Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209: Về sau, đừng tới nữa
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nam Tầm vẫn còn đang thấp thỏm thì đã bị A Mãng kéo tới bên một dòng sông nhỏ.
Dòng sông nhỏ quen thuộc này làm cô không khỏi ngẩn ra. Cô nghi ngờ đây chính là con sông chảy qua bộ lạc A Khê, có điều nơi đây là thượng nguồn, bởi vì mặt sông nhìn có vẻ hẹp hơn.
Bỗng nghĩ đến gì đó, mặt Nam Tầm hơi phiếm hồng. A Mãng vậy mà mang dáng vẻ chính nhân quân tử như lẽ đương nhiên, không chút chần chờ cởi cái khố da thú xuống, còn vươn tay về phía Nam Tầm: "A Khê, tới đây, xuống tắm nào. Bây giờ nước sông còn chưa lạnh, nếu đợi đến lá cây khô hết rồi thì nước sẽ trở nên lạnh đó."
Nam Tầm cảm thấy dáng vẻ đứng đắn này của A Mãng khá giống đang giả vờ, nhưng cô vẫn rất thoải mái cởi áo ngoài và váy khố, thậm chí còn cởi cả nội y và quần nhỏ. Bởi vì cô sợ lát nữa khi A Mãng muốn làm gì đó sẽ kéo hỏng nó mất.
Cô đã phải tốn cả đống công sức mới may được như này, đặc biệt là hôm nay sau khi phát hiện cốt châm và da thú rất khó dùng, cô liền càng thêm quý trọng mấy thứ này.
Tầm mắt A Mãng cứ như dính chặt trên thân hình không một mảnh vải che thân của cô không dời đi được.
Chờ đến khi Nam Tầm đạp một chân xuống nước, lập tức thấy lạnh đến nỗi cô phải rụt phắt chân về, không khỏi hô lên một tiếng: "A Mãng, anh là kẻ lừa đảo, nước rõ ràng rất lạnh!"
Nhưng mà không đợi Nam Tầm hoàn toàn lui về, A Mãng đã chạy vội tới túm chặt Nam Tầm kéo vào trong nước làm mặt nước bắn lên bùm bùm.
Nam Tầm bị dòng nước lạnh lẽo vây quanh, nhịn không được rùng mình một cái. A Mãng ngẩn người, dường như có chút không tin: "A Khê, em thật sự thấy nước lạnh hả?"
Nam Tầm cạn lời, hóa ra đồ khốn này cho rằng cô giả vờ? Con mẹ nó, cô lạnh thật có được không!
"Anh da dày, đương nhiên là không cảm giác được!" Nam Tầm buồn bực nói.
A Mãng vội ôm lấy cô gắt gao: "A Khê, vậy em ôm chặt tôi rồi thì sẽ không lạnh nữa, người tôi ấm lắm." Nam Tầm thật sự cảm nhận được, bởi vì A Mãng ôm cô rất chặt. Da thịt hai người dán vào nhau nên chẳng sợ cách một tầng nước lạnh cô cũng cảm giác được, trên dưới toàn thân người đàn ông đều nóng rực.
Tay A Mãng bắt đầu "tuần tra" khắp người Nam Tầm, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Nam Tầm la lên mắng: "Khốn khiếp, anh sờ chỗ nào đó!"
"A Khê, em đừng lộn xộn, tôi đang tắm cho em đấy. Cả người từ trên xuống dưới đều phải tắm cho sạch, có vài chỗ em không với tới đâu, để tôi giúp em." A Mãng ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn vang lên nặng nề bên tai cô.
Nam Tầm:...
Có ma mới tin anh!
Mẹ nó tắm rửa là tắm như anh thế này hả? Tay đang sờ chỗ nào lại bóp chỗ nào đó!
Mắt thấy sắp sửa phải "lau súng cướp cò", thế nhưng A Mãng lại đột nhiên nói câu "đã tắm sạch rồi", sau đó liền ôm Nam Tầm lên bờ.
Mãi đến khi bản thân bị ôm vào bờ, Nam Tầm vẫn trong trạng thái ngỡ ngàng. Hửm, Tộc ăn thịt sửa thành Tộc ăn chay ư? Thật kì diệu.
A Mãng dùng khố da thú của mình lau cẩn thận toàn thân Nam Tầm từ trên xuống dưới một lần, sau đó mặc áo ngoài và váy giúp cô.
"Áo con và quần lót của em còn chưa được mặc vào đâu." Nam Tầm nhắc nhở một câu.
A Mãng "ừ" một tiếng nhưng vẫn không quan tâm, tiếp tục mặc vào.
Chờ đến khi Nam Tầm mặc xong áo và váy rồi, A Mãng mới quấn cho mình cái khố đã ướt một nửa kia. Sau đó một tay hắn nắm Nam Tầm, một tay cầm nội y mà Nam Tầm không mặc, chậm rãi trở về.
Lúc đi ngang qua bụi dương xỉ, A Mãng đột ngột dừng bước, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nam Tầm.
Nam Tầm:!
A Mãng dùng một tay gạt bụi dương xỉ, một tay nắm chặt Nam Tầm kéo cô vào trong đó.
Còn chưa đi được vài bước, hắn đã bế Nam Tầm lên đẩy ngã xuống bụi cỏ, không nói hai lời liền đè lên.
"A Mãng!" Nam Tầm gấp gáp kêu một tiếng.
A Mãng cúi người chặn miệng cô, gấp không chờ nổi mà đi thẳng vào chủ đề chính. Gió đêm đã có chút lạnh, nhưng nhiệt độ không khí trong bụi cỏ thì lại không ngừng tăng cao, nóng hầm hập như muốn bỏng người.
Nam Tầm bỗng nhiên hiểu rõ vì sao vừa rồi lúc ở trong sông A Mãng lại phanh gấp. Hắn chắc là sợ nếu cô ở lâu trong nước sẽ bị cảm lạnh.
Thời tối cổ không thể so với hiện đại, nếu bị trúng gió mà mãi không khỏi có khả năng sẽ mất mạng như chơi.
Nam Tầm đi thẳng ra ngoài lại được A Mãng ôm ngang trở về. Trước đó tắm rửa coi như phí công, bây giờ cả người cô đều là mồ hôi nhớt nhớt dính dính.
Vào lúc cô còn choáng váng, hình như có người cầm da thú ướt lau người giúp cô. Người đó kêu cô nâng tay cô liền nâng tay, kêu cô nhấc chân cô liền nhấc chân, phối hợp đến không thể phối hợp hơn.
...
Ngây người ở bộ lạc ăn thịt người mười ngày, Nam Tầm cũng đã quen biết gần hết người ở đây. Sau đó cô nhắc với A Mãng việc về thăm bộ lạc của mình.
A Mãng đồng ý rất sảng khoái, ngược lại mấy dũng sĩ trong bộ lạc lại không tánh thành cho lắm. Nhưng thái độ của A Mãng rất kiên quyết, những người đó cũng tiện nói gì thêm. Mấy ngày A Mãng không ở đây, bộ lạc sẽ tạm thời giao cho A Báo dẫn dắt.
Ngoài cây giáo đầu đá, A Mãng không mang theo bất cứ thứ gì nữa, cứ như vậy cùng Nam Tầm về nhà mẹ đẻ.
Nam Tầm vốn muốn nhắc A Mãng mang theo chút quà gặp mặt, nhưng khi nghĩ đến hai mươi tấm da thú của A Mãng lại đột nhiên cảm thấy đau lòng cho người đàn ông của cô, cho nên không mở miệng.
Khoảng cách với bộ lạc ngày càng gần, thế nhưng Nam Tầm lại không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng.
Quả nhiên, cô và A Mãng cũng không nhận được sự hoan nghênh của các tộc nhân.
Trong ấn tượng của cô, phụ nữ là hàng hoá cao cấp. Cô đã bị người của bộ lạc khác dùng đồ vật đổi đi rồi thì cô chính là người của bộ lạc khác, không thể tiếp tục dây dưa gì với bộ lạc cũ nữa.
Lão tộc trưởng cũng không thèm nhìn mặt A Khê, chỉ có A Thạch, A Ngu, còn có Sơ Tuyết ra gặp cô.
"Em gái, là a huynh có lỗi với em. Nhưng khi đó nếu a huynh không đồng ý, Tộc ăn thịt người có thể đã..." Vẻ mặt A Thạch áy náy, nói đến đây bỗng đầy phẫn hận hung hăng trừng A Mãng đang chờ dưới gốc đại thụ xa xa.
Nam Tầm vội nói: "A huynh, A Mãng đối xử với em rất tốt. Tộc nhân của Tộc ăn thịt người cũng không tàn bạo như mọi người nghĩ đâu, bọn họ đều đối đãi với em không tệ."
A Thạch thở dài, vỗ vỗ vai cô: "A Khê, em hãy sống thật tốt ở Tộc ăn thịt người đi." Hơi ngừng một chút, anh hạ giọng trầm xuống: "Về sau, đừng tới nữa."
Khoé môi Nam Tầm miễn cưỡng cong lên: "Em hiểu rồi, thật ra em chỉ đến thăm a huynh và a đạt thôi, không ngờ a đạt lại không muốn nhìn thấy em."
A Thạch giải thích: "Dù sao a đạt cũng là tộc trưởng, thái độ của ông đại biểu cho thái độ của toàn tộc, không tiện gặp em. Thật ra a đạt rất nhớ em."
Nam Tầm gật đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Mặc dù đã biết thân tình* ở thời tối cổ này không thể sâu nặng như ở hiện đại. Nhưng như vậy cũng quá bạc bẽo đi, khiến cho lòng cô lạnh ngắt.
[*Thân tình: Tình cảm gia đình, tình cảm giữa người với người trong một gia đình.]
Nam Tầm vẫn còn đang thấp thỏm thì đã bị A Mãng kéo tới bên một dòng sông nhỏ.
Dòng sông nhỏ quen thuộc này làm cô không khỏi ngẩn ra. Cô nghi ngờ đây chính là con sông chảy qua bộ lạc A Khê, có điều nơi đây là thượng nguồn, bởi vì mặt sông nhìn có vẻ hẹp hơn.
Bỗng nghĩ đến gì đó, mặt Nam Tầm hơi phiếm hồng. A Mãng vậy mà mang dáng vẻ chính nhân quân tử như lẽ đương nhiên, không chút chần chờ cởi cái khố da thú xuống, còn vươn tay về phía Nam Tầm: "A Khê, tới đây, xuống tắm nào. Bây giờ nước sông còn chưa lạnh, nếu đợi đến lá cây khô hết rồi thì nước sẽ trở nên lạnh đó."
Nam Tầm cảm thấy dáng vẻ đứng đắn này của A Mãng khá giống đang giả vờ, nhưng cô vẫn rất thoải mái cởi áo ngoài và váy khố, thậm chí còn cởi cả nội y và quần nhỏ. Bởi vì cô sợ lát nữa khi A Mãng muốn làm gì đó sẽ kéo hỏng nó mất.
Cô đã phải tốn cả đống công sức mới may được như này, đặc biệt là hôm nay sau khi phát hiện cốt châm và da thú rất khó dùng, cô liền càng thêm quý trọng mấy thứ này.
Tầm mắt A Mãng cứ như dính chặt trên thân hình không một mảnh vải che thân của cô không dời đi được.
Chờ đến khi Nam Tầm đạp một chân xuống nước, lập tức thấy lạnh đến nỗi cô phải rụt phắt chân về, không khỏi hô lên một tiếng: "A Mãng, anh là kẻ lừa đảo, nước rõ ràng rất lạnh!"
Nhưng mà không đợi Nam Tầm hoàn toàn lui về, A Mãng đã chạy vội tới túm chặt Nam Tầm kéo vào trong nước làm mặt nước bắn lên bùm bùm.
Nam Tầm bị dòng nước lạnh lẽo vây quanh, nhịn không được rùng mình một cái. A Mãng ngẩn người, dường như có chút không tin: "A Khê, em thật sự thấy nước lạnh hả?"
Nam Tầm cạn lời, hóa ra đồ khốn này cho rằng cô giả vờ? Con mẹ nó, cô lạnh thật có được không!
"Anh da dày, đương nhiên là không cảm giác được!" Nam Tầm buồn bực nói.
A Mãng vội ôm lấy cô gắt gao: "A Khê, vậy em ôm chặt tôi rồi thì sẽ không lạnh nữa, người tôi ấm lắm." Nam Tầm thật sự cảm nhận được, bởi vì A Mãng ôm cô rất chặt. Da thịt hai người dán vào nhau nên chẳng sợ cách một tầng nước lạnh cô cũng cảm giác được, trên dưới toàn thân người đàn ông đều nóng rực.
Tay A Mãng bắt đầu "tuần tra" khắp người Nam Tầm, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Nam Tầm la lên mắng: "Khốn khiếp, anh sờ chỗ nào đó!"
"A Khê, em đừng lộn xộn, tôi đang tắm cho em đấy. Cả người từ trên xuống dưới đều phải tắm cho sạch, có vài chỗ em không với tới đâu, để tôi giúp em." A Mãng ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn vang lên nặng nề bên tai cô.
Nam Tầm:...
Có ma mới tin anh!
Mẹ nó tắm rửa là tắm như anh thế này hả? Tay đang sờ chỗ nào lại bóp chỗ nào đó!
Mắt thấy sắp sửa phải "lau súng cướp cò", thế nhưng A Mãng lại đột nhiên nói câu "đã tắm sạch rồi", sau đó liền ôm Nam Tầm lên bờ.
Mãi đến khi bản thân bị ôm vào bờ, Nam Tầm vẫn trong trạng thái ngỡ ngàng. Hửm, Tộc ăn thịt sửa thành Tộc ăn chay ư? Thật kì diệu.
A Mãng dùng khố da thú của mình lau cẩn thận toàn thân Nam Tầm từ trên xuống dưới một lần, sau đó mặc áo ngoài và váy giúp cô.
"Áo con và quần lót của em còn chưa được mặc vào đâu." Nam Tầm nhắc nhở một câu.
A Mãng "ừ" một tiếng nhưng vẫn không quan tâm, tiếp tục mặc vào.
Chờ đến khi Nam Tầm mặc xong áo và váy rồi, A Mãng mới quấn cho mình cái khố đã ướt một nửa kia. Sau đó một tay hắn nắm Nam Tầm, một tay cầm nội y mà Nam Tầm không mặc, chậm rãi trở về.
Lúc đi ngang qua bụi dương xỉ, A Mãng đột ngột dừng bước, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nam Tầm.
Nam Tầm:!
A Mãng dùng một tay gạt bụi dương xỉ, một tay nắm chặt Nam Tầm kéo cô vào trong đó.
Còn chưa đi được vài bước, hắn đã bế Nam Tầm lên đẩy ngã xuống bụi cỏ, không nói hai lời liền đè lên.
"A Mãng!" Nam Tầm gấp gáp kêu một tiếng.
A Mãng cúi người chặn miệng cô, gấp không chờ nổi mà đi thẳng vào chủ đề chính. Gió đêm đã có chút lạnh, nhưng nhiệt độ không khí trong bụi cỏ thì lại không ngừng tăng cao, nóng hầm hập như muốn bỏng người.
Nam Tầm bỗng nhiên hiểu rõ vì sao vừa rồi lúc ở trong sông A Mãng lại phanh gấp. Hắn chắc là sợ nếu cô ở lâu trong nước sẽ bị cảm lạnh.
Thời tối cổ không thể so với hiện đại, nếu bị trúng gió mà mãi không khỏi có khả năng sẽ mất mạng như chơi.
Nam Tầm đi thẳng ra ngoài lại được A Mãng ôm ngang trở về. Trước đó tắm rửa coi như phí công, bây giờ cả người cô đều là mồ hôi nhớt nhớt dính dính.
Vào lúc cô còn choáng váng, hình như có người cầm da thú ướt lau người giúp cô. Người đó kêu cô nâng tay cô liền nâng tay, kêu cô nhấc chân cô liền nhấc chân, phối hợp đến không thể phối hợp hơn.
...
Ngây người ở bộ lạc ăn thịt người mười ngày, Nam Tầm cũng đã quen biết gần hết người ở đây. Sau đó cô nhắc với A Mãng việc về thăm bộ lạc của mình.
A Mãng đồng ý rất sảng khoái, ngược lại mấy dũng sĩ trong bộ lạc lại không tánh thành cho lắm. Nhưng thái độ của A Mãng rất kiên quyết, những người đó cũng tiện nói gì thêm. Mấy ngày A Mãng không ở đây, bộ lạc sẽ tạm thời giao cho A Báo dẫn dắt.
Ngoài cây giáo đầu đá, A Mãng không mang theo bất cứ thứ gì nữa, cứ như vậy cùng Nam Tầm về nhà mẹ đẻ.
Nam Tầm vốn muốn nhắc A Mãng mang theo chút quà gặp mặt, nhưng khi nghĩ đến hai mươi tấm da thú của A Mãng lại đột nhiên cảm thấy đau lòng cho người đàn ông của cô, cho nên không mở miệng.
Khoảng cách với bộ lạc ngày càng gần, thế nhưng Nam Tầm lại không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng.
Quả nhiên, cô và A Mãng cũng không nhận được sự hoan nghênh của các tộc nhân.
Trong ấn tượng của cô, phụ nữ là hàng hoá cao cấp. Cô đã bị người của bộ lạc khác dùng đồ vật đổi đi rồi thì cô chính là người của bộ lạc khác, không thể tiếp tục dây dưa gì với bộ lạc cũ nữa.
Lão tộc trưởng cũng không thèm nhìn mặt A Khê, chỉ có A Thạch, A Ngu, còn có Sơ Tuyết ra gặp cô.
"Em gái, là a huynh có lỗi với em. Nhưng khi đó nếu a huynh không đồng ý, Tộc ăn thịt người có thể đã..." Vẻ mặt A Thạch áy náy, nói đến đây bỗng đầy phẫn hận hung hăng trừng A Mãng đang chờ dưới gốc đại thụ xa xa.
Nam Tầm vội nói: "A huynh, A Mãng đối xử với em rất tốt. Tộc nhân của Tộc ăn thịt người cũng không tàn bạo như mọi người nghĩ đâu, bọn họ đều đối đãi với em không tệ."
A Thạch thở dài, vỗ vỗ vai cô: "A Khê, em hãy sống thật tốt ở Tộc ăn thịt người đi." Hơi ngừng một chút, anh hạ giọng trầm xuống: "Về sau, đừng tới nữa."
Khoé môi Nam Tầm miễn cưỡng cong lên: "Em hiểu rồi, thật ra em chỉ đến thăm a huynh và a đạt thôi, không ngờ a đạt lại không muốn nhìn thấy em."
A Thạch giải thích: "Dù sao a đạt cũng là tộc trưởng, thái độ của ông đại biểu cho thái độ của toàn tộc, không tiện gặp em. Thật ra a đạt rất nhớ em."
Nam Tầm gật đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Mặc dù đã biết thân tình* ở thời tối cổ này không thể sâu nặng như ở hiện đại. Nhưng như vậy cũng quá bạc bẽo đi, khiến cho lòng cô lạnh ngắt.
[*Thân tình: Tình cảm gia đình, tình cảm giữa người với người trong một gia đình.]
Bình luận facebook