Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485: Cụ tổ, cụ nhặt được bảo bối này
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Thật ra hồn ma không thể ra nắng, bởi hồn ma là vật âm, mặt trời lại rất hại âm khí. Nhưng ma nữ này thực thích đứng dưới nắng huấn luyện cùng với mọi người, đến tận khi thật sự chịu không nổi nữa mới trốn vào bóng râm.
Huấn luyện viên Than Đen tuy rất nghiêm túc, nhưng giờ giải lao sẽ mang bọn họ tìm các đội khác ca múa. Đây là hoạt động giải trí hiếm hoi của mọi người, cũng là thời gian ma nữ thích nhất.
Nam Tầm có thể nghe được tiếng hát lảnh lót của ma nữ bên cạnh. Cô bạn hát rất êm tai, Nam Tầm thậm chí nghe ra tình yêu cuộc sống cháy bỏng từ tiếng ca ấy.
Chỉ là đôi khi ma nữ cũng gây khá nhiều phiền toái cho cô. Như là tối tắm xong mọi người rõ ràng đã tắt vòi, nhưng chỉ chốc lát sau phòng tắm đóng chặt lại vang tiếng nước ào ào.
Vương Đan Đan còn tưởng có người tắm trong đấy. Kết quả mở cửa thì thấy bên trong tối đen không bật đèn, chỉ có tiếng nước.
Vương Đan Đan nuốt nước miếng ừng ực, quay đầu nhìn tụi bạn: "Vừa rồi rõ ràng tớ là người cuối cùng rời phòng tắm. Vòi nước tớ tắt rồi, sao giờ lại chảy nữa?"
Nam Tầm lườm ma nữ chui khỏi phòng tắm. Ma nữ áy náy cúi gằm mặt, nhỏ giọng giải thích: "Tớ cũng muốn tắm."
Nam Tầm thật muốn nói: Bạn ngủm mợ rồi còn tắm chi rứa?
"Ha hả, là tớ mở đấy, mà quên tắt." Nam Tầm ngượng ngùng báo.
Đổ vỏ kiểu này không biết Nam Tầm đã hứng bao lần.
Đến khi Nam Tầm buồn ngủ lại thấy ma nữ ngồi mép giường trên buông thõng chân.
Thấy Nam Tầm trừng mình, ma nữ vội bò lên, nói một cách đáng thương: "Ma không cần ngủ, tớ chỉ không biết nên làm gì."
Hơi dừng một chút, ma nữ lại nói: "Tớ muốn ra ngoài đi dạo. Hiểu Nhu, lát nữa cậu mở cửa cho tớ được không?"
Ma cấp thấp thế này ra dễ vào khó, hoặc vào cùng người sống hoặc phải có người mở cửa cho.
Nam Tầm không chịu nổi cô bạn năn nỉ ỉ ôi, đành đồng ý. Kết quả ma nữ còn chưa về Nam Tầm đã ngủ mất.
Vương Đan Đan nửa đêm dậy đi WC đúng lúc nghe tiếng đập cửa "thình thình".
"Ai đó?"
Tiếng đập cửa hơi dừng rồi vang lên lần nữa, chẳng qua không ai trả lời.
Vương Đan Đan nổi da gà đầy người. Cô không mở cửa, âm thanh dừng. Nhưng chỉ lát sau cửa sổ ban công lại kêu "đùng đùng".
"A ——" Tiếng hét của Vương Đan Đan dọa tỉnh bốn người khác trong phòng.
Nam Tầm đang nhập định dẫn khí trong mơ cũng choàng tỉnh.
"Ma, ma, có ma! Vừa rồi cửa ký túc xá cứ kêu mãi, cả cửa sổ nữa!" Vương Đan Đan ôm bạn thân Lý Nam, sợ tới mức mặt xanh lè.
Nam Tầm nhìn cửa sổ ban công, thấy nguyên cái mặt trắng bệch đang dán lên cửa.
Đây là... lầu bốn đó.
Nam Tầm hít một hơi thật sâu, đi qua mở cửa sổ. Ma nữ lập tức chui vào, cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi Hiểu Nhu, lại làm phiền cậu rồi. Sau này tớ sẽ không chạy loạn nữa."
Nam Tầm:...
Mọi người an ủi Vương Đan Đan một phen, sau đó mở đèn ngủ cả đêm.
...
Hai tuần quân sự trôi qua rất chậm. Thế nhưng đến lúc sắp kết thúc, mọi người ngược lại trào dâng cảm xúc không nỡ.
Lớp Nam Tầm đứng nhất buổi diễn tập quân sự cuối cùng. Các bạn nam đỡ thầy Than Đen ném lên không.
Đám con gái cảm tính đã khóc bù lu bù loa, ma nữ đứng cạnh Nam Tầm thở dài: "Tuy thầy Than Đen hơi nghiêm khắc, nhưng cũng là người siêu tốt. Tớ sẽ rất nhớ thầy ấy."
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Sau lễ khai giảng và đại hội khen thưởng quân sự, học sinh lớp mười chính thức nhập học.
Chủ nhiệm xếp chỗ ngồi mới theo chiều cao của học sinh. Thẩm Hiểu Nhu không cao, ngồi bàn thứ ba.
Phòng học vừa lúc có một bộ bàn trống nằm cuối lớp. Cho nên chỉ cần Nam Tầm quay đầu, sẽ thấy ma nữ ngoan ngoãn ngồi đó nghe giảng cùng bọn họ, thật giống một thành viên trong lớp.
Cứ như vậy qua nửa tháng. Hôm nay ma nữ đột nhiên nói với Nam Tầm: "Hiểu Nhu, cảm ơn cậu. Tâm nguyện của tớ đã hoàn thành, phải đi ngay rồi."
Nam Tầm khá bất ngờ. Cô nhìn khói đen xung quanh ma nữ dần biến mất, khuôn mặt trắng bệch đồng thời trở lại màu da bình thường. Cô bạn trông thực đáng yêu.
"Phải đi thật rồi?" Nam Tầm hỏi.
Ma nữ gật đầu, khóe miệng cong cong: "Thời gian qua cảm ơn cậu đã quan tâm tớ. Hẹn gặp lại, Hiểu Nhu."
Lời vừa dứt, hình bóng cô bạn liền biến mất. Nam Tầm biết, cô ấy đi đầu thai.
Cô bạn chưa từng giới thiệu tên mình cho Nam Tầm, Nam Tầm cũng không hỏi. Cho đến tận mấy ngày sau Tô Thiến nghe được tin bạn nữ thứ sáu trong phòng các cô sẽ không tới, bởi vì người đã mất.
Tô Thiến nói với vẻ tiếc hận: "Nghe nói là một bạn nữ rất xinh, học lực tốt lắm, thi đầu vào được hạng mười toàn tỉnh. Chỉ là... tim bạn ấy không tốt, hơn một tháng trước đã bất hạnh qua đời."
Mấy người nghe xong thổn thức không thôi. Nam Tầm theo bản năng nhìn chiếc giường trống.
Khí đen trên đó đã tan đi không ít.
Có người không thích học, có người lại chẳng có cơ hội để học. Có lẽ vì biết sinh mệnh ngắn ngủi, nên mới càng quý trọng và yêu thương cuộc sống.
Một số việc luôn phải tự mình trải nghiệm mới biết nó đáng quý nhường nào. Cơ mà, không phải ai cũng có cơ hội.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Hôm nay, Nam Tầm vào mộng "triệu hồi" cụ tổ.
Thẩm Duệ Uyên cười xoa đầu cô: "Ta cho rằng phải một tháng nữa bé mới gọi ta. Nhưng một tháng đã có thể dẫn khí vào người, tư chất coi như thượng thừa."
Khóe miệng Nam Tầm cong lên, mắt sáng lấp lánh: "Cụ tổ coi thường con quá đấy, ngay đêm cụ dạy con đã dẫn khí được rồi nhé. Lâu như vậy không tìm người là vì con bận đọc sách trong Tàng Thư Các."
"Ồ? Bé Nhu đọc được mấy quyển?" Thẩm Duệ Uyên bị cô khơi dậy hứng thú.
"Hì hì, một ngày đọc hai quyển, con đọc hơn sáu mươi quyển rồi." Nam Tầm cong cong mí mắt nhìn anh, dáng vẻ cầu khen ngợi.
Đống sách cổ này ấy hả, văn hay tranh đẹp, chữ lại to đùng đùng, sáu mươi quyển chỉ tương đương ba bốn quyển sách dày bình thường. Một tháng đọc ba, bốn quyển không làm khó được cô.
Trong mắt Thẩm Duệ Uyên rõ ràng xẹt qua vẻ kinh dị: "Được, vậy để ta kiểm tra bé."
Nam Tầm chỉ chỉ đống sách mình đã đọc: "Cụ tổ cứ hỏi."
"Thế bé Nhu, phong thủy là gì?"
"Khí gặp gió ắt tán, gặp nước ắt dừng. Sao cho khí tụ không tán, nước chảy có chỗ dừng thì gọi là phong thủy. Thuật pháp phong thủy dùng nước đầu tiên, ẩn gió là thứ hai."
Bất kể Thẩm Duệ Uyên hỏi gì, Nam Tầm đều có thể đáp trôi đáp chảy.
Trả lời liên tục bảy tám vấn đề, Nam Tầm nhếch miệng cười: "Cụ tổ ơi, có phải cụ thấy mình nhặt được bảo bối rồi không?"
Ý cười trong mắt Thẩm Duệ Uyên nồng đậm không tan, búng một phát lên trán cô: "Nghịch ngợm."
Thật ra hồn ma không thể ra nắng, bởi hồn ma là vật âm, mặt trời lại rất hại âm khí. Nhưng ma nữ này thực thích đứng dưới nắng huấn luyện cùng với mọi người, đến tận khi thật sự chịu không nổi nữa mới trốn vào bóng râm.
Huấn luyện viên Than Đen tuy rất nghiêm túc, nhưng giờ giải lao sẽ mang bọn họ tìm các đội khác ca múa. Đây là hoạt động giải trí hiếm hoi của mọi người, cũng là thời gian ma nữ thích nhất.
Nam Tầm có thể nghe được tiếng hát lảnh lót của ma nữ bên cạnh. Cô bạn hát rất êm tai, Nam Tầm thậm chí nghe ra tình yêu cuộc sống cháy bỏng từ tiếng ca ấy.
Chỉ là đôi khi ma nữ cũng gây khá nhiều phiền toái cho cô. Như là tối tắm xong mọi người rõ ràng đã tắt vòi, nhưng chỉ chốc lát sau phòng tắm đóng chặt lại vang tiếng nước ào ào.
Vương Đan Đan còn tưởng có người tắm trong đấy. Kết quả mở cửa thì thấy bên trong tối đen không bật đèn, chỉ có tiếng nước.
Vương Đan Đan nuốt nước miếng ừng ực, quay đầu nhìn tụi bạn: "Vừa rồi rõ ràng tớ là người cuối cùng rời phòng tắm. Vòi nước tớ tắt rồi, sao giờ lại chảy nữa?"
Nam Tầm lườm ma nữ chui khỏi phòng tắm. Ma nữ áy náy cúi gằm mặt, nhỏ giọng giải thích: "Tớ cũng muốn tắm."
Nam Tầm thật muốn nói: Bạn ngủm mợ rồi còn tắm chi rứa?
"Ha hả, là tớ mở đấy, mà quên tắt." Nam Tầm ngượng ngùng báo.
Đổ vỏ kiểu này không biết Nam Tầm đã hứng bao lần.
Đến khi Nam Tầm buồn ngủ lại thấy ma nữ ngồi mép giường trên buông thõng chân.
Thấy Nam Tầm trừng mình, ma nữ vội bò lên, nói một cách đáng thương: "Ma không cần ngủ, tớ chỉ không biết nên làm gì."
Hơi dừng một chút, ma nữ lại nói: "Tớ muốn ra ngoài đi dạo. Hiểu Nhu, lát nữa cậu mở cửa cho tớ được không?"
Ma cấp thấp thế này ra dễ vào khó, hoặc vào cùng người sống hoặc phải có người mở cửa cho.
Nam Tầm không chịu nổi cô bạn năn nỉ ỉ ôi, đành đồng ý. Kết quả ma nữ còn chưa về Nam Tầm đã ngủ mất.
Vương Đan Đan nửa đêm dậy đi WC đúng lúc nghe tiếng đập cửa "thình thình".
"Ai đó?"
Tiếng đập cửa hơi dừng rồi vang lên lần nữa, chẳng qua không ai trả lời.
Vương Đan Đan nổi da gà đầy người. Cô không mở cửa, âm thanh dừng. Nhưng chỉ lát sau cửa sổ ban công lại kêu "đùng đùng".
"A ——" Tiếng hét của Vương Đan Đan dọa tỉnh bốn người khác trong phòng.
Nam Tầm đang nhập định dẫn khí trong mơ cũng choàng tỉnh.
"Ma, ma, có ma! Vừa rồi cửa ký túc xá cứ kêu mãi, cả cửa sổ nữa!" Vương Đan Đan ôm bạn thân Lý Nam, sợ tới mức mặt xanh lè.
Nam Tầm nhìn cửa sổ ban công, thấy nguyên cái mặt trắng bệch đang dán lên cửa.
Đây là... lầu bốn đó.
Nam Tầm hít một hơi thật sâu, đi qua mở cửa sổ. Ma nữ lập tức chui vào, cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi Hiểu Nhu, lại làm phiền cậu rồi. Sau này tớ sẽ không chạy loạn nữa."
Nam Tầm:...
Mọi người an ủi Vương Đan Đan một phen, sau đó mở đèn ngủ cả đêm.
...
Hai tuần quân sự trôi qua rất chậm. Thế nhưng đến lúc sắp kết thúc, mọi người ngược lại trào dâng cảm xúc không nỡ.
Lớp Nam Tầm đứng nhất buổi diễn tập quân sự cuối cùng. Các bạn nam đỡ thầy Than Đen ném lên không.
Đám con gái cảm tính đã khóc bù lu bù loa, ma nữ đứng cạnh Nam Tầm thở dài: "Tuy thầy Than Đen hơi nghiêm khắc, nhưng cũng là người siêu tốt. Tớ sẽ rất nhớ thầy ấy."
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Sau lễ khai giảng và đại hội khen thưởng quân sự, học sinh lớp mười chính thức nhập học.
Chủ nhiệm xếp chỗ ngồi mới theo chiều cao của học sinh. Thẩm Hiểu Nhu không cao, ngồi bàn thứ ba.
Phòng học vừa lúc có một bộ bàn trống nằm cuối lớp. Cho nên chỉ cần Nam Tầm quay đầu, sẽ thấy ma nữ ngoan ngoãn ngồi đó nghe giảng cùng bọn họ, thật giống một thành viên trong lớp.
Cứ như vậy qua nửa tháng. Hôm nay ma nữ đột nhiên nói với Nam Tầm: "Hiểu Nhu, cảm ơn cậu. Tâm nguyện của tớ đã hoàn thành, phải đi ngay rồi."
Nam Tầm khá bất ngờ. Cô nhìn khói đen xung quanh ma nữ dần biến mất, khuôn mặt trắng bệch đồng thời trở lại màu da bình thường. Cô bạn trông thực đáng yêu.
"Phải đi thật rồi?" Nam Tầm hỏi.
Ma nữ gật đầu, khóe miệng cong cong: "Thời gian qua cảm ơn cậu đã quan tâm tớ. Hẹn gặp lại, Hiểu Nhu."
Lời vừa dứt, hình bóng cô bạn liền biến mất. Nam Tầm biết, cô ấy đi đầu thai.
Cô bạn chưa từng giới thiệu tên mình cho Nam Tầm, Nam Tầm cũng không hỏi. Cho đến tận mấy ngày sau Tô Thiến nghe được tin bạn nữ thứ sáu trong phòng các cô sẽ không tới, bởi vì người đã mất.
Tô Thiến nói với vẻ tiếc hận: "Nghe nói là một bạn nữ rất xinh, học lực tốt lắm, thi đầu vào được hạng mười toàn tỉnh. Chỉ là... tim bạn ấy không tốt, hơn một tháng trước đã bất hạnh qua đời."
Mấy người nghe xong thổn thức không thôi. Nam Tầm theo bản năng nhìn chiếc giường trống.
Khí đen trên đó đã tan đi không ít.
Có người không thích học, có người lại chẳng có cơ hội để học. Có lẽ vì biết sinh mệnh ngắn ngủi, nên mới càng quý trọng và yêu thương cuộc sống.
Một số việc luôn phải tự mình trải nghiệm mới biết nó đáng quý nhường nào. Cơ mà, không phải ai cũng có cơ hội.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Hôm nay, Nam Tầm vào mộng "triệu hồi" cụ tổ.
Thẩm Duệ Uyên cười xoa đầu cô: "Ta cho rằng phải một tháng nữa bé mới gọi ta. Nhưng một tháng đã có thể dẫn khí vào người, tư chất coi như thượng thừa."
Khóe miệng Nam Tầm cong lên, mắt sáng lấp lánh: "Cụ tổ coi thường con quá đấy, ngay đêm cụ dạy con đã dẫn khí được rồi nhé. Lâu như vậy không tìm người là vì con bận đọc sách trong Tàng Thư Các."
"Ồ? Bé Nhu đọc được mấy quyển?" Thẩm Duệ Uyên bị cô khơi dậy hứng thú.
"Hì hì, một ngày đọc hai quyển, con đọc hơn sáu mươi quyển rồi." Nam Tầm cong cong mí mắt nhìn anh, dáng vẻ cầu khen ngợi.
Đống sách cổ này ấy hả, văn hay tranh đẹp, chữ lại to đùng đùng, sáu mươi quyển chỉ tương đương ba bốn quyển sách dày bình thường. Một tháng đọc ba, bốn quyển không làm khó được cô.
Trong mắt Thẩm Duệ Uyên rõ ràng xẹt qua vẻ kinh dị: "Được, vậy để ta kiểm tra bé."
Nam Tầm chỉ chỉ đống sách mình đã đọc: "Cụ tổ cứ hỏi."
"Thế bé Nhu, phong thủy là gì?"
"Khí gặp gió ắt tán, gặp nước ắt dừng. Sao cho khí tụ không tán, nước chảy có chỗ dừng thì gọi là phong thủy. Thuật pháp phong thủy dùng nước đầu tiên, ẩn gió là thứ hai."
Bất kể Thẩm Duệ Uyên hỏi gì, Nam Tầm đều có thể đáp trôi đáp chảy.
Trả lời liên tục bảy tám vấn đề, Nam Tầm nhếch miệng cười: "Cụ tổ ơi, có phải cụ thấy mình nhặt được bảo bối rồi không?"
Ý cười trong mắt Thẩm Duệ Uyên nồng đậm không tan, búng một phát lên trán cô: "Nghịch ngợm."
Bình luận facebook