Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Khoảnh khắc ngọt ngào
~~~~~
Huyền không trả lời, không phải cô không muốn đồng ý, nhưng có nhiều thứ đâu phải cứ muốn là được. Còn rất nhiều rảo cản phía trước, cũng không thể nói ra cho anh biết. Cô vùi đầu vào ngực anh, vòng tay ra sau ôm lấy anh thật chặt. Tảng đá nặng trĩu trong lòng bấy lâu nay đã được dời đi, nhưng hình như nó vẫn bị mắc kẹt trong góc nào đó không tài nào thoát hẳn đi được. Cảm giác mệt mỏi lần nữa kéo đến khiến cô chẳng còn sức lực mà nghĩ ngợi thêm gì nữa. Cô thì thào: "Em mệt quá!"
Khó nhọc khép đôi mi lại, cô thấy mình đang chới với quấy đạp giữa biển nước mênh mông. Những đợt sóng dữ dội không ngừng xô vào người khiến da thịt ran rát, cổ họng như thiếu oxi cũng ngột ngạt khó thở. Cô cảm thấy tay chân mỏi nhừ không thể gắng gượng ngoi lên được nữa. Đúng lúc đôi bàn tay yếu ớt của cô quyết định buông xuôi, cơ thể gần như đã chìm nghỉm xuống thì cô thấy có một bàn tay khác vừa nắm chặt lấy tay mình. Tia hi vọng yếu ớt ấy như tiếp thêm động lực khiến cô muốn thoát khỏi cái chết cận kề. Vịn chặt bàn tay rắn chắc kia, cô cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, khuôn mặt quá đỗi quen thuộc đang ở đó nhìn cô, nụ cười của anh rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cô muốn sống tiếp, muốn được ở cạnh anh.
"Anh ơi, em biết anh ở đó. Em không muốn đi, không muốn xa anh đâu..."
Miệng nhỏ vô thức thốt ra mấy tiếng trong cơn mơ. Huyền dần dần mở mắt ra, định thần lại mới biết mình vừa nằm mơ. Chỉ là mơ thôi mà cảm giác cứ như thật vậy.
"Dậy rồi à?"
Bên cạnh vang lên giọng nói trầm ấm, Huyền giật mình ngẩng đầu lên mới phát hiện cả người mình còn đang nằm gọn trong vòng tay anh. Cô ngơ ngác: "Em ngủ quên ạ? Mấy giờ rồi anh?"
Anh hướng mắt ra phía cửa sổ: "Chẳng biết nữa, nhưng chắc sắp tối rồi!"
Huyền nghi hoặc nhìn theo ra phía cửa sổ, một màu xám bao trùm toàn bộ không gian ngoài kia. Không ngờ cô lại ngủ lâu đến vậy. Vực người ngồi thẳng dậy, cô trượt xuống khỏi đùi anh ngồi sang bên cạnh: "Anh đưa em về nhà có được không?"
"Ở đây không được sao?"
Nhất thời cô chẳng biết phải nói thế nào cho anh hiểu. Đây là nhà anh, mẹ anh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cô biết anh đang lo lắng, sợ cô lại bỏ đi mất, nhưng cô cũng không biết làm sao đối diện với mẹ anh nếu lỡ thực sự bà xuất hiện. Một bên là sự hi vọng của anh đang hiện hữu trong đáy mắt sâu thẳm đối diện, một bên là nỗi sợ hãi vô hình ngự trị trong tim, cô thực sự cảm thấy bản thân bắt đầu có dấu hiệu chênh vênh hệt như giấc mơ ban nãy.
Cô lặng lẽ thở dài, thôi vậy, cứ về đi đã rồi mọi chuyện tính sau. Cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em nên về nhà, em sợ mọi người lo lắng".
Nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt anh, cô lại nói thêm: "Em sẽ không đi nữa đâu mà".
Anh nhìn cô: "Nhưng chân cẳng như vậy ở nhà một mình anh không yên tâm".
"Em tự lo được mà. Đâu phải con nít ba tuổi nữa".
Anh nhìn chăm chăm vào mắt Huyền lưỡng lự, mãi một lúc sau mới thở dài: "Thôi được rồi, nhưng ăn gì đã rồi hãy về. Ngồi yên đó đợi anh đi nấu cơm".
Huyền gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế nhìn anh đi xuống bếp. Chẳng hiểu sao tự nhiên anh quay trở ngược lại đi tới đứng trước mặt cô. Cô ngạc nhiên: "Sao vậy?"
"Trong tủ không còn gì để nấu cả. Đợi anh đi mua".
"Hay thôi, đưa em đi cùng, lát về chỗ em nấu luôn".
"Vậy cũng được".
Dương chở Huyền tới một siêu thị nhỏ trên đường về nhà cô. Cô bảo muốn đợi anh ngoài xe. Thực ra là cũng muốn đi vào trong mua đồ cùng anh, nhưng trên người quần áo không được chỉnh tề nên không thể đi. Anh gật đầu mở cửa xe, vừa bước được vài bước đã bị cô gọi ngược lại. Anh đi tới gần, khom lưng xuống nói qua cánh cửa xe: "Cần mua thêm gì à?"
Cô trưng bộ mặt khổ sở ra nhìn anh: "Đừng mua thịt bò nha, nấu gì cũng được miễn không phải thịt bò". Nếu cô đoán không nhầm thì không chừng lát nữa anh sẽ cho cô ăn mì xào bò cho mà xem. Đùa gì chứ, có mỗi món đó lần nào cũng ăn. Từ bé tới giờ chẳng biết đã tiêu thụ hết bao nhiêu tấn thịt bò vào bụng rồi.
Anh hơi ngạc nhiên: "Anh tưởng mày thích ăn thịt bò cơ mà?"
"Sao anh lại nghĩ em thích ăn thịt bò?"
Dương còn nhớ rất rõ năm mười một tuổi, có lần anh sang nhà Huyền chơi, bắt gặp cô đang nói chuyện với mẹ. Anh không rõ đầu đuôi câu chuyện là gì, chỉ nghe được giọng nói trong trẻo thoát ra từ cái miệng chúm chúm bé xíu "mẹ ơi, con thích ăn thịt bò lắm, sau này mẹ thường xuyên nấu thịt bò cho con ăn nha!". Anh nghe vậy thì nghĩ cô thích ăn thịt bò. Lúc bắt đầu biết nấu ăn cũng đã tham khảo nấu thử mấy món từ thịt bò, trông cô ăn ngon lành lắm nên suốt ngày cho cô ăn thịt bò. Chắc ăn mãi đâm ra ngán rồi.
"Anh đoán. Thôi, để mua cái khác. Đợi anh một chút".
Anh thò hẳn tay vào trong xoa đầu cô như một đứa trẻ con rồi đứng thẳng dậy bước vào trong siêu thị. Tầm mười lăm phút sau trở ra với mấy túi đồ trên tay, sau đó lái xe chở Huyền về nhà cô.
Căn nhà bị bỏ không cả mấy tuần nay nên trông ảm đạm quá. Mà bình thường cô cũng ở có một mình nên lúc nào cũng vậy cả. Nhưng hôm nay thì khác, đèn bật sáng trưng, những tiếng động leng keng từ dưới bếp phát ra khiến không khí bỗng nhiên ấm áp vô cùng. Huyền ngồi đặt tay lên bàn chống cằm nhìn anh nấu cơm. Ăn xong thì cô đi tắm, lần này cô nhất quyết không cho anh vào nên khóa trái cửa bên trong phòng tắm lại. Một lần thôi cũng đủ khiến cô ngại đến nỗi chỉ muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào đó rồi. Lúc đi ra thì anh đã rửa bát dọn dẹp xong, đang ngồi ngả lưng tựa ra sau ghế thư giãn. Công nhận anh đúng là mẫu đàn ông mơ ước của chị em phụ nữ. Tuy có hơi biến thái, nhiều lúc dở hơi không chịu được nhưng bù lại thì vừa đẹp trai, vừa có công việc ổn định, lại còn "nam công gia chánh" thế này nữa thì biết tìm đâu ra.
Thấy cô cứ đứng nép bên cửa mơ màng nhìn về phía mình, anh liền đưa tay vẫy: "Lại đây!"
Huyền ngoan ngoãn bước lại gần, để mặc anh kéo cả người ngồi trên đùi. Anh vùi đầu vào sau hõm cổ cô, vòng tay ngang bụng ôm chặt lấy, thì thầm bên tai cô: "Tối nay anh ngủ ở đây nhé!"
Huyền lắc đầu: "Không được đâu".
"Sao lại không được?"
"Thì...giường em chật lắm, em không thích ngủ dưới đất. Mà anh cũng không được ngủ đất, nhỡ đâu cảm lạnh rồi ốm mất. Giường anh rộng, về đó mà ngủ cho thoải mái".
"Yên tâm, anh xem xét cả rồi. Chật một tí nhưng với thân hình chuẩn người mẫu này cộng với bộ xương khô như mày thì chắc là vừa. Chật chật tí cho ấm".
"..."
Ai đó nằm thao thức cả đêm không tài nào chợp mắt được, hết trở mình qua lại rồi chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh dưới ánh đèn mờ mờ. Tự nhiên cô thấy hai người bây giờ rất giống một gia đình nhỏ. Cảm giác hạnh phúc bỗng len lỏi vào tim. Ước gì sau này ngày nào cũng sẽ được thế này, được ở cạnh anh, được anh chăm sóc, được anh ôm chặt vào lòng, cùng nhau vui vẻ ăn cơm, cùng anh đi vào giấc ngủ mỗi đêm.
Cứ ngỡ hạnh phúc phải lớn lao lắm, giờ mới biết chỉ cần bình yên bên nhau thôi cũng là hạnh phúc rồi.
Nhưng ước cũng chỉ là ước, sự thật thì chẳng biết rồi sẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa, khi mà phía trước còn bao nhiêu nỗi phiền lo không có cách nào giải tỏa. Cô muốn nhớ rõ khoảnh khắc này, cũng sợ biết đâu nhắm mắt lại rồi khi mở ra tất cả lại chỉ như là một giấc mơ.
Sáng sớm, vừa mở mắt ra đã thấy bên cạnh trống không, nhưng hình như hơi ấm của anh vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Có lẽ anh đi làm rồi. Huyền ngồi dậy lò dò đi xuống nhà vệ sinh. Ngang qua gian bếp, thấy trên bàn có hộp gì đó cô mới nán lại xem. Thì ra là đồ ăn sáng, còn kèm theo cả mảnh giấy nhỏ anh nhét bên dưới. Vẫn là cái kiểu dọa nạt muôn thuở, nhưng bây giờ đối với Huyền nó lại trở thành một sự quan tâm ngọt ngào.
Ăn sáng xong, chẳng biết làm gì nên cô hết mở tivi xem rồi lại chơi game. Chơi mãi cũng chán, cô quăng điện thoại lăn lóc trên bàn, nằm kềnh ra sofa gác chân lên thành ghế nhìn trần nhà. Một lúc sau điện thoại reo lên. Nghĩ là Dương gọi nên cô trả lời mà không thèm nhìn màn hình: "Alo!"
"Đang ở đâu đấy?"
Giọng này là của Khánh mà. Huyền gãi đầu đáp lại: "Đang ở nhà".
"Một mình à?"
"Chứ còn ai nữa mà chả không một mình".
"Ừ, vậy thôi nhá!"
Nghe xong câu đó rồi điện thoại cũng kêu tút tút ngắt cuộc gọi. Huyền cứ ngẩn ra không hiểu mô tê gì. Thằng điên, có vậy cũng gọi làm gì không biết. Cô bực bội đặt điện thoại lên bàn, lại nằm ngửa cổ nhìn trần nhà. Lâu rồi không tổng vệ sinh nên có mấy cái màng nhện ở góc tường. Giờ đang rảnh rỗi, muốn làm mà chân què nên lại thôi. Không phải cô lười, mà là do chân không cho phép.
Tầm hai mươi phút sau thì nghe có tiếng gõ cửa. Chẳng biết giờ này ai lại tới nhà nhỉ? Cô lò dò đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Khánh đang đứng trước mặt, tay cầm một giỏ trái cây to đùng. Chẳng đợi Huyền nói gì cậu cũng tự nhiên bước vào trong ngồi xuống ghế sofa cứ như nhà mình vậy.
"Thằng dở hơi, thế hóa ra gọi điện chỉ để thăm dò thôi à?" Huyền quay sang lườm Khánh rồi cũng khập khiễng đi vào ngồi xuống đối diện: "Tháo bột rồi à? Sướng thế!"
"Mới tháo thôi, mày cũng đi khám lại xem bao giờ tháo được".
"Ừ, để mai đi xem, chứ chân cẳng thế này chán quá!"
Tự nhiên cả hai lại chẳng biết nói gì với nhau nữa. Huyền đứng dậy, xách giỏ trái cây xuống bếp rửa rồi cắt ra một đĩa mang lên đặt xuống bàn, nhón một miếng táo đưa vào miệng nhai nhồm nhoàm.
"Ngon đấy, đúng là của chùa bao giờ cũng ngon".
"Ừ, mới đi cúng về mà".
Huyền trợn mắt quay sang lườm Khánh, cậu chỉ bật cười. Im lặng một lúc lâu, cậu nói: "Nhung nó...có thai mày ạ!"
Miếng táo đang ăn dở khựng lại giữa không trung, Huyền nhíu mày quay sang nhìn Khánh: "Ừ, tao biết rồi!"
"Không biết bố đứa bé là ai, nhưng để nó một mình như thế tự nhiên tao không yên tâm. Lúc sáng có ghé qua thăm, thấy đang còn ngủ nên cũng không muốn làm phiền".
Huyền không nói gì, hơi cúi đầu xuống vừa ăn vừa nghĩ ngợi. Khánh nói vậy chắc vẫn chưa biết cái thai ấy là con của cậu. Cô bỏ cả miếng táo to vào miệng nhai qua loa rồi nuốt ực xuống, quay sang nhìn Khánh: "Lúc mày biết nó có thai mày có cảm giác gì không?"
Khánh ngạc nhiên: "Sao tự nhiên hỏi vậy?"
"Thì mày cứ trả lời tao đi!"
Khánh đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, cúi thấp người xuống trầm tư suy nghĩ. Cậu cũng chẳng rõ cảm xúc lúc ấy của mình là thế nào, chỉ là lo lắng hơn mức bình thường một chút, còn có gì đó kiểu như là...
"Tao cũng không rõ nữa".
"Có phải mày cảm thấy trong lòng cứ như có gì đó bồn chồn lo lắng, hay suy nghĩ tới nó không?"
Hình như đúng là vậy thật. Nhưng như vậy có gì không ổn sao?
"Dù gì cũng là bạn bè, tao thấy lo lắng cho nó cũng là lẽ thường tình thôi".
"Tao nghĩ không phải tự nhiên mà lại như vậy. Cái gì cũng có lí do của nó cả".
Khánh hơi nhíu mày nhìn vào mắt Huyền: "Ý mày là gì?"
Huyền cắn môi suy nghĩ, tuy không phải việc cô nên can thiệp, nhưng cô không đành lòng im lặng trong khi Nhung đang phải khổ sở vì bụng mang dạ chửa mà lại phải cun cút một mình. Nếu không nói ra, nhỡ đâu sau này có xảy ra chuyện gì thì cô lại thấy mình như tội đồ mất. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Khánh mà nói: "Mày ngu lắm, lần trước tao đã nói với mày rồi mà mày không hiểu. Cái thai đó là của mày, con của mày đó!"
Khánh hơi sững người: "Mày lảm nhảm cái gì vậy?"
"Mày nghĩ tao rảnh rỗi tới mức đó à? Tao không nói vì muốn để con Nhung nó tự nói ra cho mày nghe. Chắc nó còn sợ nên không dám nói. Phụ nữ có thai rất nhạy cảm và hay suy nghĩ linh tinh. Mày biết nó yêu mày phải không? Nó chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt tao, ấy vậy mà hôm đó nó đã khóc lóc rất thảm thiết. Tình cảm không thể ép buộc, nhưng tao nghĩ mày đủ chín chắn để biết nên làm gì".
Rời khỏi nhà Huyền với tâm trạng vô cùng rối bời, Khánh không thể tin được những gì Huyền nói là sự thật. Sao lại có thể như vậy được chứ?
Nghĩ lại những lời trước đó Huyền nói, rồi lại nghĩ tới lúc Nhung bị đưa vào phòng cấp cứu, tâm trạng của cậu cứ như ngồi trên đống lửa. Lúc nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc nằm trên giường bệnh một cách mệt mỏi tự nhiên cậu lại cảm thấy có gì đó thương thương cô gái ấy. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thần giao cách cảm?
Khánh quay ngược đầu xe chạy thẳng tới bệnh viện. Bước chân gấp gáp dội dọc hai bên tường men theo hành lang dẫn vào phòng bệnh nơi Nhung đang ở. Chẳng hiểu tại sao cậu cứ cảm thấy có gì đó rất bất an, bước chân ngày một nhanh hơn, như thể chỉ cần chậm chút nữa thì sẽ có chuyện không hay xảy ra mất.
"Mẹ xin con, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Bố con mà biết chuyện này chắc ông ấy giết con mất. Nghe lời mẹ lần này đi".
"Không, con không muốn. Mẹ đừng ép con, làm như vậy chẳng thà mẹ giết con đi. Con xin mẹ, đừng bắt con phải trở thành tội nhân. Trẻ con không có tội mà mẹ".
Cánh cửa khép hờ, Khánh hơi nhíu mày đứng ngoài tò mò nhìn vào bên trong thì thấy Nhung đang ngồi bên thành giường bệnh nói chuyện với ai đó đang đứng quay lưng về phía cậu. Nghe thì có lẽ là mẹ Nhung. Hình như cậu đã hiểu ra vấn đề hai người đang nói thì phải, mẹ cô ấy muốn cô ấy phá thai.
Mẹ Nhung bước tới, nắm chặt lấy tay Nhung nức nở: "Mẹ biết trẻ con không có tội, nhưng nếu sinh ra mà trở thành đứa con hoang thì lại càng tội lỗi hơn. Con nghĩ nó có thể hạnh phúc được không? Thà là giải quyết ngay từ bây giờ đi".
Nhung lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt bắt đầu lem nhem trên má: "Không, con không muốn. Có chết con cũng phải giữ đứa bé. Con xin mẹ, con không thể..."
Hình như nói chuyện nhẹ nhàng với Nhung không có tác dụng, mẹ Nhung nắm chặt cổ tay Nhung lớn giọng: "Mẹ nói thì nghe đi, để bố con biết chuyện này con nghĩ ông ấy để yên cho con sao? Đi, theo mẹ đi làm thủ tục bỏ cái thai rồi vào lại trong ấy. Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt, rồi sau này sẽ lại có những đứa trẻ khác".
"Không, con không đi!"
Nhung vùng tay ra đứng dậy, ai ngờ vừa bước được vài bước đã bị mẹ cô túm lại khiến cô loạng choạng mất đà chúi về trước, theo phản xạ cô hét lên một tiếng, hốt hoảng đưa tay ra ôm lấy phần bụng trước.
"Cẩn thận!"
Tiếng nói vọng tới từ bên ngoài, Khánh đẩy cửa lập tức chạy vào đỡ lấy cả người Nhung. Cũng may là vừa kịp lúc nên không sao, nhưng Nhung thì bị một phen hú vía, mặt xanh như tàu lá chuối, đổ cả mồ hôi hột. Ngẩng đầu lên nhìn Khánh, cô lắp bắp: "Khánh..."
Khánh gật đầu, nhẹ đỡ Nhung đứng thẳng dậy. Hình như vẫn chưa thấy yên tâm, cậu còn đưa cả tay ra đặt sau lưng cô đỡ lấy rồi quay sang cúi đầu chào mẹ cô.
"Cậu là..." Mẹ Nhung ngạc nhiên.
"Cháu là Khánh, là...bố của đứa bé".
Không riêng gì mẹ Nhung mà ngay cả Nhung cũng sững sờ trước câu nói ấy, bàn tay cô đặt dọc bên hông nắm chặt lấy vạt áo bệnh nhân mỏng dính hơi run lên. Khánh chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ biết trái tim mách bảo rằng mình nên làm như thế. Nhìn gương mặt người đối diện vừa lo lắng vừa sợ hãi, lòng cậu bỗng dâng tràn một cảm giác muốn được che chở.
Chưa kịp để hai người phản ứng gì, Khánh lại nói tiếp: "Xin bác tha thứ cho lỗi lầm cháu gây ra. Cháu muốn chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình, cháu...cháu muốn cưới Nhung".
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
~~~~~
Huyền không trả lời, không phải cô không muốn đồng ý, nhưng có nhiều thứ đâu phải cứ muốn là được. Còn rất nhiều rảo cản phía trước, cũng không thể nói ra cho anh biết. Cô vùi đầu vào ngực anh, vòng tay ra sau ôm lấy anh thật chặt. Tảng đá nặng trĩu trong lòng bấy lâu nay đã được dời đi, nhưng hình như nó vẫn bị mắc kẹt trong góc nào đó không tài nào thoát hẳn đi được. Cảm giác mệt mỏi lần nữa kéo đến khiến cô chẳng còn sức lực mà nghĩ ngợi thêm gì nữa. Cô thì thào: "Em mệt quá!"
Khó nhọc khép đôi mi lại, cô thấy mình đang chới với quấy đạp giữa biển nước mênh mông. Những đợt sóng dữ dội không ngừng xô vào người khiến da thịt ran rát, cổ họng như thiếu oxi cũng ngột ngạt khó thở. Cô cảm thấy tay chân mỏi nhừ không thể gắng gượng ngoi lên được nữa. Đúng lúc đôi bàn tay yếu ớt của cô quyết định buông xuôi, cơ thể gần như đã chìm nghỉm xuống thì cô thấy có một bàn tay khác vừa nắm chặt lấy tay mình. Tia hi vọng yếu ớt ấy như tiếp thêm động lực khiến cô muốn thoát khỏi cái chết cận kề. Vịn chặt bàn tay rắn chắc kia, cô cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, khuôn mặt quá đỗi quen thuộc đang ở đó nhìn cô, nụ cười của anh rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cô muốn sống tiếp, muốn được ở cạnh anh.
"Anh ơi, em biết anh ở đó. Em không muốn đi, không muốn xa anh đâu..."
Miệng nhỏ vô thức thốt ra mấy tiếng trong cơn mơ. Huyền dần dần mở mắt ra, định thần lại mới biết mình vừa nằm mơ. Chỉ là mơ thôi mà cảm giác cứ như thật vậy.
"Dậy rồi à?"
Bên cạnh vang lên giọng nói trầm ấm, Huyền giật mình ngẩng đầu lên mới phát hiện cả người mình còn đang nằm gọn trong vòng tay anh. Cô ngơ ngác: "Em ngủ quên ạ? Mấy giờ rồi anh?"
Anh hướng mắt ra phía cửa sổ: "Chẳng biết nữa, nhưng chắc sắp tối rồi!"
Huyền nghi hoặc nhìn theo ra phía cửa sổ, một màu xám bao trùm toàn bộ không gian ngoài kia. Không ngờ cô lại ngủ lâu đến vậy. Vực người ngồi thẳng dậy, cô trượt xuống khỏi đùi anh ngồi sang bên cạnh: "Anh đưa em về nhà có được không?"
"Ở đây không được sao?"
Nhất thời cô chẳng biết phải nói thế nào cho anh hiểu. Đây là nhà anh, mẹ anh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cô biết anh đang lo lắng, sợ cô lại bỏ đi mất, nhưng cô cũng không biết làm sao đối diện với mẹ anh nếu lỡ thực sự bà xuất hiện. Một bên là sự hi vọng của anh đang hiện hữu trong đáy mắt sâu thẳm đối diện, một bên là nỗi sợ hãi vô hình ngự trị trong tim, cô thực sự cảm thấy bản thân bắt đầu có dấu hiệu chênh vênh hệt như giấc mơ ban nãy.
Cô lặng lẽ thở dài, thôi vậy, cứ về đi đã rồi mọi chuyện tính sau. Cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em nên về nhà, em sợ mọi người lo lắng".
Nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt anh, cô lại nói thêm: "Em sẽ không đi nữa đâu mà".
Anh nhìn cô: "Nhưng chân cẳng như vậy ở nhà một mình anh không yên tâm".
"Em tự lo được mà. Đâu phải con nít ba tuổi nữa".
Anh nhìn chăm chăm vào mắt Huyền lưỡng lự, mãi một lúc sau mới thở dài: "Thôi được rồi, nhưng ăn gì đã rồi hãy về. Ngồi yên đó đợi anh đi nấu cơm".
Huyền gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế nhìn anh đi xuống bếp. Chẳng hiểu sao tự nhiên anh quay trở ngược lại đi tới đứng trước mặt cô. Cô ngạc nhiên: "Sao vậy?"
"Trong tủ không còn gì để nấu cả. Đợi anh đi mua".
"Hay thôi, đưa em đi cùng, lát về chỗ em nấu luôn".
"Vậy cũng được".
Dương chở Huyền tới một siêu thị nhỏ trên đường về nhà cô. Cô bảo muốn đợi anh ngoài xe. Thực ra là cũng muốn đi vào trong mua đồ cùng anh, nhưng trên người quần áo không được chỉnh tề nên không thể đi. Anh gật đầu mở cửa xe, vừa bước được vài bước đã bị cô gọi ngược lại. Anh đi tới gần, khom lưng xuống nói qua cánh cửa xe: "Cần mua thêm gì à?"
Cô trưng bộ mặt khổ sở ra nhìn anh: "Đừng mua thịt bò nha, nấu gì cũng được miễn không phải thịt bò". Nếu cô đoán không nhầm thì không chừng lát nữa anh sẽ cho cô ăn mì xào bò cho mà xem. Đùa gì chứ, có mỗi món đó lần nào cũng ăn. Từ bé tới giờ chẳng biết đã tiêu thụ hết bao nhiêu tấn thịt bò vào bụng rồi.
Anh hơi ngạc nhiên: "Anh tưởng mày thích ăn thịt bò cơ mà?"
"Sao anh lại nghĩ em thích ăn thịt bò?"
Dương còn nhớ rất rõ năm mười một tuổi, có lần anh sang nhà Huyền chơi, bắt gặp cô đang nói chuyện với mẹ. Anh không rõ đầu đuôi câu chuyện là gì, chỉ nghe được giọng nói trong trẻo thoát ra từ cái miệng chúm chúm bé xíu "mẹ ơi, con thích ăn thịt bò lắm, sau này mẹ thường xuyên nấu thịt bò cho con ăn nha!". Anh nghe vậy thì nghĩ cô thích ăn thịt bò. Lúc bắt đầu biết nấu ăn cũng đã tham khảo nấu thử mấy món từ thịt bò, trông cô ăn ngon lành lắm nên suốt ngày cho cô ăn thịt bò. Chắc ăn mãi đâm ra ngán rồi.
"Anh đoán. Thôi, để mua cái khác. Đợi anh một chút".
Anh thò hẳn tay vào trong xoa đầu cô như một đứa trẻ con rồi đứng thẳng dậy bước vào trong siêu thị. Tầm mười lăm phút sau trở ra với mấy túi đồ trên tay, sau đó lái xe chở Huyền về nhà cô.
Căn nhà bị bỏ không cả mấy tuần nay nên trông ảm đạm quá. Mà bình thường cô cũng ở có một mình nên lúc nào cũng vậy cả. Nhưng hôm nay thì khác, đèn bật sáng trưng, những tiếng động leng keng từ dưới bếp phát ra khiến không khí bỗng nhiên ấm áp vô cùng. Huyền ngồi đặt tay lên bàn chống cằm nhìn anh nấu cơm. Ăn xong thì cô đi tắm, lần này cô nhất quyết không cho anh vào nên khóa trái cửa bên trong phòng tắm lại. Một lần thôi cũng đủ khiến cô ngại đến nỗi chỉ muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào đó rồi. Lúc đi ra thì anh đã rửa bát dọn dẹp xong, đang ngồi ngả lưng tựa ra sau ghế thư giãn. Công nhận anh đúng là mẫu đàn ông mơ ước của chị em phụ nữ. Tuy có hơi biến thái, nhiều lúc dở hơi không chịu được nhưng bù lại thì vừa đẹp trai, vừa có công việc ổn định, lại còn "nam công gia chánh" thế này nữa thì biết tìm đâu ra.
Thấy cô cứ đứng nép bên cửa mơ màng nhìn về phía mình, anh liền đưa tay vẫy: "Lại đây!"
Huyền ngoan ngoãn bước lại gần, để mặc anh kéo cả người ngồi trên đùi. Anh vùi đầu vào sau hõm cổ cô, vòng tay ngang bụng ôm chặt lấy, thì thầm bên tai cô: "Tối nay anh ngủ ở đây nhé!"
Huyền lắc đầu: "Không được đâu".
"Sao lại không được?"
"Thì...giường em chật lắm, em không thích ngủ dưới đất. Mà anh cũng không được ngủ đất, nhỡ đâu cảm lạnh rồi ốm mất. Giường anh rộng, về đó mà ngủ cho thoải mái".
"Yên tâm, anh xem xét cả rồi. Chật một tí nhưng với thân hình chuẩn người mẫu này cộng với bộ xương khô như mày thì chắc là vừa. Chật chật tí cho ấm".
"..."
Ai đó nằm thao thức cả đêm không tài nào chợp mắt được, hết trở mình qua lại rồi chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh dưới ánh đèn mờ mờ. Tự nhiên cô thấy hai người bây giờ rất giống một gia đình nhỏ. Cảm giác hạnh phúc bỗng len lỏi vào tim. Ước gì sau này ngày nào cũng sẽ được thế này, được ở cạnh anh, được anh chăm sóc, được anh ôm chặt vào lòng, cùng nhau vui vẻ ăn cơm, cùng anh đi vào giấc ngủ mỗi đêm.
Cứ ngỡ hạnh phúc phải lớn lao lắm, giờ mới biết chỉ cần bình yên bên nhau thôi cũng là hạnh phúc rồi.
Nhưng ước cũng chỉ là ước, sự thật thì chẳng biết rồi sẽ lại có chuyện gì xảy ra nữa, khi mà phía trước còn bao nhiêu nỗi phiền lo không có cách nào giải tỏa. Cô muốn nhớ rõ khoảnh khắc này, cũng sợ biết đâu nhắm mắt lại rồi khi mở ra tất cả lại chỉ như là một giấc mơ.
Sáng sớm, vừa mở mắt ra đã thấy bên cạnh trống không, nhưng hình như hơi ấm của anh vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Có lẽ anh đi làm rồi. Huyền ngồi dậy lò dò đi xuống nhà vệ sinh. Ngang qua gian bếp, thấy trên bàn có hộp gì đó cô mới nán lại xem. Thì ra là đồ ăn sáng, còn kèm theo cả mảnh giấy nhỏ anh nhét bên dưới. Vẫn là cái kiểu dọa nạt muôn thuở, nhưng bây giờ đối với Huyền nó lại trở thành một sự quan tâm ngọt ngào.
Ăn sáng xong, chẳng biết làm gì nên cô hết mở tivi xem rồi lại chơi game. Chơi mãi cũng chán, cô quăng điện thoại lăn lóc trên bàn, nằm kềnh ra sofa gác chân lên thành ghế nhìn trần nhà. Một lúc sau điện thoại reo lên. Nghĩ là Dương gọi nên cô trả lời mà không thèm nhìn màn hình: "Alo!"
"Đang ở đâu đấy?"
Giọng này là của Khánh mà. Huyền gãi đầu đáp lại: "Đang ở nhà".
"Một mình à?"
"Chứ còn ai nữa mà chả không một mình".
"Ừ, vậy thôi nhá!"
Nghe xong câu đó rồi điện thoại cũng kêu tút tút ngắt cuộc gọi. Huyền cứ ngẩn ra không hiểu mô tê gì. Thằng điên, có vậy cũng gọi làm gì không biết. Cô bực bội đặt điện thoại lên bàn, lại nằm ngửa cổ nhìn trần nhà. Lâu rồi không tổng vệ sinh nên có mấy cái màng nhện ở góc tường. Giờ đang rảnh rỗi, muốn làm mà chân què nên lại thôi. Không phải cô lười, mà là do chân không cho phép.
Tầm hai mươi phút sau thì nghe có tiếng gõ cửa. Chẳng biết giờ này ai lại tới nhà nhỉ? Cô lò dò đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Khánh đang đứng trước mặt, tay cầm một giỏ trái cây to đùng. Chẳng đợi Huyền nói gì cậu cũng tự nhiên bước vào trong ngồi xuống ghế sofa cứ như nhà mình vậy.
"Thằng dở hơi, thế hóa ra gọi điện chỉ để thăm dò thôi à?" Huyền quay sang lườm Khánh rồi cũng khập khiễng đi vào ngồi xuống đối diện: "Tháo bột rồi à? Sướng thế!"
"Mới tháo thôi, mày cũng đi khám lại xem bao giờ tháo được".
"Ừ, để mai đi xem, chứ chân cẳng thế này chán quá!"
Tự nhiên cả hai lại chẳng biết nói gì với nhau nữa. Huyền đứng dậy, xách giỏ trái cây xuống bếp rửa rồi cắt ra một đĩa mang lên đặt xuống bàn, nhón một miếng táo đưa vào miệng nhai nhồm nhoàm.
"Ngon đấy, đúng là của chùa bao giờ cũng ngon".
"Ừ, mới đi cúng về mà".
Huyền trợn mắt quay sang lườm Khánh, cậu chỉ bật cười. Im lặng một lúc lâu, cậu nói: "Nhung nó...có thai mày ạ!"
Miếng táo đang ăn dở khựng lại giữa không trung, Huyền nhíu mày quay sang nhìn Khánh: "Ừ, tao biết rồi!"
"Không biết bố đứa bé là ai, nhưng để nó một mình như thế tự nhiên tao không yên tâm. Lúc sáng có ghé qua thăm, thấy đang còn ngủ nên cũng không muốn làm phiền".
Huyền không nói gì, hơi cúi đầu xuống vừa ăn vừa nghĩ ngợi. Khánh nói vậy chắc vẫn chưa biết cái thai ấy là con của cậu. Cô bỏ cả miếng táo to vào miệng nhai qua loa rồi nuốt ực xuống, quay sang nhìn Khánh: "Lúc mày biết nó có thai mày có cảm giác gì không?"
Khánh ngạc nhiên: "Sao tự nhiên hỏi vậy?"
"Thì mày cứ trả lời tao đi!"
Khánh đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, cúi thấp người xuống trầm tư suy nghĩ. Cậu cũng chẳng rõ cảm xúc lúc ấy của mình là thế nào, chỉ là lo lắng hơn mức bình thường một chút, còn có gì đó kiểu như là...
"Tao cũng không rõ nữa".
"Có phải mày cảm thấy trong lòng cứ như có gì đó bồn chồn lo lắng, hay suy nghĩ tới nó không?"
Hình như đúng là vậy thật. Nhưng như vậy có gì không ổn sao?
"Dù gì cũng là bạn bè, tao thấy lo lắng cho nó cũng là lẽ thường tình thôi".
"Tao nghĩ không phải tự nhiên mà lại như vậy. Cái gì cũng có lí do của nó cả".
Khánh hơi nhíu mày nhìn vào mắt Huyền: "Ý mày là gì?"
Huyền cắn môi suy nghĩ, tuy không phải việc cô nên can thiệp, nhưng cô không đành lòng im lặng trong khi Nhung đang phải khổ sở vì bụng mang dạ chửa mà lại phải cun cút một mình. Nếu không nói ra, nhỡ đâu sau này có xảy ra chuyện gì thì cô lại thấy mình như tội đồ mất. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Khánh mà nói: "Mày ngu lắm, lần trước tao đã nói với mày rồi mà mày không hiểu. Cái thai đó là của mày, con của mày đó!"
Khánh hơi sững người: "Mày lảm nhảm cái gì vậy?"
"Mày nghĩ tao rảnh rỗi tới mức đó à? Tao không nói vì muốn để con Nhung nó tự nói ra cho mày nghe. Chắc nó còn sợ nên không dám nói. Phụ nữ có thai rất nhạy cảm và hay suy nghĩ linh tinh. Mày biết nó yêu mày phải không? Nó chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt tao, ấy vậy mà hôm đó nó đã khóc lóc rất thảm thiết. Tình cảm không thể ép buộc, nhưng tao nghĩ mày đủ chín chắn để biết nên làm gì".
Rời khỏi nhà Huyền với tâm trạng vô cùng rối bời, Khánh không thể tin được những gì Huyền nói là sự thật. Sao lại có thể như vậy được chứ?
Nghĩ lại những lời trước đó Huyền nói, rồi lại nghĩ tới lúc Nhung bị đưa vào phòng cấp cứu, tâm trạng của cậu cứ như ngồi trên đống lửa. Lúc nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc nằm trên giường bệnh một cách mệt mỏi tự nhiên cậu lại cảm thấy có gì đó thương thương cô gái ấy. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thần giao cách cảm?
Khánh quay ngược đầu xe chạy thẳng tới bệnh viện. Bước chân gấp gáp dội dọc hai bên tường men theo hành lang dẫn vào phòng bệnh nơi Nhung đang ở. Chẳng hiểu tại sao cậu cứ cảm thấy có gì đó rất bất an, bước chân ngày một nhanh hơn, như thể chỉ cần chậm chút nữa thì sẽ có chuyện không hay xảy ra mất.
"Mẹ xin con, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Bố con mà biết chuyện này chắc ông ấy giết con mất. Nghe lời mẹ lần này đi".
"Không, con không muốn. Mẹ đừng ép con, làm như vậy chẳng thà mẹ giết con đi. Con xin mẹ, đừng bắt con phải trở thành tội nhân. Trẻ con không có tội mà mẹ".
Cánh cửa khép hờ, Khánh hơi nhíu mày đứng ngoài tò mò nhìn vào bên trong thì thấy Nhung đang ngồi bên thành giường bệnh nói chuyện với ai đó đang đứng quay lưng về phía cậu. Nghe thì có lẽ là mẹ Nhung. Hình như cậu đã hiểu ra vấn đề hai người đang nói thì phải, mẹ cô ấy muốn cô ấy phá thai.
Mẹ Nhung bước tới, nắm chặt lấy tay Nhung nức nở: "Mẹ biết trẻ con không có tội, nhưng nếu sinh ra mà trở thành đứa con hoang thì lại càng tội lỗi hơn. Con nghĩ nó có thể hạnh phúc được không? Thà là giải quyết ngay từ bây giờ đi".
Nhung lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt bắt đầu lem nhem trên má: "Không, con không muốn. Có chết con cũng phải giữ đứa bé. Con xin mẹ, con không thể..."
Hình như nói chuyện nhẹ nhàng với Nhung không có tác dụng, mẹ Nhung nắm chặt cổ tay Nhung lớn giọng: "Mẹ nói thì nghe đi, để bố con biết chuyện này con nghĩ ông ấy để yên cho con sao? Đi, theo mẹ đi làm thủ tục bỏ cái thai rồi vào lại trong ấy. Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt, rồi sau này sẽ lại có những đứa trẻ khác".
"Không, con không đi!"
Nhung vùng tay ra đứng dậy, ai ngờ vừa bước được vài bước đã bị mẹ cô túm lại khiến cô loạng choạng mất đà chúi về trước, theo phản xạ cô hét lên một tiếng, hốt hoảng đưa tay ra ôm lấy phần bụng trước.
"Cẩn thận!"
Tiếng nói vọng tới từ bên ngoài, Khánh đẩy cửa lập tức chạy vào đỡ lấy cả người Nhung. Cũng may là vừa kịp lúc nên không sao, nhưng Nhung thì bị một phen hú vía, mặt xanh như tàu lá chuối, đổ cả mồ hôi hột. Ngẩng đầu lên nhìn Khánh, cô lắp bắp: "Khánh..."
Khánh gật đầu, nhẹ đỡ Nhung đứng thẳng dậy. Hình như vẫn chưa thấy yên tâm, cậu còn đưa cả tay ra đặt sau lưng cô đỡ lấy rồi quay sang cúi đầu chào mẹ cô.
"Cậu là..." Mẹ Nhung ngạc nhiên.
"Cháu là Khánh, là...bố của đứa bé".
Không riêng gì mẹ Nhung mà ngay cả Nhung cũng sững sờ trước câu nói ấy, bàn tay cô đặt dọc bên hông nắm chặt lấy vạt áo bệnh nhân mỏng dính hơi run lên. Khánh chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ biết trái tim mách bảo rằng mình nên làm như thế. Nhìn gương mặt người đối diện vừa lo lắng vừa sợ hãi, lòng cậu bỗng dâng tràn một cảm giác muốn được che chở.
Chưa kịp để hai người phản ứng gì, Khánh lại nói tiếp: "Xin bác tha thứ cho lỗi lầm cháu gây ra. Cháu muốn chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình, cháu...cháu muốn cưới Nhung".
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook