Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 497: Ngao ngao, sống chung rồi
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant
Cứ hết một tiết, Nam Tầm lại luyện vẽ bùa trên vở. Tuy bùa không tác dụng, nhưng có thể thành thạo đường bút. Vẽ rồi lại vẽ, Nam Tầm bắt đầu thở dài.
Giờ cụ tổ sống lại rồi, nhưng mỗi ngày cô vẫn phải đi học, căn bản không thể dính lấy cụ. Đã quyết định sống chung, điều kiện lại không cho phép.
Cụ tổ ở một mình khẳng định rất chán. Dù sao anh cũng là cổ nhân hơn ngàn năm tuổi, thời đại này chắc hẳn thật xa lạ với anh. Có khi nào anh chỉ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hoảng loạn muốn ôm ôm không nhỉ?
Đúng rồi! Cụ tổ trâu bò như thế, cô có thể làm nũng với anh, xem có thể nhảy lên lớp mười hai luôn không. Sau đó lại thi vào một trường đại học chương trình tự học hoàn toàn, hí hí, quá hoàn hảo.
Giữa giờ giải lao ngắn ngủi, cửa phòng học đột nhiên xôn xao, không biết ai hô: "Giáo thảo tới lớp tụi mình kìa!"
Thẩm Hiểu Vân kích động lắc lắc tay Nam Tầm: "Hiểu Nhu Hiểu Nhu, hình như là anh Quang Bích!"
Nam Tầm ngẩng đầu, quả nhiên thấy Thẩm Quang Bích đứng trước cửa.
Khoan hẵng nói, thằng nhóc này quá bắt mắt giữa đám học sinh loi nhoi. Có điều cậu chàng đừng vội đắc ý, dù sao con trai dậy thì muộn, còn cao tới tận đại học đấy.
Thẩm Quang Bích quét mắt một vòng, dừng trên người Nam Tầm.
"Thẩm Hiểu Nhu." Thẩm Quang Bích bất ngờ mở miệng: "Dọn đồ theo anh."
Nam Tầm ngơ ngơ, hỏi: "Làm gì?"
Thẩm Quang Bích trông bộ dáng ngờ nghệch của cô, cau mày bước vào lớp.
Phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ.
Người đến gần, Nam Tầm mới phát hiện vai cậu chàng đang khoác cặp. Cậu ta không thèm lằng nhằng, động tay dọn luôn sách vở cho Nam Tầm.
Có người bắt đầu xì xào.
Nam Tầm đảo mắt một cái, đoán ngay được mục đích của Thẩm Quang Bích, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Cụ tổ tìm em à?"
Thẩm Quang Bích "Ừ" một tiếng: "Lát nữa ra ngoài rồi nói."
Hai người cứ vậy một trước một sau rời đi, đám người trong phòng bùng lên tiếng bàn luận ồn ào.
"Anh đẹp trai này chẳng phải giáo thảo học bá vang danh trường ta đó ư? Thật là ngầu chết mất a a a! Nghe nói đàn anh nhà có điều kiện còn học giỏi, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta."
"Đờ mờ, sai trọng điểm rồi má. Mấy người nói xem sao Thẩm Hiểu Nhu lại đi với người ta? Chẳng lẽ bọn họ là... hắc hắc, một đôi?"
"Trường cấm yêu đương, chắc họ không trắng trợn thế đâu nhỉ?"
"Ôi trời, trên đời này luôn có những người có đặc quyền đó nha. Người ta vừa học giỏi vừa đẹp trai, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học ai mà quan tâm."
Thẩm Hiểu Vân nhìn chằm chằm cửa phòng học chốc lát, rồi từ từ cúi đầu.
Vương Đan Đan đột nhiên chạy tới hỏi cô, vẻ mặt hưng phấn: "Hiểu Vân Hiểu Vân, Hiểu Nhu của chúng ta không phải theo đuổi được đàn anh rồi đấy chứ? Nếu là thật, phòng chúng ta sắp nổi tiếng rồi!"
Thẩm Hiểu Vân nhíu mày: "Đừng nói bừa, bọn họ không phải."
"Ừ ừ bọn mình hiểu mà, chắc chắn không nói bậy. Ha ha, Hiểu Nhu lợi hại quá đi."
Thẩm Hiểu Vân cực kỳ muốn giải thích quan hệ của bọn họ, song lại không biết phải nói thế nào. Cô cũng không thể nói mình và Hiểu Nhu là con nuôi nhà họ Thẩm, có quan hệ anh em trên danh nghĩa với Thẩm Quang Bích.
Lời này cô không dám nói ra, sợ người khác sẽ nhìn cô bằng ánh mắt săm soi khinh thường.
Tay phải Thẩm Hiểu Vân bóp chặt bút, trong lòng hơi không vui. Hiểu Nhu thân với anh Quang Bích từ bao giờ? Ban nãy anh Quang Bích còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
***
Nam Tầm theo Thẩm Quang Bích ra khỏi dãy phòng học. Thẩm Quang Bích đi đằng trước, vừa đi vừa giải thích: "Ba đã nói chuyện với hiệu trưởng, trong thời gian này chúng ta sẽ tự học, ngày nào cần kiểm tra thì đến. Cho nên Thẩm Hiểu Nhu ——"
Bước chân anh chàng dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Để không cho nhà họ Thẩm mất mặt, anh hy vọng lúc kiểm tra em sẽ lọt top 100."
Nam Tầm liếc anh ta, lười nhác "Ừ" một tiếng.
Vừa rồi Thẩm Quang Bích không nói "ba của tôi", mà là "ba". Cậu ta thực sự coi cô là em gái hả?
Thẩm Quang Bích nhìn vẻ hời hợt của cô thì hơi giận: "Dù không biết vì sao cụ tổ phải dẫn em theo. Nhưng nếu em có cơ hội mà kẻ khác nằm mơ cũng không chiếm được thì hy vọng em đừng lãng phí nó."
Nam Tầm ngáp, lại "Ừ" thêm một tiếng.
Thẩm Quang Bích:...
"Khoan đã, tụi mình phải đạp xe á? Hôm nay không có xe đưa đón sao?" Nam Tầm nhìn hai chiếc xe đạp mới toanh phía trước, trợn tròn mắt. Nhà tổ không gần trường chút nào.
Thẩm Quang Bích giao xe đạp cho cô: "Đuổi cho kịp, lạc anh không quan tâm đâu."
Nói rồi trực tiếp nhảy lên xe, đạp đi.
Nam Tầm vội đạp xe đuổi theo: "Chúng ta không về nhà tổ à?"
"Không, cụ tổ dọn đến khu biệt thự riêng của ba anh rồi, sau này chúng ta sẽ ở đó."
Nam Tầm kêu ngao ngao: "Tiểu Bát Tiểu Bát, cơ hội tới rồi! Ta sắp ở cùng cụ tổ!"
Tiểu Bát: "... Sống chung các cc nhé. Kế bên còn Thẩm Quang Bích kìa, trong biệt thự cũng có giúp việc, quản gia. Vốn Thẩm Tông Diệu còn mua siêu xe thuê tài xế cho đại Boss, nhưng đại Boss không thích ngồi xe liền miễn. Hắc hắc, sau này ngươi cứ tha hồ đạp xe với ngồi xe buýt ha."
Nam Tầm: "Đạp xe bảo vệ môi trường mà, không những thế còn rèn luyện cơ thể, giảm béo nữa. Nhiều ưu điểm quá chừng."
Tiểu Bát: "Xì, ngưng vờ vịt đi, ta biết trong lòng ngươi đang rơi nước mắt."
***
Tới biệt thự, Nam Tầm nhìn chung quanh một vòng, thở dài: "Chỗ này không tồi." Tuy không thể xưng là bảo địa phong thủy nhưng cũng khá tốt.
Thẩm Quang Bích giải thích: "Lúc trước một chủ thầu xây dựng muốn mua đất có nhờ ba xem phong thủy, ba chọn khu này. Sau ông chủ đó tặng ba một căn biệt thự làm quà cảm ơn. Khu biệt thự này mới hoàn công không lâu, cụ tổ thuộc nhóm đầu tiên vào ở."
"Khó trách, ba anh giỏi thật." Nam Tầm nói.
Bước chân Thẩm Quang Bích hơi khựng: "Thẩm Hiểu Nhu, có một số việc ba không thể nhúng tay. Trước kia nhận nuôi em dưới tên ba là ý ông cố, để em ở lại nhà tổ cũng là ý cụ. Dù thế nào chăng nữa thì ba anh trên danh nghĩa cũng là ba em. Sau này nếu gặp ông, nên gọi là ba."
Nam Tầm cười nhạo: "Thẩm Quang Bích, anh nói mấy lời này mà không thấy thẹn nhỉ. Tuy tôi được nhà họ Thẩm nhận nuôi, nhưng vì sao làm vậy, người họ Thẩm anh chẳng phải rõ nhất ư. Các người bảo đưa chị Thẩm Hiểu Vũ đi, nhưng sự thật ra sao trong lòng tự tỏ."
Sắc mặt Thẩm Quang Vũ chợt đổi: "Em biết?"
Nam Tầm nhún nhún vai: "Tưởng tôi ngu à? Ngày sinh tháng đẻ đều thuần âm, nào có chuyện trùng hợp như thế. Nếu nhà họ Thẩm các người có thiện tâm thật, cứ mở cô nhi viện là được, cớ gì phải chọn những người này về nuôi? Hiện tại ông cố giữ nhà đã chết, coi như trả lại ít nợ. Có điều tôi nói một câu khó nghe, nhà họ Thẩm các người tạo sát nghiệt chẳng ít, dùng một lão già đã bước một chân vào quan tài để trả, sợ là chưa đủ đâu."
"Thế nhưng, ông cố làm vậy đều vì ——"
Nam Tầm liếc cậu ta: "Vậy các người đã từng hỏi ý kiến đương sự chưa? Có lẽ ngài ấy chẳng thèm đâu."
Nói xong, Nam Tầm trực tiếp lướt qua cậu ta, đi về phía cửa chính.
Cửa biệt thự khép hờ, Nam Tầm chui tọt vào như chuột nhỏ. Cô chạy lạch bạch vào trong, ngọt ngào gọi: "Cụ tổ ~"
Cứ hết một tiết, Nam Tầm lại luyện vẽ bùa trên vở. Tuy bùa không tác dụng, nhưng có thể thành thạo đường bút. Vẽ rồi lại vẽ, Nam Tầm bắt đầu thở dài.
Giờ cụ tổ sống lại rồi, nhưng mỗi ngày cô vẫn phải đi học, căn bản không thể dính lấy cụ. Đã quyết định sống chung, điều kiện lại không cho phép.
Cụ tổ ở một mình khẳng định rất chán. Dù sao anh cũng là cổ nhân hơn ngàn năm tuổi, thời đại này chắc hẳn thật xa lạ với anh. Có khi nào anh chỉ tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hoảng loạn muốn ôm ôm không nhỉ?
Đúng rồi! Cụ tổ trâu bò như thế, cô có thể làm nũng với anh, xem có thể nhảy lên lớp mười hai luôn không. Sau đó lại thi vào một trường đại học chương trình tự học hoàn toàn, hí hí, quá hoàn hảo.
Giữa giờ giải lao ngắn ngủi, cửa phòng học đột nhiên xôn xao, không biết ai hô: "Giáo thảo tới lớp tụi mình kìa!"
Thẩm Hiểu Vân kích động lắc lắc tay Nam Tầm: "Hiểu Nhu Hiểu Nhu, hình như là anh Quang Bích!"
Nam Tầm ngẩng đầu, quả nhiên thấy Thẩm Quang Bích đứng trước cửa.
Khoan hẵng nói, thằng nhóc này quá bắt mắt giữa đám học sinh loi nhoi. Có điều cậu chàng đừng vội đắc ý, dù sao con trai dậy thì muộn, còn cao tới tận đại học đấy.
Thẩm Quang Bích quét mắt một vòng, dừng trên người Nam Tầm.
"Thẩm Hiểu Nhu." Thẩm Quang Bích bất ngờ mở miệng: "Dọn đồ theo anh."
Nam Tầm ngơ ngơ, hỏi: "Làm gì?"
Thẩm Quang Bích trông bộ dáng ngờ nghệch của cô, cau mày bước vào lớp.
Phòng học tức khắc lặng ngắt như tờ.
Người đến gần, Nam Tầm mới phát hiện vai cậu chàng đang khoác cặp. Cậu ta không thèm lằng nhằng, động tay dọn luôn sách vở cho Nam Tầm.
Có người bắt đầu xì xào.
Nam Tầm đảo mắt một cái, đoán ngay được mục đích của Thẩm Quang Bích, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Cụ tổ tìm em à?"
Thẩm Quang Bích "Ừ" một tiếng: "Lát nữa ra ngoài rồi nói."
Hai người cứ vậy một trước một sau rời đi, đám người trong phòng bùng lên tiếng bàn luận ồn ào.
"Anh đẹp trai này chẳng phải giáo thảo học bá vang danh trường ta đó ư? Thật là ngầu chết mất a a a! Nghe nói đàn anh nhà có điều kiện còn học giỏi, từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta."
"Đờ mờ, sai trọng điểm rồi má. Mấy người nói xem sao Thẩm Hiểu Nhu lại đi với người ta? Chẳng lẽ bọn họ là... hắc hắc, một đôi?"
"Trường cấm yêu đương, chắc họ không trắng trợn thế đâu nhỉ?"
"Ôi trời, trên đời này luôn có những người có đặc quyền đó nha. Người ta vừa học giỏi vừa đẹp trai, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học ai mà quan tâm."
Thẩm Hiểu Vân nhìn chằm chằm cửa phòng học chốc lát, rồi từ từ cúi đầu.
Vương Đan Đan đột nhiên chạy tới hỏi cô, vẻ mặt hưng phấn: "Hiểu Vân Hiểu Vân, Hiểu Nhu của chúng ta không phải theo đuổi được đàn anh rồi đấy chứ? Nếu là thật, phòng chúng ta sắp nổi tiếng rồi!"
Thẩm Hiểu Vân nhíu mày: "Đừng nói bừa, bọn họ không phải."
"Ừ ừ bọn mình hiểu mà, chắc chắn không nói bậy. Ha ha, Hiểu Nhu lợi hại quá đi."
Thẩm Hiểu Vân cực kỳ muốn giải thích quan hệ của bọn họ, song lại không biết phải nói thế nào. Cô cũng không thể nói mình và Hiểu Nhu là con nuôi nhà họ Thẩm, có quan hệ anh em trên danh nghĩa với Thẩm Quang Bích.
Lời này cô không dám nói ra, sợ người khác sẽ nhìn cô bằng ánh mắt săm soi khinh thường.
Tay phải Thẩm Hiểu Vân bóp chặt bút, trong lòng hơi không vui. Hiểu Nhu thân với anh Quang Bích từ bao giờ? Ban nãy anh Quang Bích còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
***
Nam Tầm theo Thẩm Quang Bích ra khỏi dãy phòng học. Thẩm Quang Bích đi đằng trước, vừa đi vừa giải thích: "Ba đã nói chuyện với hiệu trưởng, trong thời gian này chúng ta sẽ tự học, ngày nào cần kiểm tra thì đến. Cho nên Thẩm Hiểu Nhu ——"
Bước chân anh chàng dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Để không cho nhà họ Thẩm mất mặt, anh hy vọng lúc kiểm tra em sẽ lọt top 100."
Nam Tầm liếc anh ta, lười nhác "Ừ" một tiếng.
Vừa rồi Thẩm Quang Bích không nói "ba của tôi", mà là "ba". Cậu ta thực sự coi cô là em gái hả?
Thẩm Quang Bích nhìn vẻ hời hợt của cô thì hơi giận: "Dù không biết vì sao cụ tổ phải dẫn em theo. Nhưng nếu em có cơ hội mà kẻ khác nằm mơ cũng không chiếm được thì hy vọng em đừng lãng phí nó."
Nam Tầm ngáp, lại "Ừ" thêm một tiếng.
Thẩm Quang Bích:...
"Khoan đã, tụi mình phải đạp xe á? Hôm nay không có xe đưa đón sao?" Nam Tầm nhìn hai chiếc xe đạp mới toanh phía trước, trợn tròn mắt. Nhà tổ không gần trường chút nào.
Thẩm Quang Bích giao xe đạp cho cô: "Đuổi cho kịp, lạc anh không quan tâm đâu."
Nói rồi trực tiếp nhảy lên xe, đạp đi.
Nam Tầm vội đạp xe đuổi theo: "Chúng ta không về nhà tổ à?"
"Không, cụ tổ dọn đến khu biệt thự riêng của ba anh rồi, sau này chúng ta sẽ ở đó."
Nam Tầm kêu ngao ngao: "Tiểu Bát Tiểu Bát, cơ hội tới rồi! Ta sắp ở cùng cụ tổ!"
Tiểu Bát: "... Sống chung các cc nhé. Kế bên còn Thẩm Quang Bích kìa, trong biệt thự cũng có giúp việc, quản gia. Vốn Thẩm Tông Diệu còn mua siêu xe thuê tài xế cho đại Boss, nhưng đại Boss không thích ngồi xe liền miễn. Hắc hắc, sau này ngươi cứ tha hồ đạp xe với ngồi xe buýt ha."
Nam Tầm: "Đạp xe bảo vệ môi trường mà, không những thế còn rèn luyện cơ thể, giảm béo nữa. Nhiều ưu điểm quá chừng."
Tiểu Bát: "Xì, ngưng vờ vịt đi, ta biết trong lòng ngươi đang rơi nước mắt."
***
Tới biệt thự, Nam Tầm nhìn chung quanh một vòng, thở dài: "Chỗ này không tồi." Tuy không thể xưng là bảo địa phong thủy nhưng cũng khá tốt.
Thẩm Quang Bích giải thích: "Lúc trước một chủ thầu xây dựng muốn mua đất có nhờ ba xem phong thủy, ba chọn khu này. Sau ông chủ đó tặng ba một căn biệt thự làm quà cảm ơn. Khu biệt thự này mới hoàn công không lâu, cụ tổ thuộc nhóm đầu tiên vào ở."
"Khó trách, ba anh giỏi thật." Nam Tầm nói.
Bước chân Thẩm Quang Bích hơi khựng: "Thẩm Hiểu Nhu, có một số việc ba không thể nhúng tay. Trước kia nhận nuôi em dưới tên ba là ý ông cố, để em ở lại nhà tổ cũng là ý cụ. Dù thế nào chăng nữa thì ba anh trên danh nghĩa cũng là ba em. Sau này nếu gặp ông, nên gọi là ba."
Nam Tầm cười nhạo: "Thẩm Quang Bích, anh nói mấy lời này mà không thấy thẹn nhỉ. Tuy tôi được nhà họ Thẩm nhận nuôi, nhưng vì sao làm vậy, người họ Thẩm anh chẳng phải rõ nhất ư. Các người bảo đưa chị Thẩm Hiểu Vũ đi, nhưng sự thật ra sao trong lòng tự tỏ."
Sắc mặt Thẩm Quang Vũ chợt đổi: "Em biết?"
Nam Tầm nhún nhún vai: "Tưởng tôi ngu à? Ngày sinh tháng đẻ đều thuần âm, nào có chuyện trùng hợp như thế. Nếu nhà họ Thẩm các người có thiện tâm thật, cứ mở cô nhi viện là được, cớ gì phải chọn những người này về nuôi? Hiện tại ông cố giữ nhà đã chết, coi như trả lại ít nợ. Có điều tôi nói một câu khó nghe, nhà họ Thẩm các người tạo sát nghiệt chẳng ít, dùng một lão già đã bước một chân vào quan tài để trả, sợ là chưa đủ đâu."
"Thế nhưng, ông cố làm vậy đều vì ——"
Nam Tầm liếc cậu ta: "Vậy các người đã từng hỏi ý kiến đương sự chưa? Có lẽ ngài ấy chẳng thèm đâu."
Nói xong, Nam Tầm trực tiếp lướt qua cậu ta, đi về phía cửa chính.
Cửa biệt thự khép hờ, Nam Tầm chui tọt vào như chuột nhỏ. Cô chạy lạch bạch vào trong, ngọt ngào gọi: "Cụ tổ ~"
Bình luận facebook