Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577: Thật thơm, anh nghĩ
Edit: Bánh Bao/Beta: RED, Padu.
Nam Tầm kinh hoàng trợn trừng.
Khoan khoan, đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Người đang hôn cô là Tạ Lương Thành, chứ không phải ma quỷ đúng không?
Mọi thứ phát sinh quá đột ngột, Nam Tầm chưa kịp chuẩn bị gì sất. Kế hoạch của cô và Hà Tình còn quá nửa chưa thực thi, sao có thể... cứ thế...
Tiểu Bát hú hét: "Đờ mờ a a a a, quất phát hạ 10 điểm, quá trời quá đất! Thân ái ơi, ta che chắn năm thức ngay đây, các ngươi tự nhiên nha nha nha ~!"
Sau đó, nó bặt tiếng.
Nam Tầm bị Tạ Lương Thành túm nửa người qua, tư thế khá khó chịu nên cô theo bản năng hơi lui ra. Ai ngờ hành động này dường như chọc giận ai kia, ai kia tức khắc khóa chặt eo cô không cho động đậy mảy may, đồng thời hôn càng thêm mãnh liệt.
Nam Tầm bị hôn thở không nổi.
"Anh cả... Anh... Ưm..."
Đối phương ngang ngược đến mức thậm chí không cho cô cơ hội nói chuyện. Tận khi sắp nghẹt thở, Nam Tầm mới phải cắn nhẹ môi anh. Thế là...
Cô muốn giấu quách cái bản mặt này đi.
Đối phương cứ như cắn thuốc, tiến công càng thêm dữ dội, riêng cánh tay siết eo cô là nới lỏng. Nam Tầm cũng tìm được bí quyết, duỗi tay ôm vai người đàn ông, mút môi anh nhè nhẹ đáp lại.
Tạ Lương Thành run lên, kích động nhấc cô lên đùi mình.
Cơn cuộn trào dần êm ái triền miên... Nam Tầm thoải mái hơn nhiều.
Tới khi anh dừng lại, cả hai đã thở không ra hơi. Tạ Lương Thành tự nghẹt choáng mình, Nam Tầm thì bị anh làm nghẹt muốn chết.
"Anh cả, anh... hôn em làm gì?" Cô xoáy thẳng vào vấn đề, đôi mắt ngập nước lom lom nhìn anh.
Trái cổ khẽ động, Tạ Lương Thành lại thò tới hôn mấy cái, còn nhấp nhấp miệng như đang nếm dư vị. Giọng anh khàn khàn trầm trầm: "Hương vị tuyệt vời y trong tưởng tượng. Ban nãy chụp hình anh đã muốn làm thế."
Nam Tầm:...
Vậy... vậy không phải ngay tấm đầu đã bắt đầu tưởng tượng, suốt tới giờ không nhịn nổi nữa mới xuất chiêu đó chứ?
Tạ Lương Thành lặng đi một thoáng, tay to vuốt ve eo Nam Tầm mà giọng điệu vẫn nghiêm trang: "Tiểu Ngư, anh trăn trở mãi rồi. Em lười như vậy, lại là bà đồng thích gạt người, ngoài anh ra chẳng còn tên nào dung túng em nhường này đâu."
Nam Tầm phì cười trong lòng, mặt ngoài khiêu khích nhìn anh: "Anh cả rốt cuộc đang nói gì đó? Người ta có dung túng em hay không sao anh biết rõ vậy?"
Tạ Lương Thành hơi híp mắt, nhéo nhéo thịt bên hông cô: "Phóng mắt nhìn, được mấy ai tốt hơn anh đây, hử?"
Nói không biết ngượng. Nam Tầm không ngờ cái câu vô liêm sỉ này có thể thốt ra từ miệng Tạ Lương Thành.
"Anh cả ơi, em không rõ, anh tốt thì liên quan gì đến việc hôn em?" Nam Tầm tỏ vẻ chẳng thể hiểu nổi nhướng mày, nom đắc ý hết sức.
Tạ Lương Thành xem cô nhóc hất hàm, liếc xéo mình là biết cô đang giả vờ giả vịt để tính sổ.
Thôi, tới nước này rồi, anh cũng chẳng ngại giải thích rõ.
"Tiểu Ngư, anh không yên tâm giao em cho người khác, vậy nên sau này em theo anh đi."
Nhìn mà xem, cái câu ngang ngược ấy, không thèm hỏi ý kiến đã đóng thẳng đinh. Nhưng dựa vào cái gì cơ, tại sao anh nói là cô phải nghe theo. Tự cho mình là tía ông trời, một câu quyết định tương lai người khác chắc?
Nam Tầm lườm anh, cười cười: "Anh cả này, anh quên em vốn là vợ anh, quên cuộc hôn nhân của chúng ta bị anh hủy bỏ rồi phải không? Hiện giờ em là em gái nuôi anh, anh trai em gái như vậy có ổn không đấy?"
Tạ Lương Thành nghe thế, mắt lại lóe lên tia sáng, gật gù bảo: "Em không nhắc anh cũng quên mất em là vợ anh, chúng ta còn tổ chức cả hôn lễ nữa. Về cái ước định bằng miệng kia, à, đã là bằng miệng thì sao có thể giữ lời? Thời buổi này, em có thấy ai ly hôn bằng miệng chưa?"
Nam Tầm
xì một tiếng, cười mỉa: "Anh cả không biết xấu hổ thật đấy nhỉ."
Tạ Lương Thành nâng chân đẩy cô gái trên đùi lên cao hơn, hai tay anh cũng thu lại, vây người vào lòng để cô gần như dán lên người mình. Kề sát lại, giọng anh càng trầm khàn: "Anh còn có thể mặt dày hơn nữa."
Dứt lời, bàn tay sau lưng lần lên ấn gáy cô, hạ miệng cắn mút cánh môi hồng. So với lần đầu nóng nảy, lần này thảnh thơi hơn nhiều. Anh thong thả ung dung như đang thưởng thức món ngon, chăm chú tỉ mẩn xâm chiếm cô như muốn đóng dấu ấn bản thân lên đó.
Chờ anh buông ra lần nữa, Nam Tầm không nhìn cũng biết chắc chắn miệng mình đã sưng thành miếng lạp xưởng.
Tạ Lương Thành thế mà còn vô sỉ cởi cúc sườn xám Nam Tầm, để rồi bị cô đập văng cái tay.
"Anh cả, xin hãy tự trọng, đây là nơi ngoại ô hoang vắng đấy." Nam Tầm trừng anh. Nhưng cái trừng chẳng những không có lực sát thương, còn khiến Tạ Lương Thành nghĩ cô đang làm nũng.
Mùi thật thơm, anh nghĩ,
đáng ra nên nhấm sớm hơn mới đúng.
"Tiểu Ngư, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp." Anh nhắc, sau đó nghiêm trang dời tay tới nơi không nên đặt.
"Anh cả, đừng tự vả mặt mình thế. Đau không?" Nam Tầm hất bay tay anh, hỏi mát.
Tạ Lương Thành chôn đầu vào cổ cô, cọ chóp mũi trên làn da mịn màng, nói không rõ: "Anh da dày thịt béo, chịu đòn khá giỏi nên không thấy đau, chỉ thấy nhẽ ra phải đánh sớm hơn."
Nam Tầm:
Con người vứt liêm sỉ tới cảnh giới nhất định chắc cũng chỉ thế này.
Tiểu Bát mà không chắn mất năm thức, lúc này chắc chắn sẽ nói leo:
Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, thật ra da mặt ngươi chất lượng khá tốt. Nếu Đản Đản nhà ngươi kế thừa được cái "ưu điểm" vĩ đại này, chắc hẳn đẳng cấp "mặt dày" sẽ lên một tầm cao mới!
Nam Tầm đẩy người nào đó: "Ở nơi đồng không mông quạnh thì nghiêm chỉnh chút được không hả?"
Tạ Lương Thành: "Anh biết ở đây vắng, bằng không em nghĩ anh chở em tới làm gì?"
Nam Tầm cảnh giác: "Chẳng lẽ anh muốn hành hung?"
Tạ Lương Thành nhướng mày với ánh mắt nóng rực: "Không sai."
Nam Tầm lại híp đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc anh: "Anh cả, ăn rồi phải chịu trách nhiệm chứ đừng hôn xong lại bảo do em nằm mơ giống lần trước, ha?"
Mắt Tạ Lương Thành xẹt qua vẻ xấu hổ, đảm bảo: "Đâu lừa em, là chính em tưởng mình nằm mơ."
"Là chính anh cam chịu." Nam Tầm lên án. Tạ Lương Thành không nhiều lời, bịt luôn miệng cô.
"Lần này em muốn phụ trách thế nào, anh sẽ phụ trách như thế..." Vẫn chịu khó bỏ ra vài giây trả lời.
Anh yêu cái cảm giác hôn môi Nam Tầm.
Phút chốc, hai người hóa thân song bào thai quấn quýt nảy lửa. Ngoài áp chảo nướng bánh chính hiệu thì đúng là cái gì cũng làm.
Nam Tầm kinh hoàng trợn trừng.
Khoan khoan, đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Người đang hôn cô là Tạ Lương Thành, chứ không phải ma quỷ đúng không?
Mọi thứ phát sinh quá đột ngột, Nam Tầm chưa kịp chuẩn bị gì sất. Kế hoạch của cô và Hà Tình còn quá nửa chưa thực thi, sao có thể... cứ thế...
Tiểu Bát hú hét: "Đờ mờ a a a a, quất phát hạ 10 điểm, quá trời quá đất! Thân ái ơi, ta che chắn năm thức ngay đây, các ngươi tự nhiên nha nha nha ~!"
Sau đó, nó bặt tiếng.
Nam Tầm bị Tạ Lương Thành túm nửa người qua, tư thế khá khó chịu nên cô theo bản năng hơi lui ra. Ai ngờ hành động này dường như chọc giận ai kia, ai kia tức khắc khóa chặt eo cô không cho động đậy mảy may, đồng thời hôn càng thêm mãnh liệt.
Nam Tầm bị hôn thở không nổi.
"Anh cả... Anh... Ưm..."
Đối phương ngang ngược đến mức thậm chí không cho cô cơ hội nói chuyện. Tận khi sắp nghẹt thở, Nam Tầm mới phải cắn nhẹ môi anh. Thế là...
Cô muốn giấu quách cái bản mặt này đi.
Đối phương cứ như cắn thuốc, tiến công càng thêm dữ dội, riêng cánh tay siết eo cô là nới lỏng. Nam Tầm cũng tìm được bí quyết, duỗi tay ôm vai người đàn ông, mút môi anh nhè nhẹ đáp lại.
Tạ Lương Thành run lên, kích động nhấc cô lên đùi mình.
Cơn cuộn trào dần êm ái triền miên... Nam Tầm thoải mái hơn nhiều.
Tới khi anh dừng lại, cả hai đã thở không ra hơi. Tạ Lương Thành tự nghẹt choáng mình, Nam Tầm thì bị anh làm nghẹt muốn chết.
"Anh cả, anh... hôn em làm gì?" Cô xoáy thẳng vào vấn đề, đôi mắt ngập nước lom lom nhìn anh.
Trái cổ khẽ động, Tạ Lương Thành lại thò tới hôn mấy cái, còn nhấp nhấp miệng như đang nếm dư vị. Giọng anh khàn khàn trầm trầm: "Hương vị tuyệt vời y trong tưởng tượng. Ban nãy chụp hình anh đã muốn làm thế."
Nam Tầm:...
Vậy... vậy không phải ngay tấm đầu đã bắt đầu tưởng tượng, suốt tới giờ không nhịn nổi nữa mới xuất chiêu đó chứ?
Tạ Lương Thành lặng đi một thoáng, tay to vuốt ve eo Nam Tầm mà giọng điệu vẫn nghiêm trang: "Tiểu Ngư, anh trăn trở mãi rồi. Em lười như vậy, lại là bà đồng thích gạt người, ngoài anh ra chẳng còn tên nào dung túng em nhường này đâu."
Nam Tầm phì cười trong lòng, mặt ngoài khiêu khích nhìn anh: "Anh cả rốt cuộc đang nói gì đó? Người ta có dung túng em hay không sao anh biết rõ vậy?"
Tạ Lương Thành hơi híp mắt, nhéo nhéo thịt bên hông cô: "Phóng mắt nhìn, được mấy ai tốt hơn anh đây, hử?"
Nói không biết ngượng. Nam Tầm không ngờ cái câu vô liêm sỉ này có thể thốt ra từ miệng Tạ Lương Thành.
"Anh cả ơi, em không rõ, anh tốt thì liên quan gì đến việc hôn em?" Nam Tầm tỏ vẻ chẳng thể hiểu nổi nhướng mày, nom đắc ý hết sức.
Tạ Lương Thành xem cô nhóc hất hàm, liếc xéo mình là biết cô đang giả vờ giả vịt để tính sổ.
Thôi, tới nước này rồi, anh cũng chẳng ngại giải thích rõ.
"Tiểu Ngư, anh không yên tâm giao em cho người khác, vậy nên sau này em theo anh đi."
Nhìn mà xem, cái câu ngang ngược ấy, không thèm hỏi ý kiến đã đóng thẳng đinh. Nhưng dựa vào cái gì cơ, tại sao anh nói là cô phải nghe theo. Tự cho mình là tía ông trời, một câu quyết định tương lai người khác chắc?
Nam Tầm lườm anh, cười cười: "Anh cả này, anh quên em vốn là vợ anh, quên cuộc hôn nhân của chúng ta bị anh hủy bỏ rồi phải không? Hiện giờ em là em gái nuôi anh, anh trai em gái như vậy có ổn không đấy?"
Tạ Lương Thành nghe thế, mắt lại lóe lên tia sáng, gật gù bảo: "Em không nhắc anh cũng quên mất em là vợ anh, chúng ta còn tổ chức cả hôn lễ nữa. Về cái ước định bằng miệng kia, à, đã là bằng miệng thì sao có thể giữ lời? Thời buổi này, em có thấy ai ly hôn bằng miệng chưa?"
Nam Tầm
xì một tiếng, cười mỉa: "Anh cả không biết xấu hổ thật đấy nhỉ."
Tạ Lương Thành nâng chân đẩy cô gái trên đùi lên cao hơn, hai tay anh cũng thu lại, vây người vào lòng để cô gần như dán lên người mình. Kề sát lại, giọng anh càng trầm khàn: "Anh còn có thể mặt dày hơn nữa."
Dứt lời, bàn tay sau lưng lần lên ấn gáy cô, hạ miệng cắn mút cánh môi hồng. So với lần đầu nóng nảy, lần này thảnh thơi hơn nhiều. Anh thong thả ung dung như đang thưởng thức món ngon, chăm chú tỉ mẩn xâm chiếm cô như muốn đóng dấu ấn bản thân lên đó.
Chờ anh buông ra lần nữa, Nam Tầm không nhìn cũng biết chắc chắn miệng mình đã sưng thành miếng lạp xưởng.
Tạ Lương Thành thế mà còn vô sỉ cởi cúc sườn xám Nam Tầm, để rồi bị cô đập văng cái tay.
"Anh cả, xin hãy tự trọng, đây là nơi ngoại ô hoang vắng đấy." Nam Tầm trừng anh. Nhưng cái trừng chẳng những không có lực sát thương, còn khiến Tạ Lương Thành nghĩ cô đang làm nũng.
Mùi thật thơm, anh nghĩ,
đáng ra nên nhấm sớm hơn mới đúng.
"Tiểu Ngư, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp." Anh nhắc, sau đó nghiêm trang dời tay tới nơi không nên đặt.
"Anh cả, đừng tự vả mặt mình thế. Đau không?" Nam Tầm hất bay tay anh, hỏi mát.
Tạ Lương Thành chôn đầu vào cổ cô, cọ chóp mũi trên làn da mịn màng, nói không rõ: "Anh da dày thịt béo, chịu đòn khá giỏi nên không thấy đau, chỉ thấy nhẽ ra phải đánh sớm hơn."
Nam Tầm:
Con người vứt liêm sỉ tới cảnh giới nhất định chắc cũng chỉ thế này.
Tiểu Bát mà không chắn mất năm thức, lúc này chắc chắn sẽ nói leo:
Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, thật ra da mặt ngươi chất lượng khá tốt. Nếu Đản Đản nhà ngươi kế thừa được cái "ưu điểm" vĩ đại này, chắc hẳn đẳng cấp "mặt dày" sẽ lên một tầm cao mới!
Nam Tầm đẩy người nào đó: "Ở nơi đồng không mông quạnh thì nghiêm chỉnh chút được không hả?"
Tạ Lương Thành: "Anh biết ở đây vắng, bằng không em nghĩ anh chở em tới làm gì?"
Nam Tầm cảnh giác: "Chẳng lẽ anh muốn hành hung?"
Tạ Lương Thành nhướng mày với ánh mắt nóng rực: "Không sai."
Nam Tầm lại híp đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc anh: "Anh cả, ăn rồi phải chịu trách nhiệm chứ đừng hôn xong lại bảo do em nằm mơ giống lần trước, ha?"
Mắt Tạ Lương Thành xẹt qua vẻ xấu hổ, đảm bảo: "Đâu lừa em, là chính em tưởng mình nằm mơ."
"Là chính anh cam chịu." Nam Tầm lên án. Tạ Lương Thành không nhiều lời, bịt luôn miệng cô.
"Lần này em muốn phụ trách thế nào, anh sẽ phụ trách như thế..." Vẫn chịu khó bỏ ra vài giây trả lời.
Anh yêu cái cảm giác hôn môi Nam Tầm.
Phút chốc, hai người hóa thân song bào thai quấn quýt nảy lửa. Ngoài áp chảo nướng bánh chính hiệu thì đúng là cái gì cũng làm.
Bình luận facebook