Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 490: Mừng như điên, cụ tổ sống lại
Cụ Thẩm và Thẩm Diệu Tông đeo gương trừ tà đã khai quang trên người, quần áo dán đầy bùa trừ tà đuổi ma.
Tay trái cụ Thẩm cầm nến trắng, tay phải chống gậy. Thẩm Diệu Tông thì khiêng Thẩm Hiểu Vũ đã ngất xỉu. Hai người một trước một sau tiến vào Tụ Sát Trận Vạn Quỷ.
Sát khí trong trận dày đặc. Nhà họ Thẩm cũng chỉ có cụ Thẩm lớn tuổi nhất và Thẩm Tông Diệu tư chất cao mới có thể chống cự.
Hai người vừa bước vào, ánh nến nháy mắt biến xanh đen điên cuồng đong đưa, qua hồi lâu mới lặng xuống.
Thân nến trắng được quấn bùa chú để trấn trụ ma trơi.
Gió âm gào thét thổi tới từng cơn. Nhờ những lá bùa trên người mà đám gió mới không thể tiếp cận.
Cộp, cộp, cộp.
Cụ Thẩm nện cây gậy trên thềm đá phát tiếng vọng vang dội. Tại nơi âm trầm này nghe sởn cả tóc gáy.
Ban đầu mọi người còn trông được bóng hai người, nhưng càng vào sâu bên trong càng tối đen, ngoài đây chỉ còn thấy ánh nến xanh lục mờ mờ dưới đáy hố. Tiếng bước chân và tiếng gậy chống đã chẳng rõ ràng.
Thẩm Quang Bích mặt mày lo âu nhìn chăm chăm xuống hố.
Cậu rất muốn thay ba đi xuống. Ngặt nỗi đạo hạnh chưa đủ, chịu không nổi sát khí âm khí trong Tụ Sát Trận Vạn Quỷ.
Không biết hậu bối nào nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi: "Cụ tổ thật có thể sống lại ư?"
Không ai trả lời người nọ, bởi chẳng ai biết được đáp án.
Cụ Thẩm cùng Thẩm Tông Diệu đi dọc thềm đá xuống sâu dưới đáy hố. Sát khí ở đáy hố đậm hơn, gió âm mãnh liệt kém chút thổi bay những lá bùa trên thân hai người. Cũng may có gương trừ tà trấn bùa, dù gió mạnh hơn nữa cũng không thể làm chúng rơi ra.
Cụ Thẩm cầm nến bước đến gần dòm một góc quan tài. Quanh đó rải đầy tiền xu dùng để tụ sát.
Ánh nến phủ lên quan tài một luồng sáng xanh ma quái, trông càng thêm rờn rợn. Thẩm Tông Diệu đằng sau không nhịn được rùng mình.
"Cụ tổ, con cháu đến dâng đồ bổ cho ngài." Cụ Thẩm dừng trước quan tài, kính sợ thưa.
"Tông Diệu, mau đem đồ bổ tới."
Thẩm Tông Diệu thả người trên vai xuống, tận mắt thấy cụ Thẩm dùng móng cắt cổ tay bé gái, nhỏ từng giọt máu tươi xuống nắp quan.
Tiếng "tí tách" cắt tiếng gió, nghe phá lệ rõ ràng.
Thẩm Tông Diệu không khỏi nuốt nước miếng thì thào: "Ông nội, có lẽ không cần quá nhiều máu đâu. Không bằng tha cho con bé một mạng đi ạ."
Cụ Thẩm quát khẽ: "Im đi! Anh thì biết cái gì? Những đứa con gái thuần âm đều đoản mệnh cả. Tôi chỉ để bọn nó chết sớm vài năm, tiền nào của nấy thôi!"
Thẩm Tông Diệu trầm mặc, không tiếp tục hé răng.
Tiếp đó, lão cắt cổ tay còn lại của cô bé, thậm chí dùng thứ sắc bén cắt cổ cô. Máu nháy mắt tuôn ồ ạt, nhuộm quan tài thành màu đỏ rực chói mắt.
Qua một lát, cụ Thẩm thuận tay ném cô bé qua bên.
Hai người lẳng lặng chờ. Chờ máu tươi thẩm thấu, chờ hương vị thơm ngọt lấp đầy quan.
Khoảng chừng mười phút, cụ Thẩm bất ngờ lên tiếng: "Tông Diệu, lại đây giúp ông mở nắp."
Vẻ Thẩm Tông Diệu hơi biến: "Ông nội, phải mở nắp thật ạ?"
"Mở, đương nhiên phải mở!" Cụ Thẩm đặt ngọn nến qua bên, không chờ nổi tự mình ra tay.
Đinh trấn hồn đã long, hai người dứt khoát rút hết ra.
Đinh còn lỏng hơn tưởng tượng, cứ như trước đó đã có người rút sẵn rồi lại cắm hờ vào.
Chờ toàn bộ bảy cây đinh đều rời quan tài, cụ Thẩm và Thẩm Tông Diệu cùng hợp sức đẩy nắp.
Chỉ thoáng chốc, một luồng tử khí cổ xưa phả vào mặt.
Hai người ngây ra nhìn người trong quan tài.
Rõ ràng đã chết ngàn năm, vậy mà thi thể vẫn được bảo tồn hoàn hảo.
Người đàn ông mặc áo bào gấm trắng, gương mặt tuấn mỹ phi phàm. Anh lẳng lặng nằm trong quan, nước da trắng nõn như ngọc, sắc môi đỏ tươi như vừa uống máu.
Người nọ an tĩnh như đang ngủ một giấc bình yên là thế, chỉ là giấc ngủ này đã kéo ngàn năm.
"Cụ tổ, đây là cụ tổ!" Cụ Thẩm qua cơn sững sờ thì kích động không thôi: "Tông Diệu, nhìn thấy không, đây là cụ tổ trong truyền thuyết nhà ta đấy!"
"Cụ tổ, cầu ngài thức tỉnh, tỉnh đi ạ! Con cháu nguyện dùng đồ bổ tốt nhất cung phụng ngài. Chỉ mong ngài tỉnh lại dẫn dắt họ Thẩm chúng ta vực dậy lần nữa!"
Cụ Thẩm lải nhải thật lâu, Thẩm Tông Diệu bên cạnh bất thình lình túm tay ông, giọng run run: "Ông nội, vừa rồi hình như cụ tổ động đậy."
Hai mắt cụ Thẩm rực lên ánh sáng cháy bỏng, gắt gao nhìn người trong quan.
Quả nhiên, lão thấy được mí mắt cụ tổ rung rung, tròng mắt bên dưới chậm rãi chuyển động.
Dần dần, người vốn đã chết ngàn năm mở mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn lên nóc.
Cụ Thẩm mừng quá đỗi, quỳ phịch xuống cạnh quan tài dập đầu, miệng không ngừng gọi cụ tổ.
Thẩm Tông Diệu cũng vô thức quỳ dập đầu theo: "Mừng cụ tổ sống lại."
Cụ tổ cứng còng ngồi dậy, tròng mắt đảo một vòng rồi dừng trên người bọn họ.
Ánh mắt kia làm da đầu hai người tê dại.
Qua hồi lâu người nọ mới bất ngờ mở miệng: "... Ngươi, lại đây."
Không mở miệng trong thời gian quá dài khiến giọng anh khản đặc.
Cụ Thẩm cứ như nghe được tiếng trời.
Là thật, cụ tổ sống lại thật rồi! Không phải do lão nằm mơ!
Cụ Thẩm vội quỳ bò qua, kích động rớt nước mắt: "Cụ tổ! Cụ tổ, cuối cùng ngài cũng tỉnh!"
Cụ tổ nâng tay, có lẽ do quá lâu không hoạt động nên động tác hơi chậm chạp. Thế nhưng ngay sau đó, tay phải anh đột nhiên bóp chặt cổ cụ Thẩm.
Cụ Thẩm hoảng sợ trợn tròn mắt: "Khụ, cụ, cụ tổ."
Cụ tổ mà lão hết sức kính sợ đã sống dậy, ấy vậy lúc này lại đang nhìn lão như nhìn xác chết, giọng nói khàn đặc đục thủng màng nhĩ: "Ngươi cũng biết rằng, mọi việc có nhân, đều sẽ có quả. Ngươi tạo vô số sát nghiệt, đây là nhân. Ngươi lấy cái chết bình chúng oán, đây là quả."
Mới đầu nói còn chưa lưu loát, dần dà cũng chẳng khác người thường là bao, giọng nói không còn chói tai như trước.
"Cụ tổ... Con đều, là... vì ngài." Cụ Thẩm gian nan phun ra vài tiếng vỡ vụn từ cổ họng.
Cụ tổ vô cảm nhìn lão, ánh mắt trầm trầm tử khí: "Trước kia không muốn sống lại, những chuyện thâm độc các ngươi làm ta lười quản. Hiện giờ nếu ta đã tỉnh, những nghiệp chướng này các ngươi phải tự trả lấy. Chẳng lẽ còn muốn bắt cụ tổ ta đây gánh cho?"
Nói xong, ánh mắt anh đanh lại. Đồng thời bóp nhẹ tay, cứ thế bẻ gãy cổ cụ Thẩm.
Thẩm Tông Diệu quỳ bên cạnh nhìn cụ Thẩm đầu lủng lẳng ngã trên đất, bỗng thấy cả người rét căm căm, không kìm được run lẩy bẩy.
Bọn họ vừa phục sinh cụ tổ thật ư?
Sao ông lại cảm thấy nhà họ Thẩm hao hết toàn lực cứu sống một... con quái vật?!
Tay trái cụ Thẩm cầm nến trắng, tay phải chống gậy. Thẩm Diệu Tông thì khiêng Thẩm Hiểu Vũ đã ngất xỉu. Hai người một trước một sau tiến vào Tụ Sát Trận Vạn Quỷ.
Sát khí trong trận dày đặc. Nhà họ Thẩm cũng chỉ có cụ Thẩm lớn tuổi nhất và Thẩm Tông Diệu tư chất cao mới có thể chống cự.
Hai người vừa bước vào, ánh nến nháy mắt biến xanh đen điên cuồng đong đưa, qua hồi lâu mới lặng xuống.
Thân nến trắng được quấn bùa chú để trấn trụ ma trơi.
Gió âm gào thét thổi tới từng cơn. Nhờ những lá bùa trên người mà đám gió mới không thể tiếp cận.
Cộp, cộp, cộp.
Cụ Thẩm nện cây gậy trên thềm đá phát tiếng vọng vang dội. Tại nơi âm trầm này nghe sởn cả tóc gáy.
Ban đầu mọi người còn trông được bóng hai người, nhưng càng vào sâu bên trong càng tối đen, ngoài đây chỉ còn thấy ánh nến xanh lục mờ mờ dưới đáy hố. Tiếng bước chân và tiếng gậy chống đã chẳng rõ ràng.
Thẩm Quang Bích mặt mày lo âu nhìn chăm chăm xuống hố.
Cậu rất muốn thay ba đi xuống. Ngặt nỗi đạo hạnh chưa đủ, chịu không nổi sát khí âm khí trong Tụ Sát Trận Vạn Quỷ.
Không biết hậu bối nào nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi: "Cụ tổ thật có thể sống lại ư?"
Không ai trả lời người nọ, bởi chẳng ai biết được đáp án.
Cụ Thẩm cùng Thẩm Tông Diệu đi dọc thềm đá xuống sâu dưới đáy hố. Sát khí ở đáy hố đậm hơn, gió âm mãnh liệt kém chút thổi bay những lá bùa trên thân hai người. Cũng may có gương trừ tà trấn bùa, dù gió mạnh hơn nữa cũng không thể làm chúng rơi ra.
Cụ Thẩm cầm nến bước đến gần dòm một góc quan tài. Quanh đó rải đầy tiền xu dùng để tụ sát.
Ánh nến phủ lên quan tài một luồng sáng xanh ma quái, trông càng thêm rờn rợn. Thẩm Tông Diệu đằng sau không nhịn được rùng mình.
"Cụ tổ, con cháu đến dâng đồ bổ cho ngài." Cụ Thẩm dừng trước quan tài, kính sợ thưa.
"Tông Diệu, mau đem đồ bổ tới."
Thẩm Tông Diệu thả người trên vai xuống, tận mắt thấy cụ Thẩm dùng móng cắt cổ tay bé gái, nhỏ từng giọt máu tươi xuống nắp quan.
Tiếng "tí tách" cắt tiếng gió, nghe phá lệ rõ ràng.
Thẩm Tông Diệu không khỏi nuốt nước miếng thì thào: "Ông nội, có lẽ không cần quá nhiều máu đâu. Không bằng tha cho con bé một mạng đi ạ."
Cụ Thẩm quát khẽ: "Im đi! Anh thì biết cái gì? Những đứa con gái thuần âm đều đoản mệnh cả. Tôi chỉ để bọn nó chết sớm vài năm, tiền nào của nấy thôi!"
Thẩm Tông Diệu trầm mặc, không tiếp tục hé răng.
Tiếp đó, lão cắt cổ tay còn lại của cô bé, thậm chí dùng thứ sắc bén cắt cổ cô. Máu nháy mắt tuôn ồ ạt, nhuộm quan tài thành màu đỏ rực chói mắt.
Qua một lát, cụ Thẩm thuận tay ném cô bé qua bên.
Hai người lẳng lặng chờ. Chờ máu tươi thẩm thấu, chờ hương vị thơm ngọt lấp đầy quan.
Khoảng chừng mười phút, cụ Thẩm bất ngờ lên tiếng: "Tông Diệu, lại đây giúp ông mở nắp."
Vẻ Thẩm Tông Diệu hơi biến: "Ông nội, phải mở nắp thật ạ?"
"Mở, đương nhiên phải mở!" Cụ Thẩm đặt ngọn nến qua bên, không chờ nổi tự mình ra tay.
Đinh trấn hồn đã long, hai người dứt khoát rút hết ra.
Đinh còn lỏng hơn tưởng tượng, cứ như trước đó đã có người rút sẵn rồi lại cắm hờ vào.
Chờ toàn bộ bảy cây đinh đều rời quan tài, cụ Thẩm và Thẩm Tông Diệu cùng hợp sức đẩy nắp.
Chỉ thoáng chốc, một luồng tử khí cổ xưa phả vào mặt.
Hai người ngây ra nhìn người trong quan tài.
Rõ ràng đã chết ngàn năm, vậy mà thi thể vẫn được bảo tồn hoàn hảo.
Người đàn ông mặc áo bào gấm trắng, gương mặt tuấn mỹ phi phàm. Anh lẳng lặng nằm trong quan, nước da trắng nõn như ngọc, sắc môi đỏ tươi như vừa uống máu.
Người nọ an tĩnh như đang ngủ một giấc bình yên là thế, chỉ là giấc ngủ này đã kéo ngàn năm.
"Cụ tổ, đây là cụ tổ!" Cụ Thẩm qua cơn sững sờ thì kích động không thôi: "Tông Diệu, nhìn thấy không, đây là cụ tổ trong truyền thuyết nhà ta đấy!"
"Cụ tổ, cầu ngài thức tỉnh, tỉnh đi ạ! Con cháu nguyện dùng đồ bổ tốt nhất cung phụng ngài. Chỉ mong ngài tỉnh lại dẫn dắt họ Thẩm chúng ta vực dậy lần nữa!"
Cụ Thẩm lải nhải thật lâu, Thẩm Tông Diệu bên cạnh bất thình lình túm tay ông, giọng run run: "Ông nội, vừa rồi hình như cụ tổ động đậy."
Hai mắt cụ Thẩm rực lên ánh sáng cháy bỏng, gắt gao nhìn người trong quan.
Quả nhiên, lão thấy được mí mắt cụ tổ rung rung, tròng mắt bên dưới chậm rãi chuyển động.
Dần dần, người vốn đã chết ngàn năm mở mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn lên nóc.
Cụ Thẩm mừng quá đỗi, quỳ phịch xuống cạnh quan tài dập đầu, miệng không ngừng gọi cụ tổ.
Thẩm Tông Diệu cũng vô thức quỳ dập đầu theo: "Mừng cụ tổ sống lại."
Cụ tổ cứng còng ngồi dậy, tròng mắt đảo một vòng rồi dừng trên người bọn họ.
Ánh mắt kia làm da đầu hai người tê dại.
Qua hồi lâu người nọ mới bất ngờ mở miệng: "... Ngươi, lại đây."
Không mở miệng trong thời gian quá dài khiến giọng anh khản đặc.
Cụ Thẩm cứ như nghe được tiếng trời.
Là thật, cụ tổ sống lại thật rồi! Không phải do lão nằm mơ!
Cụ Thẩm vội quỳ bò qua, kích động rớt nước mắt: "Cụ tổ! Cụ tổ, cuối cùng ngài cũng tỉnh!"
Cụ tổ nâng tay, có lẽ do quá lâu không hoạt động nên động tác hơi chậm chạp. Thế nhưng ngay sau đó, tay phải anh đột nhiên bóp chặt cổ cụ Thẩm.
Cụ Thẩm hoảng sợ trợn tròn mắt: "Khụ, cụ, cụ tổ."
Cụ tổ mà lão hết sức kính sợ đã sống dậy, ấy vậy lúc này lại đang nhìn lão như nhìn xác chết, giọng nói khàn đặc đục thủng màng nhĩ: "Ngươi cũng biết rằng, mọi việc có nhân, đều sẽ có quả. Ngươi tạo vô số sát nghiệt, đây là nhân. Ngươi lấy cái chết bình chúng oán, đây là quả."
Mới đầu nói còn chưa lưu loát, dần dà cũng chẳng khác người thường là bao, giọng nói không còn chói tai như trước.
"Cụ tổ... Con đều, là... vì ngài." Cụ Thẩm gian nan phun ra vài tiếng vỡ vụn từ cổ họng.
Cụ tổ vô cảm nhìn lão, ánh mắt trầm trầm tử khí: "Trước kia không muốn sống lại, những chuyện thâm độc các ngươi làm ta lười quản. Hiện giờ nếu ta đã tỉnh, những nghiệp chướng này các ngươi phải tự trả lấy. Chẳng lẽ còn muốn bắt cụ tổ ta đây gánh cho?"
Nói xong, ánh mắt anh đanh lại. Đồng thời bóp nhẹ tay, cứ thế bẻ gãy cổ cụ Thẩm.
Thẩm Tông Diệu quỳ bên cạnh nhìn cụ Thẩm đầu lủng lẳng ngã trên đất, bỗng thấy cả người rét căm căm, không kìm được run lẩy bẩy.
Bọn họ vừa phục sinh cụ tổ thật ư?
Sao ông lại cảm thấy nhà họ Thẩm hao hết toàn lực cứu sống một... con quái vật?!
Bình luận facebook