Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470: Chà chà, đôi mắt nhỏ sùng bái
Edit: Trant/ Beta: Padu, RED, Bánh Bao
Nam Tầm gấp gáp dặn Tiểu Bát chắn năm thức, sau đó đáp lời Ánh Hàn: "Đi, tiểu tâm can, chúng ta lên giường chiến."
Tiểu Bát còn chưa kịp chắn năm thức:...
Chuyện tiếp theo không phù hợp cho thú quan sát, Tiểu Bát vô cùng thức thời che chắn năm thức, đi bế quan ngồi thiền.
Nội tâm nó cực kỳ muốn xem, nhưng mà thế giới này đại BOSS ngoan hiền như kia. Hừ hừ, khẳng định tình hình chiến đấu không đủ kịch liệt, cũng không có gì đẹp.
Trên thực tế, Tiểu Bát mới vừa chắn năm thức không lâu, hiện trường đã bị hai tiểu yêu tinh làm cho đất rung núi chuyển. Lúc đầu Nam Tầm còn "cưỡi" Ánh Hàn, cưỡi mãi cưỡi hoài vẫn không thể thỏa mãn tiểu yêu tinh, cuối cùng bị tiểu yêu tinh phản công đè xuống.
Mành rèm phập phồng, chân giường kẽo kẹt, nến đỏ nhảy múa trên giá, hai tiểu yêu tinh cùng hợp xướng một trầm một bổng, một nhẹ một nặng...
...
Xong việc, Ánh Hàn ôm Nam Tầm đã nhũn chân đi tắm, sau đó gói kỹ đưa về trên giường.
Nam Tầm chôn đầu trong cổ Ánh Hàn, xấu hổ giận dữ đấm giường, giả khóc ròng hu hu: "Hàn Hàn, lòng tự trọng làm nữ nhân của ta bị đả kích rồi, tổn thương nghiêm trọng."
Ánh Hàn ôm người vào lòng, mềm giọng an ủi: "Ban ngày Dao Dao phải vất vả lo toan không ít chuyện, những việc nhỏ buổi tối này cứ để vi phu tới. Nàng chỉ cần giao bản thân cho ta là được."
Vẻ mặt Nam Tầm đầy thẹn quẫn, giận dỗi cắn lên cổ hắn, để lại một hàng dấu răng.
Dù sao hình tượng thê chủ to lớn uy vũ đã đổ ầm ầm, Nam Tầm cũng chẳng quan tâm nữa. Chân xinh duỗi ra treo bên hông Ánh Hàn, hai tay ôm lấy cổ hắn, nào khác gì một nàng dâu nhỏ dính người.
Đối với hành động thân mật của nàng, Ánh Hàn thực hưởng thụ.
Nam Tầm ưỡn ẹo trong ngực hắn, điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất, lười biếng nói: "Hàn Hàn, chàng từng nghe qua vu thuật chưa?"
Ánh Hàn ánh mắt lóe lên, biết đối phương chuẩn bị kể bí mật với mình, liền hơi gật đầu: "Ta từng thấy trong vài thoại bản. Phi tần hậu cung tranh sủng, một vị phi tử làm một con búp bê vải tượng trưng một phi tử khác, sau đó dùng kim đâm, người bị chú sẽ phải thừa nhận thống khổ như bị kim đâm mà con búp bê vải phải chịu. Dao Dao, nàng định nói cái này sao?"
Nam Tầm phụt cười: "Nếu chàng bảo đấy là vu thuật, thôi thì cũng tạm coi là thế. Nhưng không thể đánh đồng được, vu thuật chân chính có thể giết người vô hình, còn hô mưa gọi gió, nghịch thiên sửa mệnh."
Ánh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng, hai mắt sáng lên.
Nam Tầm: Chà chà, nhìn đôi mắt nhỏ sùng bái kìa.
"Thật ra vu thuật là sự kết hợp giữa thuật pháp và trận pháp, nhưng vì trận pháp ít được dùng, nên gọi chung là "vu thuật". Đêm nay ta sử dụng vu thuật Tạo Mộng, cùng với trận Dẫn Mộng, đưa những thứ ta vẽ vào giấc mơ của người khác."
Còn tạo mộng cho ai, nội dung giấc mộng là gì, Nam Tầm không nói. Dù sao mấy thứ này cũng không thể tiết lộ.
Thiên cơ không thể tiết lộ chẳng phải nói chơi. Tiểu Bát đã từng cảnh cáo nàng, những việc này nếu bị người thứ hai biết, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cũng may Ánh Hàn vô cùng phối hợp không hỏi nhiều.
***
Mấy ngày sau, những kẻ rảnh rỗi thích hóng hớt ngoài trà lâu phố hẻm đột nhiên nhắc đến Phương Mãn Các.
Nói Phương Mãn Các có người tên Thu Song, không sai, chính là đầu bảng từng theo Lâm hầu gia. Tuy sau đó hết thời, nhưng cũng coi như ca nhi hàng đầu Phương Mãn Các. Thu Song biến mất vài ngày trước, sau vài ngày chưởng sự mới biết gã đã trốn đi.
Chưởng sự vội vàng báo quan, kết quả tra ra Thu Song quyến rũ một vị tiểu quan, thừa dịp đối phương say rượu lừa nàng ta cho gã giấy thông hành. Có giấy thông hành là Thu Song có thể chạy như bay khỏi thành.
Sau sự tình liên lụy tới vị tiểu quan nọ, chuyện này không giải quyết được gì. Đáng thương thay chưởng sự Phương Mãn Các, bỗng dưng mất một cây rụng tiền, bực mình không thôi.
Tiểu Bát kể cho Nam Tầm chuyện này, còn nói hết sức sùng bái: "Thân ái, ngươi lợi hại quá đi, Thu Song thế mà tin vào một giấc mộng, còn đi thật xa để đầu nhập Bắc Mạc! Đường xá xa xôi như vậy, một ca nhi như hoa như ngọc như gã không sợ chết mất xác giữa đường hả?"
Nam Tầm nói: "Kẻ ngã xuống vũng bùn, chẳng dễ gì mới tìm thấy một con đường hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể từ bỏ cơ hội này chứ."
Tiểu Bát cười hắc hắc: "Thân ái, lòng dạ ngươi thật đen tối. Cứ thế này, trừ chuyện trộm bản đồ tác chiến, thì mấy chuyện tìm chết sau này, Thu Song hoàn toàn có thể gánh thay Boss rồi. Kẻ này tuy không lợi hại bằng đại BOSS, nhưng tâm tư ngoan độc ít người đuổi kịp."
***
Ba tháng sau, biên quan truyền đến tin cấp báo. Ngũ hoàng nữ Tiêu Minh Hạo và phó soái Trương Tử Kỳ trúng mai phục của địch đã bại trận. Nhưng may kịp rút lui nên tổn thất không quá nghiêm trọng. Tiêu Minh Hạo sợ rằng đánh lâu đánh dài sẽ không đủ lương thảo, đặc biệt trình tấu lên triều đình, hy vọng triều đình mau chóng tiếp viện lương thảo.
Hoàng Thượng biết thua trận, sắc mặt có chút khó coi.
Đám phe phái Bát hoàng nữ lập tức nhảy ra châm chọc mỉa mai: Không biết lãnh binh đánh giặc mà khăng khăng xuất đầu, trận đầu tiên quan trọng thế lại thua được...
Một quan viên bên Tiêu Minh Hạo đứng ra phản bác: Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đâu phải một trận quyết định thắng thua. Có bản lĩnh ngươi đi đánh giặc đi, blah blah...
Sau đó có vị võ quan bên Bát hoàng nữ trào phúng: Đám quan văn các ngươi chỉ biết nói lông da. Hoàng Thượng, mạt tướng nguyện lãnh năm vạn binh ra tiền tuyến giúp Ngũ điện hạ một tay.
"Hoàng Thượng, mạt tướng cũng nguyện ý." Võ quan bên Tiêu Minh Hạo cũng vội vàng thưa.
Nam Tầm chờ các nàng cãi nhau đủ rồi, mới chậm rãi bước ra: "Hoàng Thượng, thần nguyện đi biên quan đưa lương thảo và nhu yếu phẩm cho Ngũ điện hạ."
Cả điện im bặt trong chớp mắt, ngay sau đó liền phá lên trận cười vang.
"Tiếu đại nhân, để một quan văn yếu ớt như ngài đi vận lương? Ngài biết nơi này cách biên quan bao xa không? Ngài đừng để chưa đến biên quan, nửa đường đã... Ha hả."
Ngay cả mưu sĩ bên Tiêu Minh Hạo cũng nhìn không nổi: "Tiếu đại nhân, ngài đừng xằng bậy."
Nam Tầm lại khom người cầu Hoàng Thượng: "Thần biết chút binh pháp, nguyện tới biên quan trợ giúp Ngũ điện hạ một tay."
Hoàng Thượng hơi ngạc nhiên, thỉnh cầu này của Tiếu Dao thế nhưng gãi đúng chỗ ngứa. Bà ta nghĩ nghĩ, rồi cười nói: "Tiếu ái khanh quả nhiên gan dạ khí phách, trẫm nhớ rõ ngươi văn võ song toàn, đủ để đảm nhiệm việc này. Song áp tải lương thảo tưởng chừng đơn giản, lại không thể chấp nhận nửa điểm sơ xuất. Như vậy đi, trẫm phong ngươi làm Giám sát sử kiêm Quan lương, trẫm sẽ phái thêm một vị quan phụ tá, hai người các ngươi cùng nhau đưa lương thảo tới biên quan."
Lời này vừa ra, văn võ bá quan khiếp sợ không thôi.
Giám sát sử? Đây là chức quan có thể nhúng tay vào chiến sự, cấp bậc ngang ngửa tướng soái! Hoàng Thượng rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Tâm tư Hoàng Thượng, Nam Tầm liếc mắt một cái là thấu.
Nam Tầm khấu tạ hoàng ân, trong lòng lại cười lạnh: Phủng sát? Muốn giết ta trên đường, để Hàn Hàn nản lòng thoái chí, rồi thần không biết quỷ không hay thu hắn vào hậu cung? Hoàng đế ngu xuẩn, ta đi chắc chắn sẽ dẫn Hàn Hàn theo.
Nam Tầm gấp gáp dặn Tiểu Bát chắn năm thức, sau đó đáp lời Ánh Hàn: "Đi, tiểu tâm can, chúng ta lên giường chiến."
Tiểu Bát còn chưa kịp chắn năm thức:...
Chuyện tiếp theo không phù hợp cho thú quan sát, Tiểu Bát vô cùng thức thời che chắn năm thức, đi bế quan ngồi thiền.
Nội tâm nó cực kỳ muốn xem, nhưng mà thế giới này đại BOSS ngoan hiền như kia. Hừ hừ, khẳng định tình hình chiến đấu không đủ kịch liệt, cũng không có gì đẹp.
Trên thực tế, Tiểu Bát mới vừa chắn năm thức không lâu, hiện trường đã bị hai tiểu yêu tinh làm cho đất rung núi chuyển. Lúc đầu Nam Tầm còn "cưỡi" Ánh Hàn, cưỡi mãi cưỡi hoài vẫn không thể thỏa mãn tiểu yêu tinh, cuối cùng bị tiểu yêu tinh phản công đè xuống.
Mành rèm phập phồng, chân giường kẽo kẹt, nến đỏ nhảy múa trên giá, hai tiểu yêu tinh cùng hợp xướng một trầm một bổng, một nhẹ một nặng...
...
Xong việc, Ánh Hàn ôm Nam Tầm đã nhũn chân đi tắm, sau đó gói kỹ đưa về trên giường.
Nam Tầm chôn đầu trong cổ Ánh Hàn, xấu hổ giận dữ đấm giường, giả khóc ròng hu hu: "Hàn Hàn, lòng tự trọng làm nữ nhân của ta bị đả kích rồi, tổn thương nghiêm trọng."
Ánh Hàn ôm người vào lòng, mềm giọng an ủi: "Ban ngày Dao Dao phải vất vả lo toan không ít chuyện, những việc nhỏ buổi tối này cứ để vi phu tới. Nàng chỉ cần giao bản thân cho ta là được."
Vẻ mặt Nam Tầm đầy thẹn quẫn, giận dỗi cắn lên cổ hắn, để lại một hàng dấu răng.
Dù sao hình tượng thê chủ to lớn uy vũ đã đổ ầm ầm, Nam Tầm cũng chẳng quan tâm nữa. Chân xinh duỗi ra treo bên hông Ánh Hàn, hai tay ôm lấy cổ hắn, nào khác gì một nàng dâu nhỏ dính người.
Đối với hành động thân mật của nàng, Ánh Hàn thực hưởng thụ.
Nam Tầm ưỡn ẹo trong ngực hắn, điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất, lười biếng nói: "Hàn Hàn, chàng từng nghe qua vu thuật chưa?"
Ánh Hàn ánh mắt lóe lên, biết đối phương chuẩn bị kể bí mật với mình, liền hơi gật đầu: "Ta từng thấy trong vài thoại bản. Phi tần hậu cung tranh sủng, một vị phi tử làm một con búp bê vải tượng trưng một phi tử khác, sau đó dùng kim đâm, người bị chú sẽ phải thừa nhận thống khổ như bị kim đâm mà con búp bê vải phải chịu. Dao Dao, nàng định nói cái này sao?"
Nam Tầm phụt cười: "Nếu chàng bảo đấy là vu thuật, thôi thì cũng tạm coi là thế. Nhưng không thể đánh đồng được, vu thuật chân chính có thể giết người vô hình, còn hô mưa gọi gió, nghịch thiên sửa mệnh."
Ánh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng, hai mắt sáng lên.
Nam Tầm: Chà chà, nhìn đôi mắt nhỏ sùng bái kìa.
"Thật ra vu thuật là sự kết hợp giữa thuật pháp và trận pháp, nhưng vì trận pháp ít được dùng, nên gọi chung là "vu thuật". Đêm nay ta sử dụng vu thuật Tạo Mộng, cùng với trận Dẫn Mộng, đưa những thứ ta vẽ vào giấc mơ của người khác."
Còn tạo mộng cho ai, nội dung giấc mộng là gì, Nam Tầm không nói. Dù sao mấy thứ này cũng không thể tiết lộ.
Thiên cơ không thể tiết lộ chẳng phải nói chơi. Tiểu Bát đã từng cảnh cáo nàng, những việc này nếu bị người thứ hai biết, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cũng may Ánh Hàn vô cùng phối hợp không hỏi nhiều.
***
Mấy ngày sau, những kẻ rảnh rỗi thích hóng hớt ngoài trà lâu phố hẻm đột nhiên nhắc đến Phương Mãn Các.
Nói Phương Mãn Các có người tên Thu Song, không sai, chính là đầu bảng từng theo Lâm hầu gia. Tuy sau đó hết thời, nhưng cũng coi như ca nhi hàng đầu Phương Mãn Các. Thu Song biến mất vài ngày trước, sau vài ngày chưởng sự mới biết gã đã trốn đi.
Chưởng sự vội vàng báo quan, kết quả tra ra Thu Song quyến rũ một vị tiểu quan, thừa dịp đối phương say rượu lừa nàng ta cho gã giấy thông hành. Có giấy thông hành là Thu Song có thể chạy như bay khỏi thành.
Sau sự tình liên lụy tới vị tiểu quan nọ, chuyện này không giải quyết được gì. Đáng thương thay chưởng sự Phương Mãn Các, bỗng dưng mất một cây rụng tiền, bực mình không thôi.
Tiểu Bát kể cho Nam Tầm chuyện này, còn nói hết sức sùng bái: "Thân ái, ngươi lợi hại quá đi, Thu Song thế mà tin vào một giấc mộng, còn đi thật xa để đầu nhập Bắc Mạc! Đường xá xa xôi như vậy, một ca nhi như hoa như ngọc như gã không sợ chết mất xác giữa đường hả?"
Nam Tầm nói: "Kẻ ngã xuống vũng bùn, chẳng dễ gì mới tìm thấy một con đường hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể từ bỏ cơ hội này chứ."
Tiểu Bát cười hắc hắc: "Thân ái, lòng dạ ngươi thật đen tối. Cứ thế này, trừ chuyện trộm bản đồ tác chiến, thì mấy chuyện tìm chết sau này, Thu Song hoàn toàn có thể gánh thay Boss rồi. Kẻ này tuy không lợi hại bằng đại BOSS, nhưng tâm tư ngoan độc ít người đuổi kịp."
***
Ba tháng sau, biên quan truyền đến tin cấp báo. Ngũ hoàng nữ Tiêu Minh Hạo và phó soái Trương Tử Kỳ trúng mai phục của địch đã bại trận. Nhưng may kịp rút lui nên tổn thất không quá nghiêm trọng. Tiêu Minh Hạo sợ rằng đánh lâu đánh dài sẽ không đủ lương thảo, đặc biệt trình tấu lên triều đình, hy vọng triều đình mau chóng tiếp viện lương thảo.
Hoàng Thượng biết thua trận, sắc mặt có chút khó coi.
Đám phe phái Bát hoàng nữ lập tức nhảy ra châm chọc mỉa mai: Không biết lãnh binh đánh giặc mà khăng khăng xuất đầu, trận đầu tiên quan trọng thế lại thua được...
Một quan viên bên Tiêu Minh Hạo đứng ra phản bác: Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đâu phải một trận quyết định thắng thua. Có bản lĩnh ngươi đi đánh giặc đi, blah blah...
Sau đó có vị võ quan bên Bát hoàng nữ trào phúng: Đám quan văn các ngươi chỉ biết nói lông da. Hoàng Thượng, mạt tướng nguyện lãnh năm vạn binh ra tiền tuyến giúp Ngũ điện hạ một tay.
"Hoàng Thượng, mạt tướng cũng nguyện ý." Võ quan bên Tiêu Minh Hạo cũng vội vàng thưa.
Nam Tầm chờ các nàng cãi nhau đủ rồi, mới chậm rãi bước ra: "Hoàng Thượng, thần nguyện đi biên quan đưa lương thảo và nhu yếu phẩm cho Ngũ điện hạ."
Cả điện im bặt trong chớp mắt, ngay sau đó liền phá lên trận cười vang.
"Tiếu đại nhân, để một quan văn yếu ớt như ngài đi vận lương? Ngài biết nơi này cách biên quan bao xa không? Ngài đừng để chưa đến biên quan, nửa đường đã... Ha hả."
Ngay cả mưu sĩ bên Tiêu Minh Hạo cũng nhìn không nổi: "Tiếu đại nhân, ngài đừng xằng bậy."
Nam Tầm lại khom người cầu Hoàng Thượng: "Thần biết chút binh pháp, nguyện tới biên quan trợ giúp Ngũ điện hạ một tay."
Hoàng Thượng hơi ngạc nhiên, thỉnh cầu này của Tiếu Dao thế nhưng gãi đúng chỗ ngứa. Bà ta nghĩ nghĩ, rồi cười nói: "Tiếu ái khanh quả nhiên gan dạ khí phách, trẫm nhớ rõ ngươi văn võ song toàn, đủ để đảm nhiệm việc này. Song áp tải lương thảo tưởng chừng đơn giản, lại không thể chấp nhận nửa điểm sơ xuất. Như vậy đi, trẫm phong ngươi làm Giám sát sử kiêm Quan lương, trẫm sẽ phái thêm một vị quan phụ tá, hai người các ngươi cùng nhau đưa lương thảo tới biên quan."
Lời này vừa ra, văn võ bá quan khiếp sợ không thôi.
Giám sát sử? Đây là chức quan có thể nhúng tay vào chiến sự, cấp bậc ngang ngửa tướng soái! Hoàng Thượng rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Tâm tư Hoàng Thượng, Nam Tầm liếc mắt một cái là thấu.
Nam Tầm khấu tạ hoàng ân, trong lòng lại cười lạnh: Phủng sát? Muốn giết ta trên đường, để Hàn Hàn nản lòng thoái chí, rồi thần không biết quỷ không hay thu hắn vào hậu cung? Hoàng đế ngu xuẩn, ta đi chắc chắn sẽ dẫn Hàn Hàn theo.
Bình luận facebook