới này. Các anh em bên dưới càng là như vậy, lẽ nào cậu trông cậy vào một tên đàn ông nắm mã tấu đi cầm bút?"
"Tiểu Bạch, có phải cậu bị những lời đồn nhảm kia dọa không? Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám làm tổn thương cậu."
Nam Tầm sốt ruột đến không được, khóc trong lòng với Tiểu Bát: "Làm sao bây giờ? Anh của ta đến bây giờ vẫn không nhận ra Quý Hà là nằm vùng."
Tiểu Bát cũng rất bất đắc dĩ: "Ngươi biết Quý Hà liều mạng đến nỗi nào không? Ngay cả quỷ cũng sẽ không nghi ngờ hắn."
Nam Tầm không thể tiết lộ thân phận nằm vùng của Quý Hà, bởi vì như vậy rất có thể sẽ giết chết khí vận tử Quý Hà. Nam Tầm cũng không thể thuyết phục được đại boss hoàn lương, trong khoảng thời gian này cậu bị đè nén sắp hỏng mất.
Tuy Diêm La đã bị bẻ đi thật nhiều anh em, phía dưới cũng bắt đầu xao động bất an, nhưng dường như hắn không hề hoang mang chút nào, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Gần đây có một cuộc buôn bán lớn, vì để ổn định "lòng quân", lần này Diêm La dự định tự mình ra trận. Vị trí giao dịch cụ thể Diêm La chỉ nói cho mấy anh em có thể tin.
Sau khi Nam Tầm biết thì sợ hết hồn, kiên quyết muốn cùng đi theo. Từ lúc Diêm La vừa rời giường liền ôm lấy cánh tay hắn, đánh chết cũng không chịu buông.
Diêm La tức giận quá chừng, cuối cùng đành phải dẫn cậu đi.
Hàng hóa giao dịch đã được đóng gói cẩn thận từ trước, ngoài Diêm La, không ai biết món đồ muốn giao dịch lần này là gì.
Có điều người có kinh nghiệm đã nghe được bên trong có thể là thứ gì như đồ sứ, trong lòng không khỏi buồn bực.
Anh em hiểu rõ Diêm La Vương đều biết Diêm La Vương một không buôn lậu ma túy, hai không buôn lậu di sản văn hóa quốc gia. Điều thứ nhất người trong vòng đều biết, điều thứ hai cũng chỉ có anh em trong bang bọn họ rõ ràng.
Địa điểm giao dịch định ở một khu đất đang thi công tại thành phố B. Nhà cao tầng vừa xây được một nửa liền không đủ tài chính vì vậy bị ngừng lại, trong khu thi công không có người nào.
Người đến giao dịch là một người nước ngoài, trong tay nhấc theo một va li tiền mặt, có ước chừng mười vệ sĩ đi theo sau gã.
Diêm La bắn một tràng tiếng nước M lưu loát giao lưu với đối phương. Một lát sau, hai phía đạt thành nhất trí, chuẩn bị kiểm hàng.
Người nước M phái một tên đàn em đi nghiệm hàng, cái thùng được mở ra, bên trong lộ ra một góc sứ tráng men xanh.
Sắc mặt Nam Tầm biến đổi mãnh liệt. Đờ mờ không phải chứ, anh cậu dám buôn lậu di sản văn hóa quốc gia?
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên những tiếng bước chân dày đặc, một người ở đây đột nhiên thốt lên kinh ngạc: "Không ổn Diêm gia! Bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây!"
Nam Tầm nhanh chóng chạy đến bên người Diêm La, bắt được tay hắn.
Hơn hai mươi cảnh sát cùng vọt vào, nòng súng đen thui nhắm vào tất cả mọi người ở đây, đặc biệt là Diêm La.
Nam Tầm thấy được đội trưởng Triệu cầm đầu, trái tim bỗng nhảy lên thình thịch.
"A a a, Tiểu Bát làm sao bây giờ? Đại boss sắp xong đời!"
Tiểu Bát rất bình tĩnh: "Sợ cái lông, cũng không phải sứ Thanh Hoa thật, đều là hàng giả."
Nam Tầm:...
Lúc này, tất cả mọi người bị còng lại, Quý Hà cũng bị còng. Các anh em của Diêm La Vương vốn định liều mạng một phen, nhưng không ngờ được Diêm La Vương lại chủ động giơ hai tay ra, bọn họ vừa ngây ngẩn đã bị cảnh sát còng xong.
Đội trưởng Triệu đi tới bên người Diêm La Vương, tự mình còng hắn.
Những người này buôn bán di sản văn hóa quốc gia, cho nên chắc chắn đều chạy không thoát tù chung thân. Đội trưởng Triệu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghĩ đến điều gì, tầm mắt đội trưởng Triệu đảo qua rơi trên người Nam Tầm.
Nam Tầm sợ đến trái tim sắp bắn ra ngoài, vội vã giơ tay hướng ông ta, ra hiệu ông cũng còng lại.
Đội trưởng Triệu lại không nhúc nhích, chỉ vỗ vỗ bờ vai cậu, vẻ mặt hổ thẹn nói: "Mặc Bạch, hai năm qua khổ cho cậu, về cùng chú đi."
Nam Tầm:!
Bình luận facebook