Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478: Bé con, cho bé quà gặp mặt
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant
Ngay sau liệm xác người chết vào quan tài là đậy nắp. Nắp quan tài có bảy cái đinh, tục xưng "đinh con cháu". Sáu cây cho người nâng quan đóng, một cây cuối cùng để lại cho con cháu đóng. Nghe nói làm vậy có thể giúp con cháu đời sau thịnh vượng phát đạt.
Nhưng bảy cây đinh trên nắp quan không thể đóng chết, phải chừa lại một đoạn. Nếu đóng chặt toàn bộ sẽ ràng buộc linh hồn người đã mất, khiến họ không thể siêu sinh.
Vừa rồi Nam Tầm nghe rất rõ, mỗi tiếng đóng đinh đều kéo dài hồi lâu. Cô thậm chí nghe được cả tiếng va chạm giữa đầu đinh và nắp quan.
Cái quan tài này bị đóng chết hết cả bảy cái đinh!
Nam Tầm hãi hùng. Cô ngồi đấy, không biết nên làm gì.
Đến giờ cô đã không còn rõ giấc mơ này là thế nào nữa rồi. Người không lâu trước đây người vừa ăn uống cùng chơi với cô đột nhiên thất khiếu đổ máu chết, còn bị người ta đóng trong quan tài vĩnh viễn không được siêu sinh. Điều này làm cô không thể hiểu được.
Qua nhiều lần do dự, Nam Tầm rốt cuộc vươn tay sờ soạng nắp quan tài, rất nhanh sờ thấy bảy cây đinh. Cô tính rút hết ra.
Vốn tưởng tay không nhổ đinh là người si nói mộng. Không ngờ trong lòng cô mới nghĩ vậy, cái đinh kia đã bị cô rút ra một cách dễ dàng.
Nam Tầm ngẩn người, lập tức rút tiếp những cây khác.
Cứ như vậy, bảy cây đinh đều bị cô rút ra hết ra.
Mấy cây đinh vô hình trong tay tản ra khí lạnh thấu xương. Tay Nam Tầm run lên, vứt ngay đi.
Mấy cây đinh rơi trên đất phát ra tiếng chói tai, có vài cây hình như còn lăn vài vòng mới dừng lại.
Nam Tầm cũng chẳng biết tại sao mình nghe rõ được thế. Thật giống như trong nháy mắt đó, tất cả tiếng động đều biến mất, chỉ còn lại cô và người áo trắng bên cạnh trong khoảng trời nhỏ hẹp này.
Đúng rồi. Không biết từ khi nào, đám người rộn ràng nhộn nhịp chung quanh đã không còn nữa, cảnh tượng cũng thay đổi. Không còn là con đường cổ kính, bốn phía đều đen kịt, gió tà thổi từng trận, chỉ có nơi cô là có thể nhìn được chút ánh sáng.
Nam Tầm ít khi gặp ác mộng, cảm thấy cực kỳ hiếm lạ. Có điều cảnh trong mơ mà chân thật quá, gió lạnh xung quanh giống như thật sự thẩm thấu xương cốt cô, lạnh đến độ run lẩy bẩy.
Sờ trúng chiếc quan tài vô hình kia, Nam Tầm dùng một tay nhấc nắp lên.
Chính ngay trong nháy mắt này, xung quanh nổi lên một trận gió lốc, mạnh đến độ cô không mở nổi mắt.
Nam Tầm lấy tay chắn gió, híp mắt nhìn bốn phía.
Không biết từ đâu bắn ra chút ánh sáng mỏng manh, đủ để cô thấy rõ khung cảnh xung quanh. Hình như đây là một núi đá cực lớn, mặt đất tương đối thấp, tựa một cái hố.
Trong đầu Nam Tầm bỗng lóe lên gì đó. Nhưng có lẽ vì đang trong mộng, ý nghĩ kia chỉ thoáng vụt qua rồi biến mất, không kịp bắt lại.
Két, két.
Bên cạnh phát ra âm thanh kỳ quái.
Nam Tầm ngạc nhiên nhìn cỗ thi thể, bất ngờ phát hiện móng tay người áo trắng từ khi nào đã dài ra nhọn hoắt, đang ra sức cào lên nắp quan tài. Tiếng vang chói tai đó là tiếng móng cào lên gỗ.
Cào rồi cào. Người áo trắng mở bừng mắt, cặp mắt phiếm ánh sáng xanh quỷ dị cực điểm. Sau đó cơ thể cứng còng ngồi dậy, chầm chậm vặn cổ nhìn Nam Tầm.
Kế tiếp khóe miệng cong lên, cười.
Vết máu chưa khô trên mặt lại thêm nụ cười đó, càng khiến người sởn tóc gáy.
Hai mắt Nam Tầm trợn to, cả trái tim vọt lên cả cổ họng.
Sau đó cô giật nảy mình, cứ thế đã thoát khỏi mộng.
Nam Tầm ngồi trên giường há miệng thở dốc.
Bên người, Thẩm Hiểu Vân vẫn ngủ ngon lành. Ngoài trời còn đen kịt, đang là lúc khuya khoắt nhất.
"Tiểu Bát, Tiểu Bát!" Nam Tầm gọi Tiểu Bát, nhưng nó không đáp lại. Chắc giờ này Tiểu Bát đã nhập định tu luyện.
Vừa gặp ác mộng, một chút buồn ngủ Nam Tầm cũng không có. Cô muốn bật đèn, nhưng nhớ tới cụ Thẩm quy định đêm nay không ai được phép mở đèn, chỉ có thể châm nến.
Nam Tầm liền sờ soạng tìm nến và bật lửa trong ngăn kéo. Ánh sáng vàng le lói xua tan khí lạnh trên người Nam Tầm. Cô lần nữa bò lên giường, như mất hồn nhìn chằm chằm ánh nến.
Không bao lâu, ngọn lửa đột nhiên điên cuồng nhảy loạn. Nam Tầm hoảng sợ, tận mắt nhìn ngọn lửa vàng biến thành xanh lục.
Mặt Nam Tầm trắng bệch, vội vàng chui vào ổ chăn, ôm chặt Thẩm Hiểu Vân.
Nếu cô không nhìn lầm, hình như vừa rồi có bóng trắng xẹt qua ngọn nến.
Đờ mờ a a a. Ma trơi a a a. Mẹ nó trong phòng có ma a a a!
Đã nói là nhà tổ họ Thẩm không có thứ dơ gì cơ mà a a?
Nam Tầm điên cuồng chửi thề trong lòng. Bỗng nhiên trong nháy mắt, cô phát hiện xúc cảm trong tay không đúng. Rõ ràng cô đang ôm một em gái mềm mại ấm áp, nhưng xúc cảm hiện tại có vẻ hơi cứng, hơn nữa độ ấm ngày càng giảm, lạnh dần lạnh dần.
"Bé ôm chặt quá." Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, ngữ điệu hiền hòa trầm thấp.
Nam Tầm chậm rãi giương mắt, không nhịn được nuốt ừng ực.
Bây giờ cô không phải trên giường, mà đứng ở con hẻm ban nãy. Người áo trắng tuấn tú đứng trước mặt cô, còn cô thì ôm eo anh, siết đối phương chặt muốn chết.
Người đàn ông không còn dáng vẻ thất khiếu đổ máu quỷ quái nữa. Lúc này anh đang mỉm cười nhìn Nam Tầm.
Nam Tầm vội buông anh ra, giật lùi về sau ba bước.
Giờ cô đã hiểu sao thế này rồi. Cô bị ma ám, người đàn ông điển trai ưu nhã trước mắt này mẹ nó là con ma. Không biết anh ta đã dùng cách gì xâm nhập vào giấc mơ của cô?
"Bé con, không phải trước đó nói muốn học huyền thuật với ta sao? Ta đồng ý." Anh nói, ánh mắt nhìn cô hiền từ mà dịu dàng.
Nam Tầm cười gượng ha hả: "Chuyện, chuyện đó,... Tự nhiên em thấy mình tư chất kém cỏi, thật không xứng làm đệ tử của anh."
Ý cười trên mặt người nọ dần thu lại: "Ý ngươi là, ngươi không muốn học huyền thuật với ta nữa?"
Nam Tầm mếu máo trong lòng, trên mặt cười đáp: "Muốn, muốn chứ. Chỉ là em sợ mình quá mức ngu dốt, không học được."
Người đàn ông lại ôn nhu nở nụ cười, nói: "Không sao. Có ta ở đây, bé có ngu thế nào chăng nữa cũng học được."
"Ồ, vậy em vui lắm!"
"Bé con, ngày mai bé phải ngủ vào giờ Hợi. Nếu muộn ——"
"Sư phụ yên tâm, đồ nhi không đến trễ đâu!"
Anh hơi nhíu mày: "Ta không thu đồ đệ, bé đừng gọi ta sư phụ."
"Vậy nên gọi anh là gì?"
Người đàn ông liếc cô một cái, nhàn nhạt trả lời: "Dựa theo bối phận, kêu ta cụ tổ là được."
Nam Tầm nghe thấy danh xưng, trong giây lát như nhớ tới cái gì, đồng tử chợt co rụt lại.
Người đàn ông nói xong liền nhét một vật vào tay Nam Tầm: "Bé con, cho bé quà gặp mặt."
Nam Tầm cúi đầu nhìn, là miếng ngọc bội anh treo bên hông. Chờ cô ngẩng đầu, người nọ đã không còn nữa.
***
Ngày hôm sau, Nam Tầm bị Thẩm Hiểu Vân bên người lay tỉnh. Cô nhìn trời đã sáng ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi mờ mịt.
Trên bàn có ngọn nến đã cháy hết, chứng minh đêm qua cô xác thực đã tỉnh lại. Nến kia là chính tay cô thắp, cho nên đó không phải nằm mơ.
Lúc Thẩm Hiểu Vân vào phòng tắm rửa mặt, Nam Tầm nâng tay phải đang nắm chặt lên, từ từ duỗi năm ngón.
Trong lòng bàn tay nắm một miếng ngọc bội điêu khắc tinh tế, là thứ người áo trắng trong giấc mơ đưa cho cô.
Ngay sau liệm xác người chết vào quan tài là đậy nắp. Nắp quan tài có bảy cái đinh, tục xưng "đinh con cháu". Sáu cây cho người nâng quan đóng, một cây cuối cùng để lại cho con cháu đóng. Nghe nói làm vậy có thể giúp con cháu đời sau thịnh vượng phát đạt.
Nhưng bảy cây đinh trên nắp quan không thể đóng chết, phải chừa lại một đoạn. Nếu đóng chặt toàn bộ sẽ ràng buộc linh hồn người đã mất, khiến họ không thể siêu sinh.
Vừa rồi Nam Tầm nghe rất rõ, mỗi tiếng đóng đinh đều kéo dài hồi lâu. Cô thậm chí nghe được cả tiếng va chạm giữa đầu đinh và nắp quan.
Cái quan tài này bị đóng chết hết cả bảy cái đinh!
Nam Tầm hãi hùng. Cô ngồi đấy, không biết nên làm gì.
Đến giờ cô đã không còn rõ giấc mơ này là thế nào nữa rồi. Người không lâu trước đây người vừa ăn uống cùng chơi với cô đột nhiên thất khiếu đổ máu chết, còn bị người ta đóng trong quan tài vĩnh viễn không được siêu sinh. Điều này làm cô không thể hiểu được.
Qua nhiều lần do dự, Nam Tầm rốt cuộc vươn tay sờ soạng nắp quan tài, rất nhanh sờ thấy bảy cây đinh. Cô tính rút hết ra.
Vốn tưởng tay không nhổ đinh là người si nói mộng. Không ngờ trong lòng cô mới nghĩ vậy, cái đinh kia đã bị cô rút ra một cách dễ dàng.
Nam Tầm ngẩn người, lập tức rút tiếp những cây khác.
Cứ như vậy, bảy cây đinh đều bị cô rút ra hết ra.
Mấy cây đinh vô hình trong tay tản ra khí lạnh thấu xương. Tay Nam Tầm run lên, vứt ngay đi.
Mấy cây đinh rơi trên đất phát ra tiếng chói tai, có vài cây hình như còn lăn vài vòng mới dừng lại.
Nam Tầm cũng chẳng biết tại sao mình nghe rõ được thế. Thật giống như trong nháy mắt đó, tất cả tiếng động đều biến mất, chỉ còn lại cô và người áo trắng bên cạnh trong khoảng trời nhỏ hẹp này.
Đúng rồi. Không biết từ khi nào, đám người rộn ràng nhộn nhịp chung quanh đã không còn nữa, cảnh tượng cũng thay đổi. Không còn là con đường cổ kính, bốn phía đều đen kịt, gió tà thổi từng trận, chỉ có nơi cô là có thể nhìn được chút ánh sáng.
Nam Tầm ít khi gặp ác mộng, cảm thấy cực kỳ hiếm lạ. Có điều cảnh trong mơ mà chân thật quá, gió lạnh xung quanh giống như thật sự thẩm thấu xương cốt cô, lạnh đến độ run lẩy bẩy.
Sờ trúng chiếc quan tài vô hình kia, Nam Tầm dùng một tay nhấc nắp lên.
Chính ngay trong nháy mắt này, xung quanh nổi lên một trận gió lốc, mạnh đến độ cô không mở nổi mắt.
Nam Tầm lấy tay chắn gió, híp mắt nhìn bốn phía.
Không biết từ đâu bắn ra chút ánh sáng mỏng manh, đủ để cô thấy rõ khung cảnh xung quanh. Hình như đây là một núi đá cực lớn, mặt đất tương đối thấp, tựa một cái hố.
Trong đầu Nam Tầm bỗng lóe lên gì đó. Nhưng có lẽ vì đang trong mộng, ý nghĩ kia chỉ thoáng vụt qua rồi biến mất, không kịp bắt lại.
Két, két.
Bên cạnh phát ra âm thanh kỳ quái.
Nam Tầm ngạc nhiên nhìn cỗ thi thể, bất ngờ phát hiện móng tay người áo trắng từ khi nào đã dài ra nhọn hoắt, đang ra sức cào lên nắp quan tài. Tiếng vang chói tai đó là tiếng móng cào lên gỗ.
Cào rồi cào. Người áo trắng mở bừng mắt, cặp mắt phiếm ánh sáng xanh quỷ dị cực điểm. Sau đó cơ thể cứng còng ngồi dậy, chầm chậm vặn cổ nhìn Nam Tầm.
Kế tiếp khóe miệng cong lên, cười.
Vết máu chưa khô trên mặt lại thêm nụ cười đó, càng khiến người sởn tóc gáy.
Hai mắt Nam Tầm trợn to, cả trái tim vọt lên cả cổ họng.
Sau đó cô giật nảy mình, cứ thế đã thoát khỏi mộng.
Nam Tầm ngồi trên giường há miệng thở dốc.
Bên người, Thẩm Hiểu Vân vẫn ngủ ngon lành. Ngoài trời còn đen kịt, đang là lúc khuya khoắt nhất.
"Tiểu Bát, Tiểu Bát!" Nam Tầm gọi Tiểu Bát, nhưng nó không đáp lại. Chắc giờ này Tiểu Bát đã nhập định tu luyện.
Vừa gặp ác mộng, một chút buồn ngủ Nam Tầm cũng không có. Cô muốn bật đèn, nhưng nhớ tới cụ Thẩm quy định đêm nay không ai được phép mở đèn, chỉ có thể châm nến.
Nam Tầm liền sờ soạng tìm nến và bật lửa trong ngăn kéo. Ánh sáng vàng le lói xua tan khí lạnh trên người Nam Tầm. Cô lần nữa bò lên giường, như mất hồn nhìn chằm chằm ánh nến.
Không bao lâu, ngọn lửa đột nhiên điên cuồng nhảy loạn. Nam Tầm hoảng sợ, tận mắt nhìn ngọn lửa vàng biến thành xanh lục.
Mặt Nam Tầm trắng bệch, vội vàng chui vào ổ chăn, ôm chặt Thẩm Hiểu Vân.
Nếu cô không nhìn lầm, hình như vừa rồi có bóng trắng xẹt qua ngọn nến.
Đờ mờ a a a. Ma trơi a a a. Mẹ nó trong phòng có ma a a a!
Đã nói là nhà tổ họ Thẩm không có thứ dơ gì cơ mà a a?
Nam Tầm điên cuồng chửi thề trong lòng. Bỗng nhiên trong nháy mắt, cô phát hiện xúc cảm trong tay không đúng. Rõ ràng cô đang ôm một em gái mềm mại ấm áp, nhưng xúc cảm hiện tại có vẻ hơi cứng, hơn nữa độ ấm ngày càng giảm, lạnh dần lạnh dần.
"Bé ôm chặt quá." Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, ngữ điệu hiền hòa trầm thấp.
Nam Tầm chậm rãi giương mắt, không nhịn được nuốt ừng ực.
Bây giờ cô không phải trên giường, mà đứng ở con hẻm ban nãy. Người áo trắng tuấn tú đứng trước mặt cô, còn cô thì ôm eo anh, siết đối phương chặt muốn chết.
Người đàn ông không còn dáng vẻ thất khiếu đổ máu quỷ quái nữa. Lúc này anh đang mỉm cười nhìn Nam Tầm.
Nam Tầm vội buông anh ra, giật lùi về sau ba bước.
Giờ cô đã hiểu sao thế này rồi. Cô bị ma ám, người đàn ông điển trai ưu nhã trước mắt này mẹ nó là con ma. Không biết anh ta đã dùng cách gì xâm nhập vào giấc mơ của cô?
"Bé con, không phải trước đó nói muốn học huyền thuật với ta sao? Ta đồng ý." Anh nói, ánh mắt nhìn cô hiền từ mà dịu dàng.
Nam Tầm cười gượng ha hả: "Chuyện, chuyện đó,... Tự nhiên em thấy mình tư chất kém cỏi, thật không xứng làm đệ tử của anh."
Ý cười trên mặt người nọ dần thu lại: "Ý ngươi là, ngươi không muốn học huyền thuật với ta nữa?"
Nam Tầm mếu máo trong lòng, trên mặt cười đáp: "Muốn, muốn chứ. Chỉ là em sợ mình quá mức ngu dốt, không học được."
Người đàn ông lại ôn nhu nở nụ cười, nói: "Không sao. Có ta ở đây, bé có ngu thế nào chăng nữa cũng học được."
"Ồ, vậy em vui lắm!"
"Bé con, ngày mai bé phải ngủ vào giờ Hợi. Nếu muộn ——"
"Sư phụ yên tâm, đồ nhi không đến trễ đâu!"
Anh hơi nhíu mày: "Ta không thu đồ đệ, bé đừng gọi ta sư phụ."
"Vậy nên gọi anh là gì?"
Người đàn ông liếc cô một cái, nhàn nhạt trả lời: "Dựa theo bối phận, kêu ta cụ tổ là được."
Nam Tầm nghe thấy danh xưng, trong giây lát như nhớ tới cái gì, đồng tử chợt co rụt lại.
Người đàn ông nói xong liền nhét một vật vào tay Nam Tầm: "Bé con, cho bé quà gặp mặt."
Nam Tầm cúi đầu nhìn, là miếng ngọc bội anh treo bên hông. Chờ cô ngẩng đầu, người nọ đã không còn nữa.
***
Ngày hôm sau, Nam Tầm bị Thẩm Hiểu Vân bên người lay tỉnh. Cô nhìn trời đã sáng ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi mờ mịt.
Trên bàn có ngọn nến đã cháy hết, chứng minh đêm qua cô xác thực đã tỉnh lại. Nến kia là chính tay cô thắp, cho nên đó không phải nằm mơ.
Lúc Thẩm Hiểu Vân vào phòng tắm rửa mặt, Nam Tầm nâng tay phải đang nắm chặt lên, từ từ duỗi năm ngón.
Trong lòng bàn tay nắm một miếng ngọc bội điêu khắc tinh tế, là thứ người áo trắng trong giấc mơ đưa cho cô.
Bình luận facebook